21
Bạch Dương sau khi bị kéo đi thì cậu có chút khó hiểu, Bảo Bình cứ kéo cậu đi mãi mà cậu còn chẳng biết hai đứa đi đâu.
"Bảo Bình, mày dẫn tao đi đâu vậy?" Bạch Dương hỏi anh, nhưng anh chỉ im lặng không đáp, cứ kéo cậu đi hết chỗ này đến chỗ khác, vì ra khỏi nhà đột ngột nên Bạch Dương ăn mặc không đủ ấm, khiến gió đông thổi vào người, rét lạnh.
"Này... mình đi về đi, tao lạnh lắm."
"Mình đến nơi rồi."
Khi cả hai vừa dừng lại, thì mắt Bạch Dương đồng thời mở to, phía trước cậu chẳng phải là khách sạn sao? Chuyện quái gì đang diễn ra thế, Bảo Bình nắm tay cậu ngày một chặt khiến cậu bắt đầu khó chịu.
"Bảo Bình! Rốt cuộc mày đưa tao ra mơi quỷ quái này làm g- oái!"
Bạch Dương chưa kịp nói hết thì đã bị Bảo Bình kéo vào trong, điều này khiến cậu hốt hoảng, nhìn anh nói chuyện với tiếp tân, vẫn chưa biết mục đích anh đưa cậu vào đây làm gì. Đang tính hỏi tiếp thì Bảo Bình lại kéo Bạch Dương vào sâu bên trong, mở cửa phòng mà anh đã đặt, vào trong rồi khoá nó lại, ném thẳng Bạch Dương lên giường khiến cậu kêu lên tiếng đau, không nói không rằng nằm trên cậu và giữ hai tay cậu lại. Bạch Dương khi ở gần Bảo Bình mới biết người anh có mùi rượu rất nồng, cậu bất giác nhíu mày.
"Mày có biết mày chưa đủ tuổi uống rượu không?"
"..."
Bảo Bình chẳng nói chẳng rằng, cứ nhìn cậu khiến cậu cảm thấy không thoải mái.
"Này... chuyện quái gì đang diễn ra? Mày đưa tao vào đây làm đéo gì?"
Bạch Dương bắt đầu khó chịu với anh, nhưng anh chỉ nhìn cậu vài giây, rồi chầm chậm tiến mặt mình vào hõm cổ cậu, khiến cậu giật mình, muốn đẩy anh ra nhưng anh khoẻ quá. Bảo Bình được chạm vào hõm cổ trắng của cậu, dụi nhẹ vào mà hít lấy hương sữa tắm đào, anh không thể chịu được nữa, người anh nóng lắm rồi.
"Bảo Bình, đi ra và giải thích cho tao biết chuyện gì, và đừng ngửi nữa, tao nhột!" Bạch Dương vẫn cố gắng đạp Bảo Bình ra, nhưng so với thể lực của anh quá khoẻ, nên cậu đạp mãi thì anh vẫn dụi dụi vào cổ cậu. Mãi lúc sau mới lên tiếng, giọng anh bắt đầu khàn đặc.
Có lẽ thuốc bắt đầu phát huy tác dụng hoàn toàn.
"Bạch Dương này..."
"Cái gì?"
"Tao xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì? Hành động cả tối nay của mày thật kì lạ, nói đi xem nào."
"Làm ơn, mong mày tha lỗi cho tao, tao sẽ giải thích sau... nhé?"
"Mày nói vậy là cái g- này mày làm gì đấy?! Đừng làm thế! Tránh xa tao ra Phạm Bảo Bình! Xin mày làm ơn dừng lại... Ưm-"
...
Sau 1 giờ không ngừng nghỉ, Bảo Bình sau khi vệ sinh sạch sẽ thì tìm áo choàng ngủ trong tủ mà mặc lên cho Bạch Dương và chính bản thân anh, đặt cậu xuống giường, quấn người cậu vào chăn bông. Anh nhìn con người đang ngủ trong lòng, mắt sưng lên vì khóc nhiều, trên cổ đầy vết cắn mà đau nhói, vòng tay ôm chặt lấy cậu, vùi mặt mình xuống phía chăn, nước mắt của anh cũng vì vậy mà lặng lẽ rơi.
"Xin lỗi... xin lỗi... Dương ơi tao xin lỗi..."
————-
Cự Giải ngáp ngắn ngáp dài đi xuống căn tin, nay có tận hai tiết văn, mà anh cũng quá chán với cách giảng dạy của giáo viên, nên giả vờ xin ra đi vệ sinh rồi xuống thẳng căn tin luôn. Mua cho mình cốc mì rồi tiến tới chỗ nước để đun, vừa hay thấy Song Ngư đang gật gù ở ghế đá. Anh có chút bất ngờ rồi nhìn ra phía sân, ra là a8 đang học thể dục.
"Song Ngư, sao không ra chơi cùng với tụi nó mà ngồi đây vậy."
Song Ngư nghe thấy có người gọi mình thì bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn Cự Giải đã ngồi cạnh mình từ lúc nào cùng cốc mỳ nóng hổi.
"Cự Giải? Sao mày ngồi đây, tao tưởng mày đang có tiết mà?" Song Ngư nhìn Cự Giải với sự khó hiểu, 12a6 chẳng phải đang học văn sao? Cậu ta trốn tiết à...
"Tao trốn, tiết đấy chán chết, tao tự học còn hơn." Cự Giải nhún vai rồi sì sụp ăn mỳ, nói chứ chẳng qua bà dạy văn cứ bắt anh vào đội tuyển chứ anh nào có muốn, tự học còn hiệu quả hơn.
"Mà cái cậu bạn hay đi cùng mày đâu? Bảo Bảo gì đó học sử ấy?"
"Nay nó nghỉ."
"Lạ thật, chỗ tao Bạch Dương cũng nghỉ rồi."
"Kì lạ thật..."
"Chắc nó lại trốn tiết rồi, thằng Dương toàn thế ý mà."
Song Ngư gật gù rồi cả hai chìm vào im lặng, hướng mắt nhìn mọi người đá bóng. Cự Giải lặng lẽ liếc Song Ngư rồi dịch dịch người mình cạnh cậu. Song Ngư để ý anh đang ngồi dịch vào mình thì quay sang hỏi:
"Cự Giải, sao hả?"
"Ờm... Song Ngư ăn mỳ với tao không?"
Cự Giải cười khờ rồi đưa cốc mỳ ra phía cậu, Song Ngư có chút ngạc nhiên vì Cự Giải mời mình ăn mỳ cùng, nhưng cậu cũng từ chối.
"Tao không ăn đâu, sáng ăn rồi, mày chưa ăn sáng thì ăn đi."
"Nhưng tao muốn..." Cự Giải đang nói từ ngừng lại, Song Ngư thấy anh quay sang bên khác, để ý thì tai cũng bắt đầu đỏ lên hay sao ý?
"Sao thế Cự Giải?"
"Muốn... ăn cùng Song Ngư." Anh lẩm bẩm, không muốn nói to, nó sẽ rất ngại.
Song Ngư có vẻ đã nghe được, mắt mở to vì câu nói đó, má cũng vậy mà bắt đầu nóng hơn. Nhưng cậu nghĩ lại, chắc là Cự Giải muốn ăn cùng với bạn bè thôi... chứ không phải theo hướng như cậu nghĩ ha, có lẽ vậy. Cậu cười khúc khích, nhận lấy cốc mỳ của Cự Giải, gắp lên vài sợi hướng về Cự Giải, anh thấy vậy liền nhướn mày hỏi:
"Gì đấy?"
"Ăn đi."
"Nhưng tao đang mời mày mà?"
"Nhưng mày cũng phải ăn đi chứ, mày ăn rồi tao ăn nè."
Cự Giải ngây ngốc nhìn cậu, đã bao lâu rồi cậu mới được người khác quan tâm nhiều như vậy, cảm giác ấm áp đến lạ thường, trái tim vì vậy mà cũng đập liên hồi. Song Ngư thật sự rất ân cần và dịu dàng.
Khiến anh thật sự thích cậu mất rồi.
"A..."
"Đó! Vậy có phải ngoan hơn không haha. Ý có miếng xúc xích nè, cắn đi."
"Mày cắn trước đi."
"Mày cắn trước đi, của mày mà."
"Mày cắn trước đi."
"Nhưng mà m-"
"Mày cắn trước đi."
"Haiz... được rồi, lắm lúc mày kì lạ lắm nha Cự Giải."
———-
Ma Kết ngồi trong phòng bệnh, mặt trông suy tư hết sức, tự nhiên mọi chuyện này như thế này, thật sự quá nhanh khiến hắn phản ứng không kịp.
"Làm gì mà mặt như cứt ngâm? Tao đã chết đâu." Xử Nữ cốc nhẹ đầu Ma Kết rồi cằn nhằn, trong tay vẫn còn quả táo đang gọt.
"Tại mày bị thương."
"Chill đi, mạng tao dai lắm."
"Đừng có nói như thế."
"Rồi rồi."
Xử Nữ nhún vai rồi tiếp tục gọt táo, Ma Kết chỉ im lặng nhìn anh làm. Hôm qua nhà Xử Nữ cãi nhau to, bố anh tức quá chạy xuống rút con dao bếp tính đâm mẹ của Xử Nữ, may sao anh chạy xuống kịp để đỡ nhát dao, bị đâm vào bụng khiến cả nhà điều khiếp sợ. Hắn thì nghe được tiếng hét của Xử Hoàng mới mở cửa sổ, trèo lan can, phi vào phòng Xử Nữ may không khoá, rồi mang cậu đi cấp cứu kịp thời. Giờ thì chỉ cần vết thương ổn định là có thể xuất viện rồi, cũng may là lúc đấy Xử Hoàng cầm máu giúp, không chắc hắn phóng hoả cả thế giới này mất.
"Có gì tao sẽ xin chủ nhiệm để cho mày nghỉ vài bữa."
"Ừa cảm ơn nhé, nhưng mày không đi học à? Mày là lớp trưởng mà?"
"Có gì Thiên Bình gánh thôi, mày quan trọng hơn."
"Xồn làm vl. Xem nè, thỏ đẹp chưaa."
Xử Nữ vừa nói xong thì giơ con thỏ làm bằng táo cho Ma Kết xem, mà anh cười đẹp quá, đúng là luỵ thật chứ. Hắn không hề muốn Xử Nữ chịu đựng những thứ như này, chờ đến khi hắn lớn, hắn sẽ kéo Xử Nữ đi khỏi đây, để cậu không còn vướng bận gì ở đây nữa.
Ma Kết cười rồi lắc đầu, tiến tới gần Xử Nữ rồi búng trán cậu một cái, khiến cậu giật mình rồi xoa trán mình, nhíu mày nhìn Ma Kết.
"Mắc gì búng người ta?"
"Mày ý, ngốc lắm."
"Mắc gì bảo tao ngốc hả? Còn mày ngu."
"Lần sau có gì không ổn thì kêu tao sang."
"Chi mày? Mày sang làm loạn hay gì."
"Làm ơn..."
"?"
"Rồi rồi, để xem."
"Chó Ma Kết, tao sẽ không rung động trước mày nữa đâu."
—————-
Oelie đã đăng 1 tin.
I'll be better on Saturn.
123 người khác đã thả ❤️ tin của bạn.
Playable: "làm ơn bỏ block t đi mà..." (x)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro