Chương 10 : Bức Tường Sụp Đổ
Cancer x Scorpio
Cự Giải x Bọ Cạp
꧁——————————꧂
Sau ngày ở bệnh viện, Scorpio dần không thể phủ nhận rằng Cancer đã len lỏi vào cuộc sống của mình, phá tan những bức tường phòng thủ mà cậu đã dựng lên trong suốt bao năm. Nhưng với bản tính ngang bướng, cậu vẫn cố giữ khoảng cách, không muốn thừa nhận tình cảm này, thậm chí với chính bản thân mình.
Cancer, như mọi khi, không hề bỏ cuộc. Anh kiên nhẫn chờ đợi, không thúc ép, nhưng cũng không ngừng bày tỏ sự quan tâm bằng những hành động nhỏ nhặt: nấu những bữa ăn đơn giản, chuẩn bị thuốc đúng giờ, và quan trọng nhất là luôn ở đó khi Scorpio cần.
Một bước ngoặt bất ngờ xảy ra khi Cancer nhận được lời mời tham dự một hội thảo y học quan trọng tại thành phố khác. Đây là cơ hội lớn mà bất kỳ bác sĩ nào cũng mơ ước, nhưng thời gian diễn ra hội thảo lại trùng với lịch điều trị của Scorpio.
Khi Cancer thông báo, Scorpio giả vờ tỏ vẻ thờ ơ.
"Anh nên đi, đây là cơ hội tốt cho anh. Tôi không cần anh lúc nào cũng ở đây."
"Cậu không cần tôi, hay cậu không dám thừa nhận rằng cậu cần tôi?" - Cancer bình tĩnh đáp, ánh mắt sắc bén khiến Scorpio không thể trốn tránh.
Scorpio cứng họng, quay mặt đi. Cancer bước đến gần, giọng anh dịu dàng hơn.
"Scorpio, tôi không muốn ép cậu. Nhưng tôi cần cậu hiểu rằng tôi ở đây không phải vì trách nhiệm, mà vì tôi thật sự muốn ở bên cậu."
Scorpio vẫn im lặng. Cancer thở dài, cuối cùng chỉ nói:
"Tôi sẽ đi. Nhưng nếu cậu muốn tôi ở lại, chỉ cần nói một lời."
Ngày Cancer rời đi, Scorpio cảm thấy căn nhà trống vắng lạ thường. Mỗi góc nhỏ dường như đều in bóng dáng của anh, từ tách trà còn thơm mùi lá bạc hà cho đến cuốn sách y học vẫn dang dở trên bàn.
Cảm giác cô đơn trở nên không thể chịu đựng, Scorpio cuối cùng cũng nhận ra rằng cậu không thể để Cancer rời xa mình. Cậu không còn muốn trốn tránh tình cảm, cũng không muốn tự giam mình trong nỗi sợ hãi.
Scorpio lao đến sân bay, bất chấp thời tiết mưa gió. Khi đến nơi, cậu thấy Cancer đang chuẩn bị lên máy bay. Không để mất thêm giây nào, Scorpio bước đến và nắm chặt tay Cancer.
"Đừng đi."
Cancer nhìn cậu, đôi mắt ngạc nhiên nhưng vẫn ánh lên sự dịu dàng.
"Cậu chắc chứ? Đây là cơ hội lớn mà tôi đã chờ đợi từ lâu."
"Tôi không quan tâm! Nếu anh đi, tôi sẽ hối hận cả đời. Cancer, tôi cần anh." - Scorpio bật ra lời thú nhận, giọng đầy xúc động.
Cancer cười, một nụ cười hiền từ mà chỉ anh mới có.
"Cuối cùng cậu cũng nói ra."
Tình yêu được khẳng định trong khoảnh khắc ấy. Cancer từ bỏ chuyến đi, nhưng không hề hối hận. Với anh, lựa chọn ở lại bên Scorpio là lựa chọn ý nghĩa nhất.
Scorpio dần học cách mở lòng, không chỉ với Cancer mà còn với cuộc sống. Dù hành trình phía trước vẫn còn nhiều khó khăn, cả hai biết rằng họ đã tìm thấy điểm tựa ở nhau. Cancer tiếp tục công việc của mình, trong khi Scorpio bắt đầu thử sức với những việc nhỏ nhặt để làm quen với thế giới bên ngoài.
Trong ánh hoàng hôn, Cancer và Scorpio đứng cạnh nhau, tay trong tay.
"Tôi sẽ không để anh hối hận vì đã chọn ở lại." - Scorpio khẽ nói.
"Tôi chưa từng hối hận, và sẽ không bao giờ." - Cancer mỉm cười, siết chặt tay cậu.
Họ cùng nhìn về tương lai, nơi mà cả hai sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách, với tình yêu là ánh sáng dẫn lối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro