Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 18

Tại căn phòng không tối cũng không sáng lắm bởi có cái cửa sổ nhỏ phía trên thêm chiếc đèn giữa phòng, một thân ảnh nằm trên chiếc giường gỗ dần dần thức giấc, thân ảnh đó xoa hai thái dương định hình lại. Bảo Bình hít một hơi sau đó nhìn xung quanh, cô chợt nhớ rằng mình đã bị bắt cóc khi bà già đó đá đít mình khỏi xe, chỉ vô tình đụng mà giờ thành vậy, mai mốt nếu còn sống cô phải nhìn kỹ đường đi cái đã. Cánh cửa sắt mở ra, theo phản xạ Bảo nhi hướng mắt về hướng đó, gã đàn ông trong trí nhớ của cô là người vừa mở cửa, ông ta càng lúc tiến lại gần Bảo Bình, tay chân Bảo nhi lúc này chẳng hiểu sao không cử động được, tên xấu xa đó nâng cằm Bảo nhi lên xem xét, hắn cười gian manh bấm số điện thoại cho ai đó, hắn quên tắt loa ngoài nên Bảo Bình có thể nghe được toàn bộ cuộc đối thoại

???: Gì vậy, khi không gọi tao
Gã đàn ông: này, tôi mới vừa bắt được con nhỏ da trắng, khá ngon đó, mua không tôi bán
???: hừ, tôi còn chưa bán được con nhỏ Bảo Bình kia đòi mua cái gì

"Cái gì? Người phụ nữ kia biết mình sao" suy nghĩ của Bảo Bình

Gã đàn ông: thì thêm một đứa nữa cho nó làm bạn nha chị Kim Hồng
Kim Hồng: rồi nó tên gì ?

Gã đàn ông nhíu mày lấy túi xách của Bảo Bình dò xem thì hốt hoảng nói đó là Bảo Bình, Kim Hồng cười thành tiếng bảo gã đàn ông cho Bảo nhi ăn chút gì đó rồi chở về nhà giúp, có tiền công. Gã kia nghe tiền mê lắm nên đồng ý ngay, hắn cúp mày đi kiếm đồ ăn không quên đóng cánh cửa sắt lại, Bảo nhi chạy lại cánh cửa tưởng thoát được thì mới biết cánh cửa sắt này cần mật khẩu. Trong vô vọng, Bảo Bình lặng lẽ leo lên chiếc giường gỗ dần như cũ nát ngồi sát vào góc như thường ngày, khoé mắt Bảp Bình đã thấy hơi cay cay, và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, gã đàn ông quay lại trên tay cầm theo bát mì nho nhỏ, tay kia bận cầm dây xích chó đương nhiên có con chó nữa. Hắn ta buộc con chó vào chân bàn rồi đặt bát mì lên giường nói:

-Nghe đây, mày mau ăn hết đống này, không ăn hết thì liệu hồn với con chó kia cho tao

Vừa nói xong hắn cất bước đi ra khỏi phòng, Bảo Bình đưa mắt nhìn chú chó hung dữ cứ đi qua đi lại nghe hàm răng sắc nhọn của nó ra, bụng Bảo Bình đánh trống liên tục làm cô phải lết ra ngoài ăn bát mì đó, chỉ vừa mới ăn một cọng Bảp liền cảm thấy có sự đó rất lạ, vị của nó y chang mùi đồ ăn cũ, rồi xong hiểu luôn, đồ ăn này là đồ ăn cũ còn đâu, thôi kệ cũng ráng mà ăn. Khoảng mấy tiếng sau đó, hắn ta bước vào phòng theo sau là Kim Hồng, bà ta nhìn Bảo Bình cười khinh bỉ ra lệnh cho đàn em đưa Bảo Bình lên xe, đưa lên xe cũng chẳng yên nữa cơ, Bảo nhi bị bọn chúng trói lại, bịt mắt bịt miệng các kiểu rồi đưa lên xe tải như một món hàng.

Mấy phút sau à nhầm tối luôn rồi, Bảo Bình ngồi trên chiếc xe tải cảm nhận được chiếc xe dừng bánh hẳn rồi, tiếng chân càng ngày càng gần cô hơn, khăn bịt mắt được tháo ra, các dây trói cũng vậy, Bảo Bình đứng dậy đi theo mấy người kia về căn phòng đối với cô là căn phòng địa ngục mà có điều bọn chúng bảo cô thay đồ cho đẹp vào, Bảo nhi thở dài biết chắc có người khách tới nên họ mới kêu, bây giờ cô chỉ muốn bật một bản nhạc kèm theo đó là chiếc gối ôm kèm theo cái giường êm và ấm áp sẽ ngủ ngon ngay.

Thay đồ xong xui hết rồi, Bảo Bình bước xuống phòng khách, đập vào mắt Bảo nhi chính là một thanh thiếu niên khá trẻ cũng tầm 20 mấy, Kim Hồng ra hiệu Bảo nhi ngồi xuống kế bên mình, bấy giờ Bảo Bình mới chịu ngước cái mặt lên nhìn kỹ khuôn mặt của người ngồi đối diện mình, cô chợt nhận ra người này không ai khác là Song Ngư ngồi kế bên cô đây mà, tại sao hắn lại ở đây cơ chứ, không lẽ hắn cũng giống như những người khác trời, còn trẻ mà đã...

Song Ngư uống một ngụm nước rồi cất giọng:

-Đây sao ?! Được, bao nhiêu ?

Kim Hồng lấy cái bóp tiền của mình ra trả lời:

-Giá rẻ 2 triệu thôi

Song Ngư nhíu mài vì nghe có vẻ hơi mắc nhưng thôi kệ đi, anh móc trong túi ra cái bóp da chứa mấy tờ 500k hơi bị nhiều, Ngư ca làm biếng đếm quá nên lấy đại đưa cho Kim Hồng, bà ta đếm được 4 triệu trong đó, mỉm cười gật đầu cảm ơn rồi đẩy Bảo Bình qua phía khách hàng. Ngư ca đứng dậy kéo tay Bảo Bình đến xe hơi rồi lăn bánh đi về căn biệt thự của mình.

Bảo Bình ngồi trên xe ngại ngùng không biết nói gì vì người đang ngồi kế bên mình là người bạn cùng lớp, bị người bạn cùng lớp mua sao nực cười. Trước bầu không khí im lặng này, Ngư ca ít khi nào mở lời trước nhưng vì muốn thoát khỏi cái không khí nhạt nhẽo này anh mở lời:

-Sao thoải mái chớ Bảo Bình ?

Bảo Bình im lặng, Song Ngư bận nhìn đường không thể quay sang nhìn nét mặt vô cùng căng thẳng kia, hỏi tiếp:

-Rồi cô tính ở đâu ?

Bảo Bình bất ngờ trước câu hỏi thứ hai, tại sao cậu ta lại hỏi ở đâu, chẳng phải cậu ta đã mua cô rồi sao, đương nhiên sẽ ở nhà cậu ấy, không lẽ cậu này lái xe rồi não văng luôn ta Bảo nhi mắt tròn xoe hỏi ngược lại:

-Không phải cậu mua tôi rồi sao ?

Song Ngư phì cười, anh cố gắng kìm chế cơn buồn cười ngày càng lấn ác tâm trí anh, anh đáp:

-Điên à, tôi chỉ cứu cô khỏi mụ già kia thôi, dù gì tôi cũng theo dõi cô lâu rồi nên mới biết đường mà cứu đó thôi

Bảo Bình phân vân không biết cái này tốt hay xấu nữa, có nên tin những lời cậu ta vừa mới nói hay không, câu hỏi này cứ bay trong đầu Bảo nhi khiến cô khá khó chịu, Song Ngư thấy Bảo Bình cứ dùng tay đập vào đầu nên nói tiếp:

-Tôi dùng số tiền ba tôi cho để giải cứu cô, cô không cảm ơn thì thôi không sao, nhưng đừng ở ké nhà tôi, lo tìm chỗ ở và sinh hoạt như người khác đi là vừa

Bảo Bình dựa lưng vào ghế thả lỏng người nói:

-Giờ tui biết đi đâu đây, chỉ có chỗ đó tui gọi là nhà thôi đấy

Song Ngư suy nghĩ rồi đưa ra câu trả lời:

-Để tôi thuê cho cậu căn nhà trọ còn không qua nhà Thiên Yết ở đấy, hai người đã là bạn rồi còn đâu

Bảo Bình chỉ ừ một tiếng nhỏ, Song Ngư chở Bảo Bình tới chỗ ở của Thiên Yết, Bảo nhi gọi điện cho Thiên Yết xuống để dẫn lên chỗ ở, Yết nhi bất ngờ vì sự hiện diện của Song Ngư, Yết định bắt chuyện thì cậu ta leo lên xe đi mất không nói câu nào. Thiên Yết gãi đầu rồi cùng Bảo Bình đi lên phòng trọ.

Sau khi mượn cái áo thun của Thiên Yết và kể cho Yết nghe mọi chuyện khi nhận được lời khuyên nên kể cho mọi người nghe mọi chuyện từ Song Ngư thì Thiên Yết đã hiểu được, liền nhắn tin thông báo cho mọi người hạn chế gặp Kim Hồng không thì toi, Bảo Bình bỗng dưng bật khóc chẳng biết tại sao, Thiên Yết ôm lấy Bảo Bình an ủi:

-Không sao, tụi mình vẫn luôn bên cậu

Bảo Bình gật đầu tựa đầu vào ai Yết ngủ thiếp đi, Yết nhi dìu Bảo Bình vào phòng ngủ rồi mình cũng ngủ luôn.

->>>> 2 ngày sau <<<<-

Được nghỉ có hai ngày làm anh Nhân Mã loi nhoi nhà chúng ta buồn chán lúc nào cũng giành thời gian ngủ bây giờ hết rồi, phải quay trở về ngày đi học bình thường mà nghe nói hôm nay cô chủ nhiệm có vài thông báo cho lớp, Nhân Mã cũng nhờ thông báo đó mà cố gắng lết xác đi học, mà không lết cũng bị bà Yết qua nhà nắm đầu lôi đi. Mã ca ca tung tăng đi đến trường, trên đường đi vô tình gặp Bạch Dương nên chạy đến vỗ vai làm cho Dương nhi giật mình muốn đứng tim luôn đó, Dương cười chào buổi sáng cái nhẹ rồi cùng Nhân Mã đi tới trường nhưng không biết mọi hoạt động của hai người này đều bị quay cờ líp đến từ vị trí của ai đó mọi người sẽ biết sau. Giờ thì tua tới trường nào

Ngay lớp 12D đang diễn ra một tin không nóng cũng không nổi chỉ là quá nóng thôi, Nhân Mã cùng Bạch Dương đi vào trong lớp làm biết bao nhiêu cặp mắt đổ dồn về họ, Thiên Yết nhanh nhảu cất bước tới, nhìn hai người từ trên xuống dưới từ dưới lên trên cuối cùng lấy tay trái của Mã và tay phải của Dương cho nắm tay nhau, còn phần mình thì giơ ngón cái lên nhe răng bảo:

-Thế mới đẩm chất cặp đôi chớ

Vừa nói xong câu đó thì một cái tát bay thẳng vào má phải Thiên Yết ._. Bạch Dương phủi tay nói:

-Cho chừa cái tật tào lao, Mã không thấy bả nói tào lao hay sao mà không phản ứng gì ?

Nhân Mã cứ sờ sờ tay trái cho đến khi nghe được câu hỏi Bạch Dương thì chỉ gãi đầu cười nhẹ đáp:

-Tui thấy Thiên Yết nói đúng mà...

Mặt Bạch Dương tối sầm lại, siết chặt nắm đấm có thể vung tay bất cứ lúc nào, đám Thiên Yết cười lên đồng thanh:

-NHÂN MÃ YÊU BẠCH DƯƠNG YAY YAY

Bạch Dương đỏ mặt đi thật nhanh về chỗ ngồi của mình gục mặt xuống, cả lớp nhận ra trò đùa của mình hơi lố nhưng hơi bị hay, Mã ca cảm thấy có lỗi vì đã nói như vậy, giờ phải đi xin lỗi thôi không thì ai chỉ Hoá cho mình đây. Lúc Nhân Mã về chỗ ngồi cũng là lúc giáo viên chủ nhiệm bước vào, cả lớp đồng loạt đứng lên chào sau đó ngồi phịch xuống ghế, cô giáo dùng phấn và thước để chia đôi bảng ra, cô nói:

-Mấy em đầu tiên chép bảng bên phải trước còn bên trái thì nhìn thôi không cần viết đâu

Cả lớp gật đầu ngoại trừ Bạch Dương cứ úp mặt xuống bàn mặc cho Nhân Mã cầu xin tha thứ đủ các kiểu, cô chủ nhiệm ghi tựa bên bảng phải thật to với dòng chữ: "Thời khoá biểu"
Rồi chép một loạt các môn học trong những ngày tiếp theo và hôm nay, sau đó cô tiếp tục ghi bảng bên trái với tựa đề: "Sơ đồ lớp"

Bàn giáo viên

Sư Tử/Cự Giải Bảo Bình/S.Ngư
T.Bình/Song Tử  N.Mã/B.Dương
K.Ngưu/M.Kết    Xử Nữ/T.Yết

====>End chap 18
Úi không biết Bạch Dương giận Nhân Mã tới khi nào, có bạn nào muốn hai người này yêu nhau sớm sớm hơm nè để hóng drama sau này hơi bị nhiều nữa. Còn Song Ngư vừa bí ẩn vừa lạnh lùng boy nữa có phải dạng soái ca không nhỉ ? Ri không biết nha bởi vì Ri không thích ( yêu ) ai hết á. Các bạn nhớ thả sao để truyện lên được phần giới thiệu ở trang chủ nè, kèm theo đó là một bình luận để góp ý cho truyện hay hơn và phát triển hơn, và hãy tặng mình một follow nếu yêu quý Biệt đội i hay những nhân vật trong truyện

Tác giả: Ri
Đăng vào ngày: 30/8/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro