Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C120

Chương 120: Phiên ngoại 11 ( Thân phận thật sự )

* Hết phiên ngoại của Ông Cảnh Vũ. Mai sẽ có 2 phiên ngoại cuối của Tạ Quyết.

Ông Cảnh Vũ cùng Tạ Quyết thành thân đến tháng thứ tư mới viên phòng, bọn họ lúc này mới xem như phu thê chân chính.

Thời gian bình lặng trôi qua rất nhiều ngày, tại lúc Tạ Quyết đi trực, Ông Cảnh Vũ cũng có thể thản nhiên thu dọn quần áo của hắn cùng thư tịch còn đang bày trong thư phòng.

Chỗ hắn ngồi đọc sách, đa phần đều là sách nghiêm túc, nhưng cũng có một số sách du ký, cho nên có một quyển sách vô cùng dễ thấy.

Ông Cảnh Vũ mặt đỏ tai nóng đem quyển sách đơn độc để lên bàn, do dự một hồi, vẫn duỗi một ngón tay ra, run run rẩy rẩy cầm quyển tập đầu gì đó lên.

Tùy ý lật ra một trang, nàng có tật giật mình liếc nhìn cửa phòng, sau đó mới cúi đầu nhìn nội dung bên trong quyển sách.

Nhìn nội dung, nàng giơ tay lên bưng kín miệng mình, mắt hạnh trừng trừng, rất là chấn kinh.

Thấy nội dung, mặc dù không có hương diễm quá mức, dung tục quá độ, nhưng nàng lần đầu nhìn thấy quyển sách này nên cũng đoán được chút.

Lúc nàng cùng A Diệp không phải phu thê thực sự, lúc ấy nàng vẫn được tính là hoàng hoa đại khuê nữ, cái gì cũng không hiểu, cho nên a nương mới có thể ở trước ngày thành thân đưa sách cho nàng, nói với nàng chút chuyện tư mật.

Nhưng. . .

Tạ Quyết làm sao cũng xem thứ này vậy?

Chẳng lẽ hắn cũng giống nàng?

Ông Cảnh Vũ ý thức được điểm ấy, trong lòng có một tia ý mừng, nhưng lập tức lại nghĩ tới hắn không có trí nhớ, cũng không nhất định sẽ giống nàng, không chừng chỉ là quên mất thôi?

Một tia ý mừng chỉ xuất hiện một lát, lập tức liền bị ý nghĩ này tạt cho một gáo nước lạnh.

Nàng đỏ mặt đem sách đóng lại, cẩn thận từng li từng tí đem nó cầm lên chuẩn bị đặt lên trên cuốn sách khác, chợt từ trong thư tịch rơi xuống một mảnh giấy.

Ông Cảnh Vũ thoạt đầu không để ý lắm, khom lưng nhặt mảnh giấy lên.

Đang muốn kẹp lại vào trong thư tịch, lại lơ đãng thấy góc giấy mơ hồ có mấy chữ —— người xác nhận, A Diệp.

Phía trên danh tự còn có thể nhìn thấy chỉ ấn.

Ông Cảnh Vũ trong lòng chớp mắt xiết chặt.

Trong nội tâm nàng lập tức hiện lên các loại suy nghĩ không tốt.

—— trượng phu ở bên ngoài thiếu bạc?

—— hay gây ra mầm tai vạ gì?

—— hay là muốn ra ngoài thuê phòng?

Nàng nhịn xuống kích động, đem trang giấy kẹp trở lại trong sách.

Mặc dù đã cất kỹ, nhưng nàng vẫn đấu tranh một hồi.

Nếu trượng phu ở bên ngoài gây phiền toái gì, chỉ muốn tự mình giải quyết thì sao?

Tuy biết lén xem đồ riêng tư của người khác là cực kỳ không tốt, ngay cả phu thê cũng vậy, nhưng liên tục đấu tranh một hồi, Ông Cảnh Vũ vẫn làm một lần loại chuyện mà nàng vốn cảm thấy trơ trẽn.

Nàng một lần nữa đem tờ giấy kia lấy ra, sau khi hít sâu một hơi, trực tiếp mở ra.

Nhưng nhìn đến nội dung chứng từ, thần sắc nàng dần dần thay đổi, ánh mắt cũng dần dần ngốc trệ.

Chứng từ bên trên, là trượng phu hứa hẹn với phụ thân.

Hắn hứa sẽ không đem chuyện Lương tri phủ có tâm tư bất chính nói cho nàng.

Cũng hứa nếu khôi phục trí nhớ mà trong nhà có thê thất liền sẽ hòa ly.

Nếu không thê thất hoặc đã có vị hôn thê, hoặc sớm đã định chung thân, bọn hắn cũng phải cùng cách.

Nếu khôi phục trí nhớ, trong nhà không có gì, còn muốn duy trì đoạn nhân duyên này, vậy liền hứa hẹn như vậy, không được nạp thiếp, không được nuôi ngoại thất, càng không được lưu luyến nơi kỹ viện.

Ông Cảnh Vũ đem nội dung đều đọc hết, trầm mặc một hồi, mới đem mảnh giấy thả vào trong thư tịch, giả bộ như không nhìn thấy gì.

Nàng do dự rời khỏi phòng, đi lại ngoài viện mấy lần mới đu tới hướng viện a cha a nương.

Canh giờ này, cha còn ở đại đường làm việc, a nương ở trong viện.

Liễu đại nương tử cầm trâm hoa tính đưa qua cho nữ nhi, nhưng lại dứt khoát buông xuống việc này, đi mở cửa sổ, mắt nhìn ra bên ngoài trời.

Mới vừa vào đông, cuối cùng mưa cũng ít đi, mưa dù có cũng không lớn lắm, nhưng sắc trời đều rất âm u, làm cho lòng người khó chịu.

Chính lúc tâm không yên thì nữ nhi tới.

Nhìn thấy nữ nhi thần sắc hoang mang rối loạn, Liễu đại nương tử mơ hồ có chút dự cảm không tốt, quả nhiên sau khi nghe nữ nhi nói, nàng liền biết tất cả mọi chuyện nữ nhi đều đã biết đại khái.

“ A nương, A Diệp sở dĩ thành thân cùng con là vì cha muốn ngăn Lương tri phủ đòi lấy con, cho nên mới đưa ra yêu cầu phải không? ”

Liễu đại nương tử không dám nhìn nữ nhi, nhìn đi chỗ khác, khẽ gật đầu.

Tiếp đó chậm rãi giải thích: “Lương tri phủ tự biết con có hôn ước, liền chèn ép cha con gấp bội, càng là phái người mai phục A Diệp, nếu không phải A Diệp thân thủ tốt, nếu không chỉ sợ đã rơi vào tay Lương tri phủ ”

Nàng tiếp tục nói: “ Quan lớn một cấp có thể đè chết người, cha con cũng là không có biện pháp. Mà dùng bằng mắt nhìn toàn bộ Vân huyện, không ai có thể nghĩ ra cách tốt, chỉ có A Diệp không sợ Lương tri phủ uy hiếp, còn nữa, cha con có ân cứu mạng hắn, hắn sẽ không phản bội cha con ”

Ông Cảnh Vũ nghe được những lời này, lập tức thất hồn lạc phách.

Hoá ra, nàng vẫn cảm thấy không đúng, cảm thấy a cha a nương có việc giấu nàng, không phải là ảo giác, là thật có việc giấu nàng.

Nàng rốt cuộc cũng biết, trước hôm đính ước, nàng hỏi A Diệp lý do cầu thân, hắn nói ngoại trừ ân tình còn có một nửa nguyên nhân khác.

Là bởi vì cha yêu cầu.

Nàng muốn khống chế tâm tình của mình, nhưng lại khống chế không được, hai mắt chua xót.

Hai mắt dần dần đỏ lên, nước mắt từ hốc mắt chảy ra.

Nàng cuối cùng vẫn là tự mình đa tình.

Hoá ra tất cả đều là giả.

“ Ta cùng cha con cũng không muốn bởi vì Lương tri phủ mà tùy tiện đem con gả cho người khác, A Diệp là người cực kỳ có trách nhiệm, cũng là người con thích, liền cũng đúng lúc ”

Thấy nữ nhi sắc mặt dần dần không tốt, Liễu đại nương tử tiếp tục khuyên nhủ: “ A Vũ, con. . . Chớ có suy nghĩ nhiều, chung quy là thành thân, cũng ở trong phủ, Lương tri phủ không có cơ hội nhúng tay vào ”

Ông Cảnh Vũ hít sâu một hơi, đứng lên, nói như mất hơi với a nương: “ A nương, con muốn trở về yên lặng một chút ”

Nói xong cúi đầu đi ra ngoài phòng.

Liễu đại nương tử đi theo nàng ra ngoài phòng, sau đó phân phó hạ nhân để ý nàng, đưa mắt nhìn nữ nhi rời đi, nàng liền đi về phía đại đường.

Đem chuyện nữ nhi biết được chân tướng kể cho trượng phu cùng nghĩa tử, tế tử.

Nguyên nhân trong đó, cũng chỉ có mấy người bọn hắn biết rõ, cũng phải để bọn hắn nghĩ biện pháp, khuyên A Vũ đừng để tâm vào chuyện vụn vặt.

*

Tạ Quyết trực xong sớm.

Trở lại trong phòng, chỉ cảm thấy trong phòng lạnh lẽo, hoàn toàn không còn ấm áp như trước.

Ngày trước khi hết ca trực, thê tử kiểu gì cũng sẽ cười nhẹ nhàng tiến lên đón hắn, trong phòng cũng sẽ chuẩn bị trà nóng cùng bánh ngọt.

Nhưng hôm nay cái gì cũng không có, đến nụ cười của nàng cũng đều không.

Hắn quay đầu nhìn về giường lớn, thấy màn tơ buông xuống. Cách lớp màn tơ mỏng, lờ mờ nhìn thấy chăn hơi nhô lên.

Tạ Quyết chậm rãi đi vào phòng trong, đứng bên ngoài giường, đưa tay vén một bên trướng mạn lên, nhìn thê tử đang đưa lưng về phía bên ngoài giường.

Tạ Quyết có thể cảm giác được nàng chưa ngủ, hiện tại chỉ là đang vờ.

Hắn trầm mặc một lúc lâu, vẫn buông xuống mạn trướng, đem áo ngoài cởi ra, mới vén mạn trướng treo lên giường rồi nằm xuống.

Không biết nằm bao nhiêu lâu, hắn mở miệng: “ Mặc dù hôn nhân này mở đầu đúng là bởi vì Lương tri phủ, nhưng ta đã cùng nàng nói qua, ta nếu không muốn, mặc kệ là lý do gì, cũng không ai có thể ép buộc được ta. Ta không có thiện cảm với nàng thì sẽ chỉ đáp ứng đính ước, sẽ không dễ dàng đáp ứng thành thân, cưới nàng ta chắc chắn sẽ phụ trách tới cùng ”

Tại tình huống Ông Cảnh Vũ biết chân tướng, lời giải thích này của hắn còn không bằng không giải thích.

Thiện cảm. . .

Hoá ra vẫn là không thích.

Sau khi lấy nàng chắn chắn sẽ phụ trách. . .

Đáy lòng nàng vừa đau xót vừa khổ sở, kìm nén đến khó chịu.

Bất kể nói như thế nào, nàng đều là bên được lợi, hắn giúp nàng giải quyết khốn cảnh, đúng là không trách được hắn.

Nàng không có tư cách gì tức giận với hắn.

Nhưng nàng cảm thấy trong lòng khó chịu, khó chịu không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.

Hồi lâu sau, nàng mới mở miệng nói: “ Phu quân, đợi một ngày nào đó chúng ta chịu không nổi nữa, liền hòa ly thôi ”

Tạ Quyết nghe được từ trong miệng nàng hai từ “hòa ly”, mi tâm nhíu chặt.

Mấy giây sau, hắn nói: “ Chúng ta sẽ không hoà ly ”

Ông Cảnh Vũ không đáp lại, một lần nữa rơi vào trầm mặc.

Từ sau ngày hôm đó, quan hệ phu thê giống như không thể trở về được mấy tháng lúc mới thành thân, cũng không trở về được cái ngày viên phòng kia.

Ông Cảnh Vũ ở trước mặt hắn trở nên trầm mặc hơn.

Ngay cả giữa chuyện phu thê với nhau, tại hôm nàng biết cũng không còn tiếp tục.

Ở lúc này, bọn họ chỉ làm đúng ba lần.

Vốn dĩ nàng coi việc này đối với nàng mà nói đã là một loại đả kích, nhưng không nghĩ tới còn có một đả kích lớn hơn.

Bọn họ viên phòng được một tháng lẻ năm ngày, bên ngoài huyện nha có một đám người tới, bọn hắn nói là người của Vĩnh Ninh hầu phủ ở Kim Đô, đến đây đón Vĩnh Ninh hầu về Kim Đô.

Kim Đô.

Vĩnh Ninh hầu. . .

Tất cả đều đang nói về trượng phu của nàng.

Hắn cũng thừa nhận.

Hắn không gọi là A Diệp, tên thật của hắn là Tạ Quyết, là Vĩnh Ninh hầu của Vĩnh Ninh hầu phủ.

Lần này từ Vân huyện đi Kim Đô, người đưa thư tín không ra roi thúc ngựa, cho nên mất nửa tháng mới tới.

Cả đi lẫn về, trên đường có lúc bị trì hoãn, thế nên tầm một tháng mới đến.

Một tháng. . .

Là cái ngày trước khi bọn họ viên phòng, Tạ Quyết có khả năng đã khôi phục trí nhớ, hắn biết mình không có thê thất, mới cùng nàng động phòng.

Thế nhưng một tháng, hắn không tiết lộ cho bất cứ ai.

Thân phận cao quý, cha lại thi ân cầu báo, để hắn lấy nữ nhi môn hộ thấp, không biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào.

Có thể bởi vì vậy. . . Ghi hận cha?

Buổi tối, nàng nhắc qua muốn cùng hắn hòa ly, hắn vẫn như trước, không đồng ý.

Ngay cả cha cũng nhắc qua việc này với hăn, hắn cũng vẫn không đồng ý hòa ly.

Hắn không đồng ý hòa ly.

Bởi vì tình ý này, cũng bởi vì sợ cùng hắn rơi vào bế tắc, hắn lại ghi hận. Càng sợ hơn là hắn rời đi, Lương tri phủ sẽ coi Ông gia như cái đinh trong mắt mà trừ khử, nàng nhắc đến chuyện hòa ly một lần, liền không nhắc lại nữa.

Bất kể như thế nào, có tế tử là Vĩnh Ninh hầu, Lương tri phủ căn bản không còn dám chèn ép hoặc là khó xử cha.

Không hoà ly có nghĩa là phải rời khỏi Vân huyện, rời khỏi a cha a nương, theo hắn đi Kim Đô cách xa mấy ngàn dặm.

Nàng đối với nơi xa lạ, kỳ thật không có nửa điểm để ý, chỉ đối với con đường mờ mịt phía trước, sau khi tới đó, nàng sẽ phải đối mặt với những chuyện gì?

Tại một đêm trước khi rời đi, tâm tình nàng càng thêm thấp thỏm.

Mà lúc này Tạ Quyết ở viện của cha, cùng cha uống rượu đàm luận.

Tại khi hắn trở về, nàng vừa vặn đang thay quần áo đi ngủ.

Hắn nửa tỉnh nửa say, liền đem nàng ôm đến trên giường, hoang đường nửa đêm.

Đây là lần thứ tư bọn họ làm chuyện này, cũng là lần làm này, nàng có mang thai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ggggh