1231231231
Một cái bình nguyên rộng lớn trải dài ra trước mắt. Không có bóng dáng một trái núi, hay một quả đồi ở đây. Khung cảnh bình nguyên hoàn toàn bằng phẳng không hề có chút lồi lõm.
Đây chính là bình nguyên trung tâm, nổi tiếng. Chỉ nghe đến cái tên cũng xác định được vị trí của nó trên đại lục.
Ở giữa đại lục, chính là bình nguyên bằng phẳng, kéo dài cả ngàn dặm.
Khu vực bình nguyên mặc dù không thể rộng lớn được như phương Đông và phương Tây, nhưng nó chính là khu vực nối liền giữa hai nơi. Cho dù là phương Đông hay phương Tây thì cũng đều xây dựng ở hai đầu bình nguyên vô số tòa thành, dùng để ngăn cản sự tiến công của đối phương.
Từ trước tới nay, trong khoảng ba mươi năm lại có một bên cường thịnh còn một bên suy yếu. Trải qua bao nhiêu năm, trên khu vực bình nguyên đã diễn ra vô số trận chiến đấu khốc liệt.
Mỗi một tấc đất trên bình nguyên thấm đẫm không biết bao nhiêu là máu.
Khi Hạ Nhất Minh đi theo đội ngũ của Linh Tiêu bảo điện tới đây, quân đội của Đại Thân đã tập trung tại các thành thị nơi biên giới.
Trong phạm vi của Đại Thân, Linh Tiêu bảo điện được nhắc tới đầu tiên. Thế lực của bọn họ trải khắp cả phương Đông, cho dù là hoàng thất cũng không dám chọc vào.
Đó chính là hiệu quả của việc có được một số lượng lớn cường giả siêu cấp.
******
Mặc trời chói chang lơ lửng trên đỉnh đầu, tỏa ánh sáng gay gắt xuống mặt đất.
Từ khu phố thuộc một ngôi thành hùng vĩ gần bình nguyên có một vị đại hán trung niên mập mạp đi ra khỏi thành, cầm ô đứng chờ hơn hai canh giờ.
Phía sau người đó có hơn mười người ăn mặc khác nhau đứng thành từng nhóm. Mỗi một nhóm có khoảng năm đến mười người. Tất cả đều cầm ô đứng với nhau đang thảo luận một chuyện gì đó.
Trong số đó, ngoài những người lớn tuổi ra, khuôn mặt những người trẻ tuổi có một chút kiêu ngạo. Điều khiến cho kẻ khác kinh ngạc chính là đám người cao tuổi trong số đó lại toát ra khí thế trầm ổn giống như một ngọn núi. Bởi tu vi của bọn họ đã đạt tới cảnh giới tiên thiên.
Tuy nhiên tất cả đều hết sức cung kính với đại hán trung niên kia. Giống như hắn chính là người đứng đầu.
Mọi người ngồi dưới ô, từ từ uống từng ngụm nước chè thơm mát, tán gẫu với nhau.
Nhìn dáng vẻ nhàn nhã của họ ai cũng nghĩ họ đang ngồi nghỉ ngơi. Nhưng thực tế, tất cả những người đó đều đang chờ đội ngũ của Linh Tiêu bảo điện.
Cuối cùng, trong tầm mắt của họ cũng xuất hiện một đội nhân mã.
Sau khi những bóng người đầu tiên xuất hiện, tuy nét mặt vẫn thản nhiên nhưng trong lòng bọn họ lại thầm kêu lên cuối cùng cũng tới.
Tốc độ của đoàn ngựa cực nhanh. Tiếng vó ngựa vang vọng trong bình nguyên khiến cho khung cảnh càng thêm hoàng tráng. Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tất cả những người đang ngồi đó đều hơi biến sắc nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
Chỉ trong chốc lát, đoàn ngựa cũng chỉ còn cách hơn trăm thước.
Đột nhiên, không có một tiếng quát hay sự ra hiệu của ai, tất cả đám kỵ sĩ cùng kéo cương khiến cho ngựa dựng đứng lên rồi dừng lại.
Động tác của mấy trăm kỵ sĩ đều tăm tắp, làm cho mọi người chấn động.
Khuôn mặt những người đứng sau đại hán trung niên vẫn thản nhiên, nhưng tròng lòng lại có chút hoảng sợ. Cảm nhận thực lực của đội hình trước mắt, mấy người đó đều có chút ngơ ngác.
Đại hán mập cười ha hả, bước ra. Mặc dù vóc người của hắn rất béo nhưng động tác lại không hề chậm. Thoáng cái, hắn đã tới trước mặt đám kỵ sĩ, cao giọng nói:
- Đại Thân đông chinh, phó Thống soái Vũ Vô Thường nghênh đón các vị dũng sĩ của Linh Tiêu bảo điện. Xin hỏi vị huynh đài nào dẫn đầu?
Tiếng nói của hắn không to nhưng vẫn đập vào tai mỗi người. Sau khi thấy đại hán mập biểu hiện thực lực, sự kiêu ngạo của đám kỵ sĩ cũng mất đi vài phần.
Trên thế giới này, ngoại trừ Linh Tiêu bảo điện vẫn còn có những người khác nữa.
Kỵ sĩ cầm đầu chỉnh lại mũ giáp, cất tiếng cười to, nói:
- Lão già kia! Ngươi không nhận ra lão phu hay sao?
Vũ Vô Thường giật mình, không tin vào mắt mình, nói:
- Ngụy Tông Tân! Ngươi tự mình cầm đầu?
Đám người cách đó không xa chợt nổi lên những tiếng xì xầm. Sau khi đại hán trung niên đứng dậy cũng chẳng còn ai dám ngồi nữa. Còn hai mươi cao thủ tiên thiên thì kinh ngạc nhìn đám kỵ sĩ, ánh mắt có chút hoảng sợ.
Hiển nhiên, tiếng kêu của đại hán mập đã khiến cho bọn họ sợ hãi.
Cái tên Ngụy Tông Tân có lẽ đám tiểu bối chẳng mấy người biết. Nhưng đối với mấy lão già như bọn họ lại chẳng khác gì sấm vọng bên tai.
Khi bọn họ bước chân vào võ đạo thì cái tên đó đã tỏa sáng rực rỡ, chẳng khác gì mặt trời.
Một người thanh niên, kéo tay áo một vị lão nhân, thấp giọng hỏi:
- Thái gia gia! Danh tiếng người này so với Kim Chiến Dịch tiền bối như thế nào?
Lão nhân trầm giọng, nói:
- Ngụy tiền bối thành danh trước Kim Chiến Dịch cả trăm năm.
Tất cả mọi người đều thầm than trong lòng. Linh Tiêu bảo điện đúng là môn phái mạnh nhất Đại Thân, cường giả nối tiếp nhau không đời nào là không có.
Ngụy Tông Tân nhảy xuống ngựa, nói:
- Thế nào? Chẳng lẽ ta không đến được hay sao?
Vũ Vô Thường lắc đầu, nói:
- Tất nhiên là có thể. Nhưng ta không hiểu là trăm năm trước ngươi đẽ tuyên bố quy ẩn, toàn lực đột phá cảnh giới tôn giả. - Hắn đảo mắt một cái, ngập ngừng hỏi:
- Ngươi trở thành tôn giả rồi hay sao? Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nét mặt già nua của Ngụy Tông Tân đỏ bừng lên, nói:
- Chuyện cũ không nhắc tới nữa. Chúng ta đã đi cả đoạn đường dài, ngươi nhanh xếp chỗ nghỉ đi.
Vũ Vô Thường cười ha hả. Cánh tay to béo vung lên một cái liền có người chạy tới đưa đoàn ngựa vào trong thành. Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đến lúc này, đám người phía sau, dưới sự dẫn đầu của hai mươi tiên thiên cao thủ, bước tới để chào.
Đám thanh niên bình thường vẫn vô cùng cao ngạo, nhưng lúc này lại cầm như hến, ngay cả tư cách mở miệng cũng không có.
Ngụy Tông Tân mỉm cười, nói:
- Vũ huynh! Ngươi vẫn thích khoa trương như thế.
Vũ Vô Thường lắc đầu, cười khổ:
- Ngụy huynh nói đùa. Nếu biết ngươi dẫn đoàn tới, thì ta cũng chỉ tới một mình. - Hắn ngập ngừng một chút, rồi hỏi:
- Nhưng theo như tin tức thì người dẫn đầu là Kim tiểu tử, thiên tài của quý phái. Tại sao không thấy mặt?
Ngụy Tông Tân lắc đầu, nói:
- Kim sư đệ không có thói quen khách khí nên đã chạy tới phủ của ngươi rồi.
Vũ Vô Thường ngẩn người, sau đó chợt hiểu liền cười nói:
- Đây là truyền thống của quý phái phải không?
Ngụy Tông Tân tức giận, trừng mắt nhìn hắn một cái. Hai người lên ngựa sóng vai đi chẳng hề để ý tới những người xung quanh.
Nhưng cho dù thái độ của bọn họ như thế, những người quanh đó cũng không dám làm càn. Đám người đó càng cúi thấp sau đó đi về phía cửa thành.
Một lúc sát, tất cả mọi người đều đi hết. Khung cảnh lại trở nên vắng lặng, ngay cả mấy cái ô để che nắng cũng bị mang đi.
Sau khi mọi người đi khỏi, hai bóng người chợt đột ngột xuất hiện.
- Hạ huynh đệ! Ta nói có sai đâu. - Kim Chiến Dịch đắc ý nói:
- Nếu chúng ta tới đây chắc chắn sẽ bị những người này làm phiền đến chết.
Hạ Nhất Minh cũng chẳng biết nói gì. Những thật ra, hắn cũng không thích giao tiếp với những người đó, nên đồng ý với lựa chọn của Kim Chiến Dịch.
- Kim huynh! Những người đó chính là thế gia của Đại Thân hay sao?
- Bọn họ không phải là thế gia như ở vùng Tây Bắc đâu. - Kim Chiến Dịch thuận miệng, nói:
- Các thế gia ở phía Tây của Đại Thân thuộc loại gia tộc mới phát triển. Trong những gia tộc này chỉ cần xuất hiện một tiên thiên cường giả là có thể thành lập một thế gia kéo dài vài trăm năm. Nhưng những gia tộc đó không thể so sánh được với những đại gia tộc đã trải qua cả ngàn năm.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng gật đầu. Đại Thân hoàn toàn khác với Tây Bắc.
Một tiên thiên cao thủ thành lập gia tộc là việc mà ở vùng Tây Bắc khó có thể tưởng tượng được.
Đến bây giờ, Hạ Nhất Minh mới hiểu được các khu vực đều có những điều khác nhau.
Sự khinh thường trên mặt Kim Chiến Dịch chỉ thoáng qua liền biến mất. Hắn nghiêm mặt nói:
- Hạ huynh! Thế gia ở nơi đây không thể so sánh với những đại gia tộc ở bên trong nội địa. Nếu sau này, ngươi có vào nội địa, không thể coi thường.
Hạ Nhất Minh cảm thấy rùng mình, hỏi:
- Thực lực của các thế gia trong nội địa thế nào?
- Rất mạnh! - Kim Chiến Dịch nghiêm túc nói:
- Thế gia trong nội địa cũng có cả những gia tộc siêu cấp có đến mấy ngàn năm lịch sử. Trong những gia tộc đó, bọn họ căn cơ vô cùng sâu, với vô số cao thủ hàng đầu. - Hắn ngập ngừng một chút, nói:
- Nghe nói, trong mấy gia tộc đó thậm chí còn có cả cao thủ cấp bậc tông giả. Cho nên không thể khinh thường.
Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu. Một cái gia tộc không phải là một môn phái mà có cả cao thủ cấp bậc tôn giả. Việc như thế đúng là không thể ngờ được.
Hắn nhìn về phía Tây Bắc, mà trong lòng không biết nói gì.
Thực lực của Đại Thân quả nhiên Tây Bắc không thể so sánh được.
Ở phía tây của thảo nguyên trung tâm có một ngôi thành lớn được xây từ mấy ngàn năm trước. Trải qua bao lần xây dựng, tu bổ, rồi tới thời Đại Thân thì được gọi là Trấn Kim thành.
Ngôi thành này chính là vị trí mà quân đội của Đại Thân đồn trú để tạo ra một phòng tuyến, ngăn cản đại quân của phương Tây.
Xung quanh Trấn Kim thành còn có mười ngôi thành nhỏ chắn lấybình nguyên và lối vào phương Đông. Nếu đại quân phương Tây muốn đi qua, bọn họ bắt buộc phải hạ toàn bộ số thành này.
Nhưng tất cả mọi người đều biết chuyện như thế không có khả năng xảy ra.
Trên thế giới này, chỉ cần vũ lực hàng đầu của hai bên không có gì thay đổi thì muốn đối phương bị diệt vong là chuyện rất khó.
Có điều, cứ hơn mười năm, hai bên nhất định sẽ xảy ra một trận đại chiến. Trận chiến này có thể do bất cứ bên nào phát động, còn phe kia thì bắt buộc phải chiến. Cũng có đôi khi cả hai bên quốc lực đều mạnh nên cùng khơi mào, đánh một trận.
Việc này giống như cả hai quốc gia đều bị yểm bùa, cho dù thế nào cũng không tránh khỏi xung đột.
Bên trong Trấn Kim thành có một tòa phủ đệ xa hoa. Đó cũng không phải là nơi ở của Thống soái Tây chinh.
Nơi này chính là chỗ ở của phó Thống soái Vũ Vô Thường.
Mặc dù hắn là phó Thống soái của đại quân chinh Tây, nhưng lại có thân phận đặc biệt, không bị người nào khống chế. Tất cả mọi người chỉ biết hắn mang danh phó Thống soái, ở đây hưởng thụ, chơi đùa, không hề có vị tướng quân nào đến, mà cũng chẳng hề tham gia quân vụ.
Tất nhiên, nếu hắn mang họ Vũ thì đó chính là họ của hoàng thất đương triều. Có thể hắn chính là người do hoàng tộc phái tới giám thị Thống soái.
Có điều, người biết được lại lịch của hắn cũng không nhiều lắm. Nhưng trong số người biết hiển nhiên là có Ngụy Tông Tân. Mà Ngụy Tông Tân biết được thì Kim Chiến Dịch cũng biết là điều hiển nhiên.
Khi Kim Chiến Dịch đưa Hạ Nhất Minh tới ngôi nhà đó, Ngụy Tông Tân và Vũ Vô Thường đã chờ từ lâu.
- Kim sư đệ! Sao giờ này ngươi mới tới? - Ngụy Tông Tân oán giận nói.
Kim Chiến Dịch cười hả hả, nói:
- Đại sư huynh! Ngươi tới trước được hưởng rượu ngon, thịt ngọt. Hai chúng ta ở bên thèm khát như vậy nên để sau khi các ngươi xong tiệc liền tới ngay.
Nói xong, hắn xoay người, vái chào Vũ Vô Thường một cái, nói:
- Vũ huynh! Mười năm không gặp.
Vũ Vô Thường đáp lễ, thở dài một tiếng, nói:
- Kim huynh! Lần đầu ta gặp mặt thì ngươi mới bước chân vào Nhất đường thiên. Chẳng ngờ mới hơn mười năm, tu vi của ngươi đã tăng đến mức độ như vậy, chẳng hề kém Ngụy huynh và lão phu.
Hạ Nhất Minh thản nhiên đứng cạnh, nhưng trong lòng hơi rùng mình. Ánh mắt nhìn hắn thêm phần cảnh giác.
Khi mới nhìn, Hạ Nhất Minh cảm giác người này có chút không đơn giản. Nhưng chẳng ngờ hắn lại đem bản thân so sánh cùng với Kim Chiến Dịch và Ngụy Tông Tân.
Đến lúc này hắn mới hiểu, không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.
Kim Chiến Dịch lắc đầu, nói:
- Vũ huynh! Ta giới thiệu với ngươi một người. - Hắn chỉ vào Hạ Nhất Minh, nói:
- Vị này đến từ Thiên Trì Tây Bắc, tên là Hạ Nhất Minh. Thiên phú của hắn trên con đường tu luyện được trời cao ưu đãi, khiến cả tiểu đệ cũng phải thèm khát.
Vũ Vô Thường cười tủm tỉm. Ánh mắt chợt sáng ngời, kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh, nói:
- Vị này chính là người liên thủ với ngươi đánh với Kỳ Liên song ma?
Khi hắn nói tới Kỳ Liên song ma, thái độ có phần coi trọng. Hạ Nhất Minh hiểu ngay, giữa gã và Kỳ Liên song mà có vấn đề gì đó. Những chỉ cần thấy hắn cùng với Ngụy Tông Tân có mối quan hệ hợp với nhau thì Hạ Nhất Minh cũng đoán được một chút duyên cớ.
Hạ Nhất Minh vái hắn một cái thật sâu, nói:
- Bái kiến Vũ huynh.
Vũ Vô Thường vội tiến lên hai bước, cuống quýt khoát tay, nói:
- Không dám! Không dám! Hạ huynh quá khách khí.
Hai bên phân chủ khách ngồi xuống. Ánh mắt Vũ Vô Thường nhìn Hạ Nhất Minh một chút, có phần hơi do dự.
Ngụy Tông Tân lắc đầu, nói:
- Vũ huynh! Ngươi không cần phải đoán. Ta cam đoan với ngươi, năm nay hắn vừa tròn hai mươi tuổi.
Vũ Vô Thường cứng người, nhìn sâu vào mắt Hạ Nhất Minh nói:
- Thì ra lời đồn vẫn chưa phóng đại. Đúng là lão phu đã coi thường anh hùng trong thiên hạ rồi.
Ngụy Tông Tân cười khổ, nói:
- Không phải ngươi coi thường anh hùng trong thiên hạ, mà là chẳng ai nghĩ trên thế gian này lại có một người như thế.
Hạ Nhất Minh biết hai người đang nói tới tuổi của mình. Nhưng bản thân cũng đã quá quen với việc đó.
Cho dù là Hác Đồng tôn giả cũng phải tấm tắc, ngạc nhiên chưa cần nói tới người khác.
Hắn ngồi trong cái ghế thái sư, hai tay để lên thành ghế, im lặng. Nhìn sự trầm ổn đó chỉ sợ mọi người cũng chẳng nghĩ tới tuổi thật của hắn.
Sau khi biểu hiện sự kinh ngạc và kính nể của mình xong, Vũ Vô Thường cũng không nhắc tới chuyện đó nữa.
Hắn quay đầu lại, nói:
- Kim huynh! Lần này lão phu cố tình ra ngoài thành đón là có chuyện muốn nói. May là ngươi đi qua chỗ này, nếu mạo muội tiến tới mấy thành thị nơi tiền tuyến thì chính là lão phu có tội.
Kim Chiến Dịch kinh ngạc, quay đầu nhìn Ngụy Tông Tân. Chỉ thấy lão cũng ngơ ngác, nên trong lòng cũng không hiểu tại sao.
- Vũ huynh! Thành thị ở tiền tuyến làm sao? Chẳng lẽ cao thủ phương Tây khai chiến? - Kim Chiến Dịch không hiểu, hỏi.
Vũ Vô Thường lắc đầu, nói:
- Kim huynh! Bọn họ có khai chiến hay không ta không biết. Nhưng ta có thể xác định một vấn đề đó là nếu ngươi xuất hiện ở đó thì chắc chắn bọn họ sẽ dùng hết cách để giết.
Kim Chiến Dịch giật mình, hỏi:
- Tại sao?
- Bởi vì đó chính là cách để hai bên xảy ra đại chiến. - Vũ Vô Thường chậm rãi nói.
Kim Chiến Dịch hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nói hươu nói vượn. Bọn chúng đã chủ động khiêu chiến thì... - Hắn đột nhiên ngừng lại, đưa mắt nhìn Hạ Nhất Minh có chút kiêng kỵ.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên. Hắn hết sức tò mò đối với trận đánh lịch sử, cứ mười năm diễn ra một lần của hai bên. Hôm nay, nghe Kim Chiến Dịch nói thì hình như trong đó có điều gì huyền bí.
Nhớ tới lúc trước, khi bọn họ chuẩn bị đi tới Đại Thân thì được tin phương Tây chuẩn bị quân đội. Lúc đó, Kim Chiến Dịch chẳng hề lo lắng mà còn có chút hăng hái. Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chuyện này hoàn toàn không bình thường chút nào.
Ngụy Tông Tân ho nhẹ một tiếng, nói:
- Vũ huynh! Tại sao ngươi phải nói như vậy với Kim sư đệ?
Vũ Vô Thường vội vã xua tay, nói:
- Ngụy huynh đừng có hiểu lầm. Không phải ta mà là người phương Tây nói. Bọn họ chỉ trích ngươi xâm nhập phương Tây, giết chết nhiều vị thánh kỵ sĩ. Hơn hữa còn đem nguyên nhân cuộc chiến đổ lỗi lên đầu ngươi. Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ngụy Tông Tân và Kim Chiến Dịch đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, Ngụy Tông Tân nổi giận nói:
- Nói hươu nói vượn.
Vũ Vô Thường cười khổ một tiếng, nói:
- Cho dù thế nào thì bọn họ đã đưa ra phần thưởng với ngươi ở công hội thích khách với giá cực cao. Chỉ cần người nào có thể giết chết ngươi thì cánh cửa giáo đường sẽ mở rộng để cho bọn họ vào Thánh Thủy trì một lần. - Vũ Vô Thường nghiêm túc, nói tiếp:
- Lời hứa hẹn của bọn họ không chỉ giới hạn đối với cường giả phương Tây. Bất kỳ cường giả nào trên thế giới này cũng đều được chấp nhận.
Nét mặt Ngụy Tông Tân nhất thời trở nên khó coi. Hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Mấy lão bất tử phương Tây này bị điên rồi hay sao? Đưa ra điều kiện như thế chẳng lẽ định phá bỏ cơ hội của Kim sư đệ hay sao chứ?
Vũ Vô Thường gật đầu. Hắn cười hắc hắc, nói:
- Lão phu tọa trấn ở đây mười năm, quan hệ với bọn chúng cũng nhiều. Nhưng theo ta thấy không thể trách được bọn họ. Có trách thì trách thiên phú của Kim sư đệ quá cao, tiềm lực quá lớn. Vì thế khiến cho bọn chúng sợ, trăm năm sau sẽ xuất hiện một vị cường giả hàng đầu thì càng khó khăn hơn.
Lời nói của hắn có kèm theo một chút hả hê. Sau đó, hắn cố tình nhìn Hạ Nhất Minh, nói:
- Hạ huynh! Ngươi cũng phải cẩn thận một chút.
Hạ Nhất Minh giật mình, hỏi lại:
- Ta phải cẩn thận cái gì?
Vũ Vô Thường nghiêm mặt, nói:
- Nếu để cho mấy lão già phương Tây biết được ngươi tới đây, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu.
Ngụy Tông Tân hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Vũ huynh yên tâm! Chuyện liên quan tới Hạ huynh, chúng ta vẫn chưa truyền ra ngoài. Người phương Tây cũng không có khả năng biết được tuổi thật của Hạ huynh.
Hạ Nhất Minh hơi cau mày lại. Hắn thầm nghĩ, nếu Linh Tiêu bảo điện vẫn chưa truyền ra thì làm sao Vũ Vô Thường lại biết được. Nhưng nghĩ thì nghĩ, hắn vẫn để ở trong lòng.
Kim Chiến Dịch vung tay lên, nói:
- Đa tạ Vũ huynh nhắc nhở. Nhưng Kim mỗ đã tới đây cũng muốn gặp cao thủ trong thiên hạ. Nếu có thể gặp được đối thủ thích hợp thì đúng là cầu còn chẳng được. Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vũ Vô Thường nhăn mặt nói:
- Kim huynh! Lần này, ngươi không chỉ đối mặt với thích khách của phương Tây mà còn có cao thủ đến từ Hoàng Tuyền môn nữa đấy.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc, nói:
- Vũ huynh! Bọn họ chỉ cần một câu nói mà có nhiều người bỏ sức như vậy hay sao?
Vũ Vô Thường thở dài một tiếng, nói:
- Hạ huynh! Giải thưởng bọn họ đưa ra quá cao. Chỉ cần là người tu luyện võ đạo sẽ khó tránh khỏi sự hấp dẫn. Hơn nữa, phong cách của người phương Tây mặc dù có thể coi là cực đoan, nhưng rất coi trọng danh dự. Một khi đã hứa chuyện gì thì không hề thay đổi.
Hạ Nhất Minh nhất thời im lặng. Như vậy, việc chấp nhận cao thủ trên khắp thiên hạ, đúng là mấy lão già phương Tây này đã bỏ ra khá nhiều vốn liếng.
Kim Chiến Dịch rũ tay áo xuống, nghiêm nghị nói:
- Vũ huynh! Việc này không cần nói nữa. Tiểu đệ tự có chủ trương. Nhưng lần này tới đây, tiểu đệ lại có việc muốn nhờ.
Vũ Vô Thường nhìn nét mặt của Kim Chiến Dịch, mỉm cười, thận trọng, nói:
- Kim huynh có việc gì thì cứ nói. Chỉ cần hoàng thất chúng ta có thể làm được, nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Kim Chiến Dịch không dễ mở miệng cầu người. Nhưng khi đã mở miệng chắc chắn là việc không bình thường.
Vũ Vô Thường cảm thấy khó hiểu, với địa vị của hắn trong Linh Tiêu bảo điện thì có chuyện gì phải cầu tới người ngoài? Nhưng có được cơ hội kết giao với đối phương thì hắn cũng chẳng bỏ qua.
Kim Chiến Dịch trầm giọng, nói:
- Vậy tiểu đệ cám ơn trước.
Vũ Vô Thường giật mình, cảm thấy đây không phải chuyện đùa. Hắn hít sâu một hơi, nói:
- Kim huynh cứ nói.
Kim Chiến Dịch chưa nói ngay mà quay đầu, lẳng lặng nhìn Ngụy Tông Tân. Ngụy Tông Tân sửng sốt, một lúc sau liền mở miệng:
- Kim sư đệ! Ngươi muốn ta đi ra hay sao?
Kim Chiến Dịch mỉm cười, gật đầu một cái, nói:
- Xin Đại sư huynh thành toàn.
Ngụy Tông Tân mặc dù có chút không thoải mái, nhưng hắn thành danh đã hơn trăm năm, chuyện gì cũng từng trải qua. Hơn nữa, hắn và Kim Chiến Dịch có quan hệ với nhau không phải bình thường nên lấy tay chỉ chỉ, rồi cười, mắng:
- Cái tên tiểu tử này! Đúng là cứng đầu. Ngay cả sư huynh mà cũng kiêng kỵ.
Mặc dù mắng, nhưng động tác của hắn lại nhanh chóng, đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói:
- Vũ huynh! Ta nghiện rượu lắm rồi. Đi trước uống rượu đây.
Lúc này, nét mặt Vũ Vô Thường vô cùng nghiêm túc. Hắn có cảm giác không yên tâm lắm. Cảm giác này đã gần trăm năm chưa từng xuất hiện.
Kim Chiến Dịch làm như vậy thể hiện rõ chuyện này không liên quan gì đến môn phái, hoàn toàn là việc riêng. Nhưng nhìn Hạ Nhất Minh vẫn ở lại cũng có thể đoán được chuyện này có liên quan tới hai người.
Mặc dù thực lực của cả hai không chênh lệch nhau nhiều lắm. Nhưng nhớ tới tuổi tác, Vũ Vô Thường lại hết sức bùi ngùi. Có lẽ, đắc tội với một vị tôn giả cũng còn hơn đắc tội với hai người bọn họ.
Thở dài một cái, Vũ Vô Thường thành tâm nói:
- Kim huynh! Hy vọng yêu cầu của ngươi đưa ra không khó. Năng lực của Vũ mỗ có hạn nên nhiều chuyện thật sự là hữu tâm mà vô lực.
Kim Chiến Dịch bình tĩnh, nói:
- Vũ huynh yên tâm! Chuyện này đối với Vũ huynh mà nói lại hết sức đơn giản.
Vũ Vô Thường giật mình. Một chữ hắn cũng không hề tin. Nếu sự việc đơn giản như thế, Kim Chiến Dịch làm gì lại phải mời cả đại sư huynh của hắn ra ngoài.
Mặc dù trong lòng không tin, nhưng hắn vẫn trầm giọng, nói:
- Kim huynh cứ nói.
Kim Chiến Dịch nhìn chằm chằm Vũ Vô Thường, chậm rãi nói từng chữ một:
- Ta muốn mượn Vũ huynh bí tịch tu luyện Ngũ hành cho Hạ huynh đệ xem.
Nét mặt Vũ Vô Thường liền mất đi sự tự nhiên. Thậm chí trong mắt hắn còn xuất hiện một sự giận dữ. Nếu không phải e ngại thân phận hai người, thì hắn trở mặt ngay tại chỗ rồi.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên nhìn Kim Chiến Dịch. Trước khi đến đây, Kim Chiến Dịch đã từng nhắc tới Vũ Vô Thường với hắn. Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hoàng thất đại thân - Vũ gia, vốn là một chi nhánh của Ngũ hành môn. Sau mấy ngàn năm, các chi phái của Ngũ Hành môn ở Đại Thân đã không còn nhiều. Mà xuất hiện trước mặt mọi người cũng chỉ có Kỳ Liên sơn và hoàng thất của Đại Thân.
Vũ Vô Thường là một trưởng lão trong hoàng thất Đại Thân. Bản thân hắn tu luyện một trong những bí tịch nổi tiếng của Ngũ Hành môn ngày xưa, Ngũ hành luân hồi.
Mặc dù, Vũ Vô Thường cũng không phải là người kiêm tu ngũ hành, mà cũng giống như cao thủ bình thường tu luyện ba hệ công pháp trong ngũ hành. Nhưng trong ngũ hành luân hồi lại ghi chép phương pháp tụ đỉnh khi có cả ngũ hành lực. Đối với việc suy nghĩ của Hạ Nhất Minh lúc này, thì đây chính là quyển bí tịch tốt nhất.
Nhưng Hạ Nhất Minh lại không ngờ được, Kim Chiến Dịch có thể nói thẳng trước mặt Vũ Vô Thường.
Chuyện này đối với một cao thủ đã gần đạt tới mức tụ đỉnh mà nói thì đúng là một chuyện sỉ nhục. Chỉ cần nhìn nét mặt cũng biết suy nghĩ của hắn lúc này thế nào.
Một lúc sau, nét mặt Vũ Vô Thường cũng trở lại bình thường. Mặc dù, khuôn mặt hắn vẫn không có gì thay đổi, nhưng sự nhiệt tình vừa rồi lại không còn chút nào nữa.
- Kim huynh! Xin thứ lỗi. Nhưng yêu cầu của ngươi ta không thể chấp nhận. - Vũ Vô Thường thản nhiên nói:
- Ngũ hành luân hồi là một quyển bí tịch quý báu trong bổn môn. Trừ khi tất cả tôn giả trong hoàng thất đều đồng ý, nếu không chẳng có kẻ nào đủ tư cách lấy ra cho người khác.
Hạ Nhất Minh nhíu mày. Hắn cũng đoán được câu trả lời. Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng trước được phản ứng của Vũ Vô Thường. Nhưng vẫn không hiểu tại sao Kim Chiến Dịch lại còn làm chuyện không suy nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, nét mặt Kim Chiến Dịch vẫn chẳng hề có chút thất vọng. Hắn như tính trước, nói: Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Vũ huynh! Theo ta biết thì huynh trấn thủ ở đây đã gần trăm năm. Hơn nữa từng tham dự hai lần đại chiến. - Thở dài một tiếng, Kim Chiến Dịch dựng hai ngón tay lên, cười tủm tỉm, nói:
- Lần thứ hai rồi đấy.
Nét mặt Vũ Vô Thường trở nên cực kỳ khó coi. Thậm chí còn mất tự nhiên hơn vừa rồi.
Hạ Nhất Minh sửng sốt, không hiểu tại sao. Theo lý mà nói, đại chiến giữa hai phương là một vị trí hết sức nguy hiểm. Người bình thường chỉ sợ không dám nhắc tới. Vậy mà Vũ Vô Thường còn ở đây tận hưởng cuộc sống. Theo lời Kim Chiến Dịch, hắn có thể khẳng định trong này tất có lý do.
Kim Chiến Dịch như chẳng thấy nét mặt của Vũ Vô Thường, nói tiếp:
- Mặc dù cơ hội thứ ba đang ở ngay trước mắt. Nhưng với thiên phú và tư chất của huynh thì đột phá được cũng là một cơ hội rất nhỏ.
Ánh mắt của Vũ Vô Thường có chút kỳ lạ. Sự tức giận trên mặt hắn hoàn toàn biến mất.
- Kim huynh! Ngươi cố ý nói tới chuyện này, chắc chắn cũng chẳng phải để cười nhạo lão phu. Chẳng lẽ ngươi có biện pháp giúp đỡ ta thành công hay sao? - Vũ Vô Thường hoàn toàn bình tĩnh lại. Hạ Nhất Minh có thể cảm nhận được sự tức giận của hắn đã biến mất.
Kim Chiến Dịch cười hắc hắc. Hắn lấy ra một cái bình ngọc.
Cái bình ngọc rất bình thường, chẳng có gì bắt mắt. Nhưng Kim Chiến Dịch lại lấy nó ra vào lúc này, chẳng cần hỏi cũng biết bên trong nó có vật gì đó không bình thường.
Kim Chiến Dịch đặt cái bình ngọc lên trên mặt bàn.
Nét mặt Vũ Vô Thường thay đổi liên tục. Đến lúc này, hắn đã hoàn toàn hiểu được ý của Kim Chiến Dịch. Nhưng cho dù thế nào thì hắn cũng khó có thể cự tuyệt.
Hắn cũng biết rằng chỉ cần vươn tay ra thì muốn cự tuyệt cũng khó.
Mặc dù không biết trong bình ngọc có gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Kim Chiến Dịch hắn cũng biết mình khó chống lại sự lôi cuốn của thứ đó.
Kim Chiến Dịch thở dài, nói:
- Vũ huynh! Ngươi làm trưởng lão của hoàng thất cũng đã hơn trăm năm. Lần đại chiến này chính là cơ hội cuối cùng của ngươi. Nếu bỏ lỡ chỉ sợ kiếp này đừng có hy vọng trở thành tôn giả.
Vũ Vô Thường chợt hừ lạnh một tiếng, hung dữ nhìn chằm chằm Kim Chiến Dịch.
Trong lúc, Hạ Nhất Minh tưởng rằng hắn sẽ cự tuyệt thì lại thấy bàn tay của hắn đưa ra, cái bình ngọc trước mặc Kim Chiến Dịch liền bay vào tay hắn.
Mở nhẹ nắp bình. Mặc dù đứng cách một khoảng nhưng Hạ Nhất Minh vẫn có thể ngửi thấy một mùi hương thơm mát, của cả trăm loại hoa.
Hắn biến sắc, đoán ngay ra được trong bình ngọc đó chứa cái gì.
Quả nhiên, Vũ Vô Thường kêu lên:
- Giáp Hoàng đan? Không thể như thế. Trong thiên hạ cũng chỉ có Phiền Thạc tôn giả là có thể luyện chế được loại đan này. Làm sao ngươi lại có?
Kim Chiến Dịch cười nhạt. Phản ứng của đối phương hoàn toàn nằm trong sự dự đoán của hắn.
- Vũ huynh! Nếu ngươi biết chuyện hai chúng ta giao chiến với Kỳ Liên song ma chẳng lẽ không biết Phiền Thạc tôn giả đại nhân trước lúc đi đã tặng mười viên Giáp Hoàng đan hay sao?
Ánh mắt Vũ Vô Thường hiện lên một sự u ám, kèm theo một chút phẫn nộ. Ánh mắt của hắn vô cùng phức tạp, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không thể hiểu được hết. Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Kim Chiến Dịch thôi không cười nữa, nghiêm nghị nói:
- Vũ huynh! Ngươi vì hoàng thất vào sinh ra tử hơn trăm năm. Nhưng bọn họ lại giấu ngươi tin tức về Giáp Hoàng đan thì ngươi hiểu được chuyện này như thế nào rồi chứ? - Kim Chiến Dịch chỉ tay về phía tây, nói:
- Đại chiến lần này chỉ sợ cho dù ngươi có được Giáp Hoàng đan cũng không dùng được.
Vũ Vô Thường nhếch mép. Khuôn mặt hắn hơi run run khiến cho Hạ Nhất Minh có phần lo hắn sẽ ngã xuống đất.
- Kim huynh! Mặc dù lão phu tu luyện Ngũ hành luân hồi. Nhưng ngươi cũng biết là không có cách nào xem hết toàn bộ. Lão phu cũng chỉ đọc phần thuộc tính có liên quan đến bản thân, còn hai hệ công pháp khác vẫn chưa hề xem qua.
Kim Chiến Dịch mừng rỡ. Hắn tốn bao nhiêu nước bọt chính là vì câu nói này. Thấy mục đích đã đạt được, hắn cười ha hả, nói:
- Vũ huynh! Từ lâu nghe thấy ngươi tu luyện ba hệ Kim, Hỏa, Thổ đã tạo được thế xong, chỉ còn tụ đỉnh nữa là thành công. Nếu có thể được ngươi truyền thụ kinh nghiệm thì viên Giáp Hoàng đan này cũng chẳng đáng giá gì hết.
Khi hắn nói đến bốn chữ cuối cùng, liền nhấn mạnh thêm. Vũ Vô Thường hiển nhiên có thể nhận ra sự khác thường trong đó. Hắn thở dài một tiếng, nói:
- Kim huynh yên tâm! Nếu ta đã đồng ý, thì chẳng có gì phải giấu diếm. Nhưng dù sao thì việc này cũng không phải là chuyện đùa. Nếu chẳng may bị lộ thì đúng là quá nguy hiểm.
Kim Chiến Dịch đứng lên, nghiêm nghị nói:
- Vũ huynh cứ yên tâm! Chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết được. Một khi rời khỏi đây thì tất cả sẽ tan thành mây khói, không ai nhắc tới nữa. - Nói xong, hắn mỉm cười:
- Nếu mà bị lộ, Vũ huynh sống không yên, nhưng ngươi nghĩ rằng quý phái sẽ bỏ qua cho hai người chúng ta hay sao? Đến lúc đó, cho dù là sư môn cũng không có cách gì bao che cho chúng ta. Chẳng khác nào chúng ta tự chui đầu vào chỗ chết, bị người ta đuổi giết khắp nơi.
Vũ Vô Thường gật đầu, nhìn Hạ Nhất Minh.
Tới đây rồi, Hạ Nhất Minh còn không biết làm thế nào nữa thì đúng là quá ngu ngốc. Căn cứ theo Kim Chiến Dịch, Hạ Nhất Minh cũng giơ tay lên thề. Trong lòng vô cùng hồi hộp.
Trong một gian phòng nhỏ, Hạ Nhất Minh đang cầm xem một quyển bí tịch rất dầy. Trên mặt hắn thỉnh thoảng lại hiện lên một chút lĩnh ngộ. Toàn bộ tinh thần của tập trung vào quyển bí tịch. Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Một nửa quyển bí tịch ghi chép lại các phương pháp vận dụng, chuyển đổi của ba hệ Hỏa, Thổ, Kim. Tất nhiên, trong đó cũng có nói tới việc tìm kiếm binh khí để tạo ra ba điểm cơ bản, cùng với việc làm sao để binh khí có thể hóa thành sương.
Quyển bí tịch trong tay hắn không chỉ có mỗi nội dung mà còn có cả những chú thích. Đó chính là những chú thích mà Vũ Vô Thường tu luyện hơn trăm năm đã tổng kết được.
Chỉ riêng giá trị của những kinh nghiệm đúc kết đó đã không thể ước lượng được.
Sau khi đọc qua quyển bí tịch, Hạ Nhất Minh hiểu được tại sao Kim Chiến Dịch lại cam đoan Vũ Vô Thường có thể giúp hắn.
Lão ta tu luyện vừa đúng ba hệ Kim, Hỏa, Thổ trong ngũ hành. Hơn nữa, đã có đủ cơ sở. Nhưng mấy lần đột phá lên tôn giả vẫn không có kết quả. Nhưng chính vì hắn đột phá nhiều lần thất bại nên có rất nhiều kinh nghiệm. Có thể thấy được điểm này từ những lời chú thích ghi trong bí tịch.
Điều cần thiết đầu tiên chính là tìm được thần binh lợi khí làm vật quan trọng để đỡ cho ba điểm. Nghĩ tới chuyện này lại hoàn toàn không phải là chuyện đơn giản.
Nếu tất cả các thần binh lợi khí đều như nhau thì khó khăn lại ít.
Nhưng một số thần binh đặc thù có uy lực cực lớn thì lại vô cùng khó khăn. Nếu không có phương pháp phụ trợ cơ bản là khó có thể thành công.
Ví dụ như Long thương của Kim Chiến Dịch. Nếu không có các vị tôn giả đi trước lưu lại phương pháp tu luyện thì Kim Chiến Dịch cũng chẳng thể tìm được ba điểm thăng bằng trong đó.
Nhưng Ngũ Hành môn đúng là một môn phái từng đứng vị trí số một.
Trong việc tu luyện ngũ hành lực lại có một số phương pháp riêng, có thể giúp cho đệ tử trong môn phái dễ dàng tìm được ba điểm này.
Mà phương pháp dùng để đối phó với thần binh lợi khí đặc biệt lại khó có mà tưởng tượng được. Bọn họ sử dụng phương pháp chính là bồi dưỡng.
Mà trong bồi dưỡng thì cái cần nhất chính là thời gian.
Tu luyện Ngũ hành luân hồi công pháp có thể sử dụng kỹ năng đặc biệt, mỗi ngày đưa một lượng chân khí cực lớn vào trong binh khí. Sau một thời gian dài, trong thanh binh khí sẽ hình thành nên dấu ấn của riêng mình. Sau này có thể dễ dàng tìm ra mỗi một điểm cân bằng trong đó.
Sau khi xác định được một điểm rồi thì có phương pháp khác để tìm được điểm thứ hai.
Khi đã xác định được vị trí của ba điểm thì đối với việc bồi dưỡng thần binh càng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Chỉ cần có đủ thực lực, tạo được cơ sở đầy đủ thì sớm muộn gì cũng có thể tụ đỉnh thành công.
Nhưng sử dụng phương pháp này lại đòi hỏi phải có thời gian. Ngũ hành luân hồi phải cần mười năm kết hợp mới có thể tạo đủ cơ sở cho tụ đỉnh. Chỉ có gắn bó một thời gian dài như vậy mới có thể hiểu rõ tình trạng của binh khí. Mà cũng chỉ có mỗi ngày sử dụng chân khí bồi dưỡng thì mới có thể tiến thêm được một bước đưa ngũ hành lực vào trong nó. Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hạ Nhất Minh đọc kỹ từng chi tiết, trong lòng chẳng biết nói gì.
Ngũ hành công pháp truyền thừa uy lực thật lớn, nhưng cũng có điểm hạn chế. Thật ra, điều kiện đầu tiên đối với đệ tử của Ngũ Hành môn cũng chẳng có gì quan trọng.
Trong môn phái, nếu có một đệ tử có thể ngưng xuất được tam hoa, thì khi bọn họ ngưng tụ được đóa hoa thứ hai sẽ được phép vào trong võ khố, chọn thần binh phù hợp.
Ngưng tụ đóa hoa thứ ba chính là điểm khó khăn nhất. Sau khi ngưng tụ được đóa thứ hai khoảng ba mươi năm mà thành công tạo ra được đóa thứ ba đã là chuyện hết sức may mắn.
Đến lúc tên đệ tử đó có thực lực tam hoa thì thanh thần binh cũng theo bọn họ được hơn mười năm.
Cho nên điều kiện đối với đệ tử Ngũ Hành môn mà nói cơ bản là chẳng có vấn đề gì. Trong lịch sử, chưa từng có người nào vì điểm hạn chế đó mà không thể tụ đỉnh.
Nhưng với Hạ Nhất Minh lại là vấn đề cực lớn.
Sau khi xem kỹ miêu tả quá trình bồi dưỡng, tim của hắn đập thình thịch. Hắn có thể khẳng định, chỉ cần mười năm, vấn đề đó có thể giải quyết một cách tốt đẹp.
Sờ sờ mạng sườn, Hạ Nhất Minh không khỏi cười khổ. Thời gian hắn có được Ngũ hành hoàn quả là quá ngắn. Cho dù hắn có được thiên phú kiêm tu ngũ hành thì cũng không phá được vấn đề đó.
Sở dĩ, hắn không thể tìm được ba điểm thăng bằng trong ngũ hành chính bởi vì chưa đủ quen thuộc với thanh thần binh. Nếu là một thứ khác, hắn chẳng hề cố kỵ mà dùng hết sức áp bức, để nắm được nó trong tay.
Nhưng đối với ngũ hành hoàn, nếu làm như vậy có thể khiến cho uy lực của nó giảm đi.
Đối với thần binh đặc biệt thì sử dụng phương pháp mà Ngũ Hành môn ghi lại là chính xác nhất.
Mỗi ngày sử dụng chân khí bồi dưỡng. Sau đó tìm ra một điểm, rồi lại dùng phương pháp khác để tìm ra điểm thứ hai. Sử dụng năng lượng ba hệ cân bằng mà điều khiển ngũ hành tuần hoàn mới là phương pháp chính xác.
Đặt nhẹ quyển bí tịch xuống, Hạ Nhất Minh có chút cảm thấy tiếc nuối.
Mười năm! Nghĩ tới chuyện đó, trong lòng cảm thấy có chút khổ sở.
Đối với người khác, mười năm có thể tạo được thế cho việc tụ đỉnh đã là rất giỏi. Nhưng Hạ Nhất Minh lại khác. Nếu không có ước hẹn với bộ tộc Đồ Đằng, Hạ Nhất Minh cũng chấp nhận điều đó.
Dù sao thì hắn vẫn còn rất trẻ. Mười năm đối với hắn cũng chẳng đáng là gì. Nhưng lúc này, ước hẹn hai mươi năm lại giống như một bóng ma, ám ảnh trong đầu hắn.
Nếu dùng mười năm để tạo thế thì để thần binh hóa sương, rồi còn tụ đỉnh phải mất bao nhiêu lâu?
Hai mươi năm tưởng như rất dài, nhưng trên con đường tu luyện lại chỉ giống như một cái chớp mắt. Có được những lời giáo huấn, cho dù Hạ Nhất Minh cũng không dám chắc sau mười năm có thể trở thành tôn giả.
Con đường tu luyện về sau muốn đột phá lại càng khó. Mặc dù tất cả mọi người đều tin tưởng hắn có thể trở thành tôn giả, hơn hai mươi năm thì đó như là điều hiển nhiên.
Đến lúc này, trong lòng hắn có chút hối hận. Bản thân trước kia quá nóng vội mới đưa ra ước định hai mươi năm.
Nếu như có thể đổi nó thành ba mươi hay là bốn mươi năm thì không biết bộ tộc Đồ Đằng có chấp nhận không?
Lắc đầu, Hạ Nhất Minh không nghĩ tới việc đó nữa. Bởi chẳng cần nghĩ cũng biết chắc chắn bộ tộc Đồ Đằng cũng chẳng đồng ý.
Có điều, sau hai mươi năm nếu không thể trở thành tôn giả thì đi tới bộ tộc Đồ Đằng chính là chui đầu vào chỗ chết.
Hắn thở dài một tiếng, cẩn thận khép quyển bí tịch lại.
Nội dung bên trong hắn đã đọc qua toàn bộ, quả thật giúp được bản thân rất nhiều. Không chỉ có việc bồi dưỡng binh khí mà ngay cả việc vận dụng đối với ba hệ hắn cũng có những hiểu biết mới. Những điều ghi chép trong đó, chỉ cần tu luyện một thời gian là có thể biến thành của mình.
Dùng một viên Giáp Hoàng đan trao đổi lấy quyền độc quyển bí tịch này quả là không phí.
Trong đầu nhớ lại mấy điểm đáng chú ý trong quyển bí tịch. Sau khi chắc chắn đã hoàn toàn hiểu thấu, chỉ cần thời gian là sẽ biến thành của bản thân.
Hạ Nhất Minh liền lấy ngũ hành hoàn ra. Nếu đã quyết định sử dụng phương pháp này, thì bắt đầu từ bây giờ là tốt nhất.
Trong ba hệ Kim, Hỏa, Thổ thì Hạ Nhất Minh thích dùng nhất chính là Kim hệ.
Khai Sơn tam thập lục thức khi thi triển ra mang tới một cảm giác vui vẻ trong lúc thi triển. Nhưng so sánh với nó, thì khống hỏa thuật hay Phiên Thiên ấn đều có hiệu quả cao hơn rất nhiều.
Chỉ có điều, năng lượng Kim hệ hoàn toàn thuộc về hắn, còn hai loại năng lượng kia lại phải mượn từ ngoài.
Suy nghĩ một lúc, Hạ Nhất Minh quyết định nếu đã không còn cách nào khác thì cứ làm như vậy.
Chân khí mạnh mẽ tiến vào trong ngũ hành hoàn. Dưới sự bao phủ của năng lượng Kim hệ, ngũ hành hoàn dẫn phát ra một chút quang mang trong suốt. Dưới sự khống chế của hắn, ngũ hành hoàn không hề chuyển động. Nếu không thì năng lượng nó phát ra đủ phá hủy toàn bộ căn phòng này.
Một lúc sau, Hạ Nhất Minh thu hồi năng lượng Kim hệ lại. Hai tay hắn huy động liên tiếp. Trong lòng bàn tay hắn chợt lóe lên một ánh lửa. Khống hỏa thuật vừa được thi triển, toàn bộ ngũ hành hoàn liền biến thành màu hồng, tỏa ra hơi nóng.
Sau khi duy trì năng lượng Hỏa hệ khoảng thời gian một chén trà, Hạ Nhất Minh liền thu về.
Ngay sau đó, Thổ lực mạnh mẽ lại tiến vào trong ngũ hành hoàn.
Căn cứ theo thủ pháp ghi trên bí tịch, Hạ Nhất Minh chậm rãi điều khiển nó chảy trong ngũ hành hoàn, ân cần chăm sóc nó.
Sau khoảng một chén trà, Hạ Nhất Minh từ từ thu hồi năng lượng thổ hệ.
Tuy nhiên, vào lúc này, đan điền của hắn lại biến động. Ngay sau đó, một nguồn năng lượng mạnh mẽ lại trỗi dậy, chảy theo kinh mạch của hắn. Trong nháy mắt, nó đã chui vào trong ngũ hành hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro