Chương 30
Sau khi đến quân doanh, tâm tình mấy ngày nay vẫn luôn treo cao của Xử Nữ cuối cùng cũng bình ổn. Lâm lão tướng quân biết hắn cực khổ, sắc trời cũng không còn sớm nên để hắn trước đi nghỉ ngơi, có chuyện gì để ngày mai hả nói. Xử Nữ thực cảm động, lập tức trở về quân trướng được chuẩn bị cho mình cất đồ đạc, thay một thân ngoại bào sạch sẽ cả người liền thoải mái. Định vào thành ăn cơm xong thì trở về ngủ một trận, tối nay hắn không muốn quan tâm gì nữa a, ở đây cũng đủ an toàn đơn giản thả lỏng ngủ một đêm.
Bất quá hắn không quên vẫn còn có nhiệm vụ trên người cho nên rất không cam lòng mà đi tìm Kim Ngưu, thế nhưng vòng mấy vòng quanh quân doanh lại không thấy người. Xử Nữ nghiến răng ken két, hỏi binh sĩ mới biết Kim Ngưu đang trên tường thành.
Khi hắn chạy đến nơi, chỉ thấy Kim Ngưu thong thả đứng trên thành thoải mái biết bao.
Đi lên thành, tâm tình Xử Nữ xấu đến cực điểm liếc mắt nhìn vị vương gia nào đó đang rất thảnh thơi ngắm cảnh. Hắn giật mình một cái, nhìn chằm chằm bóng lưng Kim Ngưu đang ngẩn người, trong đầu không biết như thế nào lại nhớ đến lần đầu tiên vào cung. Đó là lần đầu hắn gặp Thiên Yết, cũng như thấy được tiểu hoàng tử xa xa nơi đó.
Sau này, mỗi lần Xử Nữ theo cha vào cung đều có thể nhìn thấy khung cảnh hai bên đối lập như vậy. Thiên Yết có thể nói là người tài giỏi, văn võ toàn tài, thân phận địa vị không cần phải nói, người muốn nịnh bợ hắn càng không thiếu nhưng cho dù như vậy, dù đứng giữa hàng ngàn người không biết vì lý do gì hắn vẫn trước sau như một, xa cách mọi người, đến khi hắn càng trưởng thành sự ngăn cách đó càng lớn, mọi người càng khó tiếp xúc với hắn. Cùng một tình cảnh được mọi người quây quanh, những người trong hoàng tộc lại vui vẻ hòa hợp, không cần nhiều lời đã có thể dễ dàng thu mua nhân tâm, đây có lẽ chính là năng lực đặc biệt của những người sinh ra đã cao quý kia.
Mà nói đến cũng lạ, Xử Nữ từ nhỏ đã sống ở kinh thành, mệnh định sẵn sẽ kế nghiệp cha vào triều làm tướng nhưng không biết vì lý do gì tới nay hắn vẫn không quá hảo cảm đối với Bạch Dương, ngay cả tâm lấy lòng hoàng đế cũng không có. Này sao được a, thân là thần tử mà lại không được lòng hoàng đế, không muốn làm quan nữa sao?!
Lại nói, Xử Nữ tính tình phải nói là rất phóng khoáng, nam tử niên kỷ tương đương trong khắp hoàng thành hắn điều quen biết, bằng hữu không ít, người thường gặp mặt cũng có thể trò chuyện vài câu nhưng đó không bao gồm những người trong hoàng tộc. Hoàng tử công chúa gì đó, căn bản là không liên quan đến hắn, ngay cả một người văn tĩnh như Hiền Thân vương cũng chẳng hảo hữu được nữa a.
Xử Nữ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng bọn họ đạo bất đồng bất tương vi mưu cho nên khó mà nói chuyện với nhau được. Ha ha, sau này ngươi chính là Nguyên soái đấy, mỗi ngày ngươi đều phải vào triều gặp hoàng đế, còn nói cái gì mà đạo bất đồng, nói mơ sao?!
"Ngươi nói, bầu trời nơi nào cũng đều như vậy sao?"
Đang lúc Xử Nữ còn thất thần, Kim Ngưu nảy giờ vẫn một mực yên lặng bên cạnh bỗng lên tiếng.
"Hả?" Xử Nữ là người luyện võ, thính lực tốt, cho nên mặc dù Kim Ngưu chỉ lẩm bẩm hắn cũng có thể nghe được nhưng lại không xác định được Kim Ngưu có phải đang hỏi hắn không, phát ra một âm thanh nghi hoặc.
"Bầu trời, cây cỏ, động vật, núi non và cả con người. Ở đây xảy ra chiến tranh nhưng bầu không khí vẫn rất tốt đẹp, những nơi khác có phải cũng yên bình như vậy hay không?" Kim Ngưu cũng không quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi.
"A", Xử Nữ không biết tại sao Kim Ngưu lại hỏi như vậy, nửa ngày sau vẫn không nói gì, suy nghĩ chốc lát lại như nghe thấy điều gì thú vị lắm bật cười một tiếng.
Kim Ngưu nghe hắn cười, xoay người, không biết như thế nào, tò mò nhìn hắn. Xử Nữ bị nhìn lại không nói gì, hắn nghiêng người tựa vào tường thành đối diện với Kim Ngưu phát ra tiếng cười không rõ ý tứ.
Thấy người chuẩn bị nổi nóng, Xử Nữ mới bật thốt ra bốn chữ: "Làm sao có thể."
"Làm sao có thể? Là ý gì?" Kim Ngưu nhíu mi, lập tức hỏi.
"Ý trên mặt chữ", Xử Nữ thấy Kim Ngưu tò mò, xem như đã trả được thù tâm trạng thẳng tắp bay lên, cũng không thừa nước đục thả câu nữa trả lời: "Ta mặc dù chưa đi được nhiều nơi cũng không quá xa, chủ yếu vẫn chỉ là một số thành trấn của Phụng Tước quốc nhưng trên cơ bản tất cả đều giống nhau, thái bình thịnh thế, thế nhưng còn những địa phương khác thì lại khó nói."
Kim Ngưu nghe vậy, gật gật đầu, biết Xử Nữ mỗi khi đến nơi nào đó đều sẽ tỉ mỉ tìm hiểu nên hắn nói giống nhau thì có lẽ thật đúng là giống nhau đi, chỉ là Kim Ngưu lại không quá hiểu ý của câu cuối cùng kia, nơi khác, có thể khó nói như thế nào chứ?
Học bộ dáng tựa vào tường thành của Xử Nữ, Kim Ngưu nâng cằm tỏ ý nguyện nghe tỏ tường.
Xử Nữ liếc mắt xem như không thấy, tiếp tục nói: "Cho nên ngươi hỏi có giống nhau hay không, đáp án ta đưa ra là có. Chẳng phải mỗi một nơi đều chỉ có con người và thiên nhiên hay sao?"
Kim Ngưu nghe vậy, lập tức nói: "Đây chẳng phải là điều hiển nhiên ai cũng biết sao, nhưng ý ta hỏi không phải là vẻ ngoài đó."
Xử Nữ bật cười một tiếng, gật gật đầu phất tay để người kia nghe tiếp, hắn vẫn còn chưa nói xong: "Tất nhiên, nhìn chung vẻ ngoài đều giống nhau nhưng bản chất bên trong mỗi địa phương lại chưa chắc cũng như vậy. Khí hậu mỗi nơi mỗi mùa đều khác nhau, kiến trúc mỗi thành trấn cũng có nét riêng biệt, đừng nói chi là con người vốn đã có tính cách riêng. Huống hồ gì, không phải nơi nào cũng có thể thịnh thế như Phụng Tước quốc."
Không đợi Kim Ngưu phản ứng, Xử Nữ đã nói tiếp. Hắn đưa tay, ngón tay thon dài chỉ về một nơi nào đó trên thảo nguyên: "Nơi đó, cách đây không tính là xa, vẫn đang xảy ra chiến sự." Xoay người, đầu ngón tay lại chỉ vào Kim Sa thành: "Vậy ngươi nói vì cái gì bọn họ vẫn có thể xem như không có gì mà tiếp tục ở lại đây? Rõ ràng là rất nguy hiểm a."
"Vì họ tin triều đình có thể bảo vệ họ sao?" Kim Ngưu theo hướng hắn chỉ nhìn vào trong thành, chợ phố náo nhiệt đông đúc người ngựa, tiếng người rao bán không ngừng, ngay cả khi ánh tà dương dần khuất ngoài xa cũng không hề làm giảm đi chút nhiệt tình nào, người đến người đi chính là mãi không dứt, thậm chí có nơi còn phải chen chúc mới có thể đi tiếp. Tình cảnh tựa như những lần họp chợ hắn từng thấy ở kiếp trước, người đông vô cùng.
"Một phần, một thành trì được cho là an toàn khi có đội quân trấn giữ, quân đội hoạt động phải do triều đình đảm bảo phía sau, mà triều đình muốn như thế nào làm được như vậy? Tất nhiên là vì có hoàng đế đáng tin cậy rồi." Chỉ là Xử Nữ không đem lời nói hết.
Ở Phụng Tước quốc này ai mà không biết hoàng đế của bọn họ nổi tiếng sủng Thất đệ chứ, mà Bạch Dương có gan cho đệ đệ mình đến Kim Sa thành chứng tỏ hắn đã có sự xắp xếp. Nếu không, hoàng đế xa, cho dù Bạch Dương phái bao nhiêu nhân mã đến, không có gì có thể đảm bảo, mọi người căn bản cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy. Những người vốn đã rục rịch muốn rời đi vì biết tin Hiền Thân vương sẽ đến đây mà không đi nữa, người khác cũng vì thế mà yên tâm ở lại.
Kim Ngưu gật đầu, nếu đứng ở góc độ bách tính mà nói, hoàng tộc Vũ Văn đúng là rất thích hợp làm vua, lòng mang đại nghiệp lo nước lo dân, trị vì Phụng Tước quốc từ một nước nhỏ lúc mới xuất hiện cho đến một đất nước rộng lớn phồn thịnh như hôm nay, mà Bạch Dương thì không phụ là chân mệnh thiên tử, làm hoàng đế làm đến tốt, họ so với ai cũng đều xứng với ngôi vị cửu ngũ chí tôn hơn.
"Nếu đổi lại là một hoàng đế khác, những bách tính này khi nghe tin chiến sự xảy ra sớm có thể đã bỏ chạy trước. Gặp nguy hiểm thì tránh, có thứ tốt lập tức tranh giành, đây chính là thiên tính cũng là bản chất của mỗi con người." Xử Nữ ý vị thâm trường mà bình luận hai câu: "Con người có điểm giống cũng có điểm khác, cùng đạo lí như vậy, mỗi một địa phương đều có giống có khác, căn bản là không nói rõ được."
Kim Ngưu không phát hiện trong giọng nói của Xử Nữ khi nói những lời này có ba phần trào phúng, chỉ chăm chú mà nghe.
"Mà bình yên ngươi nói đôi khi chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong chưa chắc cũng đã như vậy."
"Cũng phải", Kim Ngưu gật đầu tỏ vẻ hiểu được, bản chất là thứ không thể xác định được, ngươi nghĩ là cái này nhưng có đôi khi lại là cái hoàn toàn trái ngược, thứ ngươi thấy được đôi khi chỉ là vẻ bề ngoài căn bản không nhìn đến được bên trong nó có gì.
Chỉ là, Kim Ngưu có chút bất ngờ nhìn Xử Nữ, mặc dù là trước đó hay là bây giờ cả hai người đều không tiếp xúc quá nhiều nhưng trong trí nhớ của nguyên thân Xử Nữ luôn được nhận xét là một người tỉ mỉ mà cầu toàn, lại không ngờ người này còn rất uyên bác cùng tinh ý. Xử Nữ quan sát tất cả, thậm chí là những thứ nhỏ nhặt thường bị mọi người bỏ qua nhất, dễ dàng nhìn rõ bản chất của một thứ. Qua mấy ngày này, Kim Ngưu càng kính phục đối với những thứ Xử Nữ làm được.
Kim Ngưu có chút buồn cười, hắn vậy mà có thể ở đây cùng Xử Nữ rảnh rỗi bàn chuyện nhân sinh, hắn rõ ràng không phải muốn nói chuyện này. Vừa rồi khoảnh khắc nhìn thấy bình yên nơi thảo nguyên này không biết như thế nào trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác... nhớ nhà. Phải, hắn chính là bỗng nhiên nhớ đến nơi mình sinh, nơi có cha mẹ chờ đợi, nơi bình yên nhất trong đời, nơi muốn trở về mỗi khi đi xa ở hiện đại chứ không phải là hoàng cung sa hoa mà đầy tranh đấu kia.
Từ nhỏ đã là một người tự lập, lớn lên phần lớn thời gian của Kim Ngưu chỉ dành cho học hành, hắn một mình rời nhà để theo đuổi ước mơ, những năm gần đây không biết về nhà được mấy lần, cho nên nhớ là phải có nhưng chẳng hề gì bởi vì hắn biết nếu muốn bất cứ khi nào hắn cũng có thể về nhà, còn lần này thì không thể được nữa rồi, một lần rời đi này sẽ là mãi mãi. Ở đây có Thái hậu quan tâm, huynh trưởng sủng ái, cuộc sống của Kim Ngưu rất tốt không cần lo nghĩ quá nhiều chuyện nhưng cha mẹ thì lại khác, hai người luôn thương yêu hắn, sau khi nghe tin hắn gặp tai nạn nhất định sẽ thương tâm, ai, xe lớn như vậy cán phải không biết còn lại cái thi thể không nữa. Vẫn may trong nhà Kim Ngưu còn hai đứa em trai, nếu không trong nhà vì hắn chết đi mà bị tuyệt tự, vậy tội nghiệp của hắn sẽ rất nặng a.
Kim Ngưu biết tình cảm đối với gia đình của mình rất sâu sắc, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi sẽ luôn vô thức nhớ đến những ký ức của chính bản thân mình cho nên từ khi xuyên qua hắn vẫn luôn kiếm việc để làm, luôn tự an ủi rằng em trai nhất định sẽ thay hắn chăm sóc cha mẹ, hắn không cần phải lo lắng. Chỉ là đến Kim Sa thành, nhìn đến cảnh thảo nguyên rộng lớn, gió thu lướt qua trên từng ngọn cỏ xanh mướt, trong lòng bình yên khiến Kim Ngưu nhớ đến cảnh quê mỗi khi hắn trở về nhà, thanh bình đến thoải mái.
Bất quá, tất cả chỉ còn trong ký ức, hắn mãi mãi không trở về được nữa.
Xử Nữ tinh ý phát hiện cảm xúc của Kim Ngưu không tốt, trong lòng dường như đang cuồn cuộn sóng ngầm, thấy người không nói tiếp hắn cũng im lặng, hắn với những người trong hoàng tộc không có điểm chung khó mà nói nhiều được, nếu không phải Kim Ngưu chủ động bắt chuyện, hắn căn bản là không có ý nói cùng. Mà bây giờ tốt hơn hết vẫn nên để Kim Ngưu có không gian yên tĩnh.
"Vương gia, Lâm tiểu tướng quân, trời đã tối rồi, một lát nữa gió sẽ lớn lắm, rất dễ sinh bệnh, nên trở về thôi. Ngài có muốn dùng bữa không? Thức ăn đã được chuẩn bị sẵn, nếu để lâu sẽ nguội." Một tướng sĩ đi cùng thấy hai người không nói gì chỉ đứng đó, lo lắng cho sức khỏe của Kim Ngưu nên lên tiếng gọi.
Kim Ngưu hít một hơi thật mạnh đến khi lồng ngực tràn đầy không khí lạnh mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó không do dự mà xoay người xuống thành, Xử Nữ liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng yên lặng đi theo.
Hắn, sẽ cố gắng sống thật tốt, bởi vì người thân nếu biết hắn còn sống sẽ không muốn thấy hắn đau khổ, dù cho... sau này không còn gặp được nhau nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro