Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 100: CHO TÔI CON ĐƯỜNG SỐNG

Bầu trời trong vắt như một khối bảo thạch màu lam to lớn, không nhiễm một hạt bụi nhỏ, thanh khiết, ánh sáng mặt trời xán lạn đâm vào mắt người.

Trịnh Tú Nghiên quay đầu lại nhìn về phía cổng Cục Dân Chính, trên mặt mang theo một tia hoang mang. Hạnh phúc đột nhiên đến, tất cả như nằm mơ, lại khiến cô có chút không thể tin được, cô đã giải trừ quan hệ với Tào Vân Tuấn, cô đã là một người tự do, cô còn chiếm được quyền nuôi nấng con gái như ý nguyện.

Tú Anh đứng bên cạnh, như biết tâm tư của cô, cười nói: "Tào Vân Tuấn gọi điện đến báo thời gian ly hôn, chúng ta cứ tưởng hắn lại giở mánh khóe gì, giờ đâu cũng vào đấy rồi, không cần lo lắng nữa. Cơ mà, thái độ hắn chuyển nhanh như vậy, đứng là có chút kỳ lạ."

- Làm xong thủ tục, chị qua hỏi hắn.

Tú Anh tò mò hỏi: "Hắn nói thế nào?"

Thái độ lần này của Tào Vân Tuấn rất khác thường, chủ động buông quyền nuôi nấng con gái, chủ động đưa ra phương án chia đều tài sản, những hành động thẳng thắn dứt khoát này lại khiến lòng Trịnh Tú Nghiên bất an, nghĩ đến tình cảnh lúc nãy, nhíu mi tâm lại: "Hắn nói lòng đã thuộc về người khác, miễn cưỡng giữ lại chị cũng vô nghĩa."

- Đạo lý này hắn nên sớm hiểu! Cần gì phải kéo dài đến bây giờ! – Tú Anh nhịn không được trắng mắt liếc một cái, rất nhanh lại nói: "Cơ mà bây giờ thuận lợi ly hôn là tốt rồi, a di đà phật, đời hắn rốt cuộc cũng làm được chuyện tốt."

Trịnh Tú Nghiên ngây ngô một lúc lâu, cúi đầu nhìn tay mình, lẩm bẩm nói: "Tú Anh, chị ly hôn thật, phải không? Chị vừa ký tên, đúng không?"

- Đúng vậy, đúng vậy, đồ ngốc, sao chị còn nghi ngờ nữa! Từ này về sau chị tự do! – Tú Anh nắm lấy tay cô, kéo đến xe mình, vừa đi vừa hưng phấn nói: "Hôm nay hẳn là ngày đại hỷ sự, phải ăn mừng một trận thật to, ăn một bữa thật bự, uống vài ly nữa! Tú Nghiên, chị nói xem ăn ở nhà hay ăn bên ngoài? Ở nhà thì chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn, ở ngoài thì giờ em gọi điện đặt chỗ trước."

- Tùy em, sao cũng được.

Hai người song song lên xe, Tú Anh nịt dây an toàn, cười nói: "Thôi ăn ở ngoài cho xong, ăn ở nhà Tiểu Hải của em cực, em không nỡ."

Trịnh Tú Nghiên nhìn ánh mặt trời phía xa, cảm thấy tâm trạng mình cũng ảnh hưởng, từng ly từng tí đều là nắng, bỗng chốc lòng sinh ra hi vọng vô hạn, trên mặt cũng toát ra nụ cười xinh đẹp đã lâu không thấy, cô tựa đầu vào cửa sổ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại: "Thế nhưng, giờ chị chỉ muốn về nhà, chờ Duẫn Nhi về, sau đó nói cho cậu ấy biết tin tốt này."

- Ờ ha. – Tú Anh vỗ đầu, nói: "Đúng vậy, chuyện bây giờ đã giải quyết thuận lợi rồi, chị cũng nên nói tin tốt này cho chị ấy biết, hai người chờ lâu như vậy, không biết chị ấy vui vẻ thế nào đây! Được, giờ chúng ta về đi, Tiểu Hải đồ con lười kia chắc chắn là đang ngủ, em cũng phải đánh thức anh ấy."

Nói rồi, nàng khởi động xe, chân đạp ga, ô tô lập tức chạy về phía xa.

Vương Viễn Trân ngồi đó, gạt lệ khóe mắt: "Chị không thể tin được, Vân Tuấn luôn miệng nói yêu Tú Nghiên, luôn miệng nói có chết cũng không ly hôn, kết quả là ly hôn thần không biết quỷ không hay, thậm chí còn rời khỏi nơi này, cũng không nói với chúng ta một tiếng."

Bà Bùi kéo kéo tay chị, không ngừng nhẹ nhàng an ủi. Ánh mắt Bùi Thái và Trịnh Khai Tường đều nhìn về Bùi Châu Huyền đang đứng một bên, chờ mong nàng nói ra khỏi miệng tin tức gì.

- Châu Huyền, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Sao đột nhiên ly hôn? Con biết việc này sao không nói sớm cho dì biết?

Bùi Châu Huyền nhìn Vương Viễn Trân, khẽ thở dài: "Dì không cần đau lòng vậy, còn biết dì luôn đối đãi với Tào Vân Tuấn như con trai, nên hắn nghĩ không còn mặt mũi nào nhìn mọi người, mới rời khỏi không nói tiếng nào."

Vương Viễn Trân ngạc nhiên ngẩng đầu: "Không còn mặt mũi?"

- Kỳ thật thì chuyện bọn họ ly hôn, có chút liên quan tới con. - Ánh mắt Bùi Châu Huyền đảo một lượt qua, có chút tự trách nói: "Trước đó không lâu, con vô tình biết Tào Vân Tuấn có nữ nhân bên ngoài, nghĩ hắn thường ngày vẫn tỏ ra yêu sâu đâm biểu tỷ, trong lòng con vô cùng tức giận, cho nên con tự mình tìm hắn, buộc hắn lập tức ly hôn với biểu tỷ, tuy rằng hắn không tự nguyện, nhưng cũng không thể không đồng ý."

Ánh mắt Bùi Thái lóe lên, trầm giọng nói: "Cái gì? Có chuyện này?"

Những người còn lại cũng ngạc nhiên, đồng thời nhìn về phía Bùi Châu Huyền, thần sắc Vương Viễn Trân cực kỳ xấu xí, môi run run nói: "Châu Huyền, là thật sao? Con... con không nghĩ sai chứ? Hay là... hay là ở đây có gì hiểu lầm? Vân Tuấn nó... nó không phải người như vậy!"

- Con biết mọi người khó có thể tin được, lúc con biết chuyện, cũng rất khiếp sợ, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, muốn không tin cũng không được. – Bùi Châu Huyền không chút hoang mang lấy ra vài tấm ảnh đặt lên bàn trà, hơi ân hận nói: "Ba, mẹ, dì, dượng, con biết mọi người đối với Tào Vân Tuấn rất tốt, vô cùng tin tưởng hắn, sẽ bị đả kích, thế nhưng con không cách nào chịu đựng biểu tỷ duy trì hôn nhân với một tên ngụy quân tử như vậy."

Trịnh Khai Tường cầm lấy ảnh chụp, chỉ nhìn thoáng qua, lập tức nổi giận đến xám mặt: "Tên súc sinh này!"

Vương Viễn Trân nghe đến đó, cũng không nhịn được nữa, lên tiếng khóc rống: "Tú Nghiên à, thật tội cho con, mẹ xin lỗi con, là mẹ hại con mà!"

- Chuyện bệnh viện đã chuẩn bị xong, giờ chỉ còn thu dọn đồ ở nhà. - Vai Lâm Duẫn Nhi kẹp điện thoại di động, đi tới đi lui trong phòng, mở hộc tủ này lại mở ngăn kéo kia: "Hôm nay đi tôi không có ý kiến, tôi muốn em giúp em đã giúp, chuyện đồng ý với em, tôi cũng sẽ làm được, muốn đi đâu, khi nào đi, em tính hết... Tạm biệt? Tạm biệt không cần bao nhiêu thời gian... Được, cứ vậy đi, chào."

Cúp điện thoại, Lâm Duẫn Nhi đứng như gỗ ở đó một hồi, ngồi xổm xuống, gấp vài bộ trang phục và đặt mấy thứ linh tinh vào vali hành lý.

- Duẫn Nhi.

Phía sau bỗng truyền đến một tiếng gọi ôn nhu, bóng lưng Lâm Duẫn Nhi cứng đờ, nhưng không quay đầu. Trịnh Tú Nghiên trở tay nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, vui vẻ trên mặt rút đi một chút: "Cậu không phải đi làm sao? Sao lại về? Cậu... cậu muốn đi đâu à? Đi công tác?"

Lâm Duẫn Nhi cắn cắn môi, tiếp tục dọn hành lý: "Mấy ngày trước đã từ chức, sáng nay đến bệnh viện mang vài thứ về."

Một cảm giác hốt hoảng sinh ra trong lòng Trịnh Tú Nghiên, cô chạy nhanh đến: "Từ chức? Sao cậu không nói cho tớ biết? Cậu... cậu muốn đi đâu?"

Lâm Duẫn Nhi đứng lên, xoay người lại đối mặt với cô, nhưng không lên tiếng, hai mắt Trịnh Tú Nghiên dừng trên người nàng, dùng thanh âm nghẹn ngào nói: "Duẫn Nhi, tớ đã ly hôn, tớ vừa làm xong xuôi thủ tục ly hôn."

- Vậy à? - Nét mặt Lâm Duẫn Nhi lộ nụ cười, từ nội tâm nói: "Chúc mừng nhé."

Phản ứng hoàn toàn ngoài dự liệu của Trịnh Tú Nghiên, ánh mắt cô dời xuống, nhìn vali hành lý, cô cảm giác được rõ ràng chỗ sâu nhất trong đáy lòng phát run: "Duẫn Nhi, cậu muốn đi đâu, tớ sẽ đi cùng cậu."

- Tôi phải rời khỏi thành phố này, xe Châu Huyền ở dưới lầu, tôi sẽ đi cùng em ấy.

Những lời này như sét đánh giữa trời tươi xanh, khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Tú Nghiên mất đi huyết sắc: "Em ấy đợi cậu? Cậu và em ấy..." Hai chân cô nhũn ra, thân thể hơi chao đảo, không dám tin nhìn khuôn mặt thanh tú tái nhợt của Lâm Duẫn Nhi: "Từ khi nào?"

Lâm Duẫn Nhi âm thầm cắn răng, tàn nhẫn đáp lại: "Cậu thấy từ lúc nào thì là lúc đó."

- Duẫn Nhi, tớ không tin, một chút tớ cũng không tin! - Những giọi nước mắt đảo quanh hốc mắt, thoắt cái tràn ra ngoài, Trịnh Tú Nghiên vừa lui về phía sau, vừa liều mạng lắc đầu: "Không, cậu sẽ không làm vậy với tớ!"

- Tôi sẽ không làm vậy với cậu? – Lâm Duẫn Nhi đến gần cô, lạnh nhạt không biểu cảm, nhấp nhấp môi: "Tú Nghiên, tôi làm gì cậu rồi? Tôi và cậu có quan hệ thế nào? Người yêu? Tình nhân? Lẽ nào giữa chúng ta còn có phản bội hay không phản bội sao?"

- Duẫn Nhi, tớ biết cậu hận tớ. - Thân thể Trịnh Tú Nghiên dựa vào cửa, tay nắm chặt chốt cửa, khóc nói: "Tớ biết hôn nhân của tớ khiến cậu thấy áp lực, khiến cậu oan ức, nhưng xin cho tớ cơ hội, đừng rời bỏ tớ, đừng bỏ đi như vậy!"

- Không, không liên quan đến chuyện hôn nhân. - Mặt Lâm Duẫn Nhi không có biểu cảm, lạnh lùng nhìn cô: "Áp lực có, oan ức có, chỉ là không liên quan lắm. Tú Nghiên, tôi không muốn lại bị cậu buông bỏ."

- Duẫn Nhi, tớ yêu cậu, tớ không buông bỏ...

- Yêu tôi? Đúng vậy, cậu yêu tôi. – Lâm Duẫn Nhi đưa tay xoa nước mắt đầy trên mặt cô, giọng nói khẽ ôn như: "Coi kìa, khóc đau lòng vậy à, thế nhưng Tú Nghiên này, sao tôi nghĩ được cậu khóc cho tôi đây? Giữa tôi và mẹ cậu, cậu chọn quên tôi, giữa tôi và biểu muội cậu, cậu chọn đẩy tôi ra, giữa tôi và con gái, cậu chọn bỏ quên tôi! Cậu yêu tôi, nhưng tôi mãi mãi không phải nhân vật quan trọng. Tú Anh nói, mấy năm qua cậu không hề vui vẻ, nhưng không vui cũng chỉ là không vui, không vui vẫn có đứa con cậu yêu ở bên cạnh cậu mà!"

Lâm Duẫn Nhi kề bên tai cô, đè thấp tiếng nói, căm hận càng lúc càng mạnh mẽ: "Tú Nghiên, cuộc sống này tôi chờ cậu, khi tôi điên cuồng tìm được cậu, những ngày tháng dài đằng đẵng, cậu biết tôi chịu đựng thế nào không? Cậu biết tôi chống đỡ thế nào không? Mỗi tối tôi đều ở đây cầu khẩn, cầu khẩn sáng mai khi tỉnh dậy cậu có thể xuất hiện trước mặt tôi, mỗi lần nằm mơ thấy cậu, khi tỉnh lại, nhìn gian phòng tối đen như mực, lòng lập tức đau đớn tuyệt vọng không kiềm chế được, những năm vừa qua, nước mắt của tôi đã khô rồi. Sớm biết như vậy, trước đây cần gì vậy? Cần gì gặp mặt, cần gì giải thích, cần gì tìm kiếm?"

- Duẫn Nhi, xin lỗi, xin lỗi! - Lòng Trịnh Tú Nghiên phút chốc tan nát thành từng mảnh nhỏ, nước mắt giàn giụa tán loạn trên mặt, cô ôm lấy thân thể thon gầy của Lâm Duẫn Nhi: "Chúng ta bắt đầu một lần nữa, xin cậu! Xin cậu đừng không cần tớ, quá khứ của chúng ta với cậu mà nói, chẳng lẽ không có ý nghĩa gì sao?"

- Đừng không cần cậu? Há, nói cứ như tôi vẫn có được cậu. – Lâm Duẫn Nhi cười tiêu điều: "Quá khứ? Tú Nghiên, cậu biết đây chẳng qua là quá khứ, với tôi mà nói, đó đã biến thành tôi của quá khứ. Kỳ thật tôi đã sớm mất đi cậu, từ cái ngày cậu gặp tai nạn giao thông và quên mất tôi, tôi cũng đã mất đi cậu, chỉ là tôi vẫn không thừa nhận mà thôi. Cậu không bao giờ là người tôi yêu trước kia nữa, cũng không phải Tú Nghiên tôi yêu, cậu chỉ có thể xác của cậu ấy mà thôi!"

Lời của nàng, từng chữ từng câu không thể cãi lại, như lưỡi dao sắc bén, thẳng tắp đâm vào nội tạng Trịnh Tú Nghiên, khiến cô thống khổ, đau nhức đến gần như không thở nổi, cô như người sắp chết đang đấu tranh, liều mạng ôm chặt Lâm Duẫn Nhi, dường như muốn lưu lại chút hơi ấm cuối cùng, khóc lóc, cầu khẩn: "Duẫn Nhi, đừng bỏ tớ, không có cậu, tớ không biết làm sao để sống, cậu là toàn bộ ý nghĩa cuộc sống của tớ."

Lâm Duẫn Nhi để tùycho cô ôm, căm hận trong mắt dần tan biến: "Những năm qua, không có tôi, cậuvẫn tiếp tục trải đời, không có cậu, tôi cũng sống lại. Không có ai là toàn bộý nghĩa của ai, Tú Nghiên, cậu cùng Tuyết Nhi sống cho tốt đi." Nàng như độtnhiên chán nản, thanh âm không khỏi vắng lặng: "Chúng ta đã trải qua nhiềuthứ, rồi chịu đựng quá nhiều, lòng toàn là vết thương đau đớn, chúng ta khôngthể trở lại quá khứ, cũng không cách nào làm như mọi chuyện không xảy ra, bắt đầulần nữa, cho nên Tú Nghiên, hãy buông tôi ra, cho tôi một con đường sốngđi."    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro