Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

123456

Ơ-nít Hê minh iêu:

+ sinh năm 1899 mất 1961

+Sinh ra và lớn lên ở Bang ilinoi , Mỹ

+Từng tham gia chiến tranh ( CTTG thứ I & thứ II)

+Mong muốn: “ viết một ánh văn xuôi đơn giản , trung thực về con người”

+Là người sang tạo ra nguyên lí “ tảng băng trôi”

+ TÁc phẩm chính :

  *Chuông nguyện hồn ai

  * Ông già và biển cả

 * giã từ vũ khí,…

( đạt giải no ben văn học ).

LỖ TẤN:

-        Lỗ Tấn ( 1881-1936 ) tên thật là Chu Thụ Nhân , quê ở phủ Thiệu Hưng tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc .

-        13 tuổi phải chứng kién cảnh cha lâm bệnh chết do không có tiền chạy chữa.

-        Đã từng làm rất nhiều nghề. Khi đang học Y ở Nhật , ….. Ông nhận ra rằng chữa bệnh thể xác không quan trọng bằng chũa bệnh tinh thần => đổi sang nghề viết văn. Để…

-        Ông là nhà văn lỗi lạc của TQ đầu tk XX

-        Trước Lỗ Tấn chưa hề có Lỗ Tấn, sau Lỗ Tấn có vô vàn Lỗ Tấn

-        LÀ Linh hồn Dân Tộc,

-        Chuyên vạch trần thói hư tật xấu của nhân dân để chạy chữa, phấn đấu vươn lên.

-        Tác Phẩm:

+Cố Hương

+ AQ chính truyện,…

NGƯỜI LÁI ĐÒ SÔNG ĐÀ

DÀN BÀI

I. Mở bài: 

- Nguyễn Tuân 

là một trong những cây bút tiêu biểu của văn xuôi hiện đại Việt Nam. 

Mỗi tác phẩm của ông là một bài ca về cái đẹp của cuộc sống, con người 

với tình cảm gắn với quê hương, đất nước. 

- “Người lái đò sông Đà” là thiên tùy bút thể hiện rõ nét phong cách đó. 

- Thông qua việc miêu tả người lái đò trên sông Đà, 

tác giả ngợi ca những người lao động bình thường nhưng là một nghệ sĩ 

điêu luyện trong nghề nghiệp. Họ đóng góp một phần công sức nhỏ bé của 

mình vào quá trình xây dựng miền Tây Bắc Tổ quốc nói riêng, xây dựng 

đất nước nói chung. 

II. Thân bài: 

1. Khái quát: 

- “Người lái đò sông Đà” rút từ tập tùy bút “ Sông Đà” của Nguyễn Tuân. 

- Tác phẩm là kết quả của nhiều dịp ông đến với Tây Bắc trong thời kỳ 

kháng chiến chống Pháp, đặc biệt là kết quả của chuyến đi thực tế Tây 

Bắc năm 1958. 

- Tuân đến với nhiều vùng khác nhau, sống với bộ đội, thanh niên 

xung phong, công nhân cầu đường và đồng bào các dân tộc. Thực tiễn xây 

dựng cuộc sống mới đã đem lại cho nhà văn nguồn cảm hứng sáng tạo. 

2. Phân tích: 

Bằng sự quan sát và khả năng miêu tả chuẩn xác, Nguyễn Tuân đã dựng lên hình tượng người lái đò hết sức độc đáo: 

a. Tuổi tác và công việc : Người lái đò là ông già 70 tuổi, giành phần lớn đời mình cho nghề lái đò. 

b. Ngoại hình: 

- “Tay ông lêu nghêu như cái sào, chân ông lúc nào cũng khuỳnh khuỳnh 

gò lại như kẹp lấy một cái cuống lái tưởng tượng, giọng ông ào ào như 

tiếng nước trước mặt ghềnh sông, nhỡn giới ông vời vợi như mong một cái 

bến xa xăm nào đó trong sương mù ->. Những từ láy gợi hình, gợi cảm, 

những hình ảnh so sánh ví von độc đáo, gắn với những hình ảnh của nghề 

sông nước, gợi ông lái đò gân guốc, khỏe mạnh, lanh lẹ. 

- Thân thể ông mang đậm dấu ấn của nghề nghiệp, chứng tỏ ông là một con người yêu nghề, gắn bó với nghề. 

c. Một người lao động trí dũng, một nghệ sĩ tài hoa trong nghệ thuật leo ghềnh vượt thác: 

- Hoàn cảnh sống của người lái đò, chính là cuộc đấu tranh với thiên 

nhiên để giành sự sống từ tay nó về tay mình. Hàng ngày, người lái đò 

phải đối đầu với các kẻ thù trên sông nước như: vách đá, những cái hút 

nước, thác nước, đá sông … chúng bày thạch trận như một la bàn khổng 

lồ, một trận đồ thiên la địa võng để thách đố và khủng bố tinh thần 

những người chiến sĩ làm nghề sông nước. 

- Đây là một con người từng trải, hiểu biết thành thạo nghề lái đò và 

đã đạt đến trình độ “lấy mắt và nhớ tỉ mỉ những luồng nước của tất cả 

các con thác hiểm trở”. 

- Trí nhớ tuyệt vời của ông lái đò về con sông Đà thật 

đáng khâm phục, ông thuộc lòng con sông Đà như thuộc một thiên trường 

ca, thuộc đến cả những dấu chấm than, chấm câu và cả những đoạn xuống 

dòng. 

- Người lái đò hiểu biết sâu sắc đối tượng, nắm vững qua luật biến đổi “tính tình phức tạp” của sông Đà. 

+ Ông biết bọn đá mai phục và bày thạch trận trên sông: nào là đá, đá 

tảng chia ba hàng tiền vệ, có hai hòn canh cửa như là để dụ đối phương. 

Nào là những boong ke chìm ở tuyến hai, pháo đài nổi ở tuyến ba. Nào là 

chiến thuật đánh “khuýp quặt vu hồi”, nào là quyết tâm chiến lược “phải 

tiêu diệt thuyền trưởng và thủy thủ ngay ở chân thác”. 

=> Ông lái đồ hiểu đối phương đông đặc, ranh ma, một con thuyền đơn 

độc thì quá mỏng manh, nhỏ bé, thật mạo hiểm, ở vào cái thế thập tử 

nhất sinh, ngàn cân treo sợi tóc. 

+ Với lòng quả cảm, niềm tin vào bản thân, người lái đò như một viên 

tướng xung trận, oai phong, tỉnh táo ứng phó linh hoạt ở ba vòng thạch 

trận để giành phần thắng. 

* Trùng vi thạch trận thứ I: Bọn đá đứa thì “hất hàm” đứa thì “thách 

thức”, “mặt nước hò la ùa vào bẻ gãy cán chèo”, sóng nước “đá trái, 

thúc gối vào bụng vào hông thuyền”… Ông lái đò đã bị thương nhưng cố 

ném, “hai chân vẫn kẹp chặt cuống lái”, “mặt méo bệch” nhưng “tiếng chỉ 

huy vẫn ngắn gọn, tỉnh táo” 

->Đây là cuộc tỉ thí giữa hai đô vật quá chênh lệch về sức lực và 

thế võ, người lái đò chiến thắng ở sự bình tĩnh, gan dạ, dũng cảm quyết 

tâm cao. 

* Trùng vi thạch trận thứ II: Vì nắm chắc binh pháp của thần sông, thần 

đá và thuộc quy luật phục kích của lũ đá (sông Đà tăng nhiều cửa tử, 

cửa sinh nằm ở phía hữu ngạn) nên người lái đò thay đổi chiến thuật: 

“cưỡi lên thác sông Đà như cưỡi hổ”, chỗ “rảo bơi”, chỗ “đè sấn”, chỗ 

“chặt đôi ra” để mở đường tiến 

-> Hàng loạt những động từ cho ta thấy người lái đò thông minh, chủ động, đầy kinh nghiệm, lấn lướt con sông Đà. 

* Trùng vi thạch trận thứ III: Sông Đà sắp đặt bên phải bên trái đều là 

luồng chết, luồng sống ở ngay giữa. Người lái đò phóng thẳng thuyền 

chọc thẳng cửa giữa, vút, vút thuyền như mũi tên tre xuyên nhanh qua 

hơi nước 

-> Biện pháp nghệ thuật so sánh nhằm thể hiện trình độ lái đò đạt 

đến sự tài hoa nghệ thuật, người lái đò táo bạo, quyết liệt, lái đò 

nhanh và chính xác như tên bay khỏi nỏ cắm trúng đích đến. 

+ Ung dung, khiêm tốn: vượt qua ba vòng thạch trận đầy khó khăn, nguy 

hiểm nhưng sau đó chẳng ai bàn lời nào về những chiến thắng vừa qua mà 

họ chỉ nói về cá anh vũ, cá dầm xanh, … 

-> Họ thật khiêm nhường, cái phi thường đã trở thành cái bình thường, chất chiến sĩ hòa vào phong thái tài hoa, nghệ sĩ. 

III. Kết bài: 

- Tác phẩm mang đậm phong cách nghệ thuật độc đáo của Nguyễn Tuân, 

ngôn ngữ phong phú, kiến thức uyên bác, cảm hướng trước những cảnh 

tượng gây cảm giác mãnh liệt, yêu những con người lao động bình thường 

nhưng mang đậm chất tài hoa, tài tử … 

- Hình ảnh người lái đò trong thiên tùy bút này không chỉ mang dáng dấp 

của một cá nhân cụ thể mà còn là hình ảnh nhân dân trong thời kỳ mới - 

thời kỳ hàn gắn vết thương chiến tranh, xây dựng đất nước, xây dựng chủ 

nghĩa xã hội. 

- Với “ Người lái đò sông Đà” nhà nghệ sĩ Nguyễn Tuân đã đem đến cho người đọc “chất vàng mười” trong nhân cách con người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: