Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Giữa những chênh vênh

Thiên Yết tỉnh giấc, toàn thân cô đau nhức sau một đêm dài nằm trên sô pha. Có lẽ vì quá mệt nên Thiên Yết đã thiếp đi từ lúc nào mà chính cô chẳng hay biết. Nửa mơ nửa tỉnh, đôi mắt cô nheo lại trước ánh nắng chiếu vào từ bên ngoài. Lúc này cô mới nhận ra bản thân đã đến nhà Bảo Bình.

Thiên Yết nhìn xung quanh nhà một lượt, nhận thấy không có ai cô liền đi xuống tầng dưới. Bước vào bếp, Thiên Yết đứng trước tủ lạnh nơi những tấm ảnh có hình Bảo Bình treo đầy hai bên cánh tủ. Đôi mắt cô dừng lại anh chụp cùng với nam ca sĩ nổi tiếng Kim Ngưu, Thiên Yết bất giác đưa tay chạm vào tấm ảnh. Anh cười, nụ cười của cậu chàng thiếu niên vô tư hồn nhiên cùng mái tóc đen dài bù xù và làn da đen nhẻm. Kim Ngưu bên cạnh chẳng khá hơn là bao với mái tóc nâu cháy nắng giữa trời hè khắc nghiệt, cả hai kháo vai nhau thân thiết như những người bạn thực sự. Khác với giới truyền thông luôn nghi vấn về mối quan hệ bất hòa giữa cả hai thì trong bức ảnh này có vẻ họ rất thân thiết.

- Dậy rồi sao?

Thiên Yết giật thót mình ngoảnh đầu lại, bất ngờ chẳng nói được lời nào. Kim Ngưu trông thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của cô liền bật cười:

- Ngạc nhiên gì chứ, đây cũng là nhà của tôi mà.

- Nói vậy thì hai người sống chung sao? - Thiên Yết ngây ngốc hỏi lại.

- Nhà to thế này ở một mình cũng buồn chán lắm.

Nửa đùa nửa thật, Kim Ngưu tiến tới bàn ăn và đặt đồ mà anh vừa mới mua về xuống. Thiên Yết bối rối tần ngần nhìn theo anh.

- Bảo Bình có đưa cô về nhà tối qua sau đó thì cậu ta đi làm luôn. Tôi mua đồ ăn cho cô, chắc cô cũng đói rồi nhỉ?

Thiên Yết vẫn dè chừng trước Kim Ngưu nhưng có vẻ chiếc bụng đói và cổ họng khô khốc của cô không cho phép cô từ chối. Cả hai cùng thưởng thức bữa sáng, trông dáng vẻ nhiệt tình của cô, Kim Ngưu cũng bớt đi phần nào lo lắng.

- Nhìn cô vô tư như vậy hẳn là không biết ngoài kia thế giới đang hỗn loạn thế nào nhỉ?

Thiên Yết thất thần đặt đôi đũa trên tay xuống bàn. Kim Ngưu thở dài, anh do dự một lúc mới đưa máy cho cô. Trước mắt cô là những bài báo thay phiên nhau xuất hiện trên trang tìm kiếm. Hình ảnh Bảo Bình ôm người phụ nữ được cho là bạn gái cũ Uyển Đình làm dấy lên tin đồn hai người quay lại đã trở thành chủ đề bàn luận của sáng nay. Phía dưới bài đăng không ít bình luận tiêu cực nhắm tới hai người và Bảo Bình hiện đang là cái tên bị chỉ trích nhiều nhất. Thiên Yết lặng người, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại một lúc lâu. Trái tim cô thắt lại, dường như trong đầu chẳng còn nghĩ được gì ngoài tự trách bản thân.

- Có phải do tôi nên mọi thứ mới thành ra như này đúng không?

- Không phải lỗi của cô, những chuyện đã xảy ra là việc chúng ta chẳng thể biết trước được.

Và vì không thể biết trước, cuộc sống vẫn tiếp tục diễn ra với vô vàn thử thách phía trước. Chênh vênh giữa độ hai mươi, cô cảm thấy bản thân thật nhỏ bé và kém cỏi. Hai mươi cũng chưa phải độ tuổi thích hợp để nói về chuyện yêu đương hay kết hôn. Khi mà cô vẫn còn trẻ và có nhiều mơ mộng về cuộc hành trình rộng mở trong tương lai. Tuổi trẻ mơ ước được đặt chân lên phố thị, cô đã sống và học tập hết mình tại nơi đây. Để rồi khi mỏi mệt quá, cô lại trở về quê hương với những dự định mông lung. Người ta cứ tiếc mãi vì cô được học ở trường danh giá mà cuối cùng vẫn vùi mình nơi làng quê hẻo lánh. Sau cùng cô vẫn không hối hận về lựa chọn của bản thân, và hiện tại có lẽ cô vẫn sẽ học cách chấp nhận mọi thứ.

- Sẽ chông gai lắm đây.

Kim Ngưu đột ngột lên tiếng, hai tay anh đan lơi, bất lực thả người vào ghế tựa.

- Uyển Đình dù có là một người bướng bỉnh và ích kỷ thì Bảo Bình cũng đã yêu cô ấy rất nhiều. Nếu có thể, mong rằng cô hãy cho cậu ta thêm chút thời gian.

Thiên Yết lặng im, nhất thời chẳng biết phải làm thế nào. Những lời anh nói vô tình làm đổ rạp bức tường mỏng manh mà cô vừa mới dựng lên. Dù có lảng tránh và vờ như chẳng để tâm đến, Thiên Yết vẫn không khỏi chạnh lòng mỗi khi nhắc đến mối quan hệ giữa hai người họ. Cô biết, ở một góc nào đó trong trái tim, Bảo Bình vẫn dành một vị trí khó mà lung lay với Uyển Đình. Thời gian liệu sẽ thực sự làm cho một người nguôi ngoai tình cảm hay chỉ làm người ta thêm day dứt hơn?

Thiên Yết ngồi yên trên ghế, lặng nhìn ra cửa sổ theo đuổi những ý nghĩ riêng. Những ý nghĩ ấy mỗi lúc càng tách rời và thật khó để cất thành lời. Cô không ngờ rằng bản thân phải đối mặt với tình huống trớ trêu đến vậy. Giây phút trông thấy Bảo Bình với đôi tay đầy máu cùng người con gái anh ôm vào lòng, Thiên Yết không tự chủ được mà lặng lẽ rơi nước mắt. Trong thoáng chốc mọi người xung quanh đã nhanh chóng nhận ra liền xúm vào vây quanh Bảo Bình. Bất ngờ bị đẩy ra khỏi đám đông, Thiên Yết bước từng bước nặng trịch trở về xe. Mỗi bước đi đều mang một trăn trở riêng, về mọi thứ đã xảy ra, về lựa chọn của bản thân. Và rồi cô nhắm chặt mắt lại, cố ngăn bản thân không còn nghĩ đến nữa. Vì nếu cứ nghĩ mãi, những ý nghĩ ấy sẽ từng lúc khiến cô cảm thấy tội lỗi.

...

Bỏ mặc lời bàn tán phía sau, Song Ngư chậm rãi thưởng thức bữa trưa. Một đồng nghiệp tiến tới ngồi xuống ghế đối diện cô như mọi lần.

- Đừng để tâm đến họ, vốn dĩ họ chỉ muốn tạo sự chú ý thôi.

Ma Kết buông lời, ánh mắt hướng tới vài đồng nghiệp ở một góc. Song Ngư khẽ mỉm cười, vốn cô chẳng để tâm đến những lời người khác đặt điều. Ma Kết nhỏ hơn cô vài tuổi, cũng là người duy nhất mà Song Ngư tin tưởng trong suốt quá trình làm việc cùng.

- Không quan tâm đến những gì người khác nói, em cũng vậy chứ?

Ma Kết ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt tỏ ý cười.

- Chúng ta là người mới, tất nhiên sẽ không tránh khỏi lời bàn tán của mọi người. Họ nghĩ gì đâu quan trọng, chỉ cần tập trung vào bản thân là được.

Song Ngư gật đầu đồng tình. Giữa những nhân viên mới trẻ trung năng động, là người lớn tuổi nhất được nhận vào sau đợt tuyển dụng mới đây, Song Ngư vô cớ trở thành mối quan tâm lớn trong các cuộc trò chuyện. Tuy vậy, làm việc cho công ty giải trí được tiếp xúc với môi trường năng động phần nào giúp cô tích lũy được thêm những kĩ năng cho bản thân.

Ma Kết chống cằm, cô nàng chần chừ một lúc mới mở lời:

- Nghe nói tháng sau họ rời bỏ dãy chung cư chị đang thuê, chị có dự định gì chưa?

- Chị định ở đến hết tháng sau, còn việc chuyển đến nơi mới hiện tại vẫn chưa nghĩ đến.

Nhận được câu trả lời từ Song Ngư, Ma Kết khẽ gật đầu. Cô nàng dường như vẫn còn điều muốn nói nhưng rốt cuộc chẳng mở lời. Bản thân Song Ngư là người khép kín, cuộc sống của chị trước khi chuyển đến đây cô hoàn toàn không biết nhiều. Ma Kết nhìn theo Song Ngư hướng mắt ra ngoài cửa kính, mây lững thững trôi và nắng dần lên cao. Yên bình, tĩnh lặng như đôi mắt chị, đôi mắt buồn ẩn giấu nhiều tâm tư. Lúc này Song Ngư nhìn xuống khay thức ăn, dường như chẳng còn cảm nhận được hương vị gì nữa. Đôi đũa cầm trên tay lập tức đặt xuống bàn, cứ thế, Song Ngư ngồi bất động trong vài phút. Tâm trí cô trống rỗng mỗi khi nghĩ đến dự định tương lai của mình.

Song Ngư biết cô không còn nhiều thời gian nữa.

...


Tựa đầu vào gối, đôi mắt Cự Giải hướng nhìn lên trần nhà. Ảo não và chán nhường. Bầu không khí ngột ngạt trong nhà khiến Cự Giải cảm thấy mệt mỏi, nhất là mỗi lần cha cậu về nhà và cả hai cùng nhau trò chuyện trong bữa tối. Ông thường đặt quá nhiều kì vọng lên cậu với mong muốn cậu sẽ kế nghiệp gia đình. Cũng vì lẽ đó mà giữa cả hai thường xuyên bất hòa vì không cùng quan điểm.

Nghĩ đến đây Cự Giải ngồi bật dậy, cậu nhanh chóng thu dọn sách vở vào trong cặp. Chẳng cần biết tựa đề là gì, mỗi ngày Cự Giải vẫn cố gắng làm một cậu con trai ngoan ngoãn đi học trung tâm bên ngoài theo sắp đặt của mẹ. Đến khi bước ra ngoài cánh cổng, cậu sẽ lại đi ngược hướng và liên tục bỏ học. Thành thực Cự Giải không phải là người có thiên phú trong chuyện học hành. Bản thân cậu cũng không có hứng thú với đống kiến thức khô khan chẳng lọt nổi vào đầu.

- Hôm qua giáo viên nói con không đi học cả tuần nay, sao vậy Cự Giải, mẹ đã con phải chú tâm vào việc học cơ mà?

Mẹ cậu bước vào phòng và phàn nàn như mọi khi. Cự Giải vốn chẳng đoái hoài đến, cậu bực dọc nói:

- Sau này mẹ đừng quản chuyện của con nữa.

Cự Giải thẳng thừng rời khỏi nhà mặc cho mẹ cậu đã gọi lại nhiều lần. Nhìn cậu con trai hớt hải chạy vội từ phía sau, Hải Tuyết bất lực thở dài. Bản thân bà vốn không bắt ép Cự Giải làm những việc mà cậu không thích. Với một người nội trợ coi gia đình là tất cả như bà, mỗi lần chứng kiến chồng và con bất hòa bà là người đứng giữa cảm thấy vô cùng khó xử. Vừa định bước vào nhà, trông thấy vài người đứng lấp ló trước cổng bà liền cất tiếng hỏi:

- Xin chào, có phải là bên chương trình đã liên lạc với tôi sáng này không?

Song Ngư ngỡ ngàng nhìn người phụ nữ trước mắt, chưa kịp mở miệng thì đồng nghiệp bên cạnh đã nhanh chóng tiếp lời:

- Chào cô, bọn cháu ở bên phụ trách buổi phỏng vấn trong chương trình sắp tới cô tham dự. Bên bọn cháu đã đặt lịch phỏng vấn cô một số câu như đã thông báo trước đó.

Nghe đến đây, bà chợt nhớ ra liền niềm nở tiếp khách.

- Tôi đang đợi đây, mọi người vào trong đi.

Song Ngư cùng vài người bên phụ trách sản xuất bước vào bên trong. Căn biệt thự hiện hữu ngay trước mắt cô, nơi mà cô chỉ có thể ngắm nhìn từ bên ngoài hiện tại cô đã được đặt chân tới. Bước vào sảnh lớn có thể nhìn thấy cầu thang dẫn lên tầng, nổi bật với bức họa cổ điển đặt ở chính giữa đối diện thẳng với cửa. Họ tiến về bên trái nơi có dãy hành lang dài treo đầy những bức tranh và dừng lại ở phòng tiếp khách.

- Mọi người đợi chút nhé, tôi chuẩn bị vài món ăn nhẹ cho mọi người.

Hải Tuyết nói xong liền rời đi. Trong lúc bộ phận quay phim khởi động máy thì Song Ngư đi xung quanh phòng tìm góc quay phù hợp để lên hình. Nhận ra bà vẫn chưa quay lại, Song Ngư không giấu nổi bản tính tò mò liền xoay người rời khỏi phòng. Vài phút trước khi đi qua hành lang cô đã thấy ảnh treo gia đình nằm ở cuối dãy. Song Ngư chầm chậm bước đến, bức ảnh to phủ kín mảng tường lớn, được treo trên khung gỗ toát lên vẻ cổ kính lại không kém phần sang trọng. Trong bức ảnh là một gia đình ba người, người cha đầy quyền lực và là trụ cột chính trong gia đình mang dáng dấp một người đàn ông thành đạt, nghiêm nghị. Người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế khoác trên mình chiếc váy dài tinh xảo cùng cậu con trai đứng bên cạnh khoác chiếc áo vest đen bảnh bao.

- Đó là ảnh gia đình tôi.

Song Ngư hoảng hốt nhận ra Hải Tuyết ngay đằng sau, cô vội vàng lên tiếng:

- Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể bắt đầu được rồi.

Dứt lời, Song Ngư nhanh chóng đi trước tránh mặt người phụ nữ.

- Chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa?

Câu hỏi của bà ngay lập khiến Song Ngư khựng lại vài giây, cô quay đầu nhìn người phụ nữ phía sau, gương mặt nở nụ cười.

- Cháu đã theo dõi cô rất nhiều ở trên mạng xã hội, nhưng đây là lần đầu chúng ta gặp mặt.

Là nói dối. Không phải lần đầu, cũng chẳng phải mối quan hệ xa lạ, ngay thân phận hiện tại của cô cũng là giả tạo. Song Ngư cũng đã biết bản thân mình không thể che giấu được thân phận của bản thân. Người phụ nữ khẽ mỉm cười, trong lòng bà ắt đã có câu trả lời.

- Vậy sao? Cháu khiến tôi nhớ đến một người mà tôi từng biết trước đây.

Vờ như không quen biết, cố kìm lòng cả ngàn lần chỉ để chờ đợi đến giây phút này. Biết bao nhiêu năm cô mong mỏi được gặp lại, tưởng tượng cả ngàn viễn cảnh khi đối diện với người phụ nữ trước mặt. Trong tâm trí cô giờ đây nỗi nhớ nhung đan xen với lòng căm hận. Tức giận trách móc hay khóc lóc cầu xin, Song Ngư chẳng có cớ gì để làm việc đó. Ngay chính bản thân cô chẳng rõ thứ cảm xúc rối bời trong lòng, mũi cô chua xót và trái tim như thắt chặt lại. Những tổn thương trong quá khứ dồn về cùng lúc, như những mảnh thủy tinh vỡ vụn cứa từng chút một vào trái tim cô.

Trước mặt cô đây, người phụ nữ đôn hậu toát trên mình vẻ giàu sang qua bộ cánh sang trọng, là người mẹ đã rời bỏ cô nhiều năm về trước.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro