Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 118: MỸ NHÂN KẾ

Qua hai ngày, Tú Anh mang theo hai túi rau quả lớn tới thăm hỏi, đầu tiên là nhấn chuông cửa, nhấn đủ một phút đồng hồ, không ai để ý tới, tính nàng nôn nóng, cũng lười lấy điện thoại di động ra gọi, đưa tay gõ cửa mạnh, vỗ xuống vài cái, mới thấy Lâm Duẫn Nhi lúng túng mở cánh cửa.

- Làm cái gì mà lâu như vậy mới mở cửa, đôi tay ngọc ngà của em đỏ hết rồi! - Tú Anh còn chưa than thở hết, bỗng nhiên "a" một tiếng, ngạc nhiên nhìn Lâm Duẫn Nhi: "Tay chị che miệng làm gì? Làm sao vậy?"

Vẻ mặt Lâm Duẫn Nhi thoáng cái ửng hồng, ấp úng, né tránh, thế nhưng Tú Anh như một đứa nhóc hóng chuyện, nàng trốn bên trái, thì nhìn chòng chọc bên trái, nàng vọt đến bên phải, cũng cùng đi qua bên phải. Lâm Duẫn Nhi không cách nào cầm giữ nàng, tự biết che giấu không gạt được, dứt khoát để tay xuống.

- Trời ạ! Miệng chị sao bị thương thế? - Tú Anh như phát hiện ra đại lục mới, nghiên cứu một phen: "Cái này cái này cái này, cái này hình như bị cắn nè!" Ánh mắt lại dời xuống, nhìn cần cổ trắng noãn có lốm đốm nhạt nhạt lốm đốm đậm đậm, càng mở to hai mắt.

Lâm Duẫn Nhi xoay người trở về: "Hôm nay em tới có gì không?"

- Em? Em tới gặp hai người chứ sao, chị không chào đón? Em rất biết điều, không phải đã qua mấy ngày mới tới sao. - Gương mặt Tú Anh không có hảo ý, buông đồ đạc, hết nhìn đông tới nhìn tây: "Tú Nghiên đâu? Tú Nghiên đi đâu rồi?"

Lâm Duẫn Nhi còn không kịp xuất khẩu ngăn cản, nàng đã đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn lướt qua, lại kinh ngạc kêu: "Sao cảm giác trong phòng trống trống, hình như... là thiếu vài thứ đồ, đèn bàn em mua đâu rồi? Còn cái ghế gỗ sao chỉ còn một cái?"

Lâm Duẫn Nhi thật khó mở miệng, tay chỉ chỉ ở giữa không trung, chậm chạp nói: "Cái đó... cái đó chắc đang chất đống ở ban công ấy."

- Vì sao? Này! Đấy là chính em tỉ mỉ chọn đó! Chị chê bai đấy à?!

Mắt thấy Tú Anh sắp nổi bão tố, tay Lâm Duẫn Nhi vịn cái trán, cười khổ nói: "Không phải, em chọn đẹp lắm, tốt lắm, chỉ là... cái đó bị làm hư rồi nên không dùng được nữa mà."

- Bị làm hư?

Tú Anh nhất thời có chút không phản ứng kịp, một thanh âm ôn nhu ngọt ngào lúc này thổi tới: "Tú Anh, em đã đến rồi à, sao sớm vậy?"

Lâm Duẫn Nhi như được đại xá, vội vã đi ra ngoài: "Tôi đi rửa nho."

Trịnh Tú Nghiên đứng ở trong phòng khách, hơi nghiêng đầu, dáng điệu cả người toả sáng, cô vừa dùng khăn xoa mái tóc dài ướt nhẹp, vừa nhìn Tú Anh, trong đôi mắt đẹp có một chút ngượng ngùng, thế nhưng trên mặt mang nụ cười nhẹ, lại như gió xuân phất vào mặt, trăm hoa đua nở, ấm áp, mê người không nói ra được, làm cho trái tim thình thịch rung động, dường như trong nháy mắt quên đi tất cả ưu sầu phiền não trên thế gian.

Tú Anh quả thật nhìn ngây người, qua thật lâu, mới lắp ba lắp bắp nói: "Hoá ra... hoá ra chị cũng có thể cười như vậy, hoá ra... hoá ra chị có thể cười đẹp đến như vậy..."

Trịnh Tú Nghiên buồn cười nói: "Tú Anh, em nói gì vậy?"

Tú Anh không ngừng quan sát cô, như đang nhìn một người xa lạ lần đầu gặp nhau: "Em không sao, chỉ là chị hình như có chút không giống chị. Tú Nghiên, em quen biết chị à? Em tự nhiên có hơi nghi nghi."

- Thần kinh.

- À! - Tú Anh gật đầu, bừng tỉnh hiểu ra: "Miệng và cổ Duẫn Nhi, đèn bàn và chiếc ghế gỗ đáng thương của em, hai người... hai người còn kịch kiệt như vậy!"

Vẻ mặt Trịnh Tú Nghiên hơi đỏ lên, mặc kệ nàng, đi tới ngồi xuống ghế sa lon, Tú Anh theo cô, cũng đặt mông ngồi xuống: "Hai ngày trước em kiềm chế không tới tìm hai người, nghĩ nên cho hai người không gian mới để trái tim hai người giao lưu, để không bị ảnh hưởng bởi những thứ khác, thật không nghĩ ra lại nhanh như vậy, trao đổi trên giường rồi."

Trịnh Tú Nghiên liếc nàng một cái, sữa chữa nói: "Tụi chị giao lưu trái tim và thân thể, không được sao?"

- Được, được chứ! Em chỉ không nghĩ tới hai người khỏe lại nhanh như vậy, coi chị mấy ngày trước còn hờ hững với Duẫn Nhi thế mà. - Nàng hưng phấn, nhếch môi cười, la hét: "Tú Nghiên, hai người đã tốt đẹp rồi đúng không? Hoàn toàn tốt đẹp rồi đúng không?"

Khóe miệng Trịnh Tú Nghiên cười mỉm chi, trong mắt tràn đầy hạnh phúc: "Ừ."

Tú Anh nắm tay cô, hỏi tới: "A di đà phật, vậy sau này sẽ không xuất hiện chuyện gì kinh hãi, khiến lòng người ta run sợ nữa, phải không? Phải không?"

Trịnh Tú Nghiên cảm kích nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Sẽ không, Tú Anh, chị sẽ không bao giờ để cho mọi người lo lắng nữa."

Lâm Duẫn Nhi bưng dĩa nho đã rửa sạch, thấy hai người bọn họ cầm tay nhau, bất giác kỳ quái: "Đang nói gì?"

Tú Anh quay đầu, lặng lẽ lau đi lệ khóe mắt, vui vẻ nói: "Không có gì, Duẫn Nhi, sau này chị phải đối thật tốt với Tú Nghiên, không được bắt nạt chị ấy!"

Nói xong câu cuối cùng, giọng nói đã trở nên nguy hiểm, Lâm Duẫn Nhi cười nói: "Tôi nào dám chứ?" Trịnh Tú Nghiên nói: "Nho có vẻ không tệ, ngọt không?"

Lâm Duẫn Nhi nhặt lấy một quả lột đi lớp da mỏng, tiện đà đưa tới miệng cô, Trịnh Tú Nghiên há miệng ăn, cũng không quên cắn nhẹ một cái trên ngón tay nàng, Lâm Duẫn Nhi "á" một tiếng, nhìn lại cô thì thấy cô cười như không cười, một đối mắt sáng như mặt hồ mùa thu đang khiêu khích nhìn mình: "Ừ, ngọt lắm."

Lâm Duẫn Nhi tức giận đến ngứa ngáy, lại không thể tránh được, tay Trịnh Tú Nghiên đúng lúc đưa đến, đan vào mười ngón tay nàng, nàng khe khẽ hừ một tiếng, sắc mặt nhăn nhó lại giãn ra.

Tú Anh nhịn không được kháng nghị: "Đây là cái gì? Coi em là không khí sao? Là người chết sao? Làm trò trước mặt người ngoài, ráng kiềm chế bớt được không? Rụt rè chút được không?"

- Không được. - Trịnh Tú Nghiên nhìn nàng một cái, nhàn nhạt cười: "Muốn rụt rè, em về nhà rụt rè với Tiểu Hải đi."

Tú Anh giận dữ, ôm lấy một cái gối: "Em rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là trọng sắc khinh bạn rồi, biết cái gì gọi là cái đinh trong mắt rồi, muốn em đi đúng không? Mơ đi! Em lấy tiền mua đồ mang tới, nói cho hai người biết, không ăn được miếng nào, em thề sẽ không rời khỏi cái cửa này!"

Sau bữa cơm trưa, Tú Anh cuối cùng cũng ngồi không yên, vừa oán thầm hai kẻ buồn nôn kia, vừa như đào tẩu chạy khỏi đây bằng tốc độ nhanh nhất.

Trịnh Tú Nghiên đóng cửa lại, xoay người lại, Lâm Duẫn Nhi duỗi dài tay ra, từ từ nhắm hai mắt lại, lười biếng ngã xuống ghế sa lon: "Mệt mỏi quá."

- Ai bảo cậu làm nhiều món ăn như vậy.

- Vui vẻ đi.

Trịnh Tú Nghiên cũng nằm xuống, cả người nằm trên người nàng, hai tay Lâm Duẫn Nhi gối ở sau ót, mở mắt, thấy khuôn mặt hồn nhiên mỹ lệ như thiếu nữ đã gần trong gang tấc, thoắt cái nàng có cảm giác chảy ngược, bất giấc có chút hoảng hốt, Trịnh Tú Nghiên nghịch ngợm cười, điểm điểm lên môi nàng: "Còn muốn ăn nho?"

- Ừ, muốn.

- Nhắm mắt lại.

Lâm Duẫn Nhi ngoan ngoãn nhắm mắt, sau một lúc lâu, cảm giác được cánh môi anh đào ôn nhu trơn mềm bao lấy môi mình, nàng vô ý thức há miệng mút, chất lỏng ngọt thơm tràn vào miệng, nàng nổi lên lòng tham, hai tay chậm rãi rút ra khỏi ót, giữ thân thể Trịnh Tú Nghiên lại, khát khao càng nhiều càng sâu. Trịnh Tú Nghiên cố tình trêu chọc nàng, đùa giỡn với lưỡi nàng chốc lát, bỗng nhiên đứng dậy.

- Cậu... cậu... - Hai mắt Lâm Duẫn Nhi mê ly, không hiểu nhìn cô.

Trịnh Tú Nghiên cười: "Không phải cậu muốn ăn nho sao, đã cho cậu ăn rồi đó."

Vẻ mặt Lâm Duẫn Nhi cầu xin: "Cậu mê hoặc tớ, lại không chịu trách nhiệm."

- Ừ là muốn mê hoặc cậu đó. - Trịnh Tú Nghiên lại ngồi xuống, nhẹ nhàng hôn một cái ở bên tai nàng, có chút oan ức nói: "Duẫn, vừa nãy Tú Anh cười tớ."

Lâm Duẫn Nhi rất sợ cô lại rời đi, vừa kéo cô lại vào lòng, giữ thật chặt, vừa không yên lòng hỏi: "Cười cậu cái gì?"

- Cười tớ không mặc đồ lót.

Lâm Duẫn Nhi vừa nghe lời này, máu mũi thiếu chút nữa phun ra, nàng hít một hơi thật sâu, cười xấu xa nói: "Thật không? Tớ xem một chút." Hai tay dò vào áo thun trắng của cô, ngừng lại sờ loạn, Trịnh Tú Nghiên vội vã bắt được tay nàng: "Duẫn, chúng ta thương lượng chuyện này được không?"

- Chuyện gì mà phải thương lượng bây giờ? - Lâm Duẫn Nhi ý loạn tình mê, ngữ điệu bất ổn nói: "Cậu muốn tớ chết sao?"

- Cậu bán căn hộ ở Tử Thanh được không?

- Hả? - Lâm Duẫn Nhi ngưng truy đuổi môi cô, kinh ngạc nói: "Tại sao muốn bán?"

- Không có nguyên nhân.

- Thế nhưng... thế nhưng đó là căn hộ đầu tiên tớ mua, đã ở lâu như vậy...

- Mà tớ là mối tình đầu của cậu đấy, sao khi đó không thấy cậu tiếc? - Trịnh Tú Nghiên ghé vào người nàng, vỗ về chơi đùa cổ áo của nàng, hết sức uất ức: "Tớ không thích căn hộ đó, lúc tớ ớ đó, cậu đối đãi với tớ không tốt tẹo nào, nói chung, có một chút ký ức không tốt."

Lâm Duẫn Nhi thấy trong mắt nàng long lanh nước mắt, tựa như muốn khóc lên, vội nói: "Được, cậu muốn bán, thì cứ bán đi."

Trịnh Tú Nghiên thấy nàng ưng thuận, nín khóc mỉm cười, cúi đầu, hôn gò má và môi nàng, ở bên tai nàng thổ khí như lan: "Sau đó, chúng ta mua lại chỗ này, được chứ? Tớ thích chỗ này."

* Thổ khí như lan: miêu tả vẻ đẹp hơi thở của người cô gái.

Hai gò má Lâm Duẫn Nhi như phun lửa, đâu còn có ý kiến gì: "Được được được, cậu nói như thế nào thì như thế đó..."

- Hơn nữa, chúng ta sơn lại căn hộ một lần nữa. - Trịnh Tú Nghiên cắn môi, kéo tay nàng lên, chậm rãi dời tới ngực mình, Lâm Duẫn Nhi vừa hôn cần cổ trắng như ngà voi, vừa xoa nắn thân thể cô, đã nói không ra lời: "Ưm, được."

- Tớ thích hồng nhạt, muốn quét phòng ngủ thành hồng nhạt, cậu thích màu xanh táo, thì thư phòng quét thành màu xanh táo, còn phòng khách...

- Ừ, được.

-...

- Ừ, tớ sẽ đối đãi với cậu thật tốt, chỉ thích một mình cậu, chỉ thương yêu một mình cậu, cậu nói gì tớ nghe cả...

-...

- Được.

-...

- Ừ.

Tú Anh cúp điện thoại, ném mặt nạ trên mặt vào thùng rác, Tiểu Hải nhìn nàng, thấy nàng xanh mặt, không khỏi trở nên vô cùng kinh ngạc: "Làm sao vậy?"

- Hừ! Chúng ta có chuyện làm rồi!

- Chuyện gì?

Tú Anh cắn răng nghiến lợi nói: "Hai người kia thấy sắc quên bạn, vô tình vô nghĩa, cũng không hỏi hai hàng xóm chúng ta, không chút nào do dự bản căn hộ ở Tử Thanh, vậy thì thôi đi! Hiện tại còn muốn muốn chúng ta làm oshin cho họ!"

- Oshin gì?"

Tú Anh hầm hừ tức giận, từ trong miệng bắn ra mấy chữ: "Sơn tường!"

Tiểu Hải tiếp tục đọc sách: "À, phòng mới đúng không? Cái này không cần tự làm, tìm công nhân không được sao."

- Đó là ổ yêu của họ mà, cho nên vô cùng coi trọng, Tú Nghiên không tự mình ra tay được, Duẫn Nhi thì sơn lại phòng ngủ, phòng khách và thư phòng giao cho hai chúng ta rồi.

Tiểu Hải gần như từ trên ghế té xuống: "Không phải chứ?"

Tú Anh căm phẫn: "Thật tình, đằm thắm rồi, thì nhớ ra phải khổ sai quần chúng!"

Tiểu Hải nhìn sắc mặt của nàng, thận trọng xin chỉ thị: "Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta sơn hay không sơn?"

- Sơn! - Tú Anh dậmchân, bỗng nhiên như một quả bóng da xì hơi thua trận: "Thực sự là kiếptrước em nợ họ mà." Nói xong, lại liếc mắt nhìn Tiểu Hải, ân cần dặn dò:"Chồng yêu, mấy chuyện này cần thể lực, anh phải tự giác một chút, đừngném vào mặt em, phải nhớ thân phận người chồng của mình biết chưa!"    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro