♫ Phần 31: Mảnh ghép thiếu mang tên tình mẹ ♫
Hãy tưởng tượng khi bạn mới chín tuổi, và mẹ bạn đột nhiên bỏ bạn mà đi, bạn sẽ làm gì ?
Khóc lóc, van xin mẹ ở lại? Hay nói với mẹ con sẽ ổn thôi, đừng bận tâm về con?
Hay là... ?
"Bé Dương, con sẽ đi với mẹ chứ? Sẽ từ bỏ người bố ấy để đi theo mẹ phải không? Con sẽ làm thế phải không?"
"Tại sao tôi phải làm như thế?"
"Bé Dương, chẳng lẽ con không cần mẹ?"
"Tôi cần mẹ. Nhưng tôi không cần bà. Bà... đã bao giờ bà cần tôi chưa?"...
Đó đúng là cách mà Aris đã làm khi anh mới chín tuổi và mẹ anh bắt đầu rời bỏ anh để đi theo tiếng gọi của hạnh phúc.
Một cậu nhóc chín tuổi sao lại có thể nói ra được những lời như thế? Chẳng phải chín tuổi vẫn còn là quá nhỏ hay sao? Làm sao có thể chối bỏ người đã sinh ra mình?
Người ta nếu nghe câu chuyện về Aris, sẽ nói thế. Nhưng nếu họ thật sự là người trong cuộc như anh, họ sẽ bắt buộc phải hiểu thôi.
.
Xét về mặt vật chất, thì gia đình anh khá dư dả. Bố anh là một bác sĩ nổi tiếng uyên bác, ông có thể chữa được rất nhiều loại bệnh mà các bác sĩ khác phải bó tay. Đáng lẽ ra anh đã nối nghiệp bố. Đáng lẽ ra đã là như thế.
Anh là con một. Anh có được đầy đủ mọi thứ tốt đẹp anh cần có trong cuộc sống, tiền bạc, ngoại hình, một gia đình gia giáo, một người bố tận tụy với công việc và một người mẹ luôn đảm đương công việc nhà. Khác với Cancer, anh dường như có được mọi thứ.
Mọi thứ trừ tình yêu thương thật sự.
Anh luôn có cho riêng mình một chỗ trốn mà ít ai ngờ nhất, để mỗi khi bố mẹ vắng nhà vì lí do công việc, anh lại tìm tới đó, thu mình vào một góc để trốn tránh hiện tại, trốn tránh màn đêm tối tăm và trốn tránh sự cô đơn đang réo gọi tên anh, lùng sục anh trong căn nhà rộng lớn thiếu vắng hơi ấm của tình yêu thương.
Anh cô độc trong bốn bức tường lạnh lẽo đang cố ngăn anh tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Aris là kết quả của một cuộc hôn nhân không tình yêu.
Quy lại thì, không hề có gì cả.
Chỉ vì cái tư tưởng lạc hậu "môn đăng hộ đối" của gia đình hai bên mà bố mẹ anh buộc phải lấy nhau. Chẳng có gì lạ khi họ không mấy mặn nồng và vô tình để đứa con như anh rơi vào quên lãng.
Và mẹ anh đã làm thế. Đã bỏ đi khi mọi chuyện vượt quá khả năng chịu đựng của bản thân.
Bỏ đi để kiếm tìm hạnh phúc cho riêng mình. Bà đã chán ghét nơi này rồi, chán ghét bố anh rồi, chán ghét cái cảnh cô đơn này rồi, khi mà bà vẫn còn đang tuổi xuân.
Cái tuổi đương khát khao yêu đương nồng nhiệt, không ai muốn mình chết già một cách nhạt nhẽo ở một căn nhà hoang vắng lạnh giá cả.
Bà muốn đưa anh đi chỉ để trả thù bố anh. Anh là cháu đích tôn của dòng họ, nếu để mất anh, bố anh sẽ rất dằn vặt. Hơn nữa, ông cũng đã rất khổ tâm khi phải tìm cách duy trì cuộc hôn nhân không hạnh phúc này rồi. Suốt một thời gian dài như thế.
Người chấp nhận buông bỏ là mẹ anh. Rồi bà sẽ tìm cho anh một người bố mới sao? Một người không cùng chung huyết thống với anh sao?
Xin lỗi nhưng anh không làm được. Một nửa hình hài anh bây giờ là do ông ấy tạo nên, anh không thể phản bội ông ấy được.
Anh có thể từ bỏ cả thế giới, nhưng ông ấy thì không.
Dù có phủ nhận thế nào thì anh cũng đã là một phần của nơi đây. Nếu bà không thể chấp nhận được người con như anh, thì tốt hơn hết cứ để bà coi anh là một sản phẩm hỏng của quá khứ.
Quên đi. Và... đi đi. Đi ngay đi.
Càng nán lại lâu thì con tim càng quặn thắt. Thà rằng cứ đi đi, cứ buông tay thì sẽ thanh thản hơn nhiều.
Điều duy nhất anh có thể làm là tiếp tục ước mơ còn dang dở của bà: ước mơ trở thành một thần tượng.
.
- Hyung đang nghĩ gì thế?
Aqua ngái ngủ đưa tay lên nhìn đồng hồ, một giờ hai tám phút sáng. Cậu cứ nghĩ chỉ có Cancer mới hay làm cú đêm khiến Leo cằn nhằn, không ngờ leader SS.King cũng ưa thức khuya như thế.
- Không có gì. Anh đang chơi Pikachu thôi. Anh tắt đèn bây giờ đây. Ngủ đi.
Aris đã nói là làm. Anh rướn người ra tắt đèn bàn, còn tắt luôn cả đèn ngủ, vì ông ấy đã nói với anh, để đèn ngủ khi ngủ là không tốt...
Buồn cười thật. Anh đang nhớ lại cái quái gì thế này?
- Hyung này.
Aqua đột nhiên cất tiếng gọi. Giọng cậu không quá lớn nhưng trong cái không gian tĩnh mịch này của buổi đêm thì lại khiến cho Aris hơi giật mình.
- Ừ?
- Mai... à không, hôm nay hyung định làm gì? Mười một giờ trưa là đã phải lên máy bay đến New York rồi. Hyung có kế hoạch gì chưa?
- Kế hoạch? Hôm nào mà chả có kế hoạch. Đến bảy giờ chúng ta phải có mặt ở phòng tập để tập luyện lại trước khi lên máy bay, em quên à?
- Không, ý em... thôi, hyung ngủ đi.
Aqua tỏ ra không hài lòng, đây rõ ràng không phải ý cậu muốn hỏi. Vì Aris là leader nên cậu chỉ định xin một lời khuyên thôi. Nhưng có lẽ... anh ấy không nhớ gì đâu.
Rồi đến khi lên máy bay Aris sẽ phải thấy hối tiếc cho mà xem.
Aris im lặng để nghe thấy từng tiếng bực bội đạp chân vào thanh giường của Aqua khi không có được câu trả lời thỏa đáng. Đôi mắt nâu trầm của anh khẽ nhắm lại.
Đồng hồ đang chỉ một giờ bốn mươi phút.
Aris biết chính xác Aqua đang nói về cái gì. Nhưng anh lại không thể trả lời. Nói là anh biết hôm nay là Ngày của mẹ sao? Và anh không có ý định làm gì à? Mẹ anh, anh còn chẳng biết bà ở đâu.
Mười một giờ bay rồi? Hóa ra cũng chỉ còn có chín giờ đồng hồ...
Bảo anh phải làm gì bây giờ thì mới đúng?
.
- Oa, em cũng muốn đi New York nữa. Em thích đến Golden Gate Bridge, chụp ảnh ở đó đã lắm luôn.
Scor không cuồng tháp Tokyo như Taur và Sagit, cô không cuồng Nhật Bản, mà cuồng Mỹ.
- Êu, Yết này, Golden Gate Bridge không ở New York. Nó ở San Francisco, California cơ mà.
Lib chán nản đá đá chân con bạn. Cái gì mà Cổng Cầu Vàng ở New York chứ? Đầy người chưa lần nào tới đó còn biết nó thuộc San Francisco nữa là.
- À quên, New York là Statue of Liberty nhỉ. Nhầm tí thôi gì căng, cơ em cũng thích nó nữa.
Scor nhanh chóng sửa lại, cười cầu hòa và tất nhiên không thèm đếm xỉa gì đến vẻ mặt khinh bỉ của con bạn đương đứng cạnh. Có bao giờ mà nó nói chuyện với cô bình thường đâu, cứ kệ nó thôi.
- Mua quà về nhé?
Cancer lúc nào cũng rất chu đáo, và khỏi cần bàn cãi, Scor vui mừng đến nỗi ngay bây giờ có thể lao vào mà ôm chầm lấy Lib được (???).
- Thôi được rồi, cứ mặc nó. Bây giờ không đi là không kịp ra sân bay đâu.
Vẫn là Capr phải lên tiếng thúc giục. Từ nãy cô canh giờ rất sít sao, dường như không bỏ lỡ một phút nào. Cô cũng chẳng biết tại sao lại làm thế nữa, hay là do làm quản lí lâu rồi thành thói quen?
Làm quản lí cũng không đơn giản lắm nhỉ?
.
Leo vừa đặt chân đến sân bay, điện thoại liền báo có cuộc gọi đến.
- Ai thế?
Aris nhướn mày, hỏi. Anh bao giờ cũng là người đi cuối cùng để đảm bảo trong nhóm không có ai bị thất lạc, tất nhiên là không tính anh quản lí.
- Mẹ em. Hôm nay là Ngày của Mẹ mà. Bà có dặn dò em đôi việc lặt vặt. Đi thôi hyung.
Leo tóm tắt qua quít rồi sải bước vào phía trong. Aris thấy rõ là Leo đang cười.
Cười hạnh phúc. Không giống anh bây giờ. Là cười chua chát. Nụ cười khẽ xuất hiện, rồi biến mất, không để lại bất cứ dấu hiệu nào trên khuôn mặt.
Mẹ...? Liệu mẹ anh có còn nhớ bà có một người con là anh không? Ngay bây giờ, liệu còn nhớ không?
.
- Em không thấy leader đâu cả...
- Dương chưa vào đây sao?
.
- Mẹ...
Nhận ra chất giọng quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia, người phụ nữ tưởng như tim mình ngừng đập. Chất giọng ấy... đã mười sáu năm bà chưa nghe lại... Bà cứ nghĩ sẽ không còn được nghe thấy nó nữa...
- Dương, con...
- Mẹ, con sẽ nói, ngắn gọn thôi... - Aris hơi ngập ngừng, cứ như anh đang phải kìm nén một thứ cảm giác xa lạ đang dâng trào trong lồng ngực, - ...Ngày của Mẹ, chúc mẹ hạnh phúc.
Người phụ nữ ấy tưởng có thể khóc òa lên được, nhưng bà kiềm lại, đôi nước long lanh những giọt lệ lớn dần. Con trai bà... vẫn còn nhớ đến bà. Đứa con mà bà đã ruồng bỏ mười sáu năm trước, nó rõ ràng vẫn còn yêu thương bà, nó vẫn cần bà...
Bà đã chờ, chờ để được nó gọi lại một tiếng mẹ, thì bà sẽ bỏ, sẽ bỏ hết tất cả... Bà có thế nào thì cũng chỉ sống nhờ sợi dây ruột thịt đó thôi.
- Con... giữ gìn sức khỏe, lo cho các thành viên khác, không... không cần bận tâm về mẹ. Mẹ... mẹ li hôn rồi. Con yên tâm, khi con kết thúc lịch trình, đáp chuyến bay về, nhất định... mẹ sẽ đến sân bay đón con.. Mẹ hứa đấy...
Và bà cúp máy, để lại đằng sau câu nói một dấu chấm lửng, dài thật dài, như ngân lên trong lòng người một giai điệu lắng sâu.
.
Aris mặc kệ chuông điện thoại reo từ nãy giờ-cuộc gọi của quản lí và các thành viên, anh như đứng chôn chân tại chỗ. Mẹ anh... rõ ràng bà đã biết anh là một ca sĩ thần tượng, bà biết hết... và còn gì? Bà sẽ đến sân bay đón anh? Sẽ đến thật chứ?
Hai hôm nữa là nhóm sẽ đáp chuyến bay về. Có thật là khi anh bước xuống, sẽ trông thấy bà chứ?
Aris khẽ mỉm cười, gió thổi tóc anh khẽ bay. Anh đưa tay gạt chúng ra, bước nhanh về phía mọi người đang chờ. Không phải anh đã đặt niềm tin nơi SS.King sao? Thế thì chẳng có lẽ gì anh lại không cho mẹ anh một cơ hội như thế.
Anh muốn tin là bà sẽ đến, đến đón anh, để anh có thể nói với bà "Mẹ, con nhớ mẹ"...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro