
#14 Dấu Ấn Của Hạnh Phúc

Trả đơn cho bồ MiyuMiyako , mong bồ sẽ thích >< (Hơn gần 16N từ)
‼️ Warning: Mình không hiểu chỗ Alpha bị chuyển hoá là sao nên là mình xin phép chỉ để Aquarius bị đánh dấu chứ không chuyển hoá nhé. Thành thật xin lỗi ‼️
‼️ Warning: Thiết lập ABO dựa trên mình tạo, nên là có thắc mắc thì bình luận nha‼️
Couple: Scorpio (Top) × Aquarius (Bottom)
Enigma × Alpha
Thể loại: Romance, Omegaverse, Angst nhẹ, Chữa Lành, Enigma x Alpha
Kết: HE (Happy Ending).
Chú thích: Anh - Scorpio, Cậu - Aquarius
Tóm tắt:
Aquarius chưa từng nghĩ một ngày bản thân sẽ rơi vào tay bọn buôn người, bị cưỡng chế đánh dấu và biến đổi. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng nhất, cậu lại được Scorpio kẻ lạnh lùng, ngang bướng, kéo ra khỏi vực thẳm.
Từ giây phút đó, số phận hai người quấn lấy nhau. Họ gặp nhau là để cãi vã, tranh luận từng chuyện nhỏ nhặt, thế nhưng ẩn sâu dưới lớp gai nhọn ấy lại là sự quan tâm dịu dàng khó ai chối bỏ.
Một chút hiểu lầm, một chút drama, nhưng trên tất cả, vẫn là những rung động ngọt ngào mà Scorpio mang đến cho Aquarius sau lần giải cứu định mệnh ấy.
Kết thúc? Tình yêu vẫn chiến thắng. Và hạnh phúc thuộc về họ.
____
Aquarius khẽ rên khẽ, mí mắt nặng trĩu, đầu óc như có ai đó dùng búa gõ liên hồi. Cậu mất một lúc lâu mới nhận ra mình không còn ở con phố quen thuộc sau giờ tan học. Căn phòng bốn bức tường ẩm thấp bao quanh, ánh đèn neon treo lủng lẳng trên trần nhấp nháy bất thường, khi sáng khi tối, soi rõ từng vết nứt cũ kỹ và mạng nhện xám xịt.
Cổ tay bị trói chặt vào ghế bằng dây thừng, sợi gai thô ráp cọ vào da thịt khiến vết xước rớm máu. Mỗi lần cử động, máu khô lại bị kéo toạc, đau rát đến mức cậu nghiến chặt răng mới không bật thành tiếng. Cả căn phòng nồng nặc mùi sắt gỉ và thuốc khử trùng, đặc quánh trong không khí, khiến Aquarius buồn nôn.
Cậu thở gấp, mắt đảo quanh, cố tìm xem có lối thoát nào không. Chỉ có một cánh cửa sắt dày cộm, góc phòng là mấy thùng dụng cụ y tế cũ và bàn gỗ đầy những kim tiêm, lọ dung dịch lạ màu. Trái tim Aquarius đập loạn, từng nhịp vang vọng trong lồng ngực. Cậu hiểu, thứ đang chờ đợi mình chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.
Âm thanh ken két vang lên, cửa sắt mở ra. Một gã đàn ông bước vào, dáng người to bè, toàn thân khoác áo choàng trắng đã ố vàng, khuôn mặt bị che kín bằng mặt nạ đen. Trên tay hắn là một ống kim sáng lấp loáng, thứ chất lỏng đỏ sẫm bên trong phản chiếu ánh đèn lạnh lẽo.
"Cuối cùng cũng tỉnh." Giọng hắn khàn khàn, như rít ra từ cổ họng, đầy khoái trá.
"Tốt. Cậu không biết chúng ta đã đợi giây phút này bao lâu đâu."
Aquarius giãy giụa, giọng run rẩy nhưng vẫn gắng giữ chút dũng khí:
"Các người muốn gì ở tôi?!"
"Muốn gì ư?" Hắn bật cười, tiếng cười khô khốc rợn người.
"Alpha hiếm như cậu mà rơi vào tay chúng ta, tất nhiên sẽ không phí hoài. Chỉ cần đánh dấu cậu, mọi tiềm năng sẽ bị ép bộc phát, và khi đó, cậu sẽ là con rối ngoan ngoãn trong tay."
Aquarius chết lặng. Đánh dấu ép buộc. Cậu từng nghe đến nhưng không bao giờ nghĩ sẽ phải trải qua. Nếu bị ép đánh dấu, cơ thể và tâm trí cậu sẽ biến đổi không kiểm soát, hoàn toàn lệ thuộc vào kẻ ban dấu, không còn tự do, không còn lựa chọn. Nỗi sợ hãi dâng lên, cổ họng khô khốc như bị ai bóp nghẹt.
"Không... tôi sẽ không bao giờ để các người làm thế." Cậu hét lên, giọng run như muốn vỡ.
"Không để?" Hắn bước lại gần, ánh sáng phản chiếu trong mắt lạnh lẽo.
"Cậu nghĩ cậu có quyền lựa chọn sao?"
Mũi kim lóe sáng chỉ còn cách da cậu vài phân. Aquarius liều mạng giật mạnh, dây trói cứa sâu hơn, máu chảy ướt đẫm, nhưng cậu không quan tâm. Nước mắt trào ra vì uất hận và sợ hãi.
Đúng lúc đó, một tiếng động dữ dội vang lên.
Ầm!
Cánh cửa sắt bất ngờ bật tung, đập mạnh vào tường, vang vọng khắp căn phòng. Mảnh vụn rơi lả tả. Cùng lúc đó, một bóng người lao vào, động tác nhanh gọn như cơn bão.
Tên đàn ông chưa kịp phản ứng thì thân thể hắn đã bị hất văng ra xa, đập mạnh vào tường kêu răng rắc. Kim tiêm rơi xuống đất, lăn lóc, dung dịch đỏ sẫm vương ra nền nhà.
Aquarius sững sờ, mắt mở to. Cậu thấy một người đàn ông cao ráo, vai rộng, mặc áo khoác đen dài, vạt áo tung bay theo từng cử động. Đôi mắt đen thẫm như vực sâu lướt nhanh một vòng, ánh sáng trong đó lạnh lẽo, sắc bén đến mức bọn còn lại lập tức rùng mình.
Scorpio.
Anh không nói một lời, chỉ bước chậm rãi, áp lực tỏa ra như lớp sương lạnh bao trùm căn phòng. Một tên trong góc run rẩy, rút dao chĩa về phía anh:
"Mày là ai?! Đây không phải chuyện của mày, cút ngay nếu không muốn chết!"
Lời vừa dứt, bóng đen đã biến mất trước mắt hắn. Chỉ trong nháy mắt, Scorpio đã áp sát, vũ khí trong tay vung lên. Một cú đánh dứt khoát giáng thẳng vào thái dương, tiếng xương nứt vang lên ghê rợn. Kẻ kia gục xuống bất tỉnh, máu loang ra nền gạch.
Những kẻ còn lại chết sững. Một vài tên toan chạy ra cửa, nhưng Scorpio nhanh như gió, ngăn lại. Anh di chuyển gần như vô hình trong ánh đèn nhấp nháy, từng cú đánh đều chính xác tuyệt đối, không một động tác thừa. Mỗi lần gậy sắt vung lên, lại có một cơ thể ngã gục.
Aquarius không thể rời mắt. Trong cơn hỗn loạn đẫm máu, Scorpio giống như một lưỡi dao lạnh, vừa đáng sợ vừa hấp dẫn đến nghẹt thở.
Chỉ sau vài phút, căn phòng đã đầy rẫy tiếng rên rỉ và thân thể nằm bất động. Scorpio thả gậy xuống, mùi máu tanh nồng nặc bao trùm. Anh quay lại, đôi mắt lạnh băng nhìn thẳng vào Aquarius.
"Đứng dậy được không?" Giọng anh trầm thấp, ngắn gọn như mệnh lệnh.
Aquarius giật mình, trái tim đập thình thịch. Cậu lắp bắp: "Anh... là ai?"
"Không quan trọng." Scorpio rút dao, một đường sắc gọn cắt đứt dây trói. Sợi dây rơi xuống, cổ tay Aquarius ứa máu. Anh không chờ cậu phản ứng, đưa tay kéo cậu đứng lên.
"Muốn sống thì đi theo tôi."
Aquarius loạng choạng, đôi chân run rẩy vì mất sức. Cậu cố giữ khoảng cách, ánh mắt vẫn đầy cảnh giác. Nhưng khi bàn tay lạnh lẽo của Scorpio nắm chặt tay mình, một tia an toàn kỳ lạ len lỏi vào lòng.
Tiếng bước chân dồn dập từ hành lang vọng tới. Scorpio quay phắt đầu, ánh mắt lóe lên sắc bén. Anh đẩy Aquarius ra sau lưng, giọng dứt khoát:
"Đứng yên."
Cánh cửa bật mở lần nữa, hàng loạt kẻ lao vào, vũ khí sáng loáng trong tay. Tiếng quát tháo, tiếng giày dậm nện vang trời. Aquarius nín thở, run lẩy bẩy. Nhưng Scorpio vẫn bình thản, dáng đứng như ngọn núi chắn trước gió bão.
Trận chiến nổ ra. Tiếng kim loại va chạm, tiếng gậy sắt quất vào da thịt, tiếng gào thét thất thanh. Scorpio ra đòn nhanh và gọn, không bao giờ để đối thủ có cơ hội phản công. Một cú đấm, một cú đá, tất cả đều mang sức mạnh tàn khốc. Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ nền nhà.
Aquarius nép sát góc tường, tay ôm lấy ngực, trái tim đập như muốn phá tung lồng ngực. Cậu sợ hãi, nhưng đồng thời lại không thể rời mắt khỏi hình bóng ấy. Người đàn ông này vừa là ác mộng, vừa là vị cứu tinh trong bóng tối.
Chẳng bao lâu, kẻ thù đều nằm gục. Scorpio khẽ thở mạnh, mồ hôi vương trên trán nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh. Anh liếc sang Aquarius, giọng khàn khàn:
"Có thể đi được không?"
"Tôi... tôi nghĩ là được." Aquarius đáp khẽ, giọng run rẩy, ánh mắt đầy cảm kích.
Scorpio gật nhẹ, xoay người bước đi. Aquarius do dự vài giây rồi vội chạy theo, tim đập loạn vì sợ bỏ lỡ phao cứu mạng duy nhất.
Hành lang dài hun hút, ánh đèn vàng chập chờn soi bóng hai người. Aquarius lảo đảo, đôi chân gần như khuỵu xuống. Scorpio thoáng nhìn, rồi không nói lời nào, cúi xuống bế cậu lên.
Aquarius hoảng hốt: "Này... tôi có thể tự đi!"
"Im đi. Cậu làm chậm tôi."
Câu nói cộc lốc nhưng lại khiến Aquarius nghẹn lời. Trên khuôn mặt cậu thoáng ửng đỏ. Trong vòng tay rắn chắc ấy, lần đầu tiên cậu thấy mình được bảo vệ, được che chở. Tim cậu dần ổn định lại theo nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Mí mắt nặng trĩu, cơ thể mệt nhoài, Aquarius khẽ thì thầm trước khi chìm vào bóng tối:
"Anh là ai...?"
Scorpio không đáp. Anh chỉ siết chặt cậu hơn, bước nhanh hơn trong hành lang u ám, mang theo một quyết tâm im lặng.
Đêm đen ngoài kia lạnh lẽo và nguy hiểm, nhưng trong vòng tay ấy, Aquarius lần đầu tiên thấy được một tia sáng le lói, nhỏ bé nhưng đủ để khiến trái tim cậu rung động.
Aquarius choàng tỉnh trong một cơn mơ hồ, mí mắt nặng trĩu như đeo chì. Mùi thuốc sát trùng ngai ngái xộc thẳng vào mũi, hòa lẫn cùng mùi máu tanh nồng vẫn còn đọng lại đâu đó trong cổ họng. Cậu bật ho khan, từng đợt đau rát chạy dọc cuống họng, lan xuống tận lồng ngực. Bàn tay run rẩy nắm lấy mép chăn thô ráp, mồ hôi lạnh vã ra ướt đẫm thái dương.
Trong thoáng chốc, Aquarius không phân biệt nổi đâu là thực tại, đâu là dư âm của cơn ác mộng. Hình ảnh kẻ đã cưỡng ép đánh dấu cậu vẫn còn in hằn trong trí nhớ, ánh mắt dâm tà, nụ cười tàn độc và cả nỗi nhục nhã đến mức nghẹt thở. Chỉ vừa nghĩ tới thôi, cậu lại thấy buồn nôn, toàn thân căng cứng như muốn nổ tung.
Một cơn đau dữ dội chợt quặn lên ở cổ, ngay nơi vết cắn còn rỉ máu. Aquarius giật mạnh tấm chăn ra, đưa tay ôm lấy cổ mình. Vết thương đỏ rực, xung quanh sưng tấy như bị bỏng. Nhưng đáng sợ hơn cả, những đường gân xanh nhạt như đang loang ra, lan dần xuống ngực rồi quấn quanh mạch máu, như thể có thứ gì đó ký sinh đang chiếm lấy cơ thể.
Cậu run lẩy bẩy, thì thào trong tuyệt vọng: "Không... không thể nào..."
Cửa phòng bật mở, tiếng bản lề vang chát chúa trong không gian im lặng. Aquarius hoảng hốt quay phắt sang. Bóng dáng cao lớn quen thuộc hiện ra, từng bước trầm ổn vang vọng trên nền sàn lạnh. Đó là Scorpio, vẫn là gương mặt lạnh lùng như tạc đá, ánh mắt đen sâu thẳm, khó dò được bất kỳ cảm xúc nào.
Aquarius lập tức lùi lại, như phản xạ tự vệ.
"Đừng lại gần..." Cậu khàn giọng, lưng dán chặt vào tường.
Scorpio dừng bước, đôi mắt khẽ nheo lại. Hắn nhìn thoáng qua cổ và vai cậu, ánh nhìn tối sầm. Trong thoáng chốc, sự im lặng bao trùm cả căn phòng, nặng nề đến mức Aquarius có thể nghe rõ từng nhịp tim hoảng loạn của chính mình.
"Vết thương của cậu..." Scorpio cất giọng trầm khàn, từng chữ rõ ràng mà chậm rãi.
"Nếu không xử lý, cậu sẽ chết."
Aquarius cắn chặt môi, mắt hoe đỏ.
"Chết... có khi lại tốt hơn..."
Scorpio im lặng một hồi lâu, không nói thêm lời nào. Anh bước đến gần, mặc kệ sự kháng cự yếu ớt của Aquarius. Khi bàn tay rắn chắc đặt lên vai, Aquarius giật mạnh, giãy giụa như con thú bị dồn vào đường cùng.
"Bỏ ra! Đừng chạm vào tôi!"
Nhưng sức lực cậu quá yếu, hơi thở ngắt quãng, cánh tay run rẩy chẳng thể đẩy nổi người kia. Scorpio giữ chặt lấy cổ tay cậu, ánh mắt lóe lên một tia dữ dội.
"Im lặng."
Giọng anh không cao, nhưng áp lực tràn ngập. Aquarius như bị đóng băng trong thoáng chốc. Đôi mắt long lanh ngấn lệ nhìn thẳng vào hắn, chứa đầy sự căm ghét, sợ hãi và bất lực. Scorpio chỉ siết chặt thêm một chút, rồi thả ra, lùi nửa bước.
"Ngồi yên."
Không có lựa chọn nào khác, Aquarius chỉ có thể run rẩy ngồi lại. Scorpio mở túi da bên hông, lấy ra lọ dung dịch trong suốt cùng vài dụng cụ y tế. Những động tác thuần thục, dứt khoát, chứng minh anh đã quá quen thuộc với việc xử lý vết thương.
"Khi bị cưỡng ép đánh dấu, cơ thể cậu sẽ sinh ra phản ứng đào thải. Nhưng tên kia không phải Alpha bình thường..."
Scorpio khẽ nâng cằm Aquarius lên, buộc cậu phải ngước mắt nhìn.
"Hắn đã tiêm vào cậu một loại huyết thanh. Thứ này sẽ biến đổi mùi hương, khiến Omega dần lệ thuộc vào dấu ấn giả tạo đó, nhưng mà cậu là Alpha tôi không biết có thành hay không."
Mắt Aquarius mở to, cả người chết lặng. Lệ chực trào nhưng cậu cố cắn răng nuốt ngược vào trong.
"Vậy là... tôi sẽ thành công cụ của hắn sao?"
Scorpio không trả lời ngay, chỉ dùng bông gạc thấm dung dịch, nhẹ nhàng chạm vào vết cắn. Aquarius đau buốt đến mức bật thét, nắm chặt drap giường, mồ hôi túa ra như mưa.
"Chịu đựng đi." Scorpio nói, giọng dứt khoát.
"Nếu muốn sống, phải để tôi xử lý."
Trong khoảnh khắc đó, Aquarius như rơi vào vực sâu. Cậu vừa căm hận vừa bất lực, lại không thể không dựa vào người đàn ông trước mặt. Nỗi nhục nhã bị khắc dấu, sự sợ hãi cái chết, tất cả hòa thành một mớ hỗn độn, xé nát lòng tự tôn.
Scorpio khẽ cau mày, động tác chậm lại. Lần đầu tiên, hắn để lộ một chút kiên nhẫn, thậm chí còn giảm lực để bớt đau cho cậu.
"Tôi sẽ ngăn phản ứng lan rộng, nhưng từ nay, cơ thể cậu đã thay đổi. Cậu và tôi... sẽ bị kéo lại gần nhau."
Aquarius giật mình. "Ý anh là gì?"
Scorpio khựng lại vài giây, ánh mắt lướt qua gương mặt tái nhợt của cậu, rồi mới buông lời:
"Alpha đã đánh dấu, những giới tính khác không thể phá bỏ hoàn toàn. Dấu ấn này sẽ kéo cậu về phía hắn, nhưng tôi có thể khóa nó lại. Muốn hay không... cậu cũng đã dính vào tôi."
Cả người Aquarius run lên, vừa phẫn nộ vừa tuyệt vọng. "Tôi không cần ai cả! Tôi không muốn lệ thuộc vào bất kỳ Alpha hay Enigma nào!"
Scorpio im lặng, chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt sâu hun hút. Trong đôi mắt đó không có thương hại, chỉ có sự lạnh lùng như lưỡi dao. Nhưng tận sâu trong bóng tối ấy, có một tia sáng khó gọi tên.
Aquarius không chịu nổi, bật khóc nấc lên, vừa gào vừa đấm vào ngực hắn:
"Tại sao? Tại sao lại là tôi?"
Scorpio để mặc cho những cú đấm yếu ớt kia trút xuống, không tránh né. Khi tiếng khóc lạc giọng dần lắng xuống, hắn mới khẽ đưa tay chạm vào gáy cậu, động tác nhẹ bất ngờ so với vẻ ngoài lạnh lùng.
"Vì số phận chọn cậu."
Aquarius ngẩng phắt lên, nước mắt nhòe nhoẹt. "Tôi hận anh... Tôi hận tất cả các người..."
Scorpio chỉ lặng lẽ thu dọn dụng cụ, đặt lại lên bàn. Trước khi quay đi, hắn nói một câu ngắn ngủi: "Cứ hận đi. Nhưng muốn sống, thì bám lấy tôi."
Cửa khép lại, để lại Aquarius ngồi bệt trên giường, tim đập loạn trong lồng ngực. Cậu đưa tay ôm cổ, cảm nhận cơn đau âm ỉ vẫn còn nhói buốt. Bên dưới làn da, sợi dây vô hình nào đó dường như đang quấn chặt lấy linh hồn, kéo cậu về phía bóng dáng kia.
Cậu thì thầm trong tuyệt vọng, giọng run run: "Scorpio... rốt cuộc anh là ai?"
Đêm đó, Aquarius không tài nào chợp mắt nổi. Cậu co người lại trên chiếc giường xa lạ, từng cơn nóng lạnh thất thường chạy dọc khắp cơ thể. Lúc thì mồ hôi vã ra như mưa, lúc thì cả người run cầm cập như bị thả xuống băng giá. Hơi thở nặng nề, nhịp tim dồn dập đến mức cậu ngỡ như lồng ngực sẽ vỡ tung bất cứ lúc nào.
Mùi hương trên cơ thể cậu cũng dần biến đổi, trở nên lạ lẫm. Nó không còn là hương hoa oải hương dịu nhẹ vốn quen thuộc với cậu từ trước. Giờ đây, trong hương thơm ấy lại lẩn khuất một tầng vị nồng, ngột ngạt và xa lạ, như bị trộn lẫn với độc dược. Mỗi lần ngửi thấy chính mùi hương ấy, Aquarius đều thấy buồn nôn, như bị xiềng xích bởi dấu ấn bẩn thỉu kia.
Cậu siết chặt lấy cổ áo, cố gắng ghìm hơi thở. Tâm trí như có tiếng thì thầm lặp đi lặp lại, kéo cậu chìm dần xuống vực thẳm: "Mày sẽ không thoát được... mày mãi mãi là của hắn..."
Aquarius choàng người ngồi dậy, bàn tay ôm lấy đầu.
"Câm miệng... im đi..." Cậu gào khẽ, nhưng trong phòng chỉ có tiếng nức nở nghẹn ngào vang vọng.
Cửa phòng bất ngờ mở ra. Bóng dáng cao lớn của Scorpio xuất hiện trong im lặng. Ánh mắt hắn quét một vòng, dừng lại nơi Aquarius đang run rẩy như kẻ sắp vỡ vụn.
Aquarius trừng mắt nhìn hắn, hơi thở gấp gáp.
"Ra ngoài..."
Scorpio không đáp, anh bước đến, kéo ghế ngồi ngay cạnh giường. Hơi thở trầm ổn của hắn như tràn ngập không gian, dần át đi cơn hỗn loạn. Aquarius quay đi, không muốn nhìn.
Trong im lặng, Scorpio đưa tay, chạm vào trán cậu. Aquarius giật bắn, toan gạt đi nhưng lại không đủ sức. Bàn tay kia mát lạnh, khác hẳn cơn nóng hầm hập đang thiêu đốt cơ thể. Cậu thở dốc, đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn đầy căm ghét.
"Anh muốn gì ở tôi?" Giọng cậu khàn khàn, gần như tuyệt vọng.
Scorpio bình thản trả lời: "Tôi không muốn gì cả. Nhưng nếu cậu để mặc, cơ thể sẽ bị dấu ấn nuốt chửng. Lúc đó, cậu thật sự sẽ thuộc về hắn."
Aquarius cắn chặt môi, máu tứa ra.
"Vậy anh giúp tôi để làm gì? Anh chẳng phải cũng là Enigma sao? Các người đều giống nhau thôi, đều muốn sở hữu người khác."
Ánh mắt Scorpio lóe lên tia sắc lạnh, nhưng rồi hắn hạ thấp giọng, đều đặn và chắc nịch:
"Không phải tất cả đều giống nhau."
Aquarius thoáng sững lại, đôi mắt rung động một chút, nhưng lập tức che giấu sau lớp giận dữ.
"Anh nghĩ tôi sẽ tin lời đó sao?"
Scorpio không giải thích thêm, anh rút trong túi ra một lọ dung dịch màu đen nhạt. Khi nắp mở ra, một mùi hương thảo dược đắng ngắt lan tỏa. Ảnh nghiêng lọ, nhỏ vài giọt vào ly nước rồi đưa cho Aquarius.
"Uống đi. Nó sẽ tạm thời áp chế phản ứng."
Aquarius nhìn chằm chằm vào ly nước, do dự, mắt ngấn lệ như muốn từ chối. Nhưng cơn đau nhói dữ dội nơi cổ khiến cậu không chịu nổi. Trong phút yếu lòng, cậu đưa tay đón lấy, uống một hơi cạn sạch.
Thứ chất lỏng đắng nghét chảy xuống cổ họng, mang theo cảm giác tê buốt. Một lúc sau, cơn nóng lạnh mới dịu bớt, hơi thở dần ổn định lại. Aquarius thả rơi ly xuống chăn, ngã người ra sau, nước mắt lăn dài bên thái dương.
"Anh cứu tôi... thì được gì chứ?" Cậu hỏi khẽ, như lời thì thầm trong bóng đêm.
Scorpio im lặng thật lâu, sau đó chỉ đáp vỏn vẹn: "Để cậu không phải chết."
Lời nói đơn giản, nhưng lại khiến tim Aquarius siết chặt. Cậu quay đi, không dám đối diện ánh mắt ấy nữa.
Những ngày sau, tình trạng của Aquarius càng trở nên kỳ lạ. Vết thương trên cổ tuy đã khép miệng, nhưng xung quanh luôn đỏ bừng, nóng rát như có lửa thiêu. Mỗi khi mệt mỏi hay hoảng loạn, cậu đều nghe thấy tiếng gọi mơ hồ từ tận sâu trong tâm trí, kéo cậu về phía dấu ấn kia.
Một buổi đêm, Aquarius đột ngột choàng tỉnh vì cơn đau nhói đến mức gần như xé toạc da thịt. Cậu ngã xuống sàn, ôm lấy cổ mình, miệng thở gấp không ngừng. Toàn thân run rẩy, những đường gân xanh hiện rõ dưới da, lan xuống tận cánh tay.
"Không... cứu... tôi..."
Cánh cửa bật mở. Scorpio bước vào, ngay lập tức lao đến bên cạnh. Khi hắn chạm vào, Aquarius ngẩng phắt lên, đôi mắt biến đổi. Đồng tử cậu giãn ra, ánh nhìn đỏ rực đầy hung tính. Đó không còn là Aquarius hiền lành trước kia, mà là một Alpha mất kiểm soát vì dấu ấn cưỡng ép.
Cậu lao đến, tấn công Scorpio như kẻ điên loạn. Bàn tay run rẩy nhưng sắc bén, móng tay cào mạnh để lại vết xước trên vai hắn. Hơi thở gấp gáp, mùi hương hỗn loạn tỏa ra ngập căn phòng, vừa quyến rũ vừa nguy hiểm.
Scorpio giữ chặt lấy hai tay cậu, áp xuống sàn. "Aquarius! Tỉnh lại!"
Nhưng Aquarius không nghe thấy, chỉ gào lên trong tuyệt vọng. "Tôi không muốn! Đừng bắt tôi... tôi không thuộc về hắn!"
Scorpio siết chặt hàm, ánh mắt lóe lên tia quyết liệt. Nếu để lâu hơn, dấu ấn kia sẽ hoàn toàn chiếm lấy cậu. Không còn cách nào khác.
Anh cúi xuống, môi kề sát ngay vết thương trên cổ Aquarius. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt hai người chạm nhau. Aquarius hoảng loạn, đôi mắt ngập nước. "Không... đừng...!"
Nhưng Scorpio đã hạ quyết tâm. Hắn cắn mạnh vào vết thương, truyền vào đó dấu ấn của mình.
Một luồng sức mạnh mãnh liệt bùng nổ. Cơ thể Aquarius run bắn, hơi thở nghẹn lại. Cậu cảm nhận rõ ràng sợi dây vô hình siết chặt lấy linh hồn, kéo cậu gắn chặt vào Scorpio. Mùi hương của hắn tràn ngập, át đi thứ mùi hôi thối ghê tởm kia. Trong một thoáng, cậu vừa hoảng sợ vừa thấy bình yên.
Cơn đau dần dịu xuống, cơn hỗn loạn cũng lắng lại. Aquarius ngã vào ngực Scorpio, thở dốc liên hồi, nước mắt lăn dài trên má. Cậu yếu ớt thì thầm: "Tại sao... tại sao lại làm thế..."
Scorpio ôm chặt lấy cậu, bàn tay đặt sau gáy, giọng trầm thấp: "Vì chỉ có cách này mới giữ được cậu."
Aquarius bật khóc nức nở, vừa căm hận vừa bất lực. "Tôi không muốn... tôi không muốn bị ràng buộc..."
Scorpio không đáp. Hắn chỉ siết chặt vòng tay hơn, như muốn khẳng định rằng từ giờ, sợi dây vô hình kia đã nối chặt hai người.
Trong bóng đêm, Aquarius run rẩy thì thầm một lần nữa, giọng nhỏ đến mức như sợ chính mình nghe thấy:
"Scorpio... tôi sợ lắm..."
Và lần đầu tiên, Scorpio khẽ đáp lại, giọng dịu hơn bao giờ hết: "Có tôi ở đây."
____
Aquarius choàng tỉnh trong cơn mơ hồ. Ánh sáng nhạt từ ô cửa nhỏ rọi xuống, soi gương mặt tái nhợt của cậu. Toàn thân vẫn còn ê ẩm sau đêm mất kiểm soát, nhưng nơi cổ lại dấy lên cảm giác nóng rát kỳ lạ, không phải đau đớn mà là một thứ thôi thúc âm ỉ, vừa ngột ngạt vừa không sao dứt ra được.
Cậu đưa tay chạm vào, da đã liền, nhưng dấu hằn đỏ sẫm nổi bật vẫn hiện rõ không phải vết cắn cũ của kẻ khác, mà là dấu mới, mạnh mẽ hơn, khắc sâu hơn. Mỗi khi ngón tay lướt qua, trái tim cậu lại loạn nhịp, run rẩy như có dòng điện vô hình lan khắp người.
Aquarius cắn môi, cảm thấy máu mặn nơi đầu lưỡi. Cậu nhớ, chính anh đã làm điều đó. Để ngăn cậu trượt vào vực thẳm, anh đã khóa dấu ấn kia bằng chính dấu của mình. Từ khoảnh khắc ấy, một sợi dây vô hình đã hình thành, gắn kết hai người lại với nhau.
Cánh cửa khẽ mở, Scorpio bước vào. Bóng dáng cao lớn, gương mặt lạnh lùng quen thuộc. Anh như thể biết rõ thời điểm cậu sẽ tỉnh dậy.
"Đỡ hơn chưa?" Giọng anh trầm khàn, bình thản đến mức khiến người nghe rùng mình.
Aquarius quay mặt đi, im lặng. Nhưng sự im lặng ấy chẳng thể giấu nổi tiếng tim đập loạn.
Anh đặt khay thức ăn xuống bàn, giọng dứt khoát:
"Ăn đi."
Cậu bật cười khan, cay đắng: "Anh nghĩ tôi nuốt nổi sao?"
Scorpio nhìn cậu, đôi mắt sâu hun hút.
"Không ăn thì không sống nổi. Mà nếu chết, dấu ấn kia cũng mất. Khi đó tất cả những gì anh đã làm đều vô nghĩa."
Lời nói lạnh băng, nhưng lại khiến tim cậu thắt lại.
"Anh cứu tôi... chỉ vì dấu ấn thôi sao?"
Scorpio ngồi xuống đối diện, cúi đầu nhìn thẳng vào cậu.
"Đúng và cũng không chỉ vì dấu ấn."
Aquarius sững người, môi run run nhưng chẳng thể thốt nên lời. Trong lòng cậu dấy lên một trận cuồng phong vừa giận dữ, vừa hoang mang, vừa... sợ hãi.
"Tôi không cần sự thương hại của anh!"
Cậu bật dậy, gắt lên, đôi mắt ngấn lệ.
"Tôi không muốn bị trói buộc bởi bất kỳ ai hết!"
Scorpio khẽ nhếch môi, nụ cười mỉa lạnh lẽo.
"Cậu nghĩ anh thương hại sao? Nếu vậy, đã để mặc cậu chết từ lâu rồi."
Aquarius nghẹn lại, nước mắt trào ra nhưng cậu cố kìm.
Anh đẩy khay thức ăn về phía cậu, giọng thấp hẳn:
"Ăn đi. Sau đó, tôi sẽ giải thích cho cậu về sợi dây này."
Đêm xuống, Aquarius ngồi bên cửa sổ, mắt hướng về bầu trời lấp lánh sao xa. Cơn gió đêm lạnh buốt khiến cậu rùng mình, nhưng chẳng thể dập tắt sự hỗn loạn trong lòng.
Phía sau, Scorpio ngồi lặng trên ghế, mắt nhắm hờ. Chỉ cần cậu khẽ động, anh lập tức mở mắt, cái bóng của anh lúc nào cũng hiện hữu, nặng nề như xiềng xích vô hình.
"Anh định giam tôi đến bao giờ?" Cuối cùng cậu cất giọng, lạc đi trong màn đêm.
"Cho đến khi cậu kiểm soát được bản thân và cho đến khi sợi dây này ổn định."
Aquarius quay phắt lại, ánh mắt rực lửa.
"Tôi không muốn nó! Tôi không chấp nhận nó!"
Anh đứng lên, bước từng bước chắc nịch về phía cậu. Đến gần, cúi xuống, ánh mắt găm chặt vào đôi mắt ngấn lệ.
"Muốn hay không, nó đã tồn tại."
Giọng anh trầm thấp, như lời phán quyết.
"Tôi cảm nhận được từng hơi thở, từng cơn run rẩy của cậu. Và cậu cũng cảm nhận được anh. Chối cũng vô ích."
Aquarius run lên, nước mắt vỡ òa.
"Tôi ghét anh... hận anh đến tận xương tủy..."
Bàn tay Scorpio giơ lên, tưởng chừng sẽ chạm vào gò má ướt lệ, nhưng rồi lại khựng lại, rút về. Anh xoay đi, giọng khàn đặc:
"Cứ hận đi. Nhưng đừng quên, chính anh là người duy nhất giữ được cậu khỏi vực thẳm."
Aquarius ôm lấy cổ, nơi dấu ấn đỏ sẫm nhói đau từng cơn. Trái tim cậu co rút nghẹt thở. Đúng, anh nói không sai và đó mới là sự thật tàn nhẫn nhất.
Trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ còn lại nhịp tim đồng điệu, ràng buộc họ bằng một sợi dây vô hình không cách nào cắt đứt.
Aquarius tỉnh dậy trong bóng tối nặng nề của căn phòng quen thuộc. Cơn đau âm ỉ ở cổ vẫn còn đó, như một vết bỏng chưa kịp lành, nóng rát và dai dẳng. Cậu chống tay ngồi dậy, mồ hôi lạnh chảy dài dọc thái dương. Cơ thể cậu khác lạ, như đang sống theo một nhịp điệu không thuộc về mình. Mỗi lần trái tim đập, cậu có thể cảm nhận được sự cộng hưởng từ một nơi khác trong căn phòng, một nhịp tim mạnh mẽ và kiên định. Chỉ cần nhắm mắt lại, cậu biết ngay người đó là ai.
Scorpio.
Anh ngồi đó, lặng lẽ trong bóng tối, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên thứ ánh sáng khó lường. Tựa như từ đêm hôm trước, anh chưa từng rời khỏi chỗ.
"Cậu lại sốt." Giọng anh trầm thấp, không có lấy một chút ngạc nhiên.
Aquarius cúi mặt, không đáp. Cậu ghét cái cảm giác bị nhìn thấu, ghét cái cảm giác yếu đuối trước mặt người khác, nhất là trước mặt anh. Nhưng sâu trong lòng, cậu biết, nếu không có anh, cậu đã chẳng thể qua nổi cơn sốt đêm qua.
"Tôi không cần anh ở đây." Cuối cùng cậu bật ra lời nói, lạnh lùng hơn sự run rẩy trong tim.
"Anh đi đi."
Scorpio đứng dậy, bước đến gần. Bóng anh phủ xuống, cao lớn, áp bức.
"Cậu muốn tôi đi? Tốt thôi. Nhưng ai sẽ giữ cậu lại khi cậu phát điên vì dấu ấn? Ai sẽ ngăn cơ thể cậu nổ tung khi không kiểm soát nổi?"
Aquarius nghẹn lại. Cậu siết chặt tấm chăn, móng tay bấu vào da thịt đến bật máu.
"Anh đang nói như thể tôi chỉ là gánh nặng của anh."
Scorpio dừng lại, ánh mắt thoáng chao đảo nhưng rồi lại nhanh chóng trở về lạnh lẽo.
"Tôi chưa bao giờ nghĩ cậu là gánh nặng. Nếu thấy cậu như vậy, tôi đã bỏ mặc cậu từ lâu rồi."
Một thoáng im lặng kéo dài. Tim Aquarius đập loạn, từng lời anh nói như mũi dao vừa cắt vào lòng vừa để lại hơi ấm. Cậu không hiểu, không muốn hiểu, nhưng cũng chẳng thể phủ nhận.
Scorpio đặt khay thức ăn xuống bàn, giọng ra lệnh:
"Ăn đi."
"Tôi không muốn."
"Không ăn thì không sống nổi." Anh kéo ghế, ngồi xuống đối diện.
"Nếu cậu chết, dấu ấn này cũng vô nghĩa. Đừng bắt anh đây phí công."
Aquarius bật cười khan, nước mắt cay xè.
"Vậy ra tất cả chỉ vì dấu ấn? Tôi chỉ là vật mang dấu ấn cho anh thôi sao?"
Scorpio không chớp mắt, chỉ nhìn thẳng vào cậu.
"Đúng và cũng không chỉ vì thế."
Tim cậu như bị ai bóp nghẹt. Cậu muốn hỏi.
"Vậy là vì gì?" Nhưng cổ họng nghẹn lại, không thể phát ra âm thanh nào.
Những ngày sau đó, biến đổi trong cơ thể Aquarius càng lúc càng rõ rệt. Khi bước đi, cậu có thể cảm thấy trọng lực nghiêng về phía anh, như thể một sợi dây vô hình kéo chặt. Khi nhắm mắt, cậu nghe thấy hơi thở của anh dù anh ở cách xa. Mỗi khi anh đến gần, dấu ấn nơi cổ lại rực nóng, vừa đau đớn vừa khát khao một thứ gì đó mà cậu không dám gọi tên.
Aquarius ghét cay đắng cái cảm giác này. Cậu muốn chạy trốn, muốn xé bỏ sợi dây đó, nhưng càng phản kháng, nó lại càng siết chặt hơn. Và Scorpio, với sự im lặng cố hữu của mình, vẫn ở đó, như một bóng hình không thể nào gạt bỏ.
Một buổi chiều, khi cậu cố rời khỏi phòng để ra ngoài hít thở, cơ thể đột ngột phản ứng dữ dội. Nhịp tim loạn xạ, hơi thở nghẹn lại, cơn đau dữ dội bùng lên từ cổ lan khắp cơ thể. Cậu khuỵu xuống, bàn tay run rẩy bấu lấy nền gạch.
Ngay khoảnh khắc đó, Scorpio xuất hiện, quỳ xuống bên cạnh. Anh đỡ lấy cậu, đôi tay rắn chắc giữ chặt vai run rẩy.
"Aquarius! Nhìn anh."
Cậu cố mở mắt, hơi thở đứt quãng.
"Đừng... đụng vào tôi..."
"Nếu không, cậu sẽ chết." Anh nghiến răng, rồi kéo cậu vào lòng. Hơi thở anh nóng hổi phả vào cổ cậu, nhịp tim mạnh mẽ của anh như hòa vào cơn hỗn loạn trong cậu, ép nó trở về trật tự.
Cơ thể Aquarius run lên dữ dội, cậu bật khóc, ghét bản thân vì cảm thấy an toàn trong vòng tay ấy.
"Tại sao... lại là anh?!"
Scorpio giữ chặt cậu, giọng khàn đặc:
"Vì ngoài tôi ra, không ai giữ được cậu cả."
Nước mắt cậu thấm ướt vai áo anh, tiếng nức nghẹn vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
Đêm xuống, sau khi cơn biến đổi dịu lại, Aquarius ngồi bên cửa sổ, mắt hướng ra bầu trời sao mờ nhạt. Scorpio lặng lẽ đặt áo khoác lên vai cậu, không nói gì.
Aquarius cười nhạt, giọng run rẩy: "Anh định giam tôi đến bao giờ?"
"Cho đến khi cậu kiểm soát được bản thân." Scorpio đáp, ánh mắt kiên định.
"Và cho đến khi sợi dây này ổn định."
Cậu quay phắt lại, đôi mắt rực lửa.
"Tôi không muốn nó! Tôi không bao giờ chấp nhận!"
Scorpio bước đến gần, bóng anh bao trùm lấy cậu. Anh cúi xuống, ánh mắt găm chặt vào mắt cậu, trầm thấp:
"Muốn hay không, nó đã tồn tại. Tôi cảm nhận được từng nhịp tim, từng hơi thở của cậu. Và cậu cũng cảm nhận được tôi, chối cũng vô ích."
Nước mắt Aquarius rơi lã chã. Cậu nghẹn ngào hét lên:
"Tôi ghét anh... tôi hận anh đến tận xương tủy!"
Bàn tay Scorpio giơ lên, tưởng chừng sẽ chạm vào gương mặt cậu, nhưng rồi khựng lại, rút về. Anh xoay mặt đi, giọng khàn đặc:
"Cứ hận đi. Nhưng đừng quên, chính tôi là người duy nhất giữ được cậu khỏi vực thẳm."
Aquarius ôm lấy cổ, nơi dấu ấn đỏ rực nhói buốt. Trái tim cậu co rút nghẹt thở. Anh nói không sai, và đó mới là sự tàn nhẫn nhất.
Đêm muộn, khi Aquarius đã chìm vào giấc ngủ nặng nhọc, Scorpio vẫn ngồi đó, ánh mắt dõi theo từng hơi thở mong manh của cậu. Anh chưa từng thấy bản thân yếu đuối như lúc này. Anh vốn là kẻ lạnh lùng, chẳng bao giờ tin vào ràng buộc, càng không tin vào thứ gọi là bảo vệ người khác. Nhưng với cậu, anh phá lệ.
Ngón tay anh khẽ chạm vào mái tóc rối bời của cậu, động tác dịu dàng đến mức ngay cả bản thân anh cũng ngạc nhiên.
Trong bóng tối, Scorpio thì thầm, chỉ đủ để chính mình nghe thấy:
"Chỉ cần còn sống, tôi sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương cậu. Tôi sẽ bảo vệ cậu, dù phải trả giá thế nào đi nữa."
Lời hứa ấy không được nói ra cho đối phương nghe, nhưng nó khắc sâu vào tim anh, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Ngoài kia, bầu trời đêm yên tĩnh. Bên trong căn phòng, hai trái tim cùng nhịp đập, bị trói buộc bởi một sợi dây vô hình, và bởi một lời hứa ngầm không ai khác ngoài chính họ biết.
Aquarius mở mắt trong buổi sáng nặng nề, ánh sáng mờ mịt lọt qua khung cửa sổ phủ bụi. Cậu vẫn cảm thấy cơ thể mình chưa hoàn toàn tỉnh táo, mọi thứ rệu rã như vừa trải qua một cơn bão ngầm. Trên vai cậu vẫn còn vương áo khoác của Scorpio, hơi ấm từ vải dày khiến cậu nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra đêm qua. Cậu bật dậy, tháo nó ra như thể chạm vào thứ gì dơ bẩn, quẳng xuống giường. Trái tim cậu rối bời, vừa muốn phủ nhận vừa bị ám ảnh bởi vòng tay ấy.
Trong phòng vang lên tiếng cửa khẽ mở. Scorpio bước vào, tay cầm một khay thức ăn còn bốc khói. Anh chẳng buồn nhìn cậu, chỉ đặt khay xuống bàn như một thói quen đã lặp đi lặp lại. Aquarius siết chặt ga giường, giọng chát chúa:
"Anh định quản tôi đến bao giờ nữa? Tôi đâu phải con rối của anh."
Scorpio ngẩng đầu, đôi mắt đen tĩnh lặng nhưng ẩn chứa sự sắc bén lạnh lùng.
"Khi nào cậu đủ sức kiểm soát dấu ấn, khi đó tôi mới rời khỏi. Còn bây giờ, ăn đi."
Câu trả lời như ngọn lửa châm vào bùng nổ trong lòng Aquarius. Cậu đứng bật dậy, hất tung khay thức ăn xuống sàn. Âm thanh bát đĩa vỡ choang choang vang vọng trong căn phòng chật hẹp. Hơi nóng bốc lên từ canh đổ tràn, mùi hăng hắc ám vào không khí. Cậu hét, giọng run rẩy nhưng đầy phẫn uất:
"Tôi ghét anh! Tôi không cần anh lo, không cần anh thương hại!"
Scorpio lặng đi trong vài giây. Gương mặt anh tối sầm, hơi thở nén chặt, bả vai cứng đờ. Anh bước tới, sải chân mạnh mẽ, chỉ trong tích tắc đã túm lấy cổ tay Aquarius, kéo cậu lại gần. Cái nắm tay siết chặt khiến cậu đau nhói.
"Cậu nghĩ tôi làm tất cả là vì thương hại ư?" Giọng anh trầm khàn, gần như gầm gừ.
"Nếu tôi thương hại cậu, tôi đã quay lưng từ lâu rồi."
Aquarius cắn môi đến bật máu, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận và nước mắt.
"Vậy vì cái gì? Vì dấu ấn chết tiệt này? Vì tôi chỉ là mảnh ghép anh bị buộc phải trói buộc?!"
Một khoảng lặng rơi xuống, nặng nề đến mức nghe rõ từng tiếng tim đập. Scorpio nhìn sâu vào mắt cậu, rồi bất ngờ buông tay. Cái buông lạnh lùng đến mức Aquarius ngã nhào về phía sau, lưng va mạnh vào mép giường.
Scorpio quay mặt đi, giọng dằn lại:
"Tin thế nào tùy cậu. Nhưng ít nhất, đừng tự hủy hoại mình chỉ để chống lại tôi."
Aquarius ngồi sụp xuống, hơi thở dồn dập, cảm giác đau rát nơi cổ tay vẫn còn nguyên. Nước mắt cậu rơi không kiểm soát được, vừa vì đau, vừa vì tức, vừa vì ghét bản thân vô lực. Cậu không chịu nổi sự áp đặt ấy, nhưng cũng không thể phủ nhận trong khoảnh khắc bị anh giữ lại, cậu đã run rẩy vì một thứ không phải sợ hãi mà là cảm giác... được níu lại.
Những ngày tiếp theo, căn phòng như chiến trường lạnh băng. Aquarius không nói với Scorpio câu nào, chỉ giữ im lặng đầy thù địch. Scorpio thì vẫn ở đó, vẫn mang thức ăn, vẫn dọn dẹp những thứ cậu cố tình làm đổ, nhưng tuyệt nhiên không ép buộc cậu. Anh chỉ quan sát từ xa, đôi mắt sâu thẳm như chứa đầy những điều không thể nói.
Aquarius nghĩ nếu cứ im lặng mãi, anh sẽ chán và bỏ đi. Nhưng anh không. Dù cậu ném khay cơm xuống sàn, dù cậu quay lưng về phía anh, anh vẫn ngồi đó, kiên nhẫn như một kẻ gác ngục. Điều đó khiến cậu phát điên.
Một tối, khi Scorpio bước vào, Aquarius bất ngờ ném chiếc cốc thủy tinh thẳng về phía anh. Tiếng rơi vỡ vang lên, mảnh vỡ văng tung tóe. Scorpio nghiêng người né kịp, vài mảnh nhỏ sượt qua gò má để lại vết xước mờ. Anh vẫn không tức giận, chỉ khẽ thở dài, cúi xuống nhặt từng mảnh.
"Anh điên à?!" Aquarius gào lên, giọng khản đặc.
"Sao tôi không giận? Sao tôi không đánh tôi đi?!"
Scorpio ngẩng lên, máu từ vết xước nhỏ chảy dài nơi gò má. Anh nói chậm rãi:
"Vì tôi không muốn tổn thương cậu thêm nữa."
Câu nói ấy khiến Aquarius nghẹn lại. Trái tim cậu loạn nhịp, một cơn đau buốt nhói tràn ngập nơi dấu ấn trên cổ. Cậu ôm lấy nó, khụy gối xuống, tiếng nấc nghẹn ngào thoát ra: "Đừng... đừng nói những lời đó... Tôi không chịu nổi..."
Scorpio vội lao tới, giữ chặt lấy vai cậu. Hơi thở anh gấp gáp, giọng dồn dập:
"Bình tĩnh, nhìn vào tôi!"
Aquarius run rẩy, mắt nhòe đi trong nước mắt.
"Tại sao lại là anh... tại sao mọi thứ đều trói buộc tôi vào anh? Tôi ghét nó, tôi ghét chính mình vì cần đến anh..."
Scorpio kéo cậu sát vào lòng, siết chặt như sợ cậu vỡ tan.
"Cứ ghét, cứ hận, nhưng đừng phủ nhận. Anh sẽ không buông cậu ra, cho dù cậu có muốn chạy trốn thế nào."
Cơ thể Aquarius vùng vẫy yếu ớt, rồi bất lực sụp xuống trong vòng tay ấy. Cậu khóc, khóc đến kiệt sức, để mặc trái tim bị giam cầm bởi thứ mà cậu không thể gọi tên.
Đêm hôm đó, khi cậu ngủ thiếp đi vì mệt mỏi, Scorpio vẫn ngồi cạnh. Vết xước trên má đã khô lại, nhưng đôi mắt anh không hề khép. Anh nhìn gương mặt ướt đẫm nước mắt của cậu, bàn tay khẽ chạm vào lọn tóc bết dính.
Anh thì thầm, như một lời thú nhận mà cậu sẽ không bao giờ nghe thấy:
"Tôi không muốn là xiềng xích của cậu. Nhưng tôi thà để cậu hận tôi, còn hơn là nhìn cậu biến mất khỏi thế giới này."
Ngoài cửa sổ, trăng mờ trôi chậm, soi sáng căn phòng ngập tràn mâu thuẫn nhỏ nhặt, nhưng trong từng khoảng khắc va chạm, sợi dây giữa họ lại siết chặt thêm một vòng, không cách nào tháo gỡ.
____
Aquarius tỉnh giấc trong ánh nắng dịu nhẹ buổi sớm, cơ thể còn mệt mỏi sau những cơn đau rút cạn sức lực. Cậu xoay người, chăn mềm trượt xuống, để lộ vết hằn mờ trên cổ, dấu ấn mà cậu vẫn luôn muốn phủ nhận. Cậu nhíu mày, tay khẽ che đi, như thể làm vậy có thể khiến nó biến mất.
Trong căn phòng nhỏ, tiếng loảng xoảng khe khẽ vang lên từ bếp. Aquarius cau mày, ngồi dậy, bước chân trần chạm sàn lạnh. Cậu hé cửa, cảnh tượng khiến cậu sững lại là Scorpio kẻ lúc nào cũng lạnh lùng, nghiêm khắc đang loay hoay với chảo trứng, khói bốc nghi ngút, mùi khét lan ra khắp nơi.
"Anh đang làm gì vậy?" Aquarius buột miệng, giọng vừa khó tin vừa chế nhạo.
Scorpio quay đầu, ánh mắt hơi ngượng ngập nhưng nhanh chóng che giấu.
"Bữa sáng. Ăn đi rồi uống thuốc."
Aquarius bật cười mỉa, tựa lưng vào khung cửa.
"Nhìn anh giống kiểu người biết nấu ăn sao? Khói nhiều thế này mà bảo là ăn được à?"
Scorpio không đáp, chỉ lẳng lặng đặt đĩa trứng xém cháy lên bàn. Anh ngồi xuống ghế, khoanh tay, ra hiệu.
"Ăn đi."
Aquarius ngồi đối diện, chống cằm nhìn đĩa thức ăn trước mặt, đôi mắt ánh lên tia tinh nghịch. "Nếu tôi không ăn thì sao? Anh tính ép tôi nữa à?"
Scorpio nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng trầm khàn: "Không. Nhưng tôi sẽ ngồi đây cho đến khi cậu ăn."
Aquarius nhướn mày, cầm nĩa chọc nhẹ miếng trứng cháy xém, cố tình kéo dài. Cuối cùng, cậu đưa lên miệng, nhăn mặt vì vị đắng. "Kinh khủng thật. Anh định giết tôi bằng bữa sáng này à?"
Khóe môi Scorpio khẽ giật, như muốn bật cười nhưng cố kiềm. Anh đưa ly sữa sang trước mặt cậu.
"Uống đi, đỡ nghẹn."
Aquarius liếc anh, lòng dấy lên cảm giác khó chịu lẫn xao động. Cậu uống một ngụm, rồi lầm bầm: "Đừng tưởng làm vài thứ ngốc nghếch này là tôi sẽ cảm động."
Scorpio dựa lưng vào ghế, giọng bình thản:
"Tôi không cần cậu cảm động. Chỉ cần cậu sống sót."
Câu nói ấy khiến Aquarius cứng người, tim lỡ nhịp. Cậu đặt ly xuống, quay mặt đi để che giấu sự bối rối.
Những ngày sau đó, mâu thuẫn nhỏ nhặt vẫn xảy ra liên miên. Aquarius bướng bỉnh, luôn tìm cách trêu chọc hoặc chống đối. Scorpio thì ít lời, chỉ đáp gọn gàng, đôi khi im lặng đến phát bực.
Có lần Aquarius định tự mình ra ngoài, bất chấp cơ thể chưa hoàn toàn ổn định. Cậu vừa mở cửa thì Scorpio đứng chặn, cánh tay rắn chắc như bức tường.
"Cậu định đi đâu?"
"Ra ngoài hít thở. Tôi không phải tù nhân của anh."
"Trời đang mưa, vết thương của cậu chưa lành. Quay vào."
Aquarius bặm môi, ánh mắt lóe lên sự thách thức. "Anh không có quyền ra lệnh."
Scorpio không nói thêm, chỉ kéo cậu lại, nhét vào trong phòng. Aquarius tức tối, ném gối về phía anh.
"Đồ độc đoán! Lúc nào cũng chỉ biết áp đặt!"
Gối đập vào vai, Scorpio đứng im, không né, cũng không tức giận. Anh nhìn cậu chằm chằm, giọng trầm thấp:
"Nếu tôi độc đoán thì cũng chỉ vì không muốn nhìn thấy cậu ngã gục lần nữa."
Aquarius nghẹn họng, định cãi nhưng không thốt nên lời. Cậu quay đi, giấu gương mặt nóng bừng.
Một buổi chiều, khi mưa tạnh, Scorpio mang về một chậu cây nhỏ đặt trên bàn. Aquarius tò mò, nhấc lên ngắm nghía.
"Cái này là gì?"
"Thảo dược. Pha trà sẽ giúp cậu đỡ đau."
Aquarius bật cười, giọng pha chế giễu:
"Anh mà cũng biết quan tâm bằng mấy thứ nhỏ nhặt thế này à?"
Scorpio im lặng, nhưng khi Aquarius ngước lên, cậu bắt gặp ánh mắt anh, ánh nhìn kiên nhẫn, dịu dàng đến lạ thường. Tim cậu bỗng đập nhanh, lồng ngực nghẹn lại.
Aquarius vội đặt chậu cây xuống, quay đi.
"Đừng nhìn tôi như thế. Tôi... tôi thấy khó chịu."
Scorpio bước đến gần, dừng lại chỉ cách cậu một khoảng ngắn. Anh hạ giọng:
"Nếu khó chịu, thì quay mặt đi. Tôi vẫn sẽ nhìn."
Aquarius cứng người, tim loạn nhịp. Cậu cắn môi, không dám quay lại.
Buổi tối hôm đó, khi Aquarius ngồi đọc sách bên cửa sổ, ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt cậu, tạo nên một khung cảnh yên bình hiếm hoi. Scorpio ngồi đối diện, lặng lẽ quan sát.
Aquarius ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt ấy. Cậu cau mày:
"Anh nhìn cái gì? Tôi có mọc sừng à?"
Scorpio không né tránh, chỉ đáp thản nhiên:
"Nhìn cậu thôi."
Aquarius đỏ mặt, lập tức che sách lên.
"Anh thật đáng ghét!"
Một thoáng im lặng, rồi Scorpio bật ra một câu ngắn gọn nhưng nặng tựa đá rơi: "Đúng, tôi đáng ghét nhưng anh sẽ luôn ở đây."
Aquarius siết chặt cuốn sách, trái tim run rẩy. Cậu không hiểu tại sao một câu nói đơn giản lại khiến lòng mình chao đảo như thế.
Cậu hạ sách xuống, gương mặt giấu trong bóng tối, khẽ thì thầm:
"Tôi không cần anh... nhưng càng ngày tôi càng không thể tránh khỏi."
Scorpio không nghe thấy, hoặc giả vờ không nghe thấy. Anh chỉ ngồi yên, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía cậu, như khắc ghi từng khoảnh khắc mong manh ấy.
Đêm trôi qua trong yên lặng, nhưng giữa những va chạm vụn vặt, những lời trách móc trẻ con và những giây phút quan tâm âm thầm, mối dây ràng buộc giữa hai người lại thêm một lần thắt chặt.
Ngọt ngào đến khó tin, nhưng xen lẫn bướng bỉnh đến phát đau.
Và trong lòng cả hai, dù chưa thừa nhận, đã bắt đầu có một nỗi sợ: nếu một ngày mất đi những cãi vã này, thì có lẽ, họ sẽ không thể sống nổi.
Căn nhà nơi cả hai trú ngụ luôn có một sự yên tĩnh khó hiểu. Aquarius thường cảm thấy nó quá rộng, quá lạnh, nhưng ít ra khi Scorpio ở đây, sự im lặng ấy không còn khiến cậu nghẹt thở như trước. Những ngày qua, tuy chưa thể nói là đã quen với sự hiện diện của nhau, nhưng từng thói quen nhỏ bé đã âm thầm hòa vào nhịp sống chung.
Buổi sáng, Aquarius lặng lẽ pha một tách trà nóng, đặt nó trên bàn gần cửa sổ. Không cần ai nhắc, Scorpio sẽ đi ngang, nhấc ly lên uống trong im lặng, như một nghi thức. Những tối muộn, khi Aquarius lén bật đèn bàn để đọc, Scorpio vẫn ngồi ở ghế đối diện, giả vờ chăm chú vào tài liệu nào đó nhưng ánh mắt luôn lướt về phía cậu. Họ chưa bao giờ thừa nhận, nhưng cả hai đều biết: có một sợi dây vô hình buộc chặt.
Thế nhưng bình yên chỉ tồn tại trong thoáng chốc.
Một đêm, khi cơn gió ngoài kia thổi mạnh làm lay động cửa kính, Scorpio đột ngột căng thẳng. Anh đặt tài liệu xuống, đôi mắt đỏ sẫm lóe sáng thứ cảnh giác lạnh lùng quen thuộc. Aquarius thoáng rùng mình, trực giác mách bảo có điều chẳng lành.
"Có chuyện gì?" Cậu khẽ hỏi, tim bất giác đập nhanh.
Scorpio không trả lời ngay. Anh đứng dậy, bước đến gần cửa sổ, lắng nghe tiếng động mơ hồ ngoài kia. Một lát sau, giọng anh khàn khàn vang lên:
"Chúng tìm đến rồi."
Aquarius cứng người. Cậu biết chúng là ai, nhóm người từng bắt cóc, ép buộc cậu đánh dấu, biến cuộc sống thành địa ngục. Bàn tay cậu run nhẹ, siết chặt cuốn sách như thể nó có thể giúp bản thân bình tĩnh.
Cánh cửa bất ngờ bị đá mạnh, vang rền một tiếng nặng nề. Kính vỡ, gió lùa vào mang theo tiếng bước chân dồn dập. Aquarius bật lùi về phía sau bản năng, mắt mở to. Scorpio đã kịp chắn trước mặt cậu, cơ thể cao lớn như bức tường thép.
Một giọng cười khàn vang lên giữa bóng tối:
"Tìm thấy rồi. Con mồi của chúng ta."
Ánh sáng từ ngọn đèn trong phòng chiếu lên gương mặt những kẻ lạ. Bọn chúng mang vũ khí, ánh mắt tràn đầy căm hận lẫn thèm khát. Aquarius cảm nhận từng hơi thở nặng nề của chúng, và cả sự run rẩy không thể kìm của chính mình.
Scorpio hạ thấp giọng, nghiêng đầu thì thầm:
"Đứng yên sau lưng tôi. Dù có chuyện gì cũng không được rời."
Aquarius cắn môi, gật khẽ.
Tiếng kim loại chạm nhau chói tai. Scorpio đã rút vũ khí ra, động tác nhanh gọn và dứt khoát. Một kẻ lao tới đầu tiên, nhưng chưa kịp vung dao đã bị Scorpio hất mạnh vào tường. Tiếng xương va chạm khô khốc vang lên khiến Aquarius rùng mình.
Nhưng bọn chúng không ít, từng đợt tràn vào như sóng. Scorpio di chuyển lạnh lùng, từng cú đánh chuẩn xác, từng đòn phản công tàn bạo. Máu văng ra, hòa vào không khí mùi kim loại nồng gắt. Trong khoảnh khắc, Aquarius chỉ biết ôm chặt lấy cánh tay ghế, mắt không rời khỏi dáng người ấy.
Nhưng rồi, một kẻ từ phía sau bất ngờ lao tới với thanh gậy sắt, nhắm thẳng lưng Scorpio. Aquarius hoảng hốt, hét lên:
"Cẩn thận!"
Scorpio xoay người đỡ, nhưng không kịp tránh hết. Cú đánh nặng nề giáng xuống, khiến anh khụy gối trong thoáng chốc. Aquarius cảm giác tim mình như rơi khỏi lồng ngực.
" Scorpio!"
Không suy nghĩ, cậu lao tới, nắm lấy vật gì đó gần nhất một chiếc lọ thủy tinh, ném mạnh vào kẻ vừa tấn công. Tiếng vỡ vang lên, mảnh vỡ cắt vào mặt tên kia khiến hắn gào thét. Scorpio tranh thủ thời gian, hạ gục hắn bằng một cú đánh chí mạng.
Thế nhưng, máu đã loang trên áo Scorpio. Aquarius nhìn thấy vết thương ở vai anh, đỏ sẫm, máu chảy thành dòng. Toàn thân cậu run bắn, nước mắt lấp lóe nơi khóe mắt.
"Anh.. anh bị thương rồi.." Giọng Aquarius vỡ ra.
Scorpio không quay lại, chỉ gằn giọng, đôi mắt đỏ ngầu dữ dội:
"Không sao. Chỉ cần cậu còn an toàn."
Trận chiến kéo dài tưởng chừng vô tận. Cuối cùng, những kẻ còn lại sau khi chứng kiến đồng bọn ngã gục cũng hoảng sợ bỏ chạy, để lại căn phòng ngổn ngang, mùi máu nặng nề phủ kín.
Aquarius lao đến, đỡ lấy cơ thể nặng nề của Scorpio. Anh vẫn đứng vững, nhưng hơi thở nặng, vết thương ướt đẫm.
"Tại sao phải liều mạng như vậy?" Aquarius nghẹn giọng, đôi tay bấu chặt vào vai anh.
"Nếu anh ngã xuống, tôi.. tôi phải làm sao?"
Scorpio cúi nhìn cậu, đôi mắt không còn chỉ lạnh lẽo nữa mà ánh lên sự dịu dàng mơ hồ. Anh khẽ đưa tay, chạm vào tóc Aquarius, thì thầm:
"Tôi đã hứa sẽ không để ai chạm đến em nữa."
Câu nói đơn giản, nhưng như một lưỡi dao xuyên thẳng vào lòng cậu. Aquarius cắn chặt môi, nước mắt rơi xuống hòa cùng vết máu loang trên áo anh.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra: nỗi sợ hãi mất đi Scorpio còn khủng khiếp hơn cả những bóng tối bám riết trong quá khứ. Và trái tim cậu, dù vẫn chống đối, đã chẳng còn cách nào khước từ sự tồn tại của anh nữa.
Căn phòng chìm trong bóng tối dày đặc, chỉ còn lại ánh trăng nhạt xuyên qua cửa sổ, hắt lên nền đất loang lổ những vệt sáng bạc. Aquarius ngồi sụp xuống cạnh Scorpio, hai bàn tay cậu run rẩy không kiểm soát nổi khi áp chặt lên vết thương ở vai anh. Máu vẫn rỉ ra không ngừng, nhuộm đỏ cả lòng bàn tay, mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi, khiến đầu óc cậu choáng váng.
"Scorpio... anh... anh đừng nhắm mắt..." Giọng cậu khản đặc, lạc đi vì sợ hãi.
Scorpio đang dựa vào tường, hơi thở nặng nhọc, ánh mắt đỏ sẫm từng vầng như muốn nuốt trọn cả bóng tối xung quanh. Dù vậy, bàn tay anh vẫn nâng lên, khẽ chạm vào má Aquarius. Ánh mắt ấy chứa một sự kiên định quen thuộc, xen lẫn cả yếu ớt hiếm hoi.
"Đừng khóc. Anh vẫn còn ở đây."
Nhưng lời trấn an ấy chẳng đủ sức giữ cậu khỏi vực sâu của hoảng loạn. Aquarius nắm chặt cổ tay anh, nước mắt trào ra, rơi xuống mu bàn tay lạnh lẽo ấy.
"Tôi... tôi không thể mất anh... nếu anh... nếu anh bỏ tôi lại..."
Giọng cậu vỡ vụn, như có hàng ngàn mũi kim đâm vào ngực. Kể từ giây phút Scorpio bước vào đời cậu, dù luôn miệng phủ nhận, dù luôn tìm cách đẩy anh ra xa, thì trái tim Aquarius vẫn đã âm thầm dựa vào anh như điểm tựa duy nhất giữa mớ hỗn loạn. Và chỉ cần nghĩ đến khả năng mất đi người này... tất cả như sụp đổ.
Máu vẫn chảy, áo Scorpio đã ướt đẫm, nhưng anh gượng nhếch môi, thứ nụ cười hiếm hoi vừa lạnh lùng vừa dịu dàng.
"Cậu còn chưa kịp trả lại ly trà sáng nay."
Aquarius ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe. "Đây là lúc để đùa sao?!"
Anh không đáp, chỉ khẽ nhắm mắt. Khoảnh khắc ấy, trái tim Aquarius như ngừng đập. Cậu hốt hoảng lay vai anh, giọng thét xé nát không gian:
"Scorpio! Anh mở mắt ra cho tôi! Anh nghe thấy không?!"
Không hồi âm.
Cậu hoảng loạn tìm băng gạc, tìm thuốc, bất cứ thứ gì có thể cầm máu. Bàn tay run đến mức không cột nổi băng, mảnh vải trượt khỏi ngón tay nhiều lần.
"Làm ơn đừng bỏ tôi..." Aquarius nức nở, nước mắt rơi lã chã xuống vết thương, hòa cùng máu.
"Anh mà biến mất, tôi... tôi không biết phải sống thế nào..."
Ký ức ùa về như cơn bão, căn phòng hôi hám khi bị bắt giữ, những bàn tay dơ bẩn ghì chặt, tiếng cười tàn nhẫn khi họ ép cậu đánh dấu... tất cả những bóng tối ấy như muốn nuốt chửng cậu thêm lần nữa. Nhưng khác với trước kia, giờ đây còn có thêm một nỗi sợ khủng khiếp hơn mất Scorpio.
Không thể, cậu không cho phép.
Trong cơn tuyệt vọng, Aquarius cắn chặt môi, dùng hết sức ấn chặt miếng băng vào vết thương. Máu dần chậm lại, hơi thở Scorpio vẫn còn, dù mong manh. Aquarius vội đỡ đầu anh đặt lên đùi mình, thì thầm liên tục, như một lời cầu nguyện tuyệt vọng:
"Anh sẽ không chết, anh không được phép. Tôi sẽ không để anh đi đâu cả..."
Thời gian như ngừng trôi. Chỉ còn tiếng tim đập thình thịch dồn dập trong lồng ngực Aquarius, cùng hơi thở khàn khàn yếu ớt của Scorpio.
Ngoài kia, gió vẫn thổi, mang theo tiếng động mơ hồ của những kẻ vừa bỏ chạy. Chúng sẽ quay lại, chắc chắn. Nhưng lúc này, Aquarius không quan tâm. Trên đời này, không gì quan trọng hơn việc giữ lấy người đàn ông đang nằm trong vòng tay mình.
Không biết bao lâu trôi qua, đôi mắt Scorpio khẽ mở. Ánh nhìn anh mờ đi, nhưng vẫn cố tập trung vào gương mặt cậu. Ngón tay khẽ động, chạm vào giọt nước mắt còn vương trên má.
"Tôi... khóc vì anh sao?"
Aquarius nghẹn lại, siết chặt tay anh.
"Anh còn định hỏi vớ vẩn nữa sao? Tôi tưởng anh..." Cậu cắn môi, nghẹn ngào, không dám thốt ra chữ chết.
Scorpio khẽ thở, nụ cười nhợt nhạt lướt qua môi:
"Tôi đã nói rồi, tôi không rời khỏi cậu."
Cậu bật khóc nức nở, ôm chặt lấy anh. Những lời muốn nói chất đống trong lòng, nhưng không câu nào thoát ra được, chỉ còn tiếng nấc vang vọng trong căn phòng tối.
Scorpio để mặc cậu siết chặt, bàn tay anh dù yếu ớt vẫn cố vuốt nhẹ lưng Aquarius, như một lời trấn an. Ánh mắt anh thoáng qua tia dịu dàng mà cậu chưa từng thấy. Trong khoảnh khắc, thế giới chỉ còn hai người, chỉ còn sự hiện hữu của nhau.
Đêm ấy dài bất tận. Aquarius không dám chợp mắt, chỉ ngồi canh chừng bên cạnh, đổi băng, lau mồ hôi, giữ cho Scorpio hơi thở đều đặn. Bất cứ khi nào anh khẽ rên vì đau, cậu lại run lên, lo sợ, rồi vội nắm lấy bàn tay anh để chắc rằng anh vẫn ở đây.
Đến khi ánh sáng ban mai yếu ớt len vào phòng, Aquarius mới thở phào khi thấy hơi thở Scorpio đã ổn định hơn. Cậu tựa đầu vào mép giường, mí mắt nặng trĩu nhưng trái tim vẫn căng thẳng.
Trong giấc mơ chập chờn, Aquarius chỉ có một ý nghĩ duy nhất, từ nay, cậu sẽ không bao giờ để bất kỳ ai chạm vào Scorpio, cũng như không để anh phải đổ máu vì mình thêm lần nào nữa.
Scorpio tỉnh dậy khi mặt trời đã lên cao. Ánh sáng rọi vào phòng, chiếu lên dáng hình mệt mỏi của Aquarius đang ngủ gục trên mép giường. Tóc cậu xõa xuống, gương mặt vẫn còn vệt nước mắt khô. Bàn tay gầy vẫn nắm chặt lấy tay anh, như sợ rằng chỉ cần buông ra, anh sẽ biến mất.
Scorpio im lặng nhìn thật lâu. Trong lòng anh, thứ gì đó âm thầm lay động. Từ bao giờ anh đã để cho một người trở thành điểm yếu chí tử của mình? Từ bao giờ, ánh mắt ướt át ấy lại quan trọng hơn cả sinh mạng?
Anh siết nhẹ tay Aquarius, thì thầm không thành tiếng:
"Tôi sẽ không để cậu mất tôi đâu."
Khi Aquarius tỉnh lại, thấy Scorpio đã mở mắt nhìn mình, cậu suýt nữa bật khóc lần nữa. Nhưng lần này, cậu chỉ cúi xuống, siết tay anh thật chặt, giọng run run nhưng kiên quyết:
"Tôi sẽ không để anh đi đâu hết. Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng phải ở lại... cùng tôi."
Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều im lặng, chỉ để trái tim tự thừa nhận điều mà miệng vẫn chưa thể nói ra, họ đã không còn chỉ là Alpha và Enigma bị buộc vào nhau nữa. Đó là sự gắn bó không thể tách rời, là nỗi sợ mất nhau đã biến thành sợi dây trói buộc sâu nhất.
Và từ đây, cả hai đều biết: số phận của họ đã gắn chặt, không cách nào thoát ra.
____
Căn phòng vẫn còn vương mùi thuốc sát trùng. Những vết băng trắng trên vai và ngực Scorpio chứng minh anh vừa thoát khỏi ranh giới mong manh của cái chết. Aquarius ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ sát giường, hai tay đan vào nhau, ngón tay mảnh run lên từng nhịp. Cậu không ngủ được, không yên lòng nổi, trái tim cứ dồn dập mỗi khi ánh mắt lạc vào khuôn mặt kia.
Scorpio đã tỉnh từ lâu. Anh dựa lưng vào thành giường, nhìn chằm chằm vào cậu mà không nói một lời. Đôi mắt đỏ sẫm, sâu thẳm như vực thẳm kia khiến Aquarius vừa giận vừa sợ.
"Sao lại nhìn tôi kiểu đó?" Aquarius phá vỡ im lặng, giọng khàn đi vì nhiều đêm mất ngủ.
Scorpio không đáp ngay, anh chậm rãi thở ra, như thể cân nhắc từng chữ.
"Cậu đã khóc rất nhiều."
Aquarius sững lại, ánh mắt lảng đi. "Thì sao? Tôi... chỉ vì nghĩ anh sẽ chết thôi."
"Chỉ vì nghĩ anh đây sẽ chết?" Scorpio nhấn mạnh, khóe môi cong lên, không rõ là cười lạnh hay trêu chọc. "Vậy nếu không chết, em sẽ không rơi một giọt nước mắt nào cho anh sao?"
"Anh đừng vặn vẹo lời tôi!" Aquarius bật dậy, giọng cao hẳn.
"Anh suýt bỏ mạng vì bảo vệ tôi, còn anh mong tôi phải làm gì? Đứng nhìn và bình thản chắc?"
Scorpio vẫn ngồi yên, mắt không rời cậu. Trong ánh nhìn ấy là một sự bình tĩnh đến lạnh lẽo, nhưng ẩn sau lại như có thứ gì đó sục sôi.
"Tôi chỉ muốn biết... vị trí của tôi trong lòng em là gì."
Câu hỏi ấy khiến Aquarius cứng họng. Tim cậu thắt lại, từng mạch máu dồn dập, mặt nóng bừng. Cậu quay lưng lại, giấu đi vẻ bối rối.
"Đừng nói mấy lời vô nghĩa, tôi không có thời gian cho chuyện đó."
Scorpio khẽ nhíu mày, giọng trầm thấp vang lên như sấm trong căn phòng chật hẹp.
"Đừng né tránh nữa, Aquarius. Cậu biết rõ chúng ta không còn đơn giản là Alpha và Enigma bị buộc vào nhau. Tôi muốn nghe sự thật từ miệng cậu."
Aquarius cắn môi, cậu muốn phản bác, muốn chối bỏ, nhưng cổ họng nghẹn ứ. Cậu nhớ lại từng khoảnh khắc: khi Scorpio đỡ lấy đòn thay mình, khi anh ngã xuống trong biển máu, khi cậu run rẩy cầu xin chỉ để anh thở thêm một lần nữa. Mỗi hình ảnh như một lưỡi dao, cắt sâu vào sự phòng bị cậu dựng lên.
Cuối cùng, Aquarius thở dốc, xoay người lại, ánh mắt rực lửa xen lẫn tuyệt vọng.
"Anh nghĩ tôi muốn thế này sao?! Anh nghĩ tôi muốn trái tim mình bị trói buộc bởi một Enigma lạnh lùng như anh sao?! Tôi ghét cái sợi dây này! Tôi ghét cái cảm giác chỉ cần anh biến mất, tôi cũng sẽ chết theo!"
Cậu gào lên, tiếng nấc nghẹn chen lẫn trong từng chữ.
"Nhưng tôi... tôi không thể phủ nhận nữa. Tôi đã sợ mất anh đến phát điên. Tôi đã khóc đến cạn nước mắt chỉ vì anh nằm im lặng trước mặt tôi. Tôi hận bản thân vì không thoát khỏi anh được, và tôi..."
Aquarius dừng lại, toàn thân run lên, đôi mắt ngân ngấn nước.
"Tôi yêu anh. Nghe rõ chưa, Scorpio? Tôi yêu anh!"
Căn phòng chìm vào im lặng tuyệt đối. Chỉ còn tiếng thở gấp gáp của Aquarius và tiếng tim đập mạnh mẽ dội vào lồng ngực. Scorpio vẫn ngồi yên, đôi mắt mở to, lần đầu tiên trong đời anh bị chấn động bởi một lời nói.
Một lúc lâu sau, anh khẽ cười, nụ cười không còn lạnh lùng, mà mang chút dịu dàng hiếm hoi. Anh đưa tay ra, nắm lấy cổ tay Aquarius, kéo cậu lại gần.
"Em thật sự ngốc."
Aquarius trừng mắt qua làn nước, muốn giằng tay ra nhưng lại không đủ sức.
"Ngốc gì chứ?!"
"Ngốc vì phải dằn vặt bản thân đến thế mới chịu nói ra." Scorpio kéo cậu ngồi xuống cạnh mình, giọng trầm ấm, chắc nịch.
"Anh đây không ở bên em vì gắn kết, không phải vì dấu ấn, cũng không phải vì nghĩa vụ. Tất cả là vì anh muốn. Vì chính anh đã chọn em."
Lời nói ấy như dòng nước ấm xua tan băng giá trong lòng Aquarius. Cậu sững lại, đôi môi run run, mắt mở to.
"Anh... nói thật?"
Scorpio không trả lời bằng lời. Anh cúi xuống, kề sát, và trước khi Aquarius kịp né, đôi môi lạnh lẽo kia đã phủ lên môi cậu.
Nụ hôn đầu tiên.
Aquarius choáng váng, cơ thể cứng đờ, nhưng trái tim lại đập loạn không kiểm soát. Scorpio không vội vã, chỉ ghì nhẹ, đủ để truyền đi sự chắc chắn và tha thiết. Khi buông ra, anh tựa trán vào trán cậu, giọng khàn khàn:
"Đây là câu trả lời của anh. Em có tin hay không, tùy em."
Aquarius nhìn chằm chằm vào anh, rồi bất giác bật khóc, lần này không phải vì sợ hãi, mà vì nhẹ nhõm. Cậu vòng tay ôm chặt lấy anh, giọng nức nở trong ngực rộng.
"Tôi tin. Tôi không muốn nghi ngờ nữa... chỉ cần anh ở đây."
Scorpio siết chặt cậu trong vòng tay, ánh mắt anh cuối cùng cũng mềm lại. Anh không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ ôm người con trai đang run rẩy kia, như một lời thề không thành tiếng.
Ngoài kia, gió khẽ lay động khung cửa, ánh sáng tràn vào. Bão tố đã lùi xa, để lại hai tâm hồn tưởng chừng xa lạ nhưng đã tìm thấy nhau.
Và trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều hiểu: lời tỏ tình này đến muộn, nhưng nó là chân thật nhất, khắc sâu nhất, đủ để gắn kết họ mãi mãi.
____
Đêm tối buông xuống thành phố, nhưng với Scorpio và Aquarius, ánh sáng và bóng tối chưa bao giờ phân định rạch ròi như vậy. Họ đã thoát khỏi tàn tích của phòng thí nghiệm, đã sống sót, đã cùng nhau đứng dưới bầu trời tự do, nhưng tự do không đồng nghĩa với bình yên. Ngược lại, càng có khoảng trống để suy nghĩ, những mâu thuẫn âm thầm trong trái tim lại càng nảy nở mạnh mẽ.
Aquarius ngồi bên bậu cửa sổ trong căn phòng tạm trú, ánh trăng rọi xuống làn da nhợt nhạt. Vết thương đã liền da, nhưng lòng cậu vẫn còn chằng chịt những vết nứt vô hình. Cậu siết chặt tách trà trong tay, đôi mắt xa xăm nhìn ra ngoài, dường như chẳng thấy gì ngoài bóng đêm dày đặc.
Scorpio đứng phía sau, dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực. Từ khi rời khỏi nơi đó, anh ít khi ngủ. Đôi mắt đen lúc nào cũng ẩn chứa sự căng thẳng, như thể chỉ cần anh lơ là một giây, thế giới sẽ sụp đổ lần nữa.
Aquarius khẽ cất giọng, âm điệu nhỏ bé nhưng như mũi dao đâm thẳng vào khoảng lặng:
"Scorpio, nếu một ngày không còn cái gọi là ABO, anh có còn ở bên em không?"
Scorpio giật mình, nhưng rồi lại giữ im lặng. Anh không giỏi dùng lời. Anh chưa bao giờ là kiểu người biết sắp xếp câu chữ để an ủi, càng không quen giải thích lòng mình.
Sự im lặng của anh, đối với Aquarius, chính là một sự phủ nhận. Cậu mím môi, cười gượng, nụ cười như muốn che đi vết thương đang rỉ máu.
"Em hiểu rồi, vậy ra mọi thứ vẫn chỉ là vì mối liên kết kia thôi."
Scorpio nhíu mày, bước nhanh tới, nắm chặt vai cậu.
"Không, không phải như em nghĩ."
Aquarius ngước lên, đôi mắt ánh sáng trăng phản chiếu, long lanh nhưng đầy hoài nghi.
"Không phải? Vậy anh nói đi, tại sao? Tại sao anh vẫn ở đây, vẫn chịu đựng em, vẫn kéo em ra khỏi bóng tối kia? Nếu không phải vì liên kết Enigma và Alpha thì là gì?"
Scorpio mím môi, bàn tay trên vai cậu run nhẹ. Đầu óc anh trống rỗng, trái tim gào thét muốn nói ra, nhưng lời nói lại kẹt lại nơi cổ họng. Anh chỉ biết nhìn cậu, như muốn dùng ánh mắt để truyền tải tất cả những điều anh không thể thốt ra.
Aquarius bật cười, tiếng cười chua chát.
"Anh thấy chưa? Anh không thể trả lời. Em biết mà. Em chỉ là gánh nặng, một thí nghiệm thất bại gắn chặt vào anh. Tất cả sự dịu dàng kia, chỉ là trách nhiệm."
"Không!"
Scorpio gần như gầm lên, siết chặt vai cậu đến mức khiến Aquarius nhăn mặt. Giọng anh khàn khàn, đầy vụng về:
"Anh không giỏi nói. Nhưng em không phải gánh nặng. Anh chưa bao giờ nghĩ em là gánh nặng."
"Vậy em là gì đối với anh?" Aquarius hỏi lại, giọng run rẩy.
Scorpio im lặng. Câu hỏi đó giống như một lưỡi dao sắc bén đặt ngay cổ anh. Anh biết đáp án trong lòng, nhưng nói ra... lại giống như xé toạc một lớp bảo vệ đã xây dựng từ rất lâu.
Khoảnh khắc ấy kéo dài tưởng như vô tận. Cuối cùng, Scorpio chỉ buông một câu ngắn gọn:
"Em là Aquarius."
Một câu trả lời đơn giản, đến mức khiến Aquarius ngẩn người. Nhưng đồng thời, nó lại không đủ. Không đủ để lấp đầy nỗi hoài nghi trong cậu, không đủ để chữa lành những vết thương vô hình đã khắc sâu.
Aquarius đẩy tay anh ra, đứng dậy. Giọng cậu lạnh đi vài phần. "Anh trốn tránh quá giỏi. Nhưng em thì không thể tiếp tục tự lừa dối bản thân. Anh có thể không nói, nhưng tim em... không chịu im lặng."
Scorpio đưa tay ra, định giữ lại, nhưng rồi buông xuống. Anh không biết phải níu thế nào, không biết phải nói gì ngoài sự im lặng nặng nề.
Căn phòng chìm vào khoảng lặng u ám. Ngoài kia, trăng vẫn sáng, nhưng trong lòng cả hai, chỉ còn mây đen giăng kín.
---
Những ngày sau đó, không khí giữa hai người trở nên nặng nề. Họ vẫn ở bên nhau, vẫn cùng nhau đối mặt với nguy hiểm, nhưng mỗi câu nói, mỗi ánh nhìn đều chứa đựng sự xa cách.
Aquarius im lặng nhiều hơn, ánh mắt luôn phảng phất sự dò xét. Cậu muốn tin, nhưng không thể. Sự bất an trong lòng như một cơn sóng ngầm, càng bị dồn nén, càng dễ dàng nhấn chìm cả hai.
Scorpio thì lặng lẽ quan sát, lặng lẽ bảo vệ, nhưng càng cố lại càng vụng về. Anh không biết cách xoa dịu, cũng không biết cách mở lời. Trong chiến đấu, anh là kẻ sắc bén và quyết đoán, nhưng trước trái tim mong manh của Aquarius, anh lúng túng như một đứa trẻ.
Một đêm nọ, Aquarius không ngủ. Cậu ra ngoài hiên, ngồi nhìn bầu trời. Gió thổi lạnh buốt, nhưng cậu vẫn ngồi im, hai bàn tay đan vào nhau, mắt nhìn xa xăm.
Scorpio bước ra, đứng sau lưng. Anh muốn nói điều gì đó, nhưng rồi chỉ thốt ra một câu vụng về:
"Em lạnh không?"
Aquarius khẽ quay đầu, nhìn anh, nụ cười nhạt nở trên môi. "Anh thật sự không biết phải nói gì khác ngoài mấy câu như thế sao?"
Scorpio im lặng, ánh mắt tối lại.
Aquarius hít sâu, rồi khẽ nói:
"Scorpio, em không cần anh chiến đấu thay, không cần anh hy sinh mạng sống cho em. Em chỉ cần biết... trong lòng anh, em có thật sự tồn tại không. Nếu câu trả lời là không, thì xin anh, đừng trói buộc em nữa."
Nói xong, cậu đứng dậy, đi vào phòng, bỏ lại Scorpio đứng đó một mình dưới ánh trăng.
Scorpio ngẩng mặt nhìn bầu trời, lần đầu tiên trong nhiều năm, anh cảm thấy bất lực đến vậy. Bàn tay siết chặt đến bật máu, nhưng trái tim anh lại đau đớn hơn bất kỳ vết thương nào. Anh chưa từng sợ hãi cái chết, chưa từng sợ hãi kẻ thù, nhưng lần này, anh sợ.
Anh sợ mất Aquarius.
Căn cứ ngầm của Enigma những ngày này yên tĩnh một cách kỳ lạ. Aquarius sau biến cố đã dần quen với việc Scorpio ở bên cạnh mình nhiều hơn, lặng lẽ nhưng chắc chắn, như một cái bóng kiên định chẳng chịu rời. Thế nhưng, càng gần gũi, cậu lại càng sợ hãi. Bởi trong lòng Aquarius, câu hỏi kia vẫn chưa bao giờ có lời giải:
"Anh ở đây vì em, hay vì sợi dây Alpha - Enigma trói buộc chúng ta?"
Scorpio không biết cách để xoa dịu nỗi hoài nghi ấy. Anh chỉ biết im lặng, lặng lẽ chăm sóc, lặng lẽ bảo vệ. Với anh, hành động thay cho ngôn từ, nhưng đôi khi sự im lặng lại trở thành khoảng trống mênh mông giữa hai người.
Ngày hôm đó, khoảng trống ấy bị khuấy động bởi sự xuất hiện của một cái tên từ quá khứ.
Cuộc họp đột xuất được triệu tập. Những kẻ cầm đầu nhắc đến sự trở lại của một thế lực cũ từng đối đầu với Scorpio nhiều năm trước, một tay lính đánh thuê khét tiếng, kẻ từng bị anh đánh bại trong một nhiệm vụ đẫm máu. Hắn ta được cho là đã chết, nhưng giờ xuất hiện trở lại với mục tiêu rõ ràng: trả thù.
Khi nhắc đến kẻ đó, ánh mắt Scorpio thoáng tối sầm. Aquarius ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát từng biến đổi nhỏ trên gương mặt anh. Trong một khoảnh khắc, cậu nhận ra nỗi lo lắng trong đáy mắt ấy không hề dành cho cậu, mà dành cho ký ức, cho một cái bóng xa xăm mà cậu chưa từng chạm đến.
Sau cuộc họp, Aquarius lên tiếng trước.
"Anh biết hắn ta?"
Scorpio gật đầu. "Biết, rất rõ."
Chỉ hai chữ ngắn ngủi, nhưng với Aquarius, lại giống như một nhát dao. Cậu siết chặt tay mình, cố nén sự khó chịu đang lan tràn. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy có gì đó chen ngang vào giữa họ.
Những ngày tiếp theo, Scorpio thường biến mất khỏi tầm mắt cậu, dành nhiều thời gian tìm hiểu về kẻ thù cũ. Aquarius không nói gì, chỉ dõi theo. Thế nhưng, cảm giác bị bỏ lại phía sau, bị che giấu, khiến lòng cậu dần nhen nhóm một thứ cảm xúc lạ lẫm: ghen tuông.
Aquarius chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ghen. Nhưng sự thật là, mỗi khi Scorpio nhắc đến cái tên kia, cậu lại thấy nghèn nghẹn trong lồng ngực. Anh ta từng có bao nhiêu quá khứ mà em không biết? Có phải, trong những ký ức ấy, có người từng quan trọng hơn em?
Mâu thuẫn bùng nổ vào một đêm hiếm hoi khi Scorpio trở về muộn, người lấm lem bụi đất sau một trận giao tranh nhỏ. Aquarius chờ anh trong phòng, gương mặt lạnh băng.
"Anh lại đi tìm hắn ta?"
Scorpio thoáng khựng lại.
"Phải. Hắn không dễ đối phó."
Aquarius đứng dậy, tiến đến gần.
"Tại sao anh phải quan tâm hắn đến vậy? Là vì hận thù, hay vì một mối quan hệ nào đó mà em không biết?"
Scorpio nhíu mày. "Em đang nói gì thế?"
Giọng Aquarius run lên, nhưng ánh mắt thì sáng quắc.
"Em không muốn là cái bóng đứng phía sau quá khứ của anh. Em không muốn mỗi lần anh im lặng, em phải tự hỏi trong lòng anh đang nghĩ về ai."
Khoảnh khắc ấy, cả căn phòng căng thẳng đến mức chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể vỡ vụn. Scorpio im lặng thật lâu. Anh không giỏi dùng lời, càng không giỏi giải thích. Điều duy nhất anh có thể làm là nhìn thẳng vào Aquarius, ánh mắt cứng rắn nhưng lẩn khuất nỗi bất lực.
"Anh đã nói rồi. Quá khứ là quá khứ."
"Nhưng quá khứ của anh đang kéo anh ra khỏi em!" Aquarius bật lên, giọng pha lẫn sự đau đớn.
"Anh có biết cảm giác này khó chịu thế nào không? Anh ở bên em, nhưng trái tim anh không ở đây!"
Lời nói ấy giống như một nhát chém xé toạc khoảng không. Scorpio siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên, nhưng anh không đáp trả. Sự im lặng của anh lại càng như lưỡi dao vô hình, đâm sâu vào lòng Aquarius.
Cuối cùng, cậu không chịu nổi nữa.
"Nếu anh thật sự không thể dứt bỏ quá khứ, vậy thì đừng trói buộc em vào hiện tại của anh."
Nói rồi, Aquarius xoay người bỏ đi, để lại Scorpio đứng lặng trong căn phòng tối.
Đêm ấy, lần đầu tiên họ giận nhau lớn. Không phải vì kẻ thù cũ, không phải vì sợi dây định mệnh, mà vì những vết nứt trong trái tim nơi ghen tuông, sợ hãi và tổn thương cuộn xoáy thành sóng ngầm.
Và lần đầu tiên, Scorpio nhận ra rằng: anh không chỉ phải chiến đấu với kẻ thù ngoài kia, mà còn phải học cách giữ lấy người quan trọng nhất trong đời mình, trước khi quá muộn.
Aquarius không nhớ mình đã bỏ chạy khỏi căn phòng ấy như thế nào. Chỉ biết rằng ngực cậu nhói lên từng cơn, từng bước chân như bị ghì xuống bởi hàng trăm tảng đá nặng. Cậu không muốn nhìn vào mắt Scorpio nữa, không muốn thấy sự im lặng lạnh buốt ấy. Một phần trong cậu gào thét rằng, anh không có lỗi, rằng Scorpio vốn dĩ chỉ biết dùng hành động để chứng minh, nhưng phần còn lại thì chồng chất nghi ngờ, chồng chất tổn thương.
Cậu đi trong đêm, ánh đèn vàng nhạt của căn cứ rọi xuống thân hình gầy mảnh. Lần đầu tiên kể từ khi rời khỏi lồng giam, Aquarius thấy mình lại giống như một kẻ lạc lõng, không điểm tựa.
Scorpio ngồi lại trong căn phòng, đôi bàn tay run lên vì tức giận và bất lực. Anh không giận Aquarius. Anh chỉ giận bản thân. Tại sao lại không thể nói một câu tử tế? Tại sao lại để người kia phải tự mình gánh hết những hoài nghi? Quá khứ không dễ dàng biến mất, nhưng với anh, nó chưa từng quan trọng bằng hiện tại. Anh biết rõ điều đó, nhưng... biết thì có ích gì khi anh không thể nói ra?
Aquarius rời khỏi căn cứ không thông báo. Cậu cứ thế lao ra khỏi vòng an toàn, để lại sau lưng những đôi mắt hiếu kỳ của vài thành viên đi tuần. Trong lòng cậu chỉ có một ý nghĩ duy nhất
"Phải đi xa. Càng xa càng tốt."
Thế nhưng, thế giới ngoài kia không bao giờ hiền hòa. Bóng đêm nuốt chửng lấy cậu. Và chính trong đêm ấy, kẻ thù của Scorpio đã chờ sẵn.
Một nhóm người mai phục ở rìa khu rừng, nhanh chóng vây lấy cậu. Aquarius phản xạ bản năng, lùi lại, hai tay siết chặt.
"Các người là ai?"
Một tràng cười khàn đặc vang lên.
"Người của Scorpio mà lại lạc đàn thế này sao? Quả thật ông trời ưu ái ta quá."
Aquarius rùng mình. Cái tên ấy, Scorpio thốt ra từ miệng kẻ khác nghe đầy căm hận. Cậu hiểu ngay đây không phải sự tình cờ. Cậu bị nhắm tới, vì anh.
Trận giằng co xảy ra chóng vánh. Aquarius vốn không yếu đuối như vẻ ngoài, cậu đã trải qua đủ huấn luyện để chống trả. Nhưng số lượng kẻ địch quá đông, vũ khí lại tối tân. Chỉ trong chốc lát, cậu đã bị khống chế, tay chân trói chặt, lôi đi trong bóng đêm.
Trong căn cứ, khi phát hiện Aquarius biến mất, Scorpio gần như phát điên. Anh lao đi tìm khắp nơi, tim đập dồn dập như muốn xé toang lồng ngực.
"Lần này... nếu em có chuyện gì... anh sẽ không tha thứ cho chính mình."
Anh phóng xe băng qua rừng, dựa vào dấu vết còn sót lại trên đất. Những vết giày nhỏ nhắn in hằn, xen lẫn là những dấu kéo lê của vật nặng rõ ràng Aquarius đã bị bắt đi. Cơn giận trong anh bùng nổ, ánh mắt đỏ ngầu. Không chỉ vì kẻ địch chạm vào người quan trọng nhất của anh, mà còn vì chính anh đã đẩy Aquarius vào tình huống đó.
Aquarius bị giam trong một căn phòng cũ kỹ, tay trói vào ghế sắt lạnh băng. Trước mặt cậu là một người đàn ông cao lớn, ánh mắt sắc lẹm, nụ cười méo mó.
"Ta tự hỏi, Scorpio sẽ thế nào khi thấy kẻ anh ta bảo vệ bị ta nắm trong tay?"
Aquarius cắn môi, im lặng. Nhưng trong lòng, nỗi sợ len lỏi. Cậu tự trách bản thân: Nếu không bỏ đi, nếu không để giận dỗi dẫn lối, mình đã không rơi vào tình thế này.
Tên đàn ông cúi xuống, thì thầm sát tai cậu
"Ngươi chỉ là một quân cờ. Alpha hay Enigma, rốt cuộc cũng chỉ là cái cớ để hắn trói buộc ngươi. Hắn chưa bao giờ thật lòng. Hắn chỉ muốn giữ ngươi bên cạnh để dễ dàng kiểm soát."
Lời nói ấy như dao cắt. Nó chính xác chạm vào nỗi sợ sâu thẳm trong tim Aquarius. Nhưng cậu vẫn ngẩng đầu, đôi mắt run rẩy nhưng kiên định. "Anh ấy... không như ngươi nói."
Tên kia phá lên cười. "Vậy sao? Để xem đến khi nào ngươi còn giữ được niềm tin ấy."
Scorpio đến trong tiếng súng nổ rền. Cửa kim loại bị anh phá tung, ánh sáng đỏ của khói lửa phủ lấy bóng hình cao lớn. Trong mắt Aquarius, khoảnh khắc ấy, anh không chỉ là một Enigma, không chỉ là một chiến binh anh là tất cả.
"Buông cậu ấy ra." Giọng Scorpio lạnh như băng.
Tên đàn ông nhếch mép.
"Đến rồi sao? Ngươi vẫn ngu ngốc như xưa, vì một kẻ yếu đuối mà liều mạng."
Aquarius siết chặt dây trói, nhìn Scorpio. "Scorpio..."
Không một lời thừa, Scorpio lao thẳng vào, những cú đánh dứt khoát, tàn bạo. Cả căn phòng biến thành chiến trường. Mỗi lần anh ngã xuống, anh lại bật dậy, bởi trong đầu anh chỉ có một mục tiêu duy nhất: phải cứu Aquarius.
Cuối cùng, anh hạ gục kẻ thù bằng một cú đấm trí mạng. Nhưng anh không dừng lại. Anh siết cổ hắn, ánh mắt đỏ ngầu.
"Ngươi chạm vào cậu ấy... là tội chết."
Aquarius hét lên. "Scorpio, dừng lại!"
Tiếng kêu ấy kéo anh khỏi cơn giận dữ. Anh buông tay, để tên kia ngã gục bất tỉnh. Toàn thân anh run lên, không phải vì mệt, mà vì nỗi sợ vừa trải qua.
Anh chạy đến bên Aquarius, vội vã cởi trói, ôm chầm lấy cậu vào lòng.
"Xin lỗi. Anh đến muộn. Xin lỗi..."
Aquarius siết chặt áo anh, nước mắt trào ra.
"Em tưởng... em sẽ không còn được gặp anh nữa."
Scorpio ôm cậu thật chặt, như muốn ghim cả thế giới này lại.
"Đừng bao giờ rời khỏi anh nữa. Dù giận, dù hận, cũng đừng đi. Anh không chịu nổi lần nữa."
Aquarius ngước nhìn anh. Trong đôi mắt ấy, không còn là sự im lặng xa cách, mà là nỗi sợ mất mát trần trụi. Và lần đầu tiên, cậu tin anh thật sự cần mình, không chỉ vì sợi dây định mệnh, mà vì chính con người mình.
"Scorpio... em xin lỗi."
"Không, lỗi ở anh."
Hai người cứ thế ôm nhau, giữa căn phòng đổ nát. Ngoài kia, đêm tối vẫn bao phủ, nhưng trong vòng tay ấy, có một thứ ánh sáng mỏng manh bắt đầu nhen lên ánh sáng của niềm tin vừa được cứu rỗi sau bờ vực.
Đêm hôm đó, khi mọi thứ đã lắng xuống, Aquarius ngồi tựa vai Scorpio, giọng khẽ run.
"Em đã nghi ngờ anh. Em đã nghĩ... anh chỉ ở bên vì dấu ấn Alpha - Enigma. Nhưng khi anh lao vào đây, khi em thấy anh vì em mà bất chấp tất cả... em nhận ra mình sai rồi."
Scorpio nhìn cậu thật lâu. Rồi anh đặt bàn tay lên má cậu, nhẹ nhàng.
"Anh không giỏi nói. Nhưng nếu em cần một bằng chứng... thì đây."
Anh cúi xuống, chạm môi vào môi cậu. Không vội vã, không dữ dội. Chỉ là một nụ hôn chậm rãi, run rẩy, như chứa đựng tất cả những gì anh chưa từng nói thành lời.
Aquarius nhắm mắt, để mặc cho bản thân chìm vào nụ hôn ấy. Trong khoảnh khắc, mọi giận dỗi, mọi nghi ngờ đều tan biến. Chỉ còn lại sự thật giản đơn: trái tim này, từ lâu đã thuộc về nhau.
Khi rời khỏi căn phòng, Scorpio nắm chặt tay Aquarius. Lần này, anh không để cậu đi trước, cũng không để khoảng cách nào chen vào giữa hai người nữa. Bởi sau tất cả, anh đã hiểu anh có thể bỏ qua mọi thứ, nhưng không thể bỏ qua Aquarius.
Và Aquarius cũng hiểu dù quá khứ có nặng nề đến đâu, hiện tại và tương lai của cậu chỉ còn gắn chặt với người đàn ông này.
Khoảng cách đã từng kéo họ ra xa. Nhưng cuối cùng, lựa chọn của cả hai đều là quay về bên nhau. Và đó mới là điều quan trọng nhất.
Cơn bão đã qua nhưng dư âm của nó vẫn còn hằn rõ trong đôi mắt Aquarius mỗi khi cậu vô thức siết chặt tay Scorpio. Đêm ấy, bóng tối đã suýt nuốt chửng cậu, kéo cậu rời khỏi người đàn ông mà cậu không dám thừa nhận là tất cả. Giờ đây, trong từng hơi thở, từng nhịp tim, cậu biết rõ một sự thật: nếu mất anh, cậu cũng sẽ không còn là chính mình nữa.
Scorpio thì khác. Anh không nói nhiều, càng không thể diễn tả bằng những lời hoa mỹ. Nhưng từ khoảnh khắc ấy, ánh nhìn của anh đã thay đổi. Nó không còn chỉ là sự bảo vệ vì bản năng của Enigma, mà là một quyết tâm giữ lấy Aquarius, bằng mọi giá, bằng cả sinh mạng nếu cần.
Những ngày sau, căn cứ trở lại yên bình. Dù vẫn còn vết thương cả trong lẫn ngoài, Aquarius cảm thấy có một thứ gì đó đã lặng lẽ thay đổi. Mỗi sáng thức dậy, cậu đều thấy Scorpio ở đó, lặng lẽ đặt ly nước ấm trên bàn, lặng lẽ kéo chăn cho cậu, lặng lẽ quan sát từng cái chau mày của cậu khi ngủ.
Aquarius nhiều lần muốn hỏi: Anh làm tất cả điều này vì em, hay vì sợi dây định mệnh quái quỷ kia? Nhưng rồi, câu hỏi ấy nghẹn lại nơi cổ họng. Cậu sợ. Sợ câu trả lời sẽ khiến tim mình vỡ vụn.
Thế nhưng, chính Scorpio lại phá tan nỗi sợ ấy.
Một buổi tối, dưới bầu trời đầy sao, cả hai ngồi trên mái hiên căn cứ. Aquarius ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên những vì tinh tú xa xăm. Scorpio nhìn cậu rất lâu, rồi bất ngờ cất giọng trầm khàn:
"Aquarius."
Cậu quay sang, khẽ
"Hử?"
Scorpio hít một hơi sâu, ngón tay vô thức siết chặt lên đầu gối.
"Anh đã từng nghĩ, chỉ cần giữ em bên cạnh bằng bất cứ cách nào cũng đủ. Nhưng sau tất cả... anh nhận ra, điều anh muốn không phải là giữ em bằng dấu ấn. Anh muốn giữ em bằng trái tim này."
Aquarius sững lại. Trái tim cậu đập thình thịch. Lời anh nói không hoa mỹ, nhưng từng chữ như mũi tên cắm thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong cậu.
Scorpio quay sang, mắt anh ánh lên thứ cảm xúc mà Aquarius chưa từng thấy rõ đến vậy.
"Anh yêu em. Không phải vì Enigma. Không phải vì định mệnh. Mà vì chính em, con người ngang bướng, yếu đuối nhưng cũng can đảm. Người khiến anh không còn là chính mình nếu vắng đi."
Aquarius cắn môi, nước mắt rưng rưng. Bấy lâu nay cậu khao khát nghe một lời khẳng định, nhưng khi nó thật sự vang lên, cậu lại run rẩy.
"Anh... đừng nói những điều mà anh không chắc chắn."
Scorpio không trả lời ngay. Anh vươn tay, kéo cậu vào lòng, để cậu cảm nhận nhịp tim đang đập dồn dập nơi ngực anh.
"Nếu đây không phải sự thật, vậy tại sao anh lại hoảng loạn đến thế khi em biến mất? Tại sao anh lại muốn giết chết tất cả kẻ nào dám chạm vào em? Tại sao anh... sợ mất em hơn cả sợ cái chết?"
Aquarius nghẹn ngào. Từng lời, từng nhịp tim, từng hơi thở của anh đều chứng minh một điều anh thật sự yêu cậu.
Cậu siết chặt lấy anh, nước mắt rơi trên bờ vai rộng.
"Em đã ngu ngốc, em nghi ngờ anh. Em đã bỏ đi, khiến anh đau khổ... Nhưng Scorpio, em cũng không thể phủ nhận nữa. Em... yêu anh."
Khoảnh khắc ấy, bầu trời sao như vỡ òa. Hai trái tim vốn bị xích bởi sợi dây định mệnh giờ đã hòa vào nhau bằng tình cảm thật sự.
Những ngày sau đó, không còn là những giận dỗi vụn vặt hay im lặng đầy khoảng cách. Thay vào đó là những nụ cười vụng về, những chạm nhẹ tưởng chừng đơn giản nhưng lại khiến tim cả hai run rẩy.
Scorpio vẫn ít lời, nhưng mỗi hành động của anh đều là minh chứng. Anh tập thói quen để Aquarius chọn món ăn, để cậu phàn nàn những điều nhỏ nhặt, để cậu cười giòn tan khi chọc tức anh.
Aquarius thì bớt đề phòng. Cậu không còn né tránh ánh nhìn của anh, không còn sợ hãi khi nghĩ về dấu ấn. Thậm chí, có đôi lần cậu chủ động nắm tay anh giữa chốn đông, mặc kệ ánh nhìn xung quanh.
Cả hai như hai mảnh ghép, khớp lại sau bão tố.
Rồi ngày ấy đến.
Một buổi sáng, khi ánh nắng dịu dàng rọi qua ô cửa sổ, Aquarius bước đến trước mặt Scorpio, gương mặt cậu thoáng chút đỏ ửng.
"Scorpio."
Anh ngẩng lên.
"Gì vậy?"
Aquarius hít sâu, rồi đặt bàn tay lên ngực anh.
"Em... muốn chính thức chấp nhận dấu ấn."
Scorpio thoáng sững người. Trong ánh mắt anh là sự ngạc nhiên, xen lẫn bối rối.
"Em chắc chứ? Đây không phải chuyện có thể thay đổi."
Aquarius nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt vững vàng.
"Em chưa bao giờ chắc chắn điều gì như thế. Không phải vì định mệnh. Không phải vì sợi dây Enigma. Mà vì em muốn... mãi mãi ở bên anh."
Tim Scorpio thắt lại. Lần đầu tiên trong đời, anh thấy đôi mắt mình ươn ướt. Anh ôm chầm lấy Aquarius, siết cậu thật chặt như thể sợ cậu tan biến.
"Anh hứa... suốt đời này sẽ không bao giờ buông em."
Nghi lễ đánh dấu chính thức diễn ra trong một không gian giản đơn, chỉ có hai người. Không cần nhân chứng, không cần nghi thức cầu kỳ. Chỉ có ánh sáng vàng nhạt len lỏi qua cửa, chiếu xuống hai hình bóng đang siết chặt lấy nhau.
Aquarius nhắm mắt, cảm nhận làn hơi ấm áp của Scorpio khi anh khẽ cắn xuống làn da cậu, để lại dấu ấn sâu thẳm. Cơn đau thoáng chốc lan ra, nhưng ngay sau đó là một luồng hơi ấm trào dâng, len lỏi khắp cơ thể. Cậu run rẩy, nhưng trong lòng dâng lên một sự bình yên chưa từng có.
Scorpio thì thầm bên tai cậu, giọng khàn đặc:
"Từ nay, em là của anh. Và anh... cũng là của em."
Aquarius mở mắt, ngước nhìn anh, rồi mỉm cười qua làn nước mắt.
"Vĩnh viễn."
Thời gian trôi đi, nhưng ký ức ngày ấy mãi không phai. Cả hai tiếp tục bước trên hành trình mới, không còn là những kẻ bị định mệnh ép buộc, mà là hai con người tự nguyện chọn nhau, bất chấp mọi sóng gió.
Có lúc, quá khứ vẫn ùa về, những vết thương vẫn còn đó. Nhưng mỗi khi Aquarius thấy mình hoang mang, Scorpio luôn nắm tay cậu, kéo cậu lại gần, thì thầm:
"Anh ở đây."
Và mỗi khi Scorpio chìm trong ám ảnh, Aquarius lại ôm lấy anh, khẽ nói: "Anh không còn một mình nữa."
Một buổi chiều, dưới hoàng hôn đỏ rực, cả hai đứng trên đồi cao, gió thổi tung mái tóc. Aquarius tựa đầu vào vai Scorpio, khẽ hỏi:
"Anh nghĩ... chúng ta sẽ đi đến đâu?"
Scorpio mỉm cười hiếm hoi, vòng tay siết lấy cậu. "Không cần biết tương lai ra sao. Chỉ cần có em, anh đã có cả thế giới."
Aquarius nhắm mắt, mỉm cười an yên. Trong vòng tay ấy, cậu biết mình đã tìm thấy mái ấm thật sự.
Kết thúc không phải là sự chấm hết, mà là khởi đầu của một câu chuyện dài hơn, nơi hai trái tim đã tìm được nhau, nơi dấu ấn không còn là xiềng xích, mà trở thành minh chứng cho một tình yêu bất diệt.
Và trong ánh hoàng hôn hôm ấy, giữa vòng tay ấm áp, một nụ hôn ngọt ngào được trao đi, khắc sâu vào vĩnh hằng.
Dấu ấn của hạnh phúc, một lời hứa cho tương lai.
____
Đôi lời từ tác giả:
Mình bị thiếu máu hay gì á mọi người huhu 💔
End
Dương Viễn Lâm/Saggit_zoiadc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro