Chương 3
Võ Anh Điện nằm ở phía Tây Nam của Tiền điện, là nơi Thiết triều của hoàng đế. Bạch Dượng khoác lên mình bộ long bào, đầu đội cửu trọng lưu châu* dẫn theo một đám hộ vệ bước vào bên trong.
*Cửu trọng lưu châu là cái mão mà có mấy sợi tua tua xuống của hoàng đế ấy.
Lão công công đi theo bên người dùng chất giọng the thé của mình hô to: "Hoàng thượng đến."
Các đại thần đang bàn tán vội vàng quỳ xuống, nhất tề hô: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Bạch Dương sau khi ngồi lên long ỷ, lướt nhìn một vòng bọn họ mới nói: "Các ái khanh miễn lễ, bình thân."
"Tạ ơn hoàng thượng!" Bọn họ đứng hết dậy.
Công công một lần nữa hô to: "Có chuyện khởi tấu, không chuyện bãi triều."
Các đại thần nhìn nhau, lần lượt khởi tấu các việc từ lớn đến nhỏ, sau đó vài người không hợp ý liền tranh cãi nhau. Bạch Dương ngồi nghe bọn họ đến đau đầu, mà đồng cảnh ngộ với hắn còn có một người nữa.
Một nam nhân đứng trong hàng ngũ quan văn đứng đó, nhìn mấy lão già nói chuyện đến nước bọt văng đầy trời mà chán ghét, thật là một chuyện mà có thể nói đi nói lại vài chục lần cũng chưa quyết định nữa.
Người này chính là Tĩnh Thân vương - Lăng Phong Thiên Yết. Hắn chính là Thân vương khác họ duy nhất của hoàng tộc Phụng Tước Quốc. Vương vị này là do tổ tiên của hắn nam chinh bắc chiến giúp hoàng đế gây dựng nên đất nước, mấy đời sau lại giúp lão bảo vệ nó mới có được. Vương vị này được kế thừa theo thế hệ.
Nhưng mà khác họ thì chính là khác họ, dù ngươi có trung thành với hoàng thượng đến mấy mà không có ai tin thì làm được gì. Nếu đã vậy Thiên Yết cũng không ngại là một Tĩnh Thân vương bị vạn người ghét này. Dù sao mỗi ngày thiết triều hắn chỉ cần có mặt là được, sau đó muốn đi đâu làm gì ai quản được hắn.
Một lúc sau, Thừa tướng đại nhân bước ra khỏi hàng, khom người hỏi: "Bệ hạ, lão thần cả gan muốn hỏi Người không biết việc Hiền Thân vương bị hành thích đã điều tra ra kẻ chủ mưu đứng sau chưa?"
Lão vừa nói xong, mọi người trong điện lập tức tỉnh ngủ, đồng loạt nhìn về phía Thiên Yết, ha hả, tiết mục hay cuối cùng cũng đến. Nhưng mà, không như họ nghĩ hắn cười cười nhìn về phía người đang ngồi trên ngai vàng kia.
Bạch Dương nhìn bộ dáng đó của hắn chỉ muốn lập tức sai người đem ra chém, nhưng Thái hậu đã dặn không được ra tay cho nên Bạch Dương sẽ nhịn.
Hoàng đế sau khi bình ổn tâm tình cũng nhìn lại hắn, cười khẽ nói: "Thất đệ hôm qua đã tỉnh, còn về phần người đã hại đệ ấy trẫm nhất định sẽ không bỏ qua!", sau đó đứng lên: " Được rồi, nếu không còn việc gì nữa thì bãi triều."
Khi đi ngang qua Thiên Yết, hắn dừng lại một chút mới rời đi. Thiên Yết một mình rời khỏi đó, làm như không nghe thấy mấy người kia đang tụm năm tụm ba nói xấu hắn.
.
Thiên Yết sau khi xuất cung liền thúc ngựa, một mình đi đến tửu lâu lớn nhất trong kinh thành. Không phải hắn không có ảnh vệ mà là vì hắn không muốn đi đâu cũng có người đi theo, thật không có chút tự do nào, cho nên nếu không cần thiết cũng sẽ không có người đi theo.
Một năm trước, ở phía Tây Bắc của Phụng Tước Quốc xảy ra chiến tranh, một đất nước lân cận mấy năm nay đã có ý đồ xâm lược nhân cơ hội đất nước này đang xảy ra hạn hán lập tức đem quân sang. Binh lính của Phụng Tước Quốc chủ yếu là đóng quân ở phía Đông Bắc, cho nên không kịp trở tay. Lúc đó cha hắn dù đã ngoài lục tuần cũng không ngại, xin hoàng thượng có thể đến biên giới đánh giặc.
Lúc đó trong triều không có ai đảm đương nổi chức vụ này, hoàng thượng cuối cùng cũng quyết định phê chuẩn cho lão. Trải qua hơn một tháng khó khăn, chỉ với hai vạn quân cha của hắn đã đánh đuổi được giặc xâm lược nhưng cũng vì vậy mà hi sinh. Nương hắn không chịu nổi đả kích lại thêm cơ thể vốn đã có bệnh cho nên sau vài ngày cũng ra đi.
Hắn được phong là Tĩnh Thân vương, nhưng lại không được ai tôn trọng, cha nương cũng không còn cho nên hắn cũng chẳng để tâm đến việc mình có phải trung thần hay tham quan, ngày này thì ngồi thuyền trên hồ vừa ngắm cảnh vừa thưởng rượu, ngày kia thì cưỡi ngựa săn thú, mỗi ngày đều có thể xem là trôi qua yên bình.
Bên cạnh Thiên Yết cũng có không ít công tử, con quan lại cùng hắn tiêu tiền. Nhưng hắn biết bọn họ bên ngoài cười cười nói nói nhưng bên trong lúc nào cũng mắng hắn ngốc. Hắn cũng không ngại là một kẻ ngốc, cho bọn họ ăn uống, bị mắng mà còn vui cười xưng huynh gọi đệ.
Bất quá, từ khi gặp một người, nàng đã không cho hắn tiếp tục làm phá gia chi tử*. Lúc đó hắn cùng với vài công tử đi Thường Châu, không ngờ trên đường lại gặp trận mưa to. Mọi người vội vàng vào một căn miếu trú mưa, một lúc sau có hai người cũng vào trú mưa.
*Phá gia chi tử: đứa con làm tan nát tài sản của gia đình; cũng dùng để chỉ kẻ ăn chơi hoang toàng.
Nhìn mưa ngày càng nặng hạt bên ngoài, Thiên Yết khẽ liếc một nam một nữ mới vào. Bọn họ biết đi một lúc sẽ có khách điếm cho nên không ai đem theo thức ăn. Mà tình hình hiện tại có thể họ phải qua đêm lại đây rồi.
Nữ nhân kia sau khi vào liền tìm mấy thứ có thể đốt được, sau đó chất củi thành đống đốt lên. Nam nhân đi cùng lôi từ trong tay nãi ra vài thứ, hình như là dụng cụ nấu ăn thì phải, hắn nhìn đến đây thì khóe miệng khẽ giật. Nhưng rất nhanh sau đó liền thay đổi, bởi vì mùi thơm từ thức ăn họ nấu bay khắp ngôi miếu này, hắn không muốn ngửi cũng khó. Mấy người đi theo hắn đều là mấy công tử ăn trắng mặc trơn, vốn dĩ ngày nào cũng ăn sơn hào hải vị, nhưng khi ngửi được mùi thơm như vậy ai nấy đều không tự chủ nhìn về phía đó.
Họ nhìn nhau một cái, đồng loạt chạy đến bên cạnh hai người kia, nam nhân thấy vậy liền chia cho họ một ít. Thiên Yết lại không thể giống như họ, đành nhịn đói tìm một chỗ sạch sẽ định ngủ. Không ngờ một cái chén xuất hiện trước mặt hắn, trong chén đựng chính là canh. Hắn ngước lên nhìn nữ nhân, nàng thấy hắn nhìn thì khẽ cười nhét cái chén vào tay hắn rồi quay lại chỗ nam nhân kia. Thiên Yết nhìn cái chén trong tay, lại nhìn nữ nhân kia, lắc đầu cười khổ.
Sau này hắn mới biết hai người họ là cha con, mà trùng hợp nữa là họ cũng đến Thường Châu. Vậy là trên đường đi, nhóm người Thiên Yết đều không sợ đói.
Thiên Yết nhìn bảng hiệu Thái Tiên Lâu, đúng vậy nam nhân mà họ gặp chính là lão bản của khách điếm lớn nhất kinh thành này. Mà thức ăn của lão ngay cả Ngự thiện phòng trong hoàng cung làm có khi còn không bằng, bởi vì hắn phát hiện cách hai ba ngày Hoàng thượng lại cho người đến đây mua thức ăn. Cũng vì vậy thức ăn ở đây phải được đặt trước, có khi người của Hoàng thượng phải ra về tay không. Bất quá, hắn lại khác, dù quán đông đến đâu nếu hắn đến cũng sẽ có chỗ ngồi.
Tỷ như hôm nay, một tiểu nhị thấy hắn đến thì cười tươi chào hỏi: "Vương gia, Người mới đến a!", sau đó người này giúp hắn dắt ngựa vào chuồng.
Thiên Yết mặc dù tiếng xấu đồn xa nhưng người trong tửu lâu lại không để tâm việc đó. Họ chỉ phân biệt người đến đây ăn và người đến quậy phá thôi. Huống hồ gì hắn còn là hảo bằng hữu của tiểu thư, bọn họ còn dám không tiếp đãi tử tế sao?
Bây giờ mặc dù không phải giờ dùng cơm nhưng bên trong tửu lâu đã không còn bàn trống. Thiên Yết đi theo tiểu nhị lên nhã gian ở lầu ba, hắn hầu như ngày nào cũng đến đây cho nên mọi người đều hiểu ý đúng giờ dành cho hắn một nhã gian.
Thiên Yết ngồi xuống, tiểu nhị giúp hắn rót trà, sau đó đợi hắn gọi món xong thì đi chuẩn bị. Hắn cầm tách trà, tựa người vào cửa sổ nhìn xuống phía dưới đại sảnh. Một hán tử cao to, da hơi ngâm đen lớn tiếng nói chuyện. Ở đây mặc dù đông người nhưng rất trật tự, cho nên khi hán tử kia hơi lớn tiếng liền dẫn đến chú ý của mọi người.
Thiên Yết nhìn nữ nhân vừa bước đến, nhấp một ngụm trà, yên lặng xem nàng giải quyết sự việc. Nữ nhân hình như nói gì đó khiến cho hắn tử rất tức giận nhưng lại không dám ra tay. Một lát sau hán tử cũng bị đuổi đi, mọi người lại tiếp từc dùng cơm.
Thiên Yết ngồi thẳng người lại nhìn ra cửa, nữ nhân lúc nảy trên tay cầm một cái khay bước vào. Nàng đặt khay xuống, bày thức ăn lên bàn, cười nói: "Hôm nay đến trễ vậy?"
"Ừ, có chút chuyện." Thiên Yết tùy ý đáp lại.
Nữ nhân cũng ngồi xuống, lấy bình rượu rót cho hắn một chén: "Đừng uống trà nữa uống rượu đi. Đây là rượu Tiên Kinh, rất quý giá đấy, không phải ai muốn cũng có thể uống đâu!"
"Sư Tử" Thiên Yết thở dài, đẩy bình rượu qua một bên, nói: "Ngươi cũng thật là, có biết bây giờ mới sáng sớm không, còn muốn uống rượu nữa!"
Sư Tử giựt lại bình rượu, đóng nút lại, ôm trong lòng: "Được rồi, ngươi không uống thì thôi, có phúc mà không biết hưởng, rượu này ngay cả Hoàng đế còn không thể uống đấy!"
Thiên Yết thở dài, cầm đũa gắp một miếng thịt, hỏi:"Lúc nảy lại có người gây sự à?"
"Không sao, chỉ là chút chuyện lặt vặt thôi." Sư Tử xua tay, cầm lấy chén rượu định uống thì thấy hắn khẽ liếc một cái liền không cam lòng nhích tay đổi thành cầm lấy tách trà.
Thiên Yết chính là hảo bằng hữu của chủ nhân thân thể này, đúng vậy nàng là một người xuyên không, xuyên vào thân thể này, đến nay cũng đã được ba ngày. Trong thời gian này người nàng gặp nhiều nhất chính là hắn.
Hai người này quen nhau được hơn nửa năm, trong lúc 'nàng' cùng cha về quê thăm mộ nương của 'nàng'. Bọn họ nói chuyện hợp nhau lại cùng đường, cho nên rất nhanh đã trở thành bằng hữu.
Bất quá nàng chỉ biết hắn là công tử giàu có thích tiêu tiền, lại không biết thân phận thật của hắn là Tĩnh Thân vương. Nếu Thiên Yết không muốn nói, nàng cũng không muốn hỏi. Hai người đã là bằng hữu thì cần gì phải quan tâm đến thân phận.
Thiên Yết cũng không biết tại sao hắn lại không muốn nói ra thân phận của mình, có thể vì hắn sợ sau khi nàng biết cũng sẽ giống những người khác xa lánh hắn, hoặc tiếp cận hắn vì tiền.
Sư Tử thấy hắn im lặng thì lên tiếng: "Đang nghĩ gì mà không nói chuyện vậy?"
"Ân? Chỉ là đang nghĩ đến một số việc." Thiên Yết lắc đầu, thấy nàng không ăn gì thì lột một quả trứng bỏ vào chén của nàng.
"Vậy à, nếu không ngại có thể nói cho ta nghe không?" Sư Tử nhìn quả trứng trắng trắng trong chén của mình, cắn một miếng.
Nhìn bề ngoài Sư Tử sẽ cho người ta cảm giác không quan tâm đến ai nhưng thật ra nàng là một người rất chú ý đến tâm trạng của người khác. Giống như Thiên Yết hôm nay, hắn cư xử không giống với ngày thường chút nào, nàng chỉ nhìn là biết ngay.
Thiên Yết có chút do dự, không phải hắn không muốn nói ra mà là hắn không biết nói như thế nào, bởi vì việc này liên quan đến thân phận của hắn.
Một lúc sau, hắn mới hỏi nàng: "Ngươi cảm thấy Tĩnh Thân vương là người như thế nào?"
Sư Tử không biết tại sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Tin đồn về người này ta cũng có nghe nói, hắn ngày ngày điên long đảo phượng ở những nơi không tốt lành, lại có rất nhiều hồ bằng cẩu hữu, là một tên Thân vương đáng ghét, không nên dây vào."
"Ngươi cũng nghĩ như vậy sao?"
"Không phải, ta cũng chưa từng gặp hắn làm sao nói được, huống hồ cha ta thường nói đánh giá một người không nên nhìn bề ngoài hay nghe những tin đồn về họ mà phải tận mắt nhìn!" Sư Tử vuốt cằm, tỏ vẻ trí thức nói.
Thiên Yết nghe nàng nói vậy thì cười cười, hỏi tiếp: "Vậy ngươi có nghĩ việc Hiền Thân vương bị thương là do hắn làm không?"
"Việc này ta cho là không phải do Tĩnh Thân vương làm. Bởi vì mấy năm nay, các Thân vương khác đều rất yên phận, hắn lại nổi bật như vậy nếu hoàng cung có chuyện chẳng phải hắn là người bị nghi ngờ đầu tiên sao?" Nàng dựa theo kí ức của thân thể này, sau đó nói ra suy nghĩ của mình.
"Đúng vậy, làm như vậy chỉ có hại không có lợi, hắn chắc chắn sẽ không ngu ngốc làm ra mấy chuyện đơn giản như vậy!" Ý cười của Thiên Yết càng đậm, nói.
"Sao vậy, hôm nay lại rảnh rỗi cùng ta bàn chuyện nhân sinh?" Sư Tử nhìn hắn cười tươi như vậy còn tưởng hắn có tin vui ấy chứ.
"Ha ha, không phải chỉ là nghe bọn họ bàn tán việc này rất nhiều nên muốn nghe suy nghĩ của ngươi thôi!" Nói rồi hắn cầm lấy bình rượu nảy giờ bị vứt sang một bên tự rót cho mình một chén, cùng Sư Tử uống cạn.
Sư Tử nhìn hắn vui như vậy cũng không muốn hỏi nhiều, nhấp một ngụm rượu. Cũng may rượu này không cay nếu không nàng sẽ không giả vờ biết uống mà lại còn là một người mê rượu như chủ nhân thân thể này đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro