Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 20- Nụ hôn này nếu ở trên cổ cô ấy, vậy sẽ càng đẹp

Trần Túy ngày mai vừa vặn lại là thay phiên nghỉ ngơi, cho nên cái này mời nghe vào quả thực hợp cmn lý.

Chân Điềm cơ hồ không chút cân nhắc, liền đáp ứng, thậm chí còn vì ngày thứ hai có thể chơi thật tốt, mười hai giờ liền sớm tan tầm về nhà.

A Trung bị bỏ lại một mình trông coi quầy bar, một bên cảm thán tình yêu, một bên cảm thán bà chủ.

Trần Tuý hẹn Chân Điềm buổi trưa đi ăn lẩu, địa điềm là cho Trần Nhất Nhiên chọn. Chân Điềm chín giờ liền rời giường bắt đầu sửa soạn, Trần Tuý và Trần Nhất Nhiên bên kia cũng không nhàn rỗi.

"Cậu, cậu chọn quần áo xong chưa?" Trần Nhất Nhiên đi đến Trần Tuý tủ quần áo, đi đến nhìn thoáng qua, cảm nhận được sự tuyệt vọng.

Trần Tuý tủ quần áo hầu như đều là tây phục, hết một hàng đều là màu tối, nhìn qua giống như là đang chơi tìm sự khác biệt: "Cậu, mặc dù cậu mang tây phục quả thật đẹp mắt, nhưng cứ mang hoài như vậy nhìn sẽ rất nhàm chán a."

Trần Tuý cúi đầu nhìn cậu bé: "Không phải mang tây phục sẽ đẹp mắt sao?"

Trần Nhất Nhiên: "..."

Xem ra cậu của cậu sau này có fan hâm mộ, có thể bắt đầu xoá weibo được rồi.

"Người thường xuyên mặc tây phục, ngẫu nhiên thay đổi một chút, sẽ để mọi người sáng mắt a" Trần Nhất Nhiên tại Trần Túy trong tủ treo quần áo tỉ mỉ tìm tòi một lần, cuối cùng là tìm được mấy món áo thun: "Liền cái này đi, còn rất có thiết kế cảm giác."

Cậu bé cầm là một cái áo thun tay dài màu xanh đậm, nửa vòng tròn lĩnh tiếp một cái có chút sâu cổ áo hình chữ V. Trần Túy mặc lên, nhà tạo hình Trần Nhất Nhiên thỏa mãn gật gật đầu: "Rất tốt, liền cái này. Cậu có muốn hay không cháu giúp cậu đi chải cái đầu?"

Trần Túy: "..."

"Cậu tự mình là được rồi, cháu đi mang đồ đi." Trần Túy đem Trần Nhất Nhiên đuổi ra khỏi gian phòng của mình, đứng tại gương to nhìn đằng trước một trận trong gương chính mình, tìm ra máy sấy đi phòng tắm thổi đầu.

Trần Nhất Nhiên quần áo so với Trần Tuý loè loẹt hơn rất nhiều, cậu bé không muốn Trần Tuý mang áo sơ mi, mình thì ngược lại là một cái áo sơ mi, phối hợp quần yếm cùng mũ vành rộng, tạo hình rất ra vẻ thân sĩ.

"Cậu, cháu xong rồi, cậu xong chưa?" Trần Nhất Nhiên nhìn một chút đồng hồ treo trên tường, đã qua mười giờ, lại lề mề xuống dưới, nói không chừng sẽ đến sau chị Chân Điềm mất.

Trần Túy lấy tấm gương gẩy gẩy tóc của mình, mở cửa đi ra: "Được."

Trần Nhất Nhiên nhìn xem cậu, sửng sốt một chút, sau đó hướng cậu giơ ngón tay cái lên: Cậu được nha, thật là đẹp trai, cam đoan có thể làm mê đảo cả con đường nữ sinh"

"Đừng nịnh bợ, thay giày rồi xuất phát nào"

"Vâng ạ"

Hai người ngồi lên xe, Trần Tuý nhắn cho Chân Điềm: "Tụi anh xuất phát rồi, ở tiệm lẩu chờ em."

Chân Điềm: a a a a a tóc còn chưa sấy

Trần Tuý cười cười, nhắn lại cô: "Không vội, thời gian còn sớm, em cứ từ từ đến"

Mặc dù anh nói như vậy, nhưng Chân Điềm cũng không muốn để bọn họ chờ quá lâu, một bên sấy tóc, một bên trở về giọng nói: "Em sẽ mau chóng đến"

Sau khi sấy khô tóc, Chân Điềm từ trong ngăn kéo tìm ra một cái cài tóc xinh xắn, kẹp lên đầu của mình. Soi trước gương mấy lần, cô mới mang ba lô và đi xuống lầu.

Hôm nay là chủ nhật, Chân Điềm baba và anh trai đều không đi làm, Chân Điềm vừa ra tới, ba người ngồi ở phòng khách xem ti vi đồng loạt nhìn về phía cô. Chân Điềm vô ý thức dừng một chút, sau đó giả bộ như không có gì rồi đi xuống.

Ba người trong phòng khách nhìn theo bước chân của cô, pudding bị Chân Hi ôm trong ngực, cũng từ ngực anh nhảy ra, chạy đến Chân Điềm cầu vuốt ve.

Bộ dáng của pudding thật sự qúa dễ thương, Chân Điềm không chịu nổi liền dừng lại sờ lên cái đầu nhỏ: "Tiểu pudding làm sao mà đáng yêu như thế a."

"gâu gâu"

Pudding được nàng sợ vô cùng dễ chịu, khuôn mặt liền lộ ra vẻ say mê, nữ sĩ Vương Thục Trân thừa cơ đi đến trước mặt cô, chăn đường đi: "Lại đi đâu? Không ăn cơm sao?"

Chân Điềm ho một chút, đứng thẳng người nói: "Không ăn, hôm qua con hẹn bạn ra ngoài ăn cơm, trở về cả nhà đều đã ngủ, con chê nên con không nói với cả nhà được"

Chân baba ngồi trên ghế sofa, dùng lực cho nữ sĩ Vương Thục Trân nháy mắt, Vương Thục Trân nhìn một cái, nói với Chân Điềm: "Cha con mắt giống như có vấn đế, con đếm xem một chút đi."

Chân baba: "..."

Chân Điềm hướng ba nhìn lại, không thấy ba có mệnh hệ gì: "Ba, mắt ba không thoải mái sao?"

"Không có..." Ông là trong lòng không thoải mái a, "Điềm Điềm a, con là cùng bạn nào ra ngoài? Đi chỗ nào chơi a?"

" Là bạn thời cao trung, nói ra ba cũng không biết."

Chân Hi xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện mà nói: "Em đem tên nói ra một chút a, không nào làm sao biết chúng ta không biết?"

Chân Điềm từ nhỏ đến lớn bạn bè có rất ít, anh đều có thể đọc ngược trôi chảy, làm sao có thể không biết.

" Anh muốn biết a? Em lại không nói cho anh." Chân Điềm cúi người đem pudding ôm, nhét vào trong ngực Vương Thục Trân, "Mẹ liền bồi pudding chơi đi, con đi đây."

Cô nói xong liền nhanh chóng đi tới cửa mang giày.

"Gâu." Pudding ở trong ngực Vương Thục Trân nữ sĩ vô tội kêu một tiếng.

Chân baba cũng nhìn xem Vương Thục Trân nữ sĩ, vẻ mặt thống khổ hỏi bà: "Điềm Điềm có phải hay không yêu đương rồi? Rõ ràng đã nói yêu đương muốn nói với chúng ta a."

Chân Hi nói: " còn tại mập mờ giai đoạn chứ sao."

Chân baba cảm thấy tim mình bị đâm một đao: "Chân Hi, nếu không con đi theo em gái con xem một chút?"

"Con mới không đi, đến lúc đó nó biết không phải sẽ phiền chết con sao?" Chân Hi đứng người lên, chạy lên lầu, "con trở về phòng"

Chân baba nhìn bóng lưng của anh, khoé miệng giật một cái, vì cái gì người nên yêu đương lại suốt ngày nằm trong nhà, Điềm Điềm của ta lại mỗi ngày ở bên ngoài?

Mội đôi nam nữ khiến ai cũng lo lắng a

Chân Điềm tự lái xe đến tiệm lẩu, tiệm lẩu này ở thành phố A rất nổi tiếng, cô cũng đã nếm qua mấy lần. Lúc Trần Tuý đến, đã nói số bàn cho Chân Điềm, Chân Điềm được phục vụ hướng dẫn, đi đến bên bạn của bọn họ.

"Chị Điềm Điềm!" Trần Nhất Nhiên thấy Chân Điềm đến, ngồi trên ghế hướng cô vẫy tay "Chị Điềm Điềm hôm nay thật xinh đẹp nha!"

"Em hôm nay cũng thật đẹp trai nha!" Chân Điềm tự nhiên cùng cậu bé khen ngợi lẫn nhau

Trần Nhất Nhiên vỗ vỗ cái ghế bên cạnh nhường cô ngồi xuống, nhìn cô cười híp mắt nói: "Chị Điềm Điềm gọi em là Thiện Thiện đi ạ"

Chân Điềm nhớ tới Trần Tuý đã nói qua với cô, Thiện Thiện là tên nhũ danh của cậu bé, trong lòng hơi động một chút: "Được, Thiện Thiện."

Chân Điềm sờ lên đầu của cậu bé, nhìn về phía Trần Túy ở đối diện: "Học trưởng, anh gọi món ăn chưa?"

"Không có, đợi em đến rồi cùng gọi." Trần Tuý đem thực đơn cùng bút đưa tới, nhìn cô cười cười, "Em hôm nay quả thực rất đẹp."

Đối mặt Trần Túy Trần Túy khích lệ, Chân Điềm liền không có cách nào làm được như vậy tự nhiên, Trần Nhất Nhiên mắt nhìn ngồi ở phía đối diện Trần Túy, đối Chân Điềm nói: "Cậu là muốn cho chị cũng khen cậu soái a."

Chân Điềm cười tiếng nói: "Học trưởng mỗi ngày đều rất đẹp trai."

Trần Nhất Nhiên: "..."

Tốt, là bé nhiều chuyện.

Chân Điềm sau khi chọn thức ăn, liền cùng Trần Nhất Nhiên đi làm gia vị chấm trước, chờ bọn họ trở về, Trần Tuý mới một mình đi. Khi bưng bát gia vị trở về, còn thuận tiện mang cho Chân Điềm một bát măng phấn: "Nơi này măng phấn ăn cũng rất ngon, đợi lát nữa nhiều người nói không chừng sẽ không còn."

"Vâng, cám ơn học trưởng!"

Trần Nhất Nhiên hỏi: "Cậu làm sao chỉ bưng một bát, của cháu đâu?"

Trần Túy nói: "Cầm không được nữa, chỉ cầm được đến một bát."

Ha ha, quả nhiên là không có nhân tính. Trần Nhất Nhiên nhảy xuống cái ghế, ngửa đầu nhìn xem Chân Điềm, phá lệ khéo léo hỏi cô: "chị Điềm Điềm còn muốn ăn cái gì không? Em đi lấy giúp chị ."

"A, lấy thêm quả ướp lạnh đi. Một mình em có thể chứ? Nếu không hai người chúng ta đi thôi."

"Không cần không cần, chị ngồi một chỗ là được!" Trần Nhất Nhiên nói xong, liền chạy đến khu tự phục vụ lấy đồ ăn.

Trên chỗ ngồi chỉ còn lại Chân Điềm cùng Trần Túy hai người, Chân Điềm nhìn xem đối diện Trần Túy cười cười, kẹp mái tóc lên, để lát nữa thuận tiện ăn.

Cô hôm nay mặc váy không dây, tóc kẹp hết về sau, toàn bộ phần cổ đều lộ ra.

Làn da của cô trắng nõn, phần cổ đường cong cũng rất đẹp, Trần Túy lập tức liền bị cổ của cô hút đi ánh mắt.

Anh nhìn qua chính mình ở trên mạng, họa sĩ truyện tranh vẽ anh cũng là dạng lộ ra cổ như này, bên cạnh trên cổ còn có một cái dấu hôn. Cái này rất được cư dân mạng tán dương.

Trần Túy lại cảm thấy, nụ hôn này nếu là ở trên cổ Chân Điềm, vậy sẽ càng đẹp.

"Học trưởng, sao vậy?" Chân Điềm gặp Trần Túy nhìn chằm chằm vào chính mình nhìn, vô ý thức sờ lên cổ của mình, "Trên cổ em có cái gì sao?"

"Không có..." Trần Túy có chút quẫn bách dời ánh mắt, cầm lấy chén trà uống xuống một hớp.

Chân Điềm thấy anh uống nước trà xong, liền hỏi: "Anh khát sao? Nếu không chúng ta gọi điểm đồ uống?"

"... Được."

Chân Điềm cân nhắc đến các bé đều càng ưa thích uống cola, liền kêu một bình lớn cola. Trần Túy uống một cốc, trong cổ họng đã hết khô, nhưng lại ép không được lửa trong lòng của anh.

"Chị Điềm Điềm, em về rồi nè, em lấy được rất nhiều dưa hấu a." Trần Nhất Nhiên bưng một bát măng phấn cùng một bàn lớn hoa quả, cẩn thận từng li từng tí từ phía sau đi tới. Chân Điềm tranh thủ thời gian đứng dậy bát đĩa trong tay cậu bé để lên bàn.

"Oa, chị Điềm Điềm kêu cola sao? Vẫn là chị hiểu em!" Trần Nhất Nhiên ỷ có Chân Điềm ở chỗ này, vui vẻ rót cho mình một ly lớn cola.

Trần Túy quả nhiên chỉ nhìn một chút, không nói cái gì.

Trong nồi đồ ăn nước lẩu sôi "Ùng ục ục", Trần Nhất Nhiên ăn hết đồ ăn vặt, hỏi Chân Điềm cùng Trần Túy: "Chúng ta ăn cơm xong đi nơi nào chơi a? Muốn đi xem phim sao?"

Trần Túy trong lòng tự nhiên là muốn theo Chân Điềm đi xem phim, nhưng lại sợ chậm trễ công việc của cô: "Chân Điềm buổi chiều còn phải đi trông tiệm."

"A..." Trần Nhất Nhiên thất vọng lên tiếng.

Chân Điềm nghĩ nghĩ, đối bọn họ nói: "Không sao, chúng ta buổi chiều có thể đi ra ngoài chơi, em để a Trung phụ trách trong cửa hàng là được."

"Thật sao?" Trần Nhất Nhiên nhìn cô, con mắt cũng giống như đang phát sáng.

Chân Điềm cười cười nói: "Ừ, khó được ra chơi một lần, chị tối nay đi cửa hàng cũng không có việc gì."

"Vậy chúng ta xế chiều đi công viên trò chơi có được hay không?" So với xem phim, công viên trò chơi đối Trần Nhất Nhiên lực hấp dẫn hiển nhiên lớn hơn.

"Chị đều có thể a, học trưởng thì sao?"

Trần Túy nói: "Anh cũng có thể."

"Vậy liền vui vẻ như vậy quyết định!" Trần Nhất Nhiên giải quyết dứt khoát.

Sau khi đồ ăn nấu chín, Chân Điềm bắt đầu hướng bên trong tìm ruột vịt, nhưng bởi vì khả năng cầm đũa không tốt lắm, thường xuyên bị rớt xuống. Trần Tuý thấy thế liền giúp cô gắp mao đỗ cùng ruột vịt, thổi nguội rồi đưa đến trong chén cho cô.

Không làm mà vẫn có ăn, Chân Điềm phấn khởi: "Cám ơn học trưởng!"

Lần trước cùng học trưởng cùng nhau ăn thịt nướng giống như cũng là như vậy, chính mình một mực ăn là được rồi. Cùng học trưởng cùng nhau ăn thật là hạnh phúc.

Trần Nhất Nhiên ở bên cạnh mắt lim dim nhìn Trần Túy: "Cậu, cháu cũng muốn ăn ruột vịt."

"Ầy, trong nồi còn nhiều như vậy, tự mình gắp

"    "..." Không muốn mặt.

"Nếu không chị giúp em gắp?" Chân Điềm hỏi.

"Không cần, em tự mình tới đi." Trần Nhất Nhiên kẹp lên một đầu vịt ruột, bỏ tiến trong chén.

Ăn xong nồi lẩu, Chân Điềm đi đến cửa tiệm lẩu, lấy máy phun để khai trừ hương vị hướng trên người mình phun ra phun. Trần Túy thanh toán xong đi ra, gặp cô cúi đầu ngửi ngửi váy của mình, cười đi lên hỏi: "Em đang làm cái gì?"

Chân Điềm nói: "Em ngửi xem còn mùi không"

"Nếu không để anh giúp em?" Trần Túy nói xong xích lại gần cô, ở trên người cô nhẹ nhàng hít hà.

Chân Điềm mặt lập tức đỏ lên, anh cách gần như vậy, sẽ không nghe thấy nhịp tim đang đập mãnh liệt của mình chứ?

"Anh không thấy có mùi, chúng ta đi thôi!" Chân Điềm nghiêng đầu sang chỗ khác, nhanh chân đi ra khỏi tiệm lẩu.

Trần Túy nhìn xem nàng chạy trối chết, khóe miệng không khỏi nhếch lên một cái đường cong.

"Cậu, cậu thật không biết xấu hổ a." Trần Nhất Nhiên tận mắt thấy Trần Túy vừa rồi toàn bộ hành vi, đưa ra lời phê bình.

Trần Túy lơ đễnh, nắm tay cậu bé đi ra tiệm lẩu.

Bởi vì anh cùng Chân Điềm đều lái xe đến, ba người đứng tại trước xe, thương lượng lên làm sao đi công viên trò chơi.

"Nếu không chúng ta vẫn là đi hai chiếc đi, buổi tối em còn muốn đi trông cửa hàng, em không muốn làm phiền anh lại chở em về."

Trần Nhất Nhiên nghe xong Chân Điềm nói, lập tức đi đến bên người cô bắt lấy tay của cô: "Vậy cháu cùng chị Điềm Điềm ngồi một chiếc xe, cậu đi một mình nha."

Chân Điềm ngược lại là không quan trọng, bất quá sợ Trần Túy không yên lòng Trần Nhất Nhiên ngồi xe của cô: "Học trưởng cảm thấy thế nào?"

"Cứ như vậy đi." Trần Túy nói, "Anh ở phía trước dẫn đường, em phía sau đi theo là được."

"Vâng"

Sắp xếp xong chỗ ngồi, Trần Nhất Nhiên liền hứng thú bừng bừng trong xe Chân Điềm. Xe của Chân Điềm trang trí tràn đầy phong thái thiếu nữ, ở trong xe đều là cánh nhỏ tạo hình.

Cùng Trần Túy thẳng nam phong cách hoàn toàn khác nhau.

"Xe chị Điềm Điềm so với cậu đáng yêu hơn nhiều." Trần Nhất Nhiên sờ cánh nhỏ, đeo lên giây nịt an toàn chờ Chân Điềm chuyến xuất phát.

Sau khi Trần Tuý lái xe rời khỏi tiệm lẩu, Chân Điềm cũng khởi động xuất phát đi theo sau. Xe chạy một hồi, Trần Nhất Nhiên hỏi Chân Điềm: "Chị Điềm Điềm, có phải cậu mang theo em bên người, sẽ không tìm được vợ a?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro