Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

Kết thúc kỳ nghỉ lễ, Chuyển Thiên Bình lết thân vào công ty, cảm giác chán chường ập đến. Mới hôm qua còn là một ngày cuối cùng của kỳ nghỉ dài, thư thái biết bao, nhưng hôm nay, cô lại phải đối diện với đống công việc đang chờ.

Công ty mà Chuyển Thiên Bình cô đang làm việc quả thật không thiếu phần hãnh diện, làm việc trong một tập đoàn nổi tiếng quả là một vinh dự lớn. Tuy nhiên, vinh quang ấy đi kèm với một đống áp lực không dễ chịu chút nào. Dù chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi, nhưng đây lại là một vị trí mà nhiều người mơ ước. Lương khởi điểm 20 triệu một tháng, chưa kể tiền thưởng, cộng thêm không gian làm việc sang trọng, đầy đủ tiện nghi. Nói là khổ trước sướng sau, nhưng cô hiểu rõ, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể bị thay thế ngay lập tức.

Làm việc ở đây, ai cũng có thể hiểu, một chút sơ suất, một chút thiếu tỉnh táo là sẽ có người ngay lập tức thay thế vị trí của bạn mà không hề do dự. Vì vậy, Chuyển Thiên Bình hiểu rất rõ mình phải giữ vững phong độ, dù ngày nào cũng cảm thấy như đang bước trên một sợi dây mỏng manh.

Chỉ một tuần lễ nghỉ thôi mà cảm giác đã như thể dài cả năm. Dù nghỉ ngơi là vậy, nhưng giờ đây, khi quay lại, cái cảm giác mệt mỏi của công việc lại chợt ùa về. Vị trí này dù khá tốt, nhưng cũng đồng nghĩa với việc áp lực luôn đè nặng. Mọi người ngoài kia thấy vị trí này rất hão huyền, nhưng có ai hiểu được sự thật phía sau ánh hào quang ấy? 10 triệu một tháng, không phải là ít, nhưng làm sao có thể so với sức ép công việc ở đây?

- Tuần này, chủ tịch sẽ xuống kiểm tra phòng mình. Hôm nay chính là ngày đó đấy.

Trưởng phòng lên tiếng, giọng chị vẫn nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt không thể giấu được chút lo lắng.

Vừa nghe vậy, toàn bộ không khí trong phòng thay đổi. Các đồng nghiệp xung quanh Chuyển Thiên Bình cũng bắt đầu tỏ ra căng thẳng, ai nấy đều bắt đầu loay hoay kiểm tra lại công việc của mình. Thiên Bình thở dài, lòng lại càng lo lắng hơn. Mặc dù đã quen với những áp lực công việc, nhưng khi nghe đến việc chủ tịch sẽ đích thân xuống kiểm tra, cô không khỏi cảm thấy bồn chồn.

- Trời ơi, sao lại đột ngột như vậy chứ? Em còn chưa chuẩn bị gì cả!

Một cô đồng nghiệp vội vàng dặm lại phấn má hồng, chuẩn bị sẵn sàng như thể một buổi trình diễn sắp diễn ra.

Thiên Bình lén nhìn cô ấy, không giấu được sự ngao ngán. Cô ấy nghĩ rằng chỉ cần dặm thêm chút phấn là có thể gây ấn tượng với vị chủ tịch ấy sao? Chuyển Thiên Bình không nói gì, chỉ im lặng, quay lại với công việc của mình. Cô thừa biết, chẳng có lớp phấn má hồng nào có thể làm thay đổi sự thật, và chắc chắn cũng chẳng có ai mấy quan tâm đến việc mình có trang điểm hay không. Cái họ quan tâm là kết quả công việc, là sự cống hiến và sự chuyên nghiệp của bạn.

- Chủ tịch thích mọi thứ phải hoàn hảo. Các em buộc tóc gọn gàng hết đi.

Trưởng phòng nhắc nhở mọi người, giọng chị có chút căng thẳng, như thể chỉ cần một sai sót nhỏ là có thể bị “trừ điểm.”

Cả phòng lúc này trở nên tĩnh lặng lạ thường. Mỗi người vội vàng kiểm tra lại trang phục, giày dép, tóc tai sao cho thật chỉnh tề. Không ai muốn phạm phải sai lầm nào trong ngày quan trọng này. Tiếng bước chân đều đặn từ ngoài hành lang càng lúc càng gần. Cả phòng tự động im lặng, ai nấy đều nghiêm chỉnh đứng dậy. Cảm giác như chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể làm gián đoạn sự nghiêm túc trong không khí này.

Kim giây trên đồng hồ chuyển đến số 12, và đúng lúc ấy, cửa phòng bật mở.

- Kính chào, chủ tịch!

Tất cả nhân viên đồng thanh chào, giọng điệu dõng dạc, tỏ ra vô cùng cung kính. Cô thư ký đi bên cạnh chủ tịch lướt mắt qua một lượt, ghi chép nhanh chóng.

Chủ tịch chỉ khẽ gật đầu, không quá chú ý đến ai trong phòng, dường như việc kiểm tra này không khiến anh bận tâm quá nhiều. Anh chỉ giao lại toàn bộ cho cô thư ký rồi nhanh chóng quay đi, chẳng mấy để tâm đến những nhân viên đang đứng chờ ở đây. Có mặt là đã ưu ái rồi, còn đích thân kiểm tra chắc chắn sẽ không bao giờ có.

Chuyển Thiên Bình cảm thấy như mình vừa thoát khỏi một cuộc sát hạch căng thẳng. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không giấu nổi sự tò mò về vị chủ tịch này.

Lần đầu tiên Chuyển Thiên Bình trực tiếp nhìn thấy ông chủ ngoài đời thực, cô không thể không thừa nhận rằng trên truyền hình và báo chí, nam nhân này đã vô cùng xuất chúng, từ ngoại hình đến thần thái, tất cả đều hoàn hảo. Nhưng khi được chứng kiến người thật, cô mới thấy anh đẹp đến mức gợi cảm giác choáng ngợp. Đâu ai cấm đam mê cái đẹp, nhưng cô cũng chỉ dám dấu kín tâm tư của mình, không dám nghĩ xa vời. Với vị trí của cô, trèo cao chắc chắn sẽ ngã, mà ngã thì tan xương nát thịt.

Chủ tịch là người có vẻ ngoài không thể chê vào đâu được, khuôn mặt sắc sảo như được tạc từ đá, đôi mắt đen láy sắc bén, nhìn thẳng không chút chần chừ, khiến ai nấy đều có cảm giác mình là người vô hình trong tầm mắt anh. Mái tóc đen ngắn gọn gàng, nhìn có vẻ tựa như không cần chăm sóc nhưng lại cực kỳ hợp với vẻ ngoài hoàn hảo của anh. Dáng người cao ráo, thẳng tắp, từng cử chỉ đều rất chuẩn mực. Anh ăn mặc chỉn chu, luôn xuất hiện với những bộ vest đắt tiền, quần âu vừa vặn, và đôi giày da bóng loáng. Cái cách anh di chuyển cũng không hề nhanh chóng, mà luôn nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng lại mang một cảm giác quyền lực kỳ lạ, khiến người khác không dám không chú ý.

Anh đứng đó, trong một giây, mọi thứ dường như im lặng, không ai dám làm gì ngoài việc tập trung vào công việc của mình. Không phải vì sợ hãi, mà là một sự tôn trọng vô hình đối với người đàn ông này. Chuyển Thiên Bình cảm thấy ánh mắt anh lướt qua mình, nhưng không hề dừng lại, không có chút gì là quen thuộc hay dễ dàng. Mọi người trong phòng không dám nói gì, thậm chí là thở mạnh. Đối với chủ tịch, điều quan trọng không phải là sự chú ý của anh, mà là việc anh luôn giữ cho mình một khoảng cách khó chạm vào.

Là một người yêu cái đẹp, Chuyển Thiên Bình không thể phủ nhận rằng trước vẻ ngoài hoàn hảo của chủ tịch, cô cảm thấy trái tim mình thoáng chốc rộn ràng. Nhưng cô cũng hiểu rõ, mê đắm cái đẹp là chuyện bình thường, nhưng lún sâu vào đó lại là một điều nguy hiểm. Cái đẹp có thể khiến người ta say mê, nhưng nếu không giữ vững bản thân, nó sẽ dễ dàng biến thành ảo tưởng.

Nếu cô không tỉnh táo, những mơ mộng ấy sẽ dần che mờ lý trí, khiến cô tin rằng có thể chạm tới những điều không thể. Nhưng rồi cô sẽ nhận ra, sự cuốn hút ấy chỉ là một lớp vỏ ngoài, và nếu không kìm chế, cô sẽ đánh mất tất cả—công việc, sự nghiệp, và thậm chí là chính mình. Cô tự nhắc nhở mình rằng, những ảo tưởng về vẻ đẹp hoàn hảo sẽ không bao giờ giúp cô vươn xa, mà chỉ có thể hủy hoại tất cả những gì cô đã xây dựng.

Chuyển Thiên Bình biết rằng trong cuộc sống này, cái đẹp có thể thu hút, nhưng để thực sự tạo dựng được vị trí của mình, cô không thể chỉ dựa vào đó. Cô tự nhắc nhở mình rằng, để đi xa, không phải mơ mộng hay ảo tưởng mới là điều quan trọng. Chính sự nỗ lực, khả năng và tinh thần kiên trì mới là yếu tố quyết định. Cô hiểu rằng chỉ khi tập trung vào công việc, rèn luyện năng lực của bản thân, cô mới có thể đứng vững và tiến xa hơn, không bị những ảo ảnh ngoài kia làm lạc hướng.

Cô thư ký công bố kết quả kiểm tra của phòng:

- Điểm B ổn rồi, mọi người tiếp tục cố gắng. Nhưng cây xanh trong phòng còn thiếu vài cây, mấy cây hiện tại có dấu hiệu không khỏe, đồng phục và thẻ nhân viên đầy đủ, phòng làm việc gọn gàng. Nhưng cần chú ý hạn nộp tài liệu, dù không quá muộn, nhưng đã sắp tới giới hạn. Đây là lần đầu cũng là lần cuối tôi nhắc nhở.

Khi thư ký vừa rời đi, không khí trong phòng như được giải tỏa. Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều có vẻ thở phào nhẹ nhõm.

- Được rồi, điểm B là ổn, mọi người cố gắng hơn nhé!

Trưởng phòng cười nhẹ, cố gắng tạo bầu không khí thoải mái hơn.

- Vâng ạ!

Cả phòng đồng thanh trả lời, trong lòng đều nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút luyến tiếc về việc kiểm tra đã qua.

- Trời ơi, ông chủ đẹp trai quá!

Một cô nhân viên ngồi gần đó thốt lên, mắt sáng long lanh, tay ôm mặt mơ mộng.

- Để ngắm thôi chứ, cỏ dại như tụi mình làm sao với đến được mây?

Một cô đồng nghiệp khác trêu đùa, cười khúc khích, nhưng cũng không giấu nổi sự ngưỡng mộ.

- Biết đâu ông chủ chính là Kang Tae Mo của đời mình thì sao?

Một cô gái khác lại bắt đầu mơ mộng, mắt sáng lên với hy vọng viển vông.

- Chỉ có trong phim thôi, mà phim thì không bao giờ có thật.

Cô đồng nghiệp trước đó mỉm cười, lắc đầu, giọng đầy tiếc nuối.

- Đừng vả mặt bọn này thế chớ, đâu ai đánh thuế giấc mơ đâu.

Một cô khác cười toe toét, vẻ mặt đầy ngây thơ, rồi lại quay sang đồng nghiệp bên cạnh, hạ giọng:

- Tôi nghe nói ông chủ vẫn chưa có người yêu đấy.

- Thật á? Đừng đùa, anh ấy là người độc thân sao?

Cô gái ngồi cạnh hỏi, mắt tròn xoe, vẻ mặt đầy hứng thú.

- Chắc vậy, nhưng ai mà biết được. Ai mà chẳng có một cuộc sống riêng tư mà.

Cô bạn đồng nghiệp nhún vai, tỏ ra khá thận trọng khi nói về chủ tịch, dù trong lòng cũng không khỏi tò mò.

- Đẹp hơn cả trên tivi nữa chứ. Giá mà tui có thể chụp một tấm ảnh, khoe với hội chị em mê trai đẹp.

Một cô gái khác không kìm được sự phấn khích, nhưng bị trưởng phòng nhắc nhở ngay lập tức.

- Thôi nào, không bàn luận linh tinh nữa, tập trung làm việc đi!

Trưởng phòng nghiêm mặt, nhìn mọi người. Mấy nhân viên thôi xì xào bắt đầu làm công việc của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro