Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1258463

"Tiểu thư, người thật sự không nhớ rõ ?" Lan Nhi không thể tin được nhìn tôi

"Ta thật sự không nhớ rõ , cái gì cũng không nhớ rõ "

"Tiểu thư người bởi vì không muốn gả cho Hoàng thượng, nên mới tự vẫn, may là nô tì trở về, mới la lên cho hạ nhân cứu đến!"

"Lập gia đình? Gả cho Hoàng thượng?" Là tôi không nghĩ lập gia đình mới từ vách núi té xuống, bây giờ còn phải lập gia đình? Hoàng thượng? Tại sao đối với tôi như vậy? Khó trách vừa mới rồi hắn nói "Cho dù chết cũng phải xuất giá ", tại sao tôi thảm như vậy .

Bất quá tôi là một người hiện đại , tôi tin tưởng nhất định có thể nghĩ ra biện pháp! Lấy lại bình tĩnh, tôi hỏi "Lan nhi, ta lúc nào xuất giá?"

"Ngày mai "

"Ngày mai?" Tôi la hoảng lên! Ngày mai sẽ xuất giá, tôi làm sao kịp nghĩ biện pháp!

"Tiểu thư, đừng thương tâm nữa! Có lẽ gả đến hoàng cung đối với người ngược lại rất tốt, ít nhất không cần phải chịu phu nhân cùng tiểu thư khi dễ !" Lan Nhi chứng kiến vẻ mặt sợ hãi của tôi nhưng lại nói với ta rồi những lời này.

Chẳng lẽ, tôi ở trong tướng quân phủ địa vị kém như vậy, không lẽ .......

"Lan Nhi, ta không phải Đại tiểu thư sao? Tại sao còn có thể chịu khi dễ?"

"Tiểu thư!"

"Lan nhi, mau nói cho ta biết!" Tôi nhanh chóng thúc giụcChương 2 : Thân thế thê lương

"Tiểu thư, nô tì cũng không biết hết toàn bộ sự việc, nô tì bảy tuổi thì mới vào phủ, bất quá nô tì sẽ đem những gì mình biết nói cho ngừơi!" Lan Nhi do dự một chút nói với tôi.

Thì ra, cuộc sống của tôi còn tốt hơn cuộc sống ở đây của Lãnh Tâm Nguyệt rất nhiều. Mặc dù cha mẹ bức tôi lập gia đình, nhưng dù sao bọn họ đã từng cho tôi một tuổi thơ sung sướng! Nghĩ vậy, tôi không khỏi thương thay cho Lãnh Tâm Nguyệt, nhưng tôi từ bây giờ phải thay thế nàng tiếp tục cuộc sống. Bởi vì, tôi không nghĩ sẽ trở về, nơi kia đã không còn là nhà nữa rồi!

Mẫu thân của nàng vốn là Mộng Nguyệt ,chính thê của Lãnh Phong, mà Lãnh Phong đối với mẫu thân thương yêu vô cùng , nên ông ta không lấy bất cứ tỳ thiếp nào, sau khi nàng sinh, ông ta dành mọi thương yêu cho nàng . Nhưng đến năm nàng ba tuổi , mẫu thân không biết vì nguyên nhân gì qua đời, Lãnh Phong đắm chìm trong đau khổ mất vợ đã quên đi nàng. Cho đến sau đó, Mộng Điệp cũng chính là muội muội của mẫu thân nàng đến trong phủ, bởi vì Mộng Điệp có dung mạo cùng mẫu thân cực kỳ giống nhau, mới làm cho trái tim phụ thân bắt đầu lệch hướng về phía bà ta! Nửa năm sau , Mộng Điệp trở thành nhị phu nhân, mặc dù mẫu thân đã qua đời, nhưng Lãnh Phong kiên trì giữ lại danh hiệu Đại phu nhân cho người!

Kể từ đó, mẹ kế của nàng chính là Mộng Điệp bề ngoài đối với nàng rất tốt, phụ thân nhìn thấy rất vui mừng .Cho đến một ngày, bà ta mang thai, theo đại phu nói là một bé trai, chỉ là không biết tại sao có một ngày, bà ta bị xảy thai, nhưng lại đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên trên người một đứa trẻ chưa tới sáu tuổi như nàng . Sau đó, bà ta lại không ngừng nói xấu nàng với phụ thân , mà phụ thân cũng càng ngày càng chán ghét nàng . Sau khi Mộng Điệp sinh hạ hai nữ nhi là Lãnh Vân cùng Lãnh Vũ , đối với nàng lại càng ..........

Lúc nàng tám tuổi, phụ thân đem nàng an bài đến ở hậu viện này, từ đó chưa từng quan tâm đến nàng. Chỉ có lễ mừng năm mới ăn tết lúc đó nàng mới có thể gặp mặt bọn họ! Bình thường, nàng ở đây căn bản không người nào đến , chỉ có Lan Nhi ở cùng nàng ......

Chỉ có một mình Lan Nhi quan tâm đến nàng, nghĩ đến đây, lệ bắt đầu ướt khoé mi của tôi ...

Nhẹ nhàng nhìn qua Lan Nhi "Cám ơn ngươi, vẫn luôn ở cùng ta ", Lãnh Tâm Nguyệt , tôi thật sự xin lỗi, nhưng từ nay về sau tôi đành phải chiếm cứ thân phận của nàng. Có Lan Nhi bên cạnh tôi, vốn là niềm hạnh phúc ! Tại cuộc sống của tôi trước đây cũng chưa từng có người như thế đối với tôi!

"Tiểu thư, người đừng nói như vậy, nếu không nhờ người cứu nô tì đã sớm chết rồi! Càng huống chi tiểu thư đối với nô tì tốt như vậy, chưa bao giờ xem nô tì là nha hoàn!" Lan Nhi trong mắt lại ánh lệ

"Mùa đông năm ấy nô tì té xỉu tại cửa tướng quân phủ , là tiểu thư đã cứu nô tì, sau đó lại còn thu nhận nô tì, trên danh nghĩa nô tì là một nha đầu, nhưng tiểu thư cho tới bây giờ chưa bao giờ xem nô tì là nha đầu! Có thể gặp được tiểu thư vốn là hạnh phúc của Lan Nhi !"

"Lan Nhi, ta năm nay bao tuổi , ngươi bao nhiêu tuổi ?" nghe nàng cứ gọi tiểu thư tiểu thư , thật không quen lắm! Mọi người đều bình đẳng, đây vốn thói quen của cuộc sống trước đây vốn không thể thay đổi được.

"Tiểu thư năm nay mười sáu, Lan nhi đã mười tám rồi!"

"Thì ra nàng nhỏ tuổi như vậy đã bị bức lập gia đình rồi, ngẫm lại ở thế giới trước tôi đã hai mươi sáu rồi, thật sự là không giống nhau! ..." Tôi trầm tư !

"Tiểu thư, người làm sao vậy? Không có việc gì chứ?" Lan nhi lo lắng nhìn tôi đang trầm mặc

"Không có việc gì, Lan nhi, sau này đừng gọi tiểu thư nữa, ngươi so với ta lớn hơn, ta gọi ngươi tỷ tỷ, ngươi bảo ta nguyệt nhi đi!"

"Không thể được, tiểu thư, thật sự không thể!" Lan nhi nhanh chóng, cuống quít khoát tay ! Vẻ mặt đầy bất đắc dĩ!

Chứng kiến vẻ mặt bất lực của nàng như vậy, tôi cũng không muốn miễn cưỡng nàng, thời đại này vốn là như vậy ! Tôi biết, nàng khẳng định không có cách trực tiếp gọi tôi Nguyệt nhi!

Tôi giật giật người, thấy bên giường dao động xuất hiện đôi hài hoa khéo léo, nhỏ như vậy, tôi sao có thể mang được? Đột nhiên nghĩ đến tôi không phải là tôi trước đây, tâm lý không khỏi tò mò, bây giờ tôi sẽ trong như thế nào ?

"Lan nhi "

"Tiểu thư, làm sao vậy?"

"Giúp ta đem cái gương đến đây "

"Dạ ,Tiểu thư "

"Hả..." Chứng kiến từ gương đồng hiện ra một bóng hình, tôi kêu sợ hãi lên tiếng......

Chương ba : Dung mạo

"Hả..." Tôi nhìn vào dung nhan chiếu ra từ gương đồng , hét hoảng lên...

"Tiểu thư, người làm sao vậy?" Lan nhi nhìn tôi hỏi đầy lo lắng. Gương đồng rớt khỏi tay tôi, tôi nhanh chóng dùng hai tay che lấy khuông mặt, đầy lo lắng đứng lên...

Tôi không còn tâm trạng để quan tâm đến vẻ lo lắng của Lan Nhi, trong đầu óc chỉ còn hiện hữu dung mạo hiện lên trong gương đồng ...

Thật ra trong thế giới trước tôi cũng không phải là người con gái xinh đẹp gì, nhưng tôi tự cảm thấy mình có vài phần nét đẹp riêng, chỉ là bây giờ...

Một đôi mắt to xinh đẹp, trong suốt mà tinh khiết, gương mặt cân đối, chiếc mũi thon nhỏ, đôi môi anh đào đỏ mọng. Nếu như đúng là vậy, thì dung mạo trên gương đồng tuyệt đối chính là mỹ nhân khó thấy trên đời.

Nhưng, trên mặt từ khóe mắt đến bên môi lại có một vết sẹo. Làm cho cả gương mặt nhìn qua rất kinh khủng, chẳng lẽ, đây chính là cuộc sống sau này của tôi. Như vậy làm sao ra ngoài , tôi sẽ ra sao ở thời đại này ...

Nước mắt không nhịn được chảy xuống ... Tại sao... Tại sao...

"Tiểu thư, người làm sao vậy?" Lan nhi nhìn vẻ mặt chán chường của tôi lo sợ đến luống cuống cả người...

"Ta không có việc gì, chỉ là, bộ dạng này của ta..." Tôi không muốn nhìn Lan nhi phải thương tâm, nhưng tôi lại không khống chế được mình ...

"Tiểu thư, người đã quên?" Lan nhi nghe được tôi nói , thấu hiểu tâm tư của tôi "Nô tì quên mất tiểu thư bị mất trí nhớ "

Từ ngăn kéo lấy ra một bình nhỏ màu trắng, chút nhẹ một ít từ bình vào khăn tay, nàng nhẹ nhàng lau mặt tôi. Lan nhi cười tươi rồi nhặt lên gương đồng.

"Tiểu thư, người nhìn xem "

Tôi không thể tin được nhìn vào khuông mặt chiếu ra từ gương đồng "Lan nhi, đây thật là ta sao? Đúng là thật phải không?"

Tôi kích động ôm lấy Lan nhi

"Tiểu thư, nô tỳ không thể cử động được, tiểu thư là thật, được rồi tiểu thư ngồi xuống đi ..."

Tôi không thể tin được sờ sờ mặt mình, nhìn qua nhìn lại gương đồng ...

Sau đó Lan nhi lại cầm bình nhỏ màu xám "Tiểu thư, nô tì giúp người khôi phục nguyên dạng "

"Không được, ta thích như vậy" tôi không nỡ tay ôm chặt lấy mặt không buông

"Tiểu thư, nhanh lên một chút, nô tì sẽ giải thích với người sau " lần này Lan nhi tỏ vẻ hết sức nghiêm túc. Trong nháy mắt, tôi lại khôi phục khôi phục lại bộ dạng ban đầu nhìn thấy trong gương.

Nhìn tôi khôi phục lại bộ dạng trước đây, Lan nhi mới yên tâm buông cái lọ trong tay ra, thở phào nhẹ nhỏm vội nói "May là không có ai nhìn thấy" ...

"Lan nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Tại sao?" Tôi khó hiểu nhìn nàng hỏi

"Tiểu thư, đây là do dì Lâm trước lúc lâm chung dặn dò "

"Dì Lâm? Bà ấy là ai?"

"Dì Lâm chính là nô tì do phu nhân dẫn theo lúc xuất giá . Sau khi phu nhân qua đời, dì Lâm vẫn luôn chăm sóc cho người. Cho đến ba năm trước , dì cũng ra đi, người trước khi chết có dặn dò mọi việc phải làm theo không được sai sót ..."

Nhờ Lan nhi nói tôi mới biết, thật ra trừ Lan nhi còn có người rất tốt với Tâm Nguyệt.

Sau khi nàng đến ở hậu viện này, Mộng Điệp cũng là mẹ kế của nàng nhìn thấy nàng lớn lên có nét đẹp thanh tú rạng ngời không khỏi khó chịu . Vì bảo vệ nàng, dì Lâm mới nghĩ ra biện pháp này. Hằng năm ngoài ngày kỵ của mẫu thân, nàng mới dùng dung mạo thật đến viếng mẫu thân. Còn bình thường thì dùng khăn che mặt . Nhờ vậy mới thoát được sự hãm hại của Mộng Điệp........

Ục... Ục... Ục ...Ục ..., lúc này lại có một tiếng động không thích hợp vang lên...

Tôi xấu hổ chỉ dám lén liếc nhìn Lan nhi...

"Đều là nô tì không tốt" Lan nhi cúi đầu "Tiểu thư đói bụng rồi phải không, nô tì lập tức đi chuẩn bị..."Chương 4 : Tóc dài xinh đẹp

"Tiểu thư, nô tì giúp người thay đổi xiêm y, lát nữa thức ăn sẽ được đem đến" Lan nhi nhìn tôi tỏ vẻ xin lỗi

"Được rồi, Lan nhi đỡ ta đứng lên đi "

Nhìn Lan nhi đem tầng tầng lớp lớp quần áo khoát lên người tôi , thầm ngẫm lại trước kia tôi rất thích quần áo cổ trang cho nên thường xuyên muốn đến các tiệm chụp ảnh để mặc thử . Nhưng bây giờ mặc được rồi tôi phát hiện thật sự rất phiền toái . Làm cho chính mình khẳng định không mặc thì hơn!

"Tiểu thư, thức ăn tới" một nha đầu mặc quần áo màu hồng đem thức ăn để lên trên bàn rồi liền đi ra ngoài. Trên bàn đều là những món ăn mà tôi không biết tên nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi thơm thì tôi khẳng định đây là món ngon...

Nhìn quần áo trên người , dù không biết rõ tôi cũng biết nó tuyệt đối được làm từ loại lụa thượng đẳng . Mặc dù tôi tại tướng quân phủ không có địa vị, nhưng xem ra quần áo bên ngoài cũng có người an bài tỉ mỉ , dù sao ...

"Tiểu thư, nô tì sẽ chải tóc cho người thật nhanh " nhìn dải tóc đen từ từ buông xuống trải dài như suối ta ngày càng mềm mại trong tay Lan nhi , chợt nhớ lại trước đây tôi từng mong muốn sẽ có mái tóc dài đến thắt đáng tiếc lần nào tóc chưa dài đến đó đều đã cắt mất...

"Chờ một chút Lan nhi" tôi vội ngăn lại làm mái tóc dài trong tay Lan nhi bị rơi ra

"Tiểu thư, làm sao vậy?" Lan nhi nhìn tôi khó hiểu

"Không có việc gì, chỉ là không nên bới hết lên như vậy " tôi vừa nói vừa động thủ, từ trên đỉnh đâu nhẹ nhàng lấy vài lọn tóc bó cùng một chỗ, lấy dây buộc tóc từ trong tay Lan nhi quấn chặt lại . Một người đến từ tương lai như tôi thích hơp với kiểu tóc này hơn, đơn giản mà không mất khí chất, quan trọng hơn là tôi có thể hoàn thành tâm nguyện có một mái tóc dài đến thắt lưng của mình .

Đây chính là điều là tôi luôn chờ đợi, cuối cùng tôi cũng đã có thể nhìn thấy mái tóc dài tung bay trong gió , tôi nhẹ nhàng vém lên vài sợi tóc mai trong lòng tràn đầy hạnh phúc . Không ngờ tới được nơi này , tôi có cơ hội để hoàn thành giấc mộng của mình ...

Từ nhỏ, tôi luôn tiện hy vọng mình có thể có một mái tóc dài xinh đẹp, mềm mại lại đen nhánh .Nhưng bởi vì việc học khẩn trương, vẫn không thể có được, từ trước đến giờ bản thân chỉ có thể để kiểu tóc ngắn , bởi vì như vậy là tiết kiệm thời gian nhất ...

Bây giờ, nhìn xuống mái tóc vừa dài vừa đẹp , đây chính là mái tóc mà tôi thích nhất . Mặc dù biết tóc của Lan nhi khẳng định càng đẹp hơn, nhưng dù sao cũng là giấc mộng của bản thân đã đạt được , không tránh khỏi trong lòng tôi vô cùng thoả mãn . Xem ra , xuyên không đến đây thật không sai ...

Bất giác, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên cười thầm ...

"Tiểu thư, người làm sao vậy? Cười thật là cao hứng?"

"Không có việc gì, chúng ta ăn cái gì đi, " xoa bụng mình , chợt nhớ ra tôi sắp chết đói rồi ...

Tôi không câu nệ hình tượng của mình ,miệng thì nhai liên tục , tay gắp thức ăn không ngơi nghĩ .... thức ăn thật là ngon . Ngồi bên cạnh vẻ mặt Lan nhi đầy kinh ngạc nhìn tôi chăm chú.

"Tiểu thư, người chưa bao giờ ăn như vậy "

"Tiểu thư, người chậm một chút, coi chừng mắc nghẹn " tôi vẫn không để ý lời khuyên bảo của Lan nhi , tại ai chậm trễ mà tôi đói bụng đến như vậy...

"Đại tiểu thư, phu nhân sai nô tì đến đưa cho người giá y mặc vào ngày mai, cho người thử xem hợp hay không "

"Đưa cho ta , để ta hầu hạ tiểu thư " Lan nhi lên tiếng

"Giá y? Cái gì giá y?" tôi quay sang nhìn Lan nhi cùng nha đầu mặc quần áo màu xám hỏi

"Tiểu thư, chính là giá y của người dùng cho ngày mai "

"Đám cưới ?" vừa mới vui sướng vì thoát được số phận ở nơi kia, không ngờ tới đây lại tiếp tục bị ép gả ...

"Ngươi dù có chết cũng phải xuất giá" giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai

Lãnh Tâm Nguyệt vì không muốn xuất giá nên mới tự vận, còn ta ....Chưong 5 : Giá y

"Tiểu thư, người đừng khổ sở, có lẽ xuất giá có lẽ sẽ có cuộc sống tốt hơn quá khứ" nhìn bộ giá y màu đỏ trên tay Lan nhi, tôi biết nàng đang an ủi tôi. Tôi tin chắc dù là một nha đầu cũng sẽ biết trong cung thâm sâu như biển, càng huống chi, bộ dạng của tôi bây giờ ...

"Lan nhi, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Ta trước đó có phải hay không bởi vì phải xuất giá mới tự vận?" trong đầu tràn đầy nghi hoặc, tôi nghĩ phải tìm cách hiểu rõ toàn bộ . Lan nhi biết rõ vào cung sẽ rất thống khổ nhưng lại an ủi tôi như vậy khẳng định nhất định có nguyên nhân...

"Tiểu thư quả thật bởi vì bị buộc vào cung mới tự vận, nhưng mà cuộc sống của tiểu thư ở chỗ này cũng đâu có tốt đẹp gì, nhị phu nhân còn có thể..."

Đây đều là tôi nghe nói, cũng không biết có phải hay không là sự thật...

Đương kim Hoàng thượng, cũng chính là Huyền Hướng Thụy mới đăng cơ không bao lâu. Giữ vững giang sơn này có công lao rất lớn của đại tướng quân cũng chính là phụ thân Lãnh Phong của tôi . Mặc dù Lãnh Phong không có biểu hiện gì mưu phản , nhưng Hoàng thượng không thể không đề phòng ...

Huyền Hướng Thuỵ biết Lãnh Phong yêu con gái vô cùng, không người nào có thể so sánh được. Cho nên, Hoàng thượng quyết định triệu nữ nhi của ông ta vào cung làm phi, cũng mượn cơ hội kiềm chế Lãnh Phong. Về phần đại tướng quân đối với suy tư của Hoàng thượng sao có thể không biết. Tất nhiên là không đành lòng , dù sao gần vua như gần cọp, làm sao có thể để con gái yêu của mình vào cung, nhưng nếu cự tuyệt sẽ làm Hoàng thượng nghi ngờ, không thể làm gì khác hơn là đành cam lòng đồng y.....

Ý định ban đầu của Lạnh Phong vốn là cho Lãnh Vân vào cung , nhưng nhị phu nhân chết sống không đồng ý, đau khổ cầu khẩn.

Tôi vốn,cho rằng trong lòng ông ta còn nghĩ đến đứa con gái này nên mới không đem nàng vào cung . Nhưng tôi đã đoán sai rồi, ông ta không bảo nàng đi bởi vì ông ta đã quên mất mình còn nữ nhi này rồi . Mặc dù ăn mặc của nàng có người chiếu cố, nhưng tất cả đều là do hạ nhân tự làm theo quy cũ , thật chất không phải do ông ta âm thầm an bài , càng huống chi, nàng trong bộ dạng này, như thế nào làm cho Hoàng thượng sủng hạnh...

Nhưng vì không chịu nổi nhị phu nhân cầu khẩn. Nhờ nhị phu nhân nhắc nhở , ông ta mới nhớ tới còn có một nữ nhi như nàng, cuối cùng mới quyết định làm do nàng xuất giá, dù sao Hoàng thượng cũng không có chỉ định là người con gái nào...

Thật tế, rất nhiều người cũng không biết tướng quân phủ còn có một Đại tiểu thư, Lãnh Tâm Nguyệt. Vì để làm cho mọi người không nghi kị thân phận của nàng, Lãnh Phong mở một yến tiệc lớn, chỉ vì muốn mọi người biết nàng . Ông ta không ngờ rằng , nàng nhìn thấu tất cả tình người nơi đây nên đã tự vẫn trước, may là Lan nhi trở về phòng mới cứu được mạng này...

"Nhị phu nhân tuyệt đối sẽ không cho hai vị tiểu thư vào cung .Nếu như tiểu thư ngùơi không lấy chồng, tiếp tục ở lại trong phủ, nhị phu nhân khẳng định sẽ nghĩ biện pháp để đối phó của người!" vừa nói, Lan nhi vừa cuối đầu rơi lệ

Xem ra, từ trước đến giờ hai chủ tớ nàng chịu khổ cùng ám hại khẳng định không ít ...

Nếu trong phủ này tôi đã không có địa vị , như vậy vào cung, có lẽ có thể đi. Nếu Hoàng thượng cũng không thích tôi, như vậy sẽ không bị sủng hạnh, như vậy sẽ không bị rơi vào cảnh hậu cung tranh đoạt. Như vậy dù không phải là kết cũc tốt nhất hay sao , cùng lắm thì ở một mình trong lãnh cung thôi . Đối với người đã quen phải sống một mình như tôi xem như cũng không có việc gì . Không ngờ tôi lại suy nghĩ quá ngây thơ .....

"Lan nhi, giúp ta thử giá y đi "

Lan nhi biết tôi đã đồng ý xuất giá, trên mặt lại hiện lên vẻ tươi cười, "Tiểu thư, mặc kệ người đến đâu, nô tì cũng đi theo người" vẻ mặt đầy kiên định nhìn tôi.

"Được , mặc kệ ta đi tới đâu, ta đều sẽ dẫn theo Lan nhi cùng đi " tôi vỗ vỗ vai Lan nhi "Chỉ sợ là ngươi đi theo ta phải chịu khổ rồi "

"Chỉ cần đi theo tiểu thư, nô tì không sợ "

Trong nháy mắt đã thay xong giá y, nhìn vào chính mình trong gương , tôi không khỏi ngây người khi mình lại có vóc người đẹp như vậy , tưởng tượng thêm vào dung mạo thật sự thì thật sự là ........

Chương 6 : Xuất giá

Nhìn diện mạo chính mình trong gương, nụ cười nhè nhẹ nở trên môi tôi, vừa xoay người thì tôi nhìn thấy Lan nhi trong mắt ẩn hiện ánh lệ .

"Lan nhi, có việc gì?" tôi vội hỏi nàng

"Tiều thư , nô tì không có việc gì " Lan nhi lập tức lau nhanh giọt lệ vừa tràn khỏi mi "Tiểu thư, người tốt như vậy, đáng lẽ phải được gả cho ý trung nhân của mình ..."

"Lan nhi, ta thật sự không có việc gì " nếu là của mình thì cuối cùng sẽ thuộc về mình, nếu là không phải thì chớ nên cưỡng cầu, đây là nguyên tắc cuộc sống của tôi trước đây. Trong cuộc sống trước đây, tôi đã trải qua rất nhiều việc không vui , nhưng nhờ vào quan niệm này cho tôi niềm tin để tiến bước vào con đường mới.

"Tiểu thư, mặc kệ người đến đâu, nô tì đều sẽ đi cùng người" Lan nhi vừa ôm chặt lấy tôi vừa thì thầm đầy cương quyết.

"Được , ta nhất định sẽ không để cho Lan nhi rời xa ta" có nha hoàn như vậy , tôi đúng là may mắn.

............................................

Khi tôi nhìn thấy ánh mặt trời đầu tiên vừa loé lên ở phương đông , thì tôi đã được nha hoàn hầu hạ mặc xong hỷ phục từ tối hôm qua. Tôi chỉ biết mặc kệ mà nhìn mọi người xem tôi như một manơcanh tuỳ ý mà làm . Trong lúc đó tôi bận rộn lên kế hoạch cho cuộc sống sau này của chính mình : bị đá vào lãnh cung, len lén đào tẩu .... nhưng rời đi nơi này, tôi làm gì có tiền để đến những chỗ vui chơi kiếm tìm hạnh phúc , vừa chờ đợi tôi vừa suy tư nghĩ cách ....

Nhìn bộ dạng nhu hiền của tôi, trên mặt Lạnh Phong chợt hiện lên nụ cười , nhưng trong chốc lát thì vội biến mất sau lớp vải đỏ phủ lên đầu tôi ...

Tôi được bà mai dìu hướng về ông ta cuối lạy ...

Dọc theo đường đi, không biết trải qua bao lâu, bỗng bà mai dìu đỡ tôi lễ bái ...

Tôi biết mình đã đến hoàng cung rồi, cũng đoán được trước mặt mình khẳng định chính là Hoàng thượng, tôi chỉ nghe thấy giọng nói của tên đó ...

"Mang tân nương nương đến Loan Phượng cung..."

Cứ như vậy, tôi lại bị đưa đến nơi khác trong tình trạng mất phương hướng ...

.................................................

Không biết đợi bao lâu, âm thanh gì cũng không có , tôi rón rén nhấc lên tấm vải đỏ, nhanh chóng nhìn bao quát xung quanh để đánh giá .Kiến trúc và trang trí được bày biện theo cổ đại từng là giấc mộng mà tôi luôn mơ ước . Quả thật rất đẹp...

"Tiểu thư, sao người có thể tự mình nhấc vải đỏ lên?" Lan nhi chỉ dám nhỏ giọng đầy sợ hãi, vừa nói vừa cố gắng kéo tấm vải trên tay tôi xuống như cũ ...

Lúc sắp rời khỏi tướng quân phủ , tôi đã nói với phụ thân của Lãnh Tâm Nguyệt sẽ dẫn theo Lan nhi cùng xuất giá , từ nay về sau chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua tất cả ....

Cái tên Lý Hỷ Duyệt từ nay về sau đó đã trở thành quá khứ. Không nghĩ tới, ngoài họ bất đồng ra tên của tôi và nàng lại đồng âm Như vậy tôi sẽ không sợ sẽ không nhận ra khi có người khác gọi tên, dù sao cũng rất ít người gọi cả tên lẫn họ cùng một lúc nên cũng không lo ...

Nghĩ đến bất giác cười nhẹ ...

"Tiểu thư, người làm sao vậy? Hoàng thượng như thế nào còn chưa tới? Chẳng lẽ thật sự muốn..." Lan nhi vẻ mặt ưu sầu

Đúng vậy, đêm tân hôn Hoàng thượng chậm chạp không chịu đến. Tôi đã xem qua nhiều film cung đình trên TV không lẽ còn không hiểu ý nghĩa của việc này .

Xem ra, tôi từ nay về sau đã bắt đầu cuộc sống ở lãnh cung rồi.

Nếu đổi lại là nữ nhân khác sợ rằng đã sớm thương tâm mà rơi lệ , nhưng nếu là tôi thì .

Lý Hỷ Duyệt, không, Lãnh Tâm Nguyệt. Từ nay về sau tôi là Lãnh Tâm Nguyệt , nhưng vẫn là linh hồn từ thế kỷ hai mươi mốt thế kỷ tới . Cuộc sống ở lãnh cung đối với tôi cũng rất tốt, tôi đã sớm quen là một người cô độc. Càng huống chi,là tôi bởi vì sợ kết hôn mới không cẩn thận xuyên không đến nơi đây, bây giờ đến lãnh cung sống đối với tôi mà nói không phải rất tốt sao...

Đang trong tâm trạng đắc ý tôi hoàn toàn không để ý Lan nhi đang lo lắng, tôi nhanh chóng gỡ từng món phục sức trên người xuống. Hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi...

Lan nhi mở to mắt nhìn tôi "Tiểu thư, người sao có thể..."

Không đợi nàng nói xong tôi vội cướp lời "Mau giúp ta thay lại trang phục bình thường,ta sắp mệt chết rồi "

.........................

Vừa mới thay xong quần áo , tôi nhẹ nhỏm cả người thở ra một tiếng . Như vậy thoải mái hơn nhiều, vừa định nằm xuống giường ,nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt .....

"Thánh chỉ đến" một giọng nói trầm bỗng vang lên ....Chương 7 : Sắc phong Băng phi

"Thánh chỉ đến" một giọng nói trầm bỗng vang lên

Dựa vào những lễ tiết học được từ TV, tôi quỳ xuống trên mặt đất .

Mặc dù, tôi không thích như vậy nhưng là vì không muốn làm cho sự việc thêm phiền toái và có thể sớm ngày cao bay xa chạy, nên tôi mới ép mình quỳ gối nơi đây .

Người đến truyền chỉ là Quế công công , vừa nhìn thấy tôi, ông ta liền hoảng sợ : "Nương nương, người sao có thể tự ý thay bỏ hỷ phục ?"

"Không thay, chẳng lẽ muốn ta mệt chết sao, lão khờ..." đương nhiên đây chỉ là oán giận trong lòng

"Phụng thiên thừa vận..." tôi cũng không có tâm tình cẩn thận nghe, khẳng định không sai khác gì so với trên TV , chỉ là......

Cái gì? Thôi kệ , cũng tốt, xem ra Hoàng thượng thật là không thích tôi ...

"Sắc phong nữ nhi của đại tướng quân Lãnh Phong , Lãnh Tâm Nguyệt là Băng phi, Loan Phượng cung đổi tên thành Lãnh Thu cung..."

Tên đó nói cái gì là ... bởi vì tôi họ Lãnh, nên mới ban thưởng tên Băng phi

Người sáng suốt ai chẳng biết , Hoàng thượng thật ra có ý muốn đem tôi đá vào lãnh cung, nên mới cho tôi một cái danh hiệu như vậy, cái gì mà lãnh khốc, lạnh lùng... Có thể từ một cái tên mà tôi đã hình dung ra trong đầu tâm ý sâu xa của tên đó , vậy mà lại không có ai khen ngợi tôi chút nào ...

Cũng tốt, nếu như vậy tôi cũng không bị rước lấy phiền phức từ chuyện hậu cung tranh sủng , dù phải ở tại nơi lạnh lẽo này thì có sao đâu, đây cũng là điều mà tôi mong muốn.

Bạn bè của tôi trước đây đều nói tôi kỳ quái. Khi vui thích náo nhiệt thì chỉ cần có cơ hội sẽ bất chấp tất cả để đi quậy phá , hoàn toàn không có điểm gì giống thục nữ . Nhưng là lúc yên tĩnh thì tôi có thể đem tất cả bỏ ngoài thân , tịnh tâm tuyệt đối. Lúc không thể nói lý thì liền khóc lóc , mười người hợp lại so ra vẫn còn kém . Nếu nói nhẫn nại , tôi có thể đem tất cả hoàn toàn không lưu tâm kiên định đến cùng ....... Thật không nhớ nổi còn bộ dạng nào nữa hay không ...

Trong người tôi thật sự không biết là sự dung hợp của bao nhiêu tính cách .....

"Tiểu thư, Hoàng thượng sao có thể, làm sao có thể ...." Lan nhi vừa khóc vừa nói "Tiểu thư, người đừng làm nô tì sợ , tiểu thư..."

Tất cả dùng ánh mắt khó tin chăm chú nhìn vẻ mặt bình tĩnh khi tiếp thánh chỉ của tôi " Tạ ơn hoàng ân" có lẽ không ai có thể lý giải tại sao tôi có thể bình tĩnh như vậy ...

"Ta không có việc gì. Lan nhi, như vậy không phải rất tốt sao " tôi an ủi nàng

Đúng vậy, việc này đối với tôi mà nói không là gì cả, thật sự không có gì xảy ra.

Mặt kệ tất cả sau lưng , tôi đến nằm xuống giường nghĩ ngơi trong ánh mắt khó tin của mọi người . Tâm trạng đắc ý từ từ thiếp đi , bắt đầu giấc mộng đẹp nào .....

....................

"Tiểu thư, nô tì hầu hạ người rửa mặt" sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức khỏi mộng đẹp ...

"Tham kiến Băng phi nương nương" bốn cung nữ, bốn thái giám quỳ gối trên mặt đất tung hô.

"Đứng lên, mau đứng lên" vừa nói tôi vừa vội đến bên nâng họ lên, nhưng rồi họ lại nhất nhất quỳ xuống

"Nương nương, nô tỳ , nô tài không dám"

Tôi sợ nhất là nhìn người khác quỳ xuống như vậy , có lẽ là do chịu sự giáo dục khác nhau nên tư tưởng của chúng tôi không giống nhau.

Tôi không còn biện pháp nào, đành phải ..."Nghe lời ta đứng dậy hết đi, nếu không đừng trách ta không khách khí "

Nghe tôi uy hiếp họ mới chịu đứng dậy

"Sau này cũng không cho phép quỳ xuống trước mặt ta, ta không thích, có nghe thấy không "

"Nhưng mà nương nương..."

"Nương nương nói sao, các ngươi cứ như vậy mà làm..." nhìn sắc mặt biến xanh của tôi Lan nhi nói

Mặc dù mới theo tôi hai ngày, nhưng bây giờ nàng cũng có chút hiểu rõ tôi, cũng không có chút gì hoài nghi chỉ đơn giản nhìn tôi thật lâu rồi nói "Tiểu thư, ngừơi thay đổi thật nhiều..."

Tôi chỉ biết im lặng cười nhẹ .......

.....................

Nhìn vào gương đồng tôi dùng khăn che đi gương mặt của chính mình, trong thấy bộ dạng này , tên đó nhất định có thể để tôi bình an ra đí...

"Nương nương, có cần gì xin sai bảo ?" một cung nữ áo xanh tiến vào bẩm báo

Mặc dù Hoàng thượng phong tôi là Băng phi, nhưng thật ra cũng không có hoàn toàn đem tôi đá vào lãnh cung. Vẫn phái mấy cung nữ cùng thái giám đến hầu hạ tôi, đồng thời cho tôi đãi ngộ cũng không khác so với các tần phi khác bao nhiêu. Duy nhất là tên đó không có sủng ái tôi , nhưng đối với tôi mà nói việc này hoàn toàn không quan trọng ...

*******************

Sau khi đọc xong nhớ Thank khích lệ mình một cái .Mọi người nếu có góp ý hay ý kiến gì thì vào đâyChương 8 : Cuộc sống ở lãnh cung

Đêm đại hôn , tên đó cũng không có bước vào cung của tôi , ngược lại chỉ ban chỉ sắc phong tôi là Băng phi . Bản thân tên đó thì đi đến Bích Hà cung ,nơi ở của Hoàng quý phi . Tôi nhìn thấy Lan nhi thương tâm nên cũng cảm thấy bất bình, thật chất đối với tôi mà nói việc này không có gì quan trọng.

Từ Hoàng nhi, Tử nhi, Lục nhi, Thanh nhi , bốn cung nữ do Hoàng thượng ban thưởng cho tôi , cùng với tiểu Hoa tử, tiểu Luân tử, tiểu Thánh tử, Tiểu Khai tử ,bốn tiểu thái giám , tôi mới biết được thêm nhiều việc ...

Đương kim hoàng thượng mặc dù không có sách lập hoàng hậu, nhưng trong lòng mọi người trong cung đều thầm xác định hoàng hậu chính là Hoàng quý phi. Hoàng quý phi tên là Phượng Dương, là con gái của Tể tướng đương triều. Cùng Hoàng thượng là thanh mai trúc mã. Hoàng thượng đối với nàng thương yêu hơn hẳn người khác.

Trừ tôi ra Hoàng thượng còn có ba vị phi tần , Diễm phi nương nương, Mai phi nương nương, Lệ phi nương nương. Trong số họ Mai phi nương nương được sủng ái nhất. Đồng thời, Hoàng thượng còn có một số giai nhân khác , chỉ là tới lúc này Hoàng thượng không sủng ái họ nhiều lắm.

Thái hoàng thái hậu cùng Thái hậu đã đi chùa cầu phúc, nghe nói còn phải một tháng nữa mới hồi cung. Hoàng thượng, đối với Thái hoàng thái hậu hiếu thuận vô cùng...

Đêm đó đến truyền chỉ là công công tiểu Quế tử, chũng chính là hồng nhân bên cạnh đương kim hoàng thượng...

................................

Đại hôn ngày thứ hai, tôi đáng lẽ phải đi thỉnh an Hoàng thượng, Thái hậu và Thái hoàng thái hậu .Chỉ vì hai người đó không ở trong cung, mà Hoàng thượng cũng không phái người đến truyền gọi tôi đi. Nên tôi nhân tiện giả ngốc ở luôn trong cung , cũng không đi ra ngoài dù chỉ chốc lát. Đối với tám người bọn họ, tôi cũng không giấu diếm việc gì.

Khi tôi tháo khăn che mặt xuống, tôi nhìn thấy vẻ mặt khó tin của bọn họ...

"Sao có thể như thế"

"Băng phi nương nương như thế nào trở thành bộ dạng này"

"Hoàng thượng có biết hay không"

..................

Cứ như vậy, nửa tháng trôi qua thật yên lặng , không ai tới gặp tôi, tôi cũng không đi gặp qua bất luận là kẻ nào. Lại càng không biết đương kim hoàng thượng tướng mạo ra sao...

Với yêu cầu của tôi, tám người họ từ từ dần bỏ được sự cách biệt thân phận chủ tớ, đã có thể cùng tôi cãi nhau ầm ĩ ...

Lúc đầu, vì sợ tự chuốt lấy phiền toái , tôi vẫn ở Lãnh thu cung chưa từng đi ra ngoài. Để quên đi thời gian, tôi dạy bọn họ chơi đùa dựa vào những trò chơi của tôi trước đây . Bởi vì là trong phòng, nên chỉ có thể chơi bài ... cứ như vậy, chúng tôi cũng không để ý đến thời gian . Mà bọn họ chơi càng ngày càng tốt, thậm chí có khi còn làm tôi bị thua...

Loại cuộc sống như vậy trước đây tôi sớm đã không biết trải qua bao nhiêu thời gian. Bây giờ, bất quá lại lần nữa bắt đầu quãng đời tôi từng đi qua. Tôi không có một chút gì thương cảm, ngược lại bây giờ ở nơi này tôi cảm thấy vui hơn rất nhiều. Rốt cục tôi có thể chi phối thời gian, để làm những việc mình muốn làm ...

Trừ ngẫu nhiên có mấy công công lại đây hỏi chuyện... cuộc sống cũng không có bị bất luận kẻ nào quấy rầy. Dần dần , tôi cũng không sợ nữa, bắt đầu đi làm những việc bản thân mong muốn mà trước đây không có thời gian để làm...

----------------------

----------------------

Cuộc sống đôi khi không thuận lợi giống như ta tưởng tượng , việc gì nên đến rồi cũng sẽ đến ...

"Tiểu Quế tử, Băng phi nương nương gần đây đang làm những gì?" tiếng nói uy nghiêm từ trên vang xuống dưới

Đứng ở phía dưới bàn tiểu thái giám không khỏi run sợ "Bẩm Hoàng thượng, Băng phi nương nương chưa từng bước ra khỏi Lãnh thu cung nửa bước, luôn ở tại trong phòng, nhưng thật ra .... Nhưng thật ra..."

"Có việc gì, nói mau "

" Nhưng thật ra cùng đám nô tài ở trong đó chơi đùa rất vui vẻ" nhìn sắc mặt tối đen của Hoàng thượng , tiều Quế tử nhanh chóng quỳ xuống ...

Băng phi nương nương cũng thật sự kỳ quái, nàng đối với nô tài rất tôn trọng, không xem bọn họ là nô tài, ngược lại xem họ như bằng hữu. Từ lúc được chỉ giám thị Băng phi nương nương, tiểu Quế tử nhận thấy nàng là người tốt, nên lúc này không hy vọng nàng xảy ra chuyện gì. Dù sao, nụ cười rạng ngời như vậy trong hoàng cung không phải ai cũng có được ...

Chương 9 : Quý phi giá lâm

Cuộc sống yên tĩnh ở nơi đây cứ như dòng nước từ từ trôi qua kẽ tay không để lại dấu vết gì ...

Xế chiều hôm nay , tôi đang nằm nghỉ ngơi trên giường thì chợt nghe thấy một tiếng hô lớn vang vọng khắp Lãnh thu cung "Hoàng quý phi nương nương giá lâm, Diễm phi nương nương giá lâm, Mai phi nương nương giá lâm, Lệ phi nương nương giá lâm"

"Tiểu thư, mau ngồi dậy" Lan nhi vội vàng đến đỡ tôi đứng lên rồi nhanh chóng lấy khăn sa đeo lên mặt tôi .

Mặc dù ở Lãnh thu cung , tất cả bọn họ đã quen thuộc với gương mặt giả trang của tôi, nhưng tôi vẫn không quên dùng khăn xa che mặt lại để đề phòng bất chắc ...

"Nguyệt nhi tham kiến Quý phi nương nương, Mai phi nương nương, Diễm phi nương nương, Lệ phi nương nương " tôi nhẹ nhàng cuối người như những cảnh xem trên TV vậy .

"Không biết các vị tỷ tỷ đến, nên không thể nghênh đón từ xa mong lượng thứ" tục ngữ nói đa lễ nhân bất oán , người không phạm ta ta không phạm người . Hiện tại bây giờ tôi không muốn tạo cho mình phiền toái gì.

"Nguyệt nhi muội muội miễn lễ đi, là chúng ta mạo muội đến đây làm phiền muội , phải là chúng ta xin lỗi mới đúng, đáng lẽ phải sớm đến đây chào hỏi muội "

Người vừa nói mặc một bộ cung y màu đỏ, gương mặt tú lệ nhưng lại có một phần uy nghi, không hổ danh là con gái của Tể tướng đương triều, nếu tôi đoán không lầm nàng là Hoàng quý phi.

Nhìn một lượt bọn họ theo thứ tự , một người xinh đẹp mặc cung y hồng nhạt, một người nữa thì khuông mặt đẹp lạnh lùng đầy ngạo khí , còn một người thân hình nhỏ nhắn xinh xắn mặc cung y màu lam nhạt. Theo lời nói đầy ẩn ý của Hoàng quý phi, tôi đoán các nàng chính là Diễm phi, Mai phi và Lệ phi...

Tôi mời tất cả ngồi, rồi nghe họ nói đông một câu tây một câu , tôi thật sự là không có hứng thú chút nào, nhưng không thể làm gì khác hơn là phải vâng vâng dạ dạ đáp lại . Trong khi đó tâm hồn đã sớm không biết bay đi trốn nào rồi...

"Nguyệt nhi muội muội, chúng ta đã đến lâu như vậy cũng không thấy rõ được khuông mặt thật của muội, không biết muội muội có thể cho các tỷ tỷ xem qua dung mạo của muội?" người vừa lên tiếng chính là Mai phi.

Tôi kinh hoàng một chút sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần.

"Không phải Nguyệt nhi cố ý che giấu , chỉ là Nguyệt nhi thật sự rất xấu xí, sợ làm bẩn mắt của các tỷ tỷ " tôi cuối thấp người cung kính

"Chúng ta sớm đã nghe nói, Nguyệt nhi muội muội là một mỹ nữ tuyệt sắc , dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn . Muội từ chối chúng ta có phải do chúng ta không xứng đáng được nhìn thấy dung mạo của muội muội?" lời nói của Hoàng quý phi làm cho tôi không thể nào cự tuyệt được.

-----------------

-----------------

( Hoàng quý phi)

Tối hôm qua, không biết tại sao Hoàng thượng đột nhiên nhắc đến nàng, còn cố ý bảo ta tới thăm hỏi . Thật không biết nguyên do gì ? Chẳng lẽ, Lãnh Tâm Nguyệt đúng như lời đồn đại bên ngoài, nàng vốn là tuyệt sắc mỹ nhân?

Thấy nàng dùng khăn sa che mặt, trái tim của ta có chút run rẩy. Trong cung cũng có rất nhiều nữ tử không được sủng hạnh đều muốn tìm cách che đậy sắc đẹp của mình để tránh rước hoạ vào thân , không lẽ nàng cũng như vậy ...

----------------

----------------

"Nếu quý phi tỷ tỷ đã nói như vậy, Nguyệt nhi xin thất lễ tháo khăn sa xuống , chỉ là ... " tôi càng cung kính hơn "Nguyệt nhi trời sinh đã xấu xí, sợ dọa các tỷ tỷ sợ ..."

"Nguyệt nhi muội muội, đừng nói chính mình như vậy " lần này mở miệng lên tiếng là Diễm phi, thật sự là tên đúng với người, ngay cả giọng nói cũng thánh thót đến như vậy .

Tôi nhẹ nhàng tháo khăn sa che mặt xuống. Không ngoài dự liệu của tôi, các nàng lập tức lùi lại phía sau , may mắn là có các cung nữ đỡ lấy nếu không thì đều té ngửa . Tôi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của các nàng cố nhịn cười ...

Họ thật sự không nghĩ tới mỹ nhân mà họ đang lo lắng lại có một gương mặt xấu xí như vậy , người thì hờ hững, kẻ thì khinh thường . Nhìn bộ dạng tàn nhẫn của họ , tôi đành phải phối hợp một chút , trong chốc lát nước mắt đã lưng tròng ...

Không gian yên tĩnh, mọi thứ dường như chết hết, tất cả đều không phát ra một tiếng động gì...

"Nguyệt nhi muội muội, ta đột nhiên nhớ tới còn có vài việc chưa làm xong , xin cáo từ " Hoàng quý phi vội lên tiếng, sau đó ba vị nương nương kia cũng lập tức cáo biệt ...

Tôi lấy khăn sa đeo lại trên mặt , trong lòng có chút suy tư.

"Tiểu thư, người không sao chứ?" Lan nhi lo lắng hỏi

"Ta không có việc gì "

"Thật không biết trái tim của bọn họ làm bằng gì..." Lan nhi có chút uất ức khi thấy thái độ của bọn họ đối xử với tôi sau khi tôi tháo khăn sa .

Không để cho Lan nhi nói tiếp, tôi cười nhẹ "Không có việc gì, Thật sự không có việc gì mà"

Như vậy có lẽ cũng tốt , làm cho bọn họ biết tôi là một nữ nhân xấu xí , khẳng định tôi không thể cùng bọn họ đoạt sủng, thì cuộc sống của tôi tự nhiên sẽ không bị quấy rầy nữa ...

*********************

Chương 10 : Hoàng thượng đích thân đến

"Tiểu thư, nô tì giúp người trang điểm một chút" Lan nhi vội vàng chạy đến bên tôi.

Mặc dù tôi bị phong là Băng phi , nhưng Lan nhi từ đầu đến cuối đều không thay đổi cách xưng hô với tôi.

"Làm sao vậy ? Lan nhi, xảy ra chuyện gì?" tôi khó hiểu trước vẻ mặt hớt hải của Lan nhi

"Tiểu thư, Hoàng thượng sắp đến Lãnh thu cung. Tiểu thư, nhanh lên một chút "

"Hoàng thượng? Hoàng thượng muốn tới đây sao ?" tôi trừng mắt nhìn Lan nhi

Sao cả Hoàng thượng cũng muốn chạy đến đây, chẳng lẽ cuộc sống an nhàn của tôi đã đến lúc kết thúc ?

"Hoàng thượng giá lâm "

Tôi vội vàng cúi người quỳ xuống "Tham kiến Hoàng thượng "

Mặc dù không muốn phải quỳ trước mặt kẻ khác, nhưng tôi đâu làm được gì. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cứ thuận theo tự nhiên vậy.

"Băng phi bình thân "

Tôi ngẩng đầu lên , trong mắt tôi xuất hiện một gương mặt đẹp trai, hai mắt có thần, thân hình tráng kiện ...

Trời ạ, tôi đang làm gì vậy, sao lại có thể dùng ánh mắt sắc nữ nhìn tên đó . Hắn chính là Hoàng thượng, người đứng trên vạn người ...

"Băng phi ở nơi này có tốt không?" tuy lời nói thì thăm hỏi ân cần, nhưng giọng nói lạnh lùng vẫn như lần đầu tôi nghe thấy được lúc đại hôn.

"Tâu Hoàng thượng, thần thiếp ở đây rất tốt "

"Rất tốt ? Rất tốt là tốt rồi" trên mặt tên đó thoáng qua một đám mây đen "Chẳng lẽ Băng phi muốn lấy khăn che mặt để đối diện với Trẫm?" ngữ khí đầy lạnh lùng khiến người ta không thể trả lời.

---------------

---------------

(Huyền Hướng Thụy)

Nhớ tối hôm qua khi ta hỏi Phượng Dương, Băng phi trông ra làm sao ? Nàng chỉ lắc đầu nói " Hoàng thượng, hay là tự Hoàng thượng đi xem đi, Dương nhi khó mà nói được ..."

Mặc kệ ta hỏi như thế nào , nàng cũng không nói. Mà ta cũng không thể bởi vì Băng phi mà làm Phượng Dương không vui , nên không hỏi tiếp nữa ...

Cứ như vậy, mang theo tràn đầy nghi hoặc trong lòng đi đến Lãnh thu cung. Bước vào cửa cũng không thấy người nào . Đúng là dù không nói rõ nhưng chỉ cần là người sáng suốt đều hiểu ta đem nàng tống vào lãnh cung. Mặc dù không phải giống hệt toàn bộ đãi ngộ ở lãnh cung, nhưng thật chất nếu so với các phi tử khác đãi ngộ của nàng kém quá nhiều. Nhưng cho đến bây giờ Lãnh Phong cũng không có biểu hiện gì bất mãn ...

"Tâu Hoàng thượng, thần thiếp đáng lẽ nên tháo khăn sa xuống từ lâu " thanh âm truyền vào trong tai , làm cắt đứt suy tư của ta.

Nàng mặc một bô y phục đơn giản màu trắng, càng làm tôn lên dáng người tuyệt mỹ, một đôi mắt to long lanh thu hút lòng người, da thịt mịn màng như ngọc , chỉ cần liếc mắt một cái liền làm cho người ta không nhịn được muốn chạm vào ...

Hả?

Nhưng lúc khăn sa được lấy ra khỏi mặt lại làm cho người ta kinh hãi giật mình.

Trên mặt có một vết thương thật sâu , làm gương mặt vô cùng xấu xí , chẳng lẽ là ..... Theo ta nhớ Lãnh Phong có hai nữ nhi đều là tuyệt sắc mỹ nhân.

"Ngươi cuối cùng là ai? Tại sao giả mạo con gái của Lãnh Phong nhập cung, ngươi có mục đích gì?" giọng nói lạnh lùng vang lên đầy sát khí.

Nàng vội vàng quỳ xuống, "Thần thiếp thật là con gái của Lãnh Phong . Thần thiếp vốn là trưởng nữ của Lãnh gia, chỉ là từ lúc mẫu thân qua đời, phụ thân liền không hề ....."

Trách không được, Lãnh Phong không để tâm khi ta lãnh khốc đối với nàng như vậy , nhưng nàng đúng thật là con gái của Lãnh Phong sao?

...........................

Quay về Huyền Thanh Cung , mặc kệ những nô tài đang hành lễ dưới đất , ta nhanh chóng bước vào tẩm cung của mình ...

" Hình Ảnh, ngươi đi điều tra cho ta , Lãnh Tâm Nguyệt có đúng là con gái của Lãnh Phong không ? Đem tất cả những gì có liên quan đến nàng điều tra cho rõ. Hãy âm thầm giám thị nàng, nhất cử nhất động đều phải báo lại"

Bóng đen từ cửa cung đi nhanh ra ngoài không phải ai khác, mà chính là Ngự tiền hộ vệ của Hoàng thượng Hình Ảnh...

........................

Đôi mắt của nàng, chính là ánh mắt đó làm cho trái tim ta rung động, mặc dù gương mặt của nàng .... Nhưng mà ta ....

Nếu như nàng không phải con gái của Lãnh Phong ...

Nếu như nàng thật không phải là trưởng nữ không được Lãnh Phong yêu thương ...

Nếu như...

Ta đã ...

Đây là lần đầu tiên trái tim của ta đập loạn như vậy ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: