31 - 40
Chương 31
"Tôi ghét ớt xanh, sau này không được làm ớt xanh bầm, còn có khổ qua tôi cũng không thích." Mặc dù đối với những món ăn khác xem như hài lòng, nhưng Trịnh Tú Nghiên vẫn muốn bắt bẻ một phen.
Lâm Duẫn Nhi kinh ngạc nhìn Trịnh Tú Nghiên, thì ra ngay cả thói quen ăn uống cũng hoàn toàn khác trước, những món nàng làm hôm nay đều là những muốn Trịnh Tú Nghiên trước kia thích ăn, cùng với những món mình thích xê xích không nhiều, khi đó mình vẫn đang suy nghĩ sao có người ngay cả thói quen ăn uống cũng giống mình như thế. Đại khái trừ nhân cách phân liệt, Lâm Duẫn Nhi cũng không có cách nào giải thích được chỗ bất đồng như vậy, ăn uống hay tính cách đều quá khác.
"Cô nhìn tôi như vậy làm gì?" Trịnh Tú Nghiên thấy Lâm Duẫn Nhi biểu hiện mặt quỷ, tức giận hỏi, chẳng lẽ không cho phép người khác chọn thức ăn sao?
"Không có, chẳng qua tôi nghe được chị nói sau này, tôi rất vui vẻ." Lâm Duẫn Nhi không hỏi chuyện Trịnh Tú Nghiên có phải người khác hay không, mỉm cười nói, trực giác của nàng bây giờ nghĩ rằng chưa phải lúc hỏi.
"Không có sau này!"
Trịnh Tú Nghiên không được tự nhiên nói.
"Ăn no chưa, có muốn ăn thêm chén nữa không?" Lâm Duẫn Nhi ôn nhu hỏi, nàng thấy chén cơm của Trịnh Tú Nghiên đã gần hết, xem ra người nào đó quả thật đã tiêu hao nhiều thể lực, thực sự là đói bụng.
"Tôi no rồi, về phòng." Thật ra Trịnh Tú Nghiên còn muốn ăn thêm một ít, dù sao tối nay cô cũng có cảm giác đặc biệt đói, nhưng đối với yêu cầu của dáng người rất nghiêm khắc nên Trịnh Tú Nghiên không ăn cơm nhiều vào buổi tối. Trịnh Tú Nghiên buông chén đũa xuống, bộ dạng giống như đại gia ra khỏi phòng ăn, trở về phòng của mình.
Lâm Duẫn Nhi thấy Trịnh Tú Nghiên rời đi, cũng không ăn nữa, đứng dậy dọn dẹp chén đũa, bất quá nàng cảm thấy Trịnh Tú Nghiên trước đây hiền huệ ôn nhu như thê tử, chăm sóc mình từng li từng tí, bây giờ Trịnh Tú Nghiên giống như đại gia chỉ muốn người khác phục vụ, nghĩ tới đây, Lâm Duẫn Nhi cũng cảm thấy buồn cười. Nhưng dù là thê tử hay là đại gia, đều là người mình thích, coi như nhân cách có phân liệt, thì tình yêu này cũng không bớt đi nửa phần.
Lâm Duẫn Nhi dọn phòng bếp sạch sẽ xong thì quay về phòng mình tắm rửa, ngâm mình ở bồn tắm, Lâm Duẫn Nhi nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay, nàng nghĩ Trịnh Tú Nghiên có lẽ cũng còn cảm giác đối với mình. Nếu không sẽ không để mình đi đến phòng làm việc tìm cô, nghĩ đến một lần lại một lần muốn Trịnh Tú Nghiên trong phòng làm việc, nhớ đến thân thể vô cùng nhiệt tình của Trịnh Tú Nghiên, Lâm Duẫn Nhi có cảm giác thân thể mình còn chưa được thỏa mãn, có chút xao động, nàng sờ giữa hai chân mình, quả nhiên trơn trượt, cũng không biết là chảy ra trước đó hay là mới vừa chảy ra, cho dù là loại nào, nàng cũng hiểu rõ thân thể của mình khát vọng bị Trịnh Tú Nghiên vuốt ve trìu mến. Nghĩ đến Trịnh Tú Nghiên đang ở cách vách, dục vọng trong cơ thể lại càng mãnh liệt. Lâm Duẫn Nhi đè xuống xao động trong thân thể, tắm sạch sẽ sau đó đi ra khỏi bồn tắm, nàng không khắc chế được cảm giác muốn đi thân cận Trịnh Tú Nghiên, đặc biệt là Trịnh Tú Nghiên vẫn còn đang ở rất gần, loại khát vọng muốn thân cận càng mãnh liệt hơn.
Lúc nàng mở tủ quần áo ra mới phát hiện tất cả quần áo của mình đều không có ở đó, không chỉ có quần áo, tất cả đồ dùng cá nhân của nàng đều không có. Xem ra Trịnh Tú Nghiên đã cho người ném đi, nghĩ đến đây, lòng của Lâm Duẫn Nhi vẫn có chút cảm giác mất mác. Nhưng cho dù có thế nào, nàng cũng quay trở về phòng của mình một lần nữa, đây là khởi đầu tốt, bất quá tối nay nàng cứ không mặc quần áo như vậy sao? Mặc dù thỉnh thoảng trần truồng cũng không sao, nhưng có lẽ nàng nên mượn cớ đi tìm Trịnh Tú Nghiên, mượn quần áo chẳng hạn.
Lâm Duẫn Nhi quấn khăn tắm, chuẩn bị đi gõ cửa phòng Trịnh Tú Nghiên, nội tâm vẫn có chút thấp thỏm.
Trịnh Tú Nghiên nằm ở trên giường, nhớ đến một màn điên cuồng ở phòng làm việc, nghĩ đến thân thể khoái cảm mà run rẫy của mìn, nghĩ đến lúc tắm chân tâm trơn trượt như vậy, hiển nhiên là lưu lại thứ chất lỏng đáng xấu hổ kia, cái này làm cô cảm cảm giác thân thể mình thật sự quá dâm đãng, Trịnh Tú Nghiên chôn mặt vào gối đầu, có chút bực tức với bản thân mình. Thân thể không ổn coi như xong, mà lý trí mình cũng không còn chút gì, đơn giản là tự cam rơi xuống, còn cho Lâm Duẫn Nhi đi vào đến đây, đây không phải là dẫn sói vào nhà sao, còn để nàng làm cơm, còn ăn đến mức quá ngon lành, không phải là dây dưa không rõ với Lâm Duẫn Nhi sao. Những hành động của cô còn không phải là tự tát vào mặt mình sao, còn tát đến mức nghe thành tiếng, thật đáng xấu hổ. Cô còn cảm thấy dây dưa không rõ với Lâm Duẫn Nhi cũng không có gì là không tốt, thực sự là mình quá bệnh hoạn rồi, còn là bệnh thời kỳ cuối, cô cũng muốn biến mình thành một khối đậu hũ đụng chết cho rồi.
Đang lúc Trịnh Tú Nghiên lăn qua lộn lại ảo não, nghe được tiếng gõ cửa, trực giác của cô nói cho cô biết nhất định là Lâm Duẫn Nhi, tên kia lại kiếm cớ thân cận mình, cô cũng muốn biết Lâm Duẫn Nhi lấy cớ gì, dĩ nhiên là Trịnh Tú Nghiên không phát hiện nội tâm mình có chút vui vẻ, dù sao Trịnh Tú Nghiên cũng đã đem ảo não kia ném ra sau ót.
Trịnh Tú Nghiên lập tức bò dậy đi mở cửa, trong nháy mắt cửa mở liền thấy Lâm Duẫn Nhi ôm khăn tắm, tóc còn ướt, hiển nhiên là vừa mới tắm xong. Lâm Duẫn Nhi chuẩn bị sắc dụ mình sao? Suy nghĩ một chút cũng có thể, hôm nay thân thể cô được ăn no rồi, Lâm Duẫn Nhi lại chưa có được ăn, khẳng định là bất mãn, mặc dù thân thể mình dâm đãng, nhưng thân thể Lâm Duẫn Nhi cũng không vừa. Trong đầu Trịnh Tú Nghiên không tự chủ hiện lên những thứ không thuộc về linh hồn của mình, mà thuộc về trí nhớ của mình, nghĩ đến thân thể Lâm Duẫn Nhi được Lâm Duẫn Nhi kia làm cho như vậy cô cũng có chút khó chịu. Dĩ nhiên, cô cũng không biết tại sao mình lại khó chịu, ít nhất là cô không ý thức được mình đang ghen. Muốn sắc dụ mình, không có cửa, cô đối với thân thể người khác không có hứng thú đụng vào. Bản chất Trịnh Tú Nghiên là thụ, lần này phát huy cả thân thể lẫn trí lực.
Tầm mắt Trịnh Tú Nghiên dừng trên thân thể quấn khăn tắm của Lâm Duẫn Nhi quét tới quét lui, không thể không nói, vóc người của Lâm Duẫn Nhi tốt hơn Thôi Tú Anh, ít nhất có chỗ thon thả đầy đặn, không giống Thôi Tú Anh chỉ có mấy lượng thịt.
"Chuyện gì?" Trịnh Tú Nghiên tức giận hỏi, chứng minh mình hoàn toàn không bị sắc dụ.
Chương 32
"Phòng tôi không có bộ quần áo nào cả, cũng không có đồ ngủ để mặc." Lâm Duẫn Nhi bất đắc dĩ bày tỏ.
"Chuyện đó liên quan gì tới tôi?" Dĩ nhiên Trịnh Tú Nghiên nhớ đã cho người làm đem tất cả quần áo của Lâm Duẫn Nhi ném đi, bất quá cô cũng không quan tâm nàng sống chết.
"Tôi muốn mượn chị một bộ." Lâm Duẫn Nhi nói rõ ràng.
"Không muốn, quần áo của tôi không muốn cho cô mượn." Trịnh Tú Nghiên quả quyết cự tuyệt, dù sao thì, không muốn hòa thuận với Lâm Duẫn Nhi, cô không thoải mái.
"Vậy tôi mượn Thôi Tú Anh cũng được." Lâm Duẫn Nhi lấy lui làm tiến, nàng không tin Trịnh Tú Nghiên thật sự không để ý, cho nên vờ xoay người đi gõ cửa phòng Thôi Tú Anh.
"Đứng lại!" Trịnh Tú Nghiên vừa nghĩ đến chuyện Lâm Duẫn Nhi y quan không chỉnh muốn đi tìm Thôi Tú Anh, nội tâm rất khó chịu, bản năng bài xích gọi Lâm Duẫn Nhi lại.
Lâm Duẫn Nhi nghe Trịnh Tú Nghiên gọi nàng lại, hơi nâng khóe miệng, quả nhiên là cô để ý.
"Trịnh tổng có chuyện gì?" Lâm Duẫn Nhi dĩ nhiên không thể để cho Trịnh Tú Nghiên biết nàng vui vẻ, chỉ làm ra vẻ không mặn không nhạt hỏi.
"Cô đi vào." Trịnh Tú Nghiên đi đến tủ quần áo của mình cầm một cái váy ngủ không thường mặc ném cho Lâm Duẫn Nhi, cùng lắm thì để Lâm Duẫn Nhi mặc xong rồi bỏ cũng được.
"Cảm ơn." Lâm Duẫn Nhi nhận váy ngủ, cũng không trở về, cũng không đi đến phòng tắm đổi, mà cởi khăn tắm trước mặt Trịnh Tú Nghiên, vóc người hoàn hảo của nàng liền bại lộ dưới tầm mắt cô.
Vòng ngực đầy đặn tròn chịa, eo thon, da thịt trắng như tuyết, vùng tam giác ẩn hiện, đùi thon dài thẳng tắp, Trịnh Tú Nghiên nhìn một màn này lại cảm thấy không được tự nhiên, không nhịn được quay đầu sang hướng khác không nhìn Lâm Duẫn Nhi, bất quá thì cái gì cũng đã nhìn rồi.
"Lúc nãy cô định đến phòng Thôi Tú Anh mượn áo ngủ, có phải cũng định thay quần áo trước mặt cô ta vậy hay không?" Nghĩ đến chuyện này, Trịnh Tú Nghiên có chút bực mình.
"Dĩ nhiên không, cô ấy và chị sao có thể giống nhau? Thân thể của tôi chị cũng không phải chưa nhìn qua, chưa sờ qua, tự nhiên không cần quan tâm." Lâm Duẫn Nhi nhìn sắc mặt khó coi của Trịnh Tú Nghiên, thầm nghĩ có phải Trịnh Tú Nghiên đang ghen vì mình hay không đây?
"Không biết xấu hổ!" Trịnh Tú Nghiên đỏ bừng mặt không được tự nhiên nói, cô mới nhìn sơ qua, cũng chưa có sờ qua, người sờ người nhìn cũng không phải là mình, mình mới nhìn vừa rồi thôi.
"Không biết xấu hổ chỗ nào đây?" Lâm Duẫn Nhi đến gần Trịnh Tú Nghiên nheo mắt hỏi ngược lại, nói thật ra, bị Trịnh Tú Nghiên gọi là không biết xấu hổ biến thái cũng rất đả thương, nhưng Lâm Duẫn Nhi vẫn làm bộ mặt như không thèm để ý hỏi ngược lại.
"Quần áo cô mặc xong, có thể trở về phòng cô." Trịnh Tú Nghiên thật ra cũng chỉ giỏi chiếm tiện nghi ngoài miệng, Lâm Duẫn Nhi đến gần làm lại cho cô không khỏi có chút khẩn trương, không tự chủ lui mấy bước, phô trương thanh thế hạ lệnh đuổi khách.
"Quần lót tôi không có mặc, thấy trống rỗng rất không quen." Lâm Duẫn Nhi không muốn cứ như vậy mà rời khỏi phòng Trịnh Tú Nghiên.
Nói đến chuyện không mặc quần lót, Trịnh Tú Nghiên cảm thấy Lâm Duẫn Nhi đang nhắc nhở chuyện cô không có mặc quần lót từ công ty về nhà, tuyệt đối là đang cười nhạo cô, vì vậy vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi.
Lâm Duẫn Nhi thề chẳng qua chỉ là trùng hợp, nàng giả vờ ngu không nhìn Trịnh Tú Nghiên, thẳng tay kéo tủ quần áo của Trịnh Tú Nghiên ra, chuẩn bị tìm quần lót mặc.
Lâm Duẫn Nhi nhìn các kiểu quần lót hấp dẫn của Trịnh Tú Nghiên tròn mắt, ngay cả sở thích mặc quần lót cũng đều thay đổi. Trước đây Trịnh Tú Nghiên mặc quần lót cũng giống nàng, đều là kiểu thuần khiết đơn giản, mà Trịnh Tú Nghiên bây giờ lại có rất nhiều kiểu, có ren, còn có loại bán trong suốt, Lâm Duẫn Nhi nghĩ đến cảnh Trịnh Tú Nghiên mặc quần lót kiểu này lên người, dáng vẻ quyến rũ hấp dẫn, làm nàng muốn phun máu mũi, quả thật là có điểm chết người. Quần lót hấp dẫn ở phòng làm việc nàng thấy hôm nay so với những loại này quả thật là chênh lệch rất nhiều, xem ra Trịnh Tú Nghiên mặc quần áo ra khỏi cửa cũng tương đối bảo thủ. Đột nhiên Lâm Duẫn Nhi muốn biết bây giờ Trịnh Tú Nghiên mặc quần lót kiểu nào, nàng đoán nhất định là kiểu sexy, nghĩ đến đây, tâm Lâm Duẫn Nhi lại nhộn nhạo khó nhịn, tầm mắt nhìn Trịnh Tú Nghiên cũng bắt đầu thay đổi.
Trịnh Tú Nghiên nhìn Lâm Duẫn Nhi đem quần lót của mình mở ra hết, làm trong lòng của cô cực kỳ xấu hổ, như kiểu bị bại lộ bí mật, giống như thân thể trần truồng vậy, đặc biệt là khi Lâm Duẫn Nhi cầm quần lót bán trong suốt hấp dẫn trên tay, bộ mặt lộ ra biểu hiện kinh ngạc thì ra chị là người như vậy, làm Trịnh Tú Nghiên muốn phát điên, cô không muốn cho người khác nhìn, mặc cho cô nhìn không được sao, nữ nhân đều không phải thích đẹp sao?
"Cô biến thái, ai cho phép cô đụng vào quần áo của tôi!" Tên biến thái này, dám cầm quần lót của mình lên ngửi, Trịnh Tú Nghiên mắc cở giật lại quần lót, sau đó xấu hổ chỉ thẳng vào mặt Lâm Duẫn Nhi.
"Cái này đã dùng qua, cái này là mới." Lâm Duẫn Nhi lấy một cái ra, sau đó mặc vào, động tác cũng lộ ra một cảm giác câu người.
Dù sao Trịnh Tú Nghiên tuyệt đối chỉ cảm thấy người này đang sắc dụ mình, muốn sắc dụ mình, tuyệt đối không có cửa!
"Quần lót cũng mặc xong, cô nhanh rời khỏi phòng tôi!" Trịnh Tú Nghiên cảm thấy tầm mắt Lâm Duẫn Nhi nhìn mình bắt đầu nóng rực lên, tầm mắt như vậy làm cho Trịnh Tú Nghiên có chút hoảng thần, vội vàng trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
"Nhưng tôi không muốn rời khỏi chị làm sao bây giờ?" Lâm Duẫn Nhi trực tiếp đưa tay ôm lấy hông Trịnh Tú Nghiên, ở phòng làm việc cũng có thể bắt cô lại được, không có lý nào ở phòng ngủ bắt không được, không phải sao?
"Buông ra!" Trịnh Tú Nghiên cảnh cáo nói.
"Không thả, cả đời này đều không thả, chị có biết bây giờ tôi muốn làm gì không?" Môi Lâm Duẫn Nhi dán lên tai Trịnh Tú Nghiên, mập mờ hỏi, sau đó nhẹ nhàng thổi nhiệt khí lên tai Trịnh Tú Nghiên, chiêu này thử trăm lần không chán, tai Trịnh Tú Nghiên thật sự cực kỳ nhạy cảm, tay nàng cũng không nhàn rỗi, trực tiếp dò vào trong áo ngủ rộng rãi của Trịnh Tú Nghiên, bóp lấy khoảng ngực to tròn mềm mại không có mặc áo lót.
Thân thể nhạy cảm của Trịnh Tú Nghiên lập tức bị Lâm Duẫn Nhi làm xao động lên, cảm giác tê dại đánh tới, khát vọng của thân thể lại bắt đầu hồi phục.
"Giờ phút này em muốn yêu chị." Âm thanh Lâm Duẫn Nhi mị hoặc lòng người giống như đầu độc Trịnh Tú Nghiên.
Chương 33
"Cô đi ra..." Trịnh Tú Nghiên phát hiện âm thanh của mình cũng thay đổi, mềm nhẹ, giống như âm thanh khi động tình, mắc cở không dám mở miệng nữa.
Lâm Duẫn Nhi ôm Trịnh Tú Nghiên ngã song song lên giường lớn, nàng đặt Trịnh Tú Nghiên dưới người mình.
"Mỗi lần nghe chị nói chuyện cũng cảm thấy chị nói, chị muốn, chị muốn, chị còn muốn..." Lâm Duẫn Nhi cười nói bên tai Trịnh Tú Nghiên, một tay nàng nắn bóp nụ hoa đã cứng lên, một tay khác vuốt ve du tẩu trên người Trịnh Tú Nghiên, làm thân thể Trịnh Tú Nghiên nổi lên ngọn lửa.
"Câm miệng!" Trịnh Tú Nghiên nổi giận ra lệnh với Lâm Duẫn Nhi, mặc dù cô đã không có sức lực giãy giụa, cũng không muốn giãy dụa, nhưng cô cũng không muốn nghe ngôn ngữ càn rỡ như vậy của Lâm Duẫn Nhi.
"Được, em không nói, chỉ làm." Lâm Duẫn Nhi cảm giác bây giờ mình không nhịn được trêu chọc người da mặt mỏng, lại dễ dàng xấu hổ như Trịnh Tú Nghiên, rõ ràng là cực thẹn, nên thân thể mới vì ngôn ngữ càn rỡ của nàng mà trở nên nhạy cảm hơn.
Trịnh Tú Nghiên cảm giác thân thể mình rõ ràng mới đây đã được cho ăn no rồi, giờ phút này chân tâm lại bắt đầu không khống chế chảy ra chất lỏng xấu hổ kia, thân thể nhạy cảm luôn làm cô cảm thấy ngượng ngùng, để cô không có cách nào thản nhiên đối mặt với khát vọng của thân thể mình, giống như trong thân thể cô tồn tại một con dã thú, nhưng lúc nào cũng bị Lâm Duẫn Nhi thả ra.
Lâm Duẫn Nhi từ từ cởi áo ngủ trên người Trịnh Tú Nghiên xuống, quần áo cởi ra, nửa thân trên trắng nõn hấp dẫn của Trịnh Tú Nghiên bại lộ dưới tầm mắt Lâm Duẫn Nhi. Tầm mắt Lâm Duẫn Nhi càng trở nên nóng rực hơn, giống như muốn đả thương da thịt Trịnh Tú Nghiên. Nửa thân dưới của Trịnh Tú Nghiên quả nhiên giống như Lâm Duẫn Nhi đoán, quần lót màu đen có ren sexy, giờ phút này Lâm Duẫn Nhi không vội cởi quần lót ra, nàng biết tối hôm nay còn rất dài, đủ để nàng từ từ hưởng dụng vưu vật hấp dẫn trước mắt.
Nàng cúi đầu ngậm đỉnh hoa màu hồng nhạt hơi đứng lên, sau đó liếm lấy, mút vào, dùng sứt hút, làm Trịnh Tú Nghiên cũng cảm thấy hơi phát đau, sau đó lại nổi lên một trận tê dại mà không nhịn được thở dốc thành tiếng.
"Uhm..." Trịnh Tú Nghiên nhìn Lâm Duẫn Nhi chôn trước ngực mình, tóc hơi tán loạn phủ xuống ngực cô, che đi gương mặt của nàng, điều này làm Trịnh Tú Nghiên có cảm giác muốn đưa tay vén tóc Lâm Duẫn Nhi lên, mong muốn nhìn thấy mặt nàng.
Hiển nhiên Lâm Duẫn Nhi cũng thấy tóc mình dài cản trở làm việc, đột nhiên nàng đứng dậy, đi đến bàn trang điểm buộc tóc lên.
Thân thể Trịnh Tú Nghiên bị trêu chọc đến giận, thấy Lâm Duẫn Nhi đột nhiên đứng dậy còn tưởng nàng không làm, lập tức có loại cảm giác mất mác, thấy Lâm Duẫn Nhi chẳng qua là đi buộc tóc, nội tâm lại tự thấy xấu hổ vì mong đợi của mình, sau đó không được tự nhiên không dám nhìn Lâm Duẫn Nhi.
Sau khi Lâm Duẫn Nhi buộc tóc xong, nhìn về phía ngọc thể câu người trên giường, cảm thấy người đẹp nhất cũng chỉ có thể như cô, Lâm Duẫn Nhi không kịp chờ đợi lập tức dán lên thân thể Trịnh Tú Nghiên, nàng ngồi trên đùi Trịnh Tú Nghiên, sau đó cởi váy ngủ mình mới vừa mặc ra.
Trịnh Tú Nghiên nhìn Lâm Duẫn Nhi cởi áo ngủ, rõ ràng nội tâm vô cùng không được tự nhiên, nhưng tầm mắt cũng không tự chủ nhìn lên thân thể Lâm Duẫn Nhi, ngực lớn hơn so với mình một chút, nhưng cũng không lớn hơn nhiều, eo ra eo, chân ra chân, một chút cũng không kém hơn thân thể mình. Nói thật với lương tâm, Trịnh Tú Nghiên cũng cảm thấy thân thể Lâm Duẫn Nhi nhìn rất tốt, lộ ra một cỗ cảm giác hấp dẫn câu người....
Dĩ nhiên Lâm Duẫn Nhi cảm giác được tầm mắt Trịnh Tú Nghiên, nàng cảm thấy thân thể mình dưới tầm mắt Trịnh Tú Nghiên cũng bắt đầu nổi lên phản ứng, thậm chí đỉnh hoa trước ngực không cần bất cứ kích thích gì cũng đứng thẳng lên, nội tâm Lâm Duẫn Nhi vì thân thể nhạy cảm của mình cũng cực kỳ xấu hổ.
Trịnh Tú Nghiên thấy đỉnh hoa Lâm Duẫn Nhi dưới tầm mắt của mình dựng thẳng lên, trong lòng cô lại có loại cảm giác kỳ quái, thân thể của nàng cũng nhạy cảm phóng đãng như mình, thì ra không phải chỉ mình mới là người như vậy, nghĩ đến đây, nội tâm Trịnh Tú Nghiên có chút thăng bằng, cảm giác biểu hiện mình dâm đãng cũng không có gì, dù sao so với Lâm Duẫn Nhi cũng tám lạng nửa cân.
Lâm Duẫn Nhi biết để Trịnh Tú Nghiên chủ động đụng mình là không nhiều, nhưng nàng vẫn không nhịn được khát muốn có quan hệ xác thịt với Trịnh Tú Nghiên. Vì vậy Lâm Duẫn Nhi lấy hết can đảm dùng thân thể xích lõa của mình đè lên thân thể cũng trần truồng như nàng, dùng mềm mại của mình, đè ép mềm mại của Trịnh Tú Nghiên.
Trịnh Tú Nghiên ý thức được Lâm Duẫn Nhi đang làm gì, cô mắc cỡ đến mức mặt mũi cũng đỏ bừng lên.
"Cô... biến thái..." Rõ ràng Trịnh Tú Nghiên cảm thấy rất biến thái, đây là chuyện mắc cỡ thế nào, nhưng thân thể cũng không có bài xích, thậm chí còn có chút hưng phấn.
"Phải không?" Lâm Duẫn Nhi rất nghiêm túc quan sát biểu hiện của Trịnh Tú Nghiên, quả thật nàng rất sợ thấy biểu hiện chán ghét trên mặt Trịnh Tú Nghiên, cũng may trên mặt Trịnh Tú Nghiên cũng không có vẻ mặt mình sợ đó, ngược lại giọng nói mắng mình biến thái dứt khoát thường ngày cũng không có, có lẽ cô cũng có phản ứng với mình. Xác định xong, Lâm Duẫn Nhi liền to gan hơn, nàng dùng đỉnh hoa trước ngực mình ma sát đỉnh hoa trên ngực Trịnh Tú Nghiên, cảm giác tê dại làm cho Lâm Duẫn Nhi và Trịnh Tú Nghiên đồng thời hít một hơi. Lâm Duẫn Nhi cũng chen đầu gối vào giữa hai chân Trịnh Tú Nghiên, dùng đầu gối cứng rắn của mình ma sát chân tâm Trịnh Tú Nghiên, chân tâm Trịnh Tú Nghiên chảy ra càng nhiều mật dịch hơn, thân thể tê dại không dứt, ngón tay cô không tự chủ mà nắm chặt drap giường.
Hiển nhiên Lâm Duẫn Nhi không thõa mãn như vậy, nàng bắt đầu hôn ngực Trịnh Tú Nghiên, từ từ kéo dài xuống vùng bụng phẳng, ngón tay của nàng vuốt ve bộ phận mẫn cảm nhất của Trịnh Tú Nghiên, quần lót đã ướt đẫm, nhưng Lâm Duẫn Nhi cũng không lưu luyến quá lâu, nàng từ từ cởi quần lót xuống, sau đó ném dưới giường.
Trịnh Tú Nghiên bị cởi quần lót, xấu hổ kẹp chặc đùi lại, không để cho Lâm Duẫn Nhi thấy chân tâm lầy lội của mình.
Nhưng ngón tay Lâm Duẫn Nhi cứng rắn cưỡng chế dò vào chân tâm Trịnh Tú Nghiên, sau đó tách đùi cô ra, để bộ vị tư mật nhất của Trịnh Tú Nghiên bại lộ dưới tầm mắt mình.
Trịnh Tú Nghiên nhìn Lâm Duẫn Nhi mở chân mình ra, hơn nữa tầm mắt cũng nóng rực nhìn bộ vị tư mật giữa hai chân mình, cô có dự cảm Lâm Duẫn Nhi sẽ làm ra chuyện xấu hổ hơn, nhưng chuyện đó cô lại có chút mong đợi, đó là cảnh tượng cô thấy vô số lần trong xuân mộng, Trịnh Tú Nghiên nghĩ vậy liền xấu hổ không dám nhìn Lâm Duẫn Nhi.
Lâm Duẫn Nhi nhìn cánh hoa trong suốt ướt đẫm mật dịch, giống như đóa hoa mê người trong sương sớm, nàng không kìm được vùi đầu vào chân tâm Trịnh Tú Nghiên.
Trịnh Tú Nghiên thấy quả nhiên Lâm Duẫn Nhi đem đầu chôn vào chân tâm của mình, nhìn hình ảnh dâm mỹ như vậy, cô cảm giác thân thể lại càng thêm hưng phấn. Mỗi một cái liếm của Lâm Duẫn Nhi cũng làm thân thể cô run trong khoái cảm, làm cô khắc chế không được tiết ra âm thanh mắc cở từ trong miệng, thậm chí cô còn không muốn khắc chế âm thanh kia, cô có cảm giác mình hoàn toàn hư hỏng.
Chương 34
Loại kích thích tâm lý mạnh hơn nhiều so với kích thích sinh lý, cả người Trịnh Tú Nghiên cực kỳ phấn khởi, thân thể của cô rất nhanh đạt tới cao triều, da đầu tê dại tràn đầy khoái cảm giống như thủy triều xô tới, muốn đem cô bao phủ.
Lần này vừa bắt đầu, Lâm Duẫn Nhi thừa cơ đưa tay tiến vào lối đi còn đang con rúc lại, sau đó chậm rãi ra vào, Trịnh Tú Nghiên không khắc chế được rên rỉ thành tiếng. Trịnh Tú Nghiên cảm giác thân thể mình còn chưa kịp bình phục lại, đã phải lâm vào một cuộc tình triều khác. Ngón tay ra vào mang theo tiếng nước chảy, Lâm Duẫn Nhi dần dần tăng nhanh động tác ngón tay, âm thanh dâm mỹ kia cũng càng lúc càng lớn làm người phải đỏ mặt đến mang tai. Thân thể Trịnh Tú Nghiên còn đang nhạy cảm vô cùng rất nhanh lại đạt tới đỉnh núi, làm cho Trịnh Tú Nghiên không thể nào chịu đựng nhiều hơn....
Lâm Duẫn Nhi nhìn Trịnh Tú Nghiên lâm vào cao triều, nghe tiếng thở gấp đứt quãng từ Trịnh Tú Nghiên, nàng có cảm giác chân tâm mình cũng ướt đẫm, thân thể của nàng cũng chứa không ít khát vọng, làm nàng dùng bản năng ma sát thân thể mình vào thân thể Trịnh Tú Nghiên, nhưng ma sát như vậy làm khát vọng của nàng càng sâu hơn, không thể nào thỏa mãn được dục vọng của mình.
Lâm Duẫn Nhi bị cỗ dục vọng mãnh liệt này ép đến điên rồi, nàng có bao nhiêu mong ước Trịnh Tú Nghiên có thể sử dụng ngón tay xinh đẹp của cô vuốt ve thân thể nàng, sự thật là Lâm Duẫn Nhi cũng làm như vậy, bắt lấy tay Trịnh Tú Nghiên lại, đưa vào bộ phận tư mật đã ướt đẫm của mình.
Trịnh Tú Nghiên mới trong cơ cao triều dần hồi phục lại, cảm giác Lâm Duẫn Nhi kéo tay mình thả vào chân tâm của nàng, điều này làm cho Trịnh Tú Nghiên mắc cở đến độ mặt mũi đỏ bừng, cái người này thực sự là không biết thẹn, lại.... lại có thể như vậy...
Cảm xúc trơn trượt làm Trịnh Tú Nghiên theo bản năng muốn rút tay về, nhưng Lâm Duẫn Nhi lại đè ngón tay của cô không để cô rút về.
"Mượn tay Nghiên dùng một chút được không?" Giọng điệu Lâm Duẫn Nhi mang theo vài phần cầu khẩn, nàng cảm giác mình thực sự quá ti tiện.
"Sao cô không dùng tay của mình?" Trịnh Tú Nghiên không được tự nhiên nói, cô có cảm giác Lâm Duẫn Nhi lấy tay cô ma sát vào mẫn cảm bộ vị nhất của nàng, loại xúc cảm trơn trượt ấm áp thực sự quá kỳ lạ, nhưng cô lại phát hiện mình không có bài xích.
"Không giống nhau, em thích ngón tay Nghiên vuốt ve em." Lâm Duẫn Nhi cảm giác âm thanh của mình cũng vì nhiễm dục tình mà thay đổi, nhưng Lâm Duẫn Nhi cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì nàng biết Trịnh Tú Nghiên có ảnh hưởng lớn lao với mình thế nào, chỉ một chút như vậy, cũng để cho mình muốn chết đi, nàng dối mình lừa người, đây là ngón tay Trịnh Tú Nghiên, là Trịnh Tú Nghiên đang yêu nàng, ảo tưởng như vậy làm thân thể nàng phản ứng lớn hơn, mãnh liệt hơn so với bất cứ khi nào trước đây.
Mặc dù Trịnh Tú Nghiên bị động, tay bị Lâm Duẫn Nhi tự vận động, nhưng cô có thể cảm giác thân thể Lâm Duẫn Nhi biến hóa, hoa đế dưới tay trở nên lớn hơn, mà tiếng thở gấp của Lâm Duẫn Nhi cũng càng thêm kiều mị, càng thêm gấp rút, động tác tay của Lâm Duẫn Nhi đè lên tay cô cũng càng ngày càng dồn dập, chân tâm của nàng cũng trơn trượt hơn. Trịnh Tú Nghiên nghĩ ướt như vậy, có khi sẽ rơi đến trên giường. Thân thể của cô hôm nay trãi qua rất nhiều đợt giột rửa, Trịnh Tú Nghiên biết rõ như thế này là gì, cô nhìn mặt Lâm Duẫn Nhi, cảm thấy nàng mị đến tận xương tủy, làm tâm người khác nhộn nhạo khó nhịn, làm Trịnh Tú Nghiên không tự chủ nuốt xuống một ngụm nước bọt, cô không biết mình dưới tình huống như vậy, vẻ mặt có phải như thế hay không, nhưng bây giờ cô cảm thấy Lâm Duẫn Nhi đang câu người muốn chết, mà tay cô hình như cũng chuyển từ bị động sang chủ động, chủ động ma sát xoa nắn Lâm Duẫn Nhi, hơn nữa động tác cũng càng lúc càng nhanh.
Nghe âm thanh kiều mị càng lúc càng không khắc chế được của Lâm Duẫn Nhi, Trịnh Tú Nghiên cảm giác thân thể của mình vừa được cho ăn no cũng bắt đầu xao động, chân tâm vừa rồi mới lau khô xong lại xông ra thứ chất lỏng làm người ta mắc cở đó.
Lâm Duẫn Nhi cảm giác được ngón tay Trịnh Tú Nghiên đổi bị động thành chủ động, trong lòng mừng như điên, thân thể càng thêm nhạy cảm, cơ hồ Trịnh Tú Nghiên chủ động không bao lâu, nàng đã đạt đến cao triều, loại cảm giác này mãnh liệt hơn nhiều so với quá khứ, đại khái là vì khát vọng quá lâu. Lâm Duẫn Nhi làm những chuyện này vốn là đang nằm trên người Trịnh Tú Nghiên, cao triều xong, nàng càng xụi lơ đè lên người cô.
Da thịt tiếp xúc làm Trịnh Tú Nghiên kêu rên một tiếng, nhưng cũng không bài xích cảm giác bị Lâm Duẫn Nhi đè dưới người, chỉ cảm thấy nước giữa chân Lâm Duẫn Nhi hình như dính vào chân của mình, ướt ướt....
Lâm Duẫn Nhi cũng không muốn cứ như vậy mà kết thúc buổi tối vô hạn hoan ái này, nàng ngồi dậy, tách đùi Trịnh Tú Nghiên ra, đem chân Trịnh Tú Nghiên đặt lên bả vai của mình...
Trịnh Tú Nghiên biết Lâm Duẫn Nhi làm gì, cô bị tư thế như vậy làm cho mặt đỏ bừng, dĩ nhiên cô biết đây là tư thế mài kính, Lâm Duẫn Nhi với Trịnh Tú Nghiên trước đó từng chơi qua tư thế này, nhưng đối với Trịnh Tú Nghiên bây giờ mà nói thực sự là khẩu vị quá nặng, thật ra thì đối với linh hồn thật sự, hôm nay cô mới thoát khỏi kiếp xử nữ mà thôi, cũng là lần đầu tiên chân chính dùng thân thể làm cái này.
"Không muốn... Cô biến thái..." Trịnh Tú Nghiên theo bản năng cự tuyệt nói.
Hiển nhiên Lâm Duẫn Nhi sẽ không nghe Trịnh Tú Nghiên cự tuyệt yếu đuối như vậy mà bỏ qua, nàng đem nơi tư mật ấm áp của mình dán vào nơi tự mật của Trịnh Tú Nghiên. Lúc dán lên, Trịnh Tú Nghiên và Lâm Duẫn Nhi đồng thời hít một hơi.
Lâm Duẫn Nhi điều chỉnh vị trí tốt, bắt đầu đung đưa vòng eo, dùng bộ vị tư mật của mình ma sát vào nơi tư mật nhất của Trịnh Tú Nghiên.
Trịnh Tú Nghiên cảm giác linh hồn của mình bị đụng bể thành bảy tám mảnh, cô nhìn Lâm Duẫn Nhi vì động tác đung đưa mà hai khỏa trắng nõn rung lên, chân của cô lại gác trên bả vai của nàng, nhích đến thật cao, một màn có tính tượng trưng quá cao, đánh thẳng vào thị giác, làm chân tâm cô càng tiết ra nhiều mật dịch. Khoái cảm của thân thể và nội tâm xấu hổ song hành, Trịnh Tú Nghiên giờ phút này chỉ có một ý tưởng, nàng nghĩ mình thực sự bị Lâm Duẫn Nhi làm đến cong.
Lâm Duẫn Nhi thích nhất tư thế này, nàng có thể cảm giác được mình và Trịnh Tú Nghiên thân mật giao hoan, không phân biệt được ta người, chỉ có lúc này, nàng mới có cảm giác mình ở gần Trịnh Tú Nghiên, nghĩ đến đây, thân thể Lâm Duẫn Nhi cũng động tình, càng chảy ra nhiều mật dịch hơn, mật dịch hai người không phân biệt được dung hợp cùng một chỗ, giống như thân thể của các nàng đang nhập thành một.
Hai người trãi qua một trận kinh luyên, cơ hồ đồng thời đạt tới cao triều, mà lúc này, thân thể Trịnh Tú Nghiên cũng mệt mỏi co quắp, vốn là làm một trận trong phòng làm việc đã tiêu hao quá nhiều thể lực của cô, giờ phút này lại bị Lâm Duẫn Nhi rút hết tất cả linh lực, xụi lơ trên giường.
Lâm Duẫn Nhi nhìn thân thể xụi lơ của Trịnh Tú Nghiên, biết Trịnh Tú Nghiên hôm nay đã quá mệt mỏi, thì muốn bỏ qua cho cô, thật ra Lâm Duẫn Nhi cũng mất rất nhiều sức, chẳng qua là tinh thần của nàng vẫn còn đang phấn khởi.
"Uống tí nước rồi ngủ." Lâm Duẫn Nhi ôn nhu nói với Trịnh Tú Nghiên.
"Không muốn!" Mặc dù thân thể có chút miệng đắng lưỡi khô vì hoạt động quá sức, nhưng một chút cô cũng không muốn động. Lâm Duẫn Nhi đứng dậy, lấy một ly nước lớn, sau đó tự mình uống rất nhiều nước, ngậm lại một miệng to, sau đó dùng môi đút cho Trịnh Tú Nghiên.
"Ai muốn uống nước miếng của cô!" Trịnh Tú Nghiên xấu hổ lên tiếng, tôi có tính khiết phích biết hay không, ghê tởm! Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn uống hết nước Lâm Duẫn Nhi đút tới, dù sao các nàng cũng hôn qua rồi, cũng coi như là trao đổi nước miếng.
"Vậy chị uống đi." Lâm Duẫn Nhi đưa ly nước tới bên miệng Trịnh Tú Nghiên.
Trịnh Tú Nghiên mới ngồi dậy, uống một hớp lớn, sau đó nằm phịch xuống giường, mệt quá, cảm giác chân cũng run rẩy, đây là kết quả của túng dục quá độ sao?
Lâm Duẫn Nhi để ly nước lên bàn, sau đó bò lên giường, ôm Trịnh Tú Nghiên từ phía sau.
Trịnh Tú Nghiên yếu đuối quẩy người một cái, rồi mặc cho Lâm Duẫn Nhi ôm lấy mình.
"Chị mệt rồi, mau ngủ đi." Lâm Duẫn Nhi nhẹ nhàng nói bên tai Trịnh Tú Nghiên.
Âm thanh này giống như có tính đầu độc, quả thật Trịnh Tú Nghiên chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Lâm Duẫn Nhi nhìn Trịnh Tú Nghiên trong ngực mình, ngón tay của nàng dừng trên mi mắt Trịnh Tú Nghiên, quả nhiên chỉ có lúc ngủ, các nàng mới giống nhau.
Chương 35
Buổi sáng Lâm Duẫn Nhi dậy sớm hơn Trịnh Tú Nghiên, nhưng trước lúc nàng thức dậy, Thôi Tú Anh đã lui cui trong phòng bếp.
"Sớm." Lâm Duẫn Nhi chủ động chào hỏi Thôi Tú Anh.
"Sớm." Thôi Tú Anh nhìn tâm tình Lâm Duẫn Nhi giống như không tệ, liền hướng Lâm Duẫn Nhi nheo mắt.
"Hửm?" Lâm Duẫn Nhi không hiểu nhìn ngược lại.
"Tối hôm qua hai người có một đêm phong lưu? Cũng cho Trịnh tổng của chúng ta ăn no rồi? Hôm trước tôi vẫn thấy chị ấy âm dương quái khí, nghĩ là chị ấy bị bất mãn." Thôi Tú Anh gặp gì nói đó, kiểu người điển hình bát quái.
Lâm Duẫn Nhi cười cười, cũng không nói xấu Trịnh Tú Nghiên, nội tâm của nàng vẫn rất bao che Trịnh Tú Nghiên, dĩ nhiên nàng biết Thôi Tú Anh không có ác ý, nên cũng không quá để ý, chờ Thôi Tú Anh làm xong bữa sáng, nàng cũng bắt đầu chuẩn bị hai phần ăn sáng cho mình và Trịnh Tú Nghiên, nhưng nàng không xác định được bây giờ Trịnh Tú Nghiên thích ăn cái gì.
"Bây giờ chị ấy thích ăn cái gì buổi sáng?" Lâm Duẫn Nhi hỏi.
"Chị ấy hả, không hiểu lắm, dù sao cho đến bây giờ chị ấy cũng không ăn bữa sáng của tôi làm. Cô đây là làm bữa sáng ân ái cho chị ấy sao?" Bản thân Thôi Tú Anh cũng thấy Lâm Duẫn Nhi tràn đầy yêu thương Trịnh Tú Nghiên, xem ra Trịnh Tú Nghiên thật có phúc, người có tính tình hiền huệ, có thể chịu đựng được, tính cách cũng tốt, hơn nữa lại xinh đẹp, đúng là không còn nhiều.
"Uhm." Lâm Duẫn Nhi bận rộn trong phòng bếp, làm 4 loại thức ăn, còn có một nồi cháo, sau đó đưa vào giữ ấm, sau một tiếng đồng hồ mới đi ra khỏi phòng bếp.
Thôi Tú Anh tùy tiện nhìn Lâm Duẫn Nhi chuẩn bị một mâm thức ăn sáng, còn có một nồi cháo nhỏ dễ thương làm người ta muốn ăn. Thôi Tú Anh là loại người rất bình thường, tài nấu nướng của nàng đó giờ chỉ có thể lắp đầy bụng, ăn no và ăn ngon là hai chuyện rất khác nhau. Trong tủ lạnh đúng là có rất nhiều thức ăn, nhưng Thôi Tú Anh trước giờ đều chọn món đơn giản nhất để làm, giống như một cái há cảo, mấy miếng bánh bao, một cây xúc xích, một ly sữa tươi là xem như xong buổi sáng của nàng, so với ở nhà lúc trước cũng không có kém hơn bao nhiêu. Bất quá dùng một tiếng đồng hồ làm bữa sáng, chắc chắn nàng sẽ không lãng phí thời gian như vậy, đi làm một tiếng đồng hồ cũng có thể kiếm được 10 khối. Thôi Tú Anh vẫn còn đang thuộc sự quản lý của Trịnh Tú Nghiên, chưa được giữ tiền riêng, mặc dù mỗi tháng có phí bao nuôi khá nhiều, nhưng Trịnh Tú Nghiên trả nợ cho nàng lên tới mấy chục vạn, vì vậy trạng thái của Thôi Tú Anh bây giờ vẫn là thu vào, từ nghèo thành giàu mới là trạng thái của nàng.
"Cô có muốn ăn nữa không?" Lâm Duẫn Nhi hỏi Thôi Tú Anh.
Muốn ăn chứ, nhưng có thể ăn được không? Cô tốn một canh giờ ái tâm làm bữa sáng cho người yêu, nếu tôi ăn trước, sẽ bị sét đánh chết đó!
"Tôi ăn rồi, bụng còn rất no" Thôi Tú Anh lắc đầu nói, nàng muốn có một người bạn gái như Lâm Duẫn Nhi quá, hông lẻ mình cũng cong rồi sao. Đại minh tinh, có tiền, có sắc, vóc người đẹp, còn biết chăm sóc người khác, hằng ngày được như vậy có phúc biết bao nhiêu, Thôi Tú Anh âm thầm nghĩ, mình luôn luôn vất vả cũng muốn hưởng thụ cảm giác được người ta chăm sóc, đáng tiếc mạng của mình trời sinh nhỏ nhoi!
"Tôi ra ngoài trước." Thôi Tú Anh là diễn viên chính, nên phải diễn nhiều hơn so với vai phụ là Lâm Duẫn Nhi rất nhiều, nàng vốn muốn đi cùng xe Trịnh Tú Nghiên và Lâm Duẫn Nhi đến công ty, nhưng thấy giờ này Trịnh Tú Nghiên vẫn còn chưa thức, cũng biết nhất định tối hôm qua Lâm đại tiểu thư nhất định túng dục quá độ không đứng dậy nổi, phải biết cuộc sống của Trịnh Tú Nghiên đó giờ rất đúng quy luật.
"Uhm, trên đường cẩn thận một chút."
Lâm Duẫn Nhi nói xong, đến phòng bếp rửa tay, sau đó trở lại phòng Trịnh Tú Nghiên, thấy Trịnh Tú Nghiên vẫn còn ngủ say, thì đi phòng tắm tắm.
Lúc Trịnh Tú Nghiên tỉnh lại, phát hiện không có Lâm Duẫn Nhi bên cạnh, trong lòng có chút mất mác, nàng nhìn đồng hồ một chút, đã hơn 9 giờ, nghĩ đến mình ngủ trễ hơn 3 tiếng đồng hồ, lại tới cảnh tượng mắc cỡ đêm qua dung túng quá độ mà buổi sáng không dậy được, suy nghĩ một chút cũng là mắc cỡ! Đều do Lâm Duẫn Nhi kia, hận nhất là cô, no say xong lại phủi mông đi!
Đang lúc Trịnh Tú Nghiên tức giận Lâm Duẫn Nhi, thì Lâm Duẫn Nhi tắm xong đi ra.
"Chào buổi sáng." Lâm Duẫn Nhi thấy Trịnh Tú Nghiên tỉnh, liền mỉm cười chào cô. Trịnh Tú Nghiên nằm lỳ trên giường, chăn mỏng rơi ở thắt lưng, lộ ra bờ vai cùng phần lưng quang lõa hấp dẫn, tóc dài tán lạc một bên, lộ ra một cỗ quyến rũ trí mạng, Lâm Duẫn Nhi nhìn không dời mắt.
Trịnh Tú Nghiên không đáp, chẳng qua là nhìn về phía Lâm Duẫn Nhi đang quấn khăn tắm, thân thể hấp dẫn đứng ở trước giường. Biết nàng không có rời đi, trong lòng cô lại có một chút vui sướng nhè nhẹ. Thấy Lâm Duẫn Nhi, Trịnh Tú Nghiên lại nhớ đến những cử động càn rỡ tối hôm qua, còn có những tư thế mắc cỡ kia, trong lòng có loại cảm giác kỳ quái. Đúng là cô không thể liên hệ được Lâm Duẫn Nhi bây giờ và Lâm Duẫn Nhi trước đó lại giống nhau được. Nhưng thực có chút kỳ quái, dù sao từ vừa mới bắt đầu đều là nàng chủ động muốn đưa mình lên giường, suy nghĩ lại một chút, Lâm Duẫn Nhi giống như vẫn luôn có được thứ mình muốn, cho dù là Lâm Duẫn Nhi trước kia hay Lâm Duẫn Nhi hiện tại, mặc dù hai người khác nhau rất nhiều, nhưng Lâm Duẫn Nhi trước mắt này sạch sẽ rất nhiều, tình tình cũng không có âm trầm, dù vậy vẫn có chút tương tự.
"Đang suy nghĩ gì?" Lâm Duẫn Nhi lên tiếng hỏi khi thấy Trịnh Tú Nghiên nhìn mình như vậy.
"Sao cô còn chưa đi?" Trịnh Tú Nghiên đã đem ngạo kiều và không được tự nhiên trở thành tiền đề của mình.
"Em đi rồi, người nào làm bữa sáng cho chị đây?" Lâm Duẫn Nhi cảm thấy người này chắc chắn là cần người ta dụ dỗ mới chịu.
"Ai cần!" Có tiền chẳng lẽ còn sợ không ăn được bữa sáng sao? Trịnh Tú Nghiên xem thường nói.
"Em cần, cầu xin Lâm đại tiểu thư nể mặt thưởng thức." Lâm Duẫn Nhi ngồi bên người Trịnh Tú Nghiên, tay nhẹ nhàng chạm lên lưng Trịnh Tú Nghiên, đầu ngón tay sờ lên da thịt mềm mại, nàng không ngại khởi động một chút, nàng cảm thấy cũng chỉ có thân thể Trịnh Tú Nghiên mới thành thật.
Lúc này Trịnh Tú Nghiên mới nhớ đến mình chưa mặc quần áo, hơn nữa lưng bị Lâm Duẫn Nhi vuốt ve qua là một trận tê dại, cô có cảm giác thân thể mình quá dễ bị ngón tay Lâm Duẫn Nhi trêu chọc, tiếp tục như vậy nữa, thân thể này sẽ quên đi ai mới chân chính là chủ nhân của nó, không nói nữa, sáng sớm hôm nay cũng không thể để cho Lâm Duẫn Nhi được như ý.
"Đi ra!" Trịnh Tú Nghiên đem thân thể trần truồng của mình giấu vào trong chăn, nếu không Lâm Duẫn Nhi lại sờ lưng của mình.
"Em muốn đến đây ở." Lâm Duẫn Nhi nhìn Trịnh Tú Nghiên quấn chặc mình trong chăn, giống như đề phòng cướp của.
"Tôi không đồng ý!" Trịnh Tú Nghiên không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.
"Ở một lần cũng ở, ở hai lần cũng ở, nhiều hơn mấy lần cũng đâu có sao, nếu thân thể thích, trong lòng chị còn không được tự nhiên cái gi?" Lâm Duẫn Nhi nheo mắt hỏi ngược lại, nàng cảm giác được, Trịnh Tú Nghiên đối với mình vẫn không được tự nhiên.
Trịnh Tú Nghiên không đáp, cô mơ hồ biết mình không được tự nhiên cái gì. Nếu như không phải Lâm Duẫn Nhi cướp đi cơ thể mình, đời này mình sẽ không có bất cứ quen biết nào với người trước mắt, cô luôn ghét cảm giác bị ép buộc, loại cảm giác này giống như cảm giác cưỡng chế ở cùng một chỗ, làm cô cực kỳ ghét, nhưng lần này chân chính là bản thân mình, vẫn cứ dây dưa không dứt với Lâm Duẫn Nhi, ghét lại chuyển hóa thành cảm giác khác, nói chung là rất không được tự nhiên. Hơn nữa, chuyện không được tự nhiên nhất là, cô biết người Lâm Duẫn Nhi chân chính yêu không phải là mình, làm cô không có cách nào hưởng thụ tình cảm Lâm Duẫn Nhi đối với mình, loại cảm giác đó giống như cô đang chiếm đồ của người khác.
Chương 36
Đại khái là Trịnh Tú Nghiên không biết, khi cô có loại ý nghĩ này, nghĩa là đại biểu cho chuyện cô rất để ý Lâm Duẫn Nhi, để ý đến mức không muốn biến thành thế thân của người khác, người ngạo kiều như Trịnh Tú Nghiên, làm sao có thể cho phép mình trở thành thế thân của người khác đây?
"Chị không trả lời, em xem như chị ngầm cho phép." Lâm Duẫn Nhi thấy Trịnh Tú Nghiên không đáp, liền thừa cơ ăn vạ.
"Lâm Duẫn Nhi, cô không cảm thấy tôi và Trịnh Tú Nghiên trước đó không giống nhau sao?" Trịnh Tú Nghiên đột nhiên mở miệng hỏi.
"Em đã sớm biết, chị bây giờ và chị trước kia hoàn toàn khác nhau, tất cả điều khác nhau, lúc đầu em còn nghĩ, chị có phải có một người chị em sinh đôi nào hay không. Sau đó em phát hiện, trừ thân thể giống nhau ra, tất cả mọi thứ đều không giống, kể cả linh hồn." Lâm Duẫn Nhi không nghĩ đến Trịnh Tú Nghiên đột nhiên nói về vấn đề này, đây là chuyện nàng muốn hỏi lâu rồi, lại không dám mở miệng. Khi Trịnh Tú Nghiên chủ động nhắc đến vấn đề này, trong mơ hồ Lâm Duẫn Nhi lại cảm thấy sợ.
"Không sai, thân thể chúng tôi giống nhau, nhưng linh hồn không giống" Lúc Trịnh Tú Nghiên thừa nhận, có cảm giác mình thở phào nhẹ nhõm, bí mật rốt cục cũng không còn là bí mật nữa. Giữ bí mật trong lòng điều khiến người ta sợ hãi, nặng nề giống như một tảng đá đè nặng lên ngực, nhưng khi nói ra bí mật xong, tảng đá kia cũng được bỏ xuống.
"Em biết, chị với nàng là hai nhân cách, chị có phải còn có những nhân cách khác hay không?" Cuối cùng chị ấy cũng đem bí mật nói cho mình, có phải mình đã đến gần lòng chị ấy hơn một ít rồi không?
"Cô cho rằng tôi nhân cách phân liệt?" Trịnh Tú Nghiên không thể tin hỏi ngược lại Lâm Duẫn Nhi, cảm giác giống như bị sấm sét đánh trúng, ai muốn bị bệnh thần kinh chứ? Bất quá, chuyện thân thể bị cướp đi có nói ra, đại khái người ta cũng cho rằng cô bị thần kinh đi!
"Không phải sao?" Lâm Duẫn Nhi có chút không xác định hỏi, nhưng trừ giải thích thế này, nàng không biết giải thích nào tốt hơn.
"Tôi kể cho cô nghe một chuyện, dù sao cô tin hay không tùy cô. Đại khái là một năm rưỡi trước, tôi bị tai nạn xe, tai nạn không nghiêm trọng lắm, nhưng quỷ dị là khi tôi tỉnh lại, tôi phát hiện linh hồn mình bị nhốt ở một góc, mà người chiếm lấy thân thể tôi mà một cô hồn dã quỷ bị tai nạn xe chết đi. Cô hồn dã quỷ đó tên là Lâm Duẫn Nhi. Nàng là một Lâm Duẫn Nhi ở thế giới khác, trong thế giới của nàng, vận mạng của Lâm Duẫn Nhi đó cực kỳ xấu, không được tốt như cô, bị người dùng quy tắc ngầm ép buộc, bị người đùa bỡn biết bao nhiêu lần nhưng cũng không thể nào ngóc đầu lên được, lần cuối cùng đó, nàng tuyệt vọng, đồng vu quy tận với người thực hiện quy tắc ngầm cuối cùng. Tôi không biết sao nàng có thể đến được thế giới này, nhưng nàng đoạt thân thể của tôi, sau đó gặp lại bản thân mình, cảm thấy đời trước của mình quá thảm, nên cứu vớt cô, cho nên bao nuôi cô, nâng đỡ cô, làm cho cô nổi tiếng, những chuyện làm trước đó đều không có quan hệ gì với tôi, là nàng tự tiện dùng thân thể của tôi làm chuyện như thế. Đúng nửa năm trước, linh hồn đó biến mất, tôi mới trở về thân thể của mình, bỏ rơi cô, chính là như vậy!"
Trịnh Tú Nghiên nói xong cũng cảm thấy mình như người mắc bệnh, bởi vì chuyện này thực sự quá hoang đường, cô cảm thấy Lâm Duẫn Nhi không tin cũng là chuyện bình thường.
"Chị ấy bây giờ ở đâu?" Mỗi một chữ Lâm Duẫn Nhi hỏi ra, nàng cũng cảm thấy cực kỳ chật vật, nàng cảm thấy đây là chuyện hoang đường nhất nàng từng nghe qua, nhưng bản thân nàng hiểu rõ, chuyện hoang đường này có thể là thật. Bởi vì người đó rất hiểu mình, có lúc, nàng cũng cảm giác người đó nhìn thấu nàng, rất nhiều ý nghĩ, sở thích, người đó điều hiểu rõ như lòng bàn tay, vô duyên vô cớ đối tốt với mình, chăm sóc mình từng li từng tí, tầm mắt nhìn mình lúc nào cũng u buồn như vậy, tất cả quá khứ bây giờ đều làm cho Lâm Duẫn Nhi cảm thấy khó chịu. Bây giờ Lâm Duẫn Nhi đạt được thành công, nhưng chân tướng phía sau lại là máu dầm dề, nàng chỉ cảm thấy tâm tình nàng thực sự rối loạn, cực kỳ khó chịu, khó chịu đến mức hít thở không thông.
"Tôi không biết." Trịnh Tú Nghiên nhìn Lâm Duẫn Nhi đỏ mắt, cắn chặt môi dưới, môi dưới cũng bị cắn đến đổ máu nhưng vẫn làm ra vẻ không có gì, trong lòng cô cũng có chút không đành lòng, cũng có chút khó chịu, cô biết Lâm Duẫn Nhi thực sự là yêu người cướp đi thân thể mình. Nhưng là cô quả thật không biết người kia bây giờ thế nào, người kia tới không giải thích được, đi cũng không giải thích được.
"Tôi hỏi chị, bây giờ người kia ở đâu?" Âm thanh Lâm Duẫn Nhi như tê tâm liệt phế hét lên, căn bản nàng cũng không ý thức được nàng dùng bao nhiêu sức lực nắm tay Trịnh Tú Nghiên, nắm đến cánh tay trắng nõn của Trịnh Tú Nghiên cũng chuyển hồng, nàng chỉ biết giờ phút này nàng điên cuồng muốn gặp người kia, nghĩ đến người kia đã biến mất lâu như vậy, nàng liền cảm thấy vô cùng đau lòng, vô cùng sợ hãi.
"Có thể vĩnh viễn biến mất khỏi cõi đời này." Trịnh Tú Nghiên nhìn dáng vẻ mất khống chế của Lâm Duẫn Nhi. Tay cô rất đau, tim cũng rất đau, nhưng cô vẫn rất tàn nhẫn xát thêm miếng muối vào vết thương trước ngực Lâm Duẫn Nhi. Nàng khó chịu, chẳng lẽ cô không khó chịu sao? So với hai người, cô mới là người vô tội có được hay không, đánh mất tâm của mình, ai tới thương cô dùm đây! Lúc tim cô co rút đau đớn, Trịnh Tú Nghiên liền biết mình xong đời, hình như cô đã yêu Lâm Duẫn Nhi.
"Sao chị ấy lại biến mất? Chị ấy nói sẽ một mực chăm sóc tôi." Lâm Duẫn Nhi mờ mịt luống cuống hỏi Trịnh Tú Nghiên.
Trịnh Tú Nghiên lạnh lùng nhìn Lâm Duẫn Nhi, không chút khách khí rút tay mình về, Trịnh Tú Nghiên cô mới không cần làm ra dáng vẻ của kẻ thua cuộc, cô không muốn Lâm Duẫn Nhi thấy một chút khổ sở nào trên người mình.
Trịnh Tú Nghiên lạnh lùng làm Lâm Duẫn Nhi bị đả thương, Trịnh Tú Nghiên trước mắt, và Trịnh Tú Nghiên trước đây, thực sự là hai người, người trước mắt này căn bản không yêu mình, coi như là người kia, đại khái cũng không phải là tình yêu, chẳng qua là thương tiếc mình mà thôi, vì có nhiều chuyện buồn, nên mới cần người khác yêu mình! Suy nghĩ một chút, Lâm Duẫn Nhi cũng cảm giác mình thật đáng thương, đáng thương hơn là một bản thân khác của mình, vì người đó biến mất mà đau lòng không dứt. Khó trách Trịnh Tú Nghiên trước mặt mình luôn tràn đầy oán khí và khinh bỉ, nghĩ đến chuyện mình năm lần bảy lượt mặt dày câu dẫn Trịnh Tú Nghiên, Lâm Duẫn Nhi phát hiện bây giờ mình không có cách nào đối mặt với Trịnh Tú Nghiên. Nàng nhanh chóng lấy một bộ quần áo từ trong tủ, cũng không quản có thích hợp hay không, nàng chỉ biết là, nàng phải rời khỏi đây ngay bây giờ, lập tức phải rời khỏi nơi này! Ở đây làm nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, ngay cả cảm giác hít thở cũng khó khăn, lồng ngực cũng đau như xé nát.
Nhìn Lâm Duẫn Nhi không chút nào lưu luyến rời đi, Trịnh Tú Nghiên biết có lẽ Lâm Duẫn Nhi sẽ không biết rằng, cô cũng có cảm giác lòng mình bị đâm vô cùng đau đớn, lại còn cực kỳ khó chịu. Chỉ là một ngày lên giường, đâu phải yêu như sinh ly tử biệt gì, thật là kiểu cách, Trịnh Tú Nghiên suy nghĩ một chút cũng tự cảm thấy châm chọc!
Trịnh Tú Nghiên tự nói với mình, không nên để Lâm Duẫn Nhi làm ảnh hưởng, mọi chuyện đều sẽ khôi phục như trước đây, không phải bị hai Lâm Duẫn Nhi vây quanh, cô nhất định có thể bỏ qua mọi chuyện liên quan đến Lâm Duẫn Nhi. Chẳng qua là khi Trịnh Tú Nghiên đi đến phòng bếp, thấy một mâm thức ăn bốn món, còn có nồi cháo thịt bằm ngon miệng, nước mắt lại không tự chủ chảy xuống, cô có cảm giác được tim mình có chút không cam lòng!
Chương 37
Vốn là buổi chiều Thôi Tú Anh và Lâm Duẫn Nhi có một phân đoạn diễn chung, người luôn chuyên nghiệp như Lâm Duẫn Nhi lại chơi trò mất tích, người đại diện không tìm được người, gọi điện thoại cũng không ai nhận, hoàn toàn không liên lạc được. Khi đó, Thôi Tú Anh thầm nghĩ, Trịnh tổng với Lâm Duẫn Nhi chơi cũng quá nặng đi, thậm chí cũng không đi diễn nổi, không đến cũng không nói cho người đại diện một tiếng. Thôi Tú Anh len lén gọi điện thoại cho Trịnh Tú Nghiên, gọi thật lâu, Trịnh Tú Nghiên mới nhận.
"Trịnh tổng, chuyện đó, Lâm Duẫn Nhi không đến trường quay, có muốn thông báo với người đại diện của nàng một tiếng không, bộ dáng người đại diện rất lo lắng..." Thôi Tú Anh thận trọng hỏi, dù sao cũng chỉ có nàng biết Lâm Duẫn Nhi ở bên người Trịnh Tú Nghiên.
"Cho nàng nghĩ mấy ngày, tất cả công việc cũng xếp lại." Trịnh Tú Nghiên nói xong thì cúp điện thoại.
Thôi Tú Anh nghe âm thanh của Trịnh Tú Nghiên, có cảm giác không đúng lắm, tâm tình Trịnh Tú Nghiên rất thấp, ngay cả âm thanh cao ngạo thường ngày cũng không có, không thể nào, rõ ràng buổi sáng vẫn còn ân ái làm bữa sáng, mới chưa được bao lâu lại muốn chia tay?
"Được, tôi biết rồi." Thôi Tú Anh vội vàng cúp điện thoại, lúc này nàng không muốn nhảy vào hố, miễn cho bị vạ lây.
Thôi Tú Anh diễn xong quay về nhà, phát hiện bón món thức ăn cùng nồi cháo vẫn đặt bất động tại chỗ đó, Thôi Tú Anh thầm nghĩ, quả nhiên hai người họ đã xảy ra vấn đề, haiz, hôm qua Lâm Duẫn Nhi vào nhà ngọt ngào nghe thấy cũng có thể ngửi thấy cơ mà, tình cảm các nàng sao thay đổi còn hơn con nít vậy.
Thôi Tú Anh thầm nghĩ, thật là lãng phí, hay là mình lắp đầy bụng cho rồi, nàng đi đến phòng bếp hâm lại nồi cháo, sau đó ăn thức ăn nguội, quá ngon, làm thực sự quá ngon. Thôi Tú Anh thầm nghĩ Lâm Duẫn Nhi nhất định có học qua nấu ăn vì bị Trịnh Tú Nghiên bắt bẻ, Lâm Duẫn Nhi làm cơm còn ngon hơn cả quán ăn. Vì thế, Thôi Tú Anh ăn như quỷ đói, còn âm thầm nghĩ đến, xem ra sau này tìm đối tượng, nhất định phải đặt điều kiện đầu tiên là biết nấu ăn. Lâm Duẫn Nhi là bạn gái tốt như vậy, Trịnh Tú Nghiên vẫn còn muốn ngạo kiều bắt bẻ, chờ đến không có rồi, lúc đó chị không khóc chết mới là lạ. Thôi Tú Anh đoán chừng tình cảm lần này xảy ra vấn đề nhất định là do Trịnh Tú Nghiên làm.
Bụng ăn đến no căng, phải chống đỡ để đứng dậy, Thôi Tú Anh còn cố ý đem thức ăn nguội bỏ vào tủ lạnh bảo quản, ngày mai nấu cháo trắng ăn cũng được. Còn lại nồi cháo, còn dư cũng không nhiều lắm, Thôi Tú Anh có thể nhịn đau đem đổ. Phải biết Thôi Tú Anh ăn cơm bằng Lâm Duẫn Nhi và Trịnh Tú Nghiên cộng lại, một ngày nàng cũng làm rất nhiều việc, không ăn nhiều làm sao có tình thần đi làm.
Hôm nay Trịnh Tú Nghiên không có tâm tình đi làm, tâm trạng cô xuống rất thấp, gọi điện giao phó chuyện quan trọng cho trợ lý xong thì trở về phòng đi ngủ tiếp, ngủ cho đến chạng vạng tối. Nhìn thấy bên ngoài trời đã tối xuống, cô nhất thời không phân biệt đây là buổi sáng hay là buổi tối, đợi một chút, mới có thể hồi tỉnh, nhớ đến những chuyện xảy ra hôm nay. Lâm Duẫn Nhi coi là cái gì, thật ra cô ta cũng không quan trọng như vậy, cô ta rời đi, không phải mình cũng ăn ăn ngủ ngủ được sao? Trịnh Tú Nghiên không cho phép mình tiếp tục chán chường như vậy, cô đứng dậy đi đến phòng tắm.
Chờ cô tắm sửa sạch sẽ xinh đẹp xong mới nhớ đến cả ngày mình còn chưa có ăn gì, cô nhớ tới phòng bếp vẫn còn mấy món Lâm Duẫn Nhi làm, mặc dù không phải làm cho linh hồn cô, nhưng xem như là làm cho thân thể cô cũng được, cô vẫn có thể ăn. Nghĩ như vậy, Trịnh Tú Nghiên chuẩn bị đi đến phòng bếp ăn hết những món Lâm Duẫn Nhi làm cho mình, lại phát hiện Thôi Tú Anh đang rửa chén, mà thức ăn trên bàn cùng nồi cháo thịt bằm đã biến mất.
"Thức ăn với cháo thịt bằm đâu rồi?" Trịnh Tú Nghiên hỏi Thôi Tú Anh.
Tâm tình Thôi Tú Anh đang rất tốt, vừa rửa chén vừa ca hát, nghe đến lời Trịnh Tú Nghiên hỏi, nàng có cảm giác mình như bị sét đánh trúng, cả người cứng đờ.
"Tôi nghĩ là chị không ăn, tôi nghĩ không cần lãng phí, nên tôi..." Thôi Tú Anh lúng túng nói, nàng không dám nhìn sắc mặt Trịnh Tú Nghiên, không cần nhìn nàng cũng biết sắc mặt Trịnh Tú Nghiên khó coi cở nào.
"Chuyện cô nghĩ cũng thật nhiều." Giọng nói Trịnh Tú Nghiên cực kỳ khó chịu, Lâm Duẫn Nhi làm, coi như là cô có vứt sạch, cũng không muốn cho người khác ăn, huống chi bây giờ cô đói bụng rồi, muốn ăn!
"Trịnh tổng, chị muốn ăn cái gì, tôi lập tức làm cho chị." Thôi Tú Anh xoa dịu nói.
"Tôi cũng không phải là heo, sao ăn món ăn mà cô làm?" Chỉ có hai người Trịnh Tú Nghiên không che giấu tâm tình thật của mình, một là Lâm Duẫn Nhi, một người khác chính là Thôi Tú Anh. Về Lâm Duẫn Nhi, Trịnh Tú Nghiên không khắc chế được các loại cảm giác ngạo kiều, về Thôi Tú Anh, cũng không nhịn được các loại độc miệng. Bởi vì Trịnh Tú Nghiên biết, trong lòng Thôi Tú Anh rất phong phú, ngoài mặt nịnh bợ hiền dịu, bên trong nhất định mắng mình mấy ngàn lần, đừng tưởng mình không biết, mình giả làm nữ thần cũng hơn hai mươi lăm năm nay rồi, loại người nhỏ nhoi như Thôi Tú Anh giả vờ cung kính với cô không biết gặp bao nhiêu rồi, không phân biệt được mới là kỳ quái.
Cô mới là heo, còn là ngạo kiều bướm hồng lai heo, nội tâm Thôi Tú Anh phản bác, nhưng ngoài mặt vẫn áy náy mỉm cười, Thôi Tú Anh cảm thấy từ khi biết Trịnh Tú Nghiên xong, sức chịu đựng và nhẫn nhục của nàng tăng thêm mấy bậc, có thể nhẫn thành rùa thần luôn! Vốn còn muốn nói cho Trịnh Tú Nghiên trong tủ lạnh vẫn còn thức ăn, nhưng không cần phải nói, cũng biết Trịnh Tú Nghiên nhất định sẽ không ăn, sẽ còn lên tiếng nói kiểu này, "đồ ăn heo dùng qua rồi, cô còn có thể ăn sao?" ngay cả vẻ mặt của Trịnh Tú Nghiên, Thôi Tú Anh cũng biết chính xác.
"Vậy giờ làm sao?" Thôi Tú Anh hỏi ý kiến của Trịnh Tú Nghiên.
"Đi ra ngoài." Mặt Trịnh Tú Nghiên không biểu hiện nói, cô nhìn Thôi Tú Anh đã cảm thấy chán ghét, Lâm Duẫn Nhi nhìn thuận mắt hơn, nghĩ đến Lâm Duẫn Nhi, tâm tình vừa bình tĩnh lại của cô lại chìm vào trong nước.
Trịnh Tú Nghiên cũng sẽ nấu ăn, cô cực kỳ giỏi món tây, chẳng qua bình thường cô quá lười động đậy ngón tay quý giá của mình. Dĩ nhiên là Lâm Duẫn Nhi chiếm dụng thân thể của cô trước đó cũng từng dùng tay nấu ăn, làm cho Lâm Duẫn Nhi này ăn, nói đến, Lâm Duẫn Nhi vẫn là người duy nhất ăn được món Tây của cô nấu. Thật ra thì suy nghĩ lại một chút, phản ứng của nàng hôm nay lớn như vậy cũng là bình thường, đối với Lâm Duẫn Nhi mà nói, hôm nay giống như biết được tin người yêu mình đã chết, nhớ đến chuyện hôm nay Lâm Duẫn Nhi cả đi diễn cũng không đi, cũng không biết bây giờ nàng thế nào? Mặc dù cảm thấy Lâm Duẫn Nhi không phải là người yếu ớt đến độ không chịu nổi một kích, nhưng trong lòng Trịnh Tú Nghiên vẫn không nhịn được mà có chút bận tâm.
Chương 38
Lâm Duẫn Nhi rất khó tiếp nhận chân tướng như vậy, nàng cho rằng là người yêu, chẳng qua lại là một mình khác, mình có được tình yêu, có lẽ chẳng qua chỉ là loại ảo giác của mình, dù vậy, mình vẫn điên cuồng nhớ chị ấy, muốn gặp chị ấy, bất kể chị ấy là người nào, cũng là người mình yêu, là người đầu tiên đối xử tốt với nàng. Nghĩ đến người đó đã hoàn toàn rời đi, trong lòng nàng khó chịu đến hít thở không thông, nàng muốn biết sau khi chị ấy rời đi có tốt hay không, nghĩ đến những chuyện chị ấy đã từng trãi qua, Lâm Duẫn Nhi liền đau lòng không dứt, đồng thời nghĩ đến cảnh ngộ của mình, nếu như ban đầu không phải là chị ấy, mình cũng sẽ bị giống như vậy, Lâm Duẫn Nhi vì người đó, cũng vì mình mà không khỏi cảm thấy bi thương, quay đầu lại tựa như một giấc mộng đẹp, tỉnh mộng, vẫn như cũ không có gì cả.
Lâm Duẫn Nhi ôm thật chặc hai cánh tay của mình, cuốn mình ở góc tường, nàng cảm nhận được bản thân vô cùng tuyệt vọng, nàng cảm thấy người đầu tiên đối xử tốt với mình như vậy, mang đến ánh mặt trời cho mình, bảo vệ mình đã sớm rời đi. Trịnh Tú Nghiên đã từng trở thanh tín ngưỡng của mình, muốn yêu người, muốn cả đời này bồi bạn với người là chuyện Lâm Duẫn Nhi mong đợi nhất, mà giờ khắc này, tín ngưỡng của nàng bị xé nát, cả người không tìm được thăng bằng, làm cho Lâm Duẫn Nhi không chỗ nào thích ứng.
Lâm Duẫn Nhi thống khổ nhiều chuyện, mỗi chuyện đều có thể đánh tan nàng, Lâm Duẫn Nhi thương tâm, khổ sở, thống khổ, bàng hoàng, bất an, giống như bị bao phủ trong bóng tối, tâm tình như vậy duy trì suốt hai ngày. Lâm Duẫn Nhi nhìn sắc mặt tái nhợt của mình trong gương như quỷ, khóe môi vì không ăn không uống mà tái nhợt, khô khốc, nhìn như xác chết, trong lòng nàng thực sự quá căng thẳng. Nàng nghĩ nếu như mình là một người khác, sẽ không muốn nhìn thấy bản thân mình như vậy.
"Em đáp ứng tôi, nếu như có một ngày tôi rời đi, em nhất định phải làm cho mình thực tốt..." Bên tai Lâm Duẫn Nhi tựa hồ vang lên lời nói trước khi rời đi của người, khi đó nét mặt của người ưu thương, còn nhiều lần muốn đặt ra giả thuyết, nhưng Lâm Duẫn Nhi không nghĩ đến, rời đi một lần, cũng là vĩnh biệt. Đại khái khi đó có lẽ người cũng dự liệu bản thân sẽ rời đi, nhưng lại không bỏ được nàng, từng chút từng chút muốn nàng kiên cường một chút, dạy nàng nhiều chuyện thêm một chút, nghĩ đến đây, nước mắt Lâm Duẫn Nhi không cầm được mà chảy xuống.
"Tôi hy vọng một ngày, em có thể rời khỏi sự bảo hộ của tôi, tự bay cao trên đôi cánh của mình, tôi nghĩ khi đó, tôi nhất định sẽ rất vui mừng ngẩng đầu nhìn em." Đây là lời người đã từng nói, khi đó bản thân nàng tự ti, không dám nghĩ sẽ có một ngày như vậy, bởi vì mình vẫn luôn ngước nhìn người. Nhưng hôm nay, Lâm Duẫn Nhi nhớ đến, biết người nhất định là mong đợi nàng rất nhiều. Lâm Duẫn Nhi biết, người đối với mình thương yêu, dung túng, thậm chí không để cho mình khổ sở, mà đáp ứng yêu mình, chuyện này nói lên người muốn hoàn thành tất cả tâm nguyện của mình, tâm nguyện người đối với mình, đã trở thành chấp niệm. Nếu như mình không thể báo đáp được người, thì phải trở thành dáng vẻ như người mong đợi. Điều này trở thành tín ngưỡng mới trong lòng Lâm Duẫn Nhi, thậm chí cũng trở thành một loại chấp niệm, nếu như không như vậy, đại khái Lâm Duẫn Nhi sẽ không thể nào gượng dậy lần nữa.
Lâm Duẫn Nhi không muốn ăn chút nào cũng cưỡng chế ăn một chút, ăn xong một chén cháo trắng, lại cưỡng chế mình đi ngủ, giấc ngủ này vừa tròn một ngày một đêm, nàng mong rằng mình sẽ mơ thấy người, nhưng lại là một đêm vô mộng.
Ngày thứ tư, Lâm Duẫn Nhi xuất hiện ở phim trường. Trịnh Tú Nghiên đã thông báo cho nhân viên làm việc, nếu như Lâm Duẫn Nhi trở lại, lập tức thông báo cho mình, cũng nói với Lâm Duẫn Nhi phải lập tức đi tìm mình.
"Đi diễn đã, diễn xong rồi đi." Lâm Duẫn Nhi thản nhiên nói.
Bây giờ có thể nói, Trịnh Tú Nghiên thực ra không có chút quan hệ nào với nàng, thật ra nàng có chút hận Trịnh Tú Nghiên, tại sao phải đem sự thật nói cho nàng, mặc dù nàng biết Trịnh Tú Nghiên mới là người vô tội bị hại, mình không có lý do để hận cô. Đứng ở góc độ của Trịnh Tú Nghiên, mình mới là người được lợi, cô là người vô tội bị dính vào, cô mới thực sự có tư cách oán hận mình. Nhưng vừa nghĩ đến người đó đã từng là người mình yêu, bây giờ cái gì cũng không phải, là Trịnh Tú Nghiên chân chính, làm trong lòng Lâm Duẫn Nhi rất khó chịu.
Trịnh Tú Nghiên biết Lâm Duẫn Nhi trở lại, Lâm Duẫn Nhi cũng không lập tức tới gặp mình, cô vẫn không kềm chế được đi đến phim trường nhìn lén Lâm Duẫn Nhi. Mặc dù Lâm Duẫn Nhi nhìn qua rất bình thường, giống như chuyện phong ba này không lưu lại chút dấu vết gì, nhưng Trịnh Tú Nghiên lại mơ hồ cảm thấy, Lâm Duẫn Nhi không giống như lúc trước. Nhưng cuối cùng cũng đã thấy Lâm Duẫn Nhi, lòng không yên của Trịnh Tú Nghiên mấy hôm nay mới thả xuống.
Trịnh Tú Nghiên không nghĩ đến, cô nhìn lén Lâm Duẫn Nhi diễn, có thể đứng đến một tiếng đồng hồ, đến khi nhân viên làm việc hỏi có cần mang ghế đến cho cô hay không, Trịnh Tú Nghiên mới phát hiện mình đã đứng suốt một tiếng, mặc dù nhân viên không biết gì, nhưng Trịnh Tú Nghiên vẫn có cảm giác mình bị vạch trần bí mật.
"Không cần, bây giờ tôi đi." Trịnh Tú Nghiên thản nhiên nói, thật ra thì cô đang suy nghĩ, nếu cứ nhìn nữa, mình cũng sắp thành fan cuồng rồi.
Trịnh Tú Nghiên trở lại phòng làm việc, vẫn như lần trước, một mực chờ Lâm Duẫn Nhi diễn xong, nhưng tâm tình lần này lại hoàn toàn khác trước, lần này phức tạp hơn. Lâm Duẫn Nhi thấy cô trong lòng cũng hoàn toàn khác trước đi, Trịnh Tú Nghiên âm thầm suy nghĩ trong lòng, thậm chí cô còn không đoán được, rốt cục Lâm Duẫn Nhi sẽ lấy tư thái gì đối với mình. Có lẽ Lâm Duẫn Nhi sẽ không giống như lúc trước dùng mọi cách lấy lòng mình, dù sao mình cũng không phải là người yêu trước kia của nàng.
Lâm Duẫn Nhi diễn xong muốn rời đi, không phải là nàng quên, mà căn bản là nàng vẫn chưa chuẩn bị sẳn sàng tư thái để đối mặt với Trịnh Tú Nghiên, vì vậy nàng làm bộ như quên mất muốn rời khỏi phim trường, rất không may lại bị Thôi Tú Anh gọi lại.
"Duẫn, Trịnh Tổng gọi cậu tới phòng làm việc, đừng có quên đó." Thôi Tú Anh hảo tâm nhắc nhở, nàng cũng hy vọng Lâm Duẫn Nhi và Trịnh Tú Nghiên sớm hòa hảo lại, nếu không Trịnh Tú Nghiên lại làm quá. Mặc dù Lâm Duẫn Nhi nhìn vẫn bình thường, nhưng Thôi Tú Anh vẫn mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không đúng.
"À, được." Lần này Lâm Duẫn Nhi muốn giả vờ quên cũng không được. Thật ra thì Lâm Duẫn Nhi muốn kiếm cớ không đi vẫn có thể tìm được rất nhiều, nhưng nàng lại đang phân vân, có lẽ trong lòng nàng cũng mơ hồ mong đợi được thấy Trịnh Tú Nghiên.
Lúc Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên, rõ ràng người này không phải là người mình yêu, nhưng dung nhan giống nhau như đúc làm nàng không thể dời tầm mắt. Lâm Duẫn Nhi cũng rất nhanh cưỡng chế tầm mắt rời khỏi người Trịnh Tú Nghiên, làm ra vẻ đó chỉ là bà chủ của mình. Nhìn về phía Trịnh Tú Nghiên, trong lòng Lâm Duẫn Nhi rất phức tạp, lòng nàng không ức chế được khổ sở, người kia đã hoàn toàn biến mất.
Lâm Duẫn Nhi từng nghĩ Trịnh Tú Nghiên là người có hai tính cách, nên có thể thử yêu cả hai người có tình tình khác biệt như vậy, trên thực tế, nàng thực sự không chút nào bài xích đón nhận Trịnh Tú Nghiên này, nàng phát hiện thích Trịnh Tú Nghiên này cũng không có chút khó khăn nào. Giờ phút này xem ra, mình giống như là người có hoa tâm, dễ dàng yêu người khác, thích người, cũng có thể thích Trịnh Tú Nghiên trước mặt. Lúc trước còn có thể dễ dàng thuyết phục mình đây là cùng một người, nhưng bây giờ nội tâm của nàng thực sự có chút khó chịu, bất kể mình có hoa tâm hay không, đối với Trịnh Tú Nghiên nào, nàng cũng thấy đau lòng. Đại khái, từ đầu tới đuôi, Trịnh Tú Nghiên đối với mình đều là chán ghét, còn mình đối với cô mà nói giống như kề cận không thả, cố tình câu thả đủ kiều, có lẽ Trịnh Tú Nghiên đối với nàng cũng có nhiều oán khí và bất mãn đi.
Chương 39
"Trịnh tổng tìm tôi có chuyện gì không?" Giọng nói Lâm Duẫn Nhi nhàn nhạt, cảm giác mang theo khoảng cách xa lạ.
"Không có gì, chỉ là thấy cô mấy ngày không đi làm, cho rằng cô muốn nghỉ, dù sao tôi cũng đã bỏ ra số tiền lớn mua cô về, tôi cũng không muốn cô có việc gì, dù sao tôi cũng không muốn làm ăn thua lỗ, lần này tùy ý bỏ bê công việc coi như xong, lần sau không cho phép tùy tiện bỏ việc." Trong lòng Trịnh Tú Nghiên quan tâm muốn quéo, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ nhà tư bản máu lạnh.
Lâm Duẫn Nhi nghe Trịnh Tú Nghiên nói như vậy cũng không ngoài ý muốn, nhưng trong lòng vẫn nhàn nhạt khổ sở.
"Trịnh tổng yên tâm, ngài đầu tư tiền lên người tôi, tôi nhất định sẽ giúp ngài kiếm về, về chuyện bỏ việc, sẽ không có lần sau nữa." Lâm Duẫn Nhi thật lòng nói, nói đến chuyện này, mình và người kia đối với Trịnh Tú Nghiên vẫn còn thiếu ơn, nàng sẽ đền ơn lại cho cô.
Thái độ Lâm Duẫn Nhi xa lạ như vậy làm Trịnh Tú Nghiên có cảm giác bị người ta bóp lấy tim mình một cái làm cho nhói đau, Trịnh Tú Nghiên muốn nói thêm gì nữa, nhưng cũng không biết nên nói cái gì cho phải, đối với chuyện tình cảm, cô là một người vụng về.
Lâm Duẫn Nhi nhìn Trịnh Tú Nghiên không lên tiếng nữa, cảm giác có một chút mất mác, nàng nghĩ mình cũng không có biện pháp mặt dày như trước đây sống chết dây dưa dán vào cái mông lạnh của cô, nàng chỉ là nhân viên, còn cô lại là bà chủ. Chẳng qua nhìn gương mặt xinh đẹp quen thuộc của Trịnh Tú Nghiên, nhơ đến người kia đã rời đi, vẫn cảm thấy vô cùng đau thương.
"Nếu như không có chuyện gì khác, tôi ra ngoài trước." Lâm Duẫn Nhi không dám nhìn Trịnh Tú Nghiên lâu, nàng sợ tâm tình của mình lại mất khống chế.
"Đứng lại!" Trịnh Tú Nghiên không muốn Lâm Duẫn Nhi cứ như vậy mà đi, cơ hồ theo bản năng gọi nàng mới vừa quay lưng lại.
Lâm Duẫn Nhi xoay người nhìn về phía Trịnh Tú Nghiên, chờ đợi Trịnh Tú Nghiên nói.
"Nếu như cô muốn đến chỗ của tôi ở, tôi có thể miễn cưỡng đáp ứng cô." Trịnh Tú Nghiên muốn ở cùng với Lâm Duẫn Nhi, nhưng giọng nói lại không được tự nhiên và ngạo kiều, dù vậy, đây cũng là chuyện lớn nhất Trịnh Tú Nghiên có thể làm ra để lấy lòng người khác.
"Không cần, cảm ơn hảo ý của Trịnh tổng. Trịnh tổng, trước đây tôi và chị ấy làm chuyện có lỗi với chị, bây giờ, tôi thay mặt chị ấy nói một tiếng xin lỗi với chị, sau này sẽ không phiền chị nữa." Lâm Duẫn Nhi cúi người với Trịnh Tú Nghiên, sau đó hết sức thành khẩn nói xin lỗi, nói xong liền quay người rời đi.
Lần này Trịnh Tú Nghiên không kêu Lâm Duẫn Nhi lại nữa, cô biết Lâm Duẫn Nhi làm như vậy là muốn vạch rõ giới hạn với cô, sau này chỉ đơn thuần là quan hệ giữa bà chủ và nhân viên. Trịnh Tú Nghiên cảm giác ngực mình bị đào một hố lớn, trong lòng chỉ toàn là cảm giác khó chịu và uất ức không cam lòng, cô có cảm giác mình bị qua cầu rút ván. Tại sao Lâm Duẫn Nhi có thể làm cho cô động tâm xong, lại có thể buông tay bất kể! Dựa vào cái gì nàng nói đến là đến, nói đi là đi, lúc đến mình có cho phép sao, bây giờ rời đi, mình cũng có đồng ý sao? Tùy tùy tiện tiện động thân thể của mình, nói một câu xin lỗi là được rồi sao? Vậy phạm nhân chỉ cần nói một câu xin lỗi là không cần phải ngồi tù nữa hả? Nội tâm Trịnh Tú Nghiên có rất nhiều cảm giác tức giận và không cam lòng, nhưng Trịnh Tú Nghiên chỉ chán nản ngồi trên ghế làm việc, cô biết Lâm Duẫn Nhi không có tình cảm với mình, mình không thể nào dây dưa không thả, tự ái của cô không cho phép!
Lâm Duẫn Nhi từ phòng làm việc đi ra, trở lại nằm trên xe mình, thật ra nàng không lừa được mình, khi Trịnh Tú Nghiên gọi nàng lại nói câu kia, trong lòng nàng ít nhiều gì cũng động tâm, nhưng nàng cũng không cho phép bản thân mình làm ra chuyện như vậy, vừa mới biết người mình yêu mất, lại có thể lăn vào ngực một người khác. Mặc dù trong nháy mắt đó, nàng thực sự muốn lừa mình dối người, ở lại bên cạnh Trịnh Tú Nghiên, thậm chí nàng còn suy nghĩ, có thể nào có một ngày, người kia lại quay về thân thể Trịnh Tú Nghiên, nhưng nàng lại cảm thấy ý nghĩ như vậy là cực kỳ ích kỷ, dù sao Trịnh Tú Nghiên cũng là người vô can. Mặc dù người kia đã vĩnh viễn không trở lại nữa, nhưng Trịnh Tú Nghiên cũng là sợi dây liên kết duy nhất còn sót lại, ít nhất thân thể Trịnh Tú Nghiên đối với nàng cũng có ý nghĩa, Trịnh Tú Nghiên và người kia dùng chung một thân thể, mình cũng như vậy mà quyến luyến thân thể này. Nhưng thật ra nàng biết, nếu như vậy là cực kỳ bất công với Trịnh Tú Nghiên, mặc dù nàng không biết Trịnh Tú Nghiên dùng tâm trạng gì để nói câu đó với nàng, là thương hại nàng hay là thói quen? Lâm Duẫn Nhi không dám hy vọng Trịnh Tú Nghiên cũng sẽ yêu mình, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Lâm Duẫn Nhi diễn vai phụ nên có khi mấy ngày nàng cũng không có phân cảnh diễn. Thời gian của nàng được bố trí cực kỳ chặt, nhưng Lâm Duẫn Nhi vẫn còn cảm thấy chưa đủ, nhận thêm nhiều bộ phim khác, làm cho mình cực kỳ bận rộn, đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Lâm Duẫn Nhi hoàn toàn bận rộn, nàng thậm chí có khi đi đến nơi khác diễn mấy tháng không về, Trịnh Tú Nghiên cũng không thấy được nàng.
Một năm chỉ gặp mấy lần, tâm tình Trịnh Tú Nghiên hình như đã có thể yên ổn xuống, không còn xao động như lúc mới biết mình thích Lâm Duẫn Nhi, thậm chí có lúc Trịnh Tú Nghiên còn nghĩ, mình thích Lâm Duẫn Nhi có khi chỉ là ảo giác, nhưng mà hình ảnh vận động trên giường với trí nhớ của người kia vẫn ám ảnh trong đầu cô. Chỉ là Trịnh Tú Nghiên không phát hiện ra, thực ra không lúc nào cô không chú ý đến Lâm Duẫn Nhi, dĩ nhiên là do Lâm Duẫn Nhi đã bắt đầu thành minh tinh, bất cứ tin tức gì dù là nhỏ nhất, không cần chú ý thì cô cũng có thể biết.
Thôi Tú Anh và Lâm Duẫn Nhi hợp tác xong bộ phim đó xong, Thôi Tú Anh cũng bắt đầu nổi tiếng, hơn nữa, còn nổi tiếng hơn so với Lâm Duẫn Nhi lúc đầu, bởi vì Thôi Tú Anh là dạng người rất có duyên, tất cả nam nữ lớn bé đều thích nàng. Lâm Duẫn Nhi lại là dạng người cố gắng, lúc mới nổi tiếng, vội vàng dùng hết tất cả sức lực, tham gia hầu hết các trương trình tạp kỹ, cũng quay nhiều bộ phim chất lượng cao, bất kể là người hâm mộ hay là đồng nghiệp đều biết đối xử, nên thu hút rất nhiều fan, thậm chí còn có một lực lượng fan cuồng trung thành. Cho nên ai nổi tiếng hơn ai cũng không quan trọng mấy, chỉ có thể nói hai người thay Trịnh Tú Nghiên kiếm không ít tiền, cầm được hợp đồng của hai người có năng lực hút tiền siêu phàm này, đơn giản là nắm được mỏ vàng trong tay vậy.
Bất quá, Lâm Duẫn Nhi thực sự cố gắng hơn Thôi Tú Anh rất nhiều, Thôi Tú Anh cảm giác cường độ công việc hiện tại đã đủ cho nàng chịu không nổi, nhưng công việc của Lâm Duẫn Nhi lại kín hơn rất nhiều, trong mắt nàng, Lâm Duẫn Nhi kiểu như đang liều mạng tự ngược.
Khi Thôi Tú Anh bắt đầu nổi tiếng, Trịnh Tú Nghiên liền cho nàng ở một nơi khác, rời khỏi ngôi biệt thự kia, kết thúc danh nghĩa bao nuôi, bất quá Thôi Tú Anh không ở nhà Trịnh Tú Nghiên đưa cho, mà dọn vào nhà Hoàng Mỹ Anh ở. Dĩ nhiên tại sao các nàng biết nhau, tại sao lại ở cùng một chỗ, Trịnh Tú Nghiên cũng không quan tâm, cô chỉ cần Thôi Tú Anh không vi phạm hợp đồng là được, mà cho dù có vi phạm cũng không sao, bởi vì hợp đồng của Trịnh Tú Nghiên là thiên giới, chỉ có lời chứ không có lỗ.
Lâm Duẫn Nhi làm cho mình bận rộn đến mức không rãnh để suy nghĩ bất cứ thứ gì, toàn là làm xong việc là lăn ra ngủ, thời gian là liều thuốc tốt nhất, ít nhiều gì Lâm Duẫn Nhi cũng có thể thoát khỏi đau đớn vì mất đi người yêu, nàng muốn để mình có thể đi được cao hơn, xa hơn, trở thành dáng vẻ mà người mong đợi, có lẽ, có một ngày người thực sự có thể thấy được.
Bất quá, cho dù Lâm Duẫn Nhi bận rộn bao nhiêu, nàng vẫn để ý đến Trịnh Tú Nghiên, mặc dù các nàng đã không gặp mấy tháng, nàng không không bỏ được sự quan tâm cho cô, luôn không tự chủ được chú ý đến Trịnh Tú Nghiên, nàng biết bên người Trịnh Tú Nghiên vẫn không có những người khác, đều này làm trong lòng Lâm Duẫn Nhi có chút vui vẻ.
Chương 40
Bộ phim điện ảnh gần đây của Lâm Duẫn Nhi đại náo phòng vé, đương nhiên sẽ có một buổi tiệc ăn mừng, mà bà chủ như Trịnh Tú Nghiên tất nhiên cũng sẽ tham gia. Lúc trước Trịnh Tú Nghiên đều đến muộn, lộ mặt một chút cũng tốt rồi. Nhưng hôm nay không biết thế nào, Trịnh Tú Nghiên lại đến rất sớm, lúc cô đến, phản xạ có điều kiện mà tìm kiếm Lâm Duẫn Nhi, bất quá cô lại thất vọng phát hiện, Lâm Duẫn Nhi vẫn còn chưa tới. Suy nghĩ lại một chút cũng đúng, Lâm Duẫn Nhi là đại minh tinh, không phải giống như lúc mới nổi tiếng mà đến hội trường sớm.
Bởi vì Trịnh Tú Nghiên đến trước, nên không thể để bà chủ chờ lâu được, mọi người phải thúc giục nghệ sĩ đi ra, muốn làm cho hội trường náo nhiệt lên.
Bất quá những tên ra sớm cũng không vui vẻ gì, chỉ toàn là những nghệ sĩ ít nổi tiếng, sống chết muốn vây quanh lấy lòng Trịnh Tú Nghiên, phải biết bây giờ công ty Trịnh Tú Nghiên có không ý nghệ sĩ, nổi tiếng nhất đương nhiên là Thôi Tú Anh và Lâm Duẫn Nhi, hai người đều được cô bao nuôi qua, bây giờ đã cực kỳ nổi danh, nếu như có thể được Trịnh Tú Nghiên bao nuôi, khẳng định là ma tước thay đổi thành phượng hoàng.
Trịnh Tú Nghiên phiền muốn chết, rất muốn bỏ đi, nhưng người cô muốn gặp vẫn còn chưa tới, sao cô có thể đi được, không thể làm gì hơn là làm ra vẻ mặt lạnh như bảo các người đừng đến gần.
Qua lời các phụ tá thúc giục, hội trường đã có rất nhiều minh tinh đến, Trịnh Tú Nghiên vốn là một người kinh doanh, nhìn về phía các minh tinh, vẻ mặt ôn hòa hơn rất nhiều, dù trong lòng cũng là rất phiền não.
Lâm Duẫn Nhi đúng giờ mới đến, thực ra thì nàng nghe thông báo Trịnh Tú Nghiên đến sớm, nghĩ đến Trịnh Tú Nghiên, tâm tình của nàng lại bắt đầu không bình tỉnh, mặc dù biết Trịnh Tú Nghiên không phải là người kia, nhưng tồn tại của Trịnh Tú Nghiên đối với nàng mà nói vẫn là rất đặc biệt.
Lâm Duẫn Nhi đến, Trịnh Tú Nghiên liền chú ý tới, trên người Lâm Duẫn Nhi đã có khí chất của đại minh tinh, so với hai năm trước không người quan tâm, bây giờ thực sự là quá khác biệt. Người chính là như vậy, không ngừng muốn khẳng định mình, khi tự tin lên, cả người như tản ra một loại ánh sáng nhàn nhạt. Cho nên mới có chuyện các nữ nhân nổi tiếng luôn đặc biệt có mị lực, giờ phút này Lâm Duẫn Nhi cũng không ngoại lệ, loại mị lực phát ra từ trong xương cốt, để người ta mê đắm.
Dĩ nhiên trời sinh tư sắc hơn người, ngậm chìa khóa vàng từ khi mới sinh như Trịnh Tú Nghiên tự nhiên cũng có năng lực thu hút mọi sự chú ý của người khác, những người xung quanh cô cũng rất nhiều. Lâm Duẫn Nhi vừa nhìn Trịnh Tú Nghiên, hai người cơ hồ là chống lại tầm mắt đối phương. Nói đến, các nàng mới có mấy tháng không gặp thôi, rõ ràng là có mấy tháng, lại có cảm giác như xa cách thật lâu.
Trịnh Tú Nghiên cho rằng lòng mình đã ổn định lại, nhưng chỉ bị Lâm Duẫn Nhi nhìn một cái, lòng lại bắt đầu xôn xao lên, không cách nào bình phục. Trịnh Tú Nghiên mơ hồ có một chút mong đợi, cô mong đợi Lâm Duẫn Nhi chủ động nhích đến gần mình, trong tình cảm, Trịnh Tú Nghiên là một người cực kỳ bị động, cô cố gắng lạnh nhạt, rõ ràng là muốn đến gần Lâm Duẫn Nhi muốn chết, nhưng vẫn chờ đợi Lâm Duẫn Nhi chủ động.
Lâm Duẫn Nhi không trực tiếp chào hỏi Trịnh Tú Nghiên, thực ra thì mấy tháng này, công việc của nàng bận rộn đến thiên hôn địa ám, nhưng sâu hơn là nội tâm nàng muốn tránh mặt Trịnh Tú Nghiên. Mấy tháng không thấy, lúc gặp lại Trịnh Tú Nghiên, nàng liền biết mình tưởng niệm cô, bất luận là trong thân thể này cất giấu linh hồn nào, nội tâm của nàng cũng có dục vọng mãnh liệt muốn đến gần Trịnh Tú Nghiên. Nhưng so với trước kia nghĩa vô phản cố đến gần, bây giờ nàng có chút sợ hãi, luôn cảm thấy mình thiếu hụt dũng khí hoặc nguyên cớ muốn tiếp cận cô, dù sao căn bản bây giờ nàng cũng không biết, Trịnh Tú Nghiên đối với nàng là tình cảm gì. Nàng mơ hồ cảm thấy Trịnh Tú Nghiên ít nhiều cũng có chút tình cảm gì đó với nàng, nếu không cũng sẽ không lên giường với nàng, nhưng nàng lại sợ cái này do nàng tưởng tượng ra.
Xung quang Lâm Duẫn Nhi nhanh chóng bu đến rất nhiều người, đối với người theo đuổi, Lâm Duẫn Nhi vẫn đối xử một dạng giống nhau, thân thiết ôn hòa, không dành tình cảm đặc biệt cho riêng ai, cũng không cố ý lãnh lạc người nào, đối với người theo đuổi hay không theo đuổi, minh tinh hay người mới có tiếng thái độ cũng giống như nhau. Điều này đối với người theo đuổi nàng mà nói, chỉ cần không cần lạnh mặt, nghĩa là có hy vọng, nên số người theo đuổi vẫn tha thiết nửa bước không rời vây quanh Lâm Duẫn Nhi. Lâm Duẫn Nhi đi lên từng bước một, biết mình còn nhiều yếu kém, nhưng người duy nhất làm nàng không ổn định chỉ có thể là Trịnh Tú Nghiên. Lúc Trịnh Tú Nghiên đột nhiên đánh nàng vào lãnh cung, làm nàng có ý nghĩ sợ hãi, trừ bản thân mình ra, không ai có thể bảo vệ mình cả đời. Ngoại trừ tình cảm vẫn còn lệ thuộc vào Trịnh Tú Nghiên, còn sự nghiệp, nàng nhất định phải để mình có thể độc lập đứng lên. Nguyên tắc làm người của nàng là giảm thiểu đắc tội với người khác, dù sao giới giải trí cũng là một nơi phức tạp, 'minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng', giảm bớt một địch nhân thì càng an toàn hơn một phần. Thái độ của Lâm Duẫn Nhi làm cho nàng ở trong giới giải trí cực kỳ tốt, rất ít người nói xấu, cũng rất ít người chọc đến nàng.
Thái độ của Lâm Duẫn Nhi làm cho những người theo đuổi đều có hy vọng, nhưng là Lâm Duẫn Nhi vẫn như giọt nước bình thản không cự tuyệt cũng không hoan nghênh ai. Vì thế, người mới đeo đuổi nàng cho rằng nàng dễ theo đuổi, sau khi đeo đuổi một thời gian, lại phát hiện Lâm Duẫn Nhi cực kỳ khó theo đuổi, bởi vì không thể đến gần được, cũng không dùng bất cứ điều gì dụ dỗ được.
Thái độ với người theo đuổi của nàng và Trịnh Tú Nghiên hoàn toàn khác nhau. Đối với người theo đuổi, Trịnh Tú Nghiên đều bày ra sắc mặt cực xấu, vì hoàn cảnh ra đời của Trịnh Tú Nghiên và Lâm Duẫn Nhi khác nhau, Lâm Duẫn Nhi sợ đắc tội với người khác, nhưng cô không sợ. Nên thái độ của Lâm Duẫn Nhi với người theo đuổi lúc này, làm Trịnh Tú Nghiên hết sức căm tức, cô cảm thấy Lâm Duẫn Nhi không có ý định cự tuyệt, hơn nữa bên trái tươi cười, bên phải nheo mắt, làm đổ mấy chục hủ giấm chua lên người cô, ngoài chua thì cũng là chua.
Lần này Trịnh Tú Nghiên ăn giấm, thì không kiềm chế được, suy nghĩ sẽ chờ đợi Lâm Duẫn Nhi chủ động đến gần đều bị chó ăn rồi, sắc mặt bất thiện đi đến Lâm Duẫn Nhi.
Lâm Duẫn Nhi thấy Trịnh Tú Nghiên đi đến gần, làm trong lòng Lâm Duẫn Nhi âm thầm vui vẻ, chẳng qua là nhìn thấy sắc mặt âm trầm kia, làm nàng có chút bất an, hình như cô đang rất tức giận, chẳng qua Lâm Duẫn Nhi lại không hiểu mình đắc tội với chị ấy chỗ nào.
"Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với Lâm Duẫn Nhi." Trịnh Tú Nghiên nói xong những lời này, trực tiếp kéo tay Lâm Duẫn Nhi rời khỏi hội trường.
Những người khác nhìn nhau một cái, trơ mắt nhìn Trịnh Tú Nghiên kéo Lâm Duẫn Nhi rời đi, ai bảo Trịnh Tú Nghiên là bà chủ của Lâm Duẫn Nhi đây!
Trịnh Tú Nghiên kéo Lâm Duẫn Nhi rời đi, trong lòng Lâm Duẫn Nhi vẫn thực vui vẻ, mặc dù Trịnh Tú Nghiên kéo tay nàng rất bạo lực, làm cổ tay nàng có chút đau, nhưng trong lòng Lâm Duẫn Nhi vẫn không để ý, ngược lại còn mang theo ngọt ngào.
"Lên xe!" Trịnh Tú Nghiên cũng cảm thấy hình như cô điên rồi, dám trực tiếp lôi Lâm Duẫn Nhi rời khỏi hội trường, mà cô chỉ biết là, mình vô cùng ghét Lâm Duẫn Nhi cười dâm đãng với mấy người theo đuổi như vậy, làm cô thực sự căm tức muốn chết!
Lâm Duẫn Nhi ngoan ngoãn nghe theo, rồi ghế phó lái trên xe thể thao của Trịnh Tú Nghiên, sau đó gần như tham lam nhìn gò má Trịnh Tú Nghiên.
Trịnh Tú Nghiên đạp chân ga, không nói tiếng nào phóng xe đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro