41 - 50
Chương 41
"Tại sao chị lại tức giận?" Lâm Duẫn Nhi hỏi, tại sao trạng thái Trịnh Tú Nghiên đối với mình luôn là tức giận đây? Mình luôn làm chị ấy không vui như vậy sao?
Mặt âm trầm không đáp, cô ghét mình tức giận vì Lâm Duẫn Nhi, nhưng lại không khắc chế được cảm giác đó.
"Nếu như chị không muốn nhìn thấy tôi như vậy, có thể không nhìn." Lâm Duẫn Nhi thản nhiên nói.
"Cô đối với tôi cảm thấy phiền như vậy, đối với những con cóc ghẻ kia lại cười đến dâm đãng." Trịnh Tú Nghiên độc miệng nói, thái độ nhàn nhạt của Lâm Duẫn Nhi làm cho Trịnh Tú Nghiên có cảm giác tự mình đâm đầu vào chỗ đáng ghét, không được báo đáp, đại khái là bị Lâm Duẫn Nhi dụ dỗ quen rồi, không cách nào tiếp nhận Lâm Duẫn Nhi không đến dụ dỗ, thậm chí ngay cả một chút xíu xa cách cũng không chịu được.
Lâm Duẫn Nhi cảm thấy nhất định là Trịnh Tú Nghiên có khả năng điên đảo thị phi, rõ ràng Trịnh Tú Nghiên còn nghĩ mình phiền, mà cái gì gọi là cười dâm đãng, Trịnh Tú Nghiên đưa từ này lên người nàng làm nàng cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Nàng dâm đãng với Trịnh Tú Nghiên, không sai, mặc dù đều là do nàng tự nguyện, nhưng cũng chỉ giới hạn với Trịnh Tú Nghiên, những người khác lại không có bất kỳ hành động thân cận thái quá nào.
"Ở trong lòng chị tôi là người như vậy sao?" Lâm Duẫn Nhi hỏi ngược lại, nếu như mới nãy còn có chút dũng khí đi đến gần Trịnh Tú Nghiên, giờ phút này Lâm Duẫn Nhi lại không dám, nàng rất sợ Trịnh Tú Nghiên thấy nàng là người hạ tiện, mình có thể không cần để ý người khác nghĩ thế nào, nhưng nàng vô cùng quan tâm cái nhìn của Trịnh Tú Nghiên đối với mình.
Trịnh Tú Nghiên không đáp, dù sao cũng là cô không thích Lâm Duẫn Nhi đối xử với người theo đuổi ôn hòa như vậy, nhìn những thứ kia theo đuổi ân cần kiểu đó, cô thấy rất căm tức.
Trịnh Tú Nghiên không trả lời, Lâm Duẫn Nhi cho rằng Trịnh Tú Nghiên cam chịu, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng khó chịu và khổ sở.
"Nếu trong lòng Trịnh tổng tôi là người như vậy, vậy tôi ngồi xe của Trịnh tổng, chỉ sợ ô nhục xe của ngài, dừng xe, tôi muốn xuống xe!" Giọng nói Lâm Duẫn Nhi có chút trong trẻo lạnh lùng, thực ra nàng rất sợ mình khóc lên trước mặt Trịnh Tú Nghiên, nàng không muốn biểu hiện chút xíu tự ti nào của mình trước mặt Trịnh Tú Nghiên.
"Câm miệng!" Trịnh Tú Nghiên không dừng xe, ngược lại đạp chân ga chạy nhanh hơn, cô cảm thấy từ khi Lâm Duẫn Nhi biết mình không phải là người kia xong, Lâm Duẫn Nhi đối xử với cô rất khách khí xa lạ, nếu không thì nói sốc cô, điều này làm cho Trịnh Tú Nghiên vô cùng mất hứng, mặc dù trước đó động một cái là táy máy tay chân, nhưng ít nhất vẫn còn rất ôn thuận. Yêu và không yêu khác biệt nhiều như vậy sao? Dựa vào cái gì, các nàng trêu chọc mình xong, đem lòng mình kéo xuống vũng bùn xong, rồi toàn thân trở lui, đừng có mơ, nếu mình ở trong vũng bùn không ra được, nếu có chết, cũng phải có người chôn theo cùng, dù thế nào cũng kéo Lâm Duẫn Nhi vào với cô. Để nữ nhân yêu mình có gì khó khăn? Khó có khi Trịnh Tú Nghiên tìm cho mình đầy đủ lý do như vậy trong thời gian ngắn, suy cho cùng thì cũng là yêu, cho dù mặt dày theo đuổi cũng đâu có gì, cho mình bậc thang bước xuống cũng được.
Lâm Duẫn Nhi không biết có phải vì khí thế của Trịnh Tú Nghiên làm e ngại mà không yêu cầu dừng xe nữa không. Nàng cẩn thận ngẫm lại tất cả mọi chuyện, còn có lời nói của Trịnh Tú Nghiên, vừa rồi nghe còn muốn tức chết, nghĩ là cô muốn vũ nhục nàng, nhưng thật ra bây giờ nghĩ lại một chút, câu nói kia hình như cũng có nghĩa Trịnh Tú Nghiên đang ghen. Trịnh Tú Nghiên thực sự sẽ ghen vì mình sao? Lâm Duẫn Nhi không dám khẳng định, nhưng cho dù thế nào, có một chút xíu khả năng, cũng làm cho lòng Lâm Duẫn Nhi nhảy lên.
"Xuống xe!" Trịnh Tú Nghiên lái xe vào nhà mình, dừng xe trong gara, sau khi xuống xe xong thì ra lệnh cho Lâm Duẫn Nhi xuống xe.
Lâm Duẫn Nhi vừa xuống xe, Trịnh Tú Nghiên đã kéo cổ tay Lâm Duẫn Nhi, mặc dù không dùng nhiều sức như lúc nãy, nhưng vẫn có chút thô lỗ. Lâm Duẫn Nhi lại cảm thấy Trịnh Tú Nghiên này kiếm thế nào cũng không ra được một chút ôn nhu, mặc dù gương mặt lại kiều mỵ xinh đẹp hơn bất kỳ người nào. Nếu như Lâm Duẫn Nhi từng tưởng tượng có thể tìm kiếm một chút dấu vết của người kia trên người Trịnh Tú Nghiên, thì bây giờ nàng từ bỏ ý định, bởi vì thực sự một chút xíu cũng không giống, chỉ giống mỗi thân thể, linh hồn thì khác hoàn toàn. Mặc dù biết Trịnh Tú Nghiên và người kia không có chút nào giống nhau, nhưng Lâm Duẫn Nhi phát hiện mình vẫn không kiềm hãm được xung động muốn đến gần người này, bất kể bên trong là linh hồn nào, nàng nghĩ ít nhiều gì mình cũng thích linh hồn Trịnh Tú Nghiên dưới thân thể này. Giống như bây giờ, tuy bị Trịnh Tú Nghiên thô lỗ lôi kéo, nhưng Lâm Duẫn Nhi không hề bài xích, ngược lại còn có chút vui vẻ.
Cảm giác Lâm Duẫn Nhi ôn thuận mặc cho mình kéo đi, cảm giác được Lâm Duẫn Nhi thuận theo ý cô, tâm tình Trịnh Tú Nghiên đột nhiên tốt lên.
Lúc đến phòng ngủ, Trịnh Tú Nghiên mới buông tay Lâm Duẫn Nhi ra, sau đó không biết phải làm gì, muốn nói gì đó, chẳng qua lại cảm thấy rất không được tự nhiên, đặc biệt là khi Lâm Duẫn Nhi nhìn cô chằm chằm như vậy, làm cô có cảm giác bí mật đã bị bại lộ.
Lâm Duẫn Nhi cảm giác Trịnh Tú Nghiên ngoài không được tự nhiên cũng là không được tự nhiên, làm nàng cảm thấy Trịnh Tú Nghiên hình như thích mình, nhưng lại làm ra vẻ, dáng vẻ vụng về làm nàng có dục vọng muốn trêu đùa cô một phen. Lâm Duẫn Nhi đột nhiên đóng cửa lại, tiếng cửa đóng lại làm cho nội tâm Trịnh Tú Nghiên khẽ rung lên, bởi vì sau khi cửa đóng lại xong, không khí trong phòng liền trở nên rất mập mờ, đặc biệt là ánh mắt nóng rực của Lâm Duẫn Nhi làm cả người Trịnh Tú Nghiên cũng nóng bỏng theo.
"Lâm đại tiểu thư kéo tôi vào đây làm gì đây?" Lâm Duẫn Nhi tiến đến gần Trịnh Tú Nghiên, môi của nàng cũng đến gần bên tai nhạy cảm của Trịnh Tú Nghiên, mập mờ hỏi.
"Không có làm gì." Trịnh Tú Nghiên có cảm giác nhịp tim của mình nhảy lên thình thịch, cô phát hiện mình đang mong đợi Lâm Duẫn Nhi làm cái gì đó với mình.
"Lâm đại tiểu thư tịch mịch, muốn lên giường với tôi đi." Lâm Duẫn Nhi nói bên tai Trịnh Tú Nghiên, nàng phát hiện tai Trịnh Tú Nghiên đã bắt đầu đỏ lên.
"Nói hưu nói vượn..." Trịnh Tú Nghiên đỏ mặt phản bác, ngay từ đầu cô không có cái ý nghĩ này, nhưng từ lúc cửa đóng lại xong, ý nghĩ này lại nãy sinh ra.
"Nói đến dâm đãng, thân thể Cảnh hình như còn dâm đãng hơn tôi nhiều." Lâm Duẫn Nhi phát hiện quả nhiên mình rất để ý đến lời nói vừa rồi của Trịnh Tú Nghiên, nhưng giờ phút này dùng nó để tán tỉnh Trịnh Tú Nghiên cũng rất tốt. Một tay Lâm Duẫn Nhi ôm hông Trịnh Tú Nghiên, một tay khác sờ mông cô, dùng hết sức trêu đùa vuốt ve cặp mông vô cùng đầy đặn hấp dẫn, cảm xúc co giãn kia thực sự làm cho người ta yêu thích không buông tay. Trịnh Tú Nghiên thực sự là vưu vật trời sinh, nhớ tới thân thể nhiệt tình quyến rũ của Trịnh Tú Nghiên, Lâm Duẫn Nhi không khỏi siết chặt tay, làm thân thể Trịnh Tú Nghiên dán chặt thân thể mình.
"Cô mới dâm đãng..." Dĩ nhiên Trịnh Tú Nghiên biết Lâm Duẫn Nhi đang trả thù mình nói câu kia, nên giọng nói phản kích yếu đi rất nhiều, dù sao đối với thân thể của mình cũng có chút chột dạ.
Chương 42
"Vậy chúng ta thử một chút coi ai dâm đãng hơn." Lâm Duẫn Nhi sờ lưng nhạy cảm của Trịnh Tú Nghiên, đưa lưỡi liếm lên tai Trịnh Tú Nghiên, thân thể Trịnh Tú Nghiên lập tức mềm nhũn ra.
Trịnh Tú Nghiên đối với chuyện thân thể mình làm không lại đã hiểu rất rõ, không được, hôm nay nói gì thì nói phải lấy lại một chút mặt mũi mới được.
"Tắm trước." Hơi thở Trịnh Tú Nghiên có chút không yên nói, vì tính khiết phích quá nặng nên trước khi làm cũng phải đi tắm đã, Lâm Duẫn Nhi đáng chết, ngón tay đã từ phía sau mình dò vào trong, cách quần lót như có như không vuốt ve bộ phận mẫn cảm nhất của mình.
"Được, chúng ta cùng nhau tắm." Lâm Duẫn Nhi cảm thấy Trịnh Tú Nghiên không cự tuyệt mình cầu hoan mỉm cười, cuối cùng miệng cũng đã thành thật một chút.
"Cô cởi quần áo trước." Trịnh Tú Nghiên đỏ mặt nói những lời này, cô không thể cởi quần áo trước mặt Lâm Duẫn Nhi được, nên cảm thấy để Lâm Duẫn Nhi cởi trước tốt hơn.
Lâm Duẫn Nhi nhìn gương mặt trắng nõn của Trịnh Tú Nghiên đã đỏ bừng, nàng biết Trịnh Tú Nghiên xấu hổ mới nói như vậy, chần chờ một chút, mới cởi quần áo trên người mình. Mặc dù Lâm Duẫn Nhi tận lực làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng thấy Trịnh Tú Nghiên nhìn mình chằm chằm, Lâm Duẫn Nhi vẫn có cảm giác ngượng ngùng. Dù là nàng biểu hiện ngoài mặt hào phóng, nhưng cũng là do muốn trêu đùa Trịnh Tú Nghiên, trêu đùa người, với bị người trêu đùa không giống nhau. Đặc biệt là tầm mắt của Trịnh Tú Nghiên cũng càng ngày càng nóng rực, làm trong lòng Lâm Duẫn Nhi cũng sinh ra biến hóa vi diệu, thân thể dưới tầm mắt đó cũng dâng lên cảm giác nóng rang.
Trịnh Tú Nghiên nhìn Lâm Duẫn Nhi cởi quần áo, cảm giác đặc biệt liêu nhân, khi Lâm Duẫn Nhi cởi chỉ còn quần lót cùng bra màu đen, lại cực kì liêu nhân hơn nữa, điều này làm nội tâm Trịnh Tú Nghiên dâng lên suy nghĩ muốn chạm đến, muốn có dục vọng, cô vẫn cho rằng làm công là không có khoái cảm, nhưng bây giờ cô phát hiện, chuyện công hay không không liên quan tới khoái cảm, chỉ cần đối mặt với nữ nhân đủ cám dỗ, là có thể để cho cô có dục vọng muốn công thành đoạt đất, thậm chí còn sinh ra một loại xung động điên cuồng muốn ngược.
"Tôi giúp cô cởi nút áo phía sau." Lâm Duẫn Nhi có thể tùy tiện trêu đùa cô, sao cô không trêu đùa lại đây? Bất quá cũng chỉ là trả lễ mà thôi, Trịnh Tú Nghiên đứng đối diện Lâm Duẫn Nhi, dán thân thể lên người Lâm Duẫn Nhi, không đợi nàng phản ứng, tay cô đã dán lên phần lưng quang khiết của Lâm Duẫn Nhi. Cô biết mình nhạy cảm, nhưng không biết lưng Lâm Duẫn Nhi có nhạy cảm như mình không, cô cảm giác được khi tay mình đụng đến lưng Lâm Duẫn Nhi, thân thể nàng hơi cứng lại một cái.
Căn bản là Lâm Duẫn Nhi không có cách nào cự tuyệt bất cứ chuyện gì Trịnh Tú Nghiên làm, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên Trịnh Tú Nghiên chủ động nhích lại gần nàng, vuốt ve nàng, trên thực tế nội tâm của nàng cũng rất mong đợi, đặc biệt là khi tay Trịnh Tú Nghiên chạm tới da thịt nàng, nàng có cảm giác tê dại mãnh liệt truyền đến. Cũng không biết có phải vì đặc biệt mong đợi hay không, mà thân thể nàng lại cực kỳ mẫn cảm.
Nàng biết Trịnh Tú Nghiên cố ý, cởi nút áo bra chỉ cần một cái, nhưng tay Trịnh Tú Nghiên cứ tùy ý vuốt ve trên lưng nàng, chậm chạp không chịu cởi nút áo. Lâm Duẫn Nhi theo bản năng dựa cả thân thể vào người Trịnh Tú Nghiên, cằm đặt lên vai cô, hai tay ôm eo Trịnh Tú Nghiên, mặc cho cánh tay cô vuốt ve mình, thậm chí còn là đi xuống, dừng ở mông mình xoa lấy, thân thể nàng lập tức có cảm giác, chân tâm hơi ướt, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập lên.
Lâm Duẫn Nhi thuận theo, hơi thở còn gấp gáp như vậy làm khóe miệng Trịnh Tú Nghiên hơi dương lên, cô cảm thấy vui vẻ khi bản thân mình cũng có lực ảnh hưởng lớn lao với Lâm Duẫn Nhi.
"Quả nhiên cô cũng rất mong đợi, mong đợi tôi làm gì với cô đây?" Môi Trịnh Tú Nghiên cũng dính vào tai Lâm Duẫn Nhi mập mờ hỏi, môi cũng như có như không chạm vào tai Lâm Duẫn Nhi. Lâm Duẫn Nhi có cảm giác lỗ chân lông của mình cũng dựng lên, nàng biết Trịnh Tú Nghiên có sức ảnh hưởng to lớn với mình, chỉ cần mấy động tác, cũng làm cho nàng ném khí giáp đầu hàng.
"Đúng vậy, tôi mông đợi tay chị vuốt ve toàn thân tôi, tôi mong đợi chị hung hăng tiến vào thân thể tôi, tôi mong đợi chị điên cuồng yêu tôi, tôi mong đợi chị để tôi vì chị thở gấp không ngừng, mà chị làm được không?" Môi Lâm Duẫn Nhi cũng dính vào tai Trịnh Tú Nghiên, dùng âm thanh vô cùng mập mờ nói ra khát vọng trong lòng mình, những câu như đầu độc làm cho lỗ tai Trịnh Tú Nghiên cũng hồng lên, đặc biệt là khi Lâm Duẫn Nhi nói xong, còn ngậm lấy rái tai nàng, nhẹ nhàng liếm một cái, ngón tay cũng bắt đầu động đậy.
"Không thử một chút làm sao biết được hay không?" Trịnh Tú Nghiên thực sự là mắc cở đến mặt đỏ bừng, Lâm Duẫn Nhi thật đúng là cái gì cũng có thể nói được, lời nói ngượng ngùng như vậy cũng dám nói, nhưng người thua trận không phải là cô sao? Trịnh Tú Nghiên nheo mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi.
"Chỉ sợ còn chưa bắt đầu, người nào đó đã nằm xuống, vạn niên thụ." Lâm Duẫn Nhi thực sự không coi thường Trịnh Tú Nghiên, Trịnh Tú Nghiên rất được, nhưng Lâm Duẫn Nhi cũng không ngại cô vạn niên thụ.
"Cô mới là vạn niên thụ, cô tắm trước, sau đó lên giường chờ tôi." Trịnh Tú Nghiên ra vẻ ta đây là đế vương, ta muốn lâm hạnh cô, nhưng sự thật là cô ngại tắm uyên ương.
"Không cần phiền phức như vậy, chúng ta cùng nhau tắm cũng tốt mà." Lâm Duẫn Nhi đưa tay cởi quần áo Trịnh Tú Nghiên, nàng có cảm giác mình không nên hy vọng quá nhiều vào Trịnh Tú Nghiên, người này muốn cởi bra cho mình, đến bây giờ còn chưa có cởi được.
"Không cần!" Trịnh Tú Nghiên nửa đẩy nửa cự tuyệt nói.
Lâm Duẫn Nhi vẫn cứ cởi y phục Trịnh Tú Nghiên, làm rất nhanh chóng, chỉ hai ba bước đã cởi hết y như mình.
"Chuyện vừa rồi chị nói còn chưa làm xong đây!" Lâm Duẫn Nhi chui vào ngực Trịnh Tú Nghiên, giọng nói có chút làm nũng, không biết tại sao, đối mặt với Trịnh Tú Nghiên này, tâm tình nàng không tự chủ yểu điệu thêm một chút.
Lúc này Trịnh Tú Nghiên mới đưa tay cởi nút áo bra, cởi ra xong, hai bầu ngực đầy đặn căng tròn của Lâm Duẫn Nhi như phóng ra ngoài, Trịnh Tú Nghiên ném áo lót quyến rũ kia xuống sàn nhà, cô đột nhiên thấy động tác cởi áo lót đặc biệt sắc tình, nhưng cô nên trấn định một chút, phải cởi cả quần lót của Lâm Duẫn Nhi ra nữa.
"Đã ướt rồi?" Trịnh Tú Nghiên cảm giác được đầu ngón tay mình chạm đến mật dịch của Lâm Duẫn Nhi, có chút kỳ quái, có chút xấu hổ, có chút hưng phấn, còn có chút cảm giác nhao nhao muốn thử.
"Chị nghĩ mình không ướt sao." Lâm Duẫn Nhi không tin Trịnh Tú Nghiên không ướt, bởi vì Trịnh Tú Nghiên nhạy cảm hơn mình rất nhiều, Lâm Duẫn Nhi như yêu cầu chứng minh, trực tiếp dò tay vào giữa chân Trịnh Tú Nghiên, vuốt ve ngoài quần lót, quả nhiên là ướt, sau đó nâng lên khóe miệng.
Trịnh Tú Nghiên không được tự nhiên kẹp chặt hai chân, không để cho Lâm Duẫn Nhi mượn cớ sờ quần lót thừa cơ chạm vào bộ vị nhạy cảm của mình, cô cảm thấy Lâm Duẫn Nhi lúc ở trên giường là đặc biệt lưu manh.
"Chị kẹp chặc như vậy, làm sao em giúp chị cởi xuống đây?" Lâm Duẫn Nhi nheo mắt hỏi.
Chương 43
"Tôi tự cởi!" Trịnh Tú Nghiên vội vàng tự mình cởi xuống, cô cảm thấy nếu để cho Lâm Duẫn Nhi cởi, nhất định sẽ bị nàng thừa cơ trêu chọc mình đến chân mềm, tránh không giữ được thân trước, Trịnh Tú Nghiên nghĩ nên giữ khoảng cách với Lâm Duẫn Nhi mới được.
"Em phát hiện, càng ngày chị càng không thể chờ đợi." Lâm Duẫn Nhi đưa tay dùng sức vỗ một cái thật mạnh lên cái mông bóng loáng của Trịnh Tú Nghiên, thật sự có một cảm giác muốn ngược người. Đại khái khi nàng biết Trịnh Tú Nghiên không phải người kia xong, Lâm Duẫn Nhi đối với Trịnh Tú Nghiên không còn cẩn thận co rúm như trước, vì người kia mang theo hơi thở u buồn, nàng hy vọng mình có thể làm cho người vui thêm một chút, nên không dám làm gì chọc người không vui, mà cũng có lẽ vì người có ơn với nàng. Còn Trịnh Tú Nghiên hiện tại thì ít ân nghĩa hơn, tình cảm cũng thuần túy hơn, đựa vị cũng gần như ngang hàng, vì vậy lòng tự tin của Lâm Duẫn Nhi bất giác cũng tăng lên, dù sao bây giờ Lâm Duẫn Nhi vẫn là càn rỡ hơn lúc trước, đặc biệt là khi biết Trịnh Tú Nghiên cũng có cảm giác với mình. Con người mà, đều được voi đòi tiên, Lâm Duẫn Nhi cũng không ngoại lệ.
Tiếng vỗ mông thanh thúy ở trong phòng tắm đặc biệt sắc tình, mặt Trịnh Tú Nghiên đỏ lên, Lâm Duẫn Nhi lại dám dùng sức đánh mông mình như vậy, tên biến thái này, mình tuyệt đối không muốn quan tâm nàng nữa, Trịnh Tú Nghiên mới vào phòng tắm muốn nhanh đi ra ngoài.
Lâm Duẫn Nhi thấy người nào đó lại muốn ngạo kiều, lập tức ôm chặc lấy cô từ sau lưng, hai người đều trần trụi, da thịt cứ dán hợp chung một chỗ, cái loại cảm giác tê dại này làm hai người cơ hồ hít vào một hơi.
"Giận hả?" Lâm Duẫn Nhi ôn nhu hỏi, sao nàng có thể quên mất Trịnh Tú Nghiên là quỷ ngạo kiều, không có cái gì hơn ngạo kiều.
Trịnh Tú Nghiên không đáp, ra vẻ tôi đang tức giận.
"Không nên giận nha, hay là, chị đánh em lại?" Lâm Duẫn Nhi dụ dỗ Trịnh Tú Nghiên, nàng biết Trịnh Tú Nghiên thích ăn mềm.
"Ai biến thái giống cô!" Trịnh Tú Nghiên không vui nói, nhưng quả nhiên chỉ cần người dụ dỗ một cái là mềm ngay.
"Vậy em cũng chỉ biến thái với chị mà thôi, còn rất nhiều chuyện biến thái muốn làm với thân thể chị còn chưa có làm nữa kìa." Lâm Duẫn Nhi đứng sau lưng Trịnh Tú Nghiên, đưa lưỡi liếm lấy cái cổ quang khiết của cô, bất kể trong thân thể Trịnh Tú Nghiên cất giấu linh hồn nào, thân thể Trịnh Tú Nghiên cũng có lực hút cường đại với nàng. Nữ nhân có liêu nhân hay không, nhìn cổ cũng biết, từ đầu tới chân Trịnh Tú Nghiên, đều lộ là một cảm giác liêu nhân, đặc biệt là cổ thon dài, chỉ cần Lâm Duẫn Nhi nhìn lâu mấy lần, sẽ nổi lên ý dâm, bao nhiêu lần nàng nhìn cổ trắng nõn của Trịnh Tú Nghiên, cũng điều dâng dục vọng muốn cởi quần áo của cô xuống.
Âm thanh Lâm Duẫn Nhi như có chất xúc tác, đặc biệt câu người, đặc biệt mập mờ, đặc biệt dễ dàng thúc dục Trịnh Tú Nghiên xung động. Chẳng qua là Trịnh Tú Nghiên chỉ nghe âm thanh của Lâm Duẫn Nhi, cũng có cảm giác tê dại không dứt, chân tâm đã không kiềm chế được chảy ra chất lỏng ấm áp trơn trượt kia. Động tác Lâm Duẫn Nhi phối hợp với âm thanh của nàng, làm cho thân thể Trịnh Tú Nghiên gần như mềm nhũn ra, Trịnh Tú Nghiên cảm giác thân thể không không có chút phản kháng nào, thậm chí còn muốn cho Lâm Duẫn Nhi cho ăn.
"Tắm trước..." Trịnh Tú Nghiên nói ra lời này xong, phát hiện âm thanh của mình có chút khàn khàn vì động tình, âm thanh kia không khác gì tiếng gọi trên giường, làm Trịnh Tú Nghiên nghe xong cũng tự thấy xấu hổ.
Lâm Duẫn Nhi hơi nâng khóe miệng, Trịnh Tú Nghiên quả nhiên là thụ, bất quá với Trịnh Tú Nghiên, cả đời nàng có công thì trong lòng cũng vui vẻ. Lâm Duẫn Nhi ôm Trịnh Tú Nghiên đến gần chỗ tắm, mở vòi sen, lúc mới bắt đầu nước còn hơi lạnh, làm hai người nổi cả tầng da gà, nhưng nước nóng cũng nhanh chảy ra, vẩy lên người, làm hai người thoải mái mà thở một hơi.
"Em giúp chị tắm." Lâm Duẫn Nhi tự động phục vụ cho Trịnh Tú Nghiên, đổ sữa tắm lên lòng bàn tay, bắt đầu xoa lên người Trịnh Tú Nghiên, từ cổ đến ngực, bắp đùi, thậm chí là giữa hai chân cũng bị Lâm Duẫn Nhi vuốt ve qua.
"Không muốn..." Trịnh Tú Nghiên cảm thấy đây cũng là hành hạ ngọt ngào, nhưng ngón tay Lâm Duẫn Nhi làm cô cực kỳ tê dại, thân thể cũng bị khơi đến phát giận, bộ ngực cũng lập tức dựng thẳng lên, da thịt nóng bỏng không biết vì nước nóng hay vì động tình cũng bắt đầu đỏ lên, giữa hai chân cũng ướt đẫm một mảnh. Thân thể cô khát vọng Lâm Duẫn Nhi vuốt ve, nhưng Lâm Duẫn Nhi giống như chỉ chăm chú tắm cho cô, chỉ phóng hỏa, không muốn cứu hỏa.
Bị Lâm Duẫn Nhi rửa sạch nơi tư mật nhất, Trịnh Tú Nghiên cực kỳ xấu hổ, nhưng không khống chế được cảm giác mãnh liệt từ thân thể truyền ra, rên rỉ thành tiếng.
"Thật ướt, thật trơn..." Lâm Duẫn Nhi nhẹ giọng nói bên tai Trịnh Tú Nghiên, Trịnh Tú Nghiên biết Lâm Duẫn Nhi tuyệt đối đang là cố ý, cô nhào đến vai Lâm Duẫn Nhi, phẫn hận cắn một cái.
Lâm Duẫn Nhi bị cắn đau, nàng biết Trịnh Tú Nghiên tuyệt đối là bất mãn, lại chết không chịu mở miệng cầu xin mình.
"Xoay người qua đi, em muốn yêu chị từ phía sau." Lâm Duẫn Nhi xoay người ôm lấy Trịnh Tú Nghiên, một cái tay sờ đến đỉnh hoa trên ngực, nhẹ nhàng nắn bóp, một cái tay khác trượt vào chân tâm Trịnh Tú Nghiên, rốt cục để Trịnh Tú Nghiên được như ý nguyện, đặt dưới bộ vị nhạy cảm của cô, vuốt ve hoa đế.
Tiếng kêu kiều mỵ của Trịnh Tú Nghiên rốt cục không khắc chế được mà đứt quãng kêu lên, cô cảm giác thân thể run rẩy, tê dại, hơn nữa chân cũng như mềm nhũn ra, không thể đứng vững được.
Thân thể Trịnh Tú Nghiên nhạy cảm bị Lâm Duẫn Nhi vuốt ve đồng thời trên dưới, khoái cảm tụ đến làm cô nhanh đạt đến cao triều, sau khi đạt cao triều, thân thể Trịnh Tú Nghiên muốn ngã ra, cũng may Lâm Duẫn Nhi ôm cô từ phía sau, mới không để cô tuột xuống. Thân thể co rúc lại, khoái cảm cũng chưa tán xuống, mà Lâm Duẫn Nhi lại dựa thân thể Trịnh Tú Nghiên vào tường, ngón tay tiến vào người Trịnh Tú Nghiên từ phía sau, trong lúc Trịnh Tú Nghiên không kịp phản ứng, hoa huyệt vẫn còn đang co bóp dồn dập.
Tường lạnh cũng thân thể nóng bỏng tương phản mãnh liệt, ngón tay Lâm Duẫn Nhi ra vào hoa huyệt nóng ấm, tốc độ càng lúc càng nhanh, khoái cảm cực hạn làm Trịnh Tú Nghiên cảm thấy thân thể mình sắp bị Lâm Duẫn Nhi ép đến điên rồi.
"Uhm...a.....a..." Trịnh Tú Nghiên không thể khắc chế rên rỉ, tiếng rên càng lúc càng lớn, khoái cảm mãnh liệt đánh đến làm cô nghẹn ngào lên tiếng.
Lâm Duẫn Nhi nghe âm thanh Trịnh Tú Nghiên thở dốc rên rỉ giống như giục tình hương, cảm giác giống như thân thể nàng cũng bị tiến vào, không tự chủ xông ra mật dịch càng nhiều, làm nàng tự giác kẹp chặc hai chân mình, hóa giải thân thể đang nóng rang.
Chương 44
Trịnh Tú Nghiên vô lực dựa lên ngực Lâm Duẫn Nhi, chân của cô tê dại, như nhũn ra, muốn đứng thẳng cũng không được.
"Chúng ta đi lên giường tiếp tục có được không?" Lâm Duẫn Nhi vẫn ôm lấy Trịnh Tú Nghiên từ sau lưng, nhẹ giọng nói bên tai Trịnh Tú Nghiên, cô mới tắm rửa lộ ra hương thơm làm nàng mê luyến, tay Lâm Duẫn Nhi vẫn đang du tẩu khắm người Trịnh Tú Nghiên, cảm giác mềm nhẹ, trơn trượt làm Lâm Duẫn Nhi yêu thích không buông tay.
Trịnh Tú Nghiên không đáp, chỉ thấy Lâm Duẫn Nhi tắt vòi sen, cầm khăn tắm lau khô thân thể cho mình, sau đó còn quấn khăn tắm cho cô.
"Chị lên giường chờ em, em tắm xong sẽ đi ra ngay." Lâm Duẫn Nhi ôn nhu nói.
Trịnh Tú Nghiên đỏ mặt đi ra ngoài, cô nghĩ đến phản ứng mới vừa rồi của mình, thì không có cách nào nhìn thẳng Lâm Duẫn Nhi được.
Sau khi Trịnh Tú Nghiên ra ngoài, Lâm Duẫn Nhi mới bắt đầu tắm rửa thật sạch. Lúc nàng rửa chân tâm của mình, phát hiện nơi đó đã cực kỳ trơn trượt, lúc tắm rửa, ngón tay chạm vào bộ vị nhạy cảm muốn bị người khác vuốt ve kia, thì cả người tê dại làm Lâm Duẫn Nhi thở gấp lên. Bị Trịnh Tú Nghiên trêu chọc làm cho dục vọng của mình dâng lên, nhưng lại không được thỏa mãn. Lâm Duẫn Nhi đè tay mình lên hoa đế, ảo tưởng đây là ngón tay Trịnh Tú Nghiên, chỉ cần tưởng tượng Trịnh Tú Nghiên yêu mình, thân thể nàng cảm giác cực kỳ mãnh liệt. Muốn Trịnh Tú Nghiên giải quyết dục vọng của thân thể mình chắc còn lâu, Lâm Duẫn Nhi cũng có chỉ có thể tự lực cánh sinh, tưởng tượng Trịnh Tú Nghiên đang muốn mình, thân thể Lâm Duẫn Nhi vẫn đạt được khoái cảm, kèm theo âm thanh làm người ta đỏ mặt tới mang tai, nghĩ đến Trịnh Tú Nghiên bên ngoài có thể nghe được tiếng mình rên rỉ, nội tâm Lâm Duẫn Nhi vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng kích thích, thân thể càng thêm nhạy cảm.
Trịnh Tú Nghiên thẹn thùng nghiêm mặt đi ra ngoài, cũng không đóng kỹ cửa lại, chẳng qua là hơi kéo một cái, vì vậy cửa phòng tắm vẫn còn đang khép hờ. Trịnh Tú Nghiên nằm lỳ ở trên giường, đối với thân thể đấu không lại ai của mình có chút ảo não, rõ ràng là muốn công người ta, chẳng những không công được, mà còn ném bỏ thành trì, nghĩ lại đúng là có loại cảm giác rất mất mặt.
Đang lúc Trịnh Tú Nghiên thấy vô cùng ảo não, cô nghe được âm thanh đỏ mặt tới mang tai truyền ra từ phòng tắm, Trịnh Tú Nghiên không tự chủ vểnh tai lắng nghe, Lâm Duẫn Nhi đang làm gì trong đó mà phát ra cái loại âm thanh xấu hổ này, không phải là bất mãn tự mình giải quyết đi? Trịnh Tú Nghiên tưởng tượng đến hình ảnh kiểu đó, đã thấy quá xấu hổ, rõ ràng là chuyện ngượng ngùng như vậy, cô phải làm bộ như không biết gì, không nghe gì mới đúng, nhưng cô không biết tại sao, thần xui quỷ khiến thế nào, mà đi đến trước cửa phòng tắm, nhìn qua khe cửa hở, quả nhiên thấy được hình ảnh Lâm Duẫn Nhi tự độc, toàn thân xích lõa trong nước nóng, hơi nước mờ ảo, ngọc thể đầy đặn như ẩn như hiện, bán lộ ra bên ngoài hấp dẫn mê người. Trịnh Tú Nghiên thấy một tay Lâm Duẫn Nhi vuốt ve ngực mình, một tay khác vuốt ve bộ vị mẫn cảm giữa chân, âm thanh xấu hổ càng lúc càng lớn, còn có dung nhan kiều mỹ khi nhiễm tình dục, hết thảy đều đánh vào thị giác Trịnh Tú Nghiên, làm cô không tự giác nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Trịnh Tú Nghiên cảm thấy Lâm Duẫn Nhi quá dâm đãng, nhưng trong lòng lại dâng lên một ý niệm tà ác, cô đột nhiên muốn thay tay của Lâm Duẫn Nhi, sau đó hung hăng giày xéo thân thể mê người kia của Lâm Duẫn Nhi, thậm chí có dục vọng muốn phá hư nàng....
Thật ra là Lâm Duẫn Nhi rất khẩn trương, sợ Trịnh Tú Nghiên biết, lại mong Trịnh Tú Nghiên biết, khi khóe mắt liếc thấy Trịnh Tú Nghiên đứng trước cửa nhìn lén, trong lòng nàng có cảm giác xấu hổ trước giờ chưa từng có, nhưng thân thể nàng cũng càng trở nên hưng phấn, nhạy cảm, thân thể biết Trịnh Tú Nghiên thấy hình ảnh mình tự độc rất nhanh đạt được cao triều, loại cảm giác đó mãnh liệt đến nổi làm cho Lâm Duẫn Nhi không nhịn được vịn tường, mới để mình không xụi lơ xuống.
Khi dục vọng thân thể được hóa giải xong, tất cả lí trí của Lâm Duẫn Nhi đều trở lại, nàng nghĩ mình thực sự quá điên cuồng, rõ ràng sợ Trịnh Tú Nghiên nói nàng dâm đãng, nhưng vẫn hướng về phía Trịnh Tú Nghiên mà làm ra chuyện như vậy, cô càng cảm thấy mình dâm đãng hơn, có cảm giác sau khi gặp Trịnh Tú Nghiên xong, mình càng ngày càng không giống mình, tất cả lễ nghĩa liêm sỉ đều ném ra sau ót.
Lâm Duẫn Nhi lâm vào cao triều xong, tiếp tục tắm rửa thân thể, nàng thấy Trịnh Tú Nghiên đã rời đi, không biết Trịnh Tú Nghiên sẽ nghĩ thế nào nữa, tóm lại, nội tâm của nàng bây giờ đang rất thấp thỏm. Lâm Duẫn Nhi lau khô người xong, quấn khăn tắm, hít sâu một hơi, nàng biết nội tâm của mình xấu hổ vẫn chưa lui xuống, nhưng nàng lại làm ra dáng vẻ không có chuyện gì cả.
Lâm Duẫn Nhi vừa mới đẩy cửa phòng ra, thì cảm giác có một cánh tay mạnh mẽ kéo thân thể mình lại, ép nàng dựa lên tường.
Lâm Duẫn Nhi vốn dĩ kinh sợ một cái, thấy Trịnh Tú Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sao vậy?" Lâm Duẫn Nhi cố gắng ra vẻ bình tĩnh hỏi.
"Tôi thấy, thấy tay của cô vuốt ve ngực của mình, còn đói khát tiến vào thân thể mình, thân thể của cô đói khát như vậy sao?" Trịnh Tú Nghiên dùng thân thể của mình áp lên thân thể Lâm Duẫn Nhi, môi cũng dính lên tai nàng khinh bạc hỏi, một chân của cô cũng chen giữa hai chân Lâm Duẫn Nhi.
"Chị không công được, đương nhiên em phải tự lực cánh sinh không phải sao?" Lâm Duẫn Nhi ôm lại eo Trịnh Tú Nghiên, nhẹ nhàng kéo khăn tắm đang quấn trên người Trịnh Tú Nghiên, khiêu khích nói. Thân thể Trịnh Tú Nghiên với nàng là kẻ tám lạng người nửa cân, nàng không sợ Trịnh Tú Nghiên nói mình dâm đãng lúc này. Có mấy lời, quần áo chỉnh tề với không chỉnh tề nghe ra hiệu quả rất khác nhau.
Rõ ràng nói muốn làm công, lại bị người ta đè trước, không thể trách người ta thấy mình không được.
"Là thế này phải không?" Trịnh Tú Nghiên cũng kéo khăn tắm của Lâm Duẫn Nhi xuống, ngón tay trực tiếp dò vào chân tâm Lâm Duẫn Nhi, rõ ràng vừa mới tắm xong, mật dịch phải được rửa sạch mới đúng, nhưng chân tâm Lâm Duẫn Nhi lại ướt một mảnh, hiên nhiên là vừa mới chảy ra, bởi vì mật dịch này, ngón tay Trịnh Tú Nghiên không gặp chút khó khăn nào mà trượt vào thân thể Lâm Duẫn Nhi, thậm chí còn không có màn dạo đầu gì.
Lâm Duẫn Nhi không nghĩ Trịnh Tú Nghiên cứ tiến vào thân thể mình như vậy, kích thích bất ngờ làm nàng không tự chủ rên rỉ thành tiếng, nhưng thân thể của nàng cũng phản ứng lại, rất nhanh hút chặt ngón tay Trịnh Tú Nghiên.
Thật ra đây là lần đầu tiên Trịnh Tú Nghiên chân chính tiến vào thân thể Lâm Duẫn Nhi, bên trong thật ướt, nóng quá, hơn nữa hoa huyệt Lâm Duẫn Nhi hút rất chặc ngón tay cô, thì ra cảm giác là như vậy, Trịnh Tú Nghiên âm thầm nghĩ. Cô tò mò động đậy ngón tay, giống như Lâm Duẫn Nhi hay làm với mình, cô phát hiện mỗi lần mình động đậy ngón tay, Lâm Duẫn Nhi phản ứng rất mạnh, kiều mỵ rên rỉ cuồn cuộn truyền đến bên tai, thực sự là cực kỳ liêu nhân.
"Lên giường...." Lâm Duẫn Nhi có cảm giác chân mình càng ngày càng mềm, khoái cảm giữa hai chân cũng càng ngày càng mãnh liệt, nàng dựa vào người Trịnh Tú Nghiên khẩn cầu nói.
Lâm Duẫn Nhi vốn là khát vọng Trịnh Tú Nghiên, khát vọng lâu như vậy nên khi Trịnh Tú Nghiên tiến vào thân thể nàng làm nàng có cảm giác cực kỳ mãnh liệt, theo nhịp điệu ngón tay ra vào sắp đạt đến cao triều lần nữa. Ngón tay Trịnh Tú Nghiên đột nhiên lại rút ra, làm thân thể nàng từ thiên đường rơi xuống địa ngục, cảm giác lơ lững làm Lâm Duẫn Nhi ủy khuất cắn môi dưới.
Trịnh Tú Nghiên cảm thấy biểu lộ mất mác của Lâm Duẫn Nhi rất rõ ràng, cô hài lòng khi mình có thể làm chúa tể thân thể Lâm Duẫn Nhi, liền nghĩ ra chủ ý muốn hung hăng chơi đùa Lâm Duẫn Nhi, không muốn thuận theo ý Lâm Duẫn Nhi nhanh như vậy.
Chương 45
Mặc dù Trịnh Tú Nghiên công Lâm Duẫn Nhi rất nhiều lần, nhưng mấy lần đó chỉ là trí nhớ của cô, cô chân chính vẫn chưa hề công qua. Cô và Lâm Duẫn Nhi lăn giường không biết bao nhiêu lần, cũng dùng qua vô số tư thế, đối với thân thể Lâm Duẫn Nhi cô không chút nào xa lạ, dù những trí nhớ kia không thuộc về cô, nhưng cũng không trở ngại khi cô sử dụng trí nhớ đó.
"Đừng có gấp, từ từ nào." Lời Trịnh Tú Nghiên nói đối với Lâm Duẫn Nhi là một loại hành hạ, thân thể Lâm Duẫn Nhi vội vàng cần được thỏa mãn, làm sao chịu được từ từ. Trong lòng Lâm Duẫn Nhi bất mãn, nhưng là nàng bất mãn Trịnh Tú Nghiên chỉ hôn mình rồi rời đi.
Đầu lưỡi Trịnh Tú Nghiên dò vào trong miệng Lâm Duẫn Nhi, mỗi lần đều làm Lâm Duẫn Nhi bị động tiếp nhận, hôn nhau triền miên, lần đầu tiên chủ động hôn Lâm Duẫn Nhi, cảm giác rất mới lạ, mềm nhũn ngọt ngào làm cho Trịnh Tú Nghiên có cảm giác rất tốt, dần dần làm sâu hơn nụ hôn này.
Thậm chí Lâm Duẫn Nhi không kìm hãm được ôm lấy cổ Trịnh Tú Nghiên, hai người hôn khó bỏ khó phân, cơ hồ muốn hít thở không thông mới lưu luyến tách ra. Trịnh Tú Nghiên cũng không thỏa mãn nhiêu đó, môi của cô dọc theo môi Lâm Duẫn Nhi từ từ đi xuống, đến cái cằm mềm nhọn, cái cổ trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, đến trước ngực. Trịnh Tú Nghiên biết dáng người Lâm Duẫn Nhi rất hấp dẫn, ngực còn lớn hơn cô một chút, bầu ngực mềm mại no tròn làm Trịnh Tú Nghiên không kiềm chế được đưa tay xoa lấy, không có chút kỷ xảo, thậm chí là xoa có chút thô lỗ, bầu ngực đầy đặn của Lâm Duẫn Nhi bị ngón tay dài của Trịnh Tú Nghiên nắn bóp đến có chút biến hình.
"Uhm..." Lâm Duẫn Nhi thấy Trịnh Tú Nghiên không chút ôn nhu đối đãi ngực mình, có chút đau, nhưng nhiều hơn đau lại là cảm giác tê dại, nên không khắc chế được mà rên rỉ thành tiếng, ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết là rên vì đau đớn hay vì thư thái. Nàng nghĩ tay Trịnh Tú Nghiên có đối xử với cơ thể mình như thế nào, nàng cũng cam chịu.
Trịnh Tú Nghiên thấy rõ đỉnh hoa mềm mại trước ngực Lâm Duẫn Nhi trở nên cứng rắn, cô nhẹ nhàng nắn bóp đỉnh hoa, không kìm hãm được mà ngậm vào đỉnh hoa bên kia. Cô phát hiện mình làm chuyện này với Lâm Duẫn Nhi hình như là không hề bài xích, nghe âm thanh của Lâm Duẫn Nhi quyến rũ câu hồn, cảm giác còn đặc biệt hưng phấn, làm cho cô có cảm giác muốn làm chuyện gì đó biến thái với Lâm Duẫn Nhi, muốn cho Lâm Duẫn Nhi thêm phóng đãng một chút.
"Uhm...a..."
Lâm Duẫn Nhi thấy Trịnh Tú Nghiên chôn đầu trước ngực mình, ngậm đỉnh hoa của mình, người bình thường bày ra tư thế cao cao tại thượng lại làm chuyện thân mật như thế với mình, làm chân tâm Lâm Duẫn Nhi càng xông ra nhiều mật dịch, màn này để Lâm Duẫn Nhi đặc biệt có cảm giác, nàng có cảm giác một cỗ nhiệt lưu từ bụng hướng tới chân tâm, nàng biết giữa chân mình nhất định đã ướt đẫm, nhất định sẽ ướt đến giường Trịnh Tú Nghiên.
Trịnh Tú Nghiên dùng sức hút đầu ngực Lâm Duẫn Nhi, sau đó kéo ra ngoài, cô có cảm giác đỉnh hoa của Lâm Duẫn Nhi càng ngày càng cứng, thậm chí còn lớn hơn vừa nãy một chút, bầu ngực trắng nõn cũng đỏ ửng lên, không biết vì bị Trịnh Tú Nghiên giày xéo, hay bị nhiễm dục tình.
Trịnh Tú Nghiên dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn đỉnh hoa, thỉnh thoảng không cẩn thận còn dùng hơi quá sức.
"A... đau.... Nhẹ một chút..." Tay Lâm Duẫn Nhi ôm lấy đầu Trịnh Tú Nghiên, nhẹ giọng khẩn cầu.
Trịnh Tú Nghiên đổi cắn thành liếm, liếm đỉnh hoa đã cực kỳ nhạy cảm, thân thể Lâm Duẫn Nhi vừa như thoải mái, vừa như khó chịu, nàng biết mình thực sự là đang bất mãn, thân thể càng thêm đói khát.
Trịnh Tú Nghiên đang trêu đùa hai bầu ngực của Lâm Duẫn Nhi, liếc mắt nhìn nửa thân dưới của nàng, cặp đùi thon dài kia quá quyến rũ, tay Trịnh Tú Nghiên trượt vào giữa hai chân Lâm Duẫn Nhi, quả nhiên là lầy lội, thậm chí còn ướt hơn mình.
"Thân thể quá dâm đãng, đã ướt đẫm." Trịnh Tú Nghiên đưa tay ướt át của mình trước mắt Lâm Duẫn Nhi, sau đó hơi nhếch miệng cười nhạo nói.
Lâm Duẫn Nhi lại rất thản nhiên, Trịnh Tú Nghiên nói như kiểu cô không chảy nước, bàn về chuyện nhạy cảm, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy thân thể Trịnh Tú Nghiên nhạy cảm hơn nàng gấp mấy lần. Sở dĩ hôm nay mình nhạy cảm với lại ra nhiều nước như vậy, là vì mình khát vọng Trịnh Tú Nghiên. Dáng vẻ của Trịnh Tú Nghiên như thế là vì mình đã cho cô ăn no rồi, nếu đang đói khát, lát nữa đổi vai thử xem, nàng không tin là Trịnh Tú Nghiên không ướt hơn mình.
"Em tám lạng chị nửa cân." Ngón tay Lâm Duẫn Nhi cũng trượt xuống dưới chân tâm Trịnh Tú Nghiên. Đúng là Trịnh Tú Nghiên không có tư cách nói mình, Lâm Duẫn Nhi đưa ngón tay dính đầy mật dịch nhẹ nhàng liếm một cái.
Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy động tác dâm mỹ của Lâm Duẫn Nhi, cộng thêm bí mật của mình bị phơi bày, mặt lại đỏ lên, quả nhiên là cô mặt dày không lại Lâm Duẫn Nhi. Trịnh Tú Nghiên dứt khoát không nói nữa, cô nhẹ nhàng tách đùi Lâm Duẫn Nhi ra, để đùi nàng mở thật rộng, sau đó gấp gối của Lâm Duẫn Nhi lên, để bộ vị mẫn cảm nhất của nàng bại lộ dưới tầm mắt mình.
Trịnh Tú Nghiên nhìn cánh hoa ướt át bên trong, mật dịch chảy dọc theo khe hở non mềm xuống, thậm chí cô còn có thể thấy thân thể Lâm Duẫn Nhi dưới cái nhìn chăm chú của mình càng chảy ra nhiều mật dịch hơn, cô biết Lâm Duẫn Nhi bị mình nhìn như vậy, nhất định là hưng phấn hơn.
Bộ vị tư mật nhất của Lâm Duẫn Nhi bị Trịnh Tú Nghiên nhìn chằm chằm , có chút xấu hổ, lại có chút mong đợi, thân thể không biết thẹn thùng mà chảy ra thêm nhiều mật dịch, chỉ sợ thân thể này cũng tự biết nó khát vọng Trịnh Tú Nghiên, nên cực kỳ phấn khởi, thậm chí cánh hoa cũng tự co rúc lại.
"Muốn tôi liếm cô?" Trịnh Tú Nghiên nhích đến gần tai Lâm Duẫn Nhi mập mờ hỏi, Trịnh Tú Nghiên cũng không biết tại sao mình có thể thốt ra lời dâm đãng như vậy, chắc là làm công với làm thụ cảm giác rất khác nhau. Nhìn Lâm Duẫn Nhi khát vọng rõ ràng, mà hết lần này đến lần khát đều bày ra dáng vẻ chịu đựng, làm cô có cảm giác đặc biệt muốn khi dễ Lâm Duẫn Nhi.
Lâm Duẫn Nhi không đáp, nàng biết Trịnh Tú Nghiên cố ý, nàng không biết Trịnh Tú Nghiên có thể làm được chuyện đó không, nếu lỡ như Trịnh Tú Nghiên cự tuyệt, nàng cũng khó chịu không chịu nổi.
"Cầu xin tôi, nói xin tôi, tôi sẽ thỏa mãn khát vọng trong lòng cô." Ngón tay Trịnh Tú Nghiên nhẹ nhàng quét qua cánh hoa nhạy cảm của Lâm Duẫn Nhi, sau đó nhẹ giọng nói lời đầu độc bên tai nàng, bây giờ cô có chút hiểu vì sao mỗi lần như vậy Lâm Duẫn Nhi lại thích nói mấy lời phóng đãng kiểu này, có cảm giác mình là chúa tể của thân thể đối phương, muốn làm gì thì làm, cực kỳ tài giỏi.
"Cầu xin chị...." Lâm Duẫn Nhi đỏ mặt khẩn cầu nói, nàng cảm giác thân thể mình sắp bị Trịnh Tú Nghiên ép đến điên rồi.
"Cầu xin tôi làm gì?" Trịnh Tú Nghiên lại nghiện khi dễ, được voi đòi tiên.
"Cầu xin chị.... Liếm... " Chữ em Lâm Duẫn Nhi không thể nói ra miệng được, quá xấu hổ, nàng quyết tâm, chờ dục vọng trong cơ thể bình phục xong, sẽ không để cho Trịnh Tú Nghiên tốt hơn, nàng muốn trả hết lễ nghĩa lại cho cô.
Lúc này Trịnh Tú Nghiên mới đem môi dán lên bộ vị tư mật nhất của Lâm Duẫn Nhi, nơi đó đã sớm lầy lội như nước sông.
"A....uhm..." Lâm Duẫn Nhi nhìn Trịnh Tú Nghiên chôn đầu giữa hai chân mình, cảm nhận được đầu lưỡi Trịnh Tú Nghiên đang liếm nơi tư mật của mình, thị giác kích thích cộng với khát vọng trong lòng tuyệt đối là thắng cảm giác thân thể, nhanh chóng lâm vào khoái cảm, không cần Trịnh Tú Nghiên dùng ngón tay, đã bị Trịnh Tú Nghiên liếm đến cao triều.
Trịnh Tú Nghiên nhìn hoa huyệt Lâm Duẫn Nhi co rút kịch liệt, cô nhớ Lâm Duẫn Nhi luôn thích tiến vào cơ thể mình lúc này, cô cũng học theo, lấy ngón tay cấm vào hoa huyệt vẫn còn đang co rút của Lâm Duẫn Nhi.
"A...." Lâm Duẫn Nhi cảm nhận được ngón tay Trịnh Tú Nghiên tiến vào, không kiềm chế được rên rỉ thành tiếng.
Trịnh Tú Nghiên cảm giác được hoa huyệt chặc chẽ bao lấy ngón tay mình, mỗi lần cô ra vào một cái, đều làm Lâm Duẫn Nhi rên rỉ càng lớn, điều này làm cho Trịnh Tú Nghiên càng tăng nhanh tốc độ ngón tay, hung hăng ra vào cơ thể Lâm Duẫn Nhi, có dục vọng muốn phá hư nàng.
Theo động tác ra vào hung mãnh của Trịnh Tú Nghiên, thân thể Lâm Duẫn Nhi lại tiến đến đỉnh núi lần nữa, thật lâu mới bình phục lại, nàng cảm giác thân thể mình như vừa mới trãi vào cuồng phòng bạo vũ, thật lâu sau mới có thể ngừng lại.
Nhìn Lâm Duẫn Nhi biểu hiện kiều mỵ, còn có tiếng thở gấp phóng lãng, làm trong lòng cô bắt đầu ngứa một chút, chân tâm cũng không tự kiềm chế mà chảy ra chất lỏng xấu hổ kia. Thân thể mới công được một lần liền muốn xuống làm thụ, chuyện gì xảy ra hả, Trịnh Tú Nghiên nằm trên người Lâm Duẫn Nhi âm thầm suy nghĩ.
"Nước của chị cũng chảy đến đùi của em rồi." Thân thể Lâm Duẫn Nhi thỏa mãn xong, tay của nàng lại sờ đến giữa hai chân Trịnh Tú Nghiên, một mảng lầy lội, hiển nhiên là thân thể Trịnh Tú Nghiên lại đói bụng.
Trịnh Tú Nghiên liếc nhìn, quả nhiên trên đùi Lâm Duẫn Nhi dính mật dịch của mình, mặt đỏ bừng, hơn nữa thân thể bị Lâm Duẫn Nhi sờ sờ cũng thật thoải mái.....
Thân thể Lâm Duẫn Nhi vẫn còn mềm nhũn nằm dưới người Trịnh Tú Nghiên, ngón tay lại bắt đầu trêu chọc chân tâm cô.....
"Cái này gọi là bị công." Trịnh Tú Nghiên nằm trên người Lâm Duẫn Nhi đạt tới cao triều xong, Lâm Duẫn Nhi lại nhẹ giọng nói bên tai cô.
Dĩ nhiên là Trịnh Tú Nghiên không muốn rớt xuống bị động, bật người công lại Lâm Duẫn Nhi, một lần lại một lần, không ai chịu thua ai.
Chương 46
Hai cỗ thân thể xinh đẹp như nhau quấn quít cùng một chỗ, không khí tràn ngập hơi thở hoan ái, hai người không biết mệt mỏi triền miên đến rạng sáng một hai giờ, cho đến khi tay hai người bủn rủn vô lực mới ngừng lại cơn hoan ái triền miên này.
Mặc dù thân thể rất mệt mỏi, nhưng trên giường lại dính đầy mật dịch của hai người, Lâm Duẫn Nhi không thể không đứng lên đổi drap giường.
"Ngoan, đứng lên một chút, em đổi drap giường." Lâm Duẫn Nhi ôn nhu nói với Trịnh Tú Nghiên.
"Không muốn, mệt quá...." Trịnh Tú Nghiên không tự chủ làm nũng nói, cô có cảm giác thân mình mềm nhũn, tất cả sức lực của cơ thể đểu bị rút sạch, ngay cả khí lực ngồi dậy cũng không có.
"Trên giường chỗ nào cũng ướt, chị có thể ngủ, em cũng không ngại." Lâm Duẫn Nhi thấy Trịnh Tú Nghiên làm nũng, không tự chủ nâng lên khóe miệng mỉm cười nói, nàng cảm thấy đặc biệt thích Trịnh Tú Nghiên lúc này.
Tính khiết phích Trịnh Tú Nghiên quá mạnh, nghe vậy thì cau mày, dùng hết sức lực bò dậy, nhìn Lâm Duẫn Nhi thuần thục đổi drap giường, hiển nhiên là hoàn cảnh trưởng thành của hai người không giống nhau nên mới vậy.
"Được rồi, có thể nằm." Lâm Duẫn Nhi thấy Trịnh Tú Nghiên đang nhìn mình, nàng cảm giác giờ phút này ánh mắt Trịnh Tú Nghiên nhìn mình ôn nhu hơn nhiều, không còn lộ ra cảm giác ngạo kiều như trước kia nữa.
Trịnh Tú Nghiên dời tầm mắt không nhìn Lâm Duẫn Nhi nữa, trực tiếp nhào lên trên giường, xụi lơ nằm bẹp dí, thân thể mệt quá, cô cứ muốn nhắm mắt là ngủ luôn.
Lâm Duẫn Nhi cũng leo lại lên giường, nằm bên cạnh Trịnh Tú Nghiên, sau đó ôm Trịnh Tú Nghiên vào ngực mình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng quang khiết của cô.
Trịnh Tú Nghiên cảm giác được Lâm Duẫn Nhi sờ rất thoải mái, còn có chút tê dại, nhưng bây giờ cô lại không có tâm tư làm chuyện đó nữa, thân thể đã mệt mỏi lắm rồi.
Cũng may Lâm Duẫn Nhi cũng không có tinh lực làm tiếp chuyện khác, chỉ là theo thói quen vuốt ve lưng Trịnh Tú Nghiên mà thôi.
Cảm giác thư thản như vậy làm Trịnh Tú Nghiên đang mệt mỏi ngủ rất nhanh, Lâm Duẫn Nhi ôm rất thích, nàng hy vọng mình có thể có được người trước mắt nàng, mặc kệ bên trong người cất giấu linh hồn nào. Lâm Duẫn Nhi không có cách nào suy nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ, nàng thích Trịnh Tú Nghiên bây giờ nhiều hơn một chút, hay là người kia nhiều hơn một chút. Nàng biết vì chuyện linh hồn ít nhiều cũng có ảnh hưởng đến tình cảm của nàng, khi nàng nghĩ Trịnh Tú Nghiên bị tâm thần phân liệt, không có chút nào bài xích mà thích một người hoàn toàn khác trước, đến khi biết sự thật, cũng không muốn thu lại tình cảm của mình. Đối với bản thể khác của nàng kia, lòng Lâm Duẫn Nhi rất phức tạp, nhớ người, lại có chút mắc cở đối với người, dù sao nàng cũng bám vào Trịnh Tú Nghiên bây giờ, thậm chí có chút thích Trịnh Tú Nghiên bây giờ hơn, hình như cũng xem như là một loại phản bội. Lâm Duẫn Nhi nghĩ, đại khái thì nàng cũng đúng là một người ích kỷ, không có cách bỏ tình cảm của người kia, bây giờ còn muốn trêu chọc Trịnh Tú Nghiên này, một lòng lại chứa hai người, nội tâm nàng đối với Trịnh Tú Nghiên quả thật cũng có chút áy náy.
Lúc trước Lâm Duẫn Nhi cũng biết mình không thể bỏ được cô, nên mới vạch rõ giới hạn với cô, nhưng vừa nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên, lòng của nàng lại rối loạn, không ức chế được dục vọng muốn đến gần, Trịnh Tú Nghiên chủ động đến càng làm cho nàng rối loạn, không quản mọi chuyện muốn lên giường với Trịnh Tú Nghiên. Nàng hiểu rõ Trịnh Tú Nghiên kiêu ngạo thế nào, tất nhiên sẽ không tiếp nhận tình cảm chia đôi của mình như vậy, nhưng Trịnh Tú Nghiên lại cùng mình lên giường, chắc là cũng có chút ý loạn tình mê ban đầu, có khi thời gian lâu, Trịnh Tú Nghiên sẽ rời khỏi mình. Lâm Duẫn Nhi nghĩ đến đây, trong lòng vẫn rất là khó chịu. Dù sao nếu không thể vạch rõ giới hạn với Trịnh Tú Nghiên được, nếu không khống chế được tình cảm này, nàng đành đưa quyền chủ động đến cho Trịnh Tú Nghiên, ít nhất bây giờ ở chung một chỗ bao lâu cũng được, vui mừng một khắc cũng là tốt rồi.
Lâm Duẫn Nhi nhìn Trịnh Tú Nghiên đang ngủ say, cảm thấy có chút may mắn, thân thể của mình và chị ấy giống nhau, đều nhạy cảm như nước, Lâm Duẫn Nhi nhẹ nàng hôn lên cái trán Trịnh Tú Nghiên, ôm cô chặt hơn một chút.
Hôm sau Trịnh Tú Nghiên lại thức sớm hơn Lâm Duẫn Nhi, cô phát hiện cả người mình đều nằm trong ngực Lâm Duẫn Nhi, bị Lâm Duẫn Nhi ôm vào lòng, cô nghĩ mình thích cảm giác này. Trịnh Tú Nghiên càng nhìn Lâm Duẫn Nhi càng thấy đẹp, cô cho rằng nhất định là mình nhất thời loạn ý tình mê, thời gian lâu một chút sẽ phai nhạt, hơn một năm, cô nghĩ đã phai nhạt rồi, nhưng hôm qua, trong nháy mắt nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi, cô có cảm giác tim mình không khống chế được xao động trong lòng, bởi vì ghen tị mà không chút lý trí nào kéo Lâm Duẫn Nhi về, sau cùng còn điên cuồng ân ái với nàng, cô cũng biết mình xong đời rồi.
Lý trí cô biết rất rõ ràng, Lâm Duẫn Nhi là độc dược, không thể đụng vào, có thể cách xa bao nhiêu thì nên cách xa. Trịnh Tú Nghiên hiểu rõ, Lâm Duẫn Nhi đối với linh hồn kia có tình cảm rất sâu đậm, loại tình cảm đó cô vĩnh viễn cũng không thể nào thay thế được, cô thậm chí còn biết rõ Lâm Duẫn Nhi cố tình vạch rõ giới hạn với mình, là bởi vì bày tỏ tình cảm trung trinh với người kia. Nhưng nàng vẫn lên giường với mình, Trịnh Tú Nghiên có chút không biết, Lâm Duẫn Nhi vì nhất thời tịch mịch, hay muốn tìm bóng dáng người kia trong người mình, đem mình làm người thay thế, nhưng dù biết rõ có thể có lý do như vậy, Trịnh Tú Nghiên cũng nguyện ý dây dưa không rõ với Lâm Duẫn Nhi, thực sự đã hoàn toàn bị cảm giác khống chế. Trịnh Tú Nghiên nghĩ, khắc chế cảm giác muốn đến gần Lâm Duẫn Nhi sẽ rất khó chịu, không bằng phóng túng mình, mình cần gì nói chuyện tình cảm với Lâm Duẫn Nhi, mình thích lên giường với Lâm Duẫn Nhi, thì lên giường thôi, dù sao người tình ta nguyện, có khi làm mấy lần, mình sẽ chán thì sao?
Chương 47
Trịnh Tú Nghiên mặc cho Lâm Duẫn Nhi gác tay ngang hông mình, thật ra cô cũng nghĩ đến, nếu ban đầu Lâm Duẫn Nhi kia không chiếm dụng thân thể cô dây dưa với Lâm Duẫn Nhi này, cô cũng sẽ không thân thiết với bất kỳ người nào. Đột nhiên bây giờ Trịnh Tú Nghiên hiểu rõ, lưu lại trí nhớ này, là do Lâm Duẫn Nhi kia cố ý, mục đích chính là để cô và Lâm Duẫn Nhi dây dưa không rõ, Lâm Duẫn Nhi kia nhất định là một người có tâm cơ. Trịnh Tú Nghiên âm thầm nghĩ đến, có khi Lâm Duẫn Nhi này cũng như Lâm Duẫn Nhi kia, bản chất có lẽ không kém hơn bao nhiêu. Vốn là lúc trước Trịnh Tú Nghiên hận Lâm Duẫn Nhi kia, nhưng bây giờ lại không còn hận nữa, dĩ nhiên là nghĩ đến thì vẫn còn rất khó chịu, thích Lâm Duẫn Nhi, cô cũng có chút không được cam tâm tình nguyện lắm.
Không bao lâu sau Lâm Duẫn Nhi cũng tỉnh, nàng nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên vẫn nằm trong ngực mình, trong lòng có cảm giác mừng rỡ lại thêm thỏa mãn, nàng thực hy vọng sau này có thể cùng người mình thích như vậy. Lâm Duẫn Nhi không tự chủ ngửi lấy mùi hương trong tóc Trịnh Tú Nghiên, dùng mũi hít một hơi ở cổ Trịnh Tú Nghiên.
Trịnh Tú Nghiên có cảm giác Lâm Duẫn Nhi dùng mũi cạ cạ cổ mình, ngưa ngứa một chút, không tự chủ rụt cổ một cái.
"Chào buổi sáng." Lâm Duẫn Nhi nhẹ nhàng hôn trán Trịnh Tú Nghiên một cái, ôn nhu nói.
"Buông tôi ra." Mặc dù là Trịnh Tú Nghiên thừa nhận mình có chút thích Lâm Duẫn Nhi, nhưng nội tâm vẫn còn không được tự nhiên.
"Em cứ muốn ôm như vậy, ôm luôn không buông ra." Lâm Duẫn Nhi nghe được giọng Trịnh Tú Nghiên là hiểu được tâm tình của cô, đặc biệt là mấy lúc khẩu thị tâm phi như thế này.
"Tôi cũng không phải người cô thích!" Thích một người cứ như vậy, lời Trịnh Tú Nghiên nói ra, không tự chủ sẽ kèm theo vị chua.
"Em thích chị ấy, nhưng cũng thích chị!" Lâm Duẫn Nhi nói thật, cũng không định lừa gạt Trịnh Tú Nghiên, chẳng qua trong lòng nàng vẫn còn có chút lo âu, đợi phản ứng Trịnh Tú Nghiên.
"Hừ, một còn chưa đủ, cô cũng thật tham lam." Trịnh Tú Nghiên hừ lạnh nói, đáp án này làm cô khá hơn một chút, so với lúc nói ra thân phận thì tốt hơn rất nhiều, nhưng đáp án này cô cũng không hài lòng lắm, cô không thích kiểu thích một nửa thế này.
Tâm tình Trịnh Tú Nghiên hình như khá hơn Lâm Duẫn Nhi dự liệu một chút, điều này làm Lâm Duẫn Nhi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Nói chính xác nhất, em thích nhất thân thể của chị." Lâm Duẫn Nhi vuốt ve sống lưng Trịnh Tú Nghiên, có chút bất chánh nói, môi cũng dính vào lưng Trịnh Tú Nghiên, tinh tế hôn.
"Chị xem, điều kiện của chị tốt như vậy, trẻ tuổi, còn đẹp, vóc người cũng hoàn hảo, lại còn có tiền, điển hình bạch phú mỹ, có lẽ là đổi linh hồn gì, cũng làm cho người ta thích, em cảm thấy không có người nào không thích đâu. Mà nếu như ban đầu chị ấy dùng thân thể người khác giúp em, ví dụ như một tên đầu hói, ông già đầu mập tai to bao nuôi em, em nhất định sẽ không thích mà còn cảm thấy rất ghê tởm. Coi như em cảm kích, cũng không nhất định sẽ thích có đúng hay không?" Lâm Duẫn Nhi cười nói.
"Thì ra cô là người coi trọng bề ngoài như vậy." Trịnh Tú Nghiên khinh bỉ nói.
"Vậy chị muốn đổi lại không, nếu như là tên đầu hói, béo mập chiếm lấy thân thể chị, còn muốn giúp đỡ một người đầu hói tai to như thế, em cũng không tin chị còn có thể để cho em xuất hiện lần nữa trên giường chị." Lâm Duẫn Nhi lại cười.
Trịnh Tú Nghiên vừa nghĩ tới tên đầu mập tai to bỉ ổi đụng tới thân thể mình, da gà cũng nổi lên, đơn giản là không thể chịu đựng, mới tưởng tượng thôi cũng thấy ghê tởm, được rồi, cô cũng thừa nhận mình càng nhìn càng thấy Lâm Duẫn Nhi đẹp mắt, vóc người cũng rất tốt, nên mới có thể cam tâm tình nguyện lên giường với nàng.
"Thì ra tình yêu chỉ xem vẻ bề ngoài, làm cho người ta không thể tin được." Trịnh Tú Nghiên vốn không có hy vọng với tình yêu thật sự, nhưng lần này lại có chút thất vọng.
"Vậy không chính xác, nếu như chúng ta có thể ở cùng nhau 10 năm, 20 năm, thậm chí lâu hơn, nhất định đó là yêu." Lâm Duẫn Nhi tuyệt đối có lòng tin, dù nãy giờ nàng nói không chân thật lắm, nhưng thực sự là có đạo lý.
"Tôi không cần dây dưa với cô lâu như vậy!" Trịnh Tú Nghiên ngạo kiều nói.
"Có đói bụng không, em làm đồ ăn sáng cho chị?" Lâm Duẫn Nhi nói sang chuyện khác, nàng không thích nghe Trịnh Tú Nghiên nói như vậy, nàng thực sự không thích nghe bất cứ cái gì về chuyện chia xa.
"Tùy cô." Lúc này Trịnh Tú Nghiên mới phát hiện mình đói bụng, nhưng cô cũng cố ý không hợp tác.
"Vậy muốn ăn đồ ăn nước mình hay là Phương Tây?" Lâm Duẫn Nhi hỏi, quả nhiên là lúc này Trịnh Tú Nghiên không được tự nhiên.
"Tùy tiện."
"Vậy làm nhanh một chút hay có thể chờ đây?" Lâm Duẫn Nhi chỉ sợ Trịnh Tú Nghiên đói bụng, vì nàng cũng đói bụng, tối hôm qua tiêu hao quá nhiều thể lực, nếu như có thời gian, mình có thể làm bữa ăn phong phú cho Trịnh Tú Nghiên, nếu như đói bụng, thì cần làm nhanh là được rồi.
"Tùy tiện." Giọng nói Trịnh Tú Nghiên cũng có chút nhẹ xuống.
"Được rồi, em biết rồi." Lâm Duẫn Nhi không hỏi Trịnh Tú Nghiên nữa, nàng hôn lên tai Trịnh Tú Nghiên một cái, sau đó đứng dậy mặc váy ngủ, nhanh chóng đi rửa mặt rồi ra phòng bếp.
Trịnh Tú Nghiên nằm trên giường còn chưa động đậy, cô cảm thấy lúc ở cùng với Lâm Duẫn Nhi, cô đặc biệt phát lười, động não cũng không muốn.
Chương 48
Sau hôm đó, Lâm Duẫn Nhi lại dọn về biệt thự Trịnh Tú Nghiên, hai người sống cùng nhau. Mặc dù ở chung, nhưng công việc Lâm Duẫn Nhi phải đi tuyên truyền rất nhiều, ở cùng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Lúc Lâm Duẫn Nhi không có ở bên cạnh, Trịnh Tú Nghiên cũng không chủ động gọi cho Lâm Duẫn Nhi, căn bản đều là Lâm Duẫn Nhi gọi cho cô. Lâm Duẫn Nhi không nhất định nói nhiều, nhưng ít nhất mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Trịnh Tú Nghiên. Tính tình Trịnh Tú Nghiên ngạo kiều thích làm giá, nhưng Lâm Duẫn Nhi trước giờ cũng không để ý, hết sức dụ dỗ cô, được Lâm Duẫn Nhi nâng niu trong bàn tay dụ dỗ, Trịnh Tú Nghiên càng thích làm giá.
Giống như bây giờ, vì lịch diễn quá dày, đạo diễn lại gọi lại bàn luận, Lâm Duẫn Nhi trong giới cũng nổi danh chuyên nghiệp, chờ nàng giải quyết hết chuyện xong đã 12h rưỡi. Lâm Duẫn Nhi quay về khách sạn còn chưa kịp tắm đã gọi cho Trịnh Tú Nghiên, nhưng gọi thế nào người kia cũng không nhận, sau đó còn dứt khoát tắt máy. Lâm Duẫn Nhi đoán được, mỗi ngày người kia đều chờ điện thoại của mình, đoán chừng hôm nay đợi không được, nên ngạo kiều mà tức giận đi. Căn bản là Lâm Duẫn Nhi hiểu rõ tính khí của Trịnh Tú Nghiên, Lâm đại tiểu thư là tập hợp các loại ngạo kiều, các loại làm khó, nhưng cũng rất dễ dụ dỗ. Nếu Trịnh Tú Nghiên đang tức giận, tốt nhất là nên xuống nước dụ dỗ ngay, nếu không để tích lâu quá, sẽ rất khó dụ. Lâm Duẫn Nhi hận không thể quay trở về ngay bên người Trịnh Tú Nghiên, để Trịnh Tú Nghiên ngạo kiều bớt tức giận, cũng may là tối mai có thể về được rồi.
Nhưng Trịnh Tú Nghiên không nhận điện thoại, làm Lâm Duẫn Nhi mỗi ngày phải nghe được tiếng Trịnh Tú Nghiên mới có thể ngủ ngon được, nằm trên giường thao thức không thể ngủ được. Nghĩ đến chuyện mình đi diễn hơn hai tháng nay, thân thể chưa được làm dịu, có chút đói bụng, nhớ đến thân thể nhiệt tình mê người, muốn cho người ta phát cuồng của Trịnh Tú Nghiên. Lâm Duẫn Nhi nhớ đến mấy đêm triền miên kia, thân thể bắt đầu có cảm giác, nàng đè xuống cảm giác này, ngày mai có thể về rồi, có thể ôm được thân thể làm cho mình quyến luyến kia, nhưng mà trước tiên phải dụ dỗ Đại tiểu thư ngạo kiều kia mới được. Nghĩ đến dáng vẻ ngạo kiều của Trịnh Tú Nghiên, Lâm Duẫn Nhi không tự chủ nâng lên khóe miệng, dáng vẻ cao cao tại thượng ngạo kiều, làm cho Lâm Duẫn Nhi đặc biệt muốn đè dưới thân giày xéo.
Trịnh Tú Nghiên cảm giác bị lãnh lạc, mặc dù trong lòng cô không thừa nhận. Gần đây mỗi ngày đều đợi điện thoại của Lâm Duẫn Nhi, mà đợi cả ngày, chỉ muốn nghe nàng nói mấy câu, dĩ nhiên có chút không vui. Mặc dù cô biết Lâm Duẫn Nhi bề bộn nhiều việc, nhưng mà, con người chỉ để ý cảm nhận của bản thân mình hơn thôi, dù sao thì Trịnh Tú Nghiên cũng có cảm giác bị lãnh lạc, vốn là mơ hồ bất mãn, hôm nay lại càng bạo phát. Khoảng cách Lâm Duẫn Nhi hôm qua gọi điện thoại đến nay đã là 24 tiếng, vẫn chưa nhận thêm cuộc gọi nào, 25 tiếng, đã 11h rồi, vẫn còn chưa có điện, lại càng không vui vẻ, 26 tiếng trôi qua, ngày 21 cũng trôi qua luôn rồi, mà vẫn chưa nhận được điện thoại, Trịnh Tú Nghiên nổi giận. Lâm Duẫn Nhi không nói mỗi ngày sẽ gọi điện thoại cho mình, mình đang chờ cái quỷ gì! Trịnh Tú Nghiên ghét nhất là tự mình đa tình, cũng ghét mình để ý Lâm Duẫn Nhi như vậy, không phải chỉ là lên giường không biết bao nhiêu lần rồi sao, không những không cảm thấy ngán, mà còn thấy nghiện rồi làm sao. Trịnh Tú Nghiên hiểu rõ cảm giác của mình, đã quá lệ thuộc vào Lâm Duẫn Nhi. Đại khái là vì ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, nên mỗi lần Lâm Duẫn Nhi quay về, hai người như tiểu biệt thắng tân hôn, cực kỳ nhiệt tình, hơn nữa bình thường nhìn Lâm Duẫn Nhi cực kỳ đứng đắn, nhưng lên giường lại không có giới hạn, tư thế càng mắc cỡ càng muốn nếm thử.
Dưới giường lại phục vụ cô cực kỳ tốt, thật ra thì nghĩ công bằng một chút, Lâm Duẫn Nhi đúng là tình nhân điển hình, trên giường dâm đãng, dưới giường hiền huệ, mặt ngoài đứng đắn đoan trang, tính tình ôn nhu, tính khí lại tốt.
Mười lăm phút sau, Lâm Duẫn Nhi gọi điện thoại đến, bệnh ngạo kiều của Trịnh Tú Nghiên phát tác dĩ nhiên là không bắt máy, Lâm Duẫn Nhi liên tục gọi mấy lần, Trịnh Tú Nghiên cũng không thèm nhận, như muốn nói cho Lâm Duẫn Nhi biết, mình không vui, cô xem thế nào để dụ dỗ tôi đi. Sau đó Lâm Duẫn Nhi vẫn còn gọi, Trịnh Tú Nghiên sợ mình mềm lòng mà nhận, dứt khoát tắt máy, nhưng mà tắt máy xong lại cảm thấy trong lòng thiếu thiếu, vì vậy nửa tiếng sau lại mở máy, nhưng Lâm Duẫn Nhi lại không gọi đến nữa, trong lòng Trịnh Tú Nghiên lại càng bực hơn.
Buổi sáng Lâm Duẫn Nhi diễn xong thì vội vả đi đến phi trường liền, muốn mau sớm quay về, tâm trạng cũng cực kỳ nôn nao. Trịnh Tú Nghiên làm cho nàng thương nhớ, mình đi khắp thế giới, cuối cùng cũng phải quay về bên cạnh cô.
Lâm Duẫn Nhi xuống máy bay xong thì trực tiếp gọi điện thoại cho Trịnh Tú Nghiên, Trịnh Tú Nghiên vẫn còn chưa muốn nhận, Lâm Duẫn Nhi hơi thở dài, Lâm đại tiểu thư lần này quả nhiên lại ngạo kiều. Lâm Duẫn Nhi trở về biệt thự của Trịnh Tú Nghiên, tắm xong thì nằm trên giường ngủ một chút, dưỡng sức lực tinh thần, tối nay phải dụ dỗ đại tiểu thư thật tốt.
Lâm Duẫn Nhi nằm trên gối đầu của Trịnh Tú Nghiên, chôn mặt vào gối, mùi hương này giống với mùi hương trên tóc Trịnh Tú Nghiên, làm Lâm Duẫn Nhi nghe liền nhớ đến Trịnh Tú Nghiên, cảm thấy rất an lòng, giống như Trịnh Tú Nghiên đang ngủ bên cạnh mình, Lâm Duẫn Nhi rất nhanh cũng ngủ đi.
Tâm tình Trịnh Tú Nghiên từ tối qua đã bắt đầu không tốt, hôm nay tâm tình lại càng không tốt hơn, Lâm Duẫn Nhi chết tiệt, hôm nay chỉ gọi có một cuộc điện thoại, sau đó cũng không thèm gọi lại, điều này làm cho tâm tình Trịnh Tú Nghiên càng thêm bực bội. Bởi vì tâm tình không tốt, Trịnh Tú Nghiên không ăn tối mà trở về nhà.
Lúc Trịnh Tú Nghiên vào phòng ngủ, Lâm Duẫn Nhi len lén núp ở góc tường, đợi Trịnh Tú Nghiên vừa đi đến, Lâm Duẫn Nhi nhanh chóng ôm lấy Trịnh Tú Nghiên. Đột nhiên có người ôm làm Trịnh Tú Nghiên sợ hết hồn, theo bản năng muốn đánh, nhưng cô ngay lập tức phát hiện người ôm lấy mình là Lâm Duẫn Nhi.
"Cô biến thái hả, chơi như con nít, muốn hù chết tôi sao?" Trịnh Tú Nghiên oán giận nói.
"Em muốn cho chị vui mừng mà." Lâm Duẫn Nhi ôm lấy Trịnh Tú Nghiên, mặt chôn vào cổ Trịnh Tú Nghiên, tham thu hít lấy hương thơm đặc hữu trên người cô, cảm thấy cực kỳ an lòng.
"Là kinh sợ thì có, đi ra, ai cho cô ôm tôi?" Giật mình xong Trịnh Tú Nghiên lại làm mặt lạnh, không vui nói, bị Lâm Duẫn Nhi ôm vào trong ngực làm Trịnh Tú Nghiên quên mất lúc nãy mình còn giận Lâm Duẫn Nhi rất nhiều, mặc dù cô biết Lâm Duẫn Nhi về đến đây cô đã hết giận phân nửa, nhưng nói cho cùng, cô cũng để ý mình bị Lâm Duẫn Nhi lãnh lạc quá lâu.
"Em rất nhớ chị, rất nhớ, rất nhớ chị." Lâm Duẫn Nhi không những không buông ra, ngược lại còn ôm chặc hơn, môi của nàng dính vào tai Trịnh Tú Nghiên, âm thanh êm dịu triền miên nói lên nhung nhớ của mình, nàng cũng là nữ nhân, làm sao không biết nữ nhân lúc này đều là khẩu thị tâm phi.
Trịnh Tú Nghiên vẫn cảm thấy âm thanh của Lâm Duẫn Nhi có ma lực, luôn làm cả người cô không tự chủ mà mềm xuống, cũng không biết là vì Lâm Duẫn Nhi diễn quá hay hay là khả năng dụ dỗ lại tăng thêm một bậc nữa.
"Buông ra!" Trịnh Tú Nghiên không muốn mỗi lần đều thua cuộc như vậy, luôn dễ dàng tha thứ cho nàng, mặc dù cô cũng cảm thấy mỗi lần mình tức giận đều không giải thích được, thậm chí còn có chút vô lý.
"Không muốn, hôm qua em bận cả ngày, không kịp gọi điện cho chị, mà lúc gọi được chị lại không nhận, chị không biết trong lòng em rất vội vàng, hôm nay trở về ngay." Lâm Duẫn Nhi cảm giác được thân thể Trịnh Tú Nghiên mềm xuống, liền vội vàng giải thích.
"Cô đi diễn quan trọng như vậy, tôi làm sao dám chiếm dụng thời gian của đại minh tinh." Trịnh Tú Nghiên nói ra khỏi miệng xong mới có cảm giác không đúng, tại sao nghe mình nói giống như kiểu vợ oán giận chồng lãnh lạc vậy nè.
Chương 49
"Không có gì quan trọng hơn chị, đi diễn không phải cũng kiếm tiền cho chị sao?"
Lần này Lâm Duẫn Nhi biết Trịnh Tú Nghiên ngạo kiều vì sao, thì ra là bị mình lãnh lạc.
"Ai cần cô kiếm tiền đâu." Mặc dù hợp đồng hà khắc, phần lớn tiền Lâm Duẫn Nhi kiếm được cũng rơi vào túi của mình, nhưng Trịnh Tú Nghiên cũng không thiếu năng lực kiếm tiền, không cần Lâm Duẫn Nhi kiếm tiền về cho mình.
"Mặc dù em biết Lâm đại tiểu thư là đại gia, không cần chút tiền lẻ này, nhưng thịt chỗ nào cũng là thịt, em hy vọng có giá trị với chị một chút." Lâm Duẫn Nhi nói thật, bối cảnh lớn lên của mình làm Lâm Duẫn Nhi đặc biệt hy vọng mình là người có giá trị.
"Giá trị lớn nhất của cô là ở trên giường không phải sao?" Thái độ của Trịnh Tú Nghiên quả nhiên mềm xuống, giá trị lớn nhất mà không làm, hằng đêm để mình một mình, tử tội!
"À, thì ra giá trị lớn nhất của em là ở trên giường, xem ra Trịnh tổng rất hài lòng người ta phục vụ trên giường, làm Trịnh tổng rất nhớ." Lâm Duẫn Nhi làm ra dáng vẻ chợt hiểu ra nói.
Thái độ Lâm Duẫn Nhi như vậy làm Trịnh Tú Nghiên cảm thấy Lâm Duẫn Nhi chắc là nghĩ cô bất mãn, mà cho dù là vậy thật đi, nhưng mà nói ra cũng làm người ta cảm thấy xấu hổ. Người này bình thường cho mình ăn no không thể chống đở, sau đó lại bỏ đói mình hơn hai tháng, có chút tưởng niệm cũng là bình thường, hơn nữa, cô không tin Lâm Duẫn Nhi không có nhớ đến chuyện này.
"Cút!" Trịnh Tú Nghiên xấu hổ nói.
Lâm Duẫn Nhi biết Trịnh Tú Nghiên da mặt mỏng, vốn là mình da mặt cũng mỏng, cũng không biết tại sao, sau khi gặp gỡ Trịnh Tú Nghiên xong, da mặt nàng càng ngày càng dày, đơn giản như kiểu đeo mặt nạ.
"Ăn cơm tối chưa?" Lâm Duẫn Nhi quan tâm hỏi, Trịnh Tú Nghiên vừa tan việc không bao lâu, có vẻ như vẫn chưa ăn.
"Chưa ăn."Vừa rồi Trịnh Tú Nghiên không có khẩu vị, bây giờ lại có khẩu vị rồi.
"Vậy chị tắm trước đi, em làm đồ ăn cho chị." Lâm Duẫn Nhi cảm thấy nấu mì là nhanh nhất, mới vừa gặp mặt, chưa kịp thân thiết, không nên lãng phí quá nhiều thời gian làm bữa tối.
Mặc dù Lâm Duẫn Nhi nói nghiêm trang, nhưng Trịnh Tú Nghiên có cảm giác Lâm Duẫn Nhi đang nhắc nhở mình, bởi vì tư thế Lâm Duẫn Nhi thích nhất trên giường là bị cô liếm. Trong đầu Trịnh Tú Nghiên không tự chủ hiện lên hình ảnh kia, có cảm giác cực kỳ mắc cỡ, liền vội vàng dừng lại, trốn vào phòng tắm tắm.
Lâm Duẫn Nhi đi đến phòng bếp, tìm mấy nguyên liệu có sẳn trong tủ lạnh nấu một tô mì, chờ nàng nấu xong, Trịnh Tú Nghiên cũng vừa tắm đi ra.
Trịnh Tú Nghiên số mạng giàu sang, thích bắt bẻ, nhưng đối với tài nấu nướng của Lâm Duẫn Nhi lại rất hài lòng, cô biết nhất định là Lâm Duẫn Nhi đã học nấu ăn qua. Thấy đại minh tinh vì mình bận rộn, làm cho Trịnh Tú Nghiên cảm thấy nàng giống như hiền thê lương mẫu, Lâm Duẫn Nhi trên giường và dưới giường thực sự là tương phản đặc biệt lớn, dưới giường quá hiền huệ, trên giường quá yêu nghiệt.
Lâm Duẫn Nhi thấy Trịnh Tú Nghiên đi ra, nàng cởi tạp dề xuống, bưng tô mì ra. Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên vừa tắm xong, thì có dục vọng muốn ăn sạch Trịnh Tú Nghiên, Trịnh Tú Nghiên trời sinh quyến rũ lại thêm ngạo kiều, đặc biệt là lúc vừa tắm xong, loại cảm giác này càng rõ ràng hơn.
"Tô lớn như vậy, nuôi heo hay sao?" Trịnh Tú Nghiên nhìn tô mì to trên bàn, ăn một mình chắc chắn là không hết.
"Đồ ngốc, sao có người nào tự nhận mình là heo đây?" Lâm Duẫn Nhi cười nói.
Trịnh Tú Nghiên cũng phát hiện mình nói sai, cô trừng mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi, có cảm giác như nàng đang cười mình, mình sẽ không ăn.
"Em cũng chưa ăn tối, chúng ta cùng nhau ăn." Lâm Duẫn Nhi bổ sung nói.
"Vậy sao không lấy hai tô, hai người ăn một tô kỳ quái không, tôi không muốn ăn nước miếng của cô." Trịnh Tú Nghiên bất mãn nói.
"Cái này gọi là tình thú, vậy xem như em thích ăn nước miếng của chị cũng được, bao gồm nước miếng phía dưới." Lâm Duẫn Nhi nhìn Trịnh Tú Nghiên mập mờ nói.
"Câm miệng, ăn mì!" Trịnh Tú Nghiên đỏ mặt ra lệnh, thật muốn tát chết Lâm Duẫn Nhi, ăn cũng có thể nói kiểu như vậy.
"Em đút chị!" Lâm Duẫn Nhi cố ý đem ra một đôi đũa, sau đó gắp một đũa đưa tới trước mặt Trịnh Tú Nghiên.
Trịnh Tú Nghiên nhìn Lâm Duẫn Nhi gắp đến cho mình, nhưng vẫn không chịu há miệng, cô có cảm giác rất kỳ quái, cũng rất không được tự nhiên.
"Ngoan, mở miệng." Lâm Duẫn Nhi dụ dỗ, nàng đặc biệt thích nhìn thấy dáng vẻ không được tự nhiên của Trịnh Tú Nghiên.
Trịnh Tú Nghiên bất đắc dĩ há miệng ra, ăn đũa mì Lâm Duẫn Nhi gắp đến trước mặt, Trịnh Tú Nghiên ăn một miếng, Lâm Duẫn Nhi cũng ăn một miếng. Hai người cứ như vậy, chị một hớp em một hớp, rất nhanh thì ăn hết tô mì, Trịnh Tú Nghiên cảm thấy Lâm Duẫn Nhi bây giờ càng ngày càng giỏi, không biết chê chỗ nào.
Lâm Duẫn Nhi ăn xong dọn chén đũa, mang tạp đề lên vào phòng bếp rữa chén, sau đó dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp.
Trịnh Tú Nghiên nhìn bóng lưng bận rộn của Lâm Duẫn Nhi, không khỏi có cảm giác ngọt ngào.
Lâm Duẫn Nhi cởi tạp dề xuống, thấy Trịnh Tú Nghiên đang nhìn mình.
"Sao nhìn em như vậy? Thấy em làm bữa cơm ân ái nên cảm động đúng không?" Lâm Duẫn Nhi cười hỏi.
"Quỷ mới cảm động!" Trịnh Tú Nghiên chính là kiểu vịt chết còn mạnh miệng.
"Móng tay chị dài quá, sau này không cho phép để móng." Đột nhiên Lâm Duẫn Nhi kéo tay Trịnh Tú Nghiên qua, sờ sờ ngón tay trắng nõn của Trịnh Tú Nghiên nói, mặc dù ngón tay của Trịnh Tú Nghiên rất hợp với màu đỏ tươi, sẽ cực kỳ đẹp, nhưng cái này quan hệ đến sự sung sướng của mình, dĩ nhiên là muốn tỉa thật sạch sẻ. Tính là vì mình hay vì Trịnh Tú Nghiên cũng được, nhưng lâu lâu phải cắt móng tay cho cô, không để móng tay dài như vậy.
"Không thèm quản cô." Trịnh Tú Nghiên cảm giác Lâm Duẫn Nhi sờ sờ ngón tay của mình là ám hiệu mười phần, mà Lâm Duẫn Nhi còn đặc biệt nắm ngón giữa, làm Trịnh Tú Nghiên cảm giác không khí lập tức mập mờ xuống ngay.
Tay Lâm Duẫn Nhi giao với tay Trịnh Tú Nghiên xong, sau đó kéo Trịnh Tú Nghiên về phòng.
Lâm Duẫn Nhi kéo Trịnh Tú Nghiên vào trong ngực mình, nàng dùng kiềm cắt móng tay của Trịnh Tú Nghiên, sau đó còn thận trọng dũa móng. Lâm Duẫn Nhi cảm thấy lúc Trịnh Tú Nghiên nằm trong lòng ngực mình luôn đặc biệt ôn thuận.
Trịnh Tú Nghiên biết Lâm Duẫn Nhi vì bản thân mình nên mới cắt móng tay cho cô, nhưng sau này cũng đem nhiệm vụ cắt móng tay giao cho Lâm Duẫn Nhi, cô đặc biệt hưởng thụ cảm giác lúc tựa sát vào lòng ngực Lâm Duẫn Nhi, để cho Lâm Duẫn Nhi tỉ mỉ tu bổ móng tay cho mình. Trịnh Tú Nghiên cảm thấy đây mới là tình thú của các nàng, ít nhất Lâm Duẫn Nhi không làm như vậy với Lâm Duẫn Nhi kia.
Chương 50
Năm 2010, Lâm Duẫn Nhi ra diễn năm năm đã được đề cử giải Kim Tưởng ba lần, năm nay chỉ cách một bước nữa là được ảnh hậu, hai năm trước đều về hạng nhì. Lần này tiếng hô vang vô cùng lớn, Thôi Tú Anh cùng công ty cũng được đề cử, tiếng hô cũng rất lớn, cũng là đối thủ mạnh nhất của Lâm Duẫn Nhi.
Khi MC công bố xong giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất, mọi người đều nhìn về phía Lâm Duẫn Nhi, cuối cùng cũng có thể dành lấy, ánh mắt Lâm Duẫn Nhi không tự chủ hơi đỏ lên, nhưng lại cố gắng khống chế không để nước mắt rơi xuống.
"Tôi rất cảm ơn người đó, nếu không có người đó, cũng không có tôi ngày hôm nay. Tôi không biết người đó có thể nhìn thấy tôi bây giờ hay không, nhưng tôi vẫn còn tiếp tục cố gắng như cũ, cuối cùng tôi hy vọng, có một ngày, người đó sẽ thấy tôi, vui mừng cùng tôi..." Ánh mắt Lâm Duẫn Nhi nhìn chăm chăm vào phương xa, giống như muốn tìm bóng hình người nào đó lẫn trong đám người.
Trịnh Tú Nghiên không đợi Lâm Duẫn Nhi nói xong, bộp một cái đã tắt ti vi, chính thức ở cùng Lâm Duẫn Nhi một chỗ đã hơn hai năm, được Lâm Duẫn Nhi che chở nâng niu trong lòng bàn tay yêu thương, làm cô quên mất sự tồn tại của người kia. Vốn là Trịnh Tú Nghiên biết, người đó xem như đã chết đi, sẽ không thể nào trở về nữa, cô cũng không có ý định tranh phong cùng một người chết. Nhưng hôm nay, nghe Lâm Duẫn Nhi phát biểu cảm tưởng, Trịnh Tú Nghiên lại một lần nữa cảm thấy mình vẫn chưa thể bỏ được sự thật kia, giữa cô và Lâm Duẫn Nhi vẫn còn một Lâm Duẫn Nhi khác, điều này làm cho Trịnh Tú Nghiên dâng lên một trận ghanh tỵ cùng cực. Loại ghen tỵ này không thể khắc chế được, cơ hồ muốn bao phủ lấy cô. Cô biết Lâm Duẫn Nhi rất chuyên nghiệp, cũng rất cố gắng, vì công việc mà lãnh lạc cô không biết bao nhiêu lần, cô vốn tưởng rằng Lâm Duẫn Nhi làm như vậy là muốn khẳng định giá trị của nàng, nhưng hôm nay mới biết, sở dĩ Lâm Duẫn Nhi cố gắng như vậy là vì người đã rời đi kia, nghĩ đến đây, Trịnh Tú Nghiên có cảm giác trong lòng mình bị vô số dây leo quấn lấy, siết đến cực kỳ khó chịu.
Khi Lâm Duẫn Nhi về nhà, phát hiện Trịnh Tú Nghiên không có ở nhà, cũng không có nói với nàng tiếng nào, Lâm Duẫn Nhi gọi điện thoại thế nào cũng không được, thậm chí còn gọi điện thoại cho cha mẹ Trịnh Tú Nghiên, bác trai bác gái cũng không biết Trịnh Tú Nghiên đi đâu. Cảm giác của Lâm Duẫn Nhi đầu tiên là khủng hoảng bất an, loại cảm giác này giống với cảm giác người kia rời đi năm đó, thậm chí còn mạnh mẽ hơn. Lâm Duẫn Nhi biết mình không thể chịu đựng được lại mất đi lần nữa. Rõ ràng nàng nhớ, Trịnh Tú Nghiên còn cười nhạo mình, nói mình năm nay lại làm nền, còn nói nếu mình nhận giải, tối nay sẽ tự tay nấu thức ăn cho nàng ăn. Phải biết từ khi sống cùng với Trịnh Tú Nghiên, Trịnh Tú Nghiên chưa từng xuống bếp vì nàng, Lâm Duẫn Nhi còn cực kỳ mong đợi Trịnh Tú Nghiên tự mình xuống bếp, sao tự dưng biến mất là biến mất, mặc dù bình thường Trịnh Tú Nghiên ngạo kiều, nhưng chưa bao giờ chơi trò mất tích thế này, vì thế, lần này Lâm Duẫn Nhi cực kỳ bất an.
Lâm Duẫn Nhi cố gắng nhớ lại lần nữa, nàng nghĩ xem mình có chọc Trịnh Tú Nghiên chỗ nào không, bất giác nghĩ đến buổi phát biểu cảm tưởng, nàng đang nghĩ có phải Trịnh Tú Nghiên chỉ mới nghe một nửa hay không? Nghĩ đến chuyện có thể Trịnh Tú Nghiên chỉ nghe một nửa, lòng Lâm Duẫn Nhi liền đặc biệt sợ hãi.
Giờ phút này Lâm Duẫn Nhi giống như một con ruồi không đầu, bay tán loạn khắp nơi, cũng không biết làm thế nào, quả nhiên là quan tâm quá sẽ bị loạn. Nàng gọi điện thoại cho Thôi Tú Anh và thư ký của Trịnh Tú Nghiên, mà cơ hồ là gọi cho tất cả người quen của Trịnh Tú Nghiên.
Thôi Tú Anh vừa nghe Lâm Duẫn Nhi nóng nảy tìm Trịnh Tú Nghiên, phản xạ đầu tiên của nàng chính là nghĩ đại tiểu thư lại muốn làm giá. Haiz, cũng không trách, ấn tượng về Trịnh Tú Nghiên bây giờ là ba ngày gây một khó dễ nhỏ, năm ngày gây một khó dễ lớn, cũng chỉ có Lâm Duẫn Nhi chịu được, hơn nữa Lâm Duẫn Nhi còn giống như hưởng thụ chuyện bị Trịnh Tú Nghiên chơi đùa.
Lâm Duẫn Nhi không tìm được Trịnh Tú Nghiên cực kỳ khó chịu, bất an đến độ không thể ngồi yên, cứ đi qua đi lại kéo dài cả một buổi tối. Sáng sớm Lâm Duẫn Nhi cảm thấy không thể ở nhà chờ được nữa, chuẩn bị đi ra ngoài tìm cô, thì Trịnh Tú Nghiên trở lại.
Lâm Duẫn Nhi vừa nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên, nước mắt lập tức rơi xuống, nàng ôm chặc lấy Trịnh Tú Nghiên, chỉ sợ cô lại rời đi lần nữa.
Trịnh Tú Nghiên có thể cảm giác được Lâm Duẫn Nhi sợ hãi bất an, nhưng Trịnh Tú Nghiên không xác định được có phải Lâm Duẫn Nhi bất an vì mình hay không. Tối qua cô lái xe đến bờ biển, được gió biển thổi cả đêm, nhưng ghen tỵ trong lòng cô vẫn không bị gió biển thổi hết. Vốn là muốn quay về nói chia tay với Lâm Duẫn Nhi, dù sao kiêu ngạo tự ái của cô cũng không muốn có tình yêu không hoàn chỉnh như vậy. Nhưng khi nhìn đến Lâm Duẫn Nhi lo âu vạn phần, thấy mình liền rơi nước mắt, lòng của cô lập tức mềm nhũn, cô biết Lâm Duẫn Nhi đối xử tốt với mình vao nhiêu, mình quyến niệm Lâm Duẫn Nhi bao nhiêu, bây giờ cũng đã như ngấm độc, đã nghiện từ lâu, muốn rời đi không dễ như vậy, giờ khắc này tự ái hay bất cứ thứ gì cũng không quan trong như nàng. Nhưng Trịnh Tú Nghiên biết, mình cũng chỉ là tạm thời cho trái tim chút yên ổn, tạm thời đè ép cái dằm này, nhưng cái dằm này vẫn chôn trong lòng cô, thỉnh thoảng sẽ phát tác một cái.
"Có phải chị chỉ nghe em nói một nửa hay không, chị ấy đối với em quan trọng, nhưng chị đối với em vô cùng quan trọng, em không muốn mất chị, chị ấy đã rời đi, em chỉ có chị, chị không thể rời đi, nếu chị cũng rời đi, em không biết nên làm cái gì bây giờ..." Lâm Duẫn Nhi khóc lên cầu khẩn nói, giọng nói cực kỳ tự ti, cực kỳ khó chịu, làm tâm tình Trịnh Tú Nghiên căng thẳng, cũng có chút đau lòng.
"Duẫn Nhi, tôi không có rời đi." Trịnh Tú Nghiên nhẹ nhàng vuốt ve đầu Lâm Duẫn Nhi, ôn nhu hiếm có nói, mặc dù có chút khó chịu, nhưng mà muốn dây dưa thì dây dưa đi, ít nhất cô cũng biết Lâm Duẫn Nhi cũng quan tâm mình.
Lâm Duẫn Nhi hơi sững sờ, cảm giác giờ phút này Trịnh Tú Nghiên vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Cho đến giờ, Trịnh Tú Nghiên đều kêu thẳng tên họ của nàng, giọng nói cũng không ôn nhu như vậy, chỉ có người kia mới có thể ôn nhu gọi nàng là Duẫn Nhi, chị ấy đã về rồi sao? Lâm Duẫn Nhi không xác định suy đoán, nếu như chị ấy trở lại, vậy Trịnh Tú Nghiên chân chính đi đâu rồi? Lâm Duẫn Nhi không dám hỏi, đây rõ ràng là chuyện nàng mong đợi trước kia, nhưng giờ phút này Lâm Duẫn Nhi lại có chút hoảng, tâm tình cực kỳ mâu thuẫn, Lâm Duẫn Nhi vẫn bất an ôm thân thể Trịnh Tú Nghiên như cũ.
"Tôi không phải đã về rồi sao? Làm gì như kiểu tôi đi không trở lại như vậy?" Ôn nhu của Trịnh Tú Nghiên không duy trì được một phút, không vui lên tiếng, thật ra thì cô cảm giác Lâm Duẫn Nhi bất an chuyện gì đó vẫn chưa hết, kỳ quái, cô cũng trở lại rồi, nàng còn bất an cái gì đây?
Nghe giọng nói ngạo kiều cố hữu của Trịnh Tú Nghiên, thì ra chị ấy vẫn là Trịnh Tú Nghiên, nhận biết này làm Lâm Duẫn Nhi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi nàng thở phào xong, thì lâm vào ái náy, nàng biết hình như mình đã thực sự yêu người khác rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro