Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương chín; bánh kem dâu.


tình i; lồng chim.
— gemini x pisces —

CHƯƠNG CHÍN
" bánh kem dâu "


Khang Dụ không thích đồ ngọt, những thứ đồ ngọt ngấy chỉ toàn đường là đường mà có lẽ sẽ khiến người ăn ngốc đi, chỉ một miếng nhỏ cũng đủ khiến hắn muốn nôn.

Nhưng không hiểu thế nào hắn lại thật rất thích bánh kem dâu tây, bánh kem với rượu vang, cùng những quả dâu mọng nước. Vị chua pha lẫn với ngọt của thứ đồ ăn này hợp khẩu vị của hắn một cách kì lạ.

Hắn thích nếm sạch lớp kem bơ béo ngậy, cảm nhận vị lành lạnh của kem vẫn còn ủ hơi mát từ tủ kính tan ra trên đầu lưỡi. Hắn thích từ từ cắn xuống, nhấm nháp vị ngọt ngào, cùng cảm giác mềm mại xôm xốp khi cốt bánh gato được nướng chín hoàn hảo từ từ mơn trớn cổ họng. Hắn thích dùng răng day cắn những quả dâu tây đỏ tươi mọng nước, mút lấy thứ nước chua chua pha lẫn mùi hương thơm ngọt của thứ trái cây tươi mới chỉ được hái từ vườn vào sáng hôm đó. Và hắn sẽ nhấm nháp chúng cùng một ly rượu vang lâu năm, với đôi mắt nhắm chặt và đầu lưỡi lả lướt chu du trên bề mặt kim loại sáng bóng lạnh lẽo của nĩa bạc.

Để ăn bánh kem dâu và cảm nhận trọn vẹn tinh hoa trong hương vị của nó, là một nghệ thuật.

Khang Dụ cúi đầu ngậm lấy vành tai trắng nõn đã nhiễm một tầng đỏ hồng, cảm nhận thân thể người con gái khẽ rùng mình khi đầu lưỡi hắn đưa tới, mơn trớn, liếm láp. Một tay hắn nắm chặt lấy cằm ép nàng ngoan ngoãn ngửa đầu, chặt đến nỗi người trong lòng hắn nghẹn xuống tiếng cầu xin nỉ non, tay còn lại vuốt ve làn da non mịn của nàng, động tác nhẹ nhàng chậm rãi, giống như lông vũ quét qua, khiến toàn thân người con gái run lên vì ngứa ngáy.

Tiếng xích sắt va lạch cạch vang lên trong căn phòng, cùng với tiếng khóc của Nhược Vũ làm dục vọng sớm đã cháy của hắn bùng lên mạnh mẽ, nóng nảy và cuồng bạo như một con thú hoang xổng chuồng, mất kiểm soát.

Khang Dụ cắn lên vành tai non mềm của nàng, hai hàm răng day qua lại, chậm rãi như đang vờn một con mồi nhỏ mà hắn đã để ý từ rất lâu. Cơ thể hắn nóng rực, hạ thân không ngừng truyền tới cảm giác căng trướng khó chịu, hơi thở hầm hập phả lên tai thiếu nữ, vừa nóng lại vừa ẩm ướt, mang theo nước bọt cùng tiếng cười nhẹ của ma quỷ, khàn khàn ác độc, giống như lời phán tử của thần chết. Thắt lưng trên eo hắn đã được tháo ra từ lúc nào, bị ném trên mặt đất, chiếc sơ mi trắng trên người hắn cũng bị cởi phanh ra, để lộ vòm ngực rộng rắn chắc, đường cơ bắp như ẩn hiện dưới vành cúc áo lay động.

"Ngoan nào, tôi sẽ dạy chị ăn bánh kem, nhé?"

Nhược Vũ sợ hãi muốn rụt chân lại, nhưng xích sắt trên chân khiến nàng vô lực rút về, chỉ có thể nức nở cầu xin hắn trong vô vọng, thân thể bị chế trụ thậm chí còn chẳng thể giãy giụa, như cá nằm trên thớt, từ sâu trong lòng nàng một khắc này đã rõ ràng, hôm nay Khang Dụ không có ý thả nàng đi. Đôi mắt xinh đẹp bên dưới lớp vải bịt mắt đã ướt đẫm nước, nước mắt mặn chát làm hai mắt nàng cay xè đau đớn, trên má và dưới cằm cũng bị làm ướt đầm đìa, nhưng cũng chẳng là gì so với thân thể đang bị kẻ khác chơi đùa. Không, hắn không phải là Khang Dụ, không phải học đệ mà nàng quen. Người đang ngồi trên người nàng là một ác quỷ, một tên ác quỷ độc đoán tàn bạo điên cuồng.

"Đừng, Dụ, A Dụ, xin em, đừng như vậy được không? Chị không muốn... Xin em, tha cho chị... Xin em đ-...ưm!"

Trong miệng đột nhiên bị nhét một thứ mềm mại ướt át, đầy ắp cả khoang miệng, chặn đi cả những âm thanh nức nở của nàng. Mùi xạ hương nam tính cùng một thứ mùi lạ ập vào đầu mũi, trong cơn mơ hồ, nàng nghe thấy tiếng cười khẽ của Khang Dụ chỉ vừa rời đi một chút lại vang lên bên tai.

"Shhhhh... Vốn muốn nghe tiếng chị cầu xin, nhưng mà, bánh kem, thì không biết nói chuyện đâu."

"Tôi phải ăn bánh, chị giữ quần giúp tôi nhé."

"Có ngửi thấy mùi của tôi không? Đây là thứ mà chị sẽ phải ghi nhớ, là mùi hương của tôi, chỉ được nhớ mùi hương của một mình tôi."

Chỉ được nhớ tên của tôi. Chỉ được nhớ mùi hương của tôi.

Chỉ được phép thuộc về một mình tôi. Sự ôn nhu cũng chỉ được đối với một mình tôi.

Khang Dụ rũ mắt nhìn cô gái của hắn vẫn yếu ớt vặn vẹo thân mình, khuôn mặt nhỏ vốn đã trắng lại vì sợ hãi mà càng thêm trắng bệch, khoé miệng hơi cong lên, tà ác nở nụ cười. Hắn đưa lưỡi khẽ liếm đôi môi mỏng của mình.

Nên bắt đầu từ đâu bây giờ nhỉ?

Nhược Vũ sợ hãi vùng vẫy thân thể, nhưng sức lực của bàn tay đang giữ nàng giống như gọng kìm bằng sắt, siết cằm nàng đến đau đớn. Cổ họng truyền tới cảm giác buồn nôn, mùi hương của quần lót bị Khang Dụ nhét vào miệng ngày càng nồng, đầy ắp trong khoang miệng, đầy tính xâm lược mạnh mẽ giống như chủ nhân của nó, khiến cổ học nàng ngứa ngáy, nhưng lại không thể nôn ra dù chỉ một chút.

Trên mặt nàng truyền tới cảm giác ươn ướt lành lạnh, thiếu niên dùng lưỡi liếm láp đôi má, mút lấy toàn bộ nước mắt của nàng, hơi thở phả lên mặt nàng, mùi bạc hà thơm mát sạch sẽ quen thuộc, nhưng lại mang theo lửa dục đáng sợ. Phía dưới thân thể nàng đột nhiên bị người chạm tới, vuốt ve. Ngón tay hắn không ngừng dùng lực cọ lên âm đế, sau đó lại cách một lớp quần lót, đầu ngón tay tách mở hai cánh môi nhỏ, chậm rãi đâm vào, bị lớp vải ngăn lại, chỉ có thể đi vào bên trong một nửa đốt ngón tay, đầu ngón khẽ dùng lực, khuấy đảo miệng huyệt khiến nàng giật nảy mình. Hai thứ cảm giác ập đến cùng lúc từ cả phía trên lẫn phía dưới khiến Nhược Vũ run rẩy, cơ thể nàng bất giác nóng lên, bên dưới dần xuất hiện thứ cảm giác xa lạ khiến nàng toàn thân bức bách. Đầu nàng hơi nâng lên, ngửa ra sau, âm thanh rên rỉ bị bịt lại, chỉ có thể phát ra những tiếng thở dốc trong cổ họng.

"Đầu tiên, phải ăn hết kem bánh."

"Dùng lưỡi liếm mút khắp mọi nơi, cho đến khi bên ngoài không còn lại một chút kem nào mới thôi."

"Không được bỏ sót chỗ nào, không thể để lãng phí đồ ăn."

Khang Dụ tham lam liếm láp từ mặt xuống dần theo cái cổ thiên nga, hết mút lại cắn, để lại một rồi một những dấu cắn từ cổ, xương quai xanh, tới bờ vai trắng nõn gầy nhỏ. Mỗi nơi răng môi hắn đi qua đều để lại cảm giác tê dại, giống như có dòng điện chạy qua, khiến Nhược Vũ yếu ớt ngọ nguậy thân thể. Bàn tay phía dưới của hắn truyền tới cảm giác âm ấm, hơi nước dinh dính từ từ bao phủ lên đầu ngón tay, cách một lớp vải cũng không ngăn được hắn cảm nhận thân thể nàng đang chậm rãi có phản ứng.

Khang Dụ mỉm cười, ngón tay tách mép quần lót, luồn vào bên trong, khẽ vuốt ve, để ngón tay cuốn lấy thứ dịch nhầy thơm ngọt đang rỉ ra. Hắn hơi cúi đầu, đưa lên mũi, hít lấy mùi hương của nàng.

"Miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại rất hưởng ứng tôi. Thật không ngoan."

"Có ai từng chạm vào đây chưa? Từng liếm qua chị chưa? Từng làm chị chảy nước như vậy chưa?" Giọng hằn khàn khàn, lời nói âm u ác ý, một câu lại một câu nặng nề chất vấn, ngón tay miết lên âm đế, khẽ dùng lực, tàn ác hành hạ làm nó sưng lên. Bên tai hắn là tiếng nức nở không hoàn thiện của nàng, bị đau đớn mà trở nên yếu ớt vô lực, lồng ngực nàng phập phồng lên xuống.

"Đám học trưởng đó có từng làm thế này với chị không?" Ngón trỏ miết mạnh lên đầu âm đế.

"Hay là làm thế này? Thế này? Có không?" Hai ngón tay hắn nắm lấy âm đế, khẽ bóp lại, kéo ra, sau đó lại xoa nhẹ lên, vừa đánh vừa xoa.

"Có không nào? Hửm?" Ngón tay buông âm đế bị hành hạ đáng thương ra, sau đó lại không báo trước búng lên đó một cái, hoa huyệt liền một trận run rẩy rỉ nước.

Nhược Vũ sợ hãi, vội vã lắc đầu, khuôn mặt đỏ ửng một mảng, không rõ là cầu xin hắn đừng làm như vậy hay trả lời không có ai từng làm như vậy. Đôi mắt bị bịt kín khiến mọi giác quan đều trở nên mạnh hơn, mỗi nơi bị hắn chạm qua nóng rực như lửa, hạt châu bị hắn đùa bỡn vừa đau vừa sưng đỏ lợi hại, vô cùng thảm, khiến tiểu huyệt nàng không tự chủ được co rút từng trận. Từng hành động, từng lời nói của hắn, mỗi cái lại càng thêm càn rỡ so với cái trước, mang theo mùi nguy hiểm đáng sợ không hề che giấu. Hắn lúc này giống như ác ma, rũ đi lớp mặt nạ, phơi bày phần tâm tư đen đúa ác độc. Hắn cao cao tại thượng, nắm quyền định đoạt từ trên cao nhìn xuống nàng, lúc thì độc ác tàn bạo, lúc lại ôn nhu nhẹ nhàng, chậm rãi giày vò.

"Chị, nước của chị thật ngon."

Khang Dụ như một kẻ đói khát, dùng lưỡi liếm láp cỗ dâm thuỷ ít ỏi trên đầu ngón tay mình, mút lấy, tạo ra âm thanh chụt chụt thanh thuý rõ ràng, đem toàn bộ ăn đến sạch sẽ, đôi mắt hắn ngày một tối, rồi chìm hẳn vào bể dục vọng, không lối thoát.

Lý trí giống như một cái ly thuỷ tinh rơi từ trên cao xuống, vỡ tan.

Bên tai nàng vang lên tiếng liếm mút say sưa, cùng với lúc áo phông bị người kéo lấy, vén lên cao, để lộ vòng eo nhỏ nhắn, cùng với bộ ngực sữa đầy đặn lại mềm mại phập phồng bên dưới lớp áo bra màu trắng sạch sẽ. Sạch sẽ giống như nàng, như một thiên sứ không nhiễm chút bụi trần. Nàng nằm dưới thân hắn, sợ hãi bất lực chỉ mặc hắn dày vò, toàn thân ửng lên một màu hồng, hơi thở dần loạn nhịp, chờ đợi hắn đến vấy bẩn.

Từng bước sa vào vực sâu vạn trượng của nhục dục.

Khang Dụ tách mở móc cài của áo bra, đôi bầu ngực được thả ra ngoài, so với tưởng tượng của hắn càng thêm đầy đặn thơm ngon. Hắn không chờ nổi, nhanh chóng cúi đầu ngậm lấy một bên nụ hoa mềm mại, bên còn lại dùng tay không ngừng xoa nắn, bầu ngực sữa xinh xắn của thiếu nữ bị hắn nhào nặn đến không ra hình thù, đau đớn tê dại. Nhược Vũ từ những âm thanh ê a trong cổ họng dần trở thành rên rỉ, khuôn mặt nàng đỏ ửng, mái tóc dài bết mồi hôi, dính chặt vào hai bên thái dương, lí trí muốn khước từ nhưng thân thể lại vô ý thức mà cong lên, khiến đầu nhũ bị đẩy vào càng sâu trong miệng hắn. Hàm răng hắn khe khẽ day qua lại, tiếng mút mát vang lên, đầu lưỡi Khang Dụ liếm láp, đưa đẩy, sau đó lại dùng lực như muốn hút lấy sữa. Nụ hoa bị hắn ăn đến sưng đỏ, dựng đứng lên, nhưng thiếu niên vẫn như cũ cúi đầu ăn đến quên trời quên đất, càng ăn càng hăng hái, động tác càng gia tăng thêm lực, mặc kệ âm thanh rên rỉ nấc nghẹn trong cổ họng cùng thân thể run rẩy mãnh liệt của người bên dưới.

Bàn tay còn lại của Khang Dụ sau khi đùa bỡn chán chê cũng không hề rảnh rỗi, lại tiếp tục lần xuống dưới váy. Ngón tay thon dài trực tiếp đem quần lót mỏng manh xé rách, vội vã tách mở cửa huyệt, không đợi được gấp gáp lần lượt đi vào. Một ngón, hai ngón, ba ngón. Bên trong thân thể nàng là một mảnh ấm áp, ẩm ướt dễ chịu, tiểu huyệt tiếp nhận dị vật, cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm ngay lập tức co rút lại, nàng hơi run lên, hắn chỉ vừa mới cử động ba đầu ngón tay chầm chậm đã cảm nhận được một làn nước nóng bỏng chảy ra.

Cũng thật mẹ nó nhiều nước. Đều nói nữ nhân là làm từ nước vì cái này sao?

Khang Dụ lưu luyến rời khỏi đầu nụ hoa đã sưng đến không ra hình thù, bị cắn đến vừa đẹp vừa thảm, dính đầy nước bọt của hắn, ướt át một mảnh. Hắn say sưa ngắm nhìn, cảm nhận hơi thở của nàng ngày một dồn dập, cúi đầu ngậm lấy bên còn lại, ra sức day cắn, lực đạo ngày một mất khống chế, giống như muốn cắn nát nàng, không ngừng liếm mút. Còn nói vì sao lại dễ dàng nhét ba ngón tay vào như vậy, thân thể thật mẫn cảm, chỉ bằng ngón tay hắn đã khiến nàng ra nước tới mấy lần! Cảm giác ngón tay hắn chỉ mới đưa vào ba ngón đã bị kẹp đến chen chúc chật chội như vậy, Khang Dụ trong lòng tưởng tượng đến lúc đâm vật dưới thân vào bên trong nàng sẽ như thế nào.

Hắn nhất định là bị nàng câu dẫn đến chết rồi.

Đầu óc Nhược Vũ trống rỗng, đau đớn cùng khoái cảm quen thuộc làm nàng chỉ biết ngửa đầu rên rỉ ngân nga, tay chân đều bị trói chặt, vô lực chống đỡ bị người đùa bỡn đến thần hồn điên đảo. Trong đầu nàng đột nhiên nghĩ tới những đêm tự an ủi trong phòng ngủ, so với lúc này chẳng đáng nói là gì. Động tác của Khang Dụ bá đạo mạnh mẽ, thuần thục khiến nàng dục tiên dục tử, đùa bỡn đến mất đi khống chế. Nàng muốn kháng cự, lý trí nói không thể khuất phục, nhưng nàng rõ ràng, sâu trong lòng nàng, có gì đó giống như được mở khoá, cảm giác không thể cử động mặc người định đoạt, hành hạ đùa bỡn lại khiến nàng mơ hồ có cảm giác sung sướng cùng chờ mong. Đôi mắt không thể nhìn thấy gì, nàng chỉ có thể dựa vào âm thanh để phán đoán cử động của Khang Dụ, thân thể vì thế cũng càng thêm mẫn cảm.

"Tôi làm thế này," Ngón tay đang xoay chầm chậm của hắn đột nhiên cong lên, cọ sát với tiểu huyệt bé nhỏ ẩm ướt, không ngừng thay đổi tư thế. "có khiến chị sung sướng không?"

"Tự chị làm sao có thể thoải mái như thế này phải không?"

"Hư... ư-ưm..." Thiếu nữ thở ra, không rõ là phủ nhận hay đồng tình, khuôn mặt bởi vì động tình mà đỏ ửng, thanh âm càng thêm mềm nhũn như nước, chọc cho lòng người ngứa ngáy.

Ngón tay trong hoa huyệt nàng đưa đẩy nhanh dần, động tác đâm vào rút ra của hắn tăng thêm lực, không ngừng đâm vào, ma sát với cửa huyệt khiến toàn thân nàng ngứa ngáy, bức bối vô cùng. Khang Dụ không quan tâm đến người dưới thân không ngừng giãy dụa, đôi mắt hắn phủ một tầng sương, chuyên tâm ngậm cắn đầu ngực nàng, bàn tay cũng không rảnh rang mà đâm chọc, mỗi lần đều đen toàn bộ ba đầu ngón tay vừa dài vừa to đâm trọn vào bên trong, đâm vào, gập lại móc lên, rút ra rồi lại lặp lại không ngừng.

"Hư... ưm... ưm! Ư...!"

"Ha, mút ngón tay của tôi chặt như vậy? Thèm khát thế sao? Đúng là tiểu dâm đãng thiếu làm."

"Ngoan ngoãn phun nước ra, tôi có thứ còn giúp chị còn sướng hơn nữa. Mau phun thứ nước dâm đãng của chị ra cho tôi."

Cảm giác dị vật không ngừng cọ sát với vách tường nhạy cảm, căng chật bên trong tiểu huyệt làm toàn thân Nhược Vũ nóng bừng, mơ hồ sung sướng, bị đâm đến cả bụng căng trướng khó chịu. Phía trên bị hắn hung hăng cắn mút, bên dưới âm đế vừa sưng vừa đau, lại bị hắn không ngừng cử động ngón tay ra vào, động tác mãnh liệt không dứt, nàng có cảm giác dường như thân thể này không còn là của mình nữa, vụng về đón lấy, cổ họng không ngừng phát ra những tiếng ưm a.

Rồi bụng nàng thắt lại một cái, cả người rùng mình, một dòng nước ấm trong tiểu huyệt nhanh chóng bắn ra, dinh dính, mang theo thứ mùi hương ái muội, phun lên bàn tay hắn. Khang Dụ nhìn nàng cao trào nằm thở dốc, rút ra bàn tay đã bị nàng phun ướt đẫm, đưa lên mũi ngửi, sau đó lại cho vào miệng liếm láp.

Cả căn phòng đầy mùi hương dục tình, âm thanh nhóp nhép cùng tiếng thở dốc đầy ái muội đan xen vào nhau, vô cùng dâm đãng.

"Ngoan lắm."

"Sau khi ăn hết kem bánh," Khang Dụ tham luyến nhìn hai bên đầu ngực đã bị hắn ăn đến sưng đỏ lợi hại, ngẩng cao đầu, khoé miệng tà tà nhếch lên. "Thì đến lượt phần cốt bánh gato."

Nhược Vũ mới vừa cao trào, thân thể phập phồng theo nhịp thở, phía dưới từng được lấp đầy sau khi cảm giác căng trướng khó chịu qua đi lại bị cái trống vắng kéo đến thay thể. Tiểu huyệt không ngừng co rút, bên trong vô cùng trống rỗng, thèm khát được lấp đầy, thèm khát những ngón tay của hắn đến trêu chọc. Nàng đang bị kéo căng giữa thân thể dần bị biến đổi vì dục vọng và lí trí muốn kéo nàng tỉnh táo, thì quần lót trong miệng đột nhiên bị người ta rút ra, hai chân cũng bị nắm lấy, tách ra giữ chặt. Nàng còn chưa kịp mở miệng, thân thể liền đột ngột truyền tới cảm giác trống rỗng, sau đó là cảm giác tê tê ngứa ngứa, chọc nàng khó chịu vặn vẹo thân thể.

Giống như bị đang bị treo lơ lửng, không trống rỗng, cũng không được lấp đầy, vô cùng khó chịu. Hoa huyệt ngứa ngáy mãnh liệt, bị vật lạ mang theo lửa nóng cùng cảm giác ẩm ướt mơn trớn, vừa ngứa vừa thèm.

Khang Dụ quỳ phía dưới, cúi đầu, hai tay mạnh mẽ giữ chặt đôi chân nàng, đầu lưỡi không xương đưa ra, khẽ liếm láp lên âm đế yếu ớt vẫn đang sưng lên, lại cẩn thận lách qua hai bên vành môi của nơi tư huyệt bí ẩn, đi vào bên trong. Dị vật xâm nhập cùng khoái cảm khi một lần nữa được yêu thương, âu yếm vuốt ve làm Nhược Vũ không kìm được, từng lời cầu xin triệt để biến thành âm thanh ngân nga rên rỉ, quyến rũ mê người.

"Ư... a... Đừng... Đừng liếm."

"Dụ, A Dụ, a... đừng liếm chỗ đó... hư a..."

"Chậm lại, chậm thôi... Á... ư, đừng, ha..."

Căn phòng tối ngập tràn mùi dục tình ái muội, chỉ có âm thanh nức nở cùng tiếng mút mát chùn chụt không ngừng của một kẻ treo lên danh nghĩa "ăn bánh kem".

"Thoải mái không?"

"Th-thoải mái... ưm haa... Ah..."

"Chị có thích tôi liếm chị như vậy không?"

"Thích... Thích... A Dụ... l-liếm... A... nhẹ thôi... chỗ đó, ừ... Haa... Rất thích..."

Thanh âm thiếu nữ động tình, run rẩy rên rỉ, mềm mại véo ra nước, lại ngọt ngào như mật, từng từ rót vào tai Khang Dụ, càng khiến cho thân dưới của hắn phản ứng mãnh liệt, côn thịt đã sớm ngẩng cao đầu căng cứng, đỉnh quy đầu run rẩy rồi rỉ ra một vài giọt chất lỏng trắng đục.

Ha, thanh âm cũng con mẹ nó câu người. Hắn còn chưa có đâm vào, đã bị nàng làm cho suýt thì phun ra.

Đúng là tiểu dâm đãng, trời sinh để bị hắn đè ra làm đến khóc.

"Không nghĩ tới chị lại thèm khát đàn ông như vậy đấy."

Bánh kem rất ngọt, vừa ngọt vừa thơm, mềm mại ấm áp lại ẩm ướt, bên tai là giọng nàng mềm mại, giống như âm thanh từ thiên đường vọng lại. Khang Dụ say sưa liếm láp, đầu lưỡi đưa đẩy qua lại, quét quanh tiểu huyệt, sau đó lại rút ra, hàm răng như có như không cọ cọ lên làn da non mềm, đưa đẩy qua lại. Hắn sung sướng hút lấy hết những thứ nước ngọt từ thân thể nàng, uống bằng sạch, một giọt cũng không để sót lại.

Thật muốn đem những quả dâu tây hắn mới mua sáng nay, toàn bộ nhét vào tiểu huyệt của nàng, nhét đến căng chặt, để nàng ngậm chúng cả ngày. Dùng tiểu huyệt của nàng ép nát, hoà với dâm thuỷ, nhất định sẽ rất ngon. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cổ họng hắn khô khốc.

Nếu không phải dưới thân hắn còn một vật sưng to đang không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn, có lẽ hắn sẽ thật sự chết chìm làm như vậy ngay lập tức.

Không vội, thời gian còn rất dài, hắn sẽ từ từ khiến nàng chỉ có thể bị hắn làm, chỉ có thể ở bên cạnh hắn, thuộc về hắn.

Mãi mãi.

"Cuối cùng..." Khang Dụ tiếc nuối dùng răng khẽ cọ lên âm đế, sau đó còn ác ý cắn nhẹ hạt châu sưng trướng, khiến tiểu huyệt nàng lại một trận run rẩy. Hắn nghe tiếng nàng thở dốc, giọng nói hắn khàn khàn vang lên, trầm đục không rõ ràng, quyến rũ mê người. "Thứ ngon nhất phải để tới sau cùng."

"Muốn ăn được hết hương vị của dâu tây, phải ăn từ đầu tới tận gốc rễ, ăn bằng sạch."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro