Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

123456

Chương 10

"Ha ha, không có việc gì, hai người ở lại làm chúng ta rất vui."

Vĩnh viễn không ai ngờ tới chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, Xương Mân và Hữu Thiên cũng vậy.

Khi bọn họ vui vẻ cao hứng từ chợ trở về, mới vừa đi đến ngoài cửa, phảng phất trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, đường đồng ruộnng nhỏ hẹp, không có ai đi lại, tất cả những thứ trước mắt làm Xương Mân và Hữu Thiên nhất thời có dự cảm không tốt.

"Hữu Thiên ca..."

"Mân, không nên lo lắng, chúng ta vào xem trước đã."

Thế nhưng hai người càng đi về phía trước, mùi máu tanh cũng càng ngày càng nặng, trong lòng Xương Mân cực kỳ sợ hãi.

"Hữu Thiên ca, ngươi mau nhìn." Vừa nói vừa chỉ chỉ xung quanh nông trại, cửa lớn xuất hiện vết máu đỏ tươi.

"Đi, đi qua xem."

Đẩy cửa ra, tất cả cảnh tượng trước mắt làm Xương Mân và Hữu Thiên đều ngây dại, toàn bộ thi thể người trong nhà đều ngã loạn trên mặt đất, vẻ mặt không cam, làm người ta trông thấy mà giật mình...

Thấy chuyện như vậy, Xương Mân lập tức chạy đến chỗ ở bên trong của mọi người, đẩy cửa ra, bên trong cũng như thế, toàn là thi thể nằm đầy trên đất...

"Tiểu Hổ... Tiểu Hổ..." Nước mắt kìm không được rơi xuống, cậu ôm thân thể đã trở nên lạnh ngắt của Tiểu Hổ, ngày hôm qua vẫn còn hoạt bát vui vẻ, một hài tử ngây thơ bướng bỉnh, thế nhưng lúc này lại rời khỏi cậu...

Tuấn Tú, Tuấn Tú lúc trước cũng ra đi như thế này, hình như ta có liên quan tới ai họ đều bị thương tổn, lẽ nào ta là sao chổi ?

"Vì sao? ... Vì sao? ..." Xương Mân hét lên.

"Mân..." Hữu Thiên theo Xương Mân chạy đến, cũng không biết làm sao để Xương Mân bớt thương tâm, tất cả đối với cậu thật là một đã kích quá lớn...

Hữu Thiên cùng Xương Mân và mang thi thể của những người trong thôn đi chôn, đối mặt những người này, Xương Mân hổ thẹn nói không nên lời.

Xương Mân quỳ trên mặt đất, bi thống vạn phần "Đều là ta không tốt, nếu như chúng ta không ở lại, như vậy bọn họ cũng sẽ không gặp bất hạnh thế này."

"Mân, cũng không phải ngươi muốn như thế, ngươi cũng không biết chuyện này sẽ phát sinh mà?" Hữu Thiên an ủi Xương Mân.

"Ta luôn liên lụy người khác, đầu tiên là Duẫn Hạo ca, sau lại là Tuấn Tú, bây giờ những người ở thôn này cũng như vậy... Ta cũng không biết ai sẽ vì ta mà gặp bất trắc nữa." Hiện tại bên người Xương Mân chỉ có Hữu Thiên, cậu thực sự lo lắng Hữu Thiên sẽ gặp chuyện.

"Mân, ngươi không nên nói chính mình như vậy." Nhìn Xương Mân đổ hết những sai lầm lên người mình, Hữu Thiên cũng rất khổ sở, nghĩ không ra người gây ra án mạng lần này ngoài Tại Trung thì còn có thể là ai khác?

"Hữu Thiên ca, ngươi đi đi, không nên ở cùng một chỗ với ta, ta sẽ liên lụy ngươi."

"Mân, ngươi nói bậy cái gì đó? Ngươi thế nào có thể liên lụy ta, không nên suy nghĩ nhiều quá."

"Tất cả trước mắt lẽ nào ngươi còn chưa tin? Trước lúc ta chưa tới, bọn họ sống rất tốt, mỗi ngày đều rất vui vẻ, thế nhưng ta tới đây bọn họ đều vì ta mà mất mạng!"

"Vậy ngươi chẳng lẽ muốn bòi thường tính mạng cho bọn họ? Ngươi ngay cả tính mạng của mình cũng không cần, ngươi làm như vậy sẽ khiến cho bon họ thất vọng? Ngươi có phải muốn làm vậy? Nếu thật là như vậy, vậy ta bảo hộ một người nhất quyết muốn chết còn có ý nghĩa gì nữa? Lẽ nào ngươi không muốn tìm Duẫn Hạo ca của ngươi?" Hữu Thiên cũng không thể chịu nổi Xương Mân đối chính mình như thế, bất giác ngữ khí trở nên nặng nề, mang theo quở trách.

"..." Xương Mân bị Hữu Thiên nói thế không thể nói được lời nào, thật lâu mới đáp trả một câu "Xin lỗi, Hữu Thiên ca."

"Được rồi, Mân, không nên thương tâm nữa, chúng ta rời khỏi nơi này nhanh lên một chút."

"Ân."

"A..." Xương Mân giữa cơn ác mộng giật mình tỉnh dậy, cậu lại một lần mơ tới Duẫn Hạo ca rơi xuống vách núi, Tại Trung giết Tuấn Tú, cùng với những người trong thôn chết thảm.

Suốt đêm, Xương Mân không biết đây là lần thứ mấy giật mình tỉnh giấc, lúc này thấy không thể ngủ tiếp nữa, mở mắt mãi cho đến hừng đông.

"Mân, ngươi làm sao vậy? Có đúng hay lại gặp ác mộng rồi?" Hữu Thiên ở sát vách nghe được tiếng la của Xương Mân, lập tức vọt tới. Bởi vì Xương Mân hàng đêm mất ngủ, vì thế Hữu Thiên cũng không dám ngủ.

"Ân, ta không sao." Nói xong, lau một mồ hôi lạnh trên trán.

"Ngày mai chúng ta có thể đến Lăng Thủy, ngươi không nên lo lắng quá."

"Hảo..."

Ngày hôm sau, Xương Mân và Hữu Thiên sáng sớm đã khởi hành, thế nhưng ở ven đường, hai người cảm giác có người theo sau.

"Hữu Thiên ca, có người theo chúng ta phải không?"

"Hẳn là vậy rồi, đi, đi theo ta." Hữu Thiên mang theo Xương Mân đánh một vòng tròn trên đường, cuối cùng đi vào thanh lâu.

Mới vừa vào cửa, có rất nhiều nữ nhân trang điểm xing đẹp đón chào, Xương Mân thấy thế cảm giác thập phần không thích ứng được, không hợp với lối sống của cậu, từ nhỏ Duẫn Hạo ca nói với cậu những nơi như vậy tuyệt đối không được vào.

"Hữu Thiên ca, ở đây?" Xương Mân không hiểu được nhìn Hữu Thiên.

"Ta có biện pháp, tin tưởng ta." Quay đầu lại nói với tú bà "Chọn hai cô nương vóc dáng cao gầy lại đây." Nắm lấy tay Xương Mân kéo lên lầu.

Đợi hai cô nương mới vừa đi vào cửa thì Hữu Thiên đã đánh họ ngất đi. Hữu Thiên cởi y phục hai người ra.

"Hữu Thiên ca, ngươi làm gì?" Hành động của Hữu Thiên làm cho Xương Mân có chút sợ.

"Mân, thay y phục của các nàng đi, như vậy chúng ta mới có khả nặng đánh lạc hướng mấy người đang theo dõi."

"Nga..." Xương Mân tuy rằng không nguyện ý, thế nhưng nghe Hữu Thiên nói như vậy nên cũng vào trong thay y phục, mà Hữu Thiên cũng ở bên ngoài thay, mở cửa sổ nhìn qua khe nhỏ, đưa đầu ra ngoài nhìn.

Ngưng Mặc! Người theo dõi bọn họ dĩ nhiên là Ngưng Mặc! Lẽ nào chuyện này...

"Mân, được chưa? Chúng ta mau rời khỏi."

Xương Mân từ bên trong đi ra, Hữu Thiên nhìn thấy mà ngây dại, nhìn Xương Mân lúc là nam đã có chút say mê, mà hiện tại giả nữ nhân càng đẹp đến mê người.

Hữu Thiên lấy khăn lụa trên bàn đưa cho Xương Mân "Mang cái này vào..." Nếu như không mang theo nó, sợ là hai người càng gây thêm sự chú ý.

"Ân."

"Được rồi, đi thôi." Nói xong, Hữu Thiên mang theo Xương Mân lén ra từ cửa sau của thanh lâu, Hữu Thiên cũng không cho Xương Mân thấy bọn người của Ngưng Mặc, không muốn làm cậu khổ sở nữa, nhìn Xương Mân thương tâm rơi lệ, tâm cũng rất khó chịu...

Thế nhưng, Hữu Thiên trăm vạn lần không ngờ tới là, lúc gần đi, Xương Mân đã nhìn thấy thân ảnh Ngưng Mặc qua khe nhỏ ở cửa...

"Hoàng thượng, chúng ta đã làm mất dấu hoàng hậu trên đường đi đến Lăng Thúy..." Ngưng Mặc quỳ trước mặt Tại Trung.

"Cái gì?" Tại Trung nghe được tin tức này từ trên ghế bật người đứng dậy." Xảy ra chuyện gì? Thế nào lại mất dấu? Ngươi có biết như vậy Xương Mân sẽ có bao nguy hiểm không?" Lúc này Tại Trung đã gầy đi rất nhiều, mỗi ngày mỗi đêm đều tưởng nhớ Xương Mân, ý nghĩ muốn gặp Xương Mân quả thật quá mạnh mẽ.

"Hoàng thượng, thần có tội."

"Quên đi, Ngưng Mặc. Cũng may Hữu Thiên bên cạnh bảo vệ Xương Mân có lẽ sẽ không xảy ra chuyện, Hữu Thiên nhất định sẽ báo tin về. Bất quá, xem ra lần này ta phải đích thân đi đến Lăng Thủy."

"Thế nhưng hoàng thượng, ngươi đi rồi, quốc gia đại sự phải làm sao?"

"Ta sẽ tạm thời giao cho hoàng thúc cai quản, lúc mới lên ngai vàng, cũng là hoàng thúc ở một bên hỗ trợ ta."

"Vậy bây giờ thần phải đi chuẩn bị hành trang."

Mân nhi a... Ta rất nhanh sẽ đến bên cạnh ngươi, mang ngươi quay trở về, không cho ngươi rời xa ta nữa, mấy ngày nay ta dằn vặt quá nhiều rồi, ta không thể chấp nhận được khi không có ngươi bên cạnh...

Suốt đêm Tại Trung phi ngựa không ngừng nghỉ hướng đến Lăng Thủy, trên đường Ngưng Mặc khuyên hắn nghỉ ngơi, thế nhưng Tại Trung nhanh chóng cự tuyệt.

"Hiện tại, ta chỉ muốn được nhìn thấy Mân nhi nhanh một chút."

"Thế nhưng hoàng thượng, như vậy cũng không phải biện pháp a, thể lực của người không tốt."

"Ta không sao, chỉ là khổ cực cho ngươi thôi Ngưng Mặc."

"Thần không có việc gì."

"Chúng ta tiếp tục đi, cũng gần đến Lăng Thủy rồi."

"Ân, nơi đó ở phía trước."

Đi một đường dài cũng đến nơi làm mất dấu của Xương Mân và Hữu Thiên.

"Các ngươi lạc mất Mân nhi ở tại gia điếm này?" Tại Trung đi đến cửa thanh lâu này, cảnh không hay đập vào mắt.

"Đúng vậy."

"Lớn mật thật, dám mang Mân nhi đến chỗ này." Hữu Thiên không biết địa vị tôn quý của Xương Mân như thế nào sao, đường đường hoàng hậu Tuyết Vực thế nào lại đến nơi thấp hèn như vậy, nghĩ nghĩ, trong lòng bị đả kích.

"Hoàng hậu và Hữu Thiên đi vào rồi lại không thấy đi ra, sau đó thần phái người đi vào tìm hiểu, mới phát hiện không thấy bọn họ nữa."

"Theo lý mà nói, cho dù Hữu Thiên thấy ngươi, cũng không có lý do muốn dẫn Mân nhi đào tẩu a, chẳng lẽ là trên đường gặp nguy hiểm?" Nghĩ tới đây, Tại Trung không khỏi lo lắng.

"Lúc thần thấy hoàng hậu, hình như sắc mặt hoàng hậu không tốt lắm. Hai người chạy đi rất gấp."

Nghe được thân thể Xương Mân không tốt, Tại Trung rất lo lắng, lúc đó nếu hắn không gây ra lỗi lầm như thế, bây giờ sự tình lại biến thành cái dạng này a! Liên lụy Mân nhi vì hắn chịu nhiều đau khổ.

" Tốt nhất ta phải tìm thấy Mân nhi sớm một chút a."

May là Xương Mân trên người mang theo Lệ ngọc, Tại Trung có thể cảm giác nơi xuất hiện Lệ ngọc mà hướng tới.

Xương Mân bởi chuyện vừa rồi, thân thể vẫn không tốt, Hữu Thiên đã nghĩ trước tiên dừng lại nghỉ ngơi một hồi, thế nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một lúc, liền cảm giác có người đuổi theo ở phía sau.

"Mân, ngươi đi trước, ta ở lại đối phó bọn họ."

"Không nên, Hữu Thiên ca, nếu đi chúng ta cùng nhau đi."

"Nếu cả hai người chúng ta thì vô pháp thoát khỏi bọn họ."

"Hữu Thiên ca không đi, ta cũng không đi."

"Vậy ngươi nghe ta nói, nhanh lên tìm một chỗ trốn đi."

"Hữu Thiên ca..."

"Đừng để ta phải phân tâm vì ngươi, Mân."

"Ân." Xương Mân nghe Hữu Thiên nói, trốn ở gốc đại thụ bên đường, thế nhưng mắt nhìn chằm chằm về phía Hữu Thiên. Tuy rằng chỉ có thể nhìn được một chút.

Ngưng Mặc, thật là Ngưng Mặc, người đuổi theo bọn họ lại là Ngưng Mặc, chỉ tiếc Xương Mân cách bọn họ quá xa, không thể nghe được bọn họ nói cái gì.

"Hữu Thiên, vì sao không cho hoàng thượng gặp hoàng hậu?"

"Cái này không cần giải thích." Hữu Thiên và Ngưng Mặc đều lớn tiếng quát.

Võ công Hữu Thiên và Ngưng Mặc ngang bằng nhau, nhìn thấy Hữu Thiên cầm kiếm hướng đến Ngưng Mặc, xa xa phóng tới một mũi tên gâm vào vai phải Hữu Thiên. Trong lúc nhất thời, Hữu Thiên ngã quỳ trên mặt đất, cầm lấy vai phải bị thương. Máu từ vết thương từ từ chảy xuống.

"Hữu Thiên ca!" Xương Mân hét lớn một tiếng vọt ra ngoài.

"Dừng tay, các ngươi dừng tay cho ta." Xương Mân dùng hết sức la hét, chạy đến bên người Hữu Thiên "Hữu Thiên ca, ngươi thế nào rồi?"

"Hoàng hậu, hoàng thượng tới tìm người." Ngưng Mặc ở một bên nhắc nhở Xương Mân.

Xương Mân ngẩng đầu nhìn về hướng cách đó không xa thấy người cậu mong nhớ ngày đêm đang ngồi trên lưng ngựa "Tại Trung..."

Chương 11

Thấy Tại Trung rõ ràng gầy đi không ít, trong lòng Xương Mân cảm thấy rung động, rất muốn xông lên phía trước ôm lấy Tại Trung. Thế nhưng cậu không dám, trải qua thời gian lâu, xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tại Trung ở trước mắt cậu không phải là Tại Trung mà cậu yêu. Hắn là một quân vương, một người muốn giết ai thì giết, người lãnh khốc vô tình.

Tại Trung thấy Xương Mân lập tức nhảy xuống ngựa, cầm cung tiễn trong tay đưa cho thị vệ ở hai bên, đi tới trước mặt cậu." Mân nhi, ta tới đón ngươi trở lại."

Đối mặt Tại Trung, trong lòng Xương Mân có một tia sợ hãi.Tại Trung hướng cậu đi tới, Xương Mân càng thêm sợ hãi, chân cũng không tự giác thối chuyển về phía sau." Đừng đến đây..."

Hữu Thiên ở một bên thấy tình hình này, rất muốn đứng lên, thế nhưng cung tiễn của Tại Trung tiến vào quá sâu, chỉ cần động nhẹ một chút, toàn tâm đều đau đớn, trán Hữu Thiên chảy xuống mồ hôi.

"Phác Hữu Thiên, ngươi dám bắt cóc hoàng hậu của trẫm?" Mắt Tại Trung trừng thẳng vào Hữu Thiên.

"Cái gì?" Tại Trung biết tên Hữu Thiên ca, nói như vậy, người luôn bên người chiếu cố ta, bảo hộ ta là Hữu Thiên ca hay có thể nói là người Tại Trung phái tới." Hữu Thiên ca ngươi..."

"Mân, xin lỗi." Hữu Thiên không dám nhìn Xương Mân.

"Phác Hữu Thiên, ngươi thật to gan a, dám gọi thẳng tên hoàng hậu của trẫm." Mặc dù hành vi lúc này của Hữu Thiên làm Tại Trung rất tức giận, thế nhưng xét lại thì có lẽ Xương Mân rất thích ở cùng Hữu Thiên." Mân nhi, ta làm như vậy đều vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi không cho ta theo, thế nhưng ta rất lo lắng. Lúc ngươi rời khỏi hoàng cung thân thể không khỏe, ta sợ ngươi một mình đi xa sẽ bị người khác khi dễ, sơ xuất làm ngươi gặp nguy hiểm ở khách sạn trong con hẻm nhỏ, nếu như ta không ở đó, sợ rằng hậu quả không lường trước được. Vì thế để ngươi được an toàn..., ta phái Hữu Thiên đi theo bảo hộ ngươi, chiếu cố ngươi."

"Lần kia thật là ngươi..." Rõ ràng cảm giác được là Tại Trung cứu mình, thế nhưng Hữu Thiên tự nhận cứu mình. Nghĩ lại Tại Trung căn bản không có khả năng rời cung, vì thế cậu tuyệt đối tin lời Hữu Thiên, sau đó đối với việc này cũng không quan tâm nữa. Thế nhưng hiện tại biết nguyên lai ngày đó thật là Tại Trung, tâm Xương Mân nổi lên một gợn sống nho nhỏ.

"Đúng, là ta bảo Hữu Thiên giấu ngươi, bởi vì ngay lúc đó ngươi không muốn nhìn thấy ta. Ta không muốn ngươi lại thương tâm."

"Tại Trung..." Mắt thấy, lệ lại rơi ra khỏi khóe mắt, Tại Trung tiến lên, ôm cổ Xương Mân vùi vào ngực mình. Vậy mà hành động này làm Xương Mân càng khóc mãnh liệt hơn, nước mắt thấm ướt y phục Tại Trung, Tại Trung ôm Xương Mân càng thêm chặt." Mân nhi ngốc, không nên lại khóc nữa, nhìn nước mắt của ngươi, làm ta thương tâm."

Xương Mân ngẩn ra, thân thủ đẩy Tại Trung ra, Tại Trung thế nhưng lại ôm Xương Mân. Hai người mắt đối mắt nhìn đối phương, thế nhưng một câu cũng không nói nên lời.

Tại Trung tiến lên phía trước một bước, muốn hôn môi Xương Mân, nhưng cậu quay đầu sang hướng khác. Trải qua nhiều chuyện như vậy, Xương Mân không biết chính mình đến tột còn yêu Tại Trung được bao nhiêu, có nên tha thứ tất cả cho hắn.

Xương Mân rút tay ra khỏi tay Tại Trung, thân thủ quỳ rạp xuống đất bên cạnh Hữu Thiên. Máu đã nhiễm đỏ toàn bộ vai Hữu Thiên, sắc mặt Hữu Thiên cũng vô cùng tái nhợt, mày nhíu lại, cố gắng nhìn Xương Mân đang nhìn mình, Hữu Thiên vô lực lộ ra dáng tươi cười, muốn Xương Mân không phải lo lắng.

Xương Mân nhìn thấy Hữu Thiên như vậy, trong lòng một trận đau lòng: Tại Trung, ngươi vẫn không hề thay đổi! Xương Mân không khỏi hung hăng liếc mắt trừng Tại Trung.

Xương Mân đỡ Hữu Thiên dậy dự định ly khai, Tại Trung cấp tốc vượt qua đi tới ngăn cản, chắn ở trước mặt hai người.

"Tránh ra..." Xương Mân tức giận hét lên.

Tại Trung ánh mắt kiên định nhìn Xương Mân, ngữ khí không cho bất luận kẻ nào có thể cự tuyệt" không được, các ngươi không được rời khỏi." Lại nói tiếp" Hữu Thiên trúng tên rất nghiêm trọng, trước tiên tìm thái y trị thương cho hắn."

Xương Mân nghe xong càng thêm tức giận" Người thương tổn Hữu Thiên ca là ngươi, Tại Trung. Nên vì Hữu Thiên ca chữa thương cũng là ngươi. Nếu muốn cứu hắn, sau trước đó ngươi lại thương tổn hắn, rốt cuộc như thế nào ngươi mới thỏa mãn a?"

Dáng vẻ Xương Mân tức giận lại làm Tại Trung cảm thấy rất khả ái, chẳng khác nào một hài tử đang giận lẫy " Còn không phải là vì muốn ngươi ở lại, bất đắc dĩ bắn tên vào Hữu Thiên." Tại Trung nói, ngược lại giống như tất cả trách nhiệm đều đổ lên người Xương Mân và Hữu Thiên.

"Ngươi như thế nào lại không đặt sinh mệnh người khác vào trong mắt a? Còn không mau cứu Hữu Thiên ca." Tuy rằng còn muốn cùng Tại Trung tranh chấp, thế nhưng bây giờ quan trọng nhất là cứu Hữu Thiên.

Tại Trung lập tức gật đầu, để thị vệ bên cạnh khiêng Hữu Thiên tìm thái y.

"Mân nhi, lên ngựa cùng ta..."

"Xin lỗi, ta muốn ở bên cạnh Hữu Thiên ca." Xương Mân một câu từ chối yêu cầu của Tại Trung.

Tại Trung tuy rằng bị Xương Mân cự tuyệt, thế nhưng lòng lại thấy vui mừng, bởi vì cậu hiện nay đã ở trong tầm mắt của hắn.

Vết thương Hữu Thiên được băng bó xong nhưng vẫn ở trạng thái hôn mê, Xương Mân ở bên giường canh chừng Hữu Thiên tròn một đêm."Hoàng hậu, Hữu Thiên chảy máu quá nhiều trong lúc nhất thời sẽ không tỉnh lại, hoàng hậu canh giữ như vậy, thân thể của chính mình cũng sẽ không tốt."

"Ta không sao, Hữu Thiên ca sẽ tỉnh ngay thôi, ta cũng không có cách nào có thể yên tâm nghỉ ngơi."

"Để thần thay hoàng hậu canh giữ."

"Không cần, ta ở lại là tốt rồi, không cần phiền đến ngươi." Tuy rằng thân thể đã mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, thế nhưng Xương Mân cũng không biết vì sao mình lại chấp nhất như vậy, là vì Tại Trung thương tổn Hữu Thiên sao?

Kỳ thực Tại Trung quan tâm Xương Mân như vậy cũng không phải cậu không để vào mắt, cách mấy canh giờ Tại Trung lại đến đứng ngoài cửa xem tình hình bên trong, mắt luôn nhìn chằm chằm Xương Mân. Lúc Xương Mân nhìn ra ngoài, hai người bốn mắt nhìn nhau, lại nhanh chóng dời mắt đi nơi khác, dù như vậy Xương Mân chỉ cần liếc mắt cũng có thể thấy ánh mắt nhu tình cùng quan tâm của hắn, thế cho nên Xương Mân không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cậu rất sợ chính mình không có cách nào kìm chế nỗi nữa.

Hành vi của Tại Trung và Xương Mân mấy ngày nay đều lọt vào mắt Ngưng Mặc, vài lần định mở miệng nói với Tại Trung, thế nhưng câu nói chưa tới miệng đã nuốt ngược xuống bụng.

Ngưng Mặc mấy ngày nay quan sát Xương Mân, nghĩ cậu đối với Tại Trung vẫn còn tình cảm, Ngưng Mặc nghĩ phải cùng Xương Mân hảo hảo nói chuyện một chút, đến nhìn cũng không chịu nổi nữa.

"Hoàng hậu "

"Ngưng Mặc, ngươi làm sao vậy?" Xương Mân thấy Ngưng Mặc đứng ở ngoài cửa phòng bộ dạng muốn nói lại thôi làm lòng cậu ngập tràn nghi hoặc.

"Ta có thể hay không cùng hoàng hậu ra ngoài nói chuyện?"

"Tốt thôi." Xương Mân theo Ngưng Mặc đi tới chòi nghỉ mát ở hậu viện.

"Ngưng Mặc, có chuyện gì ngươi nói đi."

"Hoàng hậu, người biết không? Từ ngày người cãi nhau với hoàng thượng ở trong cung, hoàng thượng tiều tụy đi rất nhiều, mỗi ngày cũng không ăn đúng giờ, có đôi khi thậm chí bỏ bữa không ăn. Song song lại có quốc sự triền miên, thân thể hoàng thượng đã không còn như trước, đến mỗi buổi tối, cũng là lúc hoàng thượng mệt mỏi nhất, bình thường nửa đêm bị ác mộng làm tỉnh lại. Trong miệng thì chỉ thì thầm' Mân nhi '. Hoàng hậu, ta biết ta chỉ là thuộc hạ, không có tư cách quản người và hoàng thượng. Bất quá, ta thấy được người và hoàng thượng thật sự yêu nhau, chỉ là hiện tại có chút dằn vặt. Vì thế, Ngưng Mặc cầu người, đi đến gặp hoàng thượng có được không."

"Xin lỗi, Ngưng Mặc, có thể để ta suy nghĩa không. Ta không biết còn có được lí do nào để ta tha thứ hắn nữa, hắn đã không còn là Tại Trung của trước kia nữa!" Xương Mân nghe Ngưng Mặc nói vậy cảm thấy rất thương Tại Trung.

Đêm nay trăng rất đẹp, bầu trời đầy sao. Nhưng đối với Xương Mân mà nói, mỹ lệ như thế tất cả đều làm Xương Mân cảm thấy càng thêm tâm tối.

Trước đây ở trong cung, đến mỗi đêm, Xương Mân rất thích lôi kéo Tại Trung cùng nhau ngồi ở tiểu viện, nhìn bầu trời sao, thường thường nói một chút lời tâm tình. Loại cảm giác này làm cậu cảm thấy rất hạnh phúc.

Bất tri bất giác vào lúc này, Xương Mân chạy tới cửa phòng Tại Trung. Kỳ thực trong lòng yêu hắn, cho nên mới có thể trong lúc lơ đãng chạy đến nơi này. Do dự hồi lâu, cậu quyết định gõ cửa "Tại Trung, ngươi ở đâu?"

Đợi một hồi, trong phòng không có thanh âm, càng không có người ra mở cửa, Xương Mân đang suy nghĩ: đã trễ thế này, gian phòng còn sáng, thế nhưng Tại Trung đã đi đâu?

Vì vậy Xương Mân đẩy cửa phòng ra, đi vào, dự định chờ Tại Trung trở về. Bọn họ đã từ lâu không có hảo hảo nói chuyện qua, thừa dịp hôm nay nói cho rõ ràng...

"Mân nhi..." Tại Trung biết được Xương Mân ở gian phòng chờ hắn, rất là kích động, vội vã ôm Xương Mân vào trong lòng.

"Tại Trung..." Xương Mân đồng dạng vươn tay ôm chặt lấy Tại Trung. Cái ôm của hắn rất ấm áp, làm cậu nghĩ tới trước nay chưa có an tâm như thế.

"Mân nhi, đã trễ thế này ngươi sao lại đến đây?" Tại Trung tuy rằng mừng rỡ, thế nhưng cũng nghi hoặc không biết Xương Mân đến đây vì nguyên nhân gì.

"Tại Trung, Ngưng Mặc đã đem chuyện ở trong cung của ngươi nói với ta." Xương Mân ngẩng đầu nhìn Tại Trung.

"Ta có thể có chuyện gì chứ? Ngươi không nên nghe Ngưng Mặc nói bậy." Chỉ cần có Xương Mân bên người, tất cả cực khổ đối với Tại Trung mà nói đều không đáng nhắc tới.

"Vậy vì sao ngươi không ăn đúng giờ? Lại hay đờ người ra, buổi tối không phải đều thấy ác mộng giữa đêm giật mình tỉnh lại? Lẽ nào những thứ này... đều là giả sao?" Xương Mân nhìn Tại Trung, có chút giận dỗi nói "Tại Trung, ta không ở cạnh ngươi, ngươi chiếu cố chính mình thế sao? Ngươi không biết ta sẽ lo lắng cho ngươi?"

"Mân nhi, ngươi ở trong lòng ta rất quan trọng, cái khác đều không đáng nói, chỉ cần ngươi vĩnh viễn ở bên cạnh ta là tốt rồi."

"Tại Trung, ngươi thực sự rất ngốc..."

"Vì ngươi cái gì cũng đáng."

"Tại Trung, kỳ thực đêm nay ta tới tìm ngươi, là có chuyện muốn hỏi ngươi." Cần hỏi vẫn là nên hỏi. Xương Mân đẩy Tại Trung đang ôm ấp mình ra, nghiêm túc nhìn hắn.

"Chuyện gì? Ngươi nói đi!" Tại Trung thấy sắc mặt Xương Mân thoáng cái trầm xuống.

"Ngươi có phái người đến giết Lý gia thôn hay không ?"

"Giết Lý gia thôn? Ta với bọn họ không thù không oán, ta vì sao phải làm như vậy? Mân nhi, ngươi phải tin tưởng ta, lần này thực sự đều không phải ta làm."

"Thực sự là không phải ngươi làm?" Nghe ý tứ trong lời nói Tại Trung, Xương Mân nhất thời an tâm rất nhiều, chỉ là còn nghi hoặc một chút thôi.

"Thực sự đều không phải ta, Duẫn Hạo, Tuấn Tú ta đã biết lỗi của mình, ta thế nào lại lần thứ hai làm ngươi căm hận ta?" Tại Trung lần nữa ôm Xương Mân vào trong lòng.

"Vậy chuyện Lý gia thôn rốt cuộc là ai làm? Bọn họ từ trước đến nay không cùng người ngoài phát sinh tranh chấp, khẳng định sẽ không có kẻ thù tìm đến tận cửa." Xương Mân biết Tại Trung từ trước đến nay dám làm dám chịu, hắn không có làm, thì trăm triệu lần sẽ không thừa nhận, vì thế cậu tin tưởng hắn.

"Chuyện này, ngươi lại hoài nghi ta, nhưng trên thực tế cũng không phải ta làm, vậy khả năng lớn nhất là giá họa." Tại Trung dựa vào tình thế mà suy đoán.

"Giá họa? Muốn giá họa? Lần trước chuyện tam công chúa cũng là giá họa."

"Tam công chúa? Mân nhi, có thể hay không trong hoàng cung có nội gián?" Xương Mân nói, làm Tại Trung nhớ tới chuyện của tam công chúa hồi đầu tháng ba.

"Hẳn là vậy rồi, nói vậy chức quyền của hắn không nhỏ. Tại Trung, vậy ngươi nói hiện tại phải làm sao bây giờ?"

"Ngày mai ta phái người quay về xem thử."

"Ân. Được rồi, chuyện Hữu Thiên ca, ngươi cho ta một giải thích hợp lý thế nào đây?"

"Ta lo lắng cho ngươi một mình ở bên ngoài không ai chiếu cố, cho nên mới len lén phái Hữu Thiên trên đường chăm sóc ngươi. Mân nhi... Ngươi nên hiểu nổi khổ của ta. Ta bắn tên vào Hữu Thiên, mục đích còn không phải là vì muốn ngươi ở lại sao."

"Vậy ngươi cũng không nên làm như vậy a."

"Thế nhưng lúc đó các ngươi khẳng định đều hiểu lầm ta, có lẽ nào lại nghe ta nói!"

"Quên đi, nếu hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng, ta đi trước đây." Dứt lời, Xương Mân dự định ly khai.

"Không nên đi, Mân nhi, thật lâu ta cũng không có ôm ngươi như vậy... Tối nay ngươi ở lại đi, coi như thì bồi ta, thế ta sẽ không gặp ác mộng giữa đêm tỉnh giấc." Xương Mân đã không còn hiểu lầm nữa, như vậy đùa vui một chút cũng không có liên quan gì.

"Vừa rồi ngươi nói Ngưng Mặc nói lung tung, thế nào hiện tại chính ngươi lại loạn ngôn như thế a?" Khó có thể thấy được hình dạng khả ái này của Tại Trung, Xương Mân cũng có hứng thú trêu đùa hắn.

"Ngưng Mặc nói lung tung, thế nhưng ta đều không phải nói lung tung."

"Hanh, nội dung đều không giống nhau."

"Mân nhi... Ở lại đi... nói đúng nghĩa chúng ta là phu thê, không ai có thể nói chúng ta." Tại Trung bên tai Xương Mân, nhỏ nhẹ ôn nhu nói, thổi khí bên tai cậu. Lỗ tai Xương Mân trong nháy mắt đỏ ửng lên.

"Không được, ta phải đến xem thương thế Hữu Thiên ca có chuyển biến tốt hay không." Xương Mân nói những lời này, Tại Trung nghe được tức lên.

"Ngươi quan tâm Hữu Thiên làm cái gì? Ta sẽ không để ngươi đến bên cạnh hắn, hắn đối với ngươi không hề có ý đồ tốt, còn vọng tưởng bắt cóc ngươi, Mân nhi là hoàng hậu của ta, chỉ có thể ở lại bên cạnh ta!"

"Tại Trung, ngươi thực sự là bá đạo." Xương Mân càng nghe lại càng cảm giác Tại Trung bây giờ chẳng khác một hài tử, nếu như để đại thần thấy được, uy nghiêm hoàng đế hoàn toàn sẽ biến mất a.

"Đối với ngươi, ta thích bá đạo." Không đợi Xương Mân cự tuyệt, Tại Trung liền hôn lên má cậu, cảm thụ cảm giác ôm ấp ấm áp, làm nhiệt độ cơ thể hắn tăng lên.

"Tại Trung..." Xương Mân còn chưa nói xong, Tại Trung ôm lấy Xương Mân, thổi tắt ngọn nến trên bàn, hướng phía trong đi vào.

Chương 12

Sáng sớm ngày hôm sau, Tại Trung trong lúc ngủ mơ tỉnh lại. Từ khi Xương Mân rời khỏi, đây là đêm duy nhất hắn được ngủ thoải mái, nhìn Xương Mân đang nằm trong lòng ngực của mình ngủ say, cảm nhận được hương vị ngọt ngào, Tại Trung thấy rất hài lòng, hiểu lầm với Xương Mân rốt cục cũng giải trừ. Nói như vậy, hắn có thể mang cậu trở về, bắt cậu phải ở bên cạnh mình.

Xương Mân mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Tại Trung nhìn chằm chằm vào mình "Làm gì nhìn ta như vậy?"

"Ta thật lâu cũng không có nhìn kĩ ngươi, lẽ nào cho ta xem một chút cũng không thể?"

Tại Trung nói làm Xương Mân nghe xong nói không ra lời. Chính xác thì, thời gian cậu rời khỏi Tại Trung cũng đã nửa năm rồi, gần nửa năm này, làm hai người đều tiều tụy không ít.

"Mân nhi..." Tại Trung nhẹ nhàng gọi.

"Tại Trung, ngươi làm sao vậy?"

"Mân nhi, đáp ứng ta một việc."

"Chuyện gì?"

"Cùng ta hồi cung đi. Không nên rời khỏi ra nữa, ta không thể tưởng tượng nổi những ngày không có ngươi bên cạnh, quả thực một ngày dài như một năm." Tại Trung nói ra cảm giác sâu thẳm trong nội tâm mình.

"Tại Trung..."

"Mân nhi, ngươi chẳng lẽ không đáp ứng ta sao?" Vẻ mặt Tại Trung trong nháy mắt tràn đầy thất vọng.

"Tại Trung, chờ ta tìm được Duẫn Hạo ca, ta sẽ cùng ngươi trở về."

"Mân nhi, ngươi biết được Duẫn Hạo không chết, vậy ngươi càng không nên đi tìm hắn. Ngươi có nghĩ tới không, cho là ngươi tìm được Duẫn Hạo rồi, muốn thay ta bù đắp lỗi lầm. Nhưng ngươi muốn bù đắp thế nào, ngươi biết hắn cũng yêu ngươi, lẽ nào ngươi muốn đem chính mình trao cho hắn?"

"Ta..." Tại Trung nói không phải vô lý, nếu như ba người nhìn thấy nhau sẽ rất khó xử "Thế nhưng ta nghĩ, mặc kệ thế nào, cần phải tìm được Duẫn Hạo ca, coi như là cách xin lỗi đơn giản nhất, chúng ta cũng có thể nói với hắn. Nói không chừng, Duẫn Hạo ca ở dưới đáy cốc cũng đã tìm được người hắn thích a..."

"Ngươi đã nói như vậy, trước tiên chúng ta tìm Duẫn Hạo, sau đó ngươi quay về hoàng cung cùng ta, có được hay không?" Chỉ cần trong lòng Xương Mân nhận định chuyện này, vô luận làm những chuyện đó là vô ích, không bằng thuận theo tâm ý của Xương Mân, làm cậu hài lòng.

"Ân, chỉ cần tìm được Duẫn Hạo ca, ta nhất định sẽ cùng ngươi trở về, không ly khai ngươi nữa..."

"Hảo, ta với ngươi cùng nhau đi."

Ước định thì là ước định, mà hiện thực thường sẽ đánh vỡ ước định đó...

Sau đó vài ngày, Xương Mân vẫn chiếu cố Hữu Thiên, Tại Trung mặc dù có điểm khó chịu. Nhưng vừa nghĩ đến sau chuyện này Xương Mân sẽ mãi mãi bên cạnh mình, huống chi thương thế Hữu Thiên cũng do hắn gây ra, vì thế trong lòng mới cân bằng được một ít.

Nhờ Xương Mân chăm sóc kĩ lưỡng, thân thể Hữu Thiên đã phục hồi phân nửa, vào chiều hoàng hôn, Hữu Thiên luyện võ ở tiểu viện, nằm nhiều như vậy không động sao được chứ.

"Hữu Thiên ca, ngươi thực sự rất lợi hại a..." Xương Mân len lén suy tưởng, không biết Hữu Thiên ca và Tại Trung ai lợi hại hơn a?

"Ha hả, chỉ mới hồi phục phân nửa thôi."

"Phân nửa cũng đã lợi hại như vậy, thân thể Hữu Thiên ca nếu hồi phục hoàn toàn sẽ thế này đây?"

"Sau đó ngươi sẽ biết."

"Sau đó?"

"Đúng vậy."

"Nga, tốt lắm."

"Mân, ta mang ngươi đến một nơi." Nói, Hữu Thiên động thủ kéo Xương Mân đi.

"Nơi nào? Đã khuya rồi."

"Nơi mà ngươi rất muốn đến, đi theo ta là tốt rồi."

"Được thôi." Nơi chính ta muốn đến sao?

Hữu Thiên mang theo Xương Mân đi tới một vách núi, phía dưới vách núi là trùng trùng điệp điệp những đám mây bị ánh nắng nhuộm vàng, làm cho cảm giác chỉ cần ngã xuống, nhất định là thịt nát xương tan a.

"Hữu Thiên ca, ngươi sao lại mang ta tới nơi này? Vọng Thiên nhai?" Xương Mân thấy trên tảng đá lớn viết.

"Ta đã điều tra xong, lúc trước Duẫn Hạo rơi xuống từ nơi này."

"Duẫn Hạo ca... Từ nơi này... ngã xuống..." Xương Mân không thể tin nổi, nếu như thật từ nơi này ngã xuống, thế nào còn có thể sống sót, có thể hay không Lệ ngọc đoán sai a? Duẫn Hạo ca căn bản đã chết.

"Mân, điều không phải ta nói chuyện không may, chỉ là người bình thường từ nơi này ngã xuống nhất định sẽ chết. Nếu như Duẫn Hạo có thể sống sót đó chính là một kì tích."

"Có thể hay không Duẫn Hạo ca thật sự đã chết?"

"Mân, ngươi không nên đau buồn quá." Hữu Thiên ôm Xương Mân đang khóc vào trong lòng. Bất tri bất giác trong lòng hắn Xương Mân đã chiếm một vị trí quá quan trọng, nhìn cậu khổ sở Hữu Thiên càng thêm khổ. Vì cậu, Hữu Thiên không tiếc phản bội Tại Trung. Hiện tại, điều Hữu Thiên muốn làm nhất là mang Xương Mân rời khỏi. Dù Xương Mân là hoàng hậu của Tại Trung, Hữu Thiên cũng không muốn buông tay.

"Mân, ta mang ngươi ly khai, ly khai nơi thương tâm này, chúng ta không bao giờ ... trở về nữa..."

"Phác Hữu Thiên, lá gan của ngươi thật đúng là càng lúc càng lớn, đến bây giờ vẫn vọng tưởng bắt cóc hoàng hậu của trẫm!" Thanh âm của Tại trung cho thấy hắn tức giận đến mức nào."Trẫm hết lần này đến lần khác buông tha ngươi, thế nhưng ngươi thì sao? Làm ra chuyện như vậy, đây là báo đáp của ngươi?"

Hữu Thiên buông Xương Mân ra, thấy Tại Trunng đứng cách bọn họ không xa.

"Mân ở bên cạnh ngươi chịu khổ sở, hắn căn bản không thích hợp ở hoàng cung. Nhưng ngươi muốn đem hắn biến thành chim hoàng yếu mà nhốt ở trong lồng, lấy đi tự do của hắn. Ngươi chưa vì Mân mà suy nghĩ, còn làm ra những việc thương tổn hắn. Dù làm ái nhân của ngươi lần nữa, cũng sẽ trở nên không thoải mái. Vì thế, hôm nay ta nhất định phải mang Mân đi, làm cho hắn rời khỏi ngươi."

"Hữu Thiên ca, ngươi hiểu lầm rồi." Xương Mân ở một bên lôi kéo tay áo Hữu Thiên.

"Phác Hữu Thiên, ngươi nói thật đơn giản."

"Đơn giản hay không thử thì mới biết được." Dứt lời, Hữu Thiên rút ra kiếm tùy thân luôn mang theo bên người, hướng Tại Trung thẳng tấp đâm đến.

"Tại Trung, cẩn thận..." Vào tình thế cấp bách trước mắt, Xương Mân vẫn như trước luôn nghĩ đến an nguy của Tại Trung.

"Mân nhi, có những lời này của ngươi là đủ rồi." Tại Trung tiếp nhận kiếm Ngưng Mặc phóng đến, trao Ngưng Mặc một cái nhìn, bắt đầu cùng Hữu Thiên đối chiến.

Ngưng Mặc hiểu rõ ý tứ của Tại Trung, đến bên cạnh bảo vệ Xương Mân, để tránh khỏi đao kiếm không có mắt đã thương cậu. Xương Mân muốn ngăn Tại Trung và Hữu Thiên lại, thế nhưng lại bị Ngưng Mặc điểm huyệt nói, động cũng không động được, nói cũng nói không được, chỉ có thể trừng trừng mắt nhìn hai người tranh đấu.

"Hữu Thiên, ngươi bỏ cuộc đi, ngươi căn bản đánh không lại ta, ngươi làm như vậy chẳng khác nào tìm đến cái chết." Tại Trung kiếm kiếm đều dùng toàn lực, làm Hữu Thiên khó có thể chống đỡ.

"Ta sẽ không để Xương Mân bên cạnh ngươi. Vì thế ta sẽ không dễ chết như vậy." Hữu Thiên may mắn tránh thoát một kiếm của Tại Trung đâm tới, kiếm Tại Trung cứ thế lướt qua người Hữu Thiên, một chùm tóc cứ như vậy rơi xuống... Nếu là phản ứng hơi chậm một chút, thương tổn sẽ không chỉ là tóc, mà là tính mạng.

"Ta biết ngươi thích Mân nhi, thế nhưng đó chỉ là tình cảm của ngươi mà thôi, người Mân nhi yêu căn bản không phải ngươi." Tại Trung nói thẳng ra, trong lòng Xương Mân thủy chung chỉ có Tại Trung, cho dù lựa chọn lại, cậu vẫn yêu hắn, không thể thay đổi.

"Hắn thủy chung chỉ yêu có mình ngươi, cái này ta biết, không cần ngươi lại nhắc nhở ta!" Tuy rằng biết Tại Trung cố ý nói lời này là muốn chọc giận. Hữu Thiên nhịn không được, nội thể trong người bắt đầu hỗn loạn.

"Mân nhi vĩnh viễn đều chỉ có thể là của ta, người khác đừng hòng mơ tưởng có được hắn." Tại Trung đã nhận ra Hữu Thiên không được bình thường. Tuy rằng chỉ cần động thủ một chút là có thể lấy đi sinh mạng Hữu Thiên, nhưng vì Xương Mân, dù làm gì Tại Trung cũng sẽ làm.

"Tại Trung, ngươi đừng cố chấp, cách này chỉ làm các ngươi yêu càng thêm khổ cực. Buông tay đi, cho Mân tự do." Hữu Thiên đã càng ngày càng không có khả năng chống đỡ công kích của Tại Trung, từng bước một thối lui về phía sau.

"Phác Hữu Thiên, cho ngươi một cơ hội, buông tay chịu trói đi, ta nể mặt Mân nhi, miễn cưỡng tha cho ngươi một mạng." Tại Trung phát giác tinh thần Hữu Thiên đã bắt đầu biến hóa, suy đoán vết thương Hữu Thiên có chuyển biến xấu.

"Ta cho dù chết, cũng sẽ liều mạng với ngươi." Vai phải Hữu Thiên càng ngày càng nghiêm trọng, vết thương cũ cũng bị nứt, loáng thoáng cảm thấy có dịch thể lại chảy ra.

"Sắp chết thì không cần nhiều lời." Tại Trung vận nội công dồn vào kiếm, một kiếm hướng Hữu Thiên đâm tới.

Hữu Thiên khả dĩ có thể tiếp nhận kiếm này, thế nhưng ngay lúc giơ tay phải thì vết thương kịch liệt đau đớn làm tay Hữu Thiên không nhất nổi kiếm, kiếm Tại Trung cứ như thế đâm sâu vào ngực Hữu Thiên, huyết đỏ từ kiếm chảy xuống.

"Hữu Thiên..." Tại trung căn bản không muốn dồn người vào chỗ chết, Tại Trung rõ ràng Hữu Thiên có đủ khả năng tiếp một kiếm của hắn, thế nhưng hiện tại...

Hữu Thiên té trên mặt đất, xa xa nhìn Xương Mân, trong ánh mắt đều là bi ai: Mân, mặc kệ ta đối với ngươi thế nào, ta cũng không tồn tại trong mắt ngươi. Trong tim ngươi không có ta, bất quá những điều này ... không quan hệ. Thế giới của ngươi rất tốt, ta cũng không muốn bởi vì ta mà quấy rầy thế giới thuộc về ngươi. Cho nên đến nay ta cũng không biểu lộ với ngươi, ta không hy vọng lại mang đến gánh nặng cho ngươi.

Có đôi khi ta thường suy nghĩ, rốt cuộc trong lòng ngươi ta tồn tại như thế nào, ta biết lòng của ngươi đều chỉ có Tại Trung, có thể ta không có chút nào đáng kể. Sau đó chính mình lại bắt đầu chấp nhất, vô luận kết quả ra sao, ta rất cảm tạ ông trời cho ngươi đi tới bên ta, làm cho ta thấy được cuộc sống tươi đẹp nhất. Dù là tiếc nuối, ta cũng đã rất hạnh phúc, so sánh với những người khác ta đã rất may mắn rồi...

Ngưng Mặc ở một bên thấy tình huống không ổn, giải huyệt đạo cho Xương Mân, đi tới bên cạnh Tại Trung. Xương Mân thấy thế vội vàng chạy đến bên cạnh Hữu Thiên. Cậu sợ, rất sợ, tình hình hiện tại và lúc Tuấn Tú chết hoàn toàn giống nhau.

"Hữu Thiên ca... Ngươi không nên làm ta sợ a... Hữu Thiên ca..." Xương Mân nhìn Hữu Thiên đang hấp hối, trong lòng đau nhói nói không nên lời.

Sớm biết trước đã để Hữu Thiên rời xa mình, nếu lúc trước Hữu Thiên ly khai, hiện tại sẽ không vì mình mà phản bội Tại Trung. Nếu cậu sớm một chút hòa giải hiểu lầm với Tại Trung, như vậy Hữu Thiên hiện tại cũng sẽ không rời khỏi mình, cũng sẽ không đánh nhau với Tại Trung, lại càng không chết như thế.

Việc này cho tới nay đều như vậy, chỉ cần quen biết cậu đều kết thúc trong bi kịch.

"Mân. . . Xin lỗi. . . Ta. . . không giúp được. . . ngươi, ta. . . thực sự. . . rất. . . thích. . . ngươi. . ." Hữu Thiên dùng hết khí lực thoát ra những lời cả đời này mình muốn nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ckcm123456