Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 21.

Giờ nghỉ trưa căn-tin trường đại học Horoscope lúc nào cũng đông đúc học sinh xếp thành hàng dài để mua đồ ăn, kèm theo những tiếng nói chuyện cười đùa náo nhiệt mà đối với Hồ Song Tử chỉ có ồn ào khiến cô chẳng hề muốn tới đây tí nào. Nếu hôm nay cô không có hẹn ăn trưa cùng với ông anh họ Phan Cự Giải thì không đời nào cô chen chúc vào nơi đông người thế này đâu. 

Hồ Song Tử sau khi mua được một phần salad cùng một ly nước ép liền ngó dọc xung quanh tìm kiếm bóng người Phan Cự Giải. Đến khi thấy được bóng người lấp ló ngay góc bàn phía sau liền bước thẳng tới một mạch, chỉ là mới bước được vài bước tầm mắt cô đã va phải sườn mặt của người nọ, bước chân vì thế cũng khựng lại. 

Sao anh ấy lại ở đây?

Dường như người nọ cũng cảm nhận được có ai đó nhìn mình nên cũng ngoái đầu lại, thế là hai ánh mắt chạm nhau, mà người nọ khẽ chớp mắt cười nhẹ còn Hồ Song Tử lại bối rối né tránh.

- Song Tử! Ở đây nè! - Phan Cự Giải khẽ vẫy tay ra hiệu Hồ Song Tử.

Hồ Song Tử khẽ điều chỉnh lại nhịp thở, chậm rãi bước đến bàn, đặt khay thức ăn xuống, nở nụ cười nhẹ chào hỏi:

- Anh Sư Tử hôm nay không ở tiệm ạ?

- Anh ăn trưa xong rồi mới qua tiệm.

- Sao em không hỏi thăm anh?

Phan Cự Giải nhìn cô em họ Hồ Song Tử mới đặt khay xuống bàn đã quay sang trò chuyện với Bùi Sư Tử mà không thèm ngó ngàng gì đến mình liền khinh khỉnh. Nhỏ em họ này mê trai không thèm gì đến người anh họ này luôn mà!

- Nhìn mặt nhau mỗi ngày thấy ngán mà hỏi thăm gì nữa. - Hồ Song Tử thản nhiên buông một câu.

- Đấy, em mày còn ngán bản mặt mày mà nói chi tao. - Bùi Sư Tử thấy thế cũng góp vui một câu trêu chọc.

Phan Cự Giải khẽ nhíu mày, định mở lời đáp lại thì đột nhiên bả vai bị ai đó vỗ một cái khiến anh có chút giật mình nhìn sang. 

Mẫn Thiên Bình híp mắt cười, ngồi xuống bên cạnh Phan Cự Giải:

- Chiều nay tụi mình đi ăn đồ nướng đi.

- Hả?

Phan Cự Giải có chút bối rối trước sự nhiệt tình dạo gần đây của Mẫn Thiên Bình, có thể nói là kể từ cuộc nói chuyện tối hôm ấy những hiểu lầm giữa anh và cô phần nào được giải quyết. Thiên Bình đã nói cho anh về mối quan hệ giữa cô và Bảo Bình chỉ là giả vờ và cả lý do cô làm việc này là để...Phan Cự Giải nghĩ đến đây liền thoáng đỏ mặt.

"Tao làm thế vì muốn xem thử mày có ghen vì tao thân thiết với người khác không."

"Tao thích mày Cự Giải."

"Mày không cần trả lời tao ngay bây giờ đâu."

"Kể từ lúc này, Mẫn Thiên Bình sẽ chính thức theo đuổi Phan Cự Giải."

- Tao mới kiếm được quán này ngon lắm, đi nhé? - Mẫn Thiên Bình khẽ chớp mắt, lay nhẹ tay Phan Cự Giải.

- Coi tao là không khí à?

Bùi Sư Tử nhìn một màn vừa rồi của cô bạn Mẫn Thiên Bình cũng với vẻ mặt ngượng ngùng của cậu bạn Phan Cự Giải liền bĩu môi, biết có ngày được chiêm ngưỡng dáng vẻ ỏn ẻn của hai cái đứa này thì anh đã không tạo cơ hội cho đêm đó rồi.

- Cho hỏi bạn là ai? - Mẫn Thiên Bình đối mặt với Bùi Sư Tử, trưng ra một nụ cười hết sức gợi đòn.

- Tao là bố mày. - Bùi Sư Tử cũng chẳng chịu thua, buông một câu với vẻ mặt hết sức thản nhiên

- Khụ

Mẫn Thiên Bình nghe lời vừa rồi của Bùi Sư Tử liền trừng mắt tức tối, còn chưa kịp tính sổ với cậu bạn thì đã nghe tiếng ho khan truyền đến, lúc này cô mới phát hiện ra bàn ăn lúc này còn có một người khác nữa. 

- Ủa Song Tử?

- Em...chào chị..

Hồ Song Tử ngượng ngùng mở lời, từ nãy đến giờ cô đã theo dõi cuộc đối thoại đầy mờ ám của chị Thiên Bình với người anh họ của cô, còn có màn đấu khẩu với anh Sư Tử nữa. Cô chỉ định im lặng lắng nghe rồi về hỏi lại anh Cự Giải sau, nhưng khi nghe được lời đáp lại thản nhiên của anh Sư Tử khiến cô đang uống nước ép liền ho sặc sụa. 

- Em đừng tiếp xúc với cái tên này nhiều nhé, tính khí khó ưa lắm.

Mẫn Thiên Bình nói với Hồ Song Tử, còn không quên quay sang lườm Bùi Sư Tử. 

- Tao nghe hết đấy.

- Thì tao cố tình nói cho mày nghe mà.

Thế là Bùi Sư Tử và Mẫn Thiên Bình lại tiếp tục màn đấu khẩu nảy lửa, để lại Hồ Song Tử chỉ biết ngơ ngác. Anh Sư Tử cũng có lúc thế này à? Có lẽ cô còn nhiều điều chưa biết về anh lắm.

- Hai người họ thường xuyên như vầy lắm hả anh? - Hồ Song Tử nhỏ giọng hỏi Phan Cự Giải.

- Ừm, em kệ hai người đó đi, ăn cho xong bữa trưa không muộn giờ vào lớp.

Phan Cự Giải xé một miếng sandwich bỏ vào miệng, bình tĩnh trả lời, Hồ Song Tử nghe thế cũng gật gù.

...

Trời đã nhuốm đen, khu phố được thắp sáng bởi những ánh đèn vàng, Đới Bạch Dương đẩy chiếc cửa gỗ Sunflower, tiếng chuông phát ra tiếng leng keng nhỏ khiến người đang lau dọn ở góc bàn gần đấy ngoảnh đầu lại. 

- Chị Kết ơi, cừu nhỏ của chị tới đón chị nè.

Đới Bạch Dương còn chưa kịp mở lời hỏi thăm thì người nọ đã nheo mắt cười với cậu rồi quay sang nói vọng vào bên trong. 

- Chị Kết ở trong bếp, em đợi một lát nhé.

- Vâng ạ. 

Đới Bạch Dương gật nhẹ, hướng mắt sang tấm rèm màu kem ngăn giữa khu bếp và quầy pha chế, vừa hay Diệp Ma Kết từ trong bước ra.

- Chị đã bảo không cần em tới đón chị rồi mà.

Diệp Ma Kết tháo chiếc tạp dề treo trên giá gỗ, có chút bất lực nhìn cậu nhóc đang đứng trước cửa tiệm. Cô không hiểu tại sao dạo gần đây Đới Bạch Dương cứ đến tiệm đợi cô về cùng, lúc thì lấy lý do cô về muộn sợ không an toàn, lúc thì bảo có việc gần đây nên tiện ghé qua luôn.

- Dạo này khu mình nghe bảo có trộm vặt, em sợ chị về một mình không an toàn.

Đới Bạch Dương thản nhiên buông thêm một lý do cho sự xuất hiện của mình, đương nhiên lý do thực sự là để đánh dấu chủ quyền không để tên nào nhòm ngó chị rồi. Cậu mới lơ đãng một chút mà đã có một tên nhóc nào đó tìm đến tiệm để bày tỏ với chị luôn cơ đấy. 

- Nó ghen á chị.

Chất giọng ngả ngớn quen thuộc vang lên khiến Đới Bạch Dương khẽ nhíu mày, sao cậu lại quên mất thằng bạn thân trời đánh Đinh Bảo Bình của cậu cũng vào làm ở Sunflower rồi nhỉ. 

- Ghen gì? - Diệp Ma Kết chớp mắt khó hiểu.

- Kệ nó đi chị, nó hay nói xàm vậy á.

Đới Bạch Dương lườm Đinh Bảo Bình cảnh cáo, rồi bước lại gần xách túi đồ từ tay Diệp Ma Kết: 

- Để em xách giúp chị.

- Cảm ơn em. - Diệp Ma Kết gật gù, rồi quay sang tạm biệt với Châu Xử Nữ và Đinh Bảo Bình. - Chị về trước nhé.

- Hai người về cẩn thận.

- Khi nào hẹn hò nhớ thông báo để em chúc mừng nhé.

Diệp Ma Kết nghe thế định nói lại nhưng đã bị Đới Bạch Dương kéo tay đi, đi được một đoạn cô mới nhận ra cổ tay mình vẫn bị nắm lấy liền ngượng ngùng rút ra. 

- Em đừng để ý lời của Xử Nữ với Bảo Bình nhé. Hai đứa nó cứ thích gán ghép lung tung thôi.

Đới Bạch Dương hướng mắt nhìn sang, nhìn những ngón tay đan xen vào nhau cùng cái mím môi của Diệp Ma Kết liền có chút trầm tư. Mỗi khi chị căng thẳng đều làm hành động này. 

Diệp Ma Kết không nghe Đới Bạch Dương đáp lại liền lén nhìn sang, nào ngờ lại thấy cậu nhóc cũng đang nhìn mình chằm chằm.

- Sao...thế? - Diệp Ma Kết có chút bối rối.

- Em không để ý lời hai người họ đâu.

- Ừm.

- Em chỉ để ý lời của chị thôi.

Diệp Ma Kết có chút ngớ người, đôi chân vì thế cũng khựng lại, khẽ chớp mắt. 

- Chị nghĩ em và chị không thể thành một đôi được sao?

Đới Bạch Dương ngoài mặt vờ như bình tĩnh nhưng trong lòng đã cuộn trào từng đợt sóng, cậu bước đến đứng đối diện với Diệp Ma Kết, khẽ hít một hơi, nhìn thẳng vào mắt chị:

- Chị nghĩ sao về em?

Diệp Ma Kết dường như cảm nhận được xung quanh như đình trệ, khuôn miệng vì ngạc nhiên mà mấp máy chẳng thành lời. Những lời này của Bạch Dương là có ý gì? Không thể nào có chuyện cậu thích cô đâu nhỉ? Đúng vậy, tuyệt đối không thể nào. 

- Em có chút mè nheo, đôi lúc hay quạu, nhưng rất chăm chỉ, tốt bụng. 

Diệp Ma Kết nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi trả lời. 

- Em không hỏi chị nghĩ thế nào về một cậu em trai nhỏ trong gia đình hay cậu em hàng xóm.

- Chị...không hiểu ý em...

- Chị có thể cân nhắc em không...về...một người bạn trai?

Diệp Ma Kết mở to mắt, nhịp tim vừa mới bình ổn lại được vài phút đã nhanh chóng tăng vọt, hình ảnh cậu nhóc mít ướt ngày nào giờ đây được thay thế bằng hình ảnh một chàng trai tuấn tú tuổi đôi mươi. Lúc này Diệp Ma Kết không khỏi nghi hoặc rằng cô quá đỗi thờ ơ hay giả vờ như không nhận ra cậu nhóc hay lẽo đẽo theo mình chỉ vì một cây kẹo thuở nào giờ đây đã cao hơn hẳn mình một cái đầu.

"Này nhóc con, sao em khóc thế?" 

"Không có ai...chịu chơi...với em hết.." Cậu nhóc thút thít ở một góc xích đu, khẽ ngẩng đầu lên, giọng nức nở.

"Thế chị chơi cùng em nhé?" 

"Cho em kẹo nè, nín đi nha."

Cậu bé khẽ chớp đôi mắt to tròn, nhìn chị gái với nụ cười tươi tắn trước mặt mình rồi lại nhìn xuống cây kẹo nhỏ trên tay chị: 

"Em tên là Bạch Dương, năm nay em 6 tuổi."

"Chị tên là Ma Kết, hơn em 2 tuổi, sống ở nhà có cổng màu xanh đằng kia. Sau này em có thể đến tìm chị chơi cùng."

Cậu bé Bạch Dương với chóp mũi còn đỏ ửng, chỉ mới chập chững non nớt còn chưa hiểu gì về tình yêu nhưng lúc ấy đã thầm quyết tâm rằng khi lớn lên cậu sẽ cưới chị gái xinh đẹp nhà đối diện. 

Cô bé Ma Kết tình cờ thấy một cậu nhóc nhỏ ngồi thút thít một góc công viên, với tính cách hòa đồng, tốt bụng liền chạy lại hỏi thăm cậu nhóc, còn cho cây kẹo vừa mới mua để dỗ em trai nhỏ. Từ đó cô liền có một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo sau lưng, í ới gọi một tiếng chị, hai tiếng chị. 

Năm này qua năm nọ, từ mùa xuân đến mùa đông, Đới Bạch Dương vẫn luôn là cái tên đồng hành cùng Diệp Ma Kết. 



🌸


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro