Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi 6

20.
Hách Liên Thiên Bình chậm rải mở mắt, theo như quan sát thì nàng bị đưa đến một ngọn núi không rõ thuộc về đất nước nào, nhưng nàng cảm nhận được linh khí ở ngọn núi này không chỉ dồi dào mà còn rất tinh khiết, tạo cho người mang Thần lực như nàng một loại cảm giác cực kỳ dễ chịu. Sau đó, nàng lần theo con đường mòn đi xuống chân núi.

Lúc này, nàng nghe được tiếng bước chân của con người liền đổi hướng đi theo, nháy mắt đã bắt gặp được một ông lão đang loay hoay tìm kiếm thứ gì đó trong rất vất vả. Nàng muốn đến làm quen nhưng sợ mình đột nhiên xuất hiện sẽ dọa ông ấy, vì thế nàng đi xuống chân núi trước để chờ.

Trời bắt đầu chuyển chiều, Hách Liên Thiên Bình vẫn một thân ngọc ngà ngồi bên tảng đá ở bìa rừng, ông lão nọ cẩn thận từng bước chân đi xuống, vừa nhìn thấy thân ảnh nữ tử xinh đẹp một thân một mình ở chốn hoang sơ thì kinh ngạc, ông dùng đôi mắt đã nhòe của mình quan sát nàng, sau đó đi đến hỏi han.

''Tiểu cô nương sao lại ngồi ở đây?''

Hách Liên Thiên Bình nhìn qua, sau đứng lên nói: ''Cháu là người từ nơi khác đến, lạ lẫm nên bị lạc đường.'' Đoạn, nàng nhìn lên trên ngọn núi, hỏi ông lão: ''Ông à, ngọn núi này tên là gì vậy ạ?''

Ông lão nghe vậy thì trả lời: ''Đây là núi Bách Liên, cách đây năm dặm là thôn Trì An thuộc Tây Môn quốc.''

Hách Liên Thiên Bình gật gù, trước mắt đã nắm được địa danh mình bị bí cảnh đưa đến, vừa hay nàng cảm thấy ngọn núi Bách Liên này rất vừa ý mình. Song, nàng chợt hỏi: ''Sao ông lại đi xa như vậy, trên núi có thứ ông cần sao?''

Ông lão rầu rĩ thở dài, trong đôi mắt già ấy còn chất chứa bao nhiêu xót xa cùng bất an, ông nói: ''Cháu gái của lão ra ngoài chơi không may bị thứ côn trùng lạ cắn, vết cắn càng lúc càng lở loét đau đớn, nó cứ khóc suốt. Lang y nói, chỉ khi nào có được Tuế Phong hoa và một loại thảo dược có tên là Chỉ Hoàng thì mới cứu được.''

Ông lão bỗng rơi nước mắt, quặn thắt nói tiếp: ''Nhưng hoa Tuế Phong chỉ mọc ở đỉnh núi, còn Chỉ Hoàng thì vô cùng hiếm. Lão biết khó tìm được hoa, nên chỉ biết trông đợi vào Chỉ Hoàng mà thôi.''

Hách Liên Thiên Bình lặng người nhìn đôi tay nhăn nheo bị trầy xướt của ông lão, với sức lực của ông ấy tất nhiên không thể trèo nổi lên đỉnh núi tìm hoa, huống hồ trên đường xuống đây nàng đã thấy ngọn núi có thú dữ sinh sống, ông lão là người địa phương hẳn biết nguy hiểm nên chỉ có thể ở gần chân núi để tìm thảo dược.

''Cháu có biết trị bệnh, hay là ông dẫn cháu về xem tình trạng của tiểu muội thế nào đi, biết đâu cháu lại có cách.''

Không nỡ nhìn ông lão cực khổ như thế, Hách Liên Thiên Bình ngỏ ý. Mà ông lão giống như là người cùng đường bỗng có được cọng rơm cứu mạng, lập tức đồng ý. Ông nghĩ nàng từ nơi xa đến, biết đâu y thuật sẽ sâu rộng hơn mà có cách chữa trị cho cháu gái mình, nếu thành công dù phải bán hết gia tài để trả phí ông cũng sẽ không tiếc.

Thôn Trì An.

Vừa về đến nhà thì Hách Liên Thiên Bình đã nghe được tiếng khóc nức nở của đứa trẻ liên miệng kêu đau, bên cạnh còn có tiếng một bà lão xót cháu không ngừng trấn an. Khi nhìn thấy ông lão, bà ấy hối hả vồ đến hỏi về hoa và dược, ông lão lắc đầu, nói: ''Tôi không tìm được, nhưng có đưa về cô nương này xem bệnh cho Tiểu Huệ đây.''

Bà lão nghe thế vội chắp tay cầu xin, Hách Liên Thiên Bình đỡ lấy bà.

''Hai người yên tâm ra ngoài đợi nhé, sẽ nhanh thôi.''

Mặc dù không muốn rời mắt khỏi đứa cháu bé bỏng, nhưng cả hai không thể làm gì khác ngoài nghe theo lời nàng mà ra ngoài. Ông lão buông màn xuống, cụp mắt xoay người.

Hách Liên Thiên Bình bước tới gần, ngồi xuống vén chăn lên xem. Nàng sững sờ, rốt cuộc côn trùng quái qủy gì lại khiến chân của đứa bé gần như hoại tử như thế. Nàng nói: ''Tiểu Huệ ngoan, bây giờ tỷ tỷ sẽ chữa chân cho muội, không khóc nữa nhé.''

Tiểu Huệ nghe vậy thì nắm chặt tấm chăn gật đầu.

Hách Liên Thiên Bình khẽ cười, bắt đầu vận Thần lực. Ánh sáng chiếu rọi khắp gian phòng nhỏ, lọt qua cả khe màn khiến hai ông bà lão không khỏi kinh ngạc, muốn đến gần xem nhưng vì sợ làm hỏng việc bên trong mà tự kiềm chế. Ngược lại Tiểu Huệ chứng kiến từ đầu đến cuối chuyện Hách Liên Thiên Bình chữa chân cho mình, ánh mắt cô bé từ choáng ngợp đến ngưỡng mộ rõ rệt.

''Tỷ tỷ, tỷ là thần tiên đến cứu muội sao?''

Hách Liên Thiên Bình cười híp mắt, đáp: ''Nếu muội nghĩ như vậy thì là như vậy.'' Song, nàng đưa ngón út về phía Tiểu Huệ, tiếp: ''Nhưng đây sẽ là bí mật của chúng ta, muội hứa không nói với ai thì chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.''

Tiểu Huệ tròn xoe mắt, đưa ngón tay út búp măng của mình lên, cười tươi rối.

''Tiểu Huệ sẽ không nói đâu.''

''Ngoan lắm.''

Vết thương ở chân hoàn toàn biến mất, Tiểu Huệ lại có thể chạy nhảy như trước đây, hai ông bà lão ôm cháu gái mừng đến khóc òa lên. Sau một hồi, ông lão nói muốn trả ơn cho Hách Liên Thiên Bình, nàng nhanh chóng từ chối và nói rằng ông lão chỉ cần kể cho nàng nghe về Tây Môn quốc và ngọn núi Bách Liên kia là đủ rồi. Tuy có lấy làm lạ, nhưng nàng là ân nhân cứu mạng cả nhà ông, vì thế ông lão biết những gì đều mang ra kể hết với nàng.

''Nhà ta không giàu có gì, nhưng đồ ăn thì không thiếu, hay cô nương ở lại đêm nay cùng chúng ta được không?'' Bà lão hỏi ý, hi vọng có thể cảm ơn nàng chút gì đó.

Hách Liên Thiên Bình nhìn trời đã tối, không khách sáo đồng ý ở lại đêm nay. Sáng mai, nàng muốn tới núi Bách Liên một chuyến.

21.
Tạm biệt gia đình ông lão, Hách Liên Thiên Bình trở lại đỉnh ngọn núi, nàng tìm vị trí đắc địa nhất rồi tự mình dựng lên một sơn trang, mà bên dưới sơn trang chính là mật thất nàng sẽ dùng để phong ấn Thiết Lâu kiếm. Những gì bên trong Bì Nguyên nói về ma kiếm, nàng thật sự không muốn bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Đặt Thiết Lâu kiếm bên trong Bách Liên, dùng linh khí tinh khiết của ngọn núi từng chút một thanh tẩy ma chướng. Kể cả phải chờ trăm năm hay nghìn năm, nàng không tin mình sẽ chịu thua một thanh kiếm.

.

Hai tháng sau, Hách Liên Thiên Bình cũng sắp xếp đâu vào đấy, nàng cũng đặt tên cho nơi ở mới của mình là Lạc Huyền sơn trang. Có vài lần nàng xuống thôn Trì An vô tình bắt gặp những con người không nơi nương tựa, bèn đưa họ về sơn trang làm việc, cho họ mái nhà tránh mưa tránh gió, phụ giúp công việc dọn dẹp. Không lâu sau, chuyện về Lạc Huyền sơn trang ở trên đỉnh Bách Liên cũng được lan truyền ra ngoài, có chút phiền toái khi nhiều người mang tâm địa không tốt muốn tiếp cận, Hách Liên Thiên Bình lập tức dựng lên một kết giới, người nào đi vào sẽ luôn bị đưa ngược trở lại chân núi. Không có sự cho phép của nàng, bất khả xâm phạm.

''Lạc nương, bữa chiều đã chuẩn bị xong rồi ạ.''

Hách Liên Thiên Bình vuốt ve Nam Liên hoa, nghe Trần thẩm bên ngoài gọi thì đáp một tiếng: ''Ta đến ngay.''

Nàng không sử dụng tên thật, mọi người ở sơn trang đều đồng lòng gọi nàng là Lạc nương. Đến nay sơn trang đã có mười người, không tính nàng.

''Sao không thấy A Vũ đâu?''

Mạch Vũ là cháu trai của Trần thẩm, hai bà cháu họ là người ở nơi khác lưu lạc tới Trì An, chỉ có bà cháu nương tựa nhau đến giờ. Mà Mạch Vũ cũng chỉ mới sáu tuổi, thằng bé cần được chăm sóc kỹ lưỡng hơn.

''A Vũ học xong thì chạy ra sân sau chơi với lão Lưu, gần đây nó cứ nghịch suốt.'' Trần thẩm cười khổ.

''Trẻ con mà, năng động cũng tốt.''

Hách Liên Thiên Bình nói rồi động đũa, Trần thẩm nấu ăn rất ngon, vì thế chuyện nấu nướng đều do một tay bà đảm nhận cho cả sơn trang, nàng đôi khi cũng nói bà ấy không cần tự mình ôm hết việc như thế, cứ tìm thêm vài người phụ giúp. Nhưng Trần thẩm nói bây giờ bà còn khoẻ, phải tận dụng nó, huống hồ chính bà cũng rất yêu thích công việc này. Khi nào cảm thấy không tự mình làm được nữa, chắc chắn sẽ san sẻ công việc với người khác.

Tất cả đều sống chan hòa như thế.

Một hôm, Hách Liên Thiên Bình đang ở dưới mật thất kiểm tra Thiết Lâu kiếm thì bỗng nhiên cảm nhận được bên trên sơn trang xuất hiện một tia sinh mệnh lạ, nàng lập tức trở lên.

Trần thẩm vừa nãy định mang cho nàng ít điểm tâm nhưng vì bên trong phòng nàng lại phát sáng nên bà không dám vào, thấy nàng đi đến, vội lên tiếng: ''Lạc nương, đột nhiên nó...''

''Không sao đâu.'' Hách Liên Thiên Bình cười nói, nhận lấy điểm tâm rồi bảo bà cứ đi làm việc. Chỗ này nàng lo được.

Sau khi Trần thẩm rời đi, Hách Liên Thiên Bình mở cửa bước vào.

Nơi phát ra ánh sáng chính là vị trí nàng đang trưng nhánh Nam Liên hoa.

''Quả nhiên.''

Như sớm đã đoán được tình hình, Hách Liên Thiên Bình điềm tĩnh đứng bên cạnh bông hoa chờ đợi. Vốn có xuất thân từ bí cảnh, hiển nhiên Nam Liên hoa cũng đặc biệt hơn rất nhiều các loại hoa khác, chẳng hạn như còn biết hấp thụ Thần lực của nàng mà âm thầm tu luyện, biến hóa thành người.

22.
''Oa...oaaa.''

Đứa bé mũm mĩm trắng trẻo nằm trên bàn, nó giơ hai cánh tay non nớt tới Hách Liên Thiên Bình như muốn được bế, đôi mắt hồng ngọc to tròn đáng yêu vừa nhìn đã mến, là một bé gái, một sinh mệnh mới được ra đời. Hách Liên Thiên Bình phẩy tay, đứa bé lập tức được bao trong vải mềm giữ ấm, nàng bồng lên, chọt nhẹ má bánh bao kia, trêu: ''Tiểu hoa yêu, vừa ra đời đã biết mê hoặc người khác rồi.''

Tiểu hoa yêu cười tít mắt, chộp lấy ngón tay của Hách Liên Thiên Bình nắm chặt, xúc cảm từ hai người truyền đến cho nhau, dù không phải thân sinh nhưng con bé có thể thành người đều là do Thần lực của nàng nuôi dưỡng, xem như là máu mủ của nàng cũng không sai. Mà Hách Liên Thiên Bình rất vui vẻ đón nhận sinh linh này, nàng cúi đầu hôn lên trán đứa bé, dịu dàng nói: ''Ta là Hách Liên Thiên Bình, là mẫu thân của con, nay ta sẽ gọi con là Xử Nữ, Hách Liên Xử Nữ.''

.

Bởi vì Hách Liên Xử Nữ là hoa yêu nên cách chăm sóc con bé cũng không giống người thường, mỗi ngày đều phải dùng Thần lực của mẫu thân để lấp đầy bụng nhỏ, buổi tối lại ở bên ngoài hấp thụ ánh trăng. Hách Liên Xử Nữ cũng chưa từng khóc, lúc nào cũng yên tĩnh trong vòng tay của Hách Liên Thiên Bình mà ngủ say.

Thoắt một cái, đã là mười năm sau.

Hách Liên Xử Nữ tuy mới mười tuổi nhưng đã thể hiện rõ rệt tính cách của mình, không ngoài dự đoán của Hách Liên Thiên Bình khi một hoa yêu thành người, bản tính sẽ luôn bị thu hút bởi cái đẹp xung quanh mình.

''Xử Nữ, xem ta mua gì về cho muội nè.''

Mạch Vũ đưa ra một khúc vải màu đỏ rực, hào hứng khi nghĩ sau khi may thành y phục Hách Liên Xử Nữ mặc vào sẽ lộng lẫy đến mức nào. Ở bên cạnh cô bé từ nhỏ, tất nhiên Mạch Vũ biết Hách Liên Xử Nữ yêu thích những thứ nổi bật như thế nào.

''Vũ ca ca tốt quá, muội sẽ mang đưa cho Lan tỷ may một bộ váy thật là đẹp, cảm ơn huynh.''

Nói rồi, Hách Liên Xử Nữ ôm vải chạy đi tìm Xuân Lan, là người lo liệu việc may vá ở sơn trang. Mạch Vũ vui vẻ nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn ấy, cảm thấy cái giá đắc đỏ dùng để mua tấm vải quả nhiên xứng đáng vô cùng.

"A Vũ!"

Đột nhiên, giọng của Hách Liên Thiên Bình vang lên gọi, Mạch Vũ giật thót.

''Lạc nương, người dọa con sợ đó.''

Hách Liên Thiên Bình ngồi xuống bàn đá, hỏi: ''Không phải ta dặn con luyện võ sao? Ở đây làm gì?''

Mạch Vũ chột dạ, lập tức chuồn ngay. Hách Liên Thiên lắc đầu cười khổ, nàng vừa từ chỗ của Tiểu Huệ về, ông bà của Tiểu Huệ tuổi già sức nên hai ngày trước đã cùng nắm tay nhau qua đời, nàng muốn đưa Tiểu Huệ đến sơn trang nhưng con bé muốn ở lại thôn để chăm lo nhan khói cho ông bà, cũng không nỡ bỏ lại ngôi nhà tổ tiên. Hách Liên Thiên Bình cũng không ép, để lại cho Tiểu Huệ một chiếc vòng bạc rồi bảo nếu cần gì thì lên sơn trang tìm nàng. Vòng bạc là sự chấp thuận của Hách Liên Thiên Bình với những người được phép tự do ra vào Lạc Huyền sơn trang.

''A, mẫu thân về rồi.''

Hách Liên Xử Nữ nhào vào lòng nàng, nũng nịu như mèo nhỏ. Cô bé thích nhất là hương thơm trên người mẫu thân mình, là mùi hương của hoa cỏ dịu nhẹ lại thanh mát một cách thần kỳ.

Hách Liên Thiên Bình xoa đầu cô bé, hỏi: ''Xử nhi có làm đúng những gì mẫu thân đã dặn không?''

''Có ạ, làm rất tốt luôn đó mẫu thân...'' Nói đoạn, Hách Liên Xử Nữ xoay người một vòng, khoe: ''Người xem, con đã không có mùi gì nữa rồi.''

Đúng thật, nàng không còn ngửi được Nhiễm Quân hương trên người con gái nữa.

Bản chất của hoa yêu là mê hoặc, mà Hách Liên Xử Nữ còn quá nhỏ để bộc phát loại sức mạnh này, nếu để người khác ngửi được Nhiễm Quân hương sẽ khiến con bé gặp nguy hiểm. Vì thế, Hách Liên Thiên Bình đã dạy cho con gái một loại thuật tên là Ẩn Quy, có thể che giấu Nhiễm Quân hương.

''Giỏi lắm, vậy Xử nhi muốn được thưởng gì nào?''

''Con muốn đi mua sắm.''

Thấy con gái hào hứng như thế Hách Liên Thiên Bình cũng không nỡ từ chối, đồng ý dẫn Hách Liên Xử Nữ lên thị trấn chơi một chuyến. Trước khi đi, nàng còn để lại dưới mật thất một phân thân của mình để trông coi phong ấn, đề phòng có gì ngoài ý muốn còn có người kịp thời trấn áp.

[còn tiếp...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro