Chương 90.
Kim Ngưu nhận được hồi đáp, vội xóa tin nhắn đi rồi nhắn riêng với Xử Nữ: "Tôi ở phòng XX tầng 3, hắn tên Sơn Ấn, bác sĩ bệnh viện này. Cô đọc xong thì không cần nhắn lại đâu. Nhớ đó." Và anh xóa số của cô cùng dòng tin nhắn đi ngay khi đó. Sau đấy, anh nằm xuống chiếc giường bệnh đầy hương thuốc ngủ. Hắn rất đề phòng anh, đến cả bát cháo của anh cũng bị bỏ chút thuốc. Thật ra thì người bình thì không thể nhận thấy được cái mùi thuốc mê loại nhẹ này đâu nhưng kẻ chuyên dùng thuốc ngủ để ép chết người khác như anh thì lại có thể dễ dàng nhận thấy. Rầm... cánh cửa đổ sầm xuống. Hắn bước vào, vội vã nhìn lên giường, xác nhận là anh vẫn ở đó thì mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù đã biết lí do mà hắn thật sự đến đây nhưng anh vẫn mỉm cười:
- Ngươi tìm ta có việc gì không?
- Sao anh nói với tôi xa cách như vậy? Vẫn sốc đấy à?
Sơn Ấn tuy có chút nghi ngờ nhưng vẫn tỏ ra rất quan tâm, hỏi han anh. Trâu nhếch môi, tay phẩy phẩy vài cái:
- Thôi được rồi, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi ra ngoài đi!
- Thật sự xin lỗi nhé! Tại tôi thấy anh im lặng quá, sợ anh bị làm sao nên vội xông vào mà không được cho phép.
Hắn không những không ra ngoài mà còn ngồi vào chỗ cạnh anh, gọi người đến sửa cửa. Anh tranh thủ vài phút hắn gọi mà nhìn chằm chằm vào áo trái của hắn. Nếu anh đoán không nhầm thì đây là một con dao díp dài 7 cm được thu gọn lại còn tầm 3 đến 5 cm. Chắc hẳn đấy là chiếc dao hắn mới mua ở cửa hàng đối diện với phòng anh. Cách đây vài phút, trong lúc đợi tin nhắn của mấy người, anh có để ý thấy hắn đi vào quán đó. Lúc đó, hắn có vẻ rất hốt hoảng. Chắc là do hắn nhìn thấy kẻ mà anh nhờ giả dạng mình chạy qua trước mặt hắn.
Những gì anh tính toán hoàn toàn không sai. Cánh cửa đáng thương kia vừa được sửa xong đã lại đổ thêm lần nữa. Bụi bay mù mịt.
{Tác giả: *ngạc nhiên* Hả, sao trong bệnh viện lại có bụi? Mấy cung kia: *Hét lớn* Bọn ta mang theo, được chưa? Tác giả: *vội gật đầu* À à, hóa ra là tạo hiệu ứng kịch tính. Xử Nữ: *Ẩn tác giả* Rồi, rồi, đi mau, đi mau đi!}
Lờ mờ sau đống bụi đó là hình dáng lạnh lẽo mà lại đầy ấm áp của 12 người. Xử Nữ dẫn đầu, đôi mắt xanh màu trời dịu mát của cô đầy tràn sát khí. Cô lạnh lẽo nói khẽ, giọng nói tựa như đang ra lệnh:
- Giao người ra đây!
- Hừ, phải để xem anh ấy có muốn lại gần cô không đã, Xử Nữ à.
Đúng là hắn ta đang sợ hãi nhưng hắn vẫn giữ được bình tĩnh, chầm chậm mở dao trong túi ra, cười đầy mãn nguyện đáp. Anh chẳng nói chẳng rằng, nhảy xuống giường, đi về phía cô. Tuy nhiên, hắn nhanh tay vô cùng, tay trái cầm chiếc dao trong túi ra, kề vào cổ anh, tay còn lại thì giữ hai tay anh. Mọi người hoảng hốt, ai nấy đều bất giác lùi lại vài bước:
- Bỏ dao xuống!
- Hừ, ngươi nghĩ rằng ta chưa khỏi bệnh, ngươi nghĩ là ta không đề phòng thuốc mê của ngươi ư? Ngươi sai rồi!
Anh vùng tay ra, huých mạnh khuỷu tay vào bụng hắn làm hắn phải ôm bụng, tay rơi chiếc dao xuống. Mọi người lao ngay vào, trói hắn lại, đóng vào thùng, gọi người gửi cho Tiên Hậu: "Trả bà quà này". Sau đó, 12 người dọn dẹp mọi chuyện rồi quay về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro