Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2. Dược sư đi mua thuốc, kẻ hầu nấu

"Mèo con kêu, quỷ con khóc, búp bê trẻ con cười hi hi; giới Âm Dương, lối Đoạn Hồn, sủng vật Ma Quân cười ha ha.

Ma ăn người, tham mà xấu, sinh ra trong dòng máu đỏ tươi; xấu như quỷ, oán mà si, chìm đắm trong mơ không muốn tỉnh."*

Bài đồng dao văng văng khắp khoảnh sân nhỏ, nhóm trẻ với hình dạng kì quái nắm tay nhau xoay vòng, vui vẻ nghêu ngao hát. Vùng đất thoang thoảng tử khí không có lấy một tia mặt trời, Ma tộc ngày ngày sống trong bóng đêm, không có khái niệm cụ thể về thời gian đã trở thành muốn thuở.

Trong khi những đứa trẻ đồng lứa nửa người nửa quỷ tận hưởng giờ giải lao mà tung tăng chạy nhảy, bên gốc cây gần đó lại ngồi một mình một cô gái nhỏ. Hàng cây già quy tụ từ ma khí đổ bóng xuống mặt đất, vùi lấp trọn biểu tình trên gương mặt non nớt của cô.

-- Nghe nói hai phụ mẫu nhà Burckhardt vừa qua đời do chẳng may gặp phải Long tộc, thật tội nghiệp làm sao!

Những đứa trẻ đó không có cái nhìn thấu đáo về sự việc, một số thẳng thắn nhác thấy Scorpio Burckhardt tự khép mình liền sấn đến ngỏ lời chơi cùng, kết quả là ai cũng bị đôi mắt nhìn họ như nhìn vật chết của cô dọa chạy. Kệ đi, dù sao cô ta cũng không cho ai sắc mặt tốt bao giờ, làm tiểu thư quyền quý thì tốt lắm chắc, cuối cùng vẫn chẳng còn gì cả.

Những đứa trẻ đó vì tức giận trước sự thờ ơ của cô mà nguyền rủa không ngừng, bản mặt dị hợm thoáng vặn vẹo, oán khí thêm một tầng nồng nặc. Mày Scorpio Burckhardt khẽ nhíu, quả nhiên trường học cũng ô nhiễm như vậy.

"Ê Burckhardt." Scorpio vừa ngẩng đầu đã đối diện với một đôi con ngươi màu cam nhũ ôn hoà, đáy mắt loé lên ý cười. Đối phương dùng thái độ ban ơn chìa tay ra trước cô, "Cho cậu."

Cô nghiêng đầu đếm số cánh hoa diên vỹ bị vò nát trong tay Taurus Snock, diện vô biểu tình chỉ chỉ hắn, rồi lại chỉ chính mình, "Cậu... cho tôi?"

"Đương nhiên." Taurus tươi cười xán lạn, răng nanh bên mép loé sáng hơn cả tài nguyên mặt trời, "Bố thí cho cậu một chút tình thương, không cần cám ơn!"

Dường như ngay lập tức, Taurus lãnh trọn xấp tài liệu dày cộp vào mặt, "Boh!"

Taurus Snock chịa cằm ra, song nhãn trừng mạnh như thiếu điều nứt vỡ, "Hả?"

"Lần sau phiền cậu chú ý trong tiết học ngoại ngữ." Sắc mặt Scorpio không thể gọi là tốt, có chăng cô chỉ ậm ừ châm biếm, "Boh có nghĩa là 'tôi không hiểu, cậu tốt nhất mau cút đi'."

Khi kịp lấy lại phản ứng, Taurus đã thấy mình lẽo đẽo theo sau người nọ ra khỏi cổng trường, theo phản xạ liền chộp lấy tay Scorpio, lắp bắp, "Nhưng còn tiết học cuối..."

Tiếng thân cây cằn cỗi nặng nề gãy vụn như xé toạc không gian, mặt đất dội lại xung động nhỏ, đám trẻ chạy gần đó tò mò nhìn sang liền thấy tàn ảnh một bé trai đâm mạnh lên vách tường, ngã sấp mặt xuống đất và xem tình hình chính là bị nội thương nhẹ. Cùng bóng lưng cô gái xa dần không ngừng mờ đi.

Đám bạn lại có thêm lí do để ghét bỏ Scorpio, ngược lại vây quanh nâng đỡ Taurus rất mực ân cần, quan tâm hỏi han trên trời dưới biển, có người còn chủ động cõng hắn trên lưng xuống trạm y tế nữa.

Taurus nắm tay ho khùng khục, mắt muốn hoa lên nhưng vẫn ngoan cố gọi, "Scorpi-"

"Cậu Snock, đừng quan tâm đến cậu ấy làm gì." Kẻ đứng gần nhất cười lạnh, "Chắc lại giận cá chém thớt lên Long tộc nhà cậu thôi."

Hắn nghe vậy, cúi đầu mang theo ủ rũ, tóc mái che khuất hai con mắt. Tên kia tưởng mình đã khuyên được người duy nhất chịu làm bạn với cô quay lưng bèn hớn hở khoa tay múa chân cáo trạng, "Burckhardt ấy à, tính tình đã quái đản còn không biết tự lượng sức mình, cậu ta cho rằng mình là ai vậy chứ, cư nhiên dám đứng lên cãi lời giáo viên, gì mà tất cả giống loài đều có giá trị riêng của nó."

"Ai chẳng biết cậu ta khinh thường người khác thế nào."

"Rõ giả tạo!"

Tại góc độ tên kia không nhìn thấy, tròng mắt cam nhũ điềm tĩnh thường ngày của Taurus Snock bỗng đằng đằng sát khí. Dưới chân như có như không tối thêm một phần.

"Chuyện xảy ra từ khi nào?" Âm thanh ám trầm lạnh lẽo như quỷ Tu la đến từ địa ngục bén nhọn xuyên thấu màng nhĩ.

"Ngươi... khục - làm cái quái gì -- khục - vậy?"

Gã đó tại thời điểm bị Taurus thình lình siết cổ cũng không nói được từ nào nữa. Hắn dùng lực rất mạnh, khi giáo viên đến tách hai người ra thì hắn đã rút nửa linh hồn khỏi tên kia rồi. Gã khuỵu xuống đất ôm lấy cổ mình, tham lam hít vào từng ngụm khí như níu kéo cọng cỏ sinh mệnh, nước mắt ứa ra, một bộ ho khan chật vật vô cùng.

Taurus ngờ nghệch nhìn bàn tay bóp cổ kẻ kia của mình, cũng đồng thời là bàn tay đã tặng hoa cho Scorpio. Hắn không chút nghĩ ngợi, biến ra một thanh dao lam cắt phăng bàn tay ấy đi, mặt đất tức thì ngập ngụa máu tươi. Nhiều người đứng đó nhìn sững hắn đến ngây dại, nhìn hắn bình thản châm lửa đốt trụi bộ phận từng ở trên người mình tới khi không còn gì khác ngoài tàn tro bay theo gió.

"Rồi nó sẽ mọc lại." Taurus nhếch môi khinh khỉnh. Trong khi hắn mơ mơ hồ hồ không nhận thức được việc làm của mình, một bóng đen như có như không rút khỏi cơ thể hắn. Dưới tia sáng ảm đạm vờn quanh, hình ảnh này may mắn không bị ai phát hiện.

Scorpio rời khỏi đó, cô trốn vào một góc hành lang ngồi phịch xuống, sau túi quần vừa vặn truyền tới âm thanh vỡ vụn khiến tâm cô phút chốc lọt xuống hầm băng.

Vội vàng với tay lục lọi, nằm yên trong đó là mặt dây chuyền để hình gia đình ba người, cô bé cột tóc một bím tươi cười vui vẻ cưỡi cổ một người đàn ông, người phụ nữ bên cạnh thấy cô nghiêng ngả nên hoảng hốt giơ tay ngăn thợ chụp đừng làm gì vội, nhưng tiếng tách cứ thế vang lên trước khi cô bé ngã nhào, môi trao đất nụ hôn thắm thiết.

Mặt kiếng bị nứt, tấm hình hoen ố, vành dây chuyền đã tróc sơn.

Tất cả đều theo quá khứ tan vào cát bụi, để lại linh hồn cô độc sa vào nơi hiện thực tăm tối.

Scorpio chôn mặt vào bàn tay mặc kệ mảnh vụn thủy tinh còn nằm trong đó. Cả thế giới của cô thi nhau quay cuồng đẩy cô gục ngã, rồi cứ thế vô tình biết bao - chìm xuống lặng lẽ như giọt nước hồ thu.

Tệ hơn cả, sẽ chẳng còn ai đứng bên đỡ cô dậy.

-- Không còn một ai.

"Bà nội?" Scorpio bé nhỏ chớp mắt tỉnh dậy, phát hiện cả người đã thu thành hình dáng hồi mới 50 tuổi bé tẹo so với số tuổi thọ trung bình của Ma nhân, chỉ cao hơn đầu gối người lớn chút xíu thì kinh hoảng lắm. Cả cơ thể như lội ngược dòng thời gian, hoà mình vào khung cảnh ấy, "Bà biết rồi?"

Một người phụ nữ đứng tuổi với mái tóc hoa râm đứng giữa buồng pha chế dược của gia đình, trong tay bà là chú rồng cô cố sống cố chết giấu khỏi tầm mắt hai phụ mẫu, nó đang dùng đôi mắt mờ mịt tia mọi thứ xung quanh. Bà Burckhardt đã trải qua nửa kiếp Ma nhân sở hữu cặp mắt lõi đời và tinh anh, sự nhạy bén trong ý tứ cử chỉ và lời nói khiến họ có cảm giác bà chưa từng già đi. Con rồng mới nở đã cao bằng nửa người cô, cân nặng thuộc loại khủng bố, trên lớp vảy xanh ngọc loáng có lốm đốm vệt trắng mờ, có vẻ là loại khá hiền lành.

Scorpio bé nhỏ mặt thoắt đỏ thoắt xanh, vì xấu hổ và vì lo sợ, hai cảm xúc tiêu cực chạy hỗn loạn quanh thân cô bé, xuất ra làn khói đen như có như không. Cô vò nát mép váy, đôi mắt đen láy láo liên trốn tránh sự truy hỏi của bà nội, "Sao bà biết được ạ?"

Bà nội cẩn thận vuốt ve trán trước của Cancer, cất tiếng dõng dạc khi ấn nó vào lòng cô, "Một cái dép của ta bị nhai, và bố con không nhai dép từ lâu rồi."

Scorpio, "..." Áu áu áu?

"Nghe này." Bà nội khiêng nửa trọng lượng cơ thể khệ nệ đến trước mặt cô, chỉ tay nói rằng, "Ta biết con mang chú rồng này về chủ yếu là vì tò mò và công thức điều chế vảy rồng con lén đọc, nhưng đều là trách nhiệm, dù lớn dù nhỏ cũng phải gánh vác."

Khi đó còn non nên đầu óc chậm tiêu, ôm tiểu long Cancer trong tay mà Scorpio mơ hồ bỏ ngoài tai những gì bà nói, cũng không hiểu từ việc cô lén phụ mẫu đem một con rồng về nhà thì liên quan gì tới chuyện này. Vậy mà giờ cô đã biết rồi, bà cô - người một thời làm tiên tri cho Tinh linh hoàng tộc - đã sớm nhìn thấu sự việc.

Khung cảnh tươi đẹp trước mắt đập một cái vỡ tan, Scorpio quay về tư thế tủi thân co ro nơi góc tường, khóc không thành tiếng.

Mặt trời cũng không còn soi sáng mảng đất này nữa rồi, bản tính của Ma tộc là cướp đoạt và phá hủy, thế nào là trách nhiệm chứ, sống còn ý nghĩa gì không, bà ơi?

"Scor..." Âm thanh mới cất lên đã im bặt, Taurus thủ thế nắm chặt quyền cước trong tay, cảm nhận rõ rệt sự xuất hiện của thế lực hắc ám nào đó ngay sau lưng. Scorpio cứng ngắc ngẩng đầu, trước mặt cô là người bạn đơn phương kết nghĩa mà cô chưa từng thừa nhận, còn đối diện trong góc tối là một bóng hình tạo tư thế y chang cô, từng lọn tóc lưa thưa rủ xuống che lấp cơ thể, thoạt nhìn giống một cô gái trẻ.

"Cô gái trẻ" nâng mí mắt, để lộ hai con ngươi không tròng, sáng đến trống rỗng, tương phản hoàn toàn với mùi cơ thể đen đặc khó ngửi. Vị kia tò mò làm theo động tác của cô, sau đó gian nan gọi một tiếng, "Tiểu - Tiểu thư..."

Giọng nói không phân biệt giới tính, nghe lần đầu hoàn toàn không ý thức được của nam hay nữ.

Scorpio Burckhardt còn chưa kịp cất tiếng hỏi đã thấy 'nó' vỡ thành bột, cuộn lại rồi tan biến, mà Taurus đứng cạnh như bị đóng băng bấy giờ mới di chuyển tròng mắt, ngờ nghệch gãi đầu, "Ta muốn nói, xin lỗi."

Không quan tâm đến phản ứng khác thường như cái gì cũng chưa xảy ra của tên họ Snock, Scorpio phất tay áo rời đi, để lại mình hắn đứng như trời chồng, lúng túng chỉnh trang lại quần áo lấm bụi bởi cú ngã mạnh ban nãy.

Cô hiện giờ đang rất rối loạn, dù chỉ là một thoáng lướt qua, nhưng sao người ấy... nhìn có phần giống bé Cancer - chú rồng cô cưu mang hồi còn nhỏ vậy nhỉ?

-

Virgo Atilens không phải là Cancer, hiển nhiên rồi...

Vị đó hiện lên trong bóng tối, ngây người đứng trước một đống mẩu xương vụn chất chồng trước sơn động, tiếng cú đêm ca cùng tiếng trúc theo gió đưa bay đến một bài nhạc đơn điệu, như sự thê lương than khóc trước cái chết của hai thống lĩnh Ma thần của vùng. Virgo cho rằng, điều này thật hoang đường!

Cảm giác rất không thật, vì sao một - ồ không, hai thống lĩnh mạnh mẽ lại có thể suy yếu dưới tay Long tộc nhường này? Tới mức đến khi trút hơi tàn cũng không toàn thây trở về đất mẹ...

Vị đó mơ hồ ngẩng đầu lên bầu trời không thể phân biệt ngày hay đêm, nghi hoặc nghiêng đầu đánh giá. Nơi tế đàn... không phải đã xảy ra chuyện gì rồi đi? Virgo cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức theo lời căn dặn mà hoà vào bóng đêm rồi mất hút, nơi ánh sáng che lấp chảy dài tới đường chân trời.

Atilens là dòng họ ngạc mộng duy nhất còn hưởng thụ sự bảo hộ chu toàn dưới tay Burckhardt.

-- Có ơn, tất trả.

Chuyện kể rằng, đến mãi sau này khi tất cả giống loài đối xử bình đẳng bình đẳng với nhau, bên Burckhardt đại nhân tồn tại một vị quản gia nọ, lạnh lùng cứng nhắc, không khiêm tốn không siểm nịnh, thậm chí còn hơi ngốc, và vị này đến tận khi chủ nhân chết đi vẫn không rời không bỏ, ngoan ngoãn an táng rồi biến mất như chưa từng tồn tại.

Là ngạc mộng duy nhất còn sót lại trên thế giới này, tuy tại khoảnh khắc cuối cùng sử sách còn chẳng nhớ nổi tên nhưng vị kia vẫn cứ như vậy không oán hận.

Đó là lí do duy nhất Burckhardt chịu để một thứ không rõ thuộc tính theo hầu hạ bên người, cho dù sớm đoán trước có ngày người nọ sẽ phản bội cô, cũng không đành lòng vung tay ban chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro