Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 111: BỞI VÌ KHÔNG CÓ CÁCH NÀO CHẤP NHẬN TỚ

Ánh mắt, biểu cảm, động tác, nội dung bên trong lời nói... Trịnh Tú Nghiên trước mắt, và Trịnh Tú Nghiên của những ngày trước không giống nhau chút nào. Hai người Vương Viễn Trân và Lâm Duẫn Nhi không hẹn mà cùng hiện lên một suy nghĩ trong đầu.

- Tú Nghiên, cậu... - Mắt Lâm Duẫn Nhi gắt gao nhìn chằm chằm Trịnh Tú Nghiên, vươn tay ra, lại từ từ buông xuống, thanh âm vì khẩn trương mà run rẩy: "Có phải cậu nhớ lại gì không?"

Trịnh Tú Nghiên cười nhạt, hỏi ngược lại: "Nhớ lại cái gì?"

Lâm Duẫn Nhi đứng ở đó, nét mặt biến đổi bất định,

- Những lời thề non hẹn biển đã tan thành mây khói giữa chúng ta? - Nói xong câu này, ánh mắt Trịnh Tú Nghiên chuyển sang Vương Viễn Trân, đậm ý châm chọc: "Hay là tình mẹ con sâu sắc lấy cái chết ra bức nhau?"

Mặt Lâm Duẫn Nhi và Vương Viễn Trân đồng thời biến sắc, một giây sau, lại làm động tác khác nhau, một tiến lên vài bước, một không tự chủ lui về phía sau.

- Thật buồn cười, ngày hôm qua tôi còn ngây thơ, một cô bé đầu đầy ảo tưởng, một đứa con gái được nâng trong tay, một bạn gái được người yêu che chở, dường như chỉ nhắm mắt lại, ngủ thật lâu, tôi đã có thêm vài thân phận nữa. – Trịnh Tú Nghiên nhìn hai người trước mắt, cắn môi phát ra tiếng cười khẽ ngắn ngủi, nói tiếp: "Vợ của người khác, đương nhiên, đã ly hôn. Mẹ của đứa con ba tuổi. Đây chính là cuộc sống của tôi? Thay đổi nhanh thật, một cuộc đời như vở tuồng, hoàn toàn từ hài kịch trở thành bi kịch, một nhân vật tràn đầy bi kịch!"

- Tú Nghiên! - Lâm Duẫn Nhi vui buồn lẫn lộn, viền mắt nhất thời đỏ au.

- Cậu đừng tới đây! - Trịnh Tú Nghiên kêu lên, đôi mi thanh tú chớp một cái, rồi nói với Vương Viễn Trân: "Bà cũng vậy! Sau khi tôi tỉnh lại, bà không biết khi tôi đối diện với gương mặt bà, tôi phải chịu bao nhiêu khổ cực."

Chân Vương Viễn Trân liên tục lảo đảo, ngã ngồi ở trên ghế, đột nhiên nước mắt rơi như mưa: "Tú Nghiên, mẹ xin lỗi con, nhưng mẹ..."

- Nhưng bà vì tốt cho tôi, vì muốn tôi đi đường ngay, vì hạnh phúc của tôi mà suy nghĩ, phải không? – Trịnh Tú Nghiên nhàn nhạt tiếp lời: "Hiện tại thế này, bà nhìn cho kỹ một chút đi, tôi hạnh phúc sao?"

Vương Viễn Trân không thể đáp, chỉ rơi lệ: "Mẹ... mẹ..."

- Thật thú vị, bà cũng không còn thời gian để trả lời. – Trịnh Tú Nghiên nở nụ cười, lại nhanh chóng lạnh mặt xuống: "Mẹ, tôi sẽ gọi bà một tiếng mẹ, tất cả những gì chúng ta nói hôm nay ở đây, từ nay về sau, cuộc sống của tôi, sinh hoạt của tôi, bà không có một chút quyền can thiệp, cũng không cần lại xuất hiện ở bệnh viện."

Vương Viễn Trân đưa hai mắt đẫm lệ lên, không thể tin được nhìn cô: "Tú Nghiên..."

- Tôi còn chưa nói hết, chúng ta sau này sẽ không gặp mặt nữa, không nói chuyện với nhau nữa, không làm bất kỳ cái gì với nhau!

- Không! Tú Nghiên, sao con có thể đối xử với mẹ như vậy?! – Vương Viễn Trân nghiêng ngả đứng dậy, cảm thấy choáng váng.

Trịnh Tú Nghiên cố nén lệ trong hốc mắt: "Là bà đối xử với tôi như vậy trước."

- Con muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mẹ sao? Không! Con không thể ác như vậy! – Vương Viễn Trân lắc đầu như điên, lên tiếng gào khóc: "Mẹ... mẹ là mẹ của con mà, là người mẹ sinh ra nuôi nấng con mà! Dù mẹ có làm sai điều gì, con cũng không thể nhẫn tâm như vậy!"

- Đúng vậy, bà sinh ra tôi, nuôi nấng tôi, hay vì bà, tôi suýt chết hai lần, mạng sống tôi đã sớm không còn thuộc về bà! – Trịnh Tú Nghiên không nhúc nhích nhìn bà, chậm rãi nói: "Cho đến hôm nay, thứ tôi có bị mất đi không cách nào ước lượng, vết thương tôi chịu không cách nào tính ra, cũng chỉ còn cái mạng yểu nửa sống nửa chết này, tôi ngay cả chính mình cũng không thể tha thứ, cũng không thể tha thứ cho bất kỳ ai. Nhiều lời vô ích, la khóc vô ích, đây chính là thái độ của tôi, dù cho bà có lấy cái chết ra uy hiếp như năm đó, cũng không có chút tác dụng, vì tôi hận trói buộc, hận cưỡng bức, nếu ai muốn chấm dứt cuộc đời, vậy thì xin mời!"

Vương Viễn Trân cuối cùng rời khỏi, bà không tiếp tục la khóc, cũng không tìm cái chết, nhưng nhìn nét mặt xám xịt của bà, dường như so với cái chết còn khổ sở hơn.

Lâm Duẫn Nhi bị một tràng ngôn luận của Trịnh Tú Nghiên chấn động, Tú Nghiên như vậy, tựa như Tú Nghiên trong trí nhớ nàng, rồi lại hình như có chút khác biệt. Trong nội tâm, nàng từng tưởng tượng đến cảnh Tú Nghiên khôi phục trí nhớ, tưởng tượng nghìn lần vạn lần, nhưng lại không có lần nào giống như tình hình lúc này.

Trịnh Tú Nghiên như mệt mỏi, cô nhắm hai mắt tựa đầu vào gối, giữa trán toát ra vẻ uể oải. Ánh mắt Lâm Duẫn Nhi dừng trên dung nhan mỹ lệ của cô, nhất thời lại có chút hoảng hốt, nghi ngờ tất cả chỉ là ảo giác của mình mà thôi.

Trong phòng yên ắng kỳ lạ, qua một lúc lâu, Lâm Duẫn Nhi bước chân chậm rãi đi đến giường, dần dần đưa tay ra.

- Duẫn Nhi, đừng đụng vào tôi.

Thanh âm của cô, khe khẽ mà vô lực, ẩn chứa bi thương cực lớn, ngón tay Lâm Duẫn Nhi cách gò má cô vài tấc, giọng nói hơi khàn: "Cậu đã nhớ ra tớ, phải không?"

Trịnh Tú Nghiên không nói gì, nước mắt đã nén rất lâu, lại từ làn da trắng chảy xuống.

Hai gối Lâm Duẫn Nhi mềm nhũn, "kịch" một tiếng quỳ xuống bên giường, bàn tay nắm lấy tay cô, run rẩy áp sát vào mặt mình, cổ họng hơi nức nở: "Tú Nghiên, tớ rất nhớ cậu, giờ khắc này, tớ đã chờ sáu bảy năm, tớ cho rằng... cả đời cũng không đợi được nữa..."

Trịnh Tú Nghiên muốn rút tay trở về, cuối cùng lại vô lực, cô rơi lệ nói: "Duẫn Nhi, tôi đã không còn là Tú Nghiên của cậu."

Lâm Duẫn Nhi khàn giọng nói: "Không, cậu là Tú Nghiên của tớ! Tớ biết cậu đã nhớ ra tớ! Sau này, sau này không quên tớ nữa, cũng không được quên tớ nữa!"

Nàng chôn mặt vào lòng bàn tay, lệ trào như suối, như một đứa trẻ bị xúc phạm và uất ức, Trịnh Tú Nghiên khóc không nói nên lời.

- Cậu hồi phục ký ức khi nào? Sao không nói cho tớ biết? Cậu nhớ lại bao nhiêu? Tú Nghiên, nói cho tớ một vài chuyện trước kia! – Lâm Duẫn Nhi khóc một hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu, nàng vừa lau lung tung nước mắt trên mặt, vừa gấp gáp ném ra câu hỏi liên tiếp.

Trịnh Tú Nghiên miễn cưỡng dừng nước mắt, giùng giằng rút tay về, nhẹ giọng nói: "Duẫn Nhi, hiện tại tôi không muốn nói bất kỳ điều gì về đề tài khôi phục ký ức."

Lâm Duẫn Nhi ngạc nhiên nhìn cô, Trịnh Tú Nghiên lấy lại bình tĩnh, nói tiếp: "Trên thực tế, tôi không biết bây giờ còn có thể nói gì với cậu."

Lâm Duẫn Nhi cắn cắn môi: "Ý cậu là... cậu không có lời nào để nói với tớ sao?"

- Những năm qua xảy ra lắm việc...

Lâm Duẫn Nhi gấp gáp nói: "Chúng ta có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì, chúng ta có thể lại một lần nữa bắt đầu như trước!"

- Không. – Trịnh Tú Nghiên lắc đầu, giọng nói tỉnh táo dị thường: "Không ai có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì, chúng ta vĩnh viễn không cách nào một lần nữa bắt đầu như trước."

- Cậu... cậu có ý gì? – Lâm Duẫn Nhi dưới tình thế cấp bách, sắc mặt có chút trắng bệch: "Cậu nói sẽ không ở bên tớ sao?"

Trịnh Tú Nghiên hít một hơi thật sâu: "Duẫn Nhi, tôi cần một chút thời gian."

- Sau này chúng ta có rất nhiều thời gian!

- Tôi cần cậu cho tôi một chút thời gian, tôi cần không gian một mình! – Trịnh Tú Nghiên không thể nhịn được nữa, kêu lên: "Cuộc sống của tôi trở nên hoàn toàn thay đổi, tôi vẫn chưa thể chấp nhận sự thật, tôi chống đỡ đến bây giờ chưa rơi vào điên loạn, đó đã là kỳ tích!"

Lâm Duẫn Nhi im lặng một lát, khẽ nói: "Tú Nghiên, tớ yêu cậu."

Trịnh Tú Nghiên nhắm mắt, cười nhạt: "Cho nên cậu đến với biểu muội tôi."

Biểu cảm của Lâm Duẫn Nhi trở nên có chút bối rối, lắp ba lắp bắp nói: "Kỳ thật lần đó, tớ rời khỏi cậu, không phải muốn đến với em ấy... Tớ chỉ..."

- Tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào.

Lâm Duẫn Nhi cứng đờ đứng đó thật lâu, cúi thấp đầu: "Nhưng trước đó, tớ thật sự... đúng là đến với Châu Huyền."

Lúc này chính miệng nàng thừa nhận, không khác gì một cái roi quất thẳng vào lòng Trịnh Tú Nghiên, một cơn đau nhức từ nơi sâu thẳm đáy lòng truyền đến, sắc mặt Trịnh Tú Nghiên tựa hồ càng thêm tái nhợt, thế nhưng cô lại quật cường mím chặt môi, nghiêng mặt qua một bên.

- Tú Nghiên, xin lỗi.

- Không sao. – Trịnh Tú Nghiên hơi ngửa cằm lên, trên mặt lộ ra nụ cười bất cần đời: "Tôi sao có tư cách nói gì? Tôi quên cậu, phản bội cậu, còn sinh con cho Tào Vân Tuấn, tôi..."

Sắc mặt Lâm Duẫn Nhi trầm xuống: "Được rồi!"

Trịnh Tú Nghiên mỉm cười, ngoan ngoãn kỳ lạ: "Được, cậu không muốn nghe, tôi không nói."

- Tú Nghiên, tớ biết cậu đang suy nghĩ gì. – Lâm Duẫn Nhi cắn răng, thần sắc chăm chú không gì sánh được: "Chúng ta đều làm sai, chúng ta có thể vứt bỏ..."

Trịnh Tú Nghiên bỗng nhiên kích động: "Cậu thì biết cái gì? Cậu không biết gì cả!"

Lâm Duẫn Nhi không để ý tới phản ứng của cô, tiếp tục nói: "Cậu hãy nghĩ đến trước đây, nghĩ đến khi chúng ta quen biết, nghĩ đến quãng thời gian đi học, nghĩ đến căn phòng chúng ta thuê... Những ngày tháng tốt đẹp đó..."

Thanh âm Trịnh Tú Nghiên lạ thường: "Tốt đẹp thì sao? Không phải đã bị phần xấu xí chịu không thấu bây giờ xóa đi sao?"

Lâm Duẫn Nhi thoáng cái bị cô làm á khẩu không trả lời được, hai mắt nhìn chăm chú cô một lúc không nói gì.

- Duẫn Nhi, trước khi tôi hồi phục, tôi không muốn gặp lại cậu.

- Cái gì? – Lâm Duẫn Nhi giật mình, phản ứng kịch liệt: "Không! Tớ phải ở bên cậu!"

Giọng nói Trịnh Tú Nghiên bình tĩnh: "Cậu nên đồng ý, trừ phi cậu không muốn tôi khôi phục sớm hơn một chút."

- Được, Tú Nghiên, tớ sẽ cho cậu thời gian và không gian, nhưng tớ sẽ không rời khỏi cậu, cũng không cho phép cậu rời khỏi tớ. – Lâm Duẫn Nhi lẳng lặng nhìn cô, bỗng nhiên ưng thuận cắn răng một cái, dừng một chút, lại nói: "Chỉ là, Tú Nghiên à, tớ mong cậu không muốn gặp tớ, là bởi vì không có cách nào chấp nhận tớ, chứ không phải không có cách nào chấp nhận bản thân."

"Ầm... ầm... loảng xoảng..."

Trước đó như đồ vật gì rơi xuống mặt đất, tiếp theo là thanh âm chén trà vỡ vụn, cô thư ký trẻ luôn luôn làm việc cẩn thận ổn thỏa lại như trốn chạy khỏi phòng chủ tịch, cử chỉ hoàn toàn mất đi ưu nhã thong dong ngày thường, thất hồn lạc phách, hoang mang lúng túng, gần như đâm đầu vào lòng người phía trước.

- A! - Nàng giương mắt nhìn người mình đụng, lại càng hoảng sợ: "Giám đốc Bùi, xin lỗi, tôi... tôi không thấy cô."

Chân mày lá liễu của Bùi Châu Huyền hơi nhíu, nghi ngờ nói: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Sao lại hoảng hốt như thế?"

Cô thư ký quay đầu lại nhìn phòng làm việc đang đóng chặt của chủ tịch, muốn nói lại thôi.

Bùi Châu Huyền lập tức hỏi: "Chủ tịch sao vậy?"

- Tôi... tôi...

Bùi Châu Huyền nhịn không được: "Sao? Không nói với tôi được?"

- Tâm tình chủ tịch hôm nay... hình như không được tốt. - Cô thư ký vẻ mặt cầu xin, nơm nớp lo sợ nói: "Sáng sớm còn rất tốt, buổi chiều trở về lại nổi trận lôi đình, Vương Trưởng phòng Tài vụ đến, đã bị mắng một trận, rồi kêu Nguyên Trưởng phòng Nhân sự đến mắng một trận, vừa nãy tôi đưa trà vào, ông ấy nói không đủ nóng, rồi ném cả cái chén... Tới, tới bây giờ tôi chưa từng thấy chủ tịch nổi cơn thịnh nộ như vậy..."

- Cái gì? – Bùi Châu Huyền càng cảm thấy kỳ quái, nàng hiểu rõ cha mình, Bùi Thái là một người bình tĩnh đáng sợ, đặc biệt ở công ty, sẽ không dễ dàng nổi cơn thịnh nộ, lại không thể vì một ly trà nguội mà nổi nóng với thư ký, thứ bình thường có thể chọc giận ông, chỉ có nàng Bùi Châu Huyền. Nàng càng nghĩ càng thấy đã xảy ra chuyện lớn gì, suy nghĩ một chút, kéo cô thư ký qua một bên, lại hỏi: "Hôm nay ông ấy gặp ai?"

- Không gặp ai, ông ấy hủy tất cả hẹn, tiệc buổi trưa cũng hủy, chỉ là...

Bùi Châu Huyền truy vấn: "Chỉ là cái gì?"

Xem ra cô thư ký cũng nghi hoặc: "Chỉ đi Thánh Hòa, gặp Trịnh tiểu thư."

- Cái gì? – Bùi Châu Huyền cảm thấy vô cùng ngoài dự đoán: "Đi bao lâu? Trịnh tiểu thư có nói với ông ấy cái gì không?"

- Cái này tôi cũng không biết, hôm nay chủ tịch ra ngoài, chỉ có Trương sư phó đi theo, tôi chỉ biết ông ấy đến bệnh viện.

- Được rồi, cô về chỗ của mình đi, hôm nay làm việc cẩn thận một chút.

- Vâng.

Cô thư ký như đượcban đại xá, vội vã quay về chỗ của mình, Bùi Châu Huyền đứng đó, trầm ngâm chốclát, xoay người về đường cũ, sau đó đưa tay nhấn nút thang máy.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro