Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 20: UỐNG RƯỢU ĐỘC GIẢI KHÁT

Chuông cửa vang lên một hồi, Lâm Duẫn Nhi lấy lại bình tĩnh, từ sô pha đứng dậy đến mở cửa, khuôn mặt vốn không chút thay đổi nở ra một nụ cười nhẹ.

- Chào! Người ăn cơm đến rồi.

Đi vào đầu tiên là Tú Anh, nàng giơ cao bao trái cây lớn trong tay, híp mắt lại cười đến sáng lạn, hai người Tiểu Hải và Trịnh Tú Nghiên cũng bao lớn bao nhỏ theo sát phía sau nàng.

Lâm Duẫn Nhi cười tiếp đón: "Mau, mời vào."

Tiểu Hải nhanh chóng vào trong phòng, đem đồ vào nhà bếp, lại đi ra tiếp lấy những thứ trong tay các cô. Tú Anh dạo quanh phòng khách: "Oa, khó trách Châu Huyền nói bác sĩ có bệnh sạch sẽ, chỗ nào cũng có thể soi gương được, so với cái ổ của em thì dữ dằn hơn nhiều."

Trịnh Tú Nghiên vốn cũng thực hứng thú nhìn bày trí trong phòng khách, nghe nói thế không khỏi ngẩn ra: "Châu Huyền sao?"

- Vâng. – Tú Anh nghĩ đến tâm tư của Bùi Châu Huyền đối với Lâm Duẫn Nhi, ho một tiếng, nói nhanh: "Em muốn đi thăm quan các nơi." Tiểu Hải còn chưa kịp nói câu nào, nàng đã lấy tay đẩy cửa phòng ngủ, sau đó quay đầu cười nói: "Phòng khách làm cho người ta cảm giác rất lạnh, vẫn là màu sắc của phòng ngủ nhìn thoải mái hơn một chút."

Trịnh Tú Nghiên đi qua nhìn, quả nhiên màu sắc phòng ngủ không giống với phòng khách mà lấy tông màu ấm làm chủ đạo, vách tường màu cam nhạt, cùng màu với ra trải giường và tầm chăn màu vàng nhạt, phối hợp với chiếc gối dệt tơ, hết thảy có vẻ ấm áp lại không mất đi hoạt bát. Cô không khỏi nhìn Lâm Duẫn Nhi một cái: "Phòng ngủ bố trí thật sự ấm áp đấy."

Tiểu Hải thấy Lâm Duẫn Nhi ngơ ngác đứng đó, tựa hồ có chút khẩn trương, vội vàng nói: "Duẫn Nhi, em nên vào phòng bếp bắt tay vào làm đi, tôi có hơi đói bụng, tôi sẽ giúp em."

Lâm Duẫn Nhi lắc đầu: "Không cần, tôi một mình làm cũng nhanh thôi, anh ở chỗ này cùng hai người họ tâm sự đi." Nhìn nhìn Trịnh Tú Nghiên và Tú Anh, nhấp mím môi, xoay người đi.

- Ai, Tú Nghiên, cái đồng hồ báo thức này thật tuyệt, màu sắc cũng hợp với căn phòng luôn. – Tú Anh một bên lôi kéo Trịnh Tú Nghiên, một bên chỉ trỏ, đột nhiên rầu rĩ không vui: "Vừa nhìn thấy phòng người ta, em cảm thấy phòng ngủ màu đỏ của em thật tầm thường."

Trịnh Tú Nghiên nhịn không được cười: "Không có, phòng ngủ của em rất nữ tính, rất lãng mạn."

Tú Anh trắng mắt liếc cô một cái: "Nghe chị cười đến vậy, là biết nghĩ một đằng nói một nẻo rồi. Hừ, vậy thì sao, so với nhà chị toàn trắng đen còn tốt hơn."

Tiểu Hải xen mồm nói: "Trắng đen là màu kinh điển á."

Tú Anh xoay người hung hăng nói: "Anh là đang giúp ai hả?"

Tiểu Hải nhún vai, không nói thêm, Trịnh Tú Nghiên lại nói: "Chị thì sao cũng được, phòng ở trang trí thế nào, thậm chí cả việc kết hôn, tất cả chị chưa bao giờ nghĩ nhiều, tất cả mọi chuyện đều là Vân Tuấn làm cho."

- Em với chị không còn lời nào để nói, dù sao chỉ cần em kết hôn, tất cả mọi thứ trong phòng, đều phải biến thành bộ dạng em muốn, nhất là màu sắc phải là màu em thích nhất. – Tú Anh khi nói lời này, rất nhanh liếc mắt Tiểu Hải một cái, sau đó đi ra khỏi phòng.

Tiểu Hải đi theo phía sau Trịnh Tú Nghiên, đột nhiên mở miệng hỏi: "Tú Nghiên, cô và tiên sinh sao lại quen biết dẫn đến kết hôn?"

- Tôi từ nhỏ đã biết anh ấy, cha mẹ chúng tôi là bạn tốt. Chúng tôi cùng học tiểu học và sơ trung, nhưng anh ấy lớn hơn tôi hai lớp.

Tiểu Hải nói tiếp: "Vậy hai người hẳn là đã thích nhau từ sớm chăng?"

Trịnh Tú Nghiên theo hắn ngồi xuống sô pha, nghĩ nghĩ, đang muốn trả lời, Tú Anh lại ở bên kia kêu lên: "Ái, cửa thư phòng mở không ra, không phải khóa trái rồi chứ? Duẫn Nhi có vấn đề gì vậy, sao lại đem cửa phòng của mình khóa lại!" Tiểu Hải giật mình, nhíu mày nói: "Đừng như thế chứ, lần đầu tiên đến nhà người ta mà xem như nhà mình vậy? Thư phòng so với phòng ngủ còn riêng tư hơn."

Tú Anh nghe hắn nghiêm túc nói, có chút ủy khuất: "Nhà chị ấy với nhà anh cấu trúc cũng tương tự, tôi chỉ muốn xem bày trí có gì khác thôi."

Trịnh Tú Nghiên vội vàng cười giúp Tú Anh: "Tú Anh chỉ là hơi hiếu kỳ thôi, nhưng mà cũng không sao cả, mọi người đều là bạn bè, tùy tiện một chút cũng được, chắc là Duẫn Nhi cũng không để ý."

- Đúng vậy. – Tú Anh thấy có người hát đệm, lại vênh vênh tự đắc, cuối cùng cũng không có tâm trạng xem chỗ khác nữa, đến bên cạnh Tiểu Hải ngồi xuống.

Tiểu Hải lấy điều khiển từ xa, tùy tiện mở ti vi, trong lòng vẫn nhớ lúc nãy có hỏi vấn đề kia, ánh mắt không nhịn được hướng đến Trịnh Tú Nghiên, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Trịnh Tú Nghiên tựa hồ biết hắn suy nghĩ cái gì, đôi mi thanh tú nhíu nhíu, một bên nhớ lại, một bên cười nói: "Thời điểm đó chúng tôi quan hệ rất thân thiết, anh ấy đối với tôi rất tốt, ăn cái gì ngon, chơi cái gì vui, anh ấy đều chừa phần cho tôi, có người bắt nạt tôi, anh ấy sẽ đứng ra đầu tiên, ở trường bên cạnh anh ấy, cho tới lúc bấy giờ không ai dám chọc tôi. Tôi vẫn gọi anh ấy là anh trai, lúc còn nhỏ học trung học, sợ bị người ta chọc, tôi không dám trước mặt người khác gọi. Cao trung chúng tôi cũng học một trường, nhưng tôi học xong năm nhất, anh ấy chuyển ra trường ngoài tỉnh học đại học, sau đó gặp mặt ít đi, chúng tôi có thư từ qua lại, lớp mười một... Cấp ba..." Nói đến hai chữ 'cấp ba', thần sắc cô trở nên do dự, ngừng lại.

- Ồ, kể thật kỹ. – Ánh mắt bất mãn của Tú Anh chuyển đến: "Sao chuyện tình của chị và Tào đại luật sư, đến bây giờ chưa từng nói cho em nghe?"

Tiểu Hải vội vàng nói: "Đừng gián đoạn!"

Tú Anh mất hứng nói: "Còn anh, nói tôi xâm phạm quyền riêng tư của người khác, anh thì hơn thế nữa, moi móc chuyện riêng tư của người ta!"

Tiểu Hải dở khóc dở cười, kéo tay nàng: "Tú Anh, em có thể nghe Tú Nghiên nói xong được không?" Tú Anh nghe thế mới ngậm miệng.

Trịnh Tú Nghiên cảm xúc đột nhiên xuống thấp, nhìn hắn nhẹ giọng nói: "Tóm lại là vậy, quan hệ của chúng tôi rất tốt, nhưng... nhưng cũng không thể nói tới thích, tôi thích anh ấy, nhưng không phải là loại tình cảm yêu thích, cảm giác... anh ấy giống như anh trai."

Tiểu Hải đuổi theo không bỏ: "Vậy khi nào hai người thích nhau rồi kết hôn?"

Ánh mắt Trịnh Tú Nghiên lộ ra tia khó xử, lại vẫn nhẹ giọng nói tiếp: "Vào thời điểm đại học, khi đó chúng tôi bắt đầu yêu nhau, năm thứ tư thì ba mẹ sắp xếp chuyện đính hôn, tốt nghiệp xong không bao lâu thì đính hôn, nhưng sau lại... Ừm, sau đó tôi bị bệnh một thời gian, trì hoãn việc này, anh ấy... anh ấy mỗi ngày đều tận tâm chăm sóc tôi, chờ đến khi tôi hết bệnh, liền thuận lý thành chương kết hôn."

Tú Anh nghe cô đem việc mình mất trí nhớ chuyển thành bị bệnh, ngữ khí cũng trở nên lắp bắp, trong lòng rất oán trách Tiểu Hải, dời đề tài: "Ai! Tú Nghiên, Tào luật sư cũng không phải sớm thích chị rồi sao? Chính anh ta khi cùng bọn em ăn cơm nói, chị lúc học lớp mười hắn đã thổ lộ, còn viết thư tình."

Trịnh Tú Nghiên có chút xấu hổ cười, cũng không nói tiếp, Tiểu Hải dựa vào sô pha vẻ mặt cũng có chút đăm chiêu, cũng may Tú Anh nói xong một câu, tất cả lực chú ý đều chuyển qua ti vi: "Chiếu mấy cái nhảm nhí gì thế này, lại là du kích chiến đấu, chưa đến Bát nhất kiến quân tiết đâu, cái này là cái gì, thật chán chết, đưa điều khiển từ xa cho tôi."

* Bát nhất kiến quân tiết: ngày 8/1 kỉ niệm thành lập Hồng quân Công nông Trung Quốc, sau đổi tên thành Quân giải phóng Nhân dân Trung quốc, lấy hai chữ bát nhất '八一' làm quân kỳ.

- Đừng mà, tôi thích xem cái này. – Tiểu Hải giấu tay đi sau lưng.

- Anh nhất định không đưa?

Tú Anh bổ nhào vào người hắn chém giết, hai người trên sô pha nháo thành một đoàn, Trịnh Tú Nghiên vốn bị gợi tâm sự, lúc này thấy hai người họ liếc mắt đưa tình, rốt cuộc ngồi tiếp không được, đứng lên hướng về nhà bếp.

Lâm Duẫn Nhi đứng cắt cà chua, vẻ mặt vô cùng tập trung, giống như căn bản không chú ý đến có người ở đây, Trịnh Tú Nghiên đứng ở cạnh cửa, mắt nhìn động tác của nàng, nhìn một hồi lâu, vốn tâm tình đang có chút lo lắng nhưng lại trở nên bình tĩnh một cách kỳ diệu, nhịn không được nhẹ giọng nói: "Tôi chưa bao giờ biết, nhìn người khác bận rộn trong nhà bếp lại có cảm giác tốt như vậy."

Lâm Duẫn Nhi ngẩn ngơ, dao thái trong tay dừng lại, chậm rãi nghiêm đầu, Trịnh Tú Nghiên lược lược mái tóc dài, mỉm cười rồi đi đến.

Gương mặt xinh đẹp quen thuộc đến mức khắc sâu vào tận xương tủy kia đang càng ngày càng gần, đôi mắt trong suốt mang theo ý cười, ôn nhu như mặt hồ mùa xuân, làm cho người ta tâm tình nhộn nhạo. Lâm Duẫn Nhi đứng đó, nghi hoặc về những năm tháng hạnh phúc nhất cuộc đời nàng, hoặc giả như đó chỉ là một giấc mộng huyền ảo, trong chớp mắt, bỗng dưng nàng quên mất bây giờ có phải buổi tối không, mình đang ở nơi nào, thế nhưng ma xui quỷ khiến nàng lại cầm một miếng cà chua đã thái đưa đến bên miệng Trịnh Tú Nghiên, mà Trịnh Tú Nghiên cũng không do dự, tự nhiên mở miệng tiếp nhận.

Nhà bếp đột nhiên trở nên thực im lặng, thực im lặng, dường như có thể nghe được âm thanh không khí lưu động, có thể nghe được âm thanh thời gian trôi qua.

Ý thức được hành động không ổn của mình, vẻ mặt Lâm Duẫn Nhi lập tức trở nên mất tự nhiên, biểu tình của Trịnh Tú Nghiên so với nàng cũng không kém là bao, cô luôn không quen hành động thân mật với người khác, vừa rồi xảy ra tình cảnh thân thiết như vậy, nên chính cô cũng kinh ngạc, cô hạ mí mắt, lông mi dài mà dày có chút bối rối run nhè nhẹ, khuôn mặt trơn bóng thanh khiết như ngọc trong nháy mắt cũng đỏ ửng.

Thật lâu sau, Lâm Duẫn Nhi chậm rãi đánh vỡ trầm mặc: "Cà chua này... tươi ghê."

- Ừm. – Trịnh Tú Nghiên nhẹ nhàng nhai vài cái rồi nuốt xuống, một chất lỏng thơm ngon chảy qua yết hầu, trong miệng vẫn còn lưu lại mùi cà chua thơm ngát, cô gật gật đầu, tự đáy lòng nói: "Đúng, rất tươi."

Lâm Duẫn Nhi cười cười, không nhắc lại nữa, xoay người tiếp tục bận rộn.

Trịnh Tú Nghiên lúc này thầm nghĩ chút gì đó để nói, nhằm loại bỏ cảm giác bất an nho nhỏ trong lòng: "Cô... dùng dao thật thành thạo, không chỉ nhanh mà độ dày mỏng cũng đều nhau, chẳng lẽ bây giờ làm bác sĩ, phải thuận buồn xuôi gió nghề đầu bếp mới được sao?"

Khóe miệng Lâm Duẫn Nhi lộ ra vẻ tươi cười: "Cầm dao phẫu thuật và cầm dao thái thịt cũng giống nhau nhưng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, thực tế là thời gian tôi cầm dao thái thịt dài hơn."

Trịnh Tú Nghiên nghi hoặc nhìn nàng, Lâm Duẫn Nhi nói: "Tôi trước đây thường xuyên tự mình nấu ăn." Nói xong, đem thịt đã thái xong vào chảo dầu, trong chảo dầu lập tức vang lên tiếng "xèo xèo", nàng cầm lấy xẻng, không một chút hoang mang đảo qua đảo lại, thỉnh thoảng cho vào chảo các loại gia vị, không khí trong nhà bếp bỗng nhiên tràn đầy mùi thức ăn và bánh rán dầu cuốn hút vị giác.

Trịnh Tú Nghiên hỏi: "Mẹ cô dạy cô sao? Bà ấy khẳng định là nấu ăn vô địch."

- Ừ, cũng có thể nói là tàm tạm.

Trịnh Tú Nghiên nhìn bóng dáng gầNghiên Nghiênếu của nàng, lại cười nói: "Ý cô là trò giỏi hơn thầy?"

- Không phải, lúc tôi học đại học, có một thời gian rất dài ở bên ngoài trường, đối với công phu nấu ăn cũng lợi hại hơn một chút. – Lâm Duẫn Nhi nói đến đây, giọng hơi ngừng lại một lát, quay đầu nhìn cô một cái: "Cô sao không cùng Tiểu Hải bọn họ tâm sự, ở phòng khách thoải mái hơn nhà bếp chứ."

- À, tôi quấy rầy đến cô sao? – Trịnh Tú Nghiên thần sắc có chút áy náy.

Lâm Duẫn Nhi lắc đầu nói: "Không phải thế..." Trong lúc nói chuyện, động tác trong tay cũng không chút ảnh hưởng, lấy thức ăn từ trong chảo ra đĩa.

- Nếu không phải thế thì để tôi ở đây được rồi. – Trịnh Tú Nghiên nhanh chóng nói, sau đó thanh âm dần thấp xuống: "Cho hai người bọn họ hưởng thụ thế giới riêng, hơn nữa, tôi thích ở cùng cô."

Lâm Duẫn Nhi ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn cô, Trịnh Tú Nghiên thấy biểu tình của nàng, vội vàng giải thích: "Ý của tôi là, ở cùng cô có vẻ tự tại, lúc trước tôi có nói qua, vừa thấy cô, tôi liền có cảm giác rất thân thiết... cảm giác giống như là đã từng quen." Nói tới đây, cô thì thào nói: "Đúng, giống như đã từng quen biết, chính là cảm giác này..."

Trong lòng Lâm Duẫn Nhi hơi chấn động, còn chưa trả lời thì Tiểu Hải từ cửa phòng bếp thò đầu vào: "Duẫn Nhi, để lại một món cho tôi làm." Lại đối với Trịnh Tú Nghiên nói: "Tú Nghiên, Tú Anh ở ngoài gọi cô đấy."

Trịnh Tú Nghiên nghe xong lời này liếc mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi một cái, có chút không tình nguyện đi ra ngoài, Tiểu Hải dựa vào cửa, khoanh tay nói: "Sao? Tôi đến đây cứu lửa cho em, bạn chí cốt thấy chưa."

- Ừ hừ, ít nhiều anh cũng nhớ phía sau còn có tôi. – Lâm Duẫn Nhi một bên vội vàng, một bên thản nhiên trả lời một câu.

Tiểu Hải có chút ngượng ngùng gãi đầu, thần sắc đột nhiên chuyển sang buồn rầu: "Duẫn Nhi, em nói xem nên làm thế nào bây giờ?"

- Cái gì làm thế nào bây giờ?

- Tú Anh lúc nào cũng nhớ đến Tú Nghiên, nếu như cô ấy cứ kêu Tú Nghiên đến đây thì làm sao? Tôi căn bản không tiện mở miệng cự tuyệt, bằng không cô ấy sẽ cảm thấy tôi là một nam nhân kỳ quái.

Lâm Duẫn Nhi trầm mặc một chút, trong miệng phát ra tiếng thở dài nhẹ: "Kỳ thật... kỳ thật gần đây tôi âm thầm tiếp xúc với Tú Nghiên vài lần."

- Hả? Tại sao chứ? – Tiểu Hải rất kinh ngạc: "Em tiếp xúc với cô ấy làm gì?"

- Lần trước con gái cô ấy bệnh, cô ấy tìm tôi, sau đó... sau đó lại là hai lần ăn cơm, còn mang theo con gái Tú Nghiên ra ngoài chơi. – Ánh mắt Lâm Duẫn Nhi lộ ra tia buồn bực hiếm thấy: "Ai, tôi cũng không biết, cự tuyệt cô ấy tiếp cận là một chuyện rất khó, tôi đã từng làm, nhưng càng làm càng không tốt, càng làm càng vô lực!"

Tiểu Hải ngạc nhiên giương miệng: "Duẫn Nhi, em không thể như vậy, em như vậy sẽ càng lún càng sâu, chính miệng em lúc trước đã nói, em nói..."

Lâm Duẫn Nhi có chút nóng nảy đánh gãy lời hắn: "Đúng vậy! Tôi lúc trước đã nói sẽ không đi vào cuộc sống của cô ấy, sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của cô ấy, nhưng Tú Nghiên đi vào cuộc sống của tôi, chúng tôi gặp nhau, một lần, hai lần... Tôi biết như vậy là không tốt, như vậy là không đúng, tôi đã cố gắng, tôi đã cố gắng thật bình tĩnh, làm bộ như tôi và cô ấy chẳng có gì cả, nhưng điều này quá khó khăn, càng ngày càng khó khăn, tôi căn bản không đành lòng nhìn thấy tia thất vọng trên khuôn mặt cô ấy, căn bản không thể cự tuyệt ánh mắt khẩn cầu của Tú Nghiên!"

Tiểu Hải ngơ ngác nhìn nàng, trong lòng đầy những lời khuyên giải, nhưng bỗng nhiên một chữ cũng không nói nên lời, Lâm Duẫn Nhi phát tiết một trận, đè nén trong lòng bị tiêu trừ đi một ít, nàng nhìn Tiểu Hải, suy sụp bất lực nói: "Tôi biết như vậy là đang uống rượu độc giải khát, nhưng lòng tôi cũng vui vẻ chịu đựng, tôi không còn cách nào khác, tôi vẫn yêu cô ấy, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thay đổi."

* Uống rượu độc giảikhát: chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro