Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 104: EM CHO CHỊ MỘT DAO, CÒN TỐT HƠN CHỊ TỪ TỪ TỰ SÁT

Nắng ấm từ ngoài cửa số chiều vào, tựa hồ không làm tản đi được cái âm u lạnh lẽo trong phòng bệnh, Vương Viễn Trân co rúm trên giường, hai mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước, dáng vẻ ấy như một đêm già đi mười tuổi.

- Ly hôn, cứ vậy mà ly hôn... Thân là cha mẹ mà sau cùng mới biết, Vân Tuấn cứ vậy mà rời khỏi, những năm qua, bọn chị đối xử với nó như con trai ruột, một gia đình, ấy vậy mà chia năm xẻ bảy, đột ngột khiến chị không cách nào tiếp thu nổi.

Bà thì thào nói, thương tâm đến chết lặng, bà Bùi rót cho bà một ly nước ấm, đặt vào tay bà, sao đó ngồi xuống bên giường, khuyên nhủ: "Chị à, chị đừng buồn, chị phải suy nghĩ thế này, Tú Nghiên mất trí nhớ bốn năm, chị đã áp đặt con bé rồi, đẩy chúng nó tới hôn nhân, nhưng nhiều năm qua bọn chúng vẫn không thể tiếp tục, điều này nói lên những năm ở bên nhau đều là sai lầm."

- Sai lầm? Ý em là chị sai rồi? – Vương Viễn Trân quay đầu nhìn bà, gò má vì kích động mà ửng hồng: "Nhưng năm đó lúc em biết việc của Tú Nghiên, không phải cũng không tán thành việc Tú Nghiên yêu đương một cô gái sao!"

- Em không tán thành chuyện Tú Nghiên đến với một cô gái, nhưng khi đó là chị luôn miệng nói nếu như Tú Nghiên không gặp cô bé kia, nhất định sẽ thuận lý thành chương đến bên Vân Tuấn, chị nói chúng là thanh mai trúc mã, đã sớm có hảo cảm với nhau. Hơn nữa, đối với việc này, em thật sự rất hối hận, trước đây em không nên vì chị cùng giấu giếm Tú Nghiên, chị biết em rất thương yêu con bé, hôm nay chúng ta trở nên ngăn cách như vậy, trong lòng em cũng không chút nào tốt hơn chị.

Điều bà cãi lẽ, càng làm Vương Viễn Trân tức giận không chịu nổi, nặng nề đặt ly nước lên đầu giường: "Được được! Giờ em y như tỷ phu em, các người đều nói vậy, tất cả đều muốn đổ mọi trách nhiệm lên đầu tôi!"

Bà Bùi hết sức bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: "Chị à, bây giờ em không phải bàn bạc với chị vấn đề trách nhiệm, mà là lo lắng cho sức khỏe của chị, chị xem chị đau buồn đến phát bệnh rồi. Sự thật chứng minh, Tú Nghiên căn bản là không yêu Vân Tuấn, cho dù là thành vợ chồng trên pháp luật, sinh con, con bé cũng không yêu nó, hạnh phục của con bé không phải chúng ta cho nó, ở bên nhau còn có ý nghĩa gì? Em biết chị muốn bọn nó ở bên nhau, nhưng tình cảm là của con bé, hôn nhân là của con bé, chị trói một lần, không cách nào trói lần hai, cũng không nên vì vậy mà bi thương thêm nữa, chuyện của con bé, chị để con bé tự quyết đi, nếu không quan hệ mẹ con sẽ càng ngày càng bế tắc."

- Chả lẽ bây giờ con chưa đủ bế tắc sao? - Vương Viễn Trân bị lời nói của bà làm tâm xúc động, nhịn không được gạt lệ chảy xuống: "Con bé hận chị như vậy, ngay cả gặp mặt bọn chị một lần cũng không chịu, bọn chị muốn gặp cháu gái một chút, cũng không thể..."

Thần sắc bà Bùi buồn bã, thở dài: "Ai, ngay cả em con bé cũng không chịu gặp, ông Bùi lần trước sau khi gặp con bé còn trách mắng em một trận, nói có vạn lý do cũng không thể bóp méo quá khứ của người khác, đây đúng là tổn thương cực lớn với Tú Nghiên, còn căn dặn em sắp tới không nên quấy rầy con bé, cho con bé một ít thời gian."

- Cái gì? Em rể lại có thể nói như vậy? – Vương Viễn Trân kinh ngạc, không khỏi dừng nước mắt.

- Đúng vậy.

- Em... em không nói cho ông ấy biết bởi vì Tú Nghiên yêu một cô gái sao? Em không nói cho ông ấy biết chúng ta bất đắc dĩ sao?

Bà Bùi khẽ lắc đầu: "Ông ấy biết, căn bản ông ấy không nói đến việc này, chỉ nói cách làm của chúng ta khiến người khác khiếp sợ, cũng cực kỳ phản cảm."

- Chuyện này...

Vương Viễn Trân có chút run sợ, nhất thời không biết nói gì cho phải, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Trịnh Khai Tường đi tới, vừa thấy bà Bùi, khuôn mặt lẽ ra âm u miễn cưỡng nặn ra nụ cười, bà Bùi vội vàng đứng dậy: "Anh rể, nghe nói anh đi tìm Tú Nghiên, con bé đến không?"

Trịnh Khai Tường trầm mặc trong giây lát, khẽ nói: "Con bé không muốn đến."

Bà Bùi hiển nhiên có chút bất ngờ: "Anh không nói cho con bé biết chị bị bệnh, muốn gặp con bé và Tuyết nhi sao?"

Viền mắt Trịnh Khai Tường đỏ lên, chán nản nói: "Nói rồi, tôi ở chỗ con bé canh mấy tiếng, sau đó chặn đường nói cho con bé biết, nhưng con bé biểu hiện rõ là không đến, hơn nữa, con bé căn bản không bằng lòng nói chuyện với tôi."

Vương Viễn Trân nghe xong lời này, đột nhiên xụi lơ trên giường, lên tiếng khóc lớn.

Do công việc quán bar, thời gian làm việc nghỉ ngơi của Tiểu Hải và Tú Anh không đồng nhất, bình thường lúc Tú Anh làm việc thì Tiểu Hải đang mê ngủ ở nhà, mà nàng tan tầm không bao lâu thì Tiểu Hải lại phải đến quầy rượu của mình rồi.

Năm giờ rưỡi chiều, Tú Anh rời khỏi công ty, hôm nay nàng tựa hồ có chút tâm sự, rõ ràng không tập trung, trên đường lái xe về nhà, nhiều lần chờ đèn đỏ xong, xe nàng vẫn đậu yên không nhúc nhích, mãi đến khi phía sau vang lên tiếng kèn liên tiếp, nàng mới chợt giật mình tỉnh giấc, tiếp tục lái xe.

Về đến nhà, Tú Anh bất ngờ phát hiện Tiểu Hải mặc áo ngủ, biếng nhác nằm trên ghế sa lon xem ti vi, nàng không khỏi ngẩn ra: "Tối nay anh không đến quán bar à?"

- Ừ, hôm nay không đến quán bar, mệt quá, cho mình nghỉ một đêm.

Tú Anh tiện tay buông túi và chìa khóa xe, ngồi xuống bên người hắn, cười nói: "Sao vậy? Anh ngủ cả ngày cũng mệt, vậy em mệt cỡ nào đây?"

Tiểu Hải cầm lấy điều khiển từ xa, chỉnh tiếng ti vi nhỏ xuống, nói: "Không có, hôm nay tìm cả ngày, cuối cùng cũng dán được vài tấm hình."

- Vậy à? Em xem một chút.

Tay Tiểu Hải chống đầu, không hăng hái lắm: "Vậy mà lại là ảnh chụp Duẫn Nhi và Tú Nghiên, thật là thất vọng người ta mà, cứ cho rằng trong đó có bí mật gì to bự, lẽ nào Duẫn Nhi thật sự tuyệt tình với Tú Nghiên như vậy sao, không chỉ gạt bỏ em ấy, còn xé bỏ ảnh chụp?"

Tú Anh cầm ảnh chụp nhìn một hồi, bỗng nhiên nói: "Thế nhưng, ảnh này là ai chụp họ? Thoạt nhìn họ có vẻ không biết nha." Lời vừa thốt ra, trong lòng nàng lập tức hối hận, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc ảo não.

Tiểu Hải được lời của nàng làm thức tỉnh, ngẩn ra, lập tức ngồi xuống, đoạt lấy ảnh chụp trong tay nàng, nhìn lại nhìn, kinh ngạc nói: "Đúng nha! Hình như chụp lén, chà chà, sao anh không nghĩ đến điều này!" Nói rồi, hắn ngẩng đầu nhìn Tú Anh, hưng phấn nói: "Tú Anh, em nói xem trong này có phải có cái gì kỳ lạ không!"

- Em không biết! - Tú Anh cả tiếng trả lời một câu, đột nhiên "soạt soạt soạt" cố sức xé vật cầm trong tay thành mấy mảnh, sau đó vo lại ném vào thùng rác.

- Ai! Em làm cái gì vậy? - Tiểu Hải không kịp ngăn cản, gần như nhảy dựng lên từ trên ghế sa lon: "Anh cực nhọc vất vả lâu như vậy, em thần kinh cái gì vậy!"

- Đủ rồi! Thật sự đủ rồi! - Tú Anh đưa tay xoa trán, phiền não nói: "Chuyện của họ hoàn toàn ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta, em thật chịu đủ rồi!"

Tiểu Hải lại bị hành xử khác thường của nàng hù dọa, lui về sau một bước: "Cái gì? Sao... sao em phát cáu ghê vậy?"

- Em... em... - Tú Anh thở hổn hển, trong lúc bất chợt trở nên hết sức gắt gỏng, tay trên không trung cố sức vung vẩy hai cái: "Anh không cảm thấy hai chúng ta quản nhiều quá sao? Khi họ bên nhau cũng xía vào, không bên nhau cũng tham gia, hiện tại Duẫn Nhi đã lựa chọn rời khỏi, Tú Nghiên cũng đã không ôm hi vọng nữa, chúng ta còn suy nghĩ vẩn vơ cái này, vì mấy tấm ảnh không rõ ràng, truy tìm nguồn gốc, như lần tìm manh mối, em nghĩ chúng ta như hai kẻ bị bệnh thần kinh!"

- Nhưng... nhưng họ là bạn chúng ta, trước kia họ yêu nhau nha. - Tiểu Hải trợn to hai mắt, nhịn không được nhắc nhở nàng: "Hơn nữa lần này không phải là em không thể không xía vào sao, em còn một mực không cam lòng thay Tú Nghiên mà!"

Tú Anh không đáp lại, không nhịn được nữa, càng già mồm át lẽ phải: "Đó là em sai rồi, được chưa! Em sai rồi, anh cũng muốn sai theo em sao!" Tiểu Hải ngạc nhiên nhìn nàng, như đang nhìn một người hoàn toàn không quen biết.

- Nói chung từ hôm nay trở đi, chúng ta cứ sống tốt cuộc sống của mình, quản tốt chuyện của mình là được rồi, chúng ta phải suy tính, làm thế nào để biến căn nhỏ thành căn nhà lớn, lúc nào thì có con! Không cho phép tốn thời gian và sức khỏe vào chuyện của người khác! Được rồi, em muốn đi tắm.

Tiểu Hải trợn mắt hốc mồm nhìn bóng lưng của nàng đi xa, đang ngây người thình lình lại bị một tiếng "rầm" rung trời ở cửa phòng hù giật mình, không khỏi vặn óc suy nghĩ: "Ơ hay, hôm nay uống lộn thuốc hay là đang bực bội chuyện công ty?"

Ô tô uốn lượn theo bờ sông chậm rãi đi, đèn rực rỡ xa xa vừa sáng lên.

Trịnh Tú Nghiên để ý thấy Tú Anh hôm nay trầm mặc, nhưng cô không nói, cũng không hỏi, chỉ nhẹ nhàng đè xuống nút CD, âm nhạc an lành êm dịu vang vang trong xe.

- Tú Nghiên.

- Ừ?

Trịnh Tú Nghiên lên tiếng, nhưng không được nghe được thanh âm đáp lại, cô không khỏi quay đầu, thấy Tú Anh ghé cả người vào cửa sổ xe, tựa như đang chuyên chú thưởng thức cảnh đêm hoa lệ ngoài cửa sổ, khi cô vô cùng kinh ngạc thì một tiếng thở dài xa xăm chợt truyền vào tai: "Tú Nghiên, trừ Lâm Duẫn Nhi, trên đời này chị còn có thể yêu người khác không?"

Tay Trịnh Tú Nghiên nắm chặt tay lái, qua một lúc lâu, mới nói: "Tú Anh, chị không muốn trả lời vấn đề này."

- Tú Nghiên, chị buồn bực à?

Trịnh Tú Nghiên mím chặt khóe miệng, mắt nhìn phía trước, cũng không nói lời nào, Tú Anh thở dài, ngồi thẳng người: "Nói cho em biết, chị đang đợi Lâm Duẫn Nhi sao? Chị đang chờ chị ta ngày nào đó hồi tâm chuyển ý, sau đó sẽ đến ôm chị sao? Chị có bao giờ nghĩ tới, chị ta thật sự sẽ không trở lại nữa, mình không nên ôm mộng tưởng nữa, làm như không gì xảy ra mà sống."

Lời của nàng như một cái tay vô hình, dễ dàng vạch tìm vết thương trong lòng Tú Nghiên, chỉ nháy mắt chảy máu nhễ nhại, đau đớn từ ngực lan tràn bốn phía, hai tay Trịnh Tú Nghiên run rẩy, lại tận lực khống chế tâm tình của mình, vẫn duy trì ngữ điệu ôn hòa như cũ: "Rốt cuộc em muốn nói gì?"

- Em biết chị mỗi tuần đều lén lút chạy đến bệnh viện, tìm rất nhiều bác sĩ, còn đang tìm những chuyên gia dùng thôi miên để trị liệu, chị muốn tìm trí nhớ của mình, khiến Lâm Duẫn Nhi trở lại bên cạnh chị! Chị mở tiệm sách, chỉ là che giấu tai mắt người đời, chị muốn mọi người yên tâm về chị, muốn tránh ánh mắt mọi người, để làm chuyện chị thật sự chuyện muốn làm.

Trịnh Tú Nghiên cắn môi, hai tay đột nhiên gấp rút đánh vào lái, tiếng lốp xe bén nhọn chói tai ma sát mặt đất kèm theo, ô tô thắng gấp dừng ở ven đường, cô quay đầu lại nhìn Tú Anh, vừa giật mình, vừa tức giận, thanh âm nhất thời lạnh vài phần: "Em... em đang điều tra chị?"

- Em chỉ lo lắng cho chị, may là, nhân viên của chị mồn miệng cũng không kín kẽ. - Tú Anh không sợ hãi chút nào nhìn thẳng vào ánh mắt cô, gần như khẩn cầu nói: "Tú Nghiên, chị tội gì như vậy? Chị có biết hay không, chị dọa em rồi, dừng lại, được chứ? Khỏi nói những phương pháp này có tác dụng hay không, có thể tổn thương cơ thể chị cái gì hay không, dù cho chị thật sự khôi phục ký ức, Lâm Duẫn Nhi cũng chưa chắc sẽ trở lại bên cạnh chị!"

- Làm sao em biết? Làm sao em biết! Em không phải cậu ấy! - Tuyến phòng ngự tâm lý mấy tháng nay trong mấy phút ngắn ngủi sụp đổ, tức giận mãnh liệt dồn ép viền mắt Trịnh Tú Nghiên, cô cực lực chịu đựng, không cho nước mắt đổ xuống, thanh âm cũng khàn đi: "Cậu ấy đã nói, nếu như ngày nào đó chị khôi phục ký ức... Cậu ấy đã nói như vậy, cậu ấy chỉ để ý chị đã quên cậu ấy, cậu ấy không thật sự bỏ lại chị..."

- Ngày nào đó, ngày nào đó là bao lâu? Mười năm? Hai mươi năm? Nếu như chị cả đời cũng nhớ không nổi những việc trước kia thì sao! Có phải chị muốn cả đời tiếp tục như vậy không! - Thanh âm cô lớn, thanh âm Tú Anh còn lớn hơn vài lần: "Tú Nghiên, chị tỉnh lại đi! Chị còn trẻ, còn có con gái, thật vất vả mới thoát khỏi tên kia, chị có thể đối xử tử tế với bản thân, cho mình những ngày vui vẻ không?! Trên thế giới này, nam nhân, nữ nhân, chị muốn kiểu gì, em tìm cho chị! Bảo đảm tốt hơn Lâm Duẫn Nhi gấp mười gấp trăm lần! Cho mình một con đường tươi sáng đi, yêu một người khác cũng không khó khăn như chị tưởng!"

- Nam nhân? Nữ nhân? Ha ha! Tú Anh, em cho là chị cả đời này còn có thể đi yêu một người khác sao? Em căn bản không hiểu rõ, em không hiểu nổi... - Lòng Trịnh Tú Nghiên đau nhức, tay không tự chủ được che lồng ngực, bên khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ sở: "Chị chỉ yêu cậu ấy, chỉ cần cậu ấy, cậu ấy rời khỏi càng lâu, trong đầu chị lại càng ý thức được, nỗi nhớ của chị chỉ tăng chứ không giảm, chị biết, cuối cùng có một ngày, cậu ấy sẽ nhớ tới chị, cho dù người có tốt hơn gấp trăm gấp vạn lần cậu ấy thì thế nào? Đó không phải cậu ấy!"

Tú Anh không lên tiếng, sau một lúc lâu, đột nhiên như trở nên hung ác: "Tú Nghiên, nếu như khôi phục ký ức, không chỉ không thể khiến chị một lần nữa trở lại bên cạnh Lâm Duẫn Nhi, ngược lại sẽ khiến chị thống khổ gấp bội, lẽ nào chị cũng nguyện ý?"

Trịnh Tú Nghiên ngơ ngác nhìn nàng, lệ quang mông lung trong con ngươi tràn đầy vẻ nghi hoặc.

- Nguyên nhân Lâm Duẫn Nhi rời khỏi chị, có thể không phải như chị nghĩ.

Lòng Trịnh Tú Nghiên run lên: "Cái gì?"

- Tú Nghiên, tha thứem đâm chị nhát dao này, như vậy, dù sao vẫn dễ chịu hơn chị từ từ tự sát. - TúAnh nhìn cô, ánh mắt thương xót lại phức tạp, lời nói vòng vo trong yết hầu, rốtcuộc nói ra miệng: "Lâm Duẫn Nhi có trong tay CD tình dục của chị và Tào VânTuấn."    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro