Phần 92
Nguyệt và My, Ngọc cùng la to, trong khoảng khắc Dương phóng xuống, con giao long tuy bất ngờ nhưng cũng kịp phẩy cái đuôi xương dài ngoằn đánh Dương, hắn chỉ lo đánh vào đầu giao long, không để ý cái đuôi nên bị đánh văng ra xa, đập mặt xuống đất.
"Hự! Ta không sao! Ọc!"
Dương gượng dậy trấn an các nàng, nhưng lại phát hiện xương tay trái đã bị đánh gãy, ngực trái đau nhói, miệng phun ra một ngụm máu cùng bụi đất. Tuy chỉ là một cú quất đuôi hời hợt, nhưng mảnh Phù Đổng Thiên Vương giáp đã phải huy động tối đa, kết hợp với Hắc ma đế lôi linh lực bảo vệ toàn thân cùng vảy rồng bá vương mà Dương vẫn trọng thương, đủ thấy chênh lệch giữa Linh Vương và Linh Úy là không có gì lấp được!
Con giao long đánh được Dương một cái liền khoái trá lui lại bảo vệ thang máy. Long Ngạo đằng xa đứng cười khoái trá khi thấy Dương ăn hành.
"Vậy mà còn nói không sao! Gãy tay rồi!" My, Nguyệt và Ngọc vội tiến đến đỡ Dương dậy, phát hiện tay Dương bị đánh gãy lặt lìa liền không khỏi đau xót.
Bảo Ngọc ngây thơ oa oa khóc: "Hu hu papa gãy tay rồi, papa hết quay tay cho Bảo Ngọc ăn được rồi!"
"Ạch!" Thấy My và Nguyệt nhìn mình với ánh mắt như nhìn thằng biến thái, Dương vội giải thích: "Đây là quay thịt gà thịt thỏ cho nó ăn lúc bị nhốt trong linh cảnh!"
Hai nàng lúc này mới à lên.
Nguyệt hỏi: "Mà ngươi định làm gì? Khi không lại xông thẳng vào đầu nó thế kia?"
"Chắc điểm yếu của nó là trên đầu hả?" My đoán.
"Đúng vậy, ta định một đòn kết liễu nhưng không ngờ đuôi nó lại nhanh và linh hoạt như vậy... Nhưng ở đây không ai cản nổi đuôi nó..." Dương liếc qua Long Ngạo, nhưng biết thằng này đời nào chịu giúp mình.
"Cần bao lâu?" Nguyệt hỏi.
"Dụ nó quất đuôi mất đà là được!"
"Vậy để chúng ta dụ nó!" My và Nguyệt đồng thanh.
"Con nữa!" Bảo Ngọc giơ đoạn kiếm dài ngang cô bé lên cao.
"Không được! Các ngươi quá yếu!" Dương phản đối.
My mỉm cười xinh xắn: "Ngươi cứ chuẩn bị, chúng ta sẽ không để mình bị thương đâu!"
Hai nàng quay lưng đi về phía giao long, Bảo Ngọc bay theo sau.
Dương đứng nhìn theo hai bóng lưng yểu điệu lã lướt, chợt trong mắt hắn, hai nàng cùng Bảo Ngọc đồng thời sinh ra dị biến!
Bảo Ngọc bị một quả cầu trắng ngọc bao quanh, My không ngờ cũng bị một quả cầu màu đỏ sáng bao quanh!
"My cũng có tiên hóa!" Dương trợn mắt khó tin.
Tuy khó tin nhưng vẫn có khả năng, bởi vì My với hắn cùng cha khác mẹ. Nhưng mà...
Nguyệt bên cạnh My, khắp người tỏa ra ánh sáng vàng nhạt... Màu ánh trăng!
"Ánh trăng! Nguyệt... Hồ... Hồ... Hồ tộc!" Dương lẩm bẩm, những phát hiện kinh thiên lóe ra trong đầu hắn. Lúc này, Như Nguyệt sau khi khắp người tỏa sáng, váy nàng bị đẩy thấp xuống, trên lưng váy động đậy rồi mọc ra 3 cái đuôi lớn màu vàng sáng đáng yêu ngoe nguẫy, khiến Bảo Ngọc thích thú sà xuống ôm lấy, gò má bé nhỏ cọ vào mớ lông đuôi phồng to mềm mượt
My bên cạnh, phần áo sau rách toạt, tấm lưng tuyệt mỹ mọc ra một đôi cánh màu hồng ngọc.
Hồng Vũ Tiên Tử và Tam Vĩ Nguyệt Hồ!
Tiên hóa, Hồ hóa xong, My và Nguyệt không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn Dương, hai mỹ nữ mặt ửng hồng khi thấy Dương nhìn ngơ ngác...
"Tuyệt sắc!" Dương không còn lời nào để diễn tả, My là cháu của Tiên, vẻ đẹp của nàng thì Dương đã hiểu nguyên do, còn Như Nguyệt lại đẹp không hề thua kém thì bây giờ Dương cũng đã hiểu, bởi vì Tiên tộc và Hồ tộc, chính là hai chủng tộc xinh đẹp nhất trong thế gian này! Mà khi Tiên hóa – Hồ hóa thì hai nét đẹp này mới thực sự là bộc lộ hoàn toàn, xinh đẹp phi thường! Không chỉ có Dương, hầu như tất cả người đang có trong tầng này đều ngơ ngác ngắm nhìn.
Nếu đôi cánh là biểu tượng của Tiên tộc, thì những cái đuôi chính là biểu trưng cho Hồ tộc, mỗi cô gái mang huyết mạch hồ tộc tinh thuần khi sinh ra đã có khả năng Hồ hóa ra 1 đuôi, lên Linh Sĩ sẽ có 2 đuôi, Linh Úy có 3 đuôi và khi có đủ 9 đuôi, người ta gọi là Cửu Vỹ Thần Hồ.
Lại nói về nguyên do Hồ tộc bị diệt, chính là vì một vị Cửu Vỹ Thần Hồ đem lòng yêu Lạc Long Quân, nhưng Lạc Long Quân khi đó đã cưới Âu Cơ, cuối cùng Cửu Vỹ Thần Hồ vì ghen ghét mà dẫn dắt Hồ tộc cấu kết với Giao Long tộc và Ngư Tinh tộc tấn công Tiên – Nhân – Long 3 tộc, kết quả Hồ tộc bị diệt, chỉ còn sót lại một vài cá nhân, chính là tổ tiên của Hồ gia Sài thành ngày nay.
"Papa mau chùi nước dãi! Chảy xuống cổ luôn kìa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro