Chương 9 : Vết Nứt Trong Bức Tường
Cancer x Scorpio
Cự Giải x Bọ Cạp
꧁—————————————꧂
Scorpio dần mở lòng hơn với Cancer sau những buổi trò chuyện. Tuy nhiên, trong thâm tâm cậu vẫn sợ hãi, vẫn luôn tự nhắc nhở mình rằng không ai thực sự ở bên cạnh mình mãi mãi.
Một ngày nọ, Cancer quyết định đưa Scorpio ra khỏi không gian quen thuộc của phòng khám để trải nghiệm điều mới. Anh đưa cậu đến một vùng ngoại ô yên bình, nơi có một khu vườn nhỏ với đủ loại hoa. Scorpio ban đầu tỏ vẻ không hứng thú, nhưng khi nhìn thấy vẻ say mê của Cancer khi chăm sóc từng bông hoa, cậu không khỏi bị cuốn hút.
"Anh thực sự thích những thứ này sao?" – Scorpio hỏi, giọng có chút nghi hoặc.
"Phải." – Cancer gật đầu, tay nhẹ nhàng vuốt ve một nhành hoa. – "Chăm sóc chúng giống như chữa lành cho con người. Có thể mất nhiều thời gian, nhưng chỉ cần kiên nhẫn, chúng sẽ nở rộ."
Scorpio lặng người. Những lời nói của Cancer như đang ám chỉ chính cậu.
"Nhưng không phải lúc nào cũng có kết quả tốt đẹp. Hoa cũng có thể chết." – Scorpio buột miệng, giọng đầy chua chát.
"Đúng vậy." – Cancer mỉm cười. – "Nhưng không vì thế mà tôi ngừng cố gắng. Nếu không thử, làm sao biết được kết quả?"
Những lời nói ấy khiến Scorpio suy ngẫm. Nhưng trước khi cậu kịp trả lời, một tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan bầu không khí yên bình. Cancer bắt máy, và sắc mặt anh lập tức thay đổi.
"Chuyện gì vậy?" – Scorpio hỏi, nhận ra sự lo lắng trên khuôn mặt Cancer.
"Bệnh nhân của tôi... họ vừa tự tử không thành." – Giọng Cancer nghẹn lại.
Cancer vội vàng đưa Scorpio trở về thành phố để đến bệnh viện. Trên đường đi, anh không nói gì, chỉ tập trung lái xe, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự buồn bã.
Đến bệnh viện, Cancer nhanh chóng lao vào kiểm tra tình hình bệnh nhân. Scorpio ngồi chờ ngoài hành lang, cảm giác bất an lan tỏa. Nhìn bóng dáng tất bật của Cancer, lần đầu tiên cậu nhận ra anh không chỉ mang trên vai trách nhiệm với mình, mà còn với rất nhiều người khác.
Khi Cancer trở ra, khuôn mặt anh đầy mệt mỏi nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự nhẹ nhõm.
"Cậu ấy ổn chứ?" – Scorpio cất tiếng hỏi.
"Ổn rồi. Nhưng..." – Cancer thở dài. – "Tôi không thể giúp cậu ấy vượt qua nếu cậu ấy không muốn. Đôi khi, tất cả những gì chúng ta làm vẫn là không đủ."
Scorpio nhìn Cancer, cảm thấy một nỗi đau mơ hồ trong lòng.
"Tại sao anh lại làm công việc này? Nó chỉ khiến anh kiệt sức và tổn thương thôi."
"Bởi vì tôi tin vào hy vọng." – Cancer trả lời – "Dù nhỏ nhoi, nhưng chỉ cần một chút hy vọng cũng có thể thay đổi mọi thứ."
Những lời của Cancer khiến Scorpio như bị đâm trúng tim. Cậu tự hỏi, phải chăng bản thân cậu cũng là người đang cố chấp bám víu vào chút hy vọng đó, dù cậu luôn phủ nhận?
Khi rời khỏi bệnh viện, Cancer nắm lấy tay Scorpio, nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn.
"Scorpio, tôi không thể ép cậu tin vào tôi. Nhưng tôi sẽ không từ bỏ cậu, dù cậu có đẩy tôi ra bao nhiêu lần đi nữa."
Scorpio nhìn Cancer, cảm xúc trong lòng rối bời. Bức tường mà cậu dựng lên bấy lâu nay dường như xuất hiện một vết nứt nhỏ, nhưng liệu cậu có đủ can đảm để phá vỡ nó hoàn toàn?
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của Cancer chứa đựng tất cả sự dịu dàng và chân thành mà Scorpio chưa từng thấy ở bất kỳ ai khác. Và lần đầu tiên, Scorpio không quay đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro