
CHƯƠNG 114: BÂY GIỜ, ĐẾN PHIÊN CẬU
- Muốn uống chút gì không?
Giọng nói quen thuộc đi cùng tiếng cười, âm nhạc ám muội trong quán rượu truyền vào tai, bên môi Bùi Châu Huyền tràn ra một nụ cười không dễ phát hiện, hạ người ngồi xuống trước quầy bar, chân mày lá liễu khẽ chớp: "Sao cũng được."
- Tiểu thư, ở đây không có món 'sao cũng được' ạ.
Một tay Bùi Châu Huyền nâng cằm, biểu cảm lười biếng không gì sánh được, từ từ nói: "Chỉ sợ em nói ra, chị pha chế không được."
- Em cũng quá coi thường tôi rồi, tôi đã ở đây được một hai ngày rồi.
Lâm Duẫn Nhi cười lắc đầu, lấy một ly rượu cocktail sạch sẽ, dùng miếng chanh lau sạch miệng ly, rồi lại bôi lên một chút đường cát.
Bùi Châu Huyền không nháy mắt nhìn động tác của nàng, miệng nói: "Sao lại muốn đến nơi này làm việc?"
Lâm Duẫn Nhi đáp nghiêm túc: "Để kiếm tiền."
- Xì. – Bùi Châu Huyền cười khẽ một tiếng.
- Cười cái gì?
- Giá hữu nghị Tiểu Hải trả cho chị là bao nhiêu?
- Anh ta không bạc đãi tôi. – Lâm Duẫn Nhi vừa đáp vừa lấy một viên đá trong xô bỏ vào ly, rồi lấy Vodka, Vermouth cay và nước chanh rót vào chén rượu, động tác lưu loát, thành thạo kỳ lạ.
- Không tệ lắm, xem ra mất không ít thời gian luyện tập. - Vẻ kinh ngạc trong mắt Bùi Châu Huyền lóe lên, thân người hơi nghiêng về phía trước: "Lẽ nào Thánh Hòa bạc đãi chị? Có thể dễ dàng buông tha như vậy?"
Lâm Duẫn Nhi dừng động tác trên tay, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: "Tôi không thích nghe những lời này."
- Nói cái chị thích nghe nhé.
Trong lúc nói chuyện, Lâm Duẫn Nhi đã bưng một ly rượu pha chế xong đến trước mặt nàng, Bùi Châu Huyền tạm thời không nói, cầm ly lên ngửi ngửi, sau đó đưa đến bên môi, hớp một ngụm nhỏ, hương vị đậm chất kích thích không khiến cô nhắm mắt lại, khen: "Không tệ!"
Hai tay Lâm Duẫn Nhi chống quầy bar, miễn cưỡng nói: "Có chuyện tốt gì muốn nói cho tôi biết, nói đi."
- Lẽ nào chị không thể để cho em chút mặt mũi, biểu hiện hứng thú lên một chút sao?
- Tôi đã hết sức.
- Được rồi. – Bùi Châu Huyền lại uống một ngụm rượu, lúc này mới nói: "Kỳ thật em chỉ muốn nói cho chị biết, ngày nào đó đến thăm Tú Nghiên được rồi đó, Tào Vân Tuấn lúc nãy đã vào bệnh viện."
Lâm Duẫn Nhi sửng sốt một chút, trong mắt nổi lên thần sắc phức tạp: "Hắn... làm sao vậy?"
- Hẳn là báo ứng, cũng là tai nạn giao thông, buổi tối lấy rượu lái xe, rồi xe thể thao với xe chở hàng đâm vào nhau, chỉ là không may mắn như biểu tỷ em, rốt cuộc hỏng một chân.
- Báo ứng? – Lâm Duẫn Nhi không khỏi cười khổ, tai nạn giao thông này, Bùi Thái tự nhiên có thể ung dung vung tiền, thế nhưng trả thù như vậy với Tào Vân Tuấn mà nói, sợ là còn thảm hơn so với chết.
- Đúng vậy, người ta luôn nói, họa vô đơn chí, kinh doanh của hắn với người khác cũng xảy ra chút vấn đề, thua lỗ không ít. – Bùi Châu Huyền hời hợt nói, sau đó nhìn mặt Lâm Duẫn Nhi một chút: "Sao? Những điều này chị cũng không thích nghe à?"
Lâm Duẫn Nhi khe khẽ thở dài: "Duẫn Nhi, chị đi thăm biểu tỷ em đi."
- Mấy tháng qua tôi tìm cậu ấy bao nhiêu lần, thì bấy nhiêu lần bị người ta cản lại.
- Em có thể sắp xếp cho chị đi vào.
Lâm Duẫn Nhi lắc đầu: "Cậu ấy không muốn gặp tôi, tôi cũng không miễn cưỡng, chỉ có thể chờ."
- Có lẽ bây giờ đã khác.
- Trả thù cũng không thể khiến lòng cậu ấy dễ chịu hơn một chút, tôi hiểu cậu ấy.
- Cho nên chị lại càng phải gặp chị ấy.
Lâm Duẫn Nhi giương mắt, thoáng nhìn thấy Tú Anh từ xa đi tới, lại nói: "Có người tìm em."
Bùi Châu Huyền nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: "Sao biết không phải tìm chị?"
Lâm Duẫn Nhi mỉm cười, phất tay một cái với nàng, thản nhiên nói: "Tôi đi bắt chuyện với khách khác."
- Châu Huyền.
Tú Anh có chút nhát kêu một tiếng, Bùi Châu Huyền làm như không nghe thấy, tự mình uống rượu của mình. Tú Anh lúng túng mím môi một cái, ngồi xuống cạnh nàng.
Bùi Châu Huyền đẩy rượu qua một bên: "Sao? Bà chủ tự mình đến đây bắt chuyện, đây hẳn nên cảm thấy vinh hạnh?"
Tú Anh cười khổ nói: "Châu Huyền, mày cũng đừng chọc tao."
- Sao? Không phải đến bắt chuyện với tao, vậy là đến chê cười tao? - Một tay Bùi Châu Huyền chống đầu, mặt mày cười như không cười: "Dù sao tất cả mọi thứ hôm nay, đều bị mày nói trúng rồi, tao không có được gì hết, không phải sao?"
- Tao lạy mày, Châu Huyền, đừng như vậy. – Tú Anh hết sức bối rối, khẽ nói: "Tao tới để xin lỗi mày."
- Xin lỗi? Mày có chỗ nào phải nói xin lỗi? Tao không hiểu.
Tú Anh lúng túng nói: "Tao biết mày giúp Tú Nghiên ly hôn, ép Tào Vân Tuấn rời khỏi, hơn nữa, mày và Duẫn Nhi cũng không giống như tao nghĩ..."
- Vậy nên xin lỗi?
- Châu Huyền...
- Mày không cần nói xin lỗi với tao, tao vốn là một đứa ích kỷ thất thường, làm việc tùy tâm trạng, không dựa vào lương tâm, dù cho sau khi làm cả trăm chuyện xấu, lại vô ý làm tí xíu chuyện tốt, cũng không đáng khiến người khác cảm động rơi nước mắt. – Bùi Châu Huyền nhìn Lâm Duẫn Nhi ở xa xa một chút, nói: "Người mày nên nói xin lỗi không phải tao, là người khác, ngẫm lại hôm ở bệnh viện mày làm gì chị ấy, cũng may Tú Nghiên mạng lớn, nếu ngày đó xảy ra chuyện không may, chẳng lẽ nào mày quăng hết tất cả trách nhiệm lên người Duẫn Nhi sao?"
Tú Anh bị nàng nói, cúi đầu: "Tao cũng không nghĩ Tú Nghiên sẽ như vậy, lúc đó tao sợ hãi cực kỳ, cũng hoảng hốt cực điểm, tao cũng không biết sao lại tâm thần như vậy, lại rống lớn với Duẫn Nhi, tao..."
Nói rồi, nàng không nhịn được khóc thành tiếng: "Tao biết tao thiếu chút nữa hại chết Tú Nghiên, tao không nên đưa CD cho chị ấy... tao rất sợ..."
Bùi Châu Huyền trầm mặc, nhưng thần sắc lại trở nên nhu hòa.
- Châu Huyền, mày có thể tha thứ cho tao không? – Tú Anh nhẹ giọng khóc thút thít: "Tao vẫn luôn nghĩ, quan hệ của tao và mày sao lại biến dạng như hôm nay, tao rất hối hận về cách xử lý mình làm, nhưng mà sau đó tao cũng không biết phải làm sao để cứu vãn rồi."
Bùi Châu Huyền nói: "Tao cũng luôn nghĩ, sao bạn tốt nhất của tao lại đối xử với tao như vậy, chúng ta quen biết đã nhiều năm như vậy, tao vẫn đối tốt với người ta, cố hết sức giúp người ta, mà lòng người ta, chỉ hướng về biểu tỷ tao..."
- Châu Huyền...
- Có nguyên tắc là tốt, chuyện đó tao không trách mày, nếu như chuyện gì mày cũng nghe theo tao, có lẽ chúng ta đã không làm bạn lâu đến vậy. – Bùi Châu Huyền nhìn nàng, nhàn nhạt cười: "Hay lúc đó tao quá mức động lòng với Duẫn Nhi, lại còn có lòng thù địch với biểu tỷ."
Tú Anh lau nước mắt, ngập ngừng nói: "Châu Huyền, chúng ta có thể trở lại như lúc trước không?"
- Cái này, tao cũng không thể xác định.
Vẻ mặt Tú Anh thất vọng, Bùi Châu Huyền chậm rãi nói: "Nếu muốn, ít nhất mày cũng phải cho ít thành ý, mời tao uống vài ly, giấy hôn thú mày cũng lãnh rồi, mà rượu mừng tao còn chưa được chạm môi nữa."
Tú Anh há hốc mồm, vừa mừng vừa sợ sửng sốt vài giây, sau đó cấp tốc xoay người vào quầy bar, vẫy tay lên tiếng nói: "Mau! Mang đến cho tôi một bình rượu!"
Bùi Thái cẩn thận tỉ mỉ liên tục phái người tặng một ít chậu hoa đến, clivia, cây thường xanh, nha đam vân vân và vân vân, chủng loại khác nhau để trang trí trong phòng, cảnh đẹp ý vui, cũng khiến phòng bệnh có cảm giác ngôi nhà hơn, không khí tựa hồ cũng trở nên trong lành.
Trịnh Tú Nghiên ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, gậy chống cũng vứt qua một bên rồi, tập đi qua đi lại ở phòng khách, vài vòng, khuôn mặt tái nhợt cũng ửng đỏ, cô dựa vào cửa sổ phía trước, từ từ nhắm hai con ngươi mắt, thở hổn hển, cạnh cửa truyền đến một tiếng vang nhỏ.
- Cậu... cậu có thể đi à?
Thanh âm quen thuộc tràn đầy kinh ngạc và vui sướng, Trịnh Tú Nghiên chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng thở dài: "Tối qua tớ mơ thấy cậu."
Lâm Duẫn Nhi ngẩn ra, trong lòng như có một dòng nước xiết trào lên, hai chân như bị đinh đóng vào mặt đất, không thể cử động được một chút.
- Cậu mặc bộ đồ ca rô đỏ tớ mua, đứng trước cao ốc Học viện của chúng ta chờ tớ tan học, cậu vẫn như vậy, rất ngượng ngùng, rất căng thẳng, thế nhưng vẫn cười rộ lên đấy, nhìn thật tuyệt... - Trịnh Tú Nghiên dựa trán vào kính, như nói mê.
Trong lòng Lâm Duẫn Nhi vừa chua xót vừa đắng chát, nhịn không được nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Tú Nghiên..."
- Duẫn Nhi, tớ rất nhớ cậu... - Ánh mắt Trịnh Tú Nghiên mê ly, nhìn bầu trời xa xăm, khóe miệng lại tràn ra nụ cười ngọt ngào mê người: "Tớ muốn cậu đón tớ tan học, muốn cậu nắm tay tớ dạo phố, mua kem cho tớ ăn, tớ ấy, thích nhất là khi chạng vạng tối, cậu chở tớ trên xe đạp, mặt trời lặn rất đẹp, phải không?"
- Tú Nghiên, tớ cũng rất nhớ cậu.
Lâm Duẫn Nhi xúc động đi về phía trước, kéo tay cô lại.
Thân thể Trịnh Tú Nghiên chấn động, chậm rãi nghiêng đầu, như không biết nhìn nàng: "Thế nhưng, chỉ là mơ thôi đúng không? Là giấc mơ đã xa xăm."
Yết hầu Lâm Duẫn Nhi nghẹn ngào, như muốn rơi lệ: "Tú Nghiên, đừng như vậy, đừng không để ý đến tớ."
Trịnh Tú Nghiên cựa tay nàng ra, giữa hai lông mày bỗng nhiên tràn đầy vẻ mệt mỏi: "Duẫn Nhi, cậu đi đi."
- Tú Nghiên, cậu muốn sau này cứ vậy với tớ sao?
Trịnh Tú Nghiên nở nụ cười cực nhạt: "Duẫn Nhi, vậy cậu muốn thế nào?"
Lâm Duẫn Nhi nhìn ánh mắt cô, lắp ba lắp bắp nói: "Tú Nghiên, chúng ta... chúng ta quên đi mọi chuyện khó chịu, một lần nữa bắt đầu được không?"
Trịnh Tú Nghiên nhìn cô, thần sắc cổ quái: "Cậu muốn một lần nữa bắt đầu sao?"
- Lẽ nào cậu...
Nói chưa xong, đã nghe "bốp" một tiếng, gò má bên trái của nàng đã nhận một cái bạt tai nóng hừng hực, bàn tay Trịnh Tú Nghiên run nhè nhẹ, khuôn mặt vì kích động mà đỏ lên: "Cái này, là vì cậu làm trái ước hẹn của chúng ta. Tớ thất lạc, cậu cũng không tìm tớ trở lại!"
Nói rồi, cô lại vung tay lên lần thứ hai, gò má bên phải của Lâm Duẫn Nhi lại xuất hiện rõ ràng năm ngón tay.
- Cái này, là vì cậu lên giường với biểu muội tớ!
Lâm Duẫn Nhi bị hai cái bạt tai đánh choáng váng, tỉnh tỉnh mê mê đứng đó, rốt cuộc không có bất kỳ phản ứng nào, Trịnh Tú Nghiên nhìn nàng thật lâu, hai giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt tuôn ra, theo gò má trơn bóng mĩ ngọc trượt xuống, cô chậm rãi nhắm mắt lại, ngửa đầu nói: "Bây giờ, đến phiên cậu."
Lâm Duẫn Nhi ngơ ngác nhìn cô, vẫn không biết làm sao.
- Tớ đã quên cậu, tớ đã cùng người khác kết hôn, tớ đã vì kẻ khác mà sinh con, tớ đẩy cậu ra từ bên cạnh... Cậu có một nghìn lý do, một vạn lý do đánh tớ, Duẫn Nhi, tựa như tớ làm với cậu, đến đây đi!"
Lâm Duẫn Nhi mím chặt môi, bỗng nhiên đi ra phía trước, một tay kéo cô ôm vào lòng, Trịnh Tú Nghiên ban đầu ngẩn ra, rồi lập tức bắt đầu phản kháng, cô vừa đẩy nàng ra vừa khóc kêu lên: "Cậu ra tay đi, cậu đánh đi chứ! Lâm Duẫn Nhi, tớ khinh thường cậu! Cậu rõ ràng có nhiều oán khí với tớ như vậy, vì sao chỉ dám để trong lòng, vì sao không dám nghiêm phạt tớ!"
Trong mắt Lâm DuẫnNhi đầy lệ, im lặng không lên tiếng, chỉ dùng hết sức cả người càng ôm chặt côvào lồng ngực. Trịnh Tú Nghiên vừa trải qua đợt trị liệu dài mới khỏi, thân thểvô lực, dần dần ngưng giãy giụa, hai tay lục lọi phía trước, xoa mặt của Lâm DuẫnNhi, trong nháy mắt lòng đau nhức đến vô hạn, khóc đến gần như không thở nổi:"Duẫn Nhi, tớ hận cậu, tớ hận cậu..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro