11 - 20
Chương 11
Lâm Duẫn Nhi nhìn Trịnh Tú Nghiên quay đi không chút nào lưu luyến, một khắc đó, nàng cảm giác được buồng tim của mình đau đớn kịch liệt, dù có nói thế nào, vì sao lại rời khỏi mình, mình cũng sẽ tốt. Giờ khắc này, Lâm Duẫn Nhi lựa chọn dối gạt bản thân mình, nàng nguyện ý tin rằng, Trịnh Tú Nghiên vì nỗi khổ tâm nào đó mới phải rời khỏi mình, ít nhất có nghĩ như vậy, nàng mới không có cảm giác tuyệt vọng. Tất cả thứ nàng có, đều là do Trịnh Tú Nghiên cho, lúc nàng đến nơi này, chỉ có một thân một mình, mọi thứ đều là do Trịnh Tú Nghiên mua cho nàng, lúc rời đi, Lâm Duẫn Nhi vẫn như vậy, một thân một mình.
Lâm Duẫn Nhi không biết mình quay đầu nhìn lại biệt thự Trịnh Tú Nghiên bao nhiêu lần, nàng cũng không phải quan trọng chỗ ở này, mà là quan trọng người bên trong kia. Đây là người yêu đầu tiên của nàng, cũng cho nàng có cảm giác được yêu thương, người đó tuyệt tình, không thể xem như là không có chuyện gì.
Rốt cục cũng không thể nhìn thấy được biệt thự Lâm gia nữa, Lâm Duẫn Nhi nhắm mắt lại, ngồi chồm hổm trên đất, yên lặng rơi lệ. Bởi vì đã từng, cho nên lúc mất đi so với bất cứ lúc nào cũng làm cho Lâm Duẫn Nhi mờ mịt không biết phải làm sao. Lâm Duẫn Nhi khóc hơn mười phút đồng hồ, nàng biết mình không nên tiếp tục như vậy, vì đây là chuyện làm cho bản thân thấy mềm yếu vô dụng nhất, sao có thể để cho Trịnh Tú Nghiên yêu nàng được đây, chính bản thân mình cũng chê mình, có tư cách gì để người ngoài không cười đây?
Lâm Duẫn Nhi cố gắng làm cho mình tỉnh lại, không nên ở nơi đây tự oán tự ngã, trong lòng nàng có khát vọng mãnh liệt hơn, muốn thay đổi ưu tú hơn, khát vọng có một ngày nào đó, có thể xứng đáng chân chính đứng bên cạnh người Trịnh Tú Nghiên, nàng không biết đến ngày đó Trịnh Tú Nghiên có còn yêu mình hay không, nhưng chỉ cần có một chút hy vọng, nàng cũng không muốn bỏ qua.
Chẳng qua là khi đứng lên Lâm Duẫn Nhi lại bàng hoàng lần nữa, nàng không biết là mình nên đi đâu, cái loại cô đơn không nơi nương tựa bị che mất lần này lại hé ra. Trước kia nàng cũng chưa có loại cảm giác bàng hoàng như vậy, vì quen với việc Trịnh Tú Nghiên ở sau lưng, thỉnh thoảng sẽ đưa tay giúp đỡ nàng, cái loại ỷ lại như vậy, giờ này không còn nữa, chỉ còn lại khó khăn.
Lâm Duẫn Nhi lững thững bước đi trên đường, đến mức trời từ tối mịt đến sáng lên. Lâm Duẫn Nhi nhận được điện thoại của người đại diện, nàng có chút hoảng hốt, nàng xém đã quên đi toàn bộ thế giới của mình.
"Em đang ở đâu, có một buổi tuyên truyền ở Quảng Châu, công ty muốn em phải đi..." Người đại diện có chút nóng nảy lên tiếng.
"Được, bây giờ tôi quay về." Lâm Duẫn Nhi bình tĩnh lên tiếng, đây là con đường Trịnh Tú Nghiên dụng tâm làm cho nàng, cũng từng là ước mơ của nàng, nàng nhất định không muốn phụ tấm lòng của Trịnh Tú Nghiên. Mặc dù không ở cùng một chỗ với Trịnh Tú Nghiên, nhưng nàng cũng hy vọng Trịnh Tú Nghiên sẽ không quên mình, dù trong lơ đãng thấy được mình cũng tốt, đây chính là tâm tư trong lòng Lâm Duẫn Nhi.
Người đại diện nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi trở về, dù nhìn sơ qua có vẻ rất chật vật, nhưng ánh mắt lại có gì đó rất khác, vốn muốn nói với Lâm Duẫn Nhi mấy câu, nhưng cái gì cũng không nói được.
"Em mau để thợ trang điểm đi, cũng không thể để trạng thái này ra ngoài được, bây giờ chúng ta đi Quảng Châu, đến lúc đó sẽ bị người hâm mộ chụp ảnh lại." Người đại diện lên tiếng phân phó. Lâm Duẫn Nhi khẽ gật đầu.
Phi cơ bay về phía trời cao, người đại diện nhìn Lâm Duẫn Nhi đang chăm chăm nhìn về phía cửa sổ, có một loại cảm giác để người đại điện không thể nói thành lời. Lâm Duẫn Nhi mặc dù rất đẹp, nhưng không phải cái loại đặc biệt xinh đẹp, nhưng người khác vẫn không tự chủ bị hút vào, nàng có dự cảm, Lâm Duẫn Nhi vừa mới nổi, tiền đồ chắc chắc sáng lạng, sau này có khi sẽ trở thành một đại minh tinh.
Xuống máy bay, sân bay quả nhiên tràn đầy những người hâm mộ trẻ tuổi, còn có một đống baner viết "Lâm Duẫn Nhi, em yêu chị!". Lâm Duẫn Nhi nhìn người hâm mộ mỉm cười nhàn nhạt, đám đông ồn ào huyên náo cùng tâm tư cô tịch của nàng mãnh liệt tương phản. Rõ ràng đây là cảnh tượng mơ ước từ đầu của nàng, nhưng hiện tại, nàng không có nửa điểm vui sướng.
Trịnh Tú Nghiên ngồi trên ghế da làm việc ở văn phòng, lại đột nhiên nhớ lại, trên cái ghế này, Lâm Duẫn Nhi không chỉ quỳ ở dưới đó, hướng vào giữa chân mình, đem đầu vùi vào nơi tư mật của mình, vì mình làm những chuyện như vậy. Nghĩ đến những hình ảnh này, Trịnh Tú Nghiên đứng bật dậy, không dám ngồi xuống nữa, cô nhớ trên ghế kia vẫn còn lưu lại dấu vết của cơ thể mình, mặc dù là do thân thể cô chảy xuống, nhưng giờ phút này Trịnh Tú Nghiên vẫn cảm thấy rất bẩn.
Cô nhớ đến thân thể mình lúc đó lại có thể dâm đãng như vậy, không có tự trọng chút nào đáp lại Lâm Duẫn Nhi. Giờ ngay cả thân thể của mình cô cũng cảm thấy chán ghét, cái tên biến thái đó, dám dùng thân thể của cô tự công tự thụ?
Trên bàn sách trước mắt, thân thể của Lâm Duẫn Nhi cũng bị một Lâm Duẫn Nhi khác dùng ngón tay của mình vuốt ve, tiến vào thân thể Lâm Duẫn Nhi, cô thậm chí còn nhớ rõ ràng cảm giác ấm nóng ướt át của ngón tay khi tiến vào trong cơ thể. Trịnh Tú Nghiên nhìn ngón tay mình, có chút xúc động muốn chặt đứt ngón tay này luôn.
Trịnh Tú Nghiên rời khỏi thư phòng, nhìn về chỗ khác, nhưng lại phát hiện, không có chỗ nào không lưu lại trí nhớ đáng chết kia, sa lon trong phòng khách, bàn ăn, ghế ngồi, trên giường, phòng tắm, hồ bơi, thậm chí còn có trên ban công, quả nhiên đều là do Lâm Duẫn Nhi, thực sự quá dâm đãng, nơi nào cũng dám chơi tự công tự thụ như vậy. Nhưng mà cũng nói, tự công tự thụ còn dám chơi, mấy địa điểm kia thì coi là cái gì, căn bản cũng không có là gì.
Thật ra không thể trách Lâm Duẫn Nhi muốn Trịnh Tú Nghiên ở mọi nơi mọi chỗ. Lâm Duẫn Nhi vốn là một người tự ti, chỉ muốn thông qua chuyện có được Trịnh Tú Nghiên để chứng minh là mình thuộc về Trịnh Tú Nghiên, nhưng thân thể Trịnh Tú Nghiên thực sự quá mức mẫn cảm, chỉ một chút, cũng đã rất ướt, điều này làm cho Lâm Duẫn Nhi nghĩ rằng Trịnh Tú Nghiên vì thích mình nên mới có phản ứng, lại càng muốn lấy lòng Trịnh Tú Nghiên, hơn nữa ở những chỗ không 'đoan chính', thân thể Trịnh Tú Nghiên càng trở nên mẫn cảm hơn, Lâm Duẫn Nhi lại càng không kiềm chế, bất cứ chỗ nào của Lâm gia cũng hết sức dây dưa triền miên, nàng cho rằng Trịnh Tú Nghiên vui vẻ, vì ít nhất cơ thể Trịnh Tú Nghiên cũng phản ứng như vậy.
Lâm Duẫn Nhi cướp đi thân thể Trịnh Tú Nghiên cũng sẽ không chủ động dùng thân thể của Trịnh Tú Nghiên làm mấy chuyện kia, nhưng Lâm Duẫn Nhi đời này chỉ cần vuốt ve một chút, thân thể mẫn cảm của Trịnh Tú Nghiên lại tự động đầu hàng, cực kỳ nhạy cảm đến độ làm cho Lâm Duẫn Nhi không có cách nào khống chế được.
Căn bản là Trịnh Tú Nghiên không muốn có những ký ức này, cô hận không thể đem tất cả trí nhớ này xóa sạch sẽ, dù có xấu hổ, không muốn thừa nhận, nhưng thân thể của cô dưới khẩu vị nặng của Lâm Duẫn Nhi, cũng bắt đầu có cảm giác. Chỉ cần Lâm Duẫn Nhi hơi trêu chọc, thân thể của cô đã không thể khống chế được, Trịnh Tú Nghiên vẫn cho rằng nguyên nhân là do Lâm Duẫn Nhi cướp lấy cơ thể mình. Trịnh Tú Nghiên không chỉ không muốn những ký ức này, thậm chí ngay cả thân thể này cũng muốn đổi thành thân thể khác, nhưng cô biết rõ rằng, đây không phải là chuyện có thể làm được.
Chương 12
Trịnh Tú Nghiên dùng cả đêm để rời khỏi nơi không thể chịu nổi này, đi đến biệt thự của cha mẹ cô, làm cho cha mẹ cô kinh sợ một tràng. Sau khi bị tai nạn xe xong, con gái của bọn họ giống như khác lạ, kiểu như thay đổi phân nửa, gần gũi hơn một ít, cũng không nói trước kia con gái mình không thân thiết, nhưng thực tế, tính tình con gái quá là cao ngạo, từ nhỏ dáng dấp đã đẹp, lại thông minh tinh tế, nên từ nhỏ đã rất tự cao, không đem người khác để vào trong mắt. Dù nói ra có chút bệnh hoạn, con gái hai người còn có tính khiết phích đến độ cha mẹ như ông bà muốn đụng một cái cũng không được.
Chẳng qua trước mặt người ngoài, con gái hai người che giấu rất tốt, bởi vì cô không cho phép bị người khác bắt bẻ một chút gì gọi là không hoàn mỹ. Mà sau tai nạn xe, mặc dù cảm nhận tâm tình u oán hơn một ít, nhưng rõ ràng không có tính khiết phích nữa, cũng không có cái loại ngạo khí phát ra từ trong xương kia, ông bà phát giác tính tình con gái mình hình như đại biến.
Thật ra đối với tình trạng gần đây của Trịnh Tú Nghiên, hai người vẫn rất rõ ràng, thậm chí còn biết chuyện 'kim ốc tàng kiều', dù không hiểu rõ lắm. Trên thực tế, Trịnh Tú Nghiên không nói ra, nhưng cũng không hề tránh né bọn họ mà mang cô gái đi đến những buổi tiệc xã giao. Dĩ nhiên đây không phải là chuyện con gái hai người sẽ làm, bọn họ nghĩ con gái mình bị khiết phích đến bệnh hoạn sẽ không bao nuôi một cô gái, thậm chí còn rất dụng tâm làm cho cô gái đó nổi tiếng. Có lần mẹ cô còn thấy chỗ xương quai xanh của cô có ấn ký, mẹ cô và ba cô vô cùng ân ái, tất nhiên biết đó là cái gì, nhưng đối với chuyện con gái mình bao nuôi người khác, trong lòng bọn họ cũng có tư vị hết sức phức tạp. Nữ nhân với nữ nhân cũng có thể có chuyện sao, nhưng mặc khác lại cảm thấy, con gái của mình rốt cục cũng có chỗ giống bình thường, coi như cũng có bạn để chơi cùng, nếu không lấy tính tình của con gái mình ra nói, có khi sẽ còn bệnh hoạn hơn nữa.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Mẹ Trịnh Tú Nghiên ân cần lên tiếng hỏi con gái mình đang có tâm tình không tốt. Mẹ cô mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng cực kỳ tốt, nhìn sơ qua giống như tỷ tỷ của Trịnh Tú Nghiên, rất xinh đẹp quý phái.
Thật ra Trịnh mẹ rất thương con gái mình, lúc còn trẻ ân ái với chồng, thấy mọi mặt của Trịnh Tú Nghiên đều ưu tú nên không cần phải lo lắng nhiều, dần dần quên mất bổn phận dẫn dắt con gái.
"Không có gì!" Trịnh Tú Nghiên hé miệng, nhưng sắc mặt cũng không dịu đi, sau đó quay thẳng trở về phòng, cũng không chào hỏi ba cô một tiếng, bây giờ thực sự không có tâm tình.
"Ông à, sao tôi thấy Trịnh Tú Nghiên trước tai nạn xe quay về rồi?" Quả nhiên là mẹ sinh ra cô, Trịnh mẹ cảm thấy đây mới là con gái hơn hai mươi năm của bà, vẻ mặt ngạo kiều lúc mất hứng y như hồi trước.
"Tôi cũng cảm thấy vậy, nhưng mà sao tự nhiên lại mất hứng, chuyện gì xảy ra đây?" Trịnh ba cũng cảm giác xung quanh con gái mình nổi lên ngọn lửa, giống như đang tức giận ai đó.
"Không phải là thất tình chứ?" Trịnh mẹ chợt nghĩ, ngày thường không có chuyện gì khiến con gái mình để ý đến như vậy, bởi vì con gái mình không cho phép tâm tình xuống quá thấp, cũng không muốn tức giận, đơn giản là phấn đấu thành một người hoàn mỹ, mục tiêu cả đời của cô là để cho người khác hâm mộ, thật là mục tiêu có chút bệnh mà.
Trịnh ba nhún vai kiểu không hiểu, ông cảm thấy quả thật con gái ông giống như bị người nào đó khi dễ, nhưng kiểu không thể làm được gì, cảm giác như phát ra lửa giận. Không biết người nào có bản lãnh này, để con gái bọn họ biệt khuất như vậy đây?
Mặc dù bình thường Trịnh Tú Nghiên không có ở nhà ba mẹ cô, nhưng phòng của cô mỗi ngày đều được dọn dẹp sạch sẽ, cô không cho phép có bất cứ hạt bụi nào. Trịnh Tú Nghiên nằm ở trên giường, nhưng không có cách nào ngủ được, cô hy vọng quá khứ một năm qua đều là một giấc mộng, ngày mai tỉnh lại, giấc mộng này sẽ biến mất. Không biết qua bao lâu, cô mới mơ màng ngủ đi, nhưng cũng không ngủ được an giấc, lại nằm mơ thấy mộng, nhưng có lẽ cũng không phải là mơ, cũng không phải thuộc về cô, mà thuộc về thân thể này, hai cỗ thân thể quấn quít cùng nhau, rên rĩ tiêu hồn....
Trịnh Tú Nghiên một đêm ngủ không yên ổn, nhìn thấy những chuyện đó như âm hồn không tiêu tan, mà đáng xấu hổ nhất là, thân thể cô giống như bị Lâm Duẫn Nhi bỏ bùa, tự động phối hợp với mộng cảnh, thân thể quả thực có cảm giác, điều này làm cho Trịnh Tú Nghiên cực kỳ căm tức, cô cảm thấy Lâm Duẫn Nhi đã trở thành bóng ma trong cuộc đời hoàn mỹ của mình.
Trịnh Tú Nghiên khó khăn ngồi dậy, cô không thể ngồi đây chờ chết, để Lâm Duẫn Nhi cứ khoáy động trí nhớ của mình. Trịnh Tú Nghiên muốn dùng phương thức thôi miên xóa bỏ đi trí nhớ này, nên đã mới giáo sư thôi miên cao cấp nhất trong nước đến, mà khi đối mặt với giáo sư thôi miên, Trịnh Tú Nghiên lại thay đổi chủ ý. Cuộc sống của cô vốn dĩ có nhiều người hâm mộ, nhưng nếu người khác biết cô bị cô hồn dã quỷ đeo bám, còn bị đoạt lấy thân thể, chơi tự công tự thụ, chuyện này tuyệt đối sẽ trở thành truyền thuyết trong tay giáo sư thôi miên, vừa nghĩ đến chuyện này có thể trở thành trò cười cho thiên hạ, tâm tình kiêu ngạo của Trịnh Tú Nghiên tất nhiên không tiếp nhận. Mà quan trọng nhất là, cô còn có một bí mật, một bí mật không để cho bất cứ người nào biết, đó là thân thể của cô thực sự quá nhạy cảm, nhạy cảm đến mức có chút dâm đãng. Trịnh Tú Nghiên có cảm giác mình bị ép ăn khổ qua, không có cách nào nhổ ra được, mà cứ bị người cứng rắn nhét vào miệng bắt mình ăn.
Trịnh Tú Nghiên đi khỏi phòng làm việc của giáo sư thôi miên, nhìn bảng đèn LED thật lớn giữa trung tâm thành phố, trên màn hình quảng cáo là cô gái cười ngọt ngào, đây không phải là âm hồn không tiêu tan Lâm Duẫn Nhi sao? Dựa vào cái gì, mà cô ta có thể vui vẻ như vậy, còn mình lại chật vật thế này. Trịnh Tú Nghiên trầm mặt xuống, tôi không thanh thản, cô cũng đừng hòng thanh thản như vậy!
Chương 13
Lâm Duẫn Nhi thật sự để cho người đại diện và công ty rất vui vẻ, không đùa giỡn vô cớ, đối với fan hâm mộ cũng rất tốt, đối với mọi người luôn khách khí lễ phép, đối với công việc cũng vô cùng nghiêm túc, một lần không được, sẽ làm lại rất nhiều lần, đến khi hài lòng mới thôi, không một câu oán hận. Đạo diễn từng hợp tác với Lâm Duẫn Nhi đánh giá: nàng không phải là diễn viên có ngộ tính, nhưng lại vô cùng cố gắng, đối với người mới mà nói không khó khăn, nhưng rất đáng giá, sau này có cơ hội sẽ còn tìm nàng hợp tác.
Tin đồn mới vừa ra nghề của Lâm Duẫn Nhi dần mất đi, ở trong giới giải trí nàng lại 'phong sinh thủy khởi' một lần nữa, theo như Lâm Duẫn Nhi nói, cho đến bây giờ, nàng không quan tâm đến những chuyện bên ngoài, nàng chỉ mong muốn làm xong chuyện của mình.
Lâm Duẫn Nhi rời khỏi Trịnh Tú Nghiên xong, nhận việc không ngừng, không diễn cũng chạy show, có lúc một ngày làm rất nhiều việc, mỗi ngày đều phải mệt đến cơ hồ ngã xuống giường là ngủ. Dù dấu vết lưu lại của Trịnh Tú Nghiên càng ngày càng ít, nhưng Lâm Duẫn Nhi biết, người đó vẫn ở sâu trong nội tâm của mình. Nàng vẫn yên lặng chú ý đến Trịnh Tú Nghiên, nhưng là Trịnh Tú Nghiên cũng không phải là nhân vật của công chúng, hơn nữa trừ lúc đầu hay đưa nàng đi đến những nơi xã giao kia, Trịnh Tú Nghiên cũng là một người kín tiếng. Những chuyện liên quan đến Trịnh Tú Nghiên, nàng chỉ thu được một chút, làm nàng không thể nào biết được, cuộc sống của Trịnh Tú Nghiên gần đây có tốt hay không.
Thật ra thì bây giờ, có rất nhiều người đối xử tốt với Lâm Duẫn Nhi, nhưng Lâm Duẫn Nhi cũng không thấy cảm động, những người này đối với Lâm Duẫn Nhi mà nói, chỉ xem như là thêu gấm thêm hoa, người nàng chân chính chờ đợi yêu thương, chỉ có Trịnh Tú Nghiên. Ban đầu nội tâm nàng bị Trịnh Tú Nghiên dễ dàng tiến vào, sau khi vào liền lắp đầy nội tâm nàng, chiếm cứ một vị trí quá lớn. Trịnh Tú Nghiên ở trong nội tâm nàng quá nặng, nặng đến mức nàng so với người khác đều thấy hẹp hòi. Nếu như ban đầu không có Trịnh Tú Nghiên, những người này có thể thấy nàng hay sao? Lâm Duẫn Nhi luôn thầm nghĩ như vậy, có lẽ nàng vẫn là người có mặc cảm.
Lâm Duẫn Nhi phát hiện ở trong giới giải trí này càng lâu, nàng càng hiểu rõ diễn xuất, đối với người khác khách khí lễ phép, nụ cười của nàng cũng càng xinh đẹp, nhưng nội tâm của nàng cũng càng lạnh lẽo, luôn hờ hững nhìn những người khác. Nàng không hiểu tại sao mình lại trở thành như vậy, luôn cảm thấy linh hồn của mình đã bị rút đi rồi, đối với những chuyện bên ngoài đều không còn nhiệt tình được nữa. Có lẽ, từ khi rời khỏi Trịnh Tú Nghiên, tâm hồn của nàng cũng bị rút đi mất, lòng tin sụp đổ, không có cách khơi dậy nhiệt tình như lúc trước nữa.
Rời khỏi Trịnh Tú Nghiên 183 ngày, vừa đúng nửa năm, đêm kia, nàng được mời tham dự một bữa tiệc.
"Nhìn kìa, đó là người gần đây được đại tiểu thư Lâm gia nâng đỡ, nhưng tôi thấy cô ta cũng không có vận khí như cậu, một tiếng nổ là có thể nổi tiếng..." Vương Linh San là một diễn viên có tiếng, một mực bất huấn bất hỏa, đối với chuyện Lâm Duẫn Nhi được Trịnh Tú Nghiên nâng đỡ, vừa hâm mộ vừa ghen tỵ. Chủ yếu là vì Lâm Duẫn Nhi cũng phải thông qua chuyện Trịnh Tú Nghiên đầu tư bộ phim kia mới nổi tiếng, hơn nữa Trịnh Tú Nghiên có dáng dấp xinh đẹp như vậy, chủ yếu nhất là có tiền, nếu như cô là Lâm Duẫn Nhi, nhất định cũng sẽ sa đà, mặc dù cô không thích nữ nhân.
Lúc đầu không thiếu người nói về chuyện Trịnh Tú Nghiên sau lưng Lâm Duẫn Nhi, nói nàng bị Trịnh Tú Nghiên đá, Lâm Duẫn Nhi vẫn luôn không đáp trả. Trịnh Tú Nghiên bị thảo luận không nhiều như nàng, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị người nhắc tới.
Lâm Duẫn Nhi nhìn về phía Vương Linh San chỉ, thấy một cô gái rất xinh đẹp, thoạt nhìn rất thanh thuần, so với mình thì đẹp hơn một chút, cô gái đó là người bây giờ Trịnh Tú Nghiên thích sao? Nghĩ đến đây, Lâm Duẫn Nhi có cảm giác lòng mình cứng lại, rất đau rất đau.
Ngay lúc này, người Lâm Duẫn Nhi mấy tháng không gặp, Trịnh Tú Nghiên xuất hiện, ánh mắt nàng nóng rực mà tham lam nhìn Trịnh Tú Nghiên, nhưng mà Trịnh Tú Nghiên giống như không thấy nàng, đi thẳng đến hướng cô gái kia. Cánh tay cô gái đó rất tự nhiên câu lấy cánh tay Trịnh Tú Nghiên, một màn này quen thuộc với Lâm Duẫn Nhi thế nào, vì người đã từng đứng ở bên cạnh Trịnh Tú Nghiên là mình. Nhìn thấy một màn này, để tâm Lâm Duẫn Nhi hoàn toàn đau đớn, ngay cả sắc mặt cũng tái xanh xuống.
Từ khi Trịnh Tú Nghiên bước vào đã thấy Lâm Duẫn Nhi, nhưng thấy Lâm Duẫn Nhi 'vân đạm phong kinh' cùng người khác tán gẫu, giống như nhàn nhã lắm. Cô thấy Lâm Duẫn Nhi một chút cũng không buồn bả vì bị cô bỏ rơi, thậm chí còn xinh đẹp hơn trước kia, có cảm giác như bướm chui khỏi kén hơn nữa, điều này làm cho Trịnh Tú Nghiên cảm giác mình chỉ là bàn đạp. Dựa vào cái gì, cô ta có thể tốt như vậy, còn mình thì bị lưu lại bóng ma đây? Trịnh Tú Nghiên thừa nhận, cô chính là cố ý, cố ý nâng đỡ một người xinh đẹp hơn người đó, Thôi Tú Anh cũng thanh thuần hơn rất nhiều, còn cố ý mang theo cô gái này đi đến tầm mắt của Lâm Duẫn Nhi. Cô cũng không quan tâm mình có phải là ngây thơ hay không, dù sao cô cũng không thư thản, cũng không muốn Lâm Duẫn Nhi thư thản.
Trịnh Tú Nghiên thấy thời gian vừa đúng, liền cố ý xuất hiện trước mặt Lâm Duẫn Nhi, cô có cảm giác Lâm Duẫn Nhi đang nhìn mình, thậm chí còn thấy ánh mắt đó rất nóng, cùng với ánh mắt nóng rực trong giấc mơ làm cô tỉnh giấc giống y như đúc, nóng như muốn đốt cháy quần áo của mình, nhìn thấy được cả da thịt của mình. Đại khái là Trịnh Tú Nghiên bị xuân mộng làm ảnh hưởng, cái loại cảm giác thẹn thùng đó lại xông lên đầu Trịnh Tú Nghiên, để cô cảm thấy thực sự căm tức. Bất quá khi cô nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi tái mặt vì mình và Thôi Tú Anh thân mật, trong lòng lại vui mừng vì được trả thù, lại càng thêm biểu hiện ra mặt với Thôi Tú Anh.
Thôi Tú Anh quả thực là thụ sủng nhược kinh, nàng và Trịnh Tú Nghiên biết hơn ba tháng, chưa từng được chăm sóc cẩn thận như vậy, loại bảo hộ này đặc biệt là cố ý, nàng cảm giác không có một chút thật lòng nào. Nàng đối với Trịnh Tú Nghiên là vừa kính vừa sợ. Trịnh Tú Nghiên đặc biệt là một người cao ngạo, nàng có thể cảm giác được Trịnh Tú Nghiên đối với mình không hề để ý đến nhiều, nhưng nàng không hiểu sao Trịnh Tú Nghiên lại muốn trợ giúp nàng, nâng đỡ nàng trở thành một minh tinh. Thật ra thì nàng không có ý định muốn làm minh tinh, nhưng lại muốn trả nợ cho ba mình, nên mới đồng ý nhận phần ân tình này. Thôi Tú Anh thiếu ân tình, nên cho dù Trịnh Tú Nghiên làm gì, nàng cũng nghe theo. Nhưng Trịnh Tú Nghiên từ khi nàng biết không giống với Trịnh Tú Nghiên tối nay chút nào.
Nội tâm Lâm Duẫn Nhi rất đau khổ, nhưng nàng vẫn không thể khắc chế được mà nhìn Trịnh Tú Nghiên, nhưng rồi nàng không muốn thấy Trịnh Tú Nghiên đối xử tốt với người khác, nên quyết định tự buông tha loại tự ngược này, không nhìn đến hình ảnh để lòng nàng đau như cắt kia.
Trịnh Tú Nghiên thấy Lâm Duẫn Nhi đi đến phòng rửa tay, cũng không biết tại sao, lại lên chào Thôi Tú Anh, đi theo đến phòng rửa tay.
Chương 14
Lúc Trịnh Tú Nghiên đến phòng rửa tay, Lâm Duẫn Nhi mới vừa từ phòng vệ sinh đi ra. Nàng không ngờ rằng sẽ đụng mặt Trịnh Tú Nghiên ở đây, dù là nàng thỉnh thoảng có nhìn lén cô, nhưng cũng không dám đi đến chào hỏi, nàng biết có nói gì, có dây dưa ra sao cũng không thoát khỏi nghi ngờ. Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, để cho nhịp tim của nàng không tự chủ tăng thêm mấy nhịp.
"Đã lâu không gặp". Lâm Duẫn Nhi cố gắng bình tĩnh mỉm cười nói với Trịnh Tú Nghiên, cũng cố gắng đem Trịnh Tú Nghiên trở thành bằng hữu đã lâu không gặp, không để cho mình có quá nhiều thất thố. Nàng biết không có nữ nhân nào thích có người quấn chặc đối phương không thả, cố gắng ra vẻ để bản thân mình nhìn thật bất cần.
Trịnh Tú Nghiên nhìn thái độ tự nhiên bất cần của Lâm Duẫn Nhi, trong lòng lại không thoải mái, đại khái là cho dù Lâm Duẫn Nhi có dùng thái độ gì với cô, trong lòng cô cũng sẽ không thoải mái.
"Em ấy là Thôi Tú Anh, cô cảm thấy em ấy như thế nào?" Trịnh Tú Nghiên lấy hộp phấn bắt đầu trang điểm lại, giọng nói có vẻ tùy ý.
"Rất đẹp, chị thích là tốt rồi." Lúc Lâm Duẫn Nhi nói những lời này, cảm giác lòng của mình đang rỉ máu, nàng không muốn nói chuyện về cô gái đó với Trịnh Tú Nghiên một chút nào.
"So với cô đẹp hơn, thông minh hơn, nhưng mà có chút thuần khiết, một chút cũng không giống cô, trên giường không thể tao lãng như vậy, bất quá, thuần khiết cũng có một tư vị khác." Trịnh Tú Nghiên cảm giác được lúc Lâm Duẫn Nhi nói những lời đó có chút miễn cưỡng, trong lòng Lâm Duẫn Nhi không thư thản thì cô càng thoải mái, cho nên Trịnh Tú Nghiên càng muốn kích thích Lâm Duẫn Nhi, cô chờ mong dáng vẻ khóc thút thít đỏ mắt của nàng.
Lâm Duẫn Nhi vừa nghĩ đến chuyện Trịnh Tú Nghiên nở rộ dưới thân Thôi Tú Anh, nàng có cảm giác lòng của mình ghen tỵ đến ngập lún. Lâm Duẫn Nhi tưởng rằng do cha mẹ Trịnh Tú Nghiên nên Trịnh Tú Nghiên mới rời đi, mà hôm nay, bên người Trịnh Tú Nghiên lại có thêm một Thôi Tú Anh, là chân tướng khủng khiếp đến cở nào. Biết rõ mình để ý cô như vậy, cô còn cố ý tổn thương mình. Người đã từng bảo hộ mình như vậy, hôm nay lại dễ dàng chà đạp chân tình của mình, nàng thực sự có chút không dám tin Trịnh Tú Nghiên trước kia là tình hư giả ý, vì loại bảo hộ đó xuất phát từ nội tâm của cô, Lâm Duẫn Nhi có thể cảm giác được.
"Tại sao?" Lâm Duẫn Nhi hỏi Trịnh Tú Nghiên, nàng thực sự muốn biết, một người sao có thể thay đổi đột ngột như vậy.
Trịnh Tú Nghiên nghe Lâm Duẫn Nhi chất vấn, lại có chút chột dạ, nhưng rất nhanh lại cảm thấy buồn cười, rõ ràng mình mới là người bị hại, còn Lâm Duẫn Nhi mới là người hưởng lợi.
"Dáng vẻ ti tiện của cô bây giờ thật khiến cho người ta cảm thấy chán ghét, lâu, thì có mùi." Đôi môi vô cùng xinh đẹp của Trịnh Tú Nghiên lại buông ra một lời ác độc, đáng hận nhất chính là cái tên Lâm Duẫn Nhi dám cướp đi thân thể của mình, dĩ nhiên là tổn thương này do Lâm Duẫn Nhi gây nên, nên đây là cách trả thù hữu hiệu nhất.
Lâm Duẫn Nhi nghe vậy, sắc mặt quả nhiên biến sắc. Trịnh Tú Nghiên quả nhiên biết nội tâm yếu ớt nhất của mình là chỗ nào, hơn nữa còn không chút lưu tình chém vào đó một dao. Khó khăn lắm nàng mới khống chế không rơi nước mắt, nếu cô ghét dáng vẻ tự ti của nàng, nàng nhất định không muốn biểu hiện tự ti trước mặt Trịnh Tú Nghiên. Lâm Duẫn Nhi nghĩ, nếu bị chán ghét, thì để cô ghét nàng thêm một chút cũng tốt, cũng là một cách khác để nhớ mình, so với quên đi có lẽ vẫn tốt hơn. Lâm Duẫn Nhi nghĩ như vậy thì đi đến gần Trịnh Tú Nghiên.
Theo dự liệu của Trịnh Tú Nghiên, chuyện Lâm Duẫn Nhi khóc lóc lại không xuất hiện, cô cảm thấy Lâm Duẫn Nhi cũng không yêu cô như cô vẫn tưởng. Thì ra không phải là yêu cô, mà là thân thể bị cướp đi của cô, điều này làm cho Trịnh Tú Nghiên cực kỳ không thoải mái. Dù sao, Lâm Duẫn Nhi có làm cái gì, cũng là có lỗi với cô hết. Nhưng không hiểu sao, lúc Lâm Duẫn Nhi đến gần cô, trong lòng Trịnh Tú Nghiên lại thình thịch một cái, không biết Lâm Duẫn Nhi muốn làm gì.
Lâm Duẫn Nhi đến gần Trịnh Tú Nghiên, thật ra tim nàng cũng đang đập nhanh như sấm, không hề bình tĩnh như ngoài mặt. Nàng đến gần xong, môi tự động kề sát tai Trịnh Tú Nghiên, nhẹ nhàng thở khí, nàng nhớ tai của Trịnh Tú Nghiên cực kỳ nhạy cảm.
"Ghét tôi ti tiện sao? Nhưng sao tôi lại nhớ thân thể của chị cự kỳ yêu thích chuyện tôi ti tiện quỳ gối giữa chân chị, liếm lấy chị, còn để chị vui sướng?"
Hiển nhiên Trịnh Tú Nghiên không ngờ rằng Lâm Duẫn Nhi lại có can đảm đáp trả. Cô vẫn cho rằng Lâm Duẫn Nhi yếu đuối nhu nhược, mình nói ti tiện cũng không nghĩ là lại dám ti tiện như vậy thật, vượt qua dự liệu của Trịnh Tú Nghiên. Thật ra thì lúc đi theo Lâm Duẫn Nhi đến phòng vệ sinh, tất cả mọi chuyện đều đã mất khống chế, căn bản không nằm trong dự liệu của cô nữa, điều này làm cho cô có chút thất vọng. Mà quan trọng nhất là, Lâm Duẫn Nhi vừa nói những lời vô sỉ, còn thổi nhiệt khí lên tai cô, đáng lẽ những lời nói và hành động này phải làm cho cô cực ghét mới đúng, nhưng hết lần này đến lần khác lại làm cho cô tê dại, tê đến mức lỗ chân lông cũng phải dựng đứng lên, cảm giác mãnh liệt như vậy, cảnh tượng rên rỉ triền miên lại giống y như trong giấc mộng của cô, làm cho cô có chút hoảng hốt.
Lâm Duẫn Nhi thấy thân thể Trịnh Tú Nghiên không bài xích chuyện mình thân mật, lá gan liền lớn hơn một ít, hơn nữa không đợi đến khi Trịnh Tú Nghiên kịp phản ứng, nàng to gan ngậm lấy rái tai khéo léo tinh xảo của cô. Bởi vì tai Trịnh Tú Nghiên rất nhạy cảm, mà thực ra, cả người cô đều vô cùng nhạy cảm. Lâm Duẫn Nhi cũng biết mình làm vậy sẽ để cho Trịnh Tú Nghiên ghét, nhưng nàng không thể kiềm chế được, nàng nhớ Trịnh Tú Nghiên, nhớ đến mức muốn đem cô khảm vào máu xương của mình, mặc dù nàng biết Trịnh Tú Nghiên cố tình muốn tổn thương mình, nhưng nàng vẫn không nhịn được đi đến gần cô. Tâm tính con người đại khái là phạm tiện, luôn khắc chế không được sa đà vào lửa dục vọng. Giả vờ phản kích cô, thật ra chỉ là lấy cớ đến gần cô, mặc dù chẳng qua là một chút triền miên, dù cho tan xương nát thịt, cũng muốn đến gần.
Trịnh Tú Nghiên không biết tại sao mình không đẩy Lâm Duẫn Nhi ra trước lúc nàng ngậm lấy tai mình, đương nhiên lúc muốn đẩy ra thì cô lại phát hiện thân thể mình tê dại, không còn nghe được lý trí của mình điều khiển nữa.
Lâm Duẫn Nhi âm thầm mừng rỡ, thân thể Trịnh Tú Nghiên vẫn còn thích nàng đụng chạm, nghĩ đến đây, Lâm Duẫn Nhi lại càng nhanh chóng trêu chọc thân thể Trịnh Tú Nghiên. Thân thể Trịnh Tú Nghiên làm Lâm Duẫn Nhi tìm được cảm giác rất quen thuộc, nàng muốn cô, muốn đến mức không để ý đến tất cả, bất kể giờ phút này có ai đi vào hay không, có ai có thể thấy được hay không, những thứ này nàng thực sự không muốn để ý đến. Lâm Duẫn Nhi đưa tay ôm chặt hông Trịnh Tú Nghiên, đầu lưỡi liếm lấy phía trong tai cô.
"Uhm... Buông ra..." Trịnh Tú Nghiên phát hiện âm thanh của mình bây giờ không giống đang tức giận, cũng không giống như đang cự tuyệt, ngược lại còn có chút cảm giác "dục cự còn nghênh", lý trí của cô thực sự hận điên phản ứng của mình lúc này, nhưng cơ thể giống như có ý thức riêng, dâm đãng vô cùng, thật giống như Lâm Duẫn Nhi mới là chủ nhân của nó, giờ phút này cứ như người đói bụng lâu năm, không kịp chờ đợi muốn chủ nhân cho ăn no, trên thực tế, thân thể cô giờ phút này thực sự là muốn được ăn no.
Lâm Duẫn Nhi ôm lấy Trịnh Tú Nghiên xong, ngón tay nhanh chóng vuốt ve khắp người cô, mỗi chỗ vuốt đến đều là nơi mẫn cảm nhất trên người Trịnh Tú Nghiên. Môi Lâm Duẫn Nhi từ tai Trịnh Tú Nghiên di chuyển đến cổ của cô, cố tình lưu lại ấn ý của nàng, giống như muốn để cho nàng biết, Trịnh Tú Nghiên vẫn còn thuộc về nàng, lừa dối bản thân mà ức hiếp Trịnh Tú Nghiên, cũng như là thị uy với Trịnh Tú Nghiên.
Chương 15
Trịnh Tú Nghiên vô cùng quyến rũ làm cho Lâm Duẫn Nhi muốn cô ngay tại chỗ, bởi vì Lâm Duẫn Nhi biết, nếu bỏ qua cơ hội lần này, sau này sẽ không biết còn có cơ hội như vậy hay không. Tay nàng vuốt ve sống lưng nhạy cảm của Trịnh Tú Nghiên, sau đó từ từ đi lên, dừng ở đầu ngực cương cứng của cô, ngón tay hết sức cưng chìu. Lâm Duẫn Nhi có thể dễ dàng câu lên dục vọng thân thể Trịnh Tú Nghiên, thân thể này, đã bị Lâm Duẫn Nhi khai phá thực sâu, không có ai hiểu được thân thể Trịnh Tú Nghiên như Lâm Duẫn Nhi nàng.
Trịnh Tú Nghiên thấy ngón tay Lâm Duẫn Nhi giống như có ma pháp, chạm đến đâu lỗ chân lông của cô cũng mở ra, mỗi một tất da thịt đều phải run rẩy, loại cảm giác dị thường này, làm Trịnh Tú Nghiên quên mất chuyện chống cự.
Dạ phục màu đen đẹp đẽ bị Lâm Duẫn Nhi kéo lên, ngón tay linh hoạt chui vào giữa hai chân cô, nàng phát hiện quần lót của Trịnh Tú Nghiên đã bắt đầu ướt, điều này làm cho tâm tình Lâm Duẫn Nhi cực kỳ phức tạp, một mặt vui mừng vì mình có thể dễ dàng khống chế thân thể Trịnh Tú Nghiên, một mặt bởi vì phản ứng của Trịnh Tú Nghiên giống như nhạy cảm hơn so với trước đây, vừa nghĩ đến chuyện thân thể Trịnh Tú Nghiên bi người khác khai phát qua, Lâm Duẫn Nhi ghen tỵ đến điên rồi. Ghen tỵ như vậy làm Lâm Duẫn Nhi có dục vọng muốn giết chết Trịnh Tú Nghiên trong lòng ngực mình. Ngón tay của nàng cách lớp quần lót xoa nhẹ hoa đế Trịnh Tú Nghiên.
Trịnh Tú Nghiên cảm giác thân thể mình mềm xuống, chân tâm bị Lâm Duẫn Nhi xoa lấy, vừa đau xót vừa tê dại, để chân tâm xông ra nhiều nước hơn nữa, làm quần lót cũng ướt đẫm.
Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên vì quá trắng mà dễ dàng đỏ mặt, giờ phút này lại quyến rũ đến liêu nhân, Lâm Duẫn Nhi đã suy nghĩ rất nhiều, muốn độc chiếm người này. Nghĩ đến chuyện người khác cũng thấy được cô quyến rũ như thế, loại cảm giác ghen tỵ lại càng dâng cao hơn, đầu nàng chôn dưới cổ trắng nõn của Trịnh Tú Nghiên dùng sức hôn lấy cùng mút vào, để Trịnh Tú Nghiên không thể tự chủ nâng cổ lên. Mà Lâm Duẫn Nhi lại cảm giác được tay Lâm Duẫn Nhi vốn đang cách lớp quần lót xoa nắn, lại chui vào trong quần lót của cô, điều này làm cho một ít lý trí còn xót lại của Trịnh Tú Nghiên quay trở lại. Phản ứng đầu tiên của cô chính là, sẽ có người vào bất cứ lúc nào, chứ không phải là nàng không thể đụng vào cô.
"Buông tôi ra!" Trịnh Tú Nghiên cảnh cáo nói, cố gắng làm âm thanh mình xuống thật thấp, gạt bỏ dục tính và nâng cao uy hiếp.
"Nhưng thân thể của chị không muốn buông, ngón tay tôi bị hút rất chặc." Đối với lời cảnh cáo của Trịnh Tú Nghiên, Lâm Duẫn Nhi làm như không nghe thấy, ngón tay vẫn tiếp tục trượt vào bên trong hoa huyệt nóng ấm chặt chẽ, cảm giác ngón tay của mình bị thịt non mềm của Trịnh Tú Nghiên hút lấy, vừa chặc vừa nóng, giống như rất lâu rồi chưa có ai tiến vào. Lâm Duẫn Nhi cũng không muốn dừng lại giữa đường, nàng có thể đoán được, nếu nàng dừng lại, Trịnh Tú Nghiên sẽ quay mặt thành cao cao tại thượng, lạnh lùng không nói, đã như vậy, nàng liền muốn xé rách dáng vẻ cao cao tại thượng của cô, để cho cô thất thố trước mặt nàng, để cho mình vĩnh viễn cũng sẽ không nhìn thấy dáng vẻ kia.
Lúc ngón tay Lâm Duẫn Nhi tiến vào cơ thể Trịnh Tú Nghiên, Trịnh Tú Nghiên cũng hít một hơi, cô cực kỳ tức giận, nhưng thân thể của cô lại không thèm quan tâm đến chủ nhân đang nổi giận, cứ hút chặt lấy ngón tay Lâm Duẫn Nhi. Lâm Duẫn Nhi hơi động một cái, là có thể mang cho cô khoái cảm mãnh liệt, rõ ràng cô sợ lúc này có người đi vào, nhưng càng như vậy, thân thể cô lại càng thích, càng thêm kích thích, hút chặt lấy ngón tay Lâm Duẫn Nhi, dâm đãng làm cho Trịnh Tú Nghiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Thôi Tú Anh thấy Trịnh Tú Nghiên đi lâu quá vẫn chưa ra, nàng đứng trong hội trường thấy rất bất an, bởi vì nàng không quen biết ai cả. Thôi Tú Anh liền đi đến phòng rửa tay tìm, nhưng không nghĩ đến lại thấy một màn trực diện như vậy. Nàng không thể nào nghĩ đến chuyện Trịnh Tú Nghiên cao cao tại thượng lại cùng với Lâm Duẫn Nhi ở phòng rửa tay làm chuyện này, rất có cảm giác nữ thần cao cao tại thượng rơi vào tay kẻ phàm là Lâm Duẫn Nhi, màn này thực sự quá có tính gây sốc. Thôi Tú Anh biết Lâm Duẫn Nhi, không nói đến chuyện Lâm Duẫn Nhi bây giờ rất nổi tiếng, chỉ cần nghe người khác nhắc đến cũng đã rất nhiều lần. Mọi người khinh thường Lâm Duẫn Nhi vì nàng do Trịnh Tú Nghiên nâng đỡ, nghe nói được Trịnh Tú Nghiên bao nuôi, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên là không giả, sau đó còn nghe nói Lâm Duẫn Nhi vì nổi tiếng mà trở mặt vô tình hoặc vì Trịnh Tú Nghiên đá Lâm Duẫn Nhi, tam sao thất bản, không biết cái nào là thật. Mà khi Thôi Tú Anh nhìn một màn này, cảm giác giữa hai người không có chút dáng vẻ nào là chia tay, ít nhất thì màn kích tình này cũng giống như tình nhân không kiềm hãm được cảm giác của mình. Hai người đưa lưng về phía nàng nên nàng không nhìn ra động tác cụ thể, nhưng Thôi Tú Anh thấy Lâm Duẫn Nhi vén váy của Trịnh Tú Nghiên lên rất cao, nàng đoán nhất định Lâm Duẫn Nhi đưa tay vào đi. Đây là lần đầu tiên nàng thấy nữ nhân và nữ nhân diễn kích tình, nàng không nghĩ đến nữ nhân và nữ nhân cũng có thể kích tình như vậy, hình ảnh này làm Thôi Tú Anh đỏ mặt tới mang tai.
Thôi Tú Anh không dám đi vào quấy rầy hai người đang trong cơn kích tình, cũng không dám rời đi, dù sao ở đây lúc nào cũng có thể có người vào, Thôi Tú Anh có cảm giác Trịnh Tú Nghiên chắc chắn sẽ không thích chuyện người khác nhìn thấy dáng vẻ loạn ý tình mê của cô, nàng cảm thấy thay hai người đó canh giữ ở đây cũng tốt, nói thế nào Trịnh Tú Nghiên cũng là ân nhân của nàng.
Quả nhiên không bao lâu, có ba cô gái đi đến phòng rửa tay, Thôi Tú Anh bây giờ mới thấy hối hận vừa rồi sao lại đi tìm Trịnh Tú Nghiên, nàng cảm giác mình tuyệt đối đang cố gắng làm một chuyện không được trả ơn. Thôi Tú Anh do dự không biết có nên đi vào nhắc nhở Trịnh Tú Nghiên có người đến hay không, nhưng cho dù có nhắc nhở hay không, nàng cảm thấy Trịnh Tú Nghiên cũng sẽ không ban cho nàng sắc mặt tốt. Cân nhắc một chút, Thôi Tú Anh vẫn nhắm mắt đi vào.
"A, hai người đang làm gì?" Thôi Tú Anh không thể không cắt đứt màn kích tình này của hai người, còn phải làm bộ như vừa mới thấy, dáng vẻ như kiểu nhìn không hiểu gì.
Lâm Duẫn Nhi thấy Thôi Tú Anh, trong lòng rất không thoải mái, nàng vì ghen tị mà có chút tức giận dùng sức cắm một cái vào thân thể Trịnh Tú Nghiên, sau đó mới rút ngón tay ra khỏi cơ thể cô, đưa ngón tay còn dính mật dịch trong suốt quơ quơ trước mặt Trịnh Tú Nghiên và Thôi Tú Anh. Thôi Tú Anh muốn vờ như không hiểu cũng không được, sắc mặt ửng đỏ, lá gan của Lâm Duẫn Nhi quá lớn, dám làm như vậy. Thôi Tú Anh len lén nhìn qua gương mặt của Trịnh Tú Nghiên, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, đơn giản mà nói không có gì đặc sắc hơn, nàng liền biết mình xong đời, tuyệt đối Trịnh Tú Nghiên sẽ vì mất mặt mà nổi giận với mình.
Chân Trịnh Tú Nghiên vốn đang vô lực, cảm giác lại mãnh liệt, giờ lại như rớt từ thiên đường rớt xuống địa ngục, thậm chí còn để Thôi Tú Anh thấy dáng vẻ tao lãng của mình, lại nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi cố tình bày ra ngón tay ướt át trước mặt mình, xấu hổ đến mức chui xuống một cái hố nào đó.
"Xem ra thanh thuần không thể thỏa mãn được nhu cầu của Lâm đại tiểu thư, tôi có thể làm cho Trịnh Tú Nghiên đại tiểu thư thoái mái hơn, có đúng không?" Ngược lại Lâm Duẫn Nhi rất bình tĩnh giúp Trịnh Tú Nghiên chỉnh chu lại y phục có chút xốc xếch, sau đó đưa môi đến tai Trịnh Tú Nghiên mập mờ nói.
"Cút!" Trịnh Tú Nghiên thẹn quá hóa giận gầm nhẹ với Lâm Duẫn Nhi.
Thôi Tú Anh nghe lời nói của Lâm Duẫn Nhi nhưng vẫn phải giả vờ như không nghe, nàng thầm nghĩ trước kia hai người này nhất định có khẩu vị rất nặng, chia tay vẫn không quên đưa một tay trở lại, không nhìn ra Trịnh Tú Nghiên lại là người như thế. Bình thường Trịnh Tú Nghiên có tính khiết phích cở nào, còn không cho phép mình đụng vào người cô, giống như hôm nay phải đeo bao tay mới có thể níu lấy tay cô, lại dám chê mình mà ở phòng rữa tay chơi trò kích tình với Lâm Duẫn Nhi, haixz, thực sự là đối đãi khác biệt.
Lâm Duẫn Nhi cười nhạt, sau đó ưu nhã rửa tay một cái, nếu không có vẻ nhìn nàng sẽ rất là biến thái. Lâm Duẫn Nhi đúng là không muốn rửa tay cũng phải rửa,dù nàng vẫn lưu luyến mùi vị quen thuộc của Trịnh Tú Nghiên trên ngón tay kia. Rửa tay xong rồi, Lâm Duẫn Nhi làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, rời khỏi phòng rửa tay.
Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy thái độ của Lâm Duẫn Nhi, cô có cảm giác mình giống như món đồ miễn phí, thậm chí còn là dạng tự đưa tới cửa, trong lòng nổi lên một đóm lửa nhỏ, từ từ lớn lên.
Thật ra khi Thôi Tú Anh nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Lâm Duẫn Nhi, và gương mặt tức giận mà ủy khuất của Trịnh Tú Nghiên, đột nhiên lại cảm thấy, Lâm Duẫn Nhi mới thực sự là người chế ngự Trịnh Tú Nghiên.
Chương 16
Trong lòng Lâm Duẫn Nhi nào có bình tĩnh như vậy, tất cả đều là giả vờ, sau khi nàng đi ra ngoài, tránh khỏi tầm mắt của Trịnh Tú Nghiên, dựa vào tường, ôm lấy tim mình, giờ phút này, thân thể mới bắt đầu kịch liệt co rút lại. Nàng không dám tưởng tượng mình vừa rồi dám càng rỡ với Trịnh Tú Nghiên như vậy, nhưng nghĩ đến phản ứng của Trịnh Tú Nghiên vẫn quyến rũ như trước kia, nàng lại không hối hận vì sự to gan và càn rỡ của mình lúc đó. Vừa rồi, trong nháy mắt ấy, nàng cảm thấy Trịnh Tú Nghiên còn yêu nàng, ít nhất là thân thể còn yêu, đó là hy vọng xa vời còn xót lại của mình. Lâm Duẫn Nhi đưa ngón tay mới vừa rồi tiến vào cơ thể Trịnh Tú Nghiên đặt lên chớp mũi nhẹ nhàng ngửi một cái, giống như vẫn còn lưu lại hơi thở của Trịnh Tú Nghiên ở trên.
"Bây giờ đi về!" Quần lót ẩm ướt để cho Trịnh Tú Nghiên có tính khiết phích rất không thoải mái, cho dù là thân thể hay nội tâm, đều không thoải mái đến cực điểm. Cô hoàn toàn không có tâm tư tiếp tục tham dự buổi tiệc, chẳng qua là mặt vô biểu tình làm bộ như cái gì cũng chưa xảy ra. Thôi Tú Anh thấy không khí xung quanh Trịnh Tú Nghiên bị ép đến mức thấp nhất, trên mặt cô cũng nhiễm một tầng băng sương, không dám hỏi cái gì, cũng không dám nói cái gì, chẳng qua là im lặng đi theo Trịnh Tú Nghiên.
Trịnh Tú Nghiên không hiểu tại sao mình lại để cho sự việc tiến triển thành như vậy, rõ ràng cô muốn nhục nhã Lâm Duẫn Nhi, cớ sao lại thành Lâm Duẫn Nhi nhục nhã cô, thân thể lại có thể ở ngay chỗ đó để Lâm Duẫn Nhi muốn làm gì thì làm mà không chút nào phản kháng, một chút kháng cự cũng không có. Nhớ tới những chuyện lúc nãy, Trịnh Tú Nghiên có cảm giác như mình bị trúng tà, thân bất do kỷ. Vừa nghĩ đến chuyện mình ở chỗ đó thiếu chút nữa cùng Lâm Duẫn Nhi hoàn thành toàn bộ, nghĩ đến ngón tay Lâm Duẫn Nhi mang đến cảm giác mãnh liệt cho mình, tâm tình Trịnh Tú Nghiên vô cùng bực tức, thân thể của cô đã không còn giống như thân thể của cô nữa, cứ như tao lãng đói khát làm cô cũng muốn nhe răng. Nếu như nói lúc trước cô phóng đãng trước mặt Lâm Duẫn Nhi, bởi vì thân thể bị linh hồn Lâm Duẫn Nhi khác chiếm giữ, mà bây giờ, rõ ràng lại là linh hồn của cô, cũng có thể để chuyện như vậy xảy ra, Trịnh Tú Nghiên thực sự không thể nhìn thẳng vào nội tâm của mình, cô đem trách nhiệm giao cho thân thể im lặng không tiếng phản kháng này.
Thật ra thì không thể hoàn toàn trách thân thể của cô, cô thường xuyên nằm mơ thấy xuân mộng quấy nhiễu, thân thể vốn đã tìm bất mãn, lúc trước còn bị khai phát sâu như vậy, thân thể đói bụng nữa năm, bình thường đã rất nhạy cảm rồi, lại đụng thêm một Lâm Duẫn Nhi vô cùng quen thuộc, thân thể chẳng qua bày ra phản ứng thành thật mà thôi.
Cuộc sống trước giờ của Trịnh Tú Nghiên đều là cao cao tại thượng, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, hoàn toàn nắm trong tay sinh mệnh của mình, không cho phép có bất kỳ sai lệch nào. Nghĩ đến chuyện Lâm Duẫn Nhi có thể đùa cợt mình, nghĩ đến chuyện bị Thôi Tú Anh thấy cảnh mình mất thể diện như vậy, hình tượng của cô hoàn toàn bị sụp đổ. Trịnh Tú Nghiên cảm giác từ khi mình bị hai Lâm Duẫn Nhi vây vào xong, quỹ đạo nhân sinh của cô đã không thể khống chế được mà trợt đi, không thể khống chế được. Trịnh Tú Nghiên ghét tất cả mọi chuyện rơi khỏi tầm kiểm soát của mình.
Rất nhanh, Trịnh Tú Nghiên đưa Thôi Tú Anh đến ngôi biệt thự lúc trước Lâm Duẫn Nhi ở kia.
Thôi Tú Anh nhìn Trịnh Tú Nghiên âm tình bất định, vẻ mặt biến hóa khó lường, trong đầu có dự cảm bất thường, bởi vì bình thường cô đưa nàng quay về nhà liền quay đi, ngay cả một câu nói cũng không muốn ban cho. Tư thái cao cao tại thượng, luôn làm Thôi Tú Anh kính nể đến khủng hoảng, mà nàng lại nghe nói trước đây Trịnh Tú Nghiên đối với Lâm Duẫn Nhi rất ôn nhu thể thiếp, nói thật ra, nàng không thể nào tưởng tượng được cái dáng vẻ ôn nhu thể thiếp đó của Trịnh Tú Nghiên.
Bây giờ Trịnh Tú Nghiên lại để nàng vào biệt thự, Thôi Tú Anh cho rằng bây giờ Trịnh Tú Nghiên không muốn nhìn thấy nàng mới đúng, dù sao thấy nàng cũng sẽ nhắc nhở cô vừa rồi bị Lâm Duẫn Nhi như vậy như vậy. Nhưng mà không dám nói Trịnh Tú Nghiên ngạo kiều, thật ra thì cũng có chút hưởng thụ, có lẽ chẳng qua là hai người đang chơi một loại tình thú mới, có lẽ không ngược sẽ không vui, dù sao lúc đó nhìn mặt Trịnh Tú Nghiên cũng không có chút nào là không cam lòng.
"Tắm rửa thật sạch, chờ chút tôi đến phòng cô." Trịnh Tú Nghiên lãnh đạm nói với Thôi Tú Anh, dù sao cô cũng là dùng tiền mua Thôi Tú Anh, tự nhiên sẽ suy nghĩ đến chuyện muốn gì được đó, Thôi Tú Anh tất nhiên phải hiểu rõ điều này. Trịnh Tú Nghiên muốn xác định thân thể cô có phải dâm đãng như vậy hay không, nếu như vậy, cũng không phải nhất định không phải là Lâm Duẫn Nhi thì không thể, cùng những cô gái sạch sẽ khác cũng có thể, chỉ cần không phải là Lâm Duẫn Nhi là được.
Thôi Tú Anh nghe vậy hơi sửng sờ, Trịnh Tú Nghiên này vừa rồi bị nàng cắt đứt nên bất mãn, muốn nàng lắp vào sao? Hay là sớm biết nàng đã canh giữ ở cửa, muốn nàng đuổi hết mấy người đi vào nhà vệ sinh đi?
"Ò, được" Nhưng Thôi Tú Anh cũng không cự tuyệt, nàng cảm thấy so với chuyện bị Trịnh Tú Nghiên làm cái gì đó, vẫn còn hơn bị mấy tên nam nhân bỉ ổi đến gần, dù sao, dáng dấp của Trịnh Tú Nghiên quả thực rất đẹp, so với Lâm Duẫn Nhi hay nàng cũng đều đẹp hơn một chút, lại có tiền, dù sao cũng không ủy khuất chính mình, nhưng cảm giác thì có chút lạ. Ngay từ đầu nàng đã chuẩn bị để Trịnh Tú Nghiên chà đạp nàng, nhưng Trịnh Tú Nghiên không làm như vậy, làm nàng nghĩ mình đã tránh được một kiếp, quả nhiên không thể may mắn hoài như vậy. Bất quá, nhìn chuyện hôm nay, Trịnh Tú Nghiên giống như là kiểu nằm dưới, nội tâm Thôi Tú Anh lại đưa ra kết luận. Trịnh Tú Nghiên rất đẹp, nhưng nàng vẫn cảm thấy mình thay thế vị trí của Lâm Duẫn Nhi làm chuyện này, cảm giác sẽ rất là kỳ quái, dù sao một muốn chủ động, một là bị động chịu đựng cũng không đúng lắm. Chủ động làm chuyện mình không thích, và bị động tiếp nhận bị người khác làm chuyện không thích, vẫn còn có chút khác biệt, mà dù sao không chênh lệch quá nhiều cũng được, Thôi Tú Anh đưa đám suy nghĩ.
Lúc Trịnh Tú Nghiên tắm, sờ đến chân tâm của mình, cảm giác trơn ướt nhắc nhở cô chuyện xảy ra hôm nay, thân thể đúng thật là nhung nhớ, nhưng nội tâm lại hỏng mất, vừa mới nghĩ thân thể mình vẫn lưu luyến ngón tay Lâm Duẫn Nhi, cô muốn dìm mình chết chìm trong nước. Trịnh Tú Nghiên quả thật cũng đem đầu cô vùi vào trong nước, đến khi thở không được mới nâng lên. Không nên tức giận, đây là thân thể của mình, mình không nhận cũng không được, cũng không nên vì thân thể quá dâm đãng mà đi tự sát đi!
Trịnh Tú Nghiên tắm xong, quả nhiên đi đến phòng Thôi Tú Anh.
"Cởi quần áo!" Trịnh Tú Nghiên rất trực tiếp ra lệnh, bộ dạng như tôi chính là đại gia, tôi muốn hưởng thụ bộ dáng của cô.
Chương 17
Không có ôn nhu, không có không khí, chỉ có lạnh nhạt ra lệnh, Thôi Tú Anh cảm giác rất không tốt, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nghe lời cởi quần áo ra, xấu hổ lộ ra nửa thân trên.
"Đứng lên, cởi hết toàn bộ." Trịnh Tú Nghiên đối với chuyện Thôi Tú Anh lộ ra vẻ mặt đó hiển nhiên không hài lòng, tuy nói gương mặt Thôi Tú Anh so với Lâm Duẫn Nhi đẹp hơn, nhưng vóc người lại không được như Lâm Duẫn Nhi, ngực Thôi Tú Anh quá nhỏ, quá gầy, trên người cũng không có bao nhiêu thịt, giống như vừa mới dậy thì xong. Thật ra mặc dù Thôi Tú Anh ngực có nhỏ, nhưng vóc người lại không kém, tương xứng đẹp mắt, chẳng qua Trịnh Tú Nghiên không hề phát hiện, chuyện cô đem vóc người của Lâm Duẫn Nhi làm tiêu chuẩn, sau đó làm ra vẻ bắt bẻ, muốn để Thôi Tú Anh cởi hết toàn bộ, để xem có thể không chê được hay không.
Mặc dù nội tâm Thôi Tú Anh muốn hỏng mất, nhưng vẫn nghe lời đứng lên, cởi hết toàn bộ y phục, mà ý tứ chê trách trong mắt Trịnh Tú Nghiên kia là sao chứ? Thôi Tú Anh nghĩ bản thân mình mà có thể mạnh mẽ cốt khí, nhất định sẽ quăng một đống tiền vào mặt Trịnh Tú Nghiên, sau đó dùng mũi xoay ngang một góc 45 độ hừ nhẹ Trịnh Tú Nghiên, lão nương không bán thân! Nhưng cảnh tượng như vậy Thôi Tú Anh cũng chỉ dám tưởng tượng, trên thực tế, nàng thiếu Trịnh Tú Nghiên rất nhiều, không có mạnh mẽ, cũng không có cốt khí, cho dù trong lòng rất khó chịu, vẫn phải như thịt heo, để người mua xem xét trả giá.
Trịnh Tú Nghiên nhìn Thôi Tú Anh khỏa thân, một chút dục vọng cũng không có, nhìn lâu lại càng cảm thấy muốn chê, trừ gương mặt có thể nhìn được ra, tất cả đều không bằng mình và Lâm Duẫn Nhi.
"Mặc vào" Trịnh Tú Nghiên buông tha chuyện muốn công Thôi Tú Anh, hiển nhiên là cô không có hứng thú với nàng, cô suy nghĩ, làm chuyện này rõ ràng chỉ cần nằm xuống hưởng thụ, nằm trên chắc là không thoải mái đi, không cần phải công.
Nội tâm Thôi Tú Anh đã mắng Trịnh Tú Nghiên rất nhiều lần, cô là đồ khốn, muốn gì mà để tôi cởi quần áo, chơi đùa thì chơi đùa, muốn tôi cởi quần áo, lão nương cũng đã ngoan ngoãn cởi quần áo, ý tứ chê cười trên mặt cô là ý gì hả, rõ ràng không thể làm công được, lại nhìn tôi như phù dung tỷ tỷ, nội tâm của cô thật là biến thái quá đi! Cô là thụ, nói thẳng đi, còn làm bộ, kiểu cách!
Thôi Tú Anh mặc quần áo lại, một bộ dáng tiểu tức phụ.
"Để em làm cho", mặc dù nội tâm Thôi Tú Anh mắng Trịnh Tú Nghiên rất nhiều lần, nhưng hành động và ngôn ngữ vẫn còn rất thể thiếp, xem như Trịnh Tú Nghiên muốn làm thụ mà không thể mở miệng đi. Thôi Tú Anh đưa tay cởi y phục trên người Trịnh Tú Nghiên. Thôi Tú Anh có cảm giác mình tiền đồ vô lượng, có thể ủy khuất chính mình, đem thần tài phục vụ thật tốt, tránh để Trịnh Tú Nghiên ra vẻ đại gia chơi đùa dù nội tâm khó chịu. Thôi Tú Anh vừa cởi quần áo Trịnh Tú Nghiên, trong lòng rơi lệ, ngoài mặt vẫn phải giả vờ vui vẻ, đại gia, tôi phục vụ ngài, tôi vô cùng vinh hạnh. Lần nữa Thôi Tú Anh cảm thấy sinh tồn được không dễ, cảm giác được số mạng của mình thực sự là bi thảm. Bất quá nói lại, Trịnh Tú Nghiên thực sự quá đẹp, cho dù là gương mặt hay là vóc người, cô quả thật tốt hơn nàng rất nhiều, khó trách cô muốn chê nàng, vân vân, nàng đang không chú ý trọng điểm sao?
Trịnh Tú Nghiên cam chịu hành động của Thôi Tú Anh, nhưng cảm giác lại có cái gì đó không đúng, vừa rồi rõ ràng nhớ đến Lâm Duẫn Nhi chạm đến thân thể còn hưng phấn, sao bây giờ lại giống như ngủ say, một chút phản ứng cũng không có, hơn nữa cảm giác lại rất phiền, hận không thể đuổi Thôi Tú Anh đang cởi quần áo mình như đuổi ruồi. Nhưng mà, cô vẫn phải nhịn cảm giác đáng ghét đó, đến khi ngón tay Thôi Tú Anh đụng chạm đến da thịt cô, lỗ chân lông của cô đều dựng đứng lên, cảm giác này rõ ràng không phải là thoải mái, mà là chán ghét.
"Ghê tởm!" Trịnh Tú Nghiên không thể nhịn được nữa, không khách khí trực tiếp đẩy Thôi Tú Anh ra, cô cảm thấy rất không hợp lý, tại sao Lâm Duẫn Nhi làm cái gì, thân thể của cô cũng sẽ không ghét, hơn nữa còn hiện ra một bộ dạng đói khát lâu năm, nhưng khi đổi người, cảm giác lại kém nhiều như vậy?
Thôi Tú Anh bị Trịnh Tú Nghiên thô lỗ đẩy ra đưa mắt nhìn trần nhà, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nội tâm không nhịn được liếc mắt nhìn Trịnh Tú Nghiên một cái, đại gia ngài, thật là khó phục vụ! Lúc cô với Lâm Duẫn Nhi ở phòng rửa tay làm cái gì đó, cô có nói ghê tởm không?
Mặc dù Trịnh Tú Nghiên đi khỏi phòng Thôi Tú Anh, nhưng không rời khỏi biệt thự này, mà bất tri bất giác lại đi đến phòng ngủ lúc trước của mình. Mặc dù đã đổi drap giường, không thể lưu lại dấu vết của Lâm Duẫn Nhi được nữa, nhưng Trịnh Tú Nghiên nằm lên đây vẫn không khỏi nhớ đến chuyện kia của Lâm Duẫn Nhi và cô, trên giường hình như vẫn còn lưu lại hơi thở của nàng, đối với chuyện này, cô lại không có một chút bài xích. Trịnh Tú Nghiên cảm giác thân thể mình như gặp ma chướng, hơn nữa là do Lâm Duẫn Nhi hạ lạc ấn ký trên người cô, giống như chỉ mình Lâm Duẫn Nhi mới có thể đụng chạm được. Phát hiện này, làm cho Trịnh Tú Nghiên có chút vô lực ôm gối đầu, cô có cảm giác nhân sinh của mình đã bị phá hủy toàn bộ, mà kẻ gây tội chính là tên Lâm Duẫn Nhi kia.
Trịnh Tú Nghiên nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lâm Duẫn Nhi ở trên giường này, dùng đủ loại tư thế tiến vào thân thể cô, cô bi kịch phát hiện, thân thể vừa rồi như ngủ chết của mình, bây giờ theo trí nhớ lại bắt đầu thức tỉnh làm cô xốn xang, đặc biệt là nghĩ đến chuyện xấu hổ Lâm Duẫn Nhi làm với cô hôm nay, cùng những chuyện trong trí nhớ của cô, khoái cảm lại có thể giống nhau đến như vậy, thậm chí còn mãnh liệt hơn. Hôm nay là lần đầu tiên cô chân chính cảm thụ loại cảm giác đó bằng chính linh hồn của mình, những cảm giác trong trí nhớ giờ đây cũng đan cùng một chỗ, làm cho Trịnh Tú Nghiên sinh ra một cỗ ảo giác, hình như những quá khứ đó, cũng thuộc về mình.
Trịnh Tú Nghiên không tự chủ kẹp chặt hai chân thon dài của mình, bởi vì cô có cảm giác xấu hổ vì giữa hai chân mình giống như đã xông ra thứ chất lỏng đáng chết kia. Đây cũng không phải là lần đầu tiên, mỗi lần xuân mộng tỉnh lại, giữa hai chân cô đều có thứ chất lỏng làm người ta không thể nhe răng này, mỗi lần như thế, cô đều đem quần lót ném vào thùng rác, đạt tới trình độ hủy thi diệt tích. Chẳng qua đều làm cho dì người làm dọn dẹp căn phòng của Trịnh Tú Nghiên không hiểu, gần đây đại tiểu thư đang xảy ra chuyện gì, sao tự nhiên lại ném quần lót vào thùng rác, hơn nữa tần suất ném càng ngày càng thường xuyên, quần lót vơi đi cũng nhiều, nhưng vẫn không sao, đại tiểu thư vui là được rồi, càng im lặng chuẩn bị thật nhiều quần lót mới cho Trịnh Tú Nghiên.
Trịnh Tú Nghiên cực kỳ ghét loại cảm giác này, nhưng cô không thể khống chế phản ứng của thân thể mình, một lần nữa Trịnh Tú Nghiên không thể không cởi quần lót xuống, nhìn quần lót quả nhiên dính chất lỏng trơn ướt, thực sự là không có cách nào nhìn thẳng. Cô suy nghĩ, thân thể của cô thực sự là bất mãn sao? Lâm Duẫn Nhi và mình không phải là nữ nhân sao, tay cô ta có thể sử dụng, tay cô cũng có thể dùng, không cần phải là Lâm Duẫn Nhi thì không được. Trịnh Tú Nghiên nghĩ như vậy, thật ra đối với thân thể của mình đã tuyệt vọng, chuẩn bị 'bình đã sứt lại mẻ".
Chương 18
Trịnh Tú Nghiên trải qua nội tâm giãy dụa mấy phen xong mới đưa tay đến giữa chân mình. Cô đè xuống cảm giác xấu hổ, đưa tay xâm nhập chân tâm, có lẽ cho tới bây giờ cũng chưa từng có kinh nghiệm làm mấy chuyện này, nên cô cảm thấy thân thể mình không cho ngón tay mình chút mặt mũi nào, không có quá nhiều cảm giác. Rõ ràng thân thể này rất dâm đãng, chỉ cần bị Lâm Duẫn Nhi tùy ý sờ mấy cái thì có thể tiến vào trạng thái, vậy mà bây giờ lại đặc biệt căng thẳng. Trịnh Tú Nghiên không khỏi hồi tưởng lại hình ảnh tối hôm qua, thân thể cô quả nhiên lại bắt đầu có cảm giác, cô có ảo tưởng đây là ngón tay của Lâm Duẫn Nhi, thân thể của cô lại dễ dàng bị lừa gạt, lập tức ướt....
Rốt cục vẫn là không có kinh nghiệm, ngón tay Trịnh Tú Nghiên không dám tiến vào trong mình, chẳng qua chỉ vuốt ve bên ngoài, lần đầu tiên tự mình làm mình khoái cảm xong, Trịnh Tú Nghiên phát hiện thân thể của cô thoải mái, nhưng nội tâm lại không thoải mái, thậm chí khi bị Lâm Duẫn Nhi xâm phạm thân thể mình, cũng không đến nổi không thoải mái như vậy. Mình lại có thể luân lạc như thế, tự chịu cảm giác rơi xuống, bất mãn đến độ phải dựa vào ngón tay của chính mình, loại cảm giác xấu hổ này lại trồi lên một lần nữa. Hơn nữa, coi như bản thân tự diễn, lại không có cách nào không nghĩ đến Lâm Duẫn Nhi, cô có cảm giác bản thân mình đúng là bệnh hoạn.
Thật ra thì bất mãn đâu chỉ có mình Trịnh Tú Nghiên, Lâm Duẫn Nhi cũng vì một màn trong phòng rửa tay với Trịnh Tú Nghiên, mà thân thể ngủ say cũng tỉnh lại. Dù sao Trịnh Tú Nghiên vẫn chỉ là thân thể muốn tìm bất mãn, còn đối với Lâm Duẫn Nhi yêu Trịnh Tú Nghiên, thì thân thể và nội tâm đối với Trịnh Tú Nghiên là cực độ khẩn cầu, cảm giác của nàng so với Trịnh Tú Nghiên càng mãnh liệt hơn gấp nhiều lần. Nàng khát vọng Trịnh Tú Nghiên yêu nàng, khát vọng được tay của Trịnh Tú Nghiên du tẩu trên người nàng, nàng cũng khát vọng muốn đè Trịnh Tú Nghiên dưới thân muốn làm gì thì làm, nàng ảo tưởng các loại cảnh tượng của nàng và Trịnh Tú Nghiên, so với chuyện Trịnh Tú Nghiên có cảm giác không được tự nhiên kia, nàng lại không kháng cự cảm giác chân thật của nội tâm và thân thể mình. Đối với chuyện mình giải quyết nhu cầu của thân thể, nàng không có nhiều chướng ngại trong lòng, chẳng qua là cảm giác lên đỉnh xong cũng không thỏa mãn, ngược lại, nội tâm nàng lại có cảm giác trống rỗng nhiều hơn trước đây. Nàng càng muốn Trịnh Tú Nghiên, nhớ đến Trịnh Tú Nghiên cũng muốn điên rồi, chỉ có thể cố gắng khắc chế bản thân ngăn lại xung động muốn đi tìm Trịnh Tú Nghiên. Nàng sợ mình tự ti đi cầu xin Trịnh Tú Nghiên, mặc dù không thương mình, cũng không nên để cho mình rời đi như vậy, rõ ràng Trịnh Tú Nghiên không thích nàng tự ti, nên Lâm Duẫn Nhi cũng không thể để mình tự ti trước mặt Trịnh Tú Nghiên.
Nàng không hiểu, nguyên nhân không phải do cha mẹ, tại sao Trịnh Tú Nghiên lại không cần nàng nữa, rõ ràng thân thể của cô đối với nàng vẫn nhạy cảm như vậy cơ mà. Một mặt khác, Lâm Duẫn Nhi lại cảm thấy rất bất an, nàng cảm thấy Trịnh Tú Nghiên bây giờ và Trịnh Tú Nghiên trước kia tưởng chừng như hai người khác nhau, cách các nàng nói chuyện, vẻ mặt, còn cảm giác dành cho nàng, đều là hoàn toàn khác nhau. Trịnh Tú Nghiên trước kia ôn nhu, có chút u buồn, tâm sự cũng nặng nề, nội tâm giống như mang một cái bóng, mà Trịnh Tú Nghiên bây giờ, một chút cũng không có ôn nhu, đặc biệt còn ngạo kiều, nhưng nội tâm lại trong sáng, không có âm úc, mặc dù còn có một chút oán khí với nàng. Dĩ nhiên Lâm Duẫn Nhi không hiểu oán khí của cô từ đâu mà có. Nàng không biết rốt cục Trịnh Tú Nghiên xảy ra chuyện gì để thay đổi thành như vậy, làm tính tình của cô biến hóa lớn như thế, giống như biến thành một người khác, rõ ràng là thân thể vẫn giống như vậy, ngay cả phản ứng cũng vậy cơ mà.
Bởi vì nội tâm cực kỳ không thoải mái, sau lần đó, mặc dù Trịnh Tú Nghiên có bất mãn, cũng không muốn dựa vào ngón tay của chính mình để giải quyết nhu cầu. Ngay cả nhớ tới chuyện đó, cô cũng cảm thấy đó là chuyện cực kỳ mất mặt, tự động hạ thấp đến độ để bản thân không còn miếng sỉ diện. Nhưng mà sau đó cô có nằm mơ thấy xuân mộng đáng chết, cảm giác của cô cũng không mãnh liệt đến độ phải dựa vào chính mình để giải quyết. Cô đoán ngày đó mình mất khống chế đến độ như vậy, là vì thân thể bị Lâm Duẫn Nhi trực tiếp kích thích. Chỉ cần tránh xa Lâm Duẫn Nhi, Trịnh Tú Nghiên cảm thấy sẽ không sao, trước đó Trịnh Tú Nghiên còn muốn kích thích tổn thương Lâm Duẫn Nhi, bây giờ vì lý do an toàn, cô quyết định không đi trêu chọc Lâm Duẫn Nhi nữa. Nhưng mà như vậy thì, nội tâm của Trịnh Tú Nghiên lại không thoải mái, dựa vào cái gì mình là người bị hại, mà lại phải chật vật như thế, giống như cái đuôi đi theo người.
Thật ra thì cô muốn nâng đỡ Thôi Tú Anh, phần lớn là vì muốn kích thích Lâm Duẫn Nhi, nhưng vẫn còn một nguyên nhân khác, là vì tập đoàn của cô cũng muốn mở rộng sang giới giải trí. Trước đây không lâu, cô thành lập một công ty giải trí, bây giờ ký với không ít người mới, nhưng trọng điểm vẫn là bồi dưỡng Thôi Tú Anh. Nhan sắc Thôi Tú Anh có giá trị rất cao, thêm phần quan hệ, tốt hơn rất nhiều, để Thôi Tú Anh ký hợp đồng bán thân mười năm cũng rất dễ dàng. Trước đó nâng đỡ Lâm Duẫn Nhi, trừ đi chuyện động thân thể, bàn về chuyện làm ăn thôi, chỉ số lợi nhuận vẫn rất khả quan, một ngôi sao mới nổi chính là một vũ khí kiếm tiền lợi hại.
Trước đó vì oán khí đối với hai người Lâm Duẫn Nhi này, nên cô không muốn nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi, muốn cho Lâm Duẫn Nhi cút được bao xa thì cút đi, đem hợp đồng của Lâm Duẫn Nhi bán lại cho công ty khác, bây giờ Trịnh Tú Nghiên quả nhiên có chút hối hận. Lợi dụng thân phận của mình nâng đỡ nàng nổi tiếng, còn bồi thân thể của mình, chỗ tốt còn chưa thấy, chỉ thấy toàn thua thiệt! Quả nhiên tức giận không phải việc làm của lý trí, cô nên lợi dụng Lâm Duẫn Nhi kiếm tiền cho mình mới đúng, phải bù lại tất cả giá trị cho cô, cô muốn nàng đi đông, nàng không thể đi tây, muốn thoải mái sống qua ngày hả, không có cửa! Dù sao khắp nơi bây giờ đều là bảng quảng cáo của Lâm Duẫn Nhi, tự mình muốn không nhìn đến Lâm Duẫn Nhi cũng khó khăn!
Nếu không, mua trở lại? Nhưng suy nghĩ một chút, Trịnh Tú Nghiên cũng cảm giác do mình tùy tiện bán, hơn nữa mua lại giá cao, chuyện làm ăn như vậy tuyệt đối sẽ được ghi vào lịch sử đen tối của mình. Nhưng mà, xem như cô xem trọng lợi nhuận của Lâm Duẫn Nhi đi, giống như mua cổ phiếu vậy, bán 10 đồng, mua về 30 đồng, có thể kiếm được 35 đồng cũng không chừng, đáng giá để mua về, huống chi Trịnh Tú Nghiên cũng cảm thấy Lâm Duẫn Nhi đáng giá đến 50 đồng. Có thể làm cho cô nhớ mãi không quên, thế nào cũng phải có giá trị hơn 50 khối không phải sao?
Dĩ nhiên Trịnh Tú Nghiên ngạo kiều, căn bản không ý thức được, đây chỉ là nội tâm của cô muốn lấy cớ đến gần Lâm Duẫn Nhi, có cớ gì đàng hoàng hơn so với làm ăn kinh doanh đây?
Chương 19
"Trịnh Tú Nghiên muốn mua em về, em có ý kiến gì không?" Hoàng Mỹ Anh nói với Lâm Duẫn Nhi khi nàng mới vừa vào phòng làm việc của mình.
Rất hiển nhiên, Lâm Duẫn Nhi vừa nghe xong tin tức này, nhịp tim liền loạn đi mấy nhịp. Lúc đầu, Trịnh Tú Nghiên bán hợp đồng của mình đi, nàng cảm giác được Trịnh Tú Nghiên kiên quyết không muốn có chút quan hệ nào với nàng, nên nàng không nghĩ đến chuyện Trịnh Tú Nghiên sẽ mua nàng về.
"Chị ấy thực sự muốn mua về?" Lâm Duẫn Nhi không xác định hỏi, nàng không có cơ hội đến gần Trịnh Tú Nghiên, mà lần này Trịnh Tú Nghiên lại muốn mua nàng về, mặc dù không còn quan hệ như trước kia, nhưng chị ấy vẫn là bà chủ của mình, có bao nhiêu cơ hội tiếp xúc, nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Duẫn Nhi mừng rỡ vạn phần.
"Giá cả chúng tôi nói đã rất ổn, nếu như em muốn ở lại, tôi cũng không bán, nếu em muốn đi với cô ấy, tôi cũng không cản."
Hoàng Mỹ Anh cảm thấy ánh mắt của Trịnh Tú Nghiên rất chính xác, nếu là cô, cô cũng sẽ không nâng đỡ một người như Lâm Duẫn Nhi, vì nguy hiểm rất nhiều, nhưng Trịnh Tú Nghiên lại dám, đưa một người không tính là cực kỳ xinh đẹp như Lâm Duẫn Nhi làm cho nổi tiếng, hơn nữa, nổi tiếng trên dự liệu của cô.
Nếu như theo lựa chọn của Hoàng Mỹ Anh, cô sẽ ưu tiên nâng đỡ Thôi Tú Anh, nhan sắc của Thôi Tú Anh làm người khác cự kỳ ấn tượng, Hoàng Mỹ Anh vốn định trả lại Lâm Duẫn Nhi cho Trịnh Tú Nghiên, nhưng điều kiện là đổi ngang Thôi Tú Anh, cô có mắt nhìn thấy Thôi Tú Anh sau này sẽ có thể thành công. Mặc dù đối mặt với Thôi Tú Anh chỉ mấy lần, nhưng Thôi Tú Anh để lại ấn tượng cho cô rất sâu, thậm chí đến khả năng diễn xuất, Hoàng Mỹ Anh cũng cảm thấy Thôi Tú Anh có ngộ tính cao hơn Lâm Duẫn Nhi, nhan sắc cũng tốt hơn, cô cảm thấy Thôi Tú Anh ở trong nghề cũng sẽ dài hơn, đương nhiên là nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy đến. Nhưng mà Lâm Duẫn Nhi rất cố gắng, không giống những nghệ sĩ khác dễ dàng bỏ cuộc đi xuống, tiền đồ của Lâm Duẫn Nhi cũng là vô lượng. Chẳng qua Hoàng Mỹ Anh cảm thấy Lâm Duẫn Nhi chỉ cố gắng bề ngoài, trong nội tâm còn có một ý đồ khác mạnh hơn, sau hợp đồng ba năm, đại khái sẽ không do dự phá bỏ, dù sao ba năm cũng sẽ trôi qua rất nhanh. Cô không có ân với Lâm Duẫn Nhi, không giống như Trịnh Tú Nghiên có ân, còn không bằng bán nhân tình trả lại cho Trịnh Tú Nghiên, thuận tiện lấy được một Thôi Tú Anh còn chưa thành danh.
Ở trong thế giới của Lâm Duẫn Nhi đời trước, Thôi Tú Anh đúng là được Hoàng Mỹ Anh vô tình phát hiện, trong thời gian này, Thôi Tú Anh cũng đúng là bắt đầu nổi tiếng, hơn nữa còn đứng vững vàng trong nước đến mười mấy năm, khi đó Thôi Tú Anh là mây trên trời, Lâm Duẫn Nhi là cát dưới đất. Nhưng thế giời này vì có Trịnh Tú Nghiên tham gia vào, để cho Lâm Duẫn Nhi nổi tiếng trước, Thôi Tú Anh cũng không được Hoàng Mỹ Anh phát hiện trước, nên trời xui đất khiến bị Trịnh Tú Nghiên bắt ký khế ước bán thân.
Trịnh Tú Nghiên không đồng ý tặng Thôi Tú Anh miễn phí, ngược lại còn thấy Thôi Tú Anh càng lâu càng thấy ổn. Hoàng Mỹ Anh có thể đưa giá cao cho Thôi Tú Anh, lại còn muốn đổi ngang với Lâm Duẫn Nhi, nói rõ hơn, so với Lâm Duẫn Nhi, Hoàng Mỹ Anh coi trọng Thôi Tú Anh hơn. Nếu là một khối bảo bối, cô phải là người nắm ở trong tay, trong chuyện kinh doanh, Trịnh Tú Nghiên không ngốc, dĩ nhiên chuyện bán Lâm Duẫn Nhi đi rồi mua lại, miễn không đề cập đến.
Nếu Trịnh Tú Nghiên không đồng ý đưa Thôi Tú Anh qua, Hoàng Mỹ Anh cũng không muốn ép buộc, tự nhiên nâng giá bán Lâm Duẫn Nhi cao hơn một chút.
Thật ra ban đầu Trịnh Tú Nghiên bán hợp đồng của Lâm Duẫn Nhi cũng không gọi là lỗ, vì khi đó Lâm Duẫn Nhi đã nổi tiếng, hơn nữa dáng vẻ cũng tốt, Trịnh Tú Nghiên bán giá cũng đã là cao lắm, chẳng qua bây giờ mua về giá còn phải cao hơn, dù sao bây giờ Lâm Duẫn Nhi cũng nổi tiếng hơn trước kia. Trịnh Tú Nghiên nhìn phí chuyển nhượng không hề rẻ kia, có chút nhức nhối. Tự dưng lại vô cớ tổn thất nhiều tiền như vậy, mặc dù cô có là đại gia đi chăng nữa, cái này cũng không thể xem là tiền lẻ được, ý nghĩ vừa lóe ra, Trịnh Tú Nghiên bất chợt cắn răng, số tiền kia nhất định phải lấy lại hết trên người Lâm Duẫn Nhi mới được.
"Tôi đồng ý quay về với chị ấy", đối với Lâm Duẫn Nhi mà nói, đây đơn giản là chuyện không cần suy nghĩ.
"Tôi nhắc nhở em một câu, hợp đồng chuyển nhượng này không rẻ, Trịnh Tú Nghiên trước giờ không phải là dạng ngồi không, đến lúc đó hợp đồng cô ấy đưa cho em nhất định sẽ rất hà khắc." Hoàng Mỹ Anh nhắc nhở, cô đã dự liệu được hợp đồng Trịnh Tú Nghiên đưa cho Lâm Duẫn Nhi sẽ hà khắc đến mức độ nào, hơn nữa tuyệt đối không phải là hợp đồng ba năm, có khi là hợp đồng bảy tám năm, Trịnh Tú Nghiên tuyệt đối muốn vắt hết lợi nhuận, đều này đối với Lâm Duẫn Nhi sẽ không ổn chút nào.
"Không có chị ấy, cũng không có tôi bây giờ." Lâm Duẫn Nhi cũng không thèm để ý đến lúc đó Trịnh Tú Nghiên sẽ đưa cái dạng hợp đồng gì cho nàng, chỉ cần có cơ hội thấy Trịnh Tú Nghiên, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy đã đủ rồi, không có gì quan trọng hơn so với Trịnh Tú Nghiên.
"Mặc dù cô ấy có ân với em, nhưng em cũng không cần ký hợp đồng kiểu bán thân, lần trước cô ấy bán hợp đồng của em mà nói, xem như đã trả xong ân tình. Lợi nhuận cô ấy thu được từ em xem như đã là rất cao rồi, cô ấy muốn mua em trở về, chẳng qua là thấy em vẫn là món hàng có giá trị sinh lợi, chẳng qua chỉ là chuyện kinh doanh, nếu em không có giá trị, cô ấy cũng sẽ không mua em về." Hoàng Mỹ Anh nhàn nhạt lên tiếng.
"Giá trị của em là chị ấy ban cho." Lâm Duẫn Nhi vẫn cho rằng chuyện may mắn nhất của nàng là gặp Trịnh Tú Nghiên, vận mệnh cuộc đời này của nàng là vì Trịnh Tú Nghiên mà thay đổi.
"Đã như vậy, tôi đồng ý để em quay về, tự mình quyết định." Nói nhiều cũng vô ích, nếu như Lâm Duẫn Nhi kiên quyết quay về, thì để cho Trịnh Tú Nghiên có được đi. Bởi vì hợp đồng chỉ có ba năm, nên giá trị chuyển nhượng không phải là quá cao, đến lúc đó Trịnh Tú Nghiên ký hợp đồng bảy tám năm, muốn mua về chắc chắn là không thể nào. Nhưng mà cô đã mua được Lâm Duẫn Nhi cũng xem như là chiếm được tiện nghi, nửa năm qua, Lâm Duẫn Nhi kiếm được rất nhiều tiền, lần này chuyển lại, giá cả cũng gấp hai ba lần.
Giao tình của Hoàng Mỹ Anh và Trịnh Tú Nghiên không tệ, cho nên Trịnh Tú Nghiên có mang theo hợp đồng của Lâm Duẫn Nhi, trong lúc vô tình, Hoàng Mỹ Anh liếc thấy, thầm nghĩ Trịnh Tú Nghiên quả nhiên là quỷ hút máu, phát huy hết tài lực và trí lực. Hợp đồng của cô và Lâm Duẫn Nhi điều kiện cũng tương tự như của Trịnh Tú Nghiên, điều khoản cũng khá nhiều, nhưng tiền chia là 6-4, Lâm Duẫn Nhi có thể có được tiền lời rất nhiều, nhưng Trịnh Tú Nghiên lại cố ý chia 8-2, loại hợp đồng này quả là hút máu, hơn nữa các điều khoản cũng cực kỳ hà khắc. Lâm Duẫn Nhi sao có thể tự nhiên đâm đầu vào lửa đây?
"Cô nghĩ nàng sẽ ký hợp đồng hút máu này với cậu sao? Cô có ân tình lớn với nàng như vậy sao?" Hoàng Mỹ Anh nhìn Trịnh Tú Nghiên vừa trẻ tuổi lại giống minh tinh, đột nhiên nghĩ đến, quan hệ trước đây của hai người như vậy, Lâm Duẫn Nhi sẽ không yêu Trịnh Tú Nghiên thật đi, cho nên để mặc Trịnh Tú Nghiên cầm bóp?
Dĩ nhiên Trịnh Tú Nghiên biết hợp đồng của có nhiều điểm rất hà khắc, nhưng trực giác của cô nghĩ đây là hợp đồng đáng giá, Lâm Duẫn Nhi chắc chắn sẽ ký, chẳng biết tại sao cô lại có cảm giác như vậy.
Chương 20
Lâm Duẫn Nhi vào phòng làm việc của Trịnh Tú Nghiên, Trịnh Tú Nghiên đang vờ đoan chính ngồi trước bàn làm việc, lộ ra một cỗ hơi thở cấm dục, nhưng Lâm Duẫn Nhi biết thân thể Trịnh Tú Nghiên dưới lớp y phục có bao nhiêu nhạy cảm và nhiệt tình. Lâm Duẫn Nhi cảm giác mình bị Trịnh Tú Nghiên đầu độc, chỉ cần nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên sẽ nãy sinh ý nghĩ kỳ quái.
Tầm mắt nóng rực của Lâm Duẫn Nhi làm cho cả người Trịnh Tú Nghiên không được tự nhiên, cô luôn cảm thấy dưới tầm mắt của Lâm Duẫn Nhi, mình giống như không có mặt quần áo.
"Hợp đồng ở đó, cô ký đi." Trịnh Tú Nghiên có gắng lãnh đạm nói với Lâm Duẫn Nhi đang ngồi đối diện mình.
Lâm Duẫn Nhi không nhìn hợp đồng, trực tiếp ký tên ngay, trong mắt nàng nhìn thì hợp đồng này cũng không phải là hợp đồng hút máu gì, cũng là sợ dây liên kết duy nhất có thể liên lạc được với Trịnh Tú Nghiên, nói thật, nàng rất cảm kích hợp đồng này.
"Cô không muốn nhìn qua sao?" Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi ký hợp đồng mà không thèm xem, nội tâm có chút là lạ, cho dù là mình, nàng cũng không nên tùy ý như vậy.
"Chị đang quan tâm tôi sao?" Lâm Duẫn Nhi ngẩng đầu nhìn Trịnh Tú Nghiên, cố gắng tìm kiếm nét ôn nhu trong mắt cô.
"Cô đừng suy nghĩ nhiều quá, chỉ sợ có điều khoản cô không hiểu." Trịnh Tú Nghiên không được tự nhiên tránh mặt, không nhìn Lâm Duẫn Nhi.
"Chẳng qua tôi tò mò, không phải chị không muốn thấy tôi sao, tại sao lại đưa tôi trở lại?" Lâm Duẫn Nhi không thèm quan tâm nội dung hợp đồng, nàng chỉ muốn biết tại sao Trịnh Tú Nghiên lại muốn mua mình về.
"Tôi thích thì mua, tôi thích thì bán, cô quản tôi?" Trịnh Tú Nghiên trả lời vô cùng cao ngạo, dù sao có tiền cũng cao ngạo như vậy, là như vậy!
"Là vậy thôi sao? Tôi còn tưởng chị đối với tôi tình cũ khó quên." Lâm Duẫn Nhi mặt dày nói, thật ra thì da mặt Lâm Duẫn Nhi rất mỏng, nhưng đứng trước Trịnh Tú Nghiên, Lâm Duẫn Nhi không còn cách nào khác, ít nhất có thể nói nhiều thêm được mấy câu cũng tốt.
"Ha, cô đừng tự mình đa tình, đưa bản thân lên cao như vậy, đối với tôi mà nói, cái gì cô cũng không phải." Trịnh Tú Nghiên lãnh khốc vô tình nói, Lâm Duẫn Nhi tuyệt đối là dạng chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ!
"Sao cái gì cũng sẽ không phải đây, nói thế nào chúng ta cũng là nữ nhân đầu tiên của nhau, thậm chí cũng từng phục vụ Lâm đại tiểu thư thoải mái đến không xuống giường được, đến nay còn nhớ rõ cảm giác nóng ấm khi ngón tay tiến vào cơ thể kia, ở phòng rửa tay hôm trước còn để cho tôi ôn lại tư vị tuyệt vời đó, mỗi đêm khuya cũng điều nằm mơ thấy tiếng rên rĩ tiêu hồn, hình ảnh triền miên kia..." Lâm Duẫn Nhi nói xong đưa ngón trỏ của mình đặt ở chóp mũi ngửi một cái, đơn giản là hành động mang mười phần ám hiệu.
Đối với sự càn rỡ của mình với Trịnh Tú Nghiên, Lâm Duẫn Nhi cũng tự cảm thấy bất ngờ, nhưng nhìn dáng vẻ Trịnh Tú Nghiên tức giận xấu hổ, mặt đỏ tới mang tai, nàng lại không hối hận về chuyện mình vừa làm. Nàng cảm thấy để Trịnh Tú Nghiên nổi giận còn tốt hơn lãnh khốc lạnh lùng với mình. Cũng có lẽ là lần trước ở phòng rửa tay xém chút nữa nàng đã thành công, nên Lâm Duẫn Nhi mới có cảm giác Trịnh Tú Nghiên bây giờ chỉ là cọp con giương nanh múa vuốt, nếu như Trịnh Tú Nghiên thực sự ghét mình, sẽ không cần thiết ký hợp đồng lại với mình, nàng cảm giác trong lòng Trịnh Tú Nghiên, ít nhiều gì mình cũng có chút vị trí.
"Cô... cô đúng là không biết xấu hổ..." Trịnh Tú Nghiên xấu hổ mắng Lâm Duẫn Nhi, trong trí nhớ của mình, Lâm Duẫn Nhi là một người thận trọng, nghe lời, tự ti, không dám càn rỡ như vậy! Nhưng mà sau khi đổi linh hồn, người này lại dám đối với mình càn rỡ, chẳng lẽ nghĩ cô là trái hồng mềm, quá dễ bóp sao?
Trịnh Tú Nghiên không biết, Lâm Duẫn Nhi đi đến nước này cũng là do Trịnh Tú Nghiên ép, phải dùng bao nhiêu can đảm mới dám không biết càn rỡ và xấu hổ như vậy đối với cô. Lâm Duẫn Nhi đứng lên, sau đó đi về phía Trịnh Tú Nghiên. Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi đứng lên đi đến gần mình thì có chút khẩn trương, cô lớn như vậy cũng chưa bao giờ có cảm giác khẩn trương thế này. Ấn tượng lần trước ở phòng rửa tay quá sâu sắc, nên khi Lâm Duẫn Nhi đến gần cô, cô không thể không nghĩ đến chuyện kia. Nội tâm của cô sợ, sợ lại phát sinh cái gì không thể khống chế, nhưng thân thể của cô lại mong đợi, có chút phấn khởi khi thấy Lâm Duẫn Nhi đến gần mình.
"Tôi còn có nhiều thứ không biết xấu hổ, Lâm đại tiểu thư có muốn xem một chút không?" Lâm Duẫn Nhi cúi người xuống, nghiêng người đưa môi dán gần đến tai Trịnh Tú Nghiên, mập mờ càn rỡ hỏi.
"Cô đừng đứng gần tôi như vậy, nếu không đừng trách tôi không khách khí!" Trịnh Tú Nghiên tàn khốc cảnh cáo nói, tim lại nhảy không ngừng, khẩn trương lại mong đợi là cái quỷ gì, Trịnh Tú Nghiên cảm giác mình tuyệt đối không thể bị nữ nhân vô sĩ này đồng hóa!
Lâm Duẫn Nhi cũng không phát hiện nội tâm Trịnh Tú Nghiên giãy dụa giữa muốn và không muốn, nàng chỉ muốn đến gần Trịnh Tú Nghiên, đây giống như là bản năng của nàng, nàng cảm giác mặt mình cũng dày thành tường đồng vách thiết luôn rồi. Lâm Duẫn Nhi mặt dày trực tiếp ngồi lên bắp đùi Trịnh Tú Nghiên, phải biết làm như vậy, nàng cũng cần dũng khí cực kỳ lớn, nếu bị Trịnh Tú Nghiên đẩy xuống, còn phải ghánh cảm giác vạn phần khó chịu.
Trịnh Tú Nghiên bị Lâm Duẫn Nhi ngồi lên chân làm cho bối rối, Lâm Duẫn Nhi này không biết xấu hổ lại to gan như vậy, thế nhưng Trịnh Tú Nghiên lại không đẩy Lâm Duẫn Nhi xuống. Vốn là như vậy, Trịnh Tú Nghiên không muốn không muốn làm thụ, nội tâm đang giãy dụa vô cùng, nếu như cô công tôi, tôi có nên làm thụ hay không, hoàn toàn không thể làm công được, đột nhiên Lâm Duẫn Nhi lại ngồi lên bắp đùi của cô, một bộ 'tôi cũng muốn bị chị công, hoàn toàn không phản kháng!' Nhưng quan trọng là tôi còn không biết tôi nên công hay thụ, cô sẽ để cho tôi công sao, đây là cái suy nghĩ quỷ quái gì a, đi gặp quỷ đi!
Trịnh Tú Nghiên không đẩy nàng ra, điều này làm cho Lâm Duẫn Nhi càng thêm xác định, Trịnh Tú Nghiên cũng không thực sự chán ghét mình, đối với mình nhất định là không phải không có cảm giác, vậy nên tâm đang treo lơ lững lập tức ổn định lại, càng thêm lớn mật.
"Chị sợ cái gì? Sợ tôi đến gần sao?" Ngón tay Lâm Duẫn Nhi sờ lên mặt, lên môi Trịnh Tú Nghiên, nàng lại dán vào tai Trịnh Tú Nghiên mập mờ nói, còn cố ý thổi nhiệt khí lên tai cô.
Trịnh Tú Nghiên cảm thấy tai cô truyền đến cảm giác tê dại, rõ ràng xem như ban đầu không phản ứng kịp mà không đẩy nàng ra, thì sau khi phản ứng kịp cũng phải đẩy nàng ra chứ, nhưng chính bản thân cô cũng không hiểu, tại sao lại không đẩy Lâm Duẫn Nhi ra. Rõ ràng là thân thể chỉ huy ý thức, cô lại bị thân thể chỉ huy ý thức, đây rõ ràng là biểu hiện cầm thú hóa mà, Trịnh Tú Nghiên cảm giác được nội tâm của mình xoắn lại và thống khổ, lý trí của cô nói cho cô biết không nên như thế, nhưng thân thể lại không nghĩ đến chuyện kháng cự, thân thể của cô nói cho cô biết, đối với thân thể của cô, Lâm Duẫn Nhi có làm cái gì cô cũng thích, thân thể của cô đơn giản là không giới hạn tới cực điểm!
Lâm Duẫn Nhi cảm thấy, nội tâm Trịnh Tú Nghiên giãy giụa, chị ấy đang giãy giụa cái gì, muốn đẩy nàng ra không hay sao? Nội tâm Lâm Duẫn Nhi vô cùng kháng cự chuyện bị đẩy ra, nàng không muốn cho Trịnh Tú Nghiên cơ hội giãy giụa, nên đồng thời hôn lên môi Trịnh Tú Nghiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro