51 - 52 (Hoàn)
Chương 51:
Đêm hôm đó, hai người điên cuồng mây mưa xong, Trịnh Tú Nghiên ngủ ngay, Lâm Duẫn Nhi làm sao cũng không ngủ được, nhìn Trịnh Tú Nghiên ngủ say trong ngực mình. Cô không khỏi hôn lên gò má Trịnh Tú Nghiên một cái, nữ nhân thích mình dụ dỗ này, đã bất tri bất giác chiếm cứ vị trí quan trọng trong lòng mình. Dù trong lòng đã xác minh được tình cảm của mình, nhưng trong lòng Lâm Duẫn Nhi không những không thấy nhẹ nhõm, mà ngược lại như có tảng đá đè ở trong ngực.
Đến khuya, Lâm Duẫn Nhi mới chậm rãi ngủ đi. Nàng nằm mơ, trong giấc mơ, nàng gặp một người giống y như mình, nhưng nhìn thành thục hơn mình một chút, nhưng Lâm Duẫn Nhi có thể xác định được người này cũng không phải là mình.
"Là chị sao?" Mặc dù trong mơ, nhưng Lâm Duẫn Nhi vẫn thấy nội tâm mình kích động mừng rỡ.
"Là tôi." Lâm Duẫn Nhi khác mỉm cười với nàng, giọng nói vẫn ôn nhu như vậy. Đó cũng là âm thanh giống mình, ngay cả ngữ điệu giọng nói đều giống nhau, Lâm Duẫn Nhi chân chính ý thức được, đó là một bản thân khác của mình.
"Chị có khỏe không?" Lâm Duẫn Nhi hỏi ra lời mình trăn trở bấy lâu.
"Tôi rất khỏe." Lâm Duẫn Nhi khác vẫn ôn nhu mỉm cười nói, Lâm Duẫn Nhi bây giờ mới phát hiện, hơi thở âm u trên người chị ấy đã biến mất, nên mới càng nhìn giống mình.
"Tối hôm qua chị có thấy được em không?" Lâm Duẫn Nhi cảm giác mình bây giờ giống như là đứa nhỏ muốn người lớn khen thưởng, có chút thận trọng mong đợi.
"Uh, thấy được, tôi cảm thấy vô cùng vui mừng, ước mơ và khát vọng của tôi đã được em biến thành sự thật, đó là một cảm giác rất kỳ diệu." Nhìn một bản thân khác của mình có số mạng hoàn toàn bất đồng, chấp niệm và không cam lòng trong lòng mình cũng đã chậm rãi tản đi.
"Bởi vì chị, mới có em bây giờ, em nghĩ điều may mắn nhất cuộc sống này là gặp được chị." Vận mệnh của nàng vì người này mà trở nên khác biệt, những điều nàng đạt được đều là do người này mang cho mình, đây là ân tình cả đời mình không thể trả được.
"Tôi chính là em, chẳng qua là tôi đang giúp mình, tôi là người ích kỷ, hết thảy đều tính toán vì mình. Thật ra thì Trịnh Tú Nghiên mới là người bị ép buộc vào số mệnh của hai người chúng ta, tôi còn thiếu nợ nàng, chuyện em có thể trả lại tôi, chính là thay tôi đối xử tốt với nàng." Lâm Duẫn Nhi khác chỉ Trịnh Tú Nghiên đang ngủ say ở một bên.
"Hình như em thích Trịnh Tú Nghiên, nhưng em cũng thích chị, nhưng là cảm giác thích hai người lại không giống nhau, em cảm thấy rất lo sợ..." Lâm Duẫn Nhi giống như đứa trẻ, hết sức luống cuống nói, thậm chí không dám nhìn một bản thân khác của mình.
"Tôi biết, vì tôi cũng thích nàng. Tôi nghĩ người tôi thích, nhất định em cũng sẽ thích, ban đầu tôi cố ý để lại trí nhớ này cho nàng, là có tâm cơ, muốn dùng thân thể nàng và trí nhớ chung này hình thành nhân duyên cho hai người, hy vọng nàng cũng có thể thích em, may mắn thay, dụng tâm của tôi không uổng phí, hai người yêu nhau, tội ác của tôi với nàng cũng giảm được một chút."
"Chị biết em thay lòng, nên muốn cho em an tâm, cố ý nói như vậy phải không?" Lâm Duẫn Nhi vẫn còn chút bất an nói.
"Thật ra ban đầu em thích tôi, tôi còn thấy khổ não, mình sao có thể thích mình, nhưng thực sự đó không phải là loại thích kia, tôi sợ cuối cùng em sẽ biết tôi không phải thích em kiểu đó. Ít nhiều em cũng có thể thấy được nội tâm của tôi lúng túng, em là tôi, hẳn là có thể cảm nhận được trạng thái của tôi lúc đó." Lâm Duẫn Nhi khác vẫn ôn nhu nói.
Lâm Duẫn Nhi nhớ lại lúc đó, khi đó nàng không biết chị ấy là mình, đều che chở mình trăm bề, thật ra thì nhớ lại thì tất cả đều do nàng chỉ động yêu cầu, nàng cũng thấy lúc đó chị ấy rất chần chờ, hôm nay hồi tưởng lại, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy đặc biệt ngượng ngùng. Ban đầu mới vừa biết Trịnh Tú Nghiên không phải là chị ấy, mà mình vẫn yêu nàng, cũng đặc biệt sợ chị ấy không thương mình, chỉ là không đành lòng cự tuyệt mình. Giờ phút này Lâm Duẫn Nhi xác định khi đó chị ấy không phải dùng tình cảm yêu mình, chẳng qua chỉ là thương tiếc mình, trong lòng cũng chưa từng có loại thích đó.
"Sau này chị sẽ thật tốt phải không?" Lâm Duẫn Nhi hy vọng chị ấy có thể bình tâm một chút, trước kia trong mắt chị ấy luôn để lộ ra một cỗ không khí ưu thương, mình luôn muốn giúp chị ấy xóa đi, giờ phút này mắt chị ấy đã không còn cỗ ưu buồn đó nữa, nhưng Lâm Duẫn Nhi vẫn lo lắng.
"Không yên lòng lớn nhất của tôi chính là em..."
Lâm Duẫn Nhi vẫn còn có nhiều lời muốn nói với người kia, nhưng người kia lại dần dần mơ hồ, rồi biến mất, Lâm Duẫn Nhi mới thức giấc, tỉnh mộng, theo bản năng chụp vào bên cạnh mình, cảm giác được thân thể ấm áp của Trịnh Tú Nghiên, mới cảm thấy có chút an lòng.
Nhớ lại những chuyện trong giấc mơ kia, Lâm Duẫn Nhi nhìn về bốn phía, bốn phía trống trơn, đen nhánh một mảnh, cũng không tìm thấy người nàng muốn, nhưng cũng chẳng biết tại sao Lâm Duẫn Nhi vẫn cảm thấy người kia đã đến, không phải là trong giấc mộng. Mặc dù có chút buồn bã, nhưng nội tâm của nàng đã nhẹ nhõm rất nhiều.
Hôm sau, các nàng ngủ thẳng đến trưa, Lâm Duẫn Nhi vẫn tỉnh dậy trước, nhìn Trịnh Tú Nghiên vẫn còn ngủ, lòng Lâm Duẫn Nhi chưa từng cảm thấy hạnh phúc như vậy bao giờ. Nàng rời giường mở rèm cửa sổ, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào phòng ngủ, căn phòng lập tức sáng sủa lên, Lâm Duẫn Nhi nhắm mắt cảm nhận ánh mặt trời ấm áp. Lâm Duẫn Nhi có cảm giác mọi chuyện đã khác biệt, ánh mặt trời hình như cũng rực rỡ hơn.
Ánh sáng mãnh liệt kích thích, Lâm Duẫn Nhi cũng tỉnh lại, cô nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi hơi mỉm cười, nhắm hai mắt hưởng thụ ánh mặt trời, giống như ánh sáng kia là từ trên người Lâm Duẫn Nhi chiếu rọi ra, đặc biệt đẹp chói mắt. Trịnh Tú Nghiên cảm thấy trong lòng mình rung động, cô cảm thấy cô và Lâm Duẫn Nhi có điểm giống như vợ chồng già, ai, có loại cảm giác này, thật là kỳ quái! Trịnh Tú Nghiên ôm gối đầu vào trong ngực, tựa lên thành giường lẳng lặng nhìn bóng lưng của Lâm Duẫn Nhi. Cảm giác vì diệu trong lòng tiếp tục vô thanh vô tức lan tràn ra, cảm giác thích Lâm Duẫn Nhi ngày càng mãnh liệt, thích đến mức không cần để ý đến lòng nàng có còn cất giấu hình bóng một người khác hay không, như vậy có lẽ là yêu rồi đi. Là yêu sao? Trịnh Tú Nghiên có chút hoảng hốt.
Lâm Duẫn Nhi xoay người, thấy Trịnh Tú Nghiên ôm gối đầu ngẩng người ngồi trên giường, khi nhìn thấy ánh mắt mình, mới lấy lại tinh thần.
"Có đói bụng không, em rửa mặt xong chuẩn bị bữa sáng cho chị." Lâm Duẫn Nhi ôn nhu hỏi.
Trịnh Tú Nghiên lắc đầu, chỉ lẳng lặng ngoắc ngoắc Lâm Duẫn Nhi lại, giờ phút này cô đặc biệt muốn ôm Lâm Duẫn Nhi một cái.
Lâm Duẫn Nhi bước tới trước giường, ngồi bên người Trịnh Tú Nghiên, nàng vừa mới ngồi xuống, Trịnh Tú Nghiên liền ôm thấy thân thể nàng.
"Sao vậy?" Lâm Duẫn Nhi cảm thấy hôm nay Trịnh Tú Nghiên có chút lạ.
"Không sao, chỉ muốn ôm em một chút." Trịnh Tú Nghiên dùng âm thanh mềm nhũn nói, thật ra cô cũng không biết mình phát thần kinh gì nữa, chỉ muốn ôm Lâm Duẫn Nhi một cái, tham luyến khí tức trên người Lâm Duẫn Nhi, đại khái là thỉnh thoảng cũng muốn làm nũng một chút.
Trong lòng Lâm Duẫn Nhi hóa thành kẹo đường, vừa ngọt vừa mềm, nàng cũng ôm lại Trịnh Tú Nghiên.
"Em thích chị ấy, nhưng em yêu chị." Lâm Duẫn Nhi nhẹ nhàng nói bên tai Trịnh Tú Nghiên, giống như nói cho Trịnh Tú Nghiên, người đó đã trở thành quá khứ.
Trịnh Tú Nghiên nghe vậy, cảm giác trong lòng bắt đầu nóng lên, nóng đến sôi sục.
Chương 52
Năm 2016
Lần này Lâm Duẫn Nhi và Thôi Tú Anh cùng hợp tác một bộ phim, Thôi Tú Anh là diễn viên phụ cho Lâm Duẫn Nhi, diễn một bộ phim điện ảnh lớn. Phải biết Thôi Tú Anh và Lâm Duẫn Nhi bây giờ đều là đại minh tinh, sự nghiệp càng ngày càng lên cao, khó phân ai nổi hơn ai. Sau khi Lâm Duẫn Nhi được lên ảnh hậu không lâu, Thôi Tú Anh cũng đạt giải, đơn giản công ty giải trí Trịnh Tú Nghiên giờ lắc lắc cũng ra tiền.
Lâm Duẫn Nhi ở cùng Trịnh Tú Nghiên nhưng quan hệ của nàng và Thôi Tú Anh vẫn rất tốt, thỉnh thoảng vẫn đi chơi cùng nhau, được giới báo chí kêu bằng hảo khuê mật, hơn nữa cũng không có scandal gì. Thôi Tú Anh còn có một chút scandal nho nhỏ, còn Lâm Duẫn Nhi thì không có lấy một tin. Fan hâm mộ hai bên thậm chí còn ủng hộ hai người cùng một chỗ, đặc biệt là tính tình Thôi Tú Anh lại rất thích đùa giỡn, thường xuyên ân ái với Lâm Duẫn Nhi trước mặt công chúng, tỷ như hôn trộm gò má Lâm Duẫn Nhi một cái, trò đùa ác ý cũng đầy rẫy. Mỗi lần Thôi Tú Anh thể hiện đều là chủ động, làm fan hâm mội lầm tưởng, Thôi Tú Anh là tổng công, sau đó fan hâm mộ còn ưu ái gọi Thôi Tú Anh là lão công, vì thế nghiễm nhiên kêu Lâm Duẫn Nhi là lão bà.
Vì thế mỗi lần Trịnh Tú Nghiên thấy Thôi Tú Anh, chỉ hận không thể dùng mắt giết chết Thôi Tú Anh, lão bà của cô tự nhiên biến thành lão bà quốc dân, bị nữ nhân gọi không cũng không có gì, mà mấy tên nam nhân cũng hùa nhau gọi, thực sự là quá mức chịu đựng, Trịnh Tú Nghiên cực kỳ oán hận Thôi Tú Anh. Lại nói đến Lâm Duẫn Nhi, chỗ nào là thụ hả, rõ ràng đối với cô, là các loại có thể công đều có thể công, đủ kiểu công làm chân cô mềm nhũn không thể rời khỏi giường, thụ chỗ nào hả! Bất quá Lâm Duẫn Nhi là thụ cũng xem như là yêu nghiệt.
Mỗi lần Trịnh Tú Nghiên đều oán trách với Hoàng Mỹ Anh, muốn cho Hoàng Mỹ Anh quản Thôi Tú Anh một chút, không nên để Thôi Tú Anh tùy tiện trêu đùa nữ nhân của mình, nhưng mỗi lần Hoàng Mỹ Anh chỉ cười cười, không thèm quản, cứ để cho Thôi Tú Anh quậy đã đời.
Thôi Tú Anh vốn muốn trả thù, nàng muốn kích thích Trịnh Tú Nghiên, người gì hay ghen lại thích làm khó dễ. Năm đó mình chịu không ít uất ức vì cô, bây giờ không đòi lại sao được, hơn nữa, được gọi là lão công quốc dân rất vui vẻ, xem như là một loại khẳng định với mình.
Lâm Duẫn Nhi sợ Trịnh Tú Nghiên không đủ gây khó dễ hay sao, cưng chìu Trịnh Tú Nghiên đến mức không giống người nữa.
Mỗi lần Thôi Tú Anh nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi cưng chìu Trịnh Tú Nghiên, nàng đều nổi hết cả da gà. Lâm Duẫn Nhi muốn ăn bồ đào, Lâm Duẫn Nhi tuyệt đối sẽ lột vỏ đút cô ăn, chỉ còn thiếu nước dùng miệng ngậm đút tới miệng Trịnh Tú Nghiên luôn thôi. Thôi Tú Anh suy nghĩ, nếu như nàng không có ở đây, hông chừng các nàng sẽ làm như vậy, đừng hỏi sao nàng biết, vì nàng cảm thấy hai người này bất cứ lúc nào cũng có thể phát tình muốn lăn giường, như kiểu vợ chồng ân ái, vẫn còn y như năm đó, như kiểu đói khát từ hồi nào, tình nồng ý mật, lúc nào cũng có thể ngọt chảy nước, các nàng không thấy ngán, mà nàng nhìn thấy cũng ngán lắm rồi.
Được rồi, thật ra thì nàng thừa nhận, mình có chút ghen tỵ và hâm mộ nên mới cố tình. Mặc dù vị thánh nhà nàng ăn chay niệm phật, làm nàng cũng thanh tâm quả dục theo, càng lâu sau này nàng cũng có cảm giác mình sắp thành tiên luôn rồi.
Trịnh Tú Nghiên 34 tuổi, không biết có phải vì Lâm Duẫn Nhi chăm sóc quá tốt hay không, nhìn càng quyến rũ hơn trước, kiều diễm như hoa hồng đang nở rộ, chẳng qua khí chất ngạo kiều từ xương tủy lại giống như gai đâm người mà thôi. Lâm Duẫn Nhi 32 tuổi, khí chất uyển chuyển đoan trang, tư thái ưu nhã, nói chuyện với nàng có cảm giác đặc biệt thoải mái, giống như gió mát thổi qua mặt.
"Vẫn còn tức giận?" Lâm Duẫn Nhi nhìn Trịnh Tú Nghiên vì tức giận mà càng thêm kinh diễm động lòng người.
Trịnh Tú Nghiên không đáp, Thôi Tú Anh tuyệt đối là người cô ghét nhất, không cần cũng được, cô chỉ hận không thể đẩy Thôi Tú Anh ra ngoài.
"Chị biết rõ là cậu ấy cố ý mà, chị càng tức giận, cậu ấy lại càng vui vẻ, nếu chị không có phản ứng, cậu ấy đùa mấy lần thấy không có ý nghĩa sẽ không đùa nữa," Lâm Duẫn Nhi bây giờ tận lực giữ khoảng cách với Thôi Tú Anh, tránh bị đánh lén, ai biết Thôi Tú Anh dám đợi lúc đi lên thảm đỏ, làm bộ té xuống, làm Lâm Duẫn Nhi không đỡ không được, không muốn thấy Thôi Tú Anh té xuống. Ai mà ngờ một màn này bị giới truyền thông đưa ra, còn thêm mắm dặm muối khoa trương, cái gì mà lão công, lão bà.
"Lần sau cô ta có té chết, cũng đừng để ý đến!" Dĩ nhiên Trịnh Tú Nghiên biết Thôi Tú Anh cố ý chọc mình, nhưng Lâm Duẫn Nhi chính là tử huyệt của cô, người khác vừa đụng tới, cô sẽ không nhịn được mà muốn chém, thử mấy lần cũng không khác được. Nữ nhân của cô, không cho phép ai đụng vào, xem như là giả, cũng không cho phép! Những năm nay Lâm Duẫn Nhi đi dễn, kịch bản đều là do Trịnh Tú Nghiên nghiêm khắc tuyển chọn, những phim nào có cảnh thân mật đều không nhận, nếu không thì phải có thế thân, dù sao Trịnh Tú Nghiên cũng là vò giấm không đáy, không muốn nhìn thấy bất cứ hình ảnh thân mật nào của nữ nhân cô với người khác.
"Được, lần sau tuyệt đối không quan tâm cậu ấy." Lâm Duẫn Nhi vội vàng vuốt vuốt vò giấm Trịnh Tú Nghiên.
"Lần sau, nếu em thấy cô ta, nhất định phải giữ khoảng cách 3 bước cho tôi." Trịnh Tú Nghiên thấy Thôi Tú Anh là nữ nhân điên, thấy Lâm Duẫn Nhi như cọp vồ mồi, không thể không đề phòng con cọp này được.
"Em tuyệt đối sẽ cách xa cậu ấy." Thật ra Lâm Duẫn Nhi cảm thấy giữ khoảng cách ba thước với Thôi Tú Anh là cực kỳ khó, truyền thông rất thích xem nàng và Thôi Tú Anh thân mật, đại khái nàng và Thôi Tú Anh cũng xem như là một loại scandal, truyền thông sao có thể bỏ qua chuyện này được. Bất quá, Trịnh Tú Nghiên bây giờ đang tức giận, để dụ dỗ cô, Trịnh Tú Nghiên có nói gì, Lâm Duẫn Nhi cũng sẽ chìu theo.
"Em nói xem cô ta có bệnh không, cả ngày dán lấy em không nói, chọc em còn chưa đủ, lại còn ghẹo mấy nữ minh tinh khác, tôi cảm thấy nhất định cô ta bất mãn. Hoàng Mỹ Anh cả ngày ăn chay niệm phật, nghe nói nữ nhân ăn chay niệm phật dục vọng đặc biệt thấp, hiển nhiên là không có cách nào thỏa mãn nữ nhân 30 như lang như hổ kiểu Thôi Tú Anh rồi. Thôi Tú Anh không thể chịu được xao động mà đi trêu ghẹo người ta, thực hy vọng Hoàng Mỹ Anh có thể giết chết cô ta trên giường, nếu không thì đá cô ta cho rồi, để cô ta tìm một cái ấm lửa, tránh cho cô ta như hổ đói vồ mồi khắp nơi, cô ta chọc ai cũng được, nhưng không cho phép nhào tới chén của tôi...."
Trịnh Tú Nghiên tức giận mắng Thôi Tú Anh, cũng chỉ có Thôi Tú Anh mới có thể kích thích được kỹ năng bác gái của Trịnh Tú Nghiên ra.
Lâm Duẫn Nhi nghe chỉ cười không nói. Phải biết Trịnh Tú Nghiên bình thường không nói những lời này, vì gia cảnh nên Trịnh Tú Nghiên luôn tự cho mình rất cao, những lời thô tục không kiêng kỵ thường ngày không nói giờ lại nói ra miệng, có thể thấy được Thôi Tú Anh có ảnh hưởng với cô cở nào. Thật ra thì Thôi Tú Anh đâu có khoa trương như Trịnh Tú Nghiên nói, mặc dù Thôi Tú Anh có giao tình không tệ với những nữ minh tinh kia, nhưng nói táy máy tay chân thì hơi quá, chỉ là cười giỡn mà thôi. Lâm Duẫn Nhi hiểu rõ rằng, mình yêu Trịnh Tú Nghiên bao nhiêu, thì Thôi Tú Anh cũng yêu Hoàng Mỹ Anh bao nhiêu. Về phần Thôi Tú Anh có bất mẫn hay không thì không biết được, nhưng mà cũng không phải chuyện của mình, nàng chỉ quan tâm Trịnh Tú Nghiên nhà nàng có bất mãn hay không thôi.
Lâm Duẫn Nhi trực tiếp ngồi lên đùi Trịnh Tú Nghiên, đưa tay vòng qua cổ cô.
"Vậy bây giờ Trịnh tổng có muốn lâm hạnh người này một chút không?" Lâm Duẫn Nhi ôn lên cằm Trịnh Tú Nghiên, Trịnh Tú Nghiên đã tốn rất nhiều thời gian để nổi giận, nàng không muốn Trịnh Tú Nghiên đặt quá nhiều chú ý lên người khác, cho dù là ghen vì mình cũng không được.
Trịnh Tú Nghiên theo bản năng ôm hông Lâm Duẫn Nhi, hai nàng thân mật đã cực kỳ ăn ý, môi tiếp lên nhau, mở ra nụ hôn nóng bỏng. Trịnh Tú Nghiên lập tức đem Thôi Tú Anh quẳng ra sau ót, cô hiểu rõ rằng, Lâm Duẫn Nhi đặc hữu phong tao chỉ có một mình cô thấy, những người khác thường ngày bị Lâm Duẫn Nhi hiền huệ ôn nhu lừa gạt rồi. Cô và Lâm Duẫn Nhi đối với chuyện giường chiếu là không biết mệt, tuổi tác có lớn hơn thì dục vọng lại càng tăng lên, hai nàng càng thêm đắm chìm thăm dò thân thể của nhau, để thân thể và linh hồn dung hợp càng thêm chặc chẽ.
Trịnh Tú Nghiên thích cùng Lâm Duẫn Nhi điên cuồng ân ái, cũng thích không làm gì cả, chỉ lẳng lặng ôm cũng thấy hạnh phúc, cùng nhau dắt tay tản bộ, cùng nhau xuống bếp, vùi đầu vào nhau xem phim, để Lâm Duẫn Nhi cắt móng tay cho cô, cùng nhau đi du lịch. Từ ngày Lâm Duẫn Nhi nói yêu cô, Trịnh Tú Nghiên không còn cao ngạo như vậy nữa, mặc dù lâu lâu vẫn quậy một bữa, muốn Lâm Duẫn Nhi thỉnh thoảng dụ dỗ cô mà thôi. Trịnh Tú Nghiên thực hiện lời hứa của mình, ngày đó đã vén tay áo, vì Lâm Duẫn Nhi làm thịt bò bít tết. Lâm Duẫn Nhi cảm thấy đó là món thịt bò bít tết ngon nhất nàng từng ăn. Từ ngày đó trở đi, Lâm Duẫn Nhi không còn xuống bếp một mình nữa, mà hai người các nàng xuống bếp cùng nhau, mặc dù có thời điểm hai người không kiềm chế được mà làm chút chuyện gì đó ở phòng bếp, nhưng dù sao đó cũng là thời khắc ấm áp nhất của các nàng.
Có lúc nửa đêm tỉnh giấc, nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên ngủ say bên cạnh, Lâm Duẫn Nhi lại có chút cảm giác hạnh phúc không thành thật. Cuộc sống của mình khi gặp được người kia và Trịnh Tú Nghiên xong, đã thay đổi hoàn toàn, đây là may mắn lớn nhất của nàng, cả đời nàng cũng tràn đầy cảm ân. Sau khi sự nghiệp của nàng đạt được thành công cao nhất xong, nàng liền đem trọng tâm của mình đặt ở việc làm từ thiện, nàng cảm thấy như vậy mới có thể hồi báo được hạnh phúc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro