21 - 30
Chương 21
Lâm Duẫn Nhi hôn cực kỳ nóng bỏng, tình cảm lộ ra không sót, cơ hồ muốn đem Trịnh Tú Nghiên bao phủ toàn bộ. Trịnh Tú Nghiên bị ép vào nụ hôn này, rõ ràng nếu tính khiết phích của cô nhìn lại, hôn là một chuyện rất ghê tởm, nhưng trong trí nhớ, đã cùng Lâm Duẫn Nhi hôn không biết bao nhiêu lần, cảm giác lại cực kỳ tốt đẹp, dù rõ ràng những thứ kia đều không phải là trí nhớ của cô, nhưng cô cũng muốn thử một chút, có cảm giác giống như trong trí nhớ không, trên thực tế, cảm giác lại còn mãnh liệt hơn.
Mặc dù Lâm Duẫn Nhi cướp đi thân thể Trịnh Tú Nghiên, vô sỉ chơi tự công tự thụ với chính mình, nhưng cô biết Lâm Duẫn Nhi cũng yêu cô, bởi vì trí nhớ đời trước, nên muốn thương tiếc bản thân mình, thương yêu mình, dùng thân phận của người khác yêu mình. Thật ra có chút lừa mình dối người, nhưng loại tình yêu đó không phải là kiểu tình nhân, chỉ là bù đắp phần tình cảm thiếu hụt, nên dung túng bản thân mình nhiều hơn một chút.
Thân thể và nội tâm khác biệt, cảm giác cũng sẽ không giống nhau. Chẳng qua Trịnh Tú Nghiên cho rằng, vì thân thể của cô bị Lâm Duẫn Nhi hấp dẫn, nên mới muốn dựa vào Lâm Duẫn Nhi, chẳng qua cô không nghĩ đến, Lâm Duẫn Nhi đối với cô cũng có lực hút mạnh mẽ, thân thể cũng không thể hoàn toàn bỏ qua ý chí mà tự động vận hành được, chẳng qua là cô ngạo kiều, không muốn nhận ra, hoặc là, không muốn thừa nhận mà thôi.
Nếu như không có Lâm Duẫn Nhi, đại khái là Trịnh Tú Nghiên sẽ coi thường người khác, tính khiết phích của cô quá mạnh, nội tâm lại cao ngạo hơn bất cứ thứ gì, chẳng qua thân thể bị khai phá trong trí nhớ làm cao cao tại thượng trong lòng cô bị phá hư, để cho nội tâm không chút khe hở xuất hiện một vết nứt, cô có cảm giác mình không còn hoàn mỹ nữa. Thật ra thì trừ chuyện thân thể bị người khác chiếm đoạt và cảm giác ủy khuất, thì nội tâm của cô cũng không bài xích khoản thời gian ở cùng với Lâm Duẫn Nhi, chẳng qua là cảm giác ủy khuất và bất mãn quá mãnh liệt che giấu đi nội tâm chân thật của cô mà thôi.
Bởi vì cả người không kìm hãm được, lúc Trịnh Tú Nghiên bị Lâm Duẫn Nhi hôn, từ bắt đầu là đóng chặt môi, dần dần hàm răng cũng bị cạy mở ra, rõ ràng kinh nghiệm điều bắt đầu từ số không, nhưng trên phương diện này, ngộ tính của Lâm Duẫn Nhi rất cao. Đôi môi nóng bỏng tiếp hôn triền miên làm Trịnh Tú Nghiên dần mềm hóa xuống, tay của cô không biết đã đặt trên thân thể Lâm Duẫn Nhi từ lúc nào, hai người ôm nhau, hôn đến khó phân biệt được.
Trịnh Tú Nghiên nhắn Thôi Tú Anh mười giờ trực tiếp đi đến phòng làm việc tìm cô, nên 9h57 phút, Thôi Tú Anh đi đến phòng làm việc của Trịnh Tú Nghiên, trong lòng còn âm thầm nghĩ thật may mắn vì mình đã không đến trễ, nếu không nàng lại bị Trịnh Tú Nghiên nói lời châm chọc. Vẫn dư ba phút nên Thôi Tú Anh sửa sang lại quần áo, Trịnh Tú Nghiên yêu cầu nàng phải biểu hiện bên ngoài thật sạch sẽ, vĩnh viễn phải xuất hiện bằng bộ dáng của nữ thần trước mặt mọi người, đều này làm cho Thôi Tú Anh rất muốn mắng vài câu. Nàng vốn không phải là nữ thần, thậm chí còn là một phàm phu tục tử nghèo khó, mặc dù nhan sắc có chút giá trị, nhưng tư thái nữ thần như Trịnh Tú Nghiên, thực sự vẫn là cao không thể leo đến được. Mặc dù chuyện xảy ra ở phòng rửa mặt và phòng ngủ lần trước làm hình tượng nữ thần của Trịnh Tú Nghiên trong lòng nàng có giảm đi một chút, nhưng số phần này vẫn còn rất cao, từ mười rơi xuống tám mà thôi.
Thật ra thì Trịnh Tú Nghiên cho phí bao nuôi rất nhiều, chẳng qua là từ nhỏ nàng đã quen bị đòi nợ, nhà nghèo quen rồi, không nỡ bỏ tiền đi thuê xe, cho nên vẫn chen đi xe buýt. Điểm chết người là nàng không biết lái xe, cũng không có thời gian học lái xe, Trịnh Tú Nghiên dựa theo khóa trình của Lâm Duẫn Nhi đưa cho Thôi Tú Anh học theo, nên không cho Thôi Tú Anh học lái xe, vì trước đây Lâm Duẫn Nhi ra đời sớm, nên đã học trước rồi, cho nên dù Trịnh Tú Nghiên có xe cho nàng đi, nàng cũng không thể lái.
Thân thế Thôi Tú Anh còn đầy nước mắt hơn Lâm Duẫn Nhi, ba nàng là tên cờ bạc, thuộc loại đánh thua hết tiền rồi về xám hối với mẹ nàng, nhưng được mấy ngày, không thể kiềm chế được lại đi đánh bạc, sau đó cứ lặp đi lặp lại, mẹ nàng bị bệnh nặng, lấy thuốc duy trì sinh mệnh, nên nhà nàng thiếu tiền tứ phía. Mặc dù gia cảnh khó khăn hơn Lâm Duẫn Nhi, nhưng ba nàng vẫn còn yêu mẹ nàng, mặc dù mệt mỏi, nhưng tính tình Thôi Tú Anh vẫn còn có ánh sáng hơn Lâm Duẫn Nhi. Ở thế giới kia, vận khí của Thôi Tú Anh tốt hơn Lâm Duẫn Nhi rất nhiều, nhưng bây giờ vận khí của Thôi Tú Anh xem như cũng là tốt lắm rồi, ít nhất cũng gặp được Trịnh Tú Nghiên.
Vì thời gian làm việc vội vàng, Thôi Tú Anh gõ cửa phòng ba cái thì trực tiếp mở cửa bước vào, động tác cực kỳ nhanh chóng, dùng không tới năm giây.
Lúc Thôi Tú Anh gõ cửa, Trịnh Tú Nghiên mới thức tỉnh khỏi nụ hôn với Lâm Duẫn Nhi, chưa kịp phản ứng, Thôi Tú Anh đã bước vào.
"Trịnh Tổng, tôi đ..." Âm thanh Thôi Tú Anh đột ngột dừng lại, bởi vì sau khi nàng bước vào thì nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi ngồi trên đùi Trịnh Tú Nghiên, Trịnh Tú Nghiên ôm hông Lâm Duẫn Nhi, tư thế kia thật thân mật, làm Thôi Tú Anh muốn mù hai mắt, xong đời, nàng lại làm hư chuyện tốt của kim chủ, để Trịnh Tú Nghiên lại tìm bất mãn, người này sẽ không ghi thù đi, nghĩ đến đây, nội tâm Thôi Tú Anh trào ra từng đợt ớn lạnh. Rõ ràng là Trịnh Tú Nghiên hẹn mình mười giờ, chẳng qua là nàng canh đúng thời gian đến mà thôi, không thể trách nàng, ai biết Trịnh Tú Nghiên sẽ cùng Lâm Duẫn Nhi chơi kích tình trong phòng làm việc, cơ mà phòng rửa tay các nàng cũng có thể chơi kích tình được, thì phòng làm việc cũng không tính là cái gì kỳ quái. Sớm biết như vậy, nàng đã hỏi thư ký trước rồi, ô ô, bây giờ thật thất sách! Nhưng mà, các nàng không thích ở nhà chơi, chỉ thích chơi ở bên ngoài, đây là muốn tìm kích thích sao? Không nghĩ đến Trịnh Tú Nghiên lại là người như vậy, thường ngày cao ngạo cở nào chứ, quả nhiên làm người không thể xem bề ngoài....
Trịnh Tú Nghiên lại bị Thôi Tú Anh thấy, bởi vì quá mức xấu hổ mà theo bản năng thô lỗ đẩy Lâm Duẫn Nhi từ trên chân mình xuống. Lâm Duẫn Nhi vốn đang định chủ động đứng lên, bị Trịnh Tú Nghiên thô lỗ đẩy như vậy, thân thể đụng vào bàn làm việc, đau đến nhíu mày, nhưng so với nổi đau thân thể, nội tâm của nàng càng khó chịu hơn. Giờ phút này Lâm Duẫn Nhi thà bị Trịnh Tú Nghiên đẩy ra trước đó, mà không phải là đẩy ra trước mặt Thôi Tú Anh, như vậy sẽ để cho nàng có cảm giác Trịnh Tú Nghiên quan tâm đến cảm nhận của Thôi Tú Anh, mình chủ động câu dẫn cô, là người thứ ba, ý nghĩ như vậy làm cho lòng Lâm Duẫn Nhi cực kỳ khó chịu.
Trịnh Tú Nghiên không nghĩ đến động tác mình đẩy Lâm Duẫn Nhi lại mạnh như vậy, thấy Lâm Duẫn Nhi bị đụng vào bàn làm việc, đau đến cau mày, trong lòng có chút không đành lòng, nhưng muốn cô nói xin lỗi là chuyện không thể nào, ai bảo cô ta ngồi trên chân mình, mình cũng không đồng ý. Trịnh Tú Nghiên làm ra vẻ mặt đáng đời, dĩ nhiên thái độ của Trịnh Tú Nghiên làm Lâm Duẫn Nhi càng đau lòng hơn.
Lâm Duẫn Nhi cảm giác mình giống như nữ nhân vô sĩ thích kề cận Trịnh Tú Nghiên, đây là chuyện trước kia nàng tuyệt đối không bao giờ làm. Tình yêu của nàng với Trịnh Tú Nghiên đã mạnh hơn cả tự tôn của nàng, rõ ràng trước đây nàng cho rằng tự tôn quan trọng hơn tất cả. Lâm Duẫn Nhi khắc chế cảm giác muốn rơi nước mắt, nàng không muốn yếu thế trước mặt Thôi Tú Anh, càng không muốn để mình ti tiện hơn, nàng còn muốn cất giữ chút tự ái ít ỏi còn sót lại, mặc dù nàng biết Trịnh Tú Nghiên không có lỗi gì, là do nàng tự đưa đến cửa.
Thôi Tú Anh nhìn một màn này, nàng hiểu rõ Lâm Duẫn Nhi rất yếu đuối, lại cố vờ như không có chuyện gì, nội tâm Thôi Tú Anh cũng có chút không đành lòng. Nàng cảm giác Lâm Duẫn Nhi hình như thực sự thích Trịnh Tú Nghiên, nhưng thái độ của Trịnh Tú Nghiên quả thật rất đáng chê trách, nàng thầm nghĩ, nếu Trịnh Tú Nghiên là nam nhân, coi như là một tên nam nhân rác rưởi, bất quá lại là nữ, coi như rác rưởi này cũng có chút nhan sắc.
Vốn là Trịnh Tú Nghiên không hy vọng Lâm Duẫn Nhi quá mức thư thản, nhưng cô phát hiện khi mình làm tổn thương Lâm Duẫn Nhi, trong lòng cô cũng không vui vẻ giống như trong tưởng tượng.
Chương 22
Lâm Duẫn Nhi không nhìn lại Trịnh Tú Nghiên, cũng không nhìn Thôi Tú Anh, chẳng qua là ung dung cầm hợp đồng lên, giống như không để ý đến chuyện vừa rồi.
Thôi Tú Anh nhìn Lâm Duẫn Nhi giữ vững ưu nhã và ung dung, đột nhiên nội tâm rất bội phục, dù sao nàng cũng không thể giữ vững ung dung trước tình huống khổ sở và mất thể diện như vậy được. Nội tâm của Lâm Duẫn Nhi thực sự quá cứng rắn, Thôi Tú Anh cảm thấy Lâm Duẫn Nhi có thể nổi tiếng như vậy, không phải không có lý do, nàng cũng đã tính toán đường đi của mình.
Thôi Tú Anh thấy thì Lâm Duẫn Nhi đã trãi qua một lần lột xác, nàng tuyệt đối không thể tưởng tượng ra Lâm Duẫn Nhi ban đầu đã từng là một cô gái cực kỳ tự ti, cũng không biết mấy ngày trước vì câu nói ghét người ti tiện kia, để cho Lâm Duẫn Nhi có bao nhiêu đả kích. Lâm Duẫn Nhi cưỡng chế mình trong thời gian ngắn nhất nhất định phải mạnh mẽ lên, rủ bỏ hình tượng tự ti, mặc dù nội tâm vẫn còn có một chút, nhưng ít nhất cũng không biểu hiện ra ngoài.
Trịnh Tú Nghiên nhìn Lâm Duẫn Nhi thật giống như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng lại rất mâu thuẫn. Cô cũng không hy vọng để Lâm Duẫn Nhi quá khó khăn, nhưng cũng không hy vọng Lâm Duẫn Nhi không thèm để ý chút nào, dù sao Lâm Duẫn Nhi có như thế nào, nội tâm của cô cũng sẽ không hài lòng.
"Trịnh tổng, chị như vậy không tốt lắm, cô gái nào da mặt cũng mỏng, nàng sẽ rất khó chịu..." Thôi Tú Anh nhỏ giọng nói, nàng cảm thấy bà chủ của mình làm như vậy, nếu như người ta tức giận thật, không để ý đến bà chủ, người tìm bất mãn chắn chắn là bà chủ, cho nên Thôi Tú Anh vẫn rất trượng nghĩa nhắc nhở một câu.
"Chuyện của tôi cần cô nói tới sao? Cô rãnh rỗi lắm sao?" Trịnh Tú Nghiên lạnh lùng nhìn Thôi Tú Anh hỏi ngược lại, không biết do nhiều lần bị Thôi Tú Anh cắt đứt mình và Lâm Duẫn Nhi như vậy, vì mất thể diện hay vì có chút bất mãn, hoặc là do cả hai, nên càng thấy Thôi Tú Anh không vừa mắt, đương nhiên thái độ với Thôi Tú Anh sẽ không quá tốt.
"Tôi không có rãnh rỗi lắm, nhưng bà chủ vui vẻ là tốt rồi!" Thôi Tú Anh quả nhiên gió chiều nào theo chiều ấy, lập tức nịnh hót nói, trong lòng vẫn không nhịn được mắn mấy câu, hảo tâm nhắc nhở, rõ ràng là để ý người ta như vậy, còn cao ngạo thế làm cái gì, vạn nhất có gì không tốt, tất cả đều do mình.
"Cô ký hợp đồng cho tôi!" Trịnh Tú Nghiên đem một bản hợp đồng khác ném cho Thôi Tú Anh. Đối với người mới Thôi Tú Anh, hợp đồng Trịnh Tú Nghiên đưa cho có đãi ngộ hơn người đã nổi tiếng là Lâm Duẫn Nhi rất nhiều, cô chính là cố ý kích thích Lâm Duẫn Nhi, nhưng mà hợp đồng của Thôi Tú Anh và Lâm Duẫn Nhi đều như khế ước bán thân, một lần ký đều là mười năm, vi phạm hợp đồng xem như mất hết.
Thật ra trong lòng Lâm Duẫn Nhi rất khó chịu, chẳng qua là nàng không thể hiện ra trong giờ làm việc, mặc dù mới từ phòng Trịnh Tú Nghiên ra, đã có người đến gọi nàng đi diễn, tâm tình của nàng cũng dằn xuống đáy lòng, sau đó chuyên tâm hướng vào công việc.
Nhưng Lâm Duẫn Nhi như vậy lại tốt ngoài ý muốn, mỉm cười đều mang theo nhàn nhạt u buồn, giống như đóa hoa nỡ rộ trong ưu thương, làm người khác có dục vọng muốn thương tiếc.
Lâm Duẫn Nhi có một đôi mắt vô cùng đẹp, thâm thúy như nước xoáy, làm cho gương mặt không đẹp lắm càng có sức quyến rũ hơn. Đầu tiên nhìn Lâm Duẫn Nhi, sẽ không để lại cho người ta ấn tượng quá lớn, mặc dù cũng coi là xinh đẹp, nhưng không đến mức xinh đẹp làm cho người ta khó quên, nhưng khi nhìn lâu nhiều lần, người ta sẽ phát hiện gương mặt này càng nhìn càng thuận mắt, càng nhìn càng thấy đẹp. Cho nên, Lâm Duẫn Nhi kia biết, mới tìm cách lưu lại ấn tượng cho nàng, đời này đã dựng một bộ phim truyền hình, thường xuyên để Lâm Duẫn Nhi xuất hiện trên màn ảnh, từ Lâm Duẫn Nhi bình thường dẫn dắt chú ý của người khác, rồi từ chú ý thành yêu thích, một bộ phim dài 40 tập diễn xong, từ không biết mặt, đến quen mặt, đến yêu thích. Từ khi Lâm Duẫn Nhi thường xuyên xuất hiện trước giới truyền thông, độ phủ sóng càng ngày càng nhiều, hơn nữa bình thường cũng không tệ, làm người hâm mộ càng nhiều hơn, hơn nữa trước mặt fan cũng rất thân thiện, vì thế sự nghiệp càng ngày càng phát triển.
Lâm Duẫn Nhi làm xong việc, đã là 10 giờ tối, có tài xế đặc biệt đưa nàng về nhà. Về đến nhà xong, Lâm Duẫn Nhi mới có thể tháo mặt nạ của mình xuống, nhớ đến chuyện hôm nay, nước mắt nàng liền chảy xuống, tất cả dũng khí muốn đến gần Trịnh Tú Nghiên của nàng cũng bị tan rã. Nàng biết nội tâm của mình không phải là kiên cố, nội tâm của nàng còn yếu ớt hơn so với bất cứ ai, mặc dù bây giờ trong lòng rất khó chịu, khó chịu đến mức không dám đến gần Trịnh Tú Nghiên, nhưng nàng biết, cuối cùng mình cũng như thiêu thân lao vào lửa, không nhịn được phải đến gần Trịnh Tú Nghiên.
Lâm Duẫn Nhi không dám khóc quá lâu, nàng biết ngay cả quyền được khóc thỏa thích nàng cũng không có, bởi vì ngày mai nàng vẫn phải đi diễn, nàng không thể để ánh mắt của mình sưng đỏ. Lâm Duẫn Nhi muốn mình không khóc nữa, trong một nháy mắt, nước mắt của nàng lập tức dừng lại, nàng phát hiện càng ngày mình càng có thể dễ dàng khống chế tâm tình của mình, đối với nghề nghiệp của nàng đây hẳn là chuyện tốt. Lâm Duẫn Nhi nhìn ánh mắt có chút hồng của mình trong gương, hơi thở dài một cái.
Theo dự liệu của Trịnh Tú Nghiên, Lâm Duẫn Nhi động một chút là muốn tìm cơ hội lại gần cô, nhưng cô phát hiện lần trước bị mình đẩy ra xong, Lâm Duẫn Nhi cũng không có đến gần tầm mắt của mình, một tiểu minh tinh có lẽ còn bận rộn hơn cô. Trịnh Tú Nghiên hoàn toàn quên mất, Lâm Duẫn Nhi bận rộn như vậy, là nhờ phúc của cô. Lâm Duẫn Nhi chủ động đến gần cô, cô lại đả kích người ta, lần này tốt lắm, Lâm Duẫn Nhi bị đả kích, không đến gần nữa, cả người cô lại không được tự nhiên, dĩ nhiên là Trịnh Tú Nghiên tuyệt đối không thừa nhận, cảm giác không thoải mái trong lòng mình có liên quan đến Lâm Duẫn Nhi.
Như lời Thôi Tú Anh nói, Trịnh Tú Nghiên tuyệt đối là vì bất mãn nghiêm trong đến mức cả người ngu ra, dù sao nàng cũng cảm thấy, tính tình Trịnh Tú Nghiên đúng là có chút quái đãng, từ khi Lâm Duẫn Nhi đến công ty nàng xong, loại cảm giác này càng cao hơn. Người ta nhiệt tình đến gần thì cô cao ngạo, còn lãnh đạm ngạo kiều, trực tiếp đóng băng tâm ý người ta. Bây giờ tốt lắm, người ta bận rộn không thèm đếm xỉa tới cô, cô liền len lén đến nhìn người ta diễn. Thôi Tú Anh cảm thấy Trịnh Tú Nghiên thực sự là làm quá.
Thôi Tú Anh thực sự bắt gặp Trịnh Tú Nghiên đi đến chỗ quay phim nhìn lén Lâm Duẫn Nhi, đừng nói vì sao nàng biết, bởi vì bộ phim lần này, là nàng diễn cùng với Lâm Duẫn Nhi. Thôi Tú Anh phát hiện Trịnh Tú Nghiên cố tình nâng đỡ mình, để cho Lâm Duẫn Nhi nổi tiếng hơn diễn vai thứ hai, mình diễn nữ chính, để lá xanh lấn hoa hồng, chuyện thua thiệt này chắc chỉ có mình Trịnh Tú Nghiên nghĩ ra được. Thôi Tú Anh cũng phát hiện, Lâm Duẫn Nhi rất để ý quan hệ của nàng và Trịnh Tú Nghiên, Trịnh Tú Nghiên làm như vậy, đơn giản là muốn ép Lâm Duẫn Nhi hóa thành ma, nhưng mà thực ra Lâm Duẫn Nhi là không hóa thành ma, thậm chí còn có chút thánh mẫu. Mặc dù thái độ của Lâm Duẫn Nhi đối với mình nhàn nhạt, nhưng không làm ra vẻ địch ý, trong lúc diễn còn tận tâm giúp nàng rất nhiều. Nghĩ về nội tâm Lâm Duẫn Nhi, Thôi Tú Anh thực sự là yên lặng cho Lâm Duẫn Nhi vô số lời khen. Nhiều lần nàng muốn tìm cơ hội nói nàng và Trịnh Tú Nghiên không phải loại quan hệ đó, dù trên danh nghĩa nàng bị Trịnh Tú Nghiên bao nuôi thật, chẳng qua mỗi lần muốn nói, luôn có người cắt đứt.
Dĩ nhiên Lâm Duẫn Nhi biết hợp đồng của Thôi Tú Anh và nàng không giống nhau, nói không để ý chút nào vậy khẳng định là giả, nàng có thể không để ý đến hợp đồng của mình có bao nhiều hà khắc, nhưng là nàng để ý Trịnh Tú Nghiên quan tâm Thôi Tú Anh hơn. Bây giờ diễn bộ phim này, tất cả mọi người đều nói Trịnh Tú Nghiên muốn nàng làm nền để nâng đỡ Thôi Tú Anh, mặc dù Lâm Duẫn Nhi cũng cảm giác được thực sự là vậy, mặc dù trong lòng khổ sở giống như bị ngâm trong thuốc bắc, nhưng cũng không từ chối diễn bộ phim này, hơn nữa còn rất dụng tâm phối hợp với Thôi Tú Anh. Trong lòng Lâm Duẫn Nhi nghĩ, Trịnh Tú Nghiên muốn nàng làm chuyện gì nàng cũng làm, dù sao quả thật nàng còn thiếu Trịnh Tú Nghiên một ân tình lớn lao. Mặc dù sâu trong nội tâm, dụng tâm của Trịnh Tú Nghiên đối với Thôi Tú Anh làm nàng ghen tỵ muốn chết, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài.
Trịnh Tú Nghiên là một người không được tự nhiên, thật ra ngay từ đầu cô không có ý định này, chẳng qua cô đang đợi Lâm Duẫn Nhi cãi lại, cô cảm thấy Lâm Duẫn Nhi không tiếp thụ nổi, nhất định sẽ tìm đến mình kháng nghị, dù sao ai lại muốn làm bàn đạp cho tình địch của mình đâu. Trịnh Tú Nghiên nghĩ xong, tới thời điểm đó sẽ làm ra tư thái cao ngạo đồng ý với Lâm Duẫn Nhi, thuận tiện sẽ đưa ra một số yêu cầu quá đáng với Lâm Duẫn Nhi, dĩ nhiên yêu cầu cụ thể Trịnh Tú Nghiên vẫn chưa nghĩ ra, nhưng ai biết Lâm Duẫn Nhi lại không theo suy tính của cô, hiển nhiên là do cô đánh giá nội tâm Lâm Duẫn Nhi quá thấp. Người kia lại cứng rắn buồn bực không lên tiếng nhận bộ phim này, sau có còn thực lòng phối hợp với Thôi Tú Anh.
Chương 23
Thôi Tú Anh là vai chính trong bộ phim kiểu thần tượng này. Vai diễn Thôi Tú Anh cũng khá đơn giản, cũng giống y như nàng ngoài đời, nhân vật chính là một cô gái nghèo khó nhưng lạc quan kiên cường, nhân sinh may mắn gặp được một anh chàng phú nhị đại cao to đẹp trai cứu giúp, sau đó mở ra một đoạn tình yêu vừa ngược vừa sâm đậm, mặc dù có nhiều ngang trái, nhưng cuối cùng cô gái nghèo khó cũng hạnh phúc với bạch mã hoàng tử. Lâm Duẫn Nhi đóng vai thứ hai, là một cô gái xuất thân giàu có, vốn là người có lòng dạ, ghen tỵ cực mạnh, yêu vai nam chính, nên dùng mưu kế hiểm độc ngăn cản nữ chính, đây đúng là chuẩn nhân vật phản diện, tuyệt đối có thể làm mất hình tượng của Lâm Duẫn Nhi. Mặc dù Lâm Duẫn Nhi nguyện ý giúp đỡ Thôi Tú Anh, nhưng nàng cũng không Thánh mẫu đến mức làm hoa sen tô đen Bạch Liên Hoa, nên Lâm Duẫn Nhi để biên kịch sửa lại kịch bản một chút. Bạch Liên Hoa không nhất định phải cần hoa sen đày đọa, nàng cho biên kịch đổi vai của nàng thành người nam chính đã từng yêu sâu sắc, nhưng vì lý tưởng của mình mà buông bỏ tình cảm của nam chính. Lâm Duẫn Nhi khống chế vai diễn của mình, không phải là vai quá nổi bật cướp đi đất diễn của nữ chính, cũng không quá kém cỏi, vì thêm vai trò biên kịch, Lâm Duẫn Nhi diễn rất cực khổ.
Trịnh Tú Nghiên lén lén lút lút đi xem diễn hai ba lần, cô chỉ cho rằng mình là người đầu tư bộ phim này nên đến xem tiến độ quay phim cũng là chuyện đương nhiên. Len lén đi hai ba lần, Lâm Duẫn Nhi cũng không biết, cũng không nói tiếng nào, nội tâm Trịnh Tú Nghiên thấy thiếu một cái gì đó, dĩ nhiên, cô tuyệt đối là không thừa nhận.
Lần này Trịnh Tú Nghiên đi đến xem tiến độ quay phim trên danh nghĩa là xem Thôi Tú Anh, lần quay này, vì trời rất nóng, nên Trịnh Tú Nghiên hào phóng đãi đoàn quay phim mỗi người một phần sinh tố trái cây.
Bà chủ vui vẻ nâng đỡ người mới, không tiếc đạp lên bả vai người cũ, đây là chuyện tình người trong công ty Trịnh Tú Nghiên đều biết rõ ràng. Hôm nay Trịnh Tú Nghiên đến thăm Thôi Tú Anh làm nhân viên nhớ đến mấy tháng trước, Trịnh Tú Nghiên cũng đến xem Lâm Duẫn Nhi diễn, cảnh tượng quen thuộc đến mức nào, quả nhiên là chỉ nghe người mới cười, không thấy người cũ khóc. Bất quá những thứ này không phải chuyện của họ, bọn họ chỉ muốn xem chuyện vui là tốt rồi.
Trịnh Tú Nghiên mang sinh tố trái cây đến phân phát cho mọi người, mỗi người một phần, trong tay Trịnh Tú Nghiên cầm hai phần, một chuẩn bị đưa Thôi Tú Anh, một đưa cho Lâm Duẫn Nhi, dĩ nhiên trọng điểm là người sau, chẳng qua là cô không nguyện ý thừa nhận thôi.
Thôi Tú Anh cảm tạ ân đức nhận lấy phần sinh tố trái cây Trịnh Tú Nghiên đưa đến, vui vẻ ăn, khí trời nóng như vậy, có thể uống sinh tố trái cây sao sẽ không vui vẻ. Nhưng mà Trịnh Tú Nghiên lúc nào thì thể thiếp như vậy, dĩ nhiên nàng không tin Trịnh Tú Nghiên mua sinh tố trái cây là vì mình, nàng nghĩ Trịnh Tú Nghiên nhất định là không chịu được tịch mịch, muốn lấy lòng Lâm Duẫn Nhi, nhưng không muốn hạ mình, cứng rắn dùng cách này, thật ra thì nàng cũng dính đến Lâm Duẫn Nhi. Chỉ là bà chủ này thực sự quá không uyển chuyển, nếu như người ta không hiểu thì làm sao bây giờ? Thôi Tú Anh vừa uống sinh tố vừa len lén quan sát Trịnh Tú Nghiên và Lâm Duẫn Nhi, những nhân viên khác cũng tò mò, bà chủ với người mới và người cũ sẽ có chuyện gì, nên mấy người ở đây đều uống sinh tố, vừa len lén liếc đến.
"Cho cô." Giọng nói Trịnh Tú Nghiên có chút mất tự nhiên nói với Lâm Duẫn Nhi, hơn nữa động tác còn có chút thô lỗ đem ly sinh tố trái cây nhét vào tay Lâm Duẫn Nhi, hoàn toàn không cho Lâm Duẫn Nhi cơ hội cự tuyệt.
Dưới tình huống bình thường, Lâm Duẫn Nhi nhận lấy ly sinh tố trái cây này, hẳn là phải thụ sủng nhược kinh giống như Thôi Tú Anh, cảm khái ân đức một phen.
"Cảm ơn, chị ăn đi." Lâm Duẫn Nhi đem ly sinh tố trái cây không chút lưu luyến đưa trở về tay Trịnh Tú Nghiên.
Trịnh Tú Nghiên thấy Lâm Duẫn Nhi như thế, trong lòng rất khó chịu, trong lòng cô dĩ nhiên là khó chịu, cô mua nhiều phần như vậy, đâu hy vọng để người khác ăn, lần này tốt lắm, những người khác đều ăn rồi, cô thì không ăn, điều này hiển nhiên là đem một chậu nước lạnh tưới lên vất vả nhiệt tình của Trịnh Tú Nghiên. Trịnh Tú Nghiên ngạo kiều chưa từng lấy lòng người khác, lần đầu tiên lấy lòng người khác, Lâm Duẫn Nhi lại từ chối thẳng như vậy!
"Sinh tố rất ngon, Duẫn tỷ uống một chút đi, Trịnh tổng cố ý mua cho chị." Thôi Tú Anh biết lòng Trịnh Tú Nghiên ngạo kiều, nhưng lại cực kỳ không muốn giải thích, lòng của bà chủ, hẳn là thích ăn mềm không ăn cứng.
"Duẫn Nhi mẫn cảm với sinh tố" Người đại diện của Lâm Duẫn Nhi nhanh chạy ra giải vây, cô biết hợp đồng 10 năm của Trịnh Tú Nghiên và Lâm Duẫn Nhi, lỡ như chọc giận Trịnh Tú Nghiên, Trịnh Tú Nghiên tức giận, lãnh lạc Lâm Duẫn Nhi, tiền đồ Lâm Duẫn Nhi xem như bị hủy.
"Xin lỗi, tôi không biết!" Thôi Tú Anh lập tức lên tiếng, nàng liếc nhìn về phía Trịnh Tú Nghiên, bà chủ đây là cố ý, tuyệt đối là cố ý. Thôi Tú Anh hơi xin lỗi nhìn về phía Lâm Duẫn Nhi, nàng không nghĩ đến Trịnh Tú Nghiên sẽ ác liệt như vậy, biết rõ Lâm Duẫn Nhi mẫn cảm, vẫn mua sinh tố trái cây, mọi người đều có một phần, chỉ là Lâm Duẫn Nhi không có, chuyện ngây thơ như vậy cũng có thể làm được. Hình tượng nữ thần Trịnh Tú Nghiên trong lòng Thôi Tú Anh lại hạ xuống thêm một bậc nữa! Nếu nàng là Lâm Duẫn Nhi, đối với chuyện Trịnh Tú Nghiên ngạo kiều và ác liệt như vậy, tuyệt đối sẽ không thích.
Lâm Duẫn Nhi thấy Trịnh Tú Nghiên mua sinh tố trái cây cũng biết Trịnh Tú Nghiên cố ý, nàng nhớ Trịnh Tú Nghiên biết mình mẫn cảm với sinh tố trái cây. Có một lần ăn kem, bởi vì có trái cây, Trịnh Tú Nghiên yên lặng đổi một phần không có trái cây, khi đó nàng không biết sao Trịnh Tú Nghiên biết nàng mẫn cảm với sinh tố, mặc dù lúc đó không nói gì, nhưng nội tâm nàng rất cảm động. Đã từng là cảm động, hôm nay lại có vẻ rất châm chọc, nghĩ đến đây, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy lòng nàng như dao cắt cực kỳ khó chịu, nhưng trên mặt vẫn nhàn nhạt, không lộ ra quá nhiều tâm tình, không muốn bị người khác xem náo nhiệt.
Những người khác nhìn một màn này, nghĩ rằng người cũ vẫn còn muốn diễn cung tâm kế đi, nhưng đáng thương Lâm Duẫn Nhi, quả nhiên bị đánh vào lãnh cung.
Lần này Trịnh Tú Nghiên quả thật là chết oan, cô mua sinh tố trái cây chẳng qua là nghe cô bé dưới quán đề nghị, nói là món uống đặc biệt của quán, cô thực không biết Lâm Duẫn Nhi mẫn cảm với sinh tố. Chờ chút, hình như cố chợt nhớ ra, một lần Lâm Duẫn Nhi kia đổi ly kem có trái cây thành không có trái cây cho Lâm Duẫn Nhi này, khi đó cũng không có nói là vì mẫn cảm mà đổi a, đối với mình mà nói đây chẳng qua là một chi tiết cực kỳ nhỏ, ai mà chú ý đến chứ!
"Vẫn cảm ơn hảo ý của Trịnh tổng." Lâm Duẫn Nhi thản nhiên nói, Trịnh Tú Nghiên biết Lâm Duẫn Nhi cố ý nói như vậy, khẳng định Lâm Duẫn Nhi cho rằng mình cố ý, cô muốn giải thích cũng không biết làm sao để giải thích. Từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên Trịnh Tú Nghiên lấy lòng người khác, nhưng lại kết thúc thảm bại, còn bị oan uổng. Dù sao cô cũng biết mọi người sẽ nói mình biết Lâm Duẫn Nhi mẫn cảm với sinh tố còn cố ý làm như thế!
Lời người không quản được, có những chuyện cô không làm, nhưng người ta đều nghĩ cô làm, đây là chuyện thường tình.
"Cô diễn xong, tới phòng làm việc tìm tôi!" Trịnh Tú Nghiên nhàn nhạt nói với Lâm Duẫn Nhi, mặc dù biểu hiện vẫn cao ngạo, nhưng cũng thấy có chút đuối lý.
Chương 24
Trịnh Tú Nghiên để nàng đi tìm cô, nội tâm Lâm Duẫn Nhi mơ hồ vẫn còn chút mong đợi, mặc dù biết hơn phân nửa Trịnh Tú Nghiên lại tìm cách nhục nhã mình. Nàng không hiểu oán khí của Trịnh Tú Nghiên đối với nàng từ đâu tới, nghĩ đến đây, nội tâm Lâm Duẫn Nhi lại trầm xuống.
Bởi vì Lâm Duẫn Nhi là vai phụ, nên đất diễn ít hơn Thôi Tú Anh. Lúc Lâm Duẫn Nhi đi tìm Trịnh Tú Nghiên, Thôi Tú Anh vẫn còn đang diễn, nếu không Thôi Tú Anh nhất định sẽ nói cho Lâm Duẫn Nhi biết quan hệ của mình và Trịnh Tú Nghiên.
Thật ra Trịnh Tú Nghiên đã sớm xử lý xong công việc, ngồi ở phòng làm việc chờ Lâm Duẫn Nhi, luôn cảm thấy thời gian trôi qua thực sự rất chậm. Lúc thư ký gõ cửa vào, Trịnh Tú Nghiên còn tưởng là Lâm Duẫn Nhi, trong lòng cao hứng một chút, nhưng nhìn thấy thư ký xong, không ức chế được tâm tình thất vọng, sau đó còn bảo thư ký không được gõ cửa phòng làm việc của mình nữa.
Lần thứ hai nghe tiếng gõ cửa, lần này Trịnh Tú Nghiên xác định là Lâm Duẫn Nhi, cô phát hiện nội tâm mình có chút khẩn trương, cô cũng không biết mình lại phát thần kinh cái gì nữa, tại sao lại khẩn trương, đây là chuyện trước giờ chưa từng có.
"Vào đi." Trịnh Tú Nghiên cố ý lãnh đạm nói, sau đó giả vờ bận rộn, dù sao cô cũng không muốn để Lâm Duẫn Nhi biết mình đang đợi nàng. Thật ra thì Trịnh Tú Nghiên lo lắng quá đáng thôi, cô không nói, Lâm Duẫn Nhi cũng không biết cô đã chờ nàng đến một tiếng đồng hồ.
Lâm Duẫn Nhi đi vào xong, Trịnh Tú Nghiên nhìn cũng không nhìn một cái, chẳng qua chỉ chăm chú vào máy tính, dáng vẻ giống như rất bận rộn.
"Trịnh Tổng tìm tôi có chuyện gì sao?" Lâm Duẫn Nhi vào phòng làm việc, ngồi trên ghế đối diện Trịnh Tú Nghiên lên tiếng.
"Đợi tôi rảnh đã." Trịnh Tú Nghiên làm ra một bộ dạng không thích bị cắt đứt, tiếp tục giả vờ bận rộn, thật ra thì, cô muốn giải thích chuyện ly sinh tố trái cây kia, nói rõ đó không phải ý của mình, nhưng thế nào cũng không mở miệng nói được. Nếu mình giải thích, Lâm Duẫn Nhi có nghĩ mình rất để ý nàng không, thật ra thì mình cũng không cần giải thích cái gì, cô đâu cần quan tâm Lâm Duẫn Nhi có hiểu lầm hay không, nhưng là không giải thích, trong lòng cô thực sự thấy không thoải mái, uhm, nhất định là cô không thích khi không bị oan uổng.
Lần này Lâm Duẫn Nhi ngồi xuống là hơn 20 phút, thật ra thì Lâm Duẫn Nhi rất vui lòng ngồi ở đây nhìn Trịnh Tú Nghiên, hai người các nàng khó có cơ hội ở cùng một chỗ như vậy. Nhưng nội tâm của nàng biết rõ, mình như vậy là hạ tiện, người ta cố ý làm khó mình, khổ sở mình, làm gì có người nào kêu người khác đi đến phòng làm việc để ngồi đợi hơn 20 phút chứ. Giờ phút này nội tâm Lâm Duẫn Nhi đang rất giãy dụa, một phần chân thật khát vọng tiếp tục ở đây nhìn Trịnh Tú Nghiên, một phần lại cảm thấy không nên để Trịnh Tú Nghiên tùy ý định đoạt mình như vậy, kiểu như một dạng muốn vui đùa, nếu làm như vậy sẽ để Trịnh Tú Nghiên càng ngày càng thấy mình hạ tiện hơn.
Trịnh Tú Nghiên cảm giác được Lâm Duẫn Nhi vẫn nhìn chằm chằm vào mình, cô lại cảm thấy cứ như vậy cũng tốt, bởi vì ngạo kiều khiến cô không thể nào mở miệng giải thích được.
"Nếu như Trịnh tổng bận rộn, cứ làm việc, tôi về trước." Lâm Duẫn Nhi vừa nói thì đứng lên, chuẩn bị rời đi, nàng cảm thấy Trịnh Tú Nghiên cố ý gây khó khăn cho mình.
"Tôi nói cho cô đi về sao?" Nội tâm Trịnh Tú Nghiên có chút nóng nãy, nhưng giọng nói vẫn làm bộ bất mãn cao ngạo.
"Nếu chị muốn khổ sở tôi, muốn nhục nhã tôi, có thể trực tiếp mở miệng, cần gì phải làm như vậy đây?" Lâm Duẫn Nhi đứng lên nhìn xuống Trịnh Tú Nghiên nói, giọng nói có chút lãnh đạm.
"Hôm nay tôi không cố ý làm khó dễ cô, chuyện cô nhạy cảm với sinh tố trái cây tôi cũng không biết!" Trịnh Tú Nghiên vẫn không nhịn được mà mở miệng giải thích.
"Chị không biết?" Lâm Duẫn Nhi nghi ngờ hỏi ngược lại, làm sao mà Trịnh Tú Nghiên không biết?
"Tôi nói không biết chính là không biết!" Bởi vì thái độ nghi ngờ của Lâm Duẫn Nhi làm cho Trịnh Tú Nghiên có chút xấu hổ, giọng nói có chút cộc cằn.
Lâm Duẫn Nhi nhìn thái độ của Trịnh Tú Nghiên như vậy, nàng hiểu rõ Trịnh Tú Nghiên kiêu ngạo như vậy tuyệt đối sẽ không nói dối vì một ít chuyện nhỏ nhặt này, nhưng Trịnh Tú Nghiên thực sự không biết mình mẫn cảm với sinh tố, vậy thì rất kỳ quái. Nội tâm Lâm Duẫn Nhi dâng lên một loại cảm giác khác thường, đối với Trịnh Tú Nghiên, trong lòng Lâm Duẫn Nhi càng ngày càng tích lũy thêm nhiều nghi ngờ, nhưng trực giác của Lâm Duẫn Nhi bây giờ lại hiểu, lúc này chưa phải lúc hỏi Trịnh Tú Nghiên những chuyện như vậy. Bất quá, nàng đột nhiên có chút hiểu vì sao Trịnh Tú Nghiên lại gọi nàng vào phòng, mình ngồi nửa ngày, cũng không quan tâm mình, thì ra là chị ấy muốn giải thích với mình, có lẽ là sau đó lại không có ý tứ để mở miệng. Đối với suy đoán này của mình, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy mừng như điên, chị ấy vẫn còn để ý mình, nàng nhìn gương mặt xinh đẹp của Trịnh Tú Nghiên lộ ra xấu hổ, giống như bất mãn vì bị mình hiểu lầm, càng lúc càng cảm thấy thực sự có lẽ là như vậy.
"Chị đang giải thích với tôi sao?" Lâm Duẫn Nhi nhìn về phía Trịnh Tú Nghiên cực kỳ ôn nhu.
"Ai thèm quan tâm cô nghĩ như thế nào, tôi không thèm quan tâm!" Trịnh Tú Nghiên nóng nảy đứng lên, có cảm giác bị bắt quả tang, hơn nữa tầm mắt của Lâm Duẫn Nhi như vậy làm cả người cô không được tự nhiên.
Giọng nói này không lãnh khốc vô tình giống như một năm trước, Lâm Duẫn Nhi phát hiện, nửa năm trước Trịnh Tú Nghiên lãnh khốc vô tình muốn vạch rõ giới hạn với nàng, nhưng bây giờ không phải thực sự lãnh khốc, mà lúc này lại là ngạo kiều không được tự nhiên, làm nàng cảm thấy có chút khả ái. Trước kia Trịnh Tú Nghiên thể thiếp, ôn nhu nhưng lại u oán, mà bây giờ lại khả ái ngạo kiều, chỉ là Lâm Duẫn Nhi phát hiện, chỉ cần Trịnh Tú Nghiên không lãnh khốc vô tình như lúc đó, Trịnh Tú Nghiên bây giờ cũng làm nàng rất thích.
"Có thật không?" Lâm Duẫn Nhi lại đi đến gần Trịnh Tú Nghiên. Lâm Duẫn Nhi đến càng gần, Trịnh Tú Nghiên lại càng khẩn trương, nụ hôn nóng bỏng ở phòng làm việc hôm trước lại hiện ra.
"Không cho phép cô đến gần tôi!" Trịnh Tú Nghiên lên tiếng cảnh cáo, nhưng Lâm Duẫn Nhi lại không nghe được chút xíu uy hiếp nào, chỉ cảm thấy như đang phô trương thanh thế. Đại khái Trịnh Tú Nghiên chỉ cần hơi mềm xuống một chút, Lâm Duẫn Nhi đã cảm thấy mình lập tức có động lực vô hạn muốn dựa đến gần Trịnh Tú Nghiên.
"Thật không, sao tôi lại có cảm giác chị mong đợi tôi đến gần đây?" Lâm Duẫn Nhi tiếp tục đến gần Trịnh Tú Nghiên, để Trịnh Tú Nghiên không tự chủ được lui về phía sau.
Chương 25
"Nói bậy!" Trịnh Tú Nghiên xấu hổ nói, người nào mong đợi cô đến gần, đừng có tự mình đa tình, nhưng câu này vốn nên nói ra, lại vô thanh vô tức để ở trong lòng.
"Vậy xem như tôi muốn đến gần chị cũng được." Lâm Duẫn Nhi biết Trịnh Tú Nghiên bây giờ, nội tâm là không được tự nhiên và ngạo kiều, da mặt mình cần dày dụ dỗ một chút. Lâm Duẫn Nhi phát hiện vai trò của mình và Trịnh Tú Nghiên bây giờ hình như đã thay đổi, trước kia thân phận của Trịnh Tú Nghiên là bảo hộ mình, cho dù là ở trên giường hay bất cứ đâu, đều chăm sóc quan tâm dùng tư thế trưởng bối yêu mình, Trịnh Tú Nghiên bây giờ, cần mình khiêm nhượng và chăm sóc cô. Mặc dù đối với chuyện tính tình Trịnh Tú Nghiên đại biến, trong lòng Lâm Duẫn Nhi vẫn còn nghi ngờ rất nặng, nhưng đối với chuyện đảo vai, nàng lại không có chút bài xích nào. Trịnh Tú Nghiên đã từng đối xử với nàng quá tốt, mọi phương diện đều có chút không thành thật, tốt đến mức Lâm Duẫn Nhi cảm thấy cả đời này cũng không thể báo đáp được, nàng hy vọng mình cũng có thể đối xử tốt với Trịnh Tú Nghiên, đau lòng cô, yêu thương cô.
Nghe như vậy, Trịnh Tú Nghiên ngạo kiều trong lòng quả nhiên là thoải mái rất nhiều, vốn là Lâm Duẫn Nhi trăm phương ngàn kế muốn nhích lại gần mình, mình không có muốn đến gần nàng.
Không khí xung quanh cũng ổn hơn rất nhiều, xem ra bây giờ ở cùng Trịnh Tú Nghiên như vậy cũng được, Lâm Duẫn Nhi từ từ đưa tay ôm chặc lấy Trịnh Tú Nghiên.
"Tôi rất nhớ chị, cũng rất yêu chị, tôi biết bây giờ chị thích Thôi Tú Anh, chỉ cần chị không ghét tôi, tôi có thể ở cùng với nàng, để cho tôi ở cạnh chị, có được hay không?" Mặt Lâm Duẫn Nhi chôn dưới mái tóc Trịnh Tú Nghiên, nàng không dám nhìn mặt Trịnh Tú Nghiên, nàng sợ nhìn thấy khinh bỉ trên mặt Trịnh Tú Nghiên. Thật ra thì nàng biết mình làm vậy rất hạ tiện, giống như đang làm tiểu tam, nhưng nếu như có thể ở cùng một chỗ với Trịnh Tú Nghiên, nàng cảm thấy có thể mặc kệ cho đạo đức, mặc dù nội tâm vẫn còn áy náy với Thôi Tú Anh.
Trịnh Tú Nghiên nghe Lâm Duẫn Nhi nói những lời này, cảm giác trong lòng của cô rất phức tạp, cô biết đại khái là Lâm Duẫn Nhi rất yêu Trịnh Tú Nghiên trước đó, yêu đến nguyện ý buông bỏ tự tôn, nhưng người đó một chút quan hệ với cô cũng không có, chỉ là Lâm Duẫn Nhi cô hồn dã quỷ, cô không có cách nào dùng ngôn ngữ độc ác như trước đây công kích nàng, cái gì nàng cũng không biết, giống như là không có lỗi.
Trịnh Tú Nghiên không trả lời, vì cô không biết nói gì cho phải, theo đạo lý, cô nên đẩy Lâm Duẫn Nhi ra mới đúng, nhưng vẫn cứ đứng yên để Lâm Duẫn Nhi ôm, cũng không đẩy ra. Nhìn Lâm Duẫn Nhi, đột nhiên cô có chút chột dạ, thật giống như cô dụ dỗ nàng, vì căn bản cô không phải là người Lâm Duẫn Nhi yêu, cái giống duy nhất chính là thân thể, nhưng suy nghĩ chuyển qua, cô lại cảm thấy sao mình lại có suy nghĩ đó, bây giờ thực sự qua hoang đường, thân thể này vốn của chính mình, người kia cướp đi thân thể cô mới là dụ dỗ cô.
Trịnh Tú Nghiên trầm mặc làm Lâm Duẫn Nhi nghĩ cô ngầm cho phép, nghĩ Trịnh Tú Nghiên ngầm cho phép làm Lâm Duẫn Nhi có chút vui vẻ, lại cho chút khổ sở. Vui vẻ chính là nàng đã có thể trở lại bên người Lâm Duẫn Nhi, còn khổ sở chính là vì Thôi Tú Anh, nàng ghen tỵ với Thôi Tú Anh, ghen tỵ đến mức mãnh liệt chứ không phải bình thường như phản ứng của nàng bây giờ. Cũng vì ghanh tỵ, Lâm Duẫn Nhi khẩn cấp muốn chứng thực, Trịnh Tú Nghiên vẫn còn thuộc về mình.
Những suy nghĩ kia làm Trịnh Tú Nghiên hết sức không vui, Trịnh Tú Nghiên không vui nên cô cũng không muốn để Lâm Duẫn Nhi vui vẻ, đang lúc Trịnh Tú Nghiên muốn đẩy Lâm Duẫn Nhi ra, Lâm Duẫn Nhi lại ngậm rái tai vô cùng nhạy cảm của cô, nhẹ nhàng liếm mút, làm lỗ tai lập tức dâng lên cảm giác tê dại.
Trịnh Tú Nghiên có dự cảm Lâm Duẫn Nhi muốn làm những chuyện thân mật, nàng đẩy Lâm Duẫn Nhi một cái tượng trưng, muốn đẩy ra nhưng lực đạo lại không bao nhiêu, so với sức lực Lâm Duẫn Nhi ôm cô, quả thực không thấm vào đâu, trong mắt Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy, Trịnh Tú Nghiên là đang dục cự còn nghênh.
Lâm Duẫn Nhi đem đầu lưỡi liếm lấy bên trong tai Trịnh Tú Nghiên, sau đó đầu lười từ từ dò vào trong, cảm giác Trịnh Tú Nghiên cứng người một cái, nàng cảm thấy thân thể Trịnh Tú Nghiên bây giờ so với chủ nhân thì thành thật hơn rất nhiều. Trong ba lần tiếp xúc thân mật gần đây, Lâm Duẫn Nhi biết Trịnh Tú Nghiên không kháng cự sự tiếp xúc thân mật của nàng. Tay Lâm Duẫn Nhi du tẩu sau lưng Trịnh Tú Nghiên, từ cổ kéo lần xuống xương sống, từ lưng đến eo, cuối cùng dừng lại ở đầu ngực Trịnh Tú Nghiên, cách lớp áo vuốt ve bộ phận co giãn no tròn kia, nàng biết tất cả bộ phận trên người Trịnh Tú Nghiên đều rất nhạy cảm, ngón tay đi đến đâu đều mang theo dòng điện làm Trịnh Tú Nghiên tê dại không thể nhúc nhích.
Cảm giác tê dại mãnh liệt như gió lốc cuốn tới, làm Trịnh Tú Nghiên không thể kháng cự, theo kinh nghiệm bất mãn hai lần trước cho cô biết, thân thể của cô khẩn cấp muốn được Lâm Duẫn Nhi vuốt ve, thậm chí còn muốn nhiều hơn thế. Hiển nhiên là Trịnh Tú Nghiên bị khát vọng thân thể khuất phục, cô cảm giác lúc Lâm Duẫn Nhi làm những hành động thân mật với mình, giữa hai chân đã bắt đầu không thể khống chế mà xông ra thứ chất lỏng đáng xấu hổ đó. Có lẽ là hai lần trước bị khơi ra lửa, nhưng không được thỏa mãn, nên thân thể cô còn muốn nhạy cảm hơn, thân thể dâm đãng như vậy làm Trịnh Tú Nghiên có cảm giác xấu hổ, nhưng dù là vậy, cô cũng không thể khống chế được phản ứng của cơ thể mình.
Ngón tay Lâm Duẫn Nhi chui vào trong váy Trịnh Tú Nghiên, ngón tay vừa chạm đến quần lót, cũng cảm giác được nó đã ướt đẫm, nàng biết Trịnh Tú Nghiên đã rất ướt, thân thể Trịnh Tú Nghiên quả thực càng ngày càng nhạy cảm.
"Thật ướt, đến quần lót cũng ướt đẫm..." Lâm Duẫn Nhi đang mút cổ Trịnh Tú Nghiên, lại lần lên tai Trịnh Tú Nghiên nói nhỏ, giọng nói khinh bạc mà càn rỡ, nàng thấy tai Trịnh Tú Nghiên lập tức đỏ bừng lên, liền nâng khóe miệng, trước kia nàng không phát hiện, Trịnh Tú Nghiên dễ dàng xấu hổ đến như vậy, rõ ràng lần đầu cô biểu hiện như người dày dặn kinh nghiệm, mà không biết trãi qua bao nhiêu lần lại biểu hiện như xử nữ.
"Cút..." Dĩ nhiên Trịnh Tú Nghiên biết mình như thế nào, nhưng bị Lâm Duẫn Nhi nói ra, làm cô xấu hổ quát lên, nhưng lời ra miệng cũng không được mạnh dạng, kiều mị làm Lâm Duẫn Nhi muốn thêm càn rỡ trêu chọc cô, thậm chí còn có loại cảm giác muốn giày xéo, muốn để cô nở rộ dưới thân nàng.
Ngón trỏ của Lâm Duẫn Nhi cách lớp quần lót nhẹ nhàng xoa lấy, sau đó ấn vào nơi mẫn cảm nhất, chỉ nghe được tiếng thở không thể ức chế được của Trịnh Tú Nghiên, tiếng thở đơn giản như vậy nhưng Lâm Duẫn Nhi nghe vào cũng như là âm thanh tốt đẹp nhất, làm lòng nàng cũng biến hóa.
Trịnh Tú Nghiên cảm giác chân mình mềm không giống bình thường, chỉ có thể vô lực dựa vào thân thể Lâm Duẫn Nhi, chân tâm càng xông ra nhiều mật dịch hơn nữa, bộ phận mẫn cảm nhất của cô đang bị ngón tay Lâm Duẫn Nhi như có như không làm tê dại, cảm giác càng ngày càng hư vô làm cô cự kỳ khó nhịn, cô muốn Lâm Duẫn Nhi dừng lại một chỗ, xoa lấy mình, nhưng ngón tay Lâm Duẫn Nhi cố tình không thỏa mãn cô, trêu chọc thân thể cô càng thêm nhạy cảm, cũng càng thêm trống rỗng.
Chương 26
Lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên, nàng đã cảm thấy Trịnh Tú Nghiên rất đẹp, tựa như thần linh trên trời, giống như mang theo hào quang quanh mình. Trong giới giải trí không thiếu mỹ nữ, nhưng Lâm Duẫn Nhi cảm thấy không có nữ nhân nào đẹp hơn Trịnh Tú Nghiên, mặc dù người ta hay nói, 'tình nhân trong mắt hóa Tây Thi', nhưng Trịnh Tú Nghiên thực sự rất đẹp, đây là chuyện không thể phủ nhận được. Nữ nhân hấp dẫn xinh đẹp như vậy, làm Lâm Duẫn Nhi hung hăng muốn chiếm làm của riêng nàng, muốn chiếm đoạt cô, nàng không muốn chia sẻ với người khác, vừa nghĩ đến chuyện người khác muốn làm gì thì làm trên thân thể xinh đẹp này, nội tâm Lâm Duẫn Nhi liền ghen tị, nàng nghĩ chỉ cần mình cho cô ăn no, có lẽ cô cũng không muốn đi tìm người khác, vì thế, Lâm Duẫn Nhi quyết định để cho chân Trịnh Tú Nghiên phải mềm nhũn, không được đi lên giường người khác.
Lâm Duẫn Nhi cởi nút áo sơ mi Trịnh Tú Nghiên ra trước, làm lộ ra cổ trắng nõn, còn có rãnh ngực mê người, nàng thích dáng vẻ Trịnh Tú Nghiên y phục không chỉnh tề, cảm giác hình như hấp dẫn hơn rất nhiều. Trịnh Tú Nghiên quyến rũ như vậy làm cho Lâm Duẫn Nhi mê đắm, nàng hôn lên cổ Trịnh Tú Nghiên, từ từ lần đi xuống, nhẹ nhàng gặm lấy xương quai xanh tinh xảo, sau đó lại đi xuống. Tay Lâm Duẫn Nhi dò vào bên trong, cởi nút thắt áo ngực từ phía sau, sau đó kéo áo ngực xuống, Lâm Duẫn Nhi hôn lên nơi đầy đặn trắng nõn mềm mại của Trịnh Tú Nghiên, không chút khách khí ngậm mút đỉnh hoa cứng rắn kia, còn có kéo ra, tay ở chân tâm Trịnh Tú Nghiên cũng không rảnh rỗi, như Trịnh Tú Nghiên mong muốn, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ hoa đế đã muốn sưng lên kia.
Thân thể Trịnh Tú Nghiên đồng thời bị Lâm Duẫn Nhi kích thích trên dưới, cho dù là chân tâm hay trước ngực cũng bắt đầu tê dại không dứt, chân tâm giống như tích tụ nước ấm, muốn xông ra ngoài. Cô biết quần lót của mình nhất định là ướt đẫm, thân thể cũng vì xấu hổ mà thêm hưng phấn, cảm thấy còn muốn nhạy cảm hơn. Thân thể Trịnh Tú Nghiên trở nên mềm yếu vô lực, phải dựa vào người Lâm Duẫn Nhi, ngửi hơi thở đặc hữu trên người Lâm Duẫn Nhi, cô lại cảm thấy khí tức trên người Lâm Duẫn Nhi làm cô mê đắm. Cô cảm giác tất cả đều có chút không thành thật, giống như xuân mộng cô nằm thấy vô số lần, nhưng cảm giác mãnh liệt từ thân thể đánh tới làm cho cô biết, tất cả chuyện này đều là thật, thân thể cô bị Lâm Duẫn Nhi vuốt ve, đã sớm có khát vọng cần được thỏa mãn.
Thân thể Trịnh Tú Nghiên, Lâm Duẫn Nhi nắm trong lòng bàn tay, ngón tay của nàng dừng ở hoa đế sưng cứng, không xoa nữa mà ấn xuống. Trịnh Tú Nghiên không thể khắc chế được mà thở gấp ra tiếng, âm thanh kia Trịnh Tú Nghiên nghe được cũng cảm thấy xấu hổ, đơn giản là mị đến cực điểm. Trịnh Tú Nghiên cắn môi dưới, nếu không âm thanh xấu hổ kia lại phát ra. Nhưng Lâm Duẫn Nhi lại thích nghe âm thanh mị hoặc của cô, nàng ngẩng đầu lên hôn môi Trịnh Tú Nghiên, đầu lưỡi rất nhanh dò vào trong miệng cô, cùng đầu lưỡi cô dây dưa triền miên, ngón tay cách lớp quần lót cũng càng xoa lấy hoa đế nhạy cảm. Trịnh Tú Nghiên cảm giác thân thể mình bị ném lên không trung, không thể khống chế, cảm giác tích tụ ngày càng nhiều, làm cô không thể nào khắc chế được tràn ra âm thanh liêu nhân, biểu tình kia cũng càng ngày càng quyến rũ, cơ hồ muốn đem người hòa ta đi. Lâm Duẫn Nhi nghe vào tai giống như thúc tình hương, nàng biết thân thể mình cũng động tình, chân tâm cũng cuồn cuộn chảy ra mật dịch, nàng biết thân thể mình cũng khát vọng được Trịnh Tú Nghiên yêu. Lâm Duẫn Nhi đè khát vọng của thân thể mình xuống, càng thêm ra sức lấy lòng Trịnh Tú Nghiên.
Ngón tay Lâm Duẫn Nhi xoa lấy hoa đế mẫn cảm của Trịnh Tú Nghiên nhanh hơn, dù cách lớp quần lót, Lâm Duẫn Nhi cũng có thể cảm giác được hoa đế đã sưng thật to.
"Uhm... uhm... a...." Hô hấp Trịnh Tú Nghiên trở nên dồn dập, cô cảm giác thân thể mình đã không thể chịu đựng nhiều hơn được nữa.
Lâm Duẫn Nhi thấy phản ứng của Trịnh Tú Nghiên liền biết Trịnh Tú Nghiên sắp đạt đến cao triều, nàng càng tăng nhanh động tác ngón tay mình hơn nữa.
"Không cần... dừng..." Khoái cảm tích lũy đến giới hạn, thân thể cô giống như nổ tung, rốt cục cũng đạt tới đỉnh, cô có cảm giác mình không thể chịu thêm được nữa, theo bản năng muốn Lâm Duẫn Nhi dừng lại.
Nhưng Lâm Duẫn Nhi không dừng lại, nàng đè lại hoa đế đã sưng cứng, làm thân thể Trịnh Tú Nghiên vì khoái cảm mà kịch liệt co rúc lại, Trịnh Tú Nghiên cảm giác thân thể mình quá thoải mái đến độ da đầu cũng có chút tê dại.
Đây mới thực sự là lần đầu tiên Trịnh Tú Nghiên chân chính đạt được cao triều, cô nghĩ thân thể nàng khó trách thích như vậy, đối với Lâm Duẫn Nhi nhớ mãi không quên, bởi vì cảm giác thực sự rất thoải mái. Ý thức được mình muốn cái gì, Trịnh Tú Nghiên xấu hổ đến mức muốn bưng chết mình trong xung động, mình lại có thể tự cam lòng nhảy xuống, đây là phòng làm việc, thân thể có thể để Lâm Duẫn Nhi dễ dàng làm đến cao triều, thậm chí ngay cả quần lót cũng không cởi, Lâm Duẫn Nhi nhất định cho rằng mình rất dâm đãng, dù sao chính bản thân Trịnh Tú Nghiên cũng cảm thấy như vậy.
"Cô đi ra cho tôi!" Trịnh Tú Nghiên có chút bực tức đẩy Lâm Duẫn Nhi ra, nhưng Lâm Duẫn Nhi vẫn ôm cô rất chặc, làm thân thể mềm yếu vô lực của Trịnh Tú Nghiên hiển nhiên là đẩy không ra.
"Chị cứ nghĩ như vậy mà kết thúc đi?" Môi Lâm Duẫn Nhi lại dính đến tai Trịnh Tú Nghiên, thân mật mập mờ hỏi, thậm chí còn thổi khí vào lỗ tai đỏ ửng vì cao triều chưa lui xuống.
Thân thể Trịnh Tú Nghiên vẫn còn rất nhạy cảm, nên nhanh chóng cảm thấy da đầu tê dại một trận, thân thể vừa muốn hồi phục lại lập tức mềm xuống.
Tay Lâm Duẫn Nhi hết sức linh hoạt, nàng cởi quần lót đã ướt đẫm bên dưới, sau đó từ từ kéo ra, nàng đem quần lót dính đầy ái dịch Trịnh Tú Nghiên đưa lên chóp mũi ngửi một cái.
"Cô biến thái!" Trịnh Tú Nghiên thấy Lâm Duẫn Nhi làm chuyện xấu hổ như vậy, cực kỳ ngượng ngùng lên tiếng mắng.
"Tôi cũng từng thưởng thức qua mùi vị này, ngửi một cái thì có sao?" Lâm Duẫn Nhi xem thường nói, nàng phát hiện da mặt Trịnh Tú Nghiên bây giờ thực sự rất mỏng.
Trịnh Tú Nghiên nghe Lâm Duẫn Nhi không thèm để ý chút nào nói, càng thêm xấu hổ đỏ mặt.
Dĩ nhiên là cô nhớ Lâm Duẫn Nhi đã từng dùng miệng phục vụ mình vô số lần, hơn nữa mỗi lần còn ăn cả chất lỏng kia đi, mà cô vẫn nhớ người chiếm dụng thân thể mình cũng đã trả lễ lại, dĩ nhiên những thứ này không phải trí nhớ của cô, nhưng vẫn là của thân thể cô, đã từng là loại ký ức ghê tởm, hôm nay hồi tưởng lại, làm thân thể cô lại có chút hưng phấn lên.
"Cô biến thái, cút đi cho tôi!" Trịnh Tú Nghiên khẩu thị tâm phi lên tiếng nói với Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi biết Trịnh Tú Nghiên xấu hổ, nên để quần lót lên bàn làm việc, ngón tay lại dò vào trong váy, đã rất trơn trượt, hiển hiên không phải là chảy ra lúc nãy, mà mới vừa chảy ra, thân thể Trịnh Tú Nghiên thực sự là cực kỳ nhạy cảm, Lâm Duẫn Nhi rất vui vẻ khi bản thân nàng có ảnh hưởng đến thân thể Trịnh Tú Nghiên nhiều như thế.
"Nhưng miệng nhỏ của chị lại không muốn tôi rời đi..." Lâm Duẫn Nhi nói rời càn rỡ, ngón tay cũng nhanh chóng trợt vào bên trong cơ thể Trịnh Tú Nghiên.
Trịnh Tú Nghiên bị dị vật xâm nhập trong nháy mắt, không ức chế rên rỉ một cái, thân thể nhanh chóng hút vào ngón tay Lâm Duẫn Nhi.
"Miệng dưới của chị so với miệng trên thành thật hơn nhiều." Trước kia Lâm Duẫn Nhi cũng không phát hiện mình có thể nói mấy lời làm người ta đỏ mặt tới mang tai như vậy, đại khái là gặp mạnh thì yếu, gặp yếu thì mạnh, bây giờ Trịnh Tú Nghiên rất yếu, cũng khẩu thị tâm phi, làm nàng đặc biệt có hứng thú trêu chọc.
"Cút!" Trịnh Tú Nghiên xấu hổ quát lên với Lâm Duẫn Nhi, nhưng âm thanh vẫn kiều mị yếu đuối, càng nghe càng giống lời mời gọi Lâm Duẫn Nhi giày xéo mình.
"Tôi có cút, cũng cút vào thân thể chị."
Chương 27
"Biến thái!" Trịnh Tú Nghiên vừa xấu hổ vừa giận, nhưng cô rất ít khi chửi mắng người khác, nên từ ngữ dùng để chửi cũng không nhiều, quay qua quay lại cũng chỉ có từ biến thái mà thôi. Cô cảm thấy Lâm Duẫn Nhi càng ngày càng muốn dùng ngôn ngữ sàm sở cô, mặc dù hành động cũng như vậy. Cô nhớ trước kia Lâm Duẫn Nhi không phải người kiểu này, trước kia Lâm Duẫn Nhi kéo léo nhu thuận không tỳ vết, chẳng lẽ bây giờ cô dễ dàng bị khi dễ như vậy sao?
Trịnh Tú Nghiên giờ phút này lại tập trung suy nghĩ, nhưng sự chú ý của cô rất nhanh bị đánh tan, Lâm Duẫn Nhi lại cắm vào một ngón tay, thân thể của cô giống như không còn là của cô nữa, lúc ngón tay đi vào, cảm giác hơi đau, nhưng lại có chút thoải mái, lại có chút khó chịu, cảm giác như thế làm Trịnh Tú Nghiên không tự chủ rên lên hai tiếng, loại cảm giác này không giống với cảm giác vừa rồi.
Nơi tư mật nhất của Trịnh Tú Nghiên trong trí nhớ Lâm Duẫn Nhi là ấm nóng chặc chẽ, chặt đến mức làm Lâm Duẫn Nhi đưa đẩy cũng khó khăn, Lâm Duẫn Nhi hôn lên cổ hấp dẫn của Trịnh Tú Nghiên, ngón cái xoa nhẹ hoa đế, làm thân thể Trịnh Tú Nghiên hơi kích thích giãy dụa, cô cảm thấy loại cảm giác này thực sự khiến cô phân không rõ, rốt cục là khó chịu hay là thoải mái, chẳng qua là không thể nhịn được.
Lâm Duẫn Nhi cảm giác được Trịnh Tú Nghiên tiết ra càng nhiều ái dịch, để ngón tay nàng dễ dàng hoạt động hơn rất nhiều, nàng biết thân thể Trịnh Tú Nghiên đã thích ứng ngón tay mình. Lâm Duẫn Nhi nhẹ nhàng dùng hai ngón tay ra vào cơ thể Trịnh Tú Nghiên, mỗi lần ra vào đều nghe được tiếng nước dâm mỹ.
Trịnh Tú Nghiên nghe âm thanh như vậy, làm cô xấu hổ hơn gấp mấy lân, hận không thể bịt tai lại để không nghe âm thanh này. Nội tâm cô xấu hổ, nhưng thân thể của cô lại phản ứng mãnh liệt hơn, mỗi lần Lâm Duẫn Nhi hung hăng tiến vào cơ thê cô, đều mang theo khoái cảm không ngôn ngữ nào hình dung được, giống như linh hồn bị đụng bể tan tành, ngay cả âm thanh thở gấp kiều mị cũng không thể khống chế được, càng lúc càng lớn.
Lâm Duẫn Nhi ra vào càng lúc càng nhanh, thân thể của cô cũng sắp đạt đến giới hạn, Lâm Duẫn Nhi lại dùng tốc độ nhanh hơn nữa, tiếng nước ma sát cũng càng ngày càng lớn hơn.
"Không muốn..." Rốt cục Trịnh Tú Nghiên không nhịn được cầu xin tha thứ, cô không biết rốt cục là mình muốn nhiều hơn, hay là vì quá nhiều mà không chịu nổi nữa, cô cảm thấy thân thể này cũng không còn là của mình, cũng không biết cảm giác chân chính của cơ thể là như thế nào.
"Nói yêu tôi, tôi sẽ làm cho chị càng thêm thoải mái." Lâm Duẫn Nhi nhẹ giọng đầu độc bên tai Trịnh Tú Nghiên, ngón tay lại đột ngột chậm lại.
Yêu Lâm Duẫn Nhi? Sao cô có thể yêu Lâm Duẫn Nhi, cô không muốn vì nhu cầu thấp hèn mà nói ra những lời không thật lòng đó, nên Trịnh Tú Nghiên cắn môi dưới, sống chết không chịu nói, mặc dù thân thể cô đã hoàn toàn bị Lâm Duẫn Nhi khống chế, bị ép đến phát điên rồi, cái loại cảm giác lơ lững làm cô cảm thấy rất ủy khuất.
Lâm Duẫn Nhi không tin thân thể Trịnh Tú Nghiên phản ứng nhiệt tình với nàng như vậy mà một chút tình cảm đối với nàng đều không có, Lâm Duẫn Nhi dừng động tác lại, để yên trong cơ thể Trịnh Tú Nghiên.
Đã sắp đến điểm giới hạn, lại đột nhiên từ trên trời rới xuống, làm thân thể Trịnh Tú Nghiên khó chịu, theo bản năng giãy dụa cơ thể để có thể ma sát một chút, nhưng hiển nhiên chút xíu va chạm này không dập được nhu cầu nóng bỏng trong cơ thể cô.
Cô cảm thấy Lâm Duẫn Nhi quá hèn hạ, thừa dịp người gặp nguy mà ra tay, tức giận nhào đến bả vai Lâm Duẫn Nhi cắn một cái, cũng không quản có cách y phục Lâm Duẫn Nhi hay không, dù sao y phục mùa hè cũng khá mỏng.
Lâm Duẫn Nhi đau đến mức hít một hơi, nhưng cũng không kêu đau.
"Nói yêu tôi khó như vậy sao?" Lâm Duẫn Nhi có chút khổ sở hỏi, thật ra trước kia Trịnh Tú Nghiên cũng rất ít nói, nhưng Lâm Duẫn Nhi lại cảm nhận được tình yêu của Trịnh Tú Nghiên, nên nàng không để ý đến chuyện Trịnh Tú Nghiên có nói hay không, còn Trịnh Tú Nghiên bây giờ, đại khái là nàng không thể xác định được, nên giống như muốn chứng minh ra.
"Nếu không muốn làm thì đừng làm." Mặc dù thân thể bất mãn làm tâm tình cô vô cùng không tốt, nhưng Trịnh Tú Nghiên cũng không muốn nói yêu Lâm Duẫn Nhi, không hiểu tại sao, bây giờ cô cực kỳ bài xích.
Lâm Duẫn Nhi thấy thái độ lạnh lùng của Trịnh Tú Nghiên, biết tuyệt đối đây không phải là loại khẩu thị tâm phi, nàng biết hôm nay không thể nghe được lời mình muốn nghe từ miệng Trịnh Tú Nghiên, nhưng nàng cũng tuyệt đối không làm vào lúc này, nếu như nàng thực sự không làm, Trịnh Tú Nghiên ngạo kiều như vậy, tuyệt đối sẽ không cho nàng đụng vào thân thể cô. Không chiếm được lòng của cô, cũng muốn lấy được người của cô, Lâm Duẫn Nhi không thể lui bước.
Bị câu nói kia của Trịnh Tú Nghiên cự tuyệt, Lâm Duẫn Nhi giống như phát điên, một lần lại một lần muốn Trịnh Tú Nghiên, lúc này Lâm Duẫn Nhi mới có cảm giác cô còn thuộc về mình.
Thật ra tay Lâm Duẫn Nhi cũng đã rất mỏi, nhưng nàng vẫn không muốn dừng lại, nàng sợ khi nàng dừng lại, Trịnh Tú Nghiên sẽ lại trở mặt vô tình.
Thân thể một lần lại một lần bị Lâm Duẫn Nhi đẩy lên trên cao, rồi đưa xuống, gần như hỏng mất, cho đến khi cô thực sự chịu không nổi, Lâm Duẫn Nhi mới dừng lại.
Thân thể bình phục lại xong, Trịnh Tú Nghiên nhìn quần áo nhăn nheo của mình, y quan không chỉnh tề, còn có quần lót ướt đẫm ở trên bàn, còn có không khí ái muội, tất cả đều nhắc nhở cô, thân thể của cô vừa mới bị Lâm Duẫn Nhi hung hăng xâm phạm qua, không chỉ một lần, nhớ đến mình một lần lại một lần thở gấp rên rỉ dưới thân Lâm Duẫn Nhi, Trịnh Tú Nghiên lại không thể nhìn thẳng vào mình. Trước mặt Lâm Duẫn Nhi lại dâm đãng như vậy, làm cho Trịnh Tú Nghiên không muốn nói chuyện với Lâm Duẫn Nhi, nhưng nếu không nói chuyện, cô cũng không biết dùng thái độ gì để nói với Lâm Duẫn Nhi.
Ngược lại thái độ của Lâm Duẫn Nhi rất tự nhiên, làm bộ như cái gì cũng không có xảy ra, biết Trịnh Tú Nghiên chảy rất nhiều nước nên khát nước, chăm sóc đưa đến cho Trịnh Tú Nghiên một ly nước.
"Uống đi, chị chắc là rất khát." Lâm Duẫn Nhi ôn nhu nói, đối với dáng vẻ không được tự nhiên của Trịnh Tú Nghiên giờ phút này cũng không thèm để ý.
Trịnh Tú Nghiên thật đúng là khát nước, nhìn Lâm Duẫn Nhi bưng nước trước mặt mình, chần chờ mấy giây, mới bất đắc dĩ nhận lấy uống.
Lúc Trịnh Tú Nghiên uống nước, Lâm Duẫn Nhi bắt đầy dọn dẹp tàn cuộc, nàng lấy một tờ báo, bọc quần lót ướt đẫm của Trịnh Tú Nghiên lại.
"Ướt như vậy, chị cũng sẽ không mặc nữa." Lâm Duẫn Nhi vừa nói vừa đem tờ báo bọc quần lót ném vào thùng rác, dù sao nếu ném trần thì sẽ rất là kỳ quái.
Trịnh Tú Nghiên không được tự nhiên xoay đầu, giả vờ tiếp tục uống nước, thật ra bên tai đã đỏ lên, cô cũng không dám nhìn quần lót kia, đơn giản là quá mắc cở.
"Chị xuống bàn làm việc đã, tôi giúp chị lau bàn một chút." Lâm Duẫn Nhi nghĩ vừa rồi làm kịch liệt như vậy, ái dịch của Trịnh Tú Nghiên chắc sẽ rơi xuống bàn làm việc, bây giờ Trịnh Tú Nghiên rất khiết phích, không tự nguyện dọn dẹp, mình thay cô dọn dẹp, vì thế Lâm Duẫn Nhi rút mấy tờ khăn giấy ướt ra, chuẩn bị lau lại bàn làm việc của Trịnh Tú Nghiên.
Trịnh Tú Nghiên không thể không đứng lên, lúc chân rơi xuống đất trong nháy mắt, thiếu chút nữa muốn xụi lơ xuống, chân tâm tê dại không nói, chân cũng mềm nhũn nhắc nhở cô vừa rồi Lâm Duẫn Nhi thô lỗ tiến vào cơ thể mình bao nhiêu lần. Trịnh Tú Nghiên xấu hổ trợn mắt liếc Lâm Duẫn Nhi một cái, dù hành động của Lâm Duẫn Nhi cực kỳ khiêm nhường chăm sóc nhưng cô lại có cảm giác đây là cố ý.
Chương 28
Lâm Duẫn Nhi lau khô bàn xong, sau đó mở cửa sổ phòng làm việc Trịnh Tú Nghiên ra, làm không khí nặng mùi hoan ái cũng tản đi.
Trịnh Tú Nghiên len lén nhìn Lâm Duẫn Nhi bận rộn dọn dẹp tàn cuộc, nội tâm vẫn cực kỳ không được tự nhiên, nhưng không thể phủ nhận, Lâm Duẫn Nhi giống như tình nhân thể thiếp, phi, không phải là tình nhân, là cấp dưới!
Dĩ nhiên Lâm Duẫn Nhi biết Trịnh Tú Nghiên đang trộm nhìn mình, nhiều lần cũng bị mình bắt được, bắt được xong cũng ngạo kiều ngẩng đầu lên, sau đó quay sang chỗ khác, dáng vẻ không được tự nhiên cùng ngạo kiều kia để Lâm Duẫn Nhi bật cười một cái. Nhưng mà nàng càng ngày càng xác định, Trịnh Tú Nghiên thành thục ôn nhu thể thiếp trước đây, với Trịnh Tú Nghiên không được tự nhiên ngạo kiều này là hai người khác nhau.
"Cô đi ra ngoài mua cái đó cho tôi..." Trịnh Tú Nghiên rất khó nhe răng để kêu Lâm Duẫn Nhi mua quần lót cho mình, nhưng không thể như vậy không mặc, nên Trịnh Tú Nghiên vẫn mở miệng.
"Tôi đưa chị về." Lâm Duẫn Nhi nhìn sắc trời đã tối, nàng muốn tự mình đưa Trịnh Tú Nghiên trở về.
"Vậy cũng phải mặc!" Cô không cần Lâm Duẫn Nhi đưa mình trở về, cô chỉ hy vọng bây giờ mình có cái quần lót.
"Nếu như vậy, thà tôi đưa chị về nhà, giờ này không còn ai làm việc, chị không nói, ai biết chị không có mặc đây?" Lâm Duẫn Nhi không phải không nguyện ý đi mua cho Trịnh Tú Nghiên, nhưng nếu như đi mua, Trịnh Tú Nghiên chưa chắc sẽ cho nàng trở cô về, nếu như không mua, ngược lại có cơ hội đưa về.
"Cô lập tức đi mua cho tôi!" Giọng nói Trịnh Tú Nghiên bắt đầu cường ngạnh ra lệnh.
"Hợp đồng của chị không có quy định bắt tôi phải đi mua quần lót cho chị đi?" Lâm Duẫn Nhi nheo mắt hỏi ngược lại, đây là thái độ nhờ vả sao, thái độ như vậy là không được nha!
"Cô..." Trịnh Tú Nghiên nhìn Lâm Duẫn Nhi chằm chằm.
"Chị có thể kêu thư ký hoặc bảo vệ đi mua, dĩ nhiên Trịnh tổng ở với tôi 2 giờ, sau đó mất quần lót, thực dễ để người ta suy nghĩ viễn vong." Giọng nói Lâm Duẫn Nhi buông lỏng, nàng hiểu rõ Trịnh Tú Nghiên rất chú trọng mặt mũi. Tuyệt đối sẽ không nhờ người khác giúp đỡ.
Lâm Duẫn Nhi không đi mua, Trịnh Tú Nghiên rất căm tức, nhưng cũng không thể làm gì, cô đúng là ngượng ngùng để nhờ thư ký hay những người khác đưa tới cho mình, những y phục khác còn có thể nói, mà cái này lại là quần lót, để nhân viên biết mình và Lâm Duẫn Nhi chơi kích tình trong phòng làm việc, chơi đến quần lót cũng bị mất.....Trịnh Tú Nghiên lập tức buông tha cho ý định nhờ người khác đem quần lót đến, nhưng nhìn dáng vẻ Lâm Duẫn Nhi làm bộ như không có chuyện gì, Trịnh Tú Nghiên giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
"Lâm Duẫn Nhi!" Trịnh Tú Nghiên tức giận kêu tên Lâm Duẫn Nhi.
"Tôi đưa chị về, xuống thang máy là bãi đậu xe, lên xe là tốt rồi, đã trễ thế này, sẽ không đụng phải người khác" Lâm Duẫn Nhi dùng thái độ mềm nhẹ dụ dỗ nói.
Trịnh Tú Nghiên nhìn đồng hồ một chút, rồi nhìn sắc trời bên ngoài quả thật là tối, có chút chần chừ, nhưng lại lập tức cảm thấy không mặc quần lót ra cửa là chuyện cô không thể nào làm, nên lập tức cự tuyệt.
"Tôi bất kể, cô đi mua cho tôi, tôi ở đây chờ cô." Giọng nói Trịnh Tú Nghiên cũng không cứng rắn như lúc nãy, nghe vào tai Lâm Duẫn Nhi giống như là làm nũng.
"Xuống thang máy, đến bãi đậu xe chỉ cần 5 phút, tôi đi ra ngoài quay lại đây, cần ít nhất 45 phút đến một tiếng, bây giờ lại đang giờ tan tầm, nếu như kẹt xe, có thể còn hơn 1 tiếng đồng hồ, trên người chị đổ nhiều mồ hôi, hơn nữa cũng chảy rất nhiều nước, chị không muốn về sớm để tắm sao? Chỉ cần chịu được 5 phút đi xuống thang máy ra bãi đậu xe, 20 phút tôi sẽ đưa chị về đến nhà." Lâm Duẫn Nhi nhớ bây giờ Trịnh Tú Nghiên có chút khiết phích, liền bắt đầu đổi phương hướng thuyết phục cô.
Trịnh Tú Nghiên rất hối hận vì ban đầu không xây thêm một phòng nghỉ trong phòng làm việc, vừa rồi cô rất muốn tắm, nghĩ đến còn phải chờ lâu mới được đi tắm, Trịnh Tú Nghiên cảm giác toàn thân cũng không được tự nhiên, đối với đề nghị của Lâm Duẫn Nhi có chút dao động. Kể từ khi gặp Lâm Duẫn Nhi, Trịnh Tú Nghiên cảm giác người mình có xu hướng bẩn xuống, ảnh hưởng của Lâm Duẫn Nhi đối với mình đúng thật là không thể xem thường, từng điểm từng điểm điều muốn làm hư mình, đơn giản làm thấm vào mọi phương diện.
"Sau khi đưa tôi về, cô phải lập tức rời đi." Trịnh Tú Nghiên dĩ nhiên biết Lâm Duẫn Nhi như vậy là muốn thuyết phục mình cho nàng đưa cô về, thực tế là muốn đường đường chính chính đi vào nhà, mình mới không muốn toại nguyện ý của nàng.
Lâm Duẫn Nhi gật đầu, đến đó đi rồi nói.
Cô để cho thư ký và những người tăng ca tan việc, dưới tình huống bình thường, cô không về, thư ký của cô cũng không dám về trước, thư ký mới vào làm dĩ nhiên lo sợ cho công việc của mình, không dám sơ sót.
Xác định công ty không còn ai nữa, Trịnh Tú Nghiên mới không được tự nhiên rời công ty với Lâm Duẫn Nhi, chân tâm trống rỗng làm Trịnh Tú Nghiên có cảm giác rất không an toàn, theo bản năng kẹp chặc hai chân lại, nên đi bộ có chút mất tự nhiên, cũng có lẽ cũng liên quan đến chuyện làm quá nhiều lần dẫn đến đôi chân bủn rủn.
Cũng may đường từ phòng làm việc đến thang máy Trịnh Tú Nghiên không gặp bất cứ người nào, cô và Lâm Duẫn Nhi đi vào thang máy không thấy ai, mới thở phào nhẹ nhỏm, chỉ cần đi đến bãi đậu xe là tốt, nội tâm Trịnh Tú Nghiên âm thầm cầu nguyện, đừng đụng đến bất kỳ người nào.
Nhưng hiển nhiên trời cao không nghe được cầu nguyện của cô, lúc thang máy ngừng lại ở tầng 15, có một cô gái trẻ tuổi bước vào, nàng nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi, hưng phấn giống như uống phải thuốc.
"Chị là Lâm Duẫn Nhi?!" Nàng cao hứng vô cùng đến gần Lâm Duẫn Nhi, không để ý đến Trịnh Tú Nghiên.
"Chào em." Lâm Duẫn Nhi biết đây tuyệt đối là người hâm mộ của mình, mỉm cười gật đầu.
"Em có thể chụp hình với chị không?" Fan hâm mộ đã lấy điện thoại di động ra, vẻ mặt mong mỏi nhìn Lâm Duẫn Nhi.
"Có thể." Lâm Duẫn Nhi đối với yêu cầu không quá đáng của fan hâm mộ, đều sẽ đồng ý.
Người hâm mộ thấy thần tượng đồng ý, rất vui vẻ, Trịnh Tú Nghiên lại rất không vui, cô bị người hâm mộ chen vào giữa, sau đó người hâm mộ cầm điện thoại di động nâng cao một góc 45 độ, tư thế hoàn hảo nhấn nút chụp, lúc xem lại vô tình thấy dính nửa thân dưới của Trịnh Tú Nghiên, cặp đùi đẹp thon dài trắng nõn dưới váy đen cực kỳ bắt mắt trước ống kính.
Người hâm mộ lúc này mới quay đầu lại nhìn Trịnh Tú Nghiên, là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, nét xinh đẹp này là hấp dẫn quyến rũ, nàng cảm thấy Lâm Duẫn Nhi đã rất đẹp, không nghĩ đến người này lại còn đẹp hơn thần tượng của mình, người hâm mộ có chút tiếc nuối không thể chụp dính toàn bộ nữ nhân xinh đẹp này vào hình, nhưng mà nếu cho bạn nàng có xem cũng sẽ được vô số lời tán thưởng.
Tầm mắt của người hâm mộ làm cả người Trịnh Tú Nghiên không được tự nhiên, giống như chuyện mình không mặc quần lót bị người phát hiện, để Trịnh Tú Nghiên có cảm giác hết sức khó chịu.
Hiển nhiên Lâm Duẫn Nhi biết Trịnh Tú Nghiên quẫn bách, nàng không dấu vết đứng trước mặt Trịnh Tú Nghiên, dùng thân thể của mình che chắn thân thể Trịnh Tú Nghiên, mặc dù cô gái này là người hâm mộ của mình, nhưng Lâm Duẫn Nhi cũng hết sức không thích người khác nhìn nữ nhân của mình chằm chằm, huống chi nữ nhân của mình bây giờ không có mặc quần lót, mặc dù không nhìn ra, nhưng cảm giác không thích chính là không thích.
Lâm Duẫn Nhi chăm sóc thể thiếp tỉ mỉ làm tâm trạng Trịnh Tú Nghiên khá hơn nhiều.
"Chị ấy là bạn của chị sao?" Người hâm mộ tò mò hỏi Lâm Duẫn Nhi, nàng thầm nghĩ bạn của mỹ nhân quả nhiên là mỹ nhân.
Lâm Duẫn Nhi chẳng qua là mỉm cười, không có trả lời.
"Xin lỗi, không có ý gì cả, chẳng qua em rất thích chị, không có cố ý muốn đào bới đời tư của chị..." Thái độ của Lâm Duẫn Nhi làm người hâm mộ cúi đầu xin lỗi, nàng biết thần tượng của mình cực kỳ ghét chuyện bị đào bới đời tư, nàng đã phạm vào đại kỵ.
Cũng may lúc này thang máy đã ngừng, người hâm mộ cúi đầu chào Lâm Duẫn Nhi sau đó đi ra ngoài trước, Lâm Duẫn Nhi và Trịnh Tú Nghiên tiếp tục ở lại thang máy đi đến bãi đỗ xe. Lên xe, Trịnh Tú Nghiên mới thở ra một hơi, sau đó trợn mắt bực tức liếc nhìn Lâm Duẫn Nhi, đều do cô!
Chương 29
Lâm Duẫn Nhi không thèm để ý nhàn nhạt cười một cái, sau đó nhìn về phía trước lái xe, nàng cảm thấy ở chung với Trịnh Tú Nghiên như vậy, cũng đã thấy thỏa mãn.
Trịnh Tú Nghiên nhìn Lâm Duẫn Nhi đạm nhạt vui vẻ, có chút hoảng thần, trong nháy mắt đó cảm thấy Lâm Duẫn Nhi cười rất đẹp, thật là gặp quỷ, cô nhất định bị Lâm Duẫn Nhi hạ cổ, nếu không làm sao lại thấy Lâm Duẫn Nhi càng ngày càng đẹp mắt. Trên thực tế, đó không phải là ảo giác của Trịnh Tú Nghiên, Lâm Duẫn Nhi đúng là loại càng nhìn càng thấy đẹp mắt.
Nội tâm Trịnh Tú Nghiên vô cùng không được tự nhiên lắc đầu, không nhìn Lâm Duẫn Nhi nữa, cô có cảm giác mình tuyệt đối mà bị ma chướng, lần nữa để cho Lâm Duẫn Nhi dính lấy mình không thể đẩy đi được.
"Đi đâu?" Lâm Duẫn Nhi biết Trịnh Tú Nghiên có đến mấy căn biệt thự ở thành phố, nàng không xác định được Trịnh Tú Nghiên muốn đi chỗ nào.
"Gần nhất." Trịnh Tú Nghiên bây giờ hận không thể trở về nhà tắm, đương nhiên chỗ nào càng nhanh càng tốt.
Biệt thự gần nhất bây giờ chính là biệt thự trước kia Trịnh Tú Nghiên 'kim ốc tàng kiều', giấu Lâm Duẫn Nhi ở đó, bây giờ là Thôi Tú Anh.
Đối với đường đi đến biệt thự đó Lâm Duẫn Nhi vô cùng quen thuộc, nửa năm chia xa Trịnh Tú Nghiên, nàng cũng từng lén lái xe đến đây mấy lần, chỉ cần nhìn thấy gian phòng Trịnh Tú Nghiên sáng đèn, nàng cũng đã cảm thấy an lòng, vì có cảm giác được ở rất gần Trịnh Tú Nghiên.
Không tới 20 phút, xe đã đến nơi.
"Cô về trước, tôi tự đi vào là được." Nội tâm Trịnh Tú Nghiên cũng không quá bài xích Lâm Duẫn Nhi cùng mình vào nhà, nhưng miệng lại nói mấy lời như thản nhiên từ chối đó.
"Tôi đưa chị vào." Lâm Duẫn Nhi hiển nhiên biết Trịnh Tú Nghiên không muốn để nàng theo vào, nhưng Lâm Duẫn Nhi chính là không muốn rời đi, muốn trách cũng trách Trịnh Tú Nghiên, nếu da mặt nàng mỏng thì nàng cũng không có được Trịnh Tú Nghiên, hôm nay nhất định nàng sẽ bắt lại thân thể Trịnh Tú Nghiên, đây chỉ mới là bắt đầu.
"Không muốn!" Nội tâm Trịnh Tú Nghiên đã thỏa hiệp, nhưng miệng vẫn còn ngạo kiều muốn chết.
"Chị không để tôi đưa vào, tôi cũng không mở cửa xe, dù sao tôi cũng còn dư thời gian ở với chị." Lâm Duẫn Nhi cười nói với Trịnh Tú Nghiên.
"Cô theo vào làm gì, muốn chơi 3P sao?" Trịnh Tú Nghiên muốn cầm Thôi Tú Anh kích thích Lâm Duẫn Nhi.
"Nếu như chị vẫn còn thể lực thì tôi nguyện ý phụng bồi." Còn có ý định này, hiển nhiên là vừa rồi còn chưa cho cô ăn no, xem ra lần sau coi như cô có cầu xin nàng cũng phải tiếp tục mới được.
"Cô biến thái!" Lại nhắc nhở đến chuyện Trịnh Tú Nghiên mới vừa rồi bị Lâm Duẫn Nhi muốn bao nhiêu lần, cho tới bây giờ cô vẫn cảm thấy chân tâm còn có chút tê dại, bây giờ Lâm Duẫn Nhi còn muốn chơi 3 người, đơn giản là quá biến thái.
"Chính là chị nói trước, cũng không phải tôi." Lâm Duẫn Nhi vô tội nhún vai.
"Cô muốn làm gì thì làm, dù sao cũng không cho phép đi theo tôi." Miệng Trịnh Tú Nghiên vẫn cố gắng nói cứng.
Lâm Duẫn Nhi muốn nói tôi chỉ muốn làm chị, nhưng vẫn chưa vào được nhà, nói như thế càng hỏng, tránh cho người này tức giận ngạo kiều, sẽ không tốt lắm.
"Vậy chúng ta cùng nhau thi ở trên xe đi, dù sao chỉ cần chị ở đây, tôi cũng không đi nơi nào." Lâm Duẫn Nhi xem thường nhìn Trịnh Tú Nghiên, tầm mắt quét hết người cô. Bây giờ Trịnh Tú Nghiên là loại đó, ngoài mặt vô cùng nghiêm chỉnh băng sơn mỹ nhân, dáng vẻ cao ngạo, nhưng thực tế thân thể lại vô cùng nhạy cảm xinh đẹp, tầm mắt Lâm Duẫn Nhi dừng lại trên đùi Trịnh Tú Nghiên, nàng biết rõ ràng bên trong váy đen cái gì cũng không mặc, nghĩ đến đây, tầm mắt Lâm Duẫn Nhi trở nên nóng rực hơn. Các nàng hình như chưa từng làm trong xe, có ý nghĩ như vậy, Lâm Duẫn Nhi lại hết sức mong đợi phản ứng của Trịnh Tú Nghiên, ở đây chắc chắn là cực kỳ nhạy cảm.
Đối với tầm mắt của Lâm Duẫn Nhi, Trịnh Tú Nghiên quá mức quen thuộc, mỗi lần bị nhìn như vậy, Trịnh Tú Nghiên cảm thấy tầm mắt Lâm Duẫn Nhi có thể xuyên thấu, nhìn cơ thể đang xích lõa của mình, hơn nữa bây giờ Lâm Duẫn Nhi lại nhìn bắp đùi của cô chằm chằm, Trịnh Tú Nghiên không khó đoán được Lâm Duẫn Nhi đang suy nghĩ gì, người này không chút giới hạn nào muốn xe chấn đi, cô mới không thèm làm chuyện không có giới hạn như vậy với Lâm Duẫn Nhi, rõ ràng nội tâm cực kỳ bài xích ý nghĩ này, nhưng thân thể lại không tự chủ nóng ran lên, chân tâm còn có chút ướt. Giờ phút này Trịnh Tú Nghiên thực sự có chút sợ thân thể mình, rõ ràng thân thể đã tê dại đến cực điểm, nhưng vẫn dễ dàng bị Lâm Duẫn Nhi khơi lên cảm giác xấu hổ kia.
Lâm Duẫn Nhi nghiêng thân thể về sau, thần kinh Trịnh Tú Nghiên lại bắt đầu căng lên, cảm giác lỗ chân lông cũng dựng thẳng lên, cũng không biết là do sợ hay là mong đợi, cô thực sự sợ mình không đấu lại thân thể này, lập tức hạ giọng.
"Cô muốn chết ở đây, tôi còn có biện pháp gì!" Trịnh Tú Nghiên đành phải thỏa hiệp.
Lâm Duẫn Nhi cố ý, mặc dù nàng thực sự có ý nghĩ này, nhưng nàng không muốn thực hành ngay hôm nay, bất quá dọa Trịnh Tú Nghiên một chút mà thôi, dáng vẻ sợ hãi lại mong đợi của Trịnh Tú Nghiên làm Lâm Duẫn Nhi không tự chủ nâng lên khóe miệng, xem ra có cơ hội phải thực hành, nhưng vui nhất là, rốt cục mục đích của nàng cũng đã đạt thành, có thể vào được nhà.
Thôi Tú Anh diễn về tắm xong thì nghe đến âm thanh xe về, liền chạy đến trước cửa sổ, thấy trước cửa biệt thự dừng một chiếc xe, vừa nhìn chính là xe Lâm Duẫn Nhi, thì biết nhất định là Lâm Duẫn Nhi đưa Trịnh Tú Nghiên trở về, bất quá lại dừng ở dưới rất lâu cũng không ra. Dừng lâu như vậy, không phải là không chịu đựng được mà chơi xe chấn đi, nhất định là vậy, Thôi Tú Anh không tự chủ ôm miệng, các nàng quả nhiên là khẩu vị nặng, dù sao hình tượng cao cao tại thượng của Trịnh Tú Nghiên trong lòng nàng cũng đã không còn nữa.
Thật ra thì không thể trách Thôi Tú Anh nghĩ như vậy, ở phòng rửa tay hay phòng làm việc nàng đều bắt gặp hai nữ nhân đói khát này chơi kích tình, bất hạnh là đều bị mình cắt đứt hai lần, nhất định là sẽ bất mãn, bây giờ vừa có cơ hội, hai người khẳng định tựa như củi khô dễ cháy. Bất quá cũng đã về đến nhà, vào phòng chơi không được sao, nhất định là chơi trong xe kích thích hơn, Trịnh đại tiểu thư và Lâm tiểu thư thật là có điểm đặc biệt mà. Nhưng là nàng thực sự cũng muốn nhìn a, hai mươi mấy năm nay không có thời gian và tinh lực xem mấy video kiểu này, nên đối với chuyện diễn xuân cung đồ Thôi Tú Anh rất có hứng thú, dù sao đứng xa rình coi và đứng gần cũng không giống nhau, tránh khỏi lúng túng. Giờ phút này cổ Thôi Tú Anh cũng muốn dài như hươu cao cổ rồi, nhưng vẫn không thấy được cảnh tượng cụ thể bên trong xe, thật là khó khăn, muốn thành người có giáo dục quả thật không dễ dàng.
Chương 30
Lâm Duẫn Nhi theo Trịnh Tú Nghiên đi vào trong, Trịnh Tú Nghiên về phòng, lập tức vọt vào phòng tắm của mình, cô thực sự đã sớm muốn tắm.
Lâm Duẫn Nhi vào phòng bếp, tìm một ít nguyên liệu trong tủ lạnh, chuẩn bị làm bữa tối, nàng và Trịnh Tú Nghiên vẫn chưa ăn cơm tối, nghĩ đến một chút nữa có thể cùng nhau ăn cơm tối, khóe miệng nàng hơi dương lên, nửa năm nay mới có được một ngày tâm tình tốt.
Thôi Tú Anh thấy xe lái vào, liền len lén đi ra xem một chút, nàng nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi bận rộn ở phòng bếp, thoạt nhìn rất hiền huệ.
"Cơm tối còn chưa ăn?" Thôi Tú Anh nhìn Lâm Duẫn Nhi chào hỏi.
Lâm Duẫn Nhi thấy Thôi Tú Anh xuất hiện, tâm tình đang tốt lại chùn xuống, thật ra nàng không ghét Thôi Tú Anh, nàng cũng cảm thấy Thôi Tú Anh là một cô gái tốt, vừa đẹp lại vừa trong sáng, nhưng quan hệ của nàng và Thôi Tú Anh là tình địch, làm cho Lâm Duẫn Nhi không biết lấy bộ mặt gì đối mặt với nàng, đặc biệt mình còn là người thứ ba, lúc Lâm Duẫn Nhi thấy Thôi Tú Anh, trong lòng nàng vẫn rất đau lòng, không biết phải nói với Thôi Tú Anh như thế nào.
"Uhm." Lâm Duẫn Nhi lễ phép gật đầu một cái.
"Chị ấy ăn cái gì cũng kén, một người khó phục vụ." Thôi Tú Anh nhìn Lâm Duẫn Nhi len lén mắng Trịnh Tú Nghiên, tên kia đúng là khó chìu.
Lâm Duẫn Nhi đồng ý gật đầu, thật ra thì nàng cùng tình địch thảo luận về nữ nhân của mình vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
"Hai người thoạt nhìn vẫn rất thích đối phương, sao tự nhiên lại tách ra vậy?" Thiên tính Thôi Tú Anh cũng khá nhiều chuyện, nàng cảm thấy rất kỳ quái, Trịnh Tú Nghiên rõ ràng để ý người ta, nhưng mỗi lần lại cố ý gây khó dễ, giống như học sinh tiểu học, muốn gây sự chú ý bằng cách làm khó, thực sự quá ngây thơ. Nhưng nghe nói trước đây Trịnh Tú Nghiên rất sủng ái Lâm Duẫn Nhi, mặc dù Thôi Tú Anh không thể tưởng tượng được dáng vẻ dụ dỗ người, cưng chìu người của Trịnh Tú Nghiên là như thế nào.
"Thật xin lỗi, tôi không muốn xen giữa cô với chị ấy, nhưng tôi không nhịn được, tôi rất thích chị ấy, không, là rất yêu chị ấy, cho nên cô có trách tôi, có thấy tôi đê tiện, tôi cũng không nói gì..." Lâm Duẫn Nhi cho rằng Thôi Tú Anh thử dò xét mình, Lâm Duẫn Nhi biết mình đuối lý, liền chủ động thừa nhận sai lầm của mình, nhưng nói xong lời cuối cùng, nàng cảm giác mình không thể hoàn thành được.
Thôi Tú Anh thấy Lâm Duẫn Nhi áy náy nhìn mình, nghĩ thầm, Lâm Duẫn Nhi thực sự rất yêu Trịnh Tú Nghiên, cho dù có làm chuyện không đạo đức như tiểu tam, vẫn lựa chọn ở lại bên người Trịnh Tú Nghiên, bất quá hiển nhiên nàng hiểu lầm quan hệ của mình và Trịnh Tú Nghiên thật.
"Không không không, mặc dù chị ấy có bao nuôi tôi thật, nhưng chúng tôi tuyệt đối không phải là quan hệ cô đang nghĩ đến, giữa chúng tôi không có phát sinh cái gì cả, không có bất kỳ cử động thân mật nào, tôi không thích chị ấy, chị ấy cũng không thích tôi, tôi đoán chị ấy muốn cầm tôi kích thích cô..." Rốt cục Thôi Tú Anh cũng nói với Lâm Duẫn Nhi điều mà bấy lâu nay nàng không giải thích được.
Lâm Duẫn Nhi nghe vậy, biết Thôi Tú Anh không cần thiết phải lừa gạt nàng, nghĩ đến chuyện Trịnh Tú Nghiên không phát sinh quan hệ vượt kiểm soát với Thôi Tú Anh, cũng không phải tình nhân, trong lòng Lâm Duẫn Nhi không ức chế được mừng như điên, mình còn là người duy nhất của Trịnh Tú Nghiên, tất cả những chuyện hôm nay đều làm nàng vui mừng đến nghĩ có chút không thật. Lâm Duẫn Nhi thật là sợ, sợ đây là giấc mộng của mình, giống như nửa năm trước, hết thảy đều quá tốt đẹp, sợ từ thiên đường lọt vào địa ngục lần nữa, đến giờ vẫn chưa biết nguyên nhân.
"Sao lúc đầu hai người lại chia tay? Cô làm chuyện gì có lỗi với chị ấy sao?" Thôi Tú Anh vô cùng bát quái hỏi.
"Thật ra thì tôi cũng không biết, tự nhiên chị ấy giống như một người khác, kiên quyết lạnh lùng quyết liệt muốn rời khỏi tôi." Nói đến đây, Lâm Duẫn Nhi quả thật có chút khổ sở.
"Nghe cô nói như vậy, chị ấy giống như nhân cách phân liệt, nhưng tôi thấy chị ấy cũng âm dương quái khí, cũng không có gì là kỳ quái." Thôi Tú Anh cảm thấy chuyện này quả thật là chuyện Trịnh Tú Nghiên có thể làm ra được, thỉnh thoảng nói một chút, bất quá cũng là nàng thuận miệng nói, nhưng người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Nhân cách phân liệt? Lâm Duẫn Nhi cảm thấy trừ nguyên nhân này, hình như không có giải thích nào tốt hơn, Trịnh Tú Nghiên trước kia và Trịnh Tú Nghiên bây giờ, trừ thân thể ra, thì tính tình hoàn toàn khác biệt, bây giờ là một nhân cách, trước đó là một nhân cách khác, có thể còn có thêm những nhân cách khác nữa hay không, Lâm Duẫn Nhi hy vọng Trịnh Tú Nghiên đừng có thêm nhân cách khác nữa, nhưng nếu quả thật có thêm nhân cách khác, nàng cũng hy vọng mình có thể biết trước để chuẩn bị sẳn sàng.
Trịnh Tú Nghiên tắm xong đi ra thấy Lâm Duẫn Nhi và Thôi Tú Anh tán gẫu trong bếp, các nàng khi nào thì quan hệ tốt như vậy? Nhìn trên bàn cơm đã dọn thức ăn, mới nhớ đến cô vẫn còn chưa ăn cơm tối, bụng quả thật là có chút đói, cô nhớ Lâm Duẫn Nhi biết nấu ăn, hình như là nấu ăn cũng không tệ lắm, những thức ăn này hiển nhiên là vì mình làm.
Lâm Duẫn Nhi rất nhanh thấy Trịnh Tú Nghiên đã tắm xong đi ra, thay đồ mặc nhà, đứng ngoài phòng bếp.
"Đã đói bụng phải không, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, tôi giúp chị bới một chén." Lâm Duẫn Nhi vừa nói vừa bới cơm cho Trịnh Tú Nghiên.
"Không đói bụng!" Quả thật là Trịnh Tú Nghiên đói bụng muốn ăn, nhưng lời đến miệng liền biến thành cự tuyệt, giống như đó là phản xạ hiển nhiên đối với Lâm Duẫn Nhi.
"Tôi làm rất nhiều, Tú Anh ăn rồi, chỉ có chị không ăn, ăn với tôi một chút được không, nếu không ăn sẽ rất lãng phí." Lâm Duẫn Nhi biết Trịnh Tú Nghiên có thói quen cự tuyệt, hơn nữa nàng không tin Trịnh Tú Nghiên không đói bụng, bị làm nhiều lần như vậy, cũng rất hao tổn năng lượng.
"Vậy tôi có thể ăn một chút." Trịnh Tú Nghiên làm bộ miễn cưỡng nói, quan hệ các nàng tốt đến mức có thể gọi là Tú Anh sao? Không phải nàng vẫn ghen tỵ vì Thôi Tú Anh sao?
Thôi Tú Anh nhìn một màn này liền càm thấy Trịnh Tú Nghiên chính là ra vẻ, rõ ràng là rất muốn ăn, nhưng cứ phải để Lâm Duẫn Nhi dụ dỗ, cũng chỉ có Lâm Duẫn Nhi mới tốt tính như vậy mà dụ dỗ cô. Bất quá nhìn dáng vẻ người tình ta nguyện của hai người, Thôi Tú Anh biết điều lui ra ngoài, không làm kỳ đà cản mũi hai người này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro