
#12 Dưới Bàn Tay Của Quỷ Dữ




Trả đơn cho bồ definitelyenigmatic , mong bồ sẽ thích >< (Hơn 16N từ)
‼️ Warning: Mình có đổi chút tình tiết, mong bồ thông cảm‼️
Couple: Capricorn (Top) × Scorpio (Bottom)
Quỷ × Người
Thể loại: Boylove , thần thoại Âu cổ, tâm lý, u ám, huyền bí, ma quái, yếu tố quỷ dữ, tình cảm méo mó, quyền lực, truyền thuyết và siêu nhiên.
Kết: OE (Open Ending).
Chú thích: Gã - Capricorn , Hắn - Scorpio, Anh - Libra
Tóm tắt:
Trong một đế quốc Châu Âu sùng đạo thần Mặt Trời, Bá tước Scorpio mang trọng trách nặng nề và luôn bị gia tộc giam cầm trong những quy tắc tôn giáo. Hắn mệt mỏi, kiệt quệ và ngày càng mất sức khỏe, trong khi truyền thuyết về người em song sinh bị ruồng bỏ là Capricorn vẫn ám ảnh những suy nghĩ sâu kín nhất của hắn. Capricorn, một sinh vật cao hơn ba mét, đầu dê, là hiện thân của bóng tối, từ lâu đã bị loài người xem là quỷ dữ.
Capricorn xuất hiện trong đời Scorpio, gieo lời nguyền: hắn phải mang trong mình "một bào thai bóng tối", nguồn sức mạnh nuôi dưỡng gã. Ban ngày, Capricorn giả dạng thương gia hoặc nhà giả kim len lỏi trong đế quốc, ban đêm lại trở về bên Scorpio, hút lấy sự sùng tín từ gia đình bá tước, khiến Scorpio dần kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Scorpio dần nhận ra rằng Capricorn không chỉ muốn sức mạnh, mà còn khao khát sự gắn kết vĩnh viễn với hắn và sự thừa nhận mà gã đã bị ruồng bỏ từ lâu. Trong khi Gemini cố gắng tìm cách cứu bạn mình, Scorpio bị giằng xé giữa đức tin thờ thần Mặt Trời và sức hút quái dị, đầy quyền lực nhưng nguy hiểm của Capricorn.
Đỉnh điểm xảy ra trong ngày nhật thực toàn phần, khi ánh sáng của thần Mặt Trời bị che khuất, Capricorn đạt sức mạnh cực hạn. Scorpio phải đứng giữa lựa chọn: tiêu diệt Capricorn để giải thoát cho chính mình, hay chấp nhận gắn bó vĩnh viễn với gã. Cuối cùng, sau khi hạ sinh con, Scorpio tưởng như đã tìm thấy tự do, nhưng Capricorn vẫn chưa buông tha. Gã lặng lẽ từ xa quan sát, chờ thời cơ để đưa Scorpio và con họ về nơi gã ở, hứa hẹn rằng định mệnh chưa từng kết thúc.
Câu chuyện hòa quyện giữa tình yêu, quyền lực và bóng tối, nơi ánh sáng và bóng tối luôn đan xen, và những mối quan hệ bị thử thách giữa tình thân, tình yêu, đức tin và quyền lực.
____
Bầu trời mùa đông phủ một màu chì xám, vầng trăng non lơ lửng sau những đám mây đen dày đặc. Gió rít qua những hàng cây khẳng khiu, len lỏi qua khe tường đá của lâu đài nhà bá tước Scorpio. Tòa lâu đài ấy uy nghi mà lạnh lẽo, đứng sừng sững như một gã khổng lồ ngủ quên trên ngọn đồi cao, nhìn xuống cả vùng đất rộng lớn bên dưới. Từ xa, ánh sáng hắt ra từ những ô cửa sổ kính màu khiến nó như một chiếc hộp bí ẩn, nơi giấu đầy những điều thầm kín mà chẳng ai biết đến.
Bên trong, hành lang rộng dài hun hút. Trên tường treo những tấm thảm thêu cảnh thần Mặt Trời vĩ đại chiến thắng bóng tối, lửa đỏ từ hàng chục ngọn đuốc khiến cho những đường chỉ vàng óng ánh như bùng cháy. Nhưng lạ lùng thay, tất cả ánh sáng rực rỡ ấy chẳng thể xua đi cái cảm giác lạnh buốt đang bao phủ lâu đài.
Ở tầng ba, trong một căn phòng rộng nhưng im lìm, Scorpio ngồi tựa người bên cửa sổ. Ánh trăng hắt lên gương mặt hắn, để lộ đôi quầng thâm sẫm màu dưới mắt. Bộ lễ phục đen thêu chỉ bạc ôm lấy dáng người cao gầy, làm nổi bật sự tiều tụy mà hắn cố che giấu. Trên bàn nhỏ cạnh đó, một ly rượu vang đỏ còn sót vài giọt cuối cùng, ánh lên sắc máu trong bóng đêm.
Scorpio nhắm mắt, thả cho tâm trí trôi dạt vào khoảng lặng. Hắn nghe thấy tiếng chuông nhà thờ từ xa vọng lại, mười hai hồi ngân vang trầm đục, như nhắc nhở tất cả thần dân trong đế quốc rằng giờ cầu nguyện đã điểm. Chuông ngân, và hàng ngàn đôi môi đang thì thầm những lời tôn kính gửi đến thần Mặt Trời. Nhưng trong ngực Scorpio, thay vì cảm giác được an ủi, chỉ có một khoảng trống nặng trĩu.
Tiếng gõ cửa vang lên, nhịp ba ngắn một dài quen thuộc.
"Scorpio, ngươi ở trong đó chứ?" Giọng Gemini vang lên, mang theo sự ấm áp xen lẫn lo âu.
"Vào đi." Scorpio khẽ đáp, giọng khàn đặc.
Cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, và Gemini bước vào. Chàng công tước trẻ khoác trên mình bộ lễ phục trắng tinh, đường chỉ bạc sáng lấp lánh dưới ánh nến. Mái tóc vàng được chải gọn gàng, đôi mắt xanh biếc sáng lên giữa căn phòng tối. Nhìn Gemini giống như một mảnh ánh sáng bước vào bóng đêm của Scorpio.
Gemini đưa mắt nhìn quanh, rồi cau mày khi trông thấy bộ dạng bạn mình.
"Ngươi lại không chuẩn bị đi dự tiệc sao?"
Scorpio khẽ cười nhạt.
"Ta không còn hứng thú với những bữa tiệc giả tạo ấy nữa."
Gemini tiến lại gần, ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
"Ngươi nói vậy mãi rồi. Nhưng lần này thì khác. Toàn bộ giới quý tộc đều có mặt. Nếu ngươi tiếp tục vắng mặt, người ta sẽ bàn tán. Tin đồn đã lan ra rồi, Scorpio. Họ nói ngươi bị bệnh, thậm chí có kẻ ác ý hơn còn cho rằng ngươi đang… bị quỷ ám."
Đôi mắt Scorpio lóe lên một tia sắc lạnh, nhưng rồi nhanh chóng lụi tắt. Hắn quay mặt về phía cửa sổ, để ánh trăng che giấu biểu cảm.
"Để họ nói. Những kẻ đó sống nhờ vào tin đồn, không có thì tự họ sẽ bịa ra thôi."
Gemini chống tay lên bàn, giọng trở nên nghiêm nghị.
"Ngươi nghĩ ta không nhận ra sao? Ngươi gầy đi nhiều lắm. Da tái nhợt, mắt hốc hác. Ta còn nhớ rõ ngày trước ngươi từng là kẻ mạnh mẽ, luôn tự tin đứng trước đám đông. Còn bây giờ…"
"Gemini." Scorpio cắt ngang, giọng trầm thấp, pha chút mệt mỏi.
"Có những chuyện ngươi không nên biết."
Gemini sững người.
"Ngươi đang giấu ta điều gì sao? Ngươi quên rồi à, từ nhỏ ta và ngươi đã chia sẻ với nhau mọi thứ. Ta chưa từng bỏ rơi ngươi."
Scorpio im lặng. Hắn siết chặt ly rượu, để lại những vết hằn trắng trên ngón tay. Rồi chậm rãi, hắn nói:
"Nếu ta nói ra, ngươi sẽ rời bỏ ta, giống như tất cả mọi người khác."
Gemini đứng dậy, bước đến phía sau lưng bạn, đặt tay lên vai hắn.
"Ta không bao giờ bỏ ngươi, Scorpio. Dù ngươi có đang chịu đựng điều gì, ta vẫn sẽ ở đây."
Một thoáng chấn động thoáng qua trong mắt Scorpio. Hắn muốn tin, nhưng trong lòng lại dấy lên nỗi sợ hãi khó tả. Bởi hắn biết, có những bóng tối không ai có thể chấp nhận được.
Trong khi ấy, bên ngoài lâu đài, bầu trời như dày đặc hơn bởi những đám mây đen. Trăng tròn ẩn hiện, khi sáng khi mờ, soi xuống thủ đô đế quốc xa xa. Nơi ấy, ánh sáng rực rỡ từ hàng ngàn ngọn đuốc phản chiếu trên nền đá, nơi tiếng đàn violin hòa cùng tiếng cười nói, nơi rượu vang đỏ sóng sánh trong những chiếc ly pha lê mỏng manh.
Nhưng đế quốc này, dù giàu có và hùng mạnh, vẫn chỉ là một con chiên khấu đầu trước Thần Mặt Trời. Đêm nào cũng vậy, những lời cầu nguyện vang lên từ hàng ngàn mái nhà, những cái gối quỳ trong nhà thờ hằn sâu xuống sàn gỗ, chứng minh cho sự sùng đạo cuồng tín đã ăn sâu vào máu thịt người dân.
Truyền thuyết xưa kể rằng, Thần Mặt Trời có một người em song sinh là Capricorn. Nhưng Capricorn không phải sinh ra từ ánh sáng, mà từ những giọt nước mắt đau khổ của vũ trụ hỗn mang khi nhìn thấy loài người chìm trong tội lỗi. Ngay từ đầu, hắn đã là hiện thân của bóng tối.
Loài người sợ hãi và ghét bỏ Capricorn. Từ đời này sang đời khác, hắn bị gắn mác là con quỷ, là điềm dữ, là thứ cần bị trừ khử. Hình tượng của hắn, một sinh vật cao lớn với cái đầu dê khổng lồ, trở thành biểu tượng của ác tà trong mọi câu chuyện răn dạy trẻ con.
Tiếng chuông nhà thờ lại vang vọng đến tai Scorpio, nhưng lần này, hắn cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt. Tim hắn đập nhanh, và trong thoáng chốc, hắn ngỡ như nghe thấy một tiếng thì thầm lẫn trong tiếng chuông: trầm thấp, khàn đục, tựa như vọng lên từ lòng đất.
"Scorpio…"
Hắn giật mình quay phắt lại, nhưng căn phòng chỉ còn lại Gemini, đang chăm chú nhìn hắn đầy lo lắng.
"Ngươi sao thế?" Gemini cau mày.
"Không… không có gì." Scorpio lắc đầu, nhưng đôi bàn tay run rẩy không thể giấu đi sự thật.
Gemini không hỏi thêm, nhưng ánh mắt anh đầy nghi hoặc.
Đêm dần trôi qua. Khi Gemini rời khỏi lâu đài để tham dự dạ tiệc thay bạn, căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối. Ngọn nến trên bàn cháy leo lét, bóng đổ dài lên tường. Scorpio ngồi một mình, đôi mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi, nhưng hắn không dám ngủ.
Bởi hắn biết, khi màn đêm buông xuống, điều đó sẽ lại xảy ra.
Tiếng gió rít qua khe cửa, rồi căn phòng bỗng lạnh hẳn đi. Hơi thở của Scorpio đông đặc lại thành khói trắng. Và rồi, từ trong bóng tối nơi góc phòng, một hình bóng bắt đầu hiện lên.
Đầu tiên là những tiếng bước chân nặng nề, dội vang như từ cõi khác. Rồi một thân hình khổng lồ trồi ra khỏi khoảng tối một sinh vật cao lớn hơn ba mét, cơ thể người vạm vỡ nhưng đầu lại là đầu dê khổng lồ, đôi mắt đỏ rực như than hồng.
Scorpio bật dậy, toàn thân run rẩy. Hắn muốn hét lên, nhưng cổ họng nghẹn cứng.
Sinh vật ấy, Capricorn cúi thấp cái đầu dê ghê rợn, đôi sừng vươn dài gần chạm trần, giọng nói vang lên như tiếng đá lăn từ vực sâu:
"Scorpio… ngươi không thể trốn ta mãi."
Scorpio lùi về phía cửa sổ, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
"Ngươi… ngươi muốn gì ở ta?"
Đôi mắt đỏ của Capricorn lóe sáng, và nụ cười man rợ nở rộng.
"Ngươi biết rõ ta muốn gì. Ngươi là chiếc bình hoàn hảo… để nuôi dưỡng sức mạnh của ta."
Trong bóng đêm đặc quánh, Scorpio nghe rõ nhịp tim mình đập thình thịch, cùng lúc đó, từ sâu trong cơ thể, một cơn đau nhói dữ dội bùng lên.
Và hắn biết… đêm nay mới chỉ là khởi đầu.
Đêm hôm đó, sau khi Capricorn rời đi như một cơn ác mộng tan vào bóng tối, Scorpio không tài nào chợp mắt. Cơ thể hắn rã rời, từng thớ cơ run lên vì sợ hãi, nhưng trong đầu lại vang vọng mãi âm thanh trầm đục kia:
"Ngươi là chiếc bình hoàn hảo…"
Mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo choàng, nhưng hắn không dám tháo ra. Ngọn nến trên bàn đã cháy gần hết, ánh sáng yếu ớt run rẩy soi những giá sách cao chạm trần. Scorpio ngồi bất động, cho đến khi đôi mắt hắn vô tình dừng lại trên một cuốn sách cũ kỹ, da bìa sẫm màu, phủ bụi dày đến mức gần như hòa lẫn vào gỗ.
Đó là cuốn sách hắn chưa bao giờ chạm tới. Một phần vì nó được niêm phong bằng xi đỏ, dấu ấn cấm kỵ trong gia tộc. Nhưng lúc này, như có một sức hút vô hình, bàn tay hắn chậm rãi với tới, gạt đi lớp bụi, rồi run run tách con dấu.
Tiếng sáp nứt gãy vang lên, nặng nề và rợn rợn.
Hắn mở sách. Trang đầu tiên hiện ra hàng chữ cổ viết bằng thứ mực đã nhạt màu:
"Truyền thuyết về hai anh em, ánh sáng và bóng tối."
Scorpio đọc lẩm bẩm, đôi mắt bị cuốn sâu vào từng dòng chữ.
"Khi thế giới còn sơ khai, vũ trụ chìm trong hỗn mang. Từ lòng hỗn mang ấy, Mặt Trời đầu tiên được sinh ra rực rỡ, chói lọi, và nhân loại quỳ gối trước ánh sáng ấy. Người ta gọi ngài là Solarius – Thần Mặt Trời."
Scorpio nuốt nước bọt. Ngọn nến bập bùng hắt bóng hắn lên tường, kéo dài như một hình thù méo mó.
Trang sách tiếp tục:
"Nhưng Solarius không phải kẻ duy nhất được sinh ra từ hỗn mang. Cùng lúc ấy, vũ trụ nhỏ lệ trước sự thối nát của nhân loại, và từ những giọt lệ ấy, một đứa trẻ khác hiện hữu. Người em song sinh của Solarius. Người ta gọi hắn là Capricorn, kẻ mang theo bóng đêm."
Scorpio cảm thấy tim mình đập loạn nhịp. Cái tên ấy, Capricorn cứa vào tai như một mũi dao. Hắn rùng mình, nhưng không thể dừng lại.
"Solarius mang ánh sáng, sự sống, hy vọng. Capricorn mang bóng tối, nỗi đau, sự thật trần trụi của linh hồn. Một kẻ được tôn thờ, một kẻ bị ruồng bỏ. Nhưng dẫu vậy, họ là anh em. Hai nửa không thể tách rời."
Trang sách khẽ rung lên dưới ngón tay Scorpio, như thể chính hơi thở hắn đang làm nó sống dậy.
Đôi mắt hắn dần mờ đi, cơn buồn ngủ bất thường kéo đến. Nhưng đó không phải giấc ngủ bình thường. Khi mi mắt khép lại, hắn cảm giác như mình rơi thẳng vào vực sâu. Và khi mở mắt ra, hắn không còn ở trong thư phòng nữa.
Trước mắt hắn là một thế giới khác.
Một cánh đồng vô tận, bầu trời sáng rực bởi ánh mặt trời chói lọi. Hàng vạn con người đang quỳ gối, đôi mắt hướng lên cao, miệng đồng thanh xướng tên:
"Solarius! Solarius!"
Từ trên cao, một bóng hình bước xuống rực sáng đến mức Scorpio phải nheo mắt. Một người đàn ông trẻ, mái tóc vàng óng như được dệt từ nắng, đôi mắt xanh trong như bầu trời, tấm áo choàng trắng bay lượn trong gió. Ánh sáng từ ông ta khiến vạn vật tươi tốt, cây cỏ vươn mình, trẻ nhỏ cười vang.
"Đó là… Thần Mặt Trời…" Scorpio thầm thốt lên.
Nhưng ngay sau đó, mặt đất phía xa run rẩy. Bầu trời vốn trong xanh bỗng xuất hiện một vết nứt tối đen. Từ khe nứt, những giọt lệ khổng lồ rơi xuống, biến thành hồ nước đen đặc. Và từ đó, một bóng người bước ra.
Cao lớn, đầu là đầu dê, đôi sừng uốn cong vươn lên trời. Thân hình hắn phủ bóng, mỗi bước đi là một luồng khí lạnh phả ra. Đôi mắt đỏ rực như lửa địa ngục, nhưng gương mặt dẫu mang hình hài thú dữ lại phảng phất nét bi thương.
"Capricorn…" Scorpio thì thào, giọng hắn run rẩy.
Người dân bên dưới hét lên, hoảng loạn bỏ chạy. Những lời nguyền rủa, ném đá, xua đuổi vang lên.
"Con quỷ! Điềm dữ! Kẻ hủy diệt!"
Solarius dang tay, ánh sáng bao phủ. Ông ta chặn trước người em mình, nhưng đôi mắt tràn đầy nỗi buồn.
"Em trai của ta… ngươi không thuộc về thế giới này."
Capricorn cười khẩy, tiếng cười vang như sấm.
"Không thuộc về? Ta sinh ra từ cùng một hỗn mang với ngươi. Ngươi là ánh sáng, ta là bóng tối. Thế nhưng chỉ mình ngươi được thừa nhận, còn ta thì bị nguyền rủa."
"Em ta…" Giọng Solarius trầm xuống.
"Ngươi là một phần không thể thiếu. Nhưng loài người không bao giờ hiểu được điều đó. Họ cần ánh sáng để tin, chứ không cần bóng tối để đối diện."
"Vậy thì để ta cho họ thấy sự thật."
Capricorn gầm lên, vung cánh tay khổng lồ. Từ lòng đất, những chiếc gai đen chọc lên, xuyên qua bóng người đang quỳ gối. Tiếng la hét vang vọng khắp cánh đồng.
Ánh sáng của Solarius rực lên, đẩy lùi bóng tối. Hai anh em đối diện nhau một người rực rỡ chói chang, một kẻ u ám dữ tợn.
Nhưng trong ánh mắt Capricorn, Scorpio thấy một thứ gì đó… không phải chỉ là thù hận. Đó là nỗi đau của kẻ sinh ra đã bị chối bỏ.
Scorpio choàng tỉnh. Hơi thở gấp gáp, mồ hôi tuôn chảy như vừa chạy khỏi cơn ác mộng. Trước mặt hắn, cuốn sách cổ vẫn mở, những dòng chữ loang lổ như vừa mới được viết.
"Chúa phù hộ…" Hắn lẩm bẩm, nhưng giọng run rẩy không mang chút niềm tin.
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời đã ngả sang rạng sáng. Chuông nhà thờ vang lên lần nữa. Nhưng lần này, trong âm thanh ấy, Scorpio nghe rõ một tiếng thì thầm quen thuộc, khẽ vang ngay bên tai:
"Ngươi đã thấy rồi, phải không, Scorpio? Ta không phải kẻ xa lạ. Ta là phần còn lại mà loài người chối bỏ…"
Scorpio đông cứng. Giọng nói ấy… là Capricorn.
Và hắn hiểu, truyền thuyết kia không chỉ là câu chuyện trong sách. Nó đang sống dậy, và hắn, bằng cách nào đó, đã bị kéo vào vòng xoáy ấy.
____
Căn phòng lớn của dinh thự nhà Bá tước vẫn còn sáng ánh nến dù đã quá nửa đêm. Mùi nhang trầm hăng hắc bám vào từng lớp màn, từng tấm thảm, khiến Hắn ngộp thở ngay cả khi cố hít một hơi thật sâu. Tường phủ kín những bức tranh thánh ca, vẽ Thần Mặt Trời Solarius giang tay tỏa sáng, nụ cười ngời ngợi soi rọi nhân gian. Mỗi bức tranh như một con mắt vô hình đang dõi theo Hắn, giám sát từng cử động, từng nhịp thở.
Hắn quỳ giữa gian phòng, đầu cúi sát nền đá lạnh. Hai bên là hàng chục thành viên gia tộc chú bác, anh chị em họ, và cả những đứa trẻ nhỏ tuổi chưa hiểu hết lễ nghi nhưng đã thuộc lòng từng lời cầu nguyện. Tất cả đều thì thầm đồng thanh, giọng vang vọng thành một dòng chảy đều đều, buồn tẻ và nặng nề.
"Ánh sáng soi rọi… Ánh sáng cứu chuộc… Ánh sáng vĩnh hằng…"
Hắn lặp lại như một cái máy, môi mấp máy mà tim thì đập thình thịch. Lưng đau ê ẩm vì đã phải quỳ hàng giờ, máu dồn xuống đầu gối khiến từng dây thần kinh nhức buốt. Nhưng thứ khiến Hắn khó chịu nhất không phải đau đớn thể xác. Đó là cảm giác bị siết chặt bởi một thứ vô hình, một xiềng xích bện bằng đức tin mù quáng, trói hắn với gia tộc, với cái tên Bá tước sùng đạo mà Hắn chưa bao giờ muốn gánh.
Từ đầu gian phòng, giọng cha hắn vang lên, trầm hùng và rành rọt.
"Chúng ta là huyết mạch tinh khiết của Solarius. Không một vết nhơ nào được phép làm ô uế dòng máu này. Kẻ nào lay chuyển đức tin, kẻ đó phản bội tổ tiên, phản bội ánh sáng."
Mọi người cúi rạp xuống, đồng thanh:
"Vâng, ánh sáng phù hộ."
Hắn cũng thì thào lặp lại, nhưng trong lòng dậy sóng. Từng chữ rơi ra khỏi môi Hắn như một gánh nặng không thể trút bỏ.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn chợt thấy bóng ai đó đứng ở cuối phòng, ngay bên dưới tấm tranh Solarius lớn nhất. Một dáng người cao, sừng cong lên, bóng tối phủ kín. Không ai khác ngoài Gã.
Hắn rùng mình, tim đập thót. Đôi mắt đỏ ấy nhìn thẳng vào hắn, lấp lánh vẻ giễu cợt. Môi Gã khẽ cong thành nụ cười.
"Quỳ gối… cầu nguyện… như một con chó được dạy sủa theo lệnh."
Âm thanh vang trong đầu hắn, dù môi Gã chẳng hề cử động. Hắn nghiến răng, cố gắng không ngẩng lên. Nếu cha hắn hay bất kỳ ai trong gia tộc nhìn thấy ánh mắt bất thường của hắn, họ sẽ xâu xé Hắn bằng lời buộc tội dị giáo.
Nhưng giọng gã cứ vang mãi, từng chữ nhỏ vào óc hắn như giọt nhựa độc:
"Ngươi hít khói nhang, uống rượu thánh, quỳ dưới chân kẻ vẽ nên ánh sáng giả dối… và tự gọi đó là tín ngưỡng. Ta hỏi ngươi, Scorpio, ngươi có tin vào những lời rỗng tuếch ấy không?"
Hắn cắn môi, máu tràn ra nơi khóe miệng, nhưng vẫn thì thầm câu kinh. Thế nhưng trong lòng, một mảnh nghi ngờ lóe lên và gã thấy hết.
Nghi thức kéo dài cho đến khi chuông đồng hồ điểm sang canh ba. Mọi người lần lượt đứng dậy, làm dấu thánh rồi tản về phòng riêng. Hắn lê bước, chân run lẩy bẩy, chỉ muốn đổ gục. Nhưng khi cánh cửa phòng đóng lại sau lưng, Hắn biết… Gã đang đợi.
Quả nhiên, từ góc tối gần tủ sách, bóng đen tách ra khỏi màn đêm. Gã đứng đó, cao lớn, uy nghi, cặp sừng vươn lên chạm trần. Đôi mắt đỏ sáng rực như hai ngọn lửa sống.
"Trông ngươi thật thảm hại." Gã cười khẽ, giọng trầm ấm nhưng ngập ngụa mỉa mai.
"Quỳ gối cả đêm chỉ để lặp đi lặp lại lời của kẻ chết từ hàng nghìn năm trước. Ngươi gọi đó là tôn kính sao?"
Hắn dựa lưng vào cửa, ngực phập phồng.
"Im đi…"
Gã bước đến gần, tiếng móng guốc khẽ gõ lên sàn gỗ vang lên từng nhịp như búa nện.
"Im à? Ngươi sợ người khác nghe thấy ta, hay ngươi sợ chính bản thân ngươi phải trả lời ta?"
Hắn lùi lại, nhưng tấm lưng đã chạm tường. Gã nghiêng người, bóng đen khổng lồ phủ trùm lấy hắn.
"Ta hỏi lần nữa… Ngươi có thật sự tin không?"
"Ta… ta không được phép hoài nghi." Hắn thốt lên, giọng run rẩy.
Gã bật cười, tiếng cười rền như sấm.
"Không được phép? Đức tin mà đến từ sự cấm đoán thì chỉ là xiềng xích. Chúng biến ngươi thành tù nhân. Ngươi không khác gì ta, Scorpio. Chúng gọi ta là quỷ dữ, ruồng bỏ ta. Còn ngươi, ngươi bị trói buộc trong ánh sáng mà không thể thở."
Hắn bị dồn ép, cổ họng nghẹn lại. Những lời gã nói như xé rách bức màn trong tim hắn, nơi từ lâu đã chất chứa nghi hoặc.
"Ngươi… ngươi chỉ muốn ta gục ngã. Ngươi cần ta yếu đuối để chiếm lấy."
Gã cúi xuống, hơi thở nóng hổi phả vào tai Hắn, mang mùi khói và tro tàn.
"Không, Scorpio… Ta không cần ngươi yếu. Ta cần ngươi thật. Không phải kẻ quỳ gối dưới chân ánh sáng, mà là kẻ dám nhìn thẳng vào bóng tối và thừa nhận nó tồn tại."
Đôi mắt hắn run rẩy. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hắn thấy bản thân mình trong mắt gã một kẻ lạc loài, không thuộc về cả ánh sáng lẫn bóng tối, chỉ là một linh hồn bị nghiền nát giữa hai thế lực.
"Đi đi…" Hắn khàn giọng, đẩy gã ra.
"Ta không muốn nghe nữa."
Gã cười khẽ, rút lui vào bóng tối. Nhưng trước khi tan biến, giọng gã vang vọng, êm ái như ru ngủ:
"Ngươi sẽ còn nghe, sẽ còn thấy. Bởi vì ánh sáng mà ngươi bám vào chỉ là ảo ảnh. Ta mới là sự thật, Scorpio. Một ngày nào đó, ngươi sẽ gọi tên ta mà không run sợ."
Căn phòng lại chìm vào yên lặng. Hắn ngồi phịch xuống sàn, ôm lấy đầu. Tim đập như muốn vỡ tung, mồ hôi ướt đẫm cả áo choàng. Bên ngoài, gió đêm rít qua khung cửa sổ, cuốn theo tiếng chuông nhà thờ xa xăm. Nhưng trong lòng hắn, chỉ còn vang vọng tiếng cười của gã trầm đục, sâu như vực thẳm.
Hắn biết, đức tin của mình đã rạn nứt. Và đó mới chỉ là khởi đầu.
Đêm như một tấm vải dày thẫm buông xuống, ôm hết mọi thứ vào lòng. Căn phòng của hắn dường như co cụm lại, thu nhỏ lại bởi cái lạnh và im lặng, như muốn ép mọi hơi thở, mọi suy nghĩ vào một điểm duy nhất nỗi cô đơn. Hắn ngồi áp lưng vào thành giường, hai tay ôm chặt tấm chăn, mắt dán vào cuốn sách mở dở trên bàn. Trang giấy như một cửa sổ hé mở, nhưng phía sau ấy không có lời giải đáp nào cả; chỉ còn những câu chuyện cổ xưa về hai anh em, về ánh sáng và bóng tối, về những điều không thể nói ra giữa ban ngày.
Ánh trăng liếm nhẹ qua kẽ rèm, vẽ lên sàn gỗ những đường dài bạc lạnh. Tiếng gió ngoài vườn quẩn quanh, rít qua những kẽ lá, làm chiếc bóng của cây trên tường nhảy múa chập chờn. Mọi thứ lặng yên, nhưng trong lặng yên ấy, hắn nghe được những chuyển động nhỏ bé tiếng tim mình, tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng hơi thở đứt quãng. Và, dĩ nhiên, tiếng bước chân đã biến mất, nhưng dư âm của nó vẫn nằm đó, như một mùi hung hăng không tan.
Hắn biết mình không thể tiếp tục như vậy mãi. Mỗi lần gã hiện ra dù chỉ một mảnh đều khiến vết nứt trong hắn lớn thêm. Những mảnh vỡ của bản ngã, từ lâu đã bị gia tộc vùi lấp kỹ càng bằng nghi lễ, bằng những lời dạy, bằng cái nhìn khắt khe tất cả đều trồi lên trong đêm, sắc nhọn và lạnh lùng. Hắn không thể phủ nhận rằng một phần trong hắn tìm thấy chút an ủi nơi gã. Gã không làm mặt nạ, không giấu giếm, chỉ nhìn thẳng vào hắn với một ánh mắt không đòi hỏi, không xấu hổ, không nhuộm màu giả tạo.
Nhưng phần còn lại của hắn phần mang tên gia tộc, danh dự, niềm tin gào thét phản đối. Những câu tụng niệm, những lời dạy của cha mẹ, những cái nhìn trìu mến hay khinh bỉ của họ hàng tất cả như một chuỗi xích vô hình, liên tục kéo hắn về phía cái gọi là "ánh sáng". Hắn tự nhủ: nếu mất đi những thứ ấy, mình sẽ là ai? Một kẻ lẻ loi. Một kẻ không còn nhà để trở về.
Còn gã, gã không buộc hắn phải lựa chọn. Gã chỉ đứng đó, kiên nhẫn như một kẻ đã chờ suốt đời. Đôi khi gã xuất hiện trong những góc tối của giấc mơ, đôi khi là một chiếc bóng trong gương, đôi khi là tiếng thì thầm len lỏi trong giờ cầu nguyện. Và mỗi lần như vậy, gã khiến mọi điều đã được dạy trở nên mong manh, dễ nứt vỡ.
Hắn nhắm mắt lại, nhớ về lúc nhỏ những buổi sáng trong sân gia tộc, nắng nhẹ xuyên qua tán cây bàng, tiếng cười trẻ con rộn rã. Hắn nhớ mẹ, người hay đặt bàn tay lên đầu hắn, thì thầm những lời chúc bình an. Mẹ tin vào ánh sáng một cách trọn vẹn, mẹ tin những nghi lễ xoa dịu nỗi lo, và mẹ tin gia tộc là nơi che chở. Nhưng hắn cũng nhớ mặt mẹ vào đêm nọ, khi bà đứng trước cửa phòng hắn, đôi mắt đỏ hoe nhưng môi cứng, nói:
"Con phải học cách che giấu điều đó. Vì ta, vì gia tộc." Lúc ấy hắn hiểu: tình yêu có thể bắt nguồn từ điều tốt, nhưng để giữ nó, người ta sẵn sàng hi sinh phần mình.
Cảm giác bị phản bội không đến từ một người duy nhất; nó là tập hợp của mọi ánh mắt, mọi lời nói, mọi kỳ vọng. Khi còn nhỏ, hắn tin rằng chỉ cần cố gắng, chỉ cần tuân theo mọi nghi thức, mọi người sẽ nhìn hắn bằng một con mắt khác. Nhưng lớn lên, hắn nhận ra rằng có những vết tích không thể xóa. Gia tộc chấp nhận hình ảnh hoàn hảo của hắn, nhưng khi hình ảnh ấy không còn trọn vẹn, hàn gắn trở nên khó khăn hơn cả việc nuôi dưỡng một cây khô.
Gã hiểu tất cả những điều đó. Gã nắm lấy những mảnh vỡ ấy, sắp đặt lại theo cách riêng của mình không phải để chữa lành, mà để khiến hắn đối diện. Đôi khi phương thức ấy là một lời nói thẳng, đôi khi là một cái nhìn, đôi khi là một nụ cười như muốn ăn tươi nuốt sống. Hắn vừa ghét, vừa cần.
Tiếng gió như thổi mạnh hơn, like câu trả lời cho một câu hỏi hắn chưa từng dám hỏi:
"Ngươi sẽ chọn ai?" Hắn mở mắt, nhìn ra cửa sổ, nơi ánh trăng đang lặng lẽ dừng lại. Trong khoảng không giữa hai lựa chọn ấy ánh sáng và bóng tối, hắn thấy mình trôi lơ lửng, không điểm neo. Không ai có thể ép buộc hắn phải rẽ theo con đường đã được vạch sẵn, nhưng chính sự tự do ấy lại khiến hắn hoảng sợ. Tự do cũng đồng nghĩa với trách nhiệm, với nỗi sợ bị lạc lõng.
Một tiếng động nhẹ khiến hắn quay phắt lại. Áo choàng đen ấy đã trở lại, đứng nơi góc phòng như chưa từng rời. Gã kéo một chiếc ghế không lời, ngồi xuống cách hắn chỉ vài bước. Ánh trăng bao lấy đường viền gương mặt nửa thú nửa người của gã, làm cho đôi sừng và đôi mắt đỏ càng thêm sắc nét.
"Người ta thường nói rằng ta khiến người khác sợ hãi."
Gã bắt đầu, giọng hoà lẫn sự tĩnh lặng và một thứ khiêu khích nhẹ.
"Nhưng chẳng phải chính họ mới làm người ta trở nên đáng sợ hơn sao? Họ giả vờ hoàn hảo, trau chuốt bề ngoài, rồi khi màn đêm buông xuống, lột bỏ lớp vỏ. Ta chỉ ở đó để nhìn thấy sự thật."
Hắn không đáp. Thay vào đó là một tiếng thở dài, dài như kéo ra từ tận cùng ruột gan.
"Vậy nếu ta nhìn thấy sự thật ấy, ta sẽ làm gì?"
Gã nhắm mắt, như thể đang nhấm nháp câu hỏi.
"Câu hỏi đúng. Có rất nhiều thứ hậu quả sau sự thật. Có người chọn quay lưng, có người lựa chọn chiến đấu, có người chôn vùi nó sâu hơn. Nhưng ta nghĩ, với ngươi… ngươi không chỉ sợ sự thật. Ngươi sợ hậu quả của việc chấp nhận nó."
Hắn nhớ đến những lần gia tộc hội họp, những cuộc trò chuyện nhỏ dẫn đến sự đào thải. Hắn nhớ đến ánh mắt đăm chiêu của cha, nặng trĩu một niềm tin cũ. Hắn tự hỏi: nếu mình thay đổi, nếu mình công khai bản thân, liệu cha có còn nhìn hắn như con ông cha? Liệu mẹ có còn nở nụ cười trọn vẹn? Liệu gia tộc có chấp nhận? Những câu hỏi ấy không có câu trả lời đơn giản, và nỗi sợ lớn nhất là mất đi mọi thứ đã làm nên cuộc đời hắn.
Gã mở mắt, nhìn thẳng vào hắn, không khoan nhượng.
"Ngươi đang sống vì đôi mắt của họ. Vậy thì thử nhìn bằng đôi mắt của chính mình một lần đi, Scorpio."
Hắn bật cười khan, một tiếng cười không vui.
"Ngươi nói dễ hơn làm. Khi ta im lặng, người ta an tâm. Khi ta nói ra, mọi thứ tan vỡ. Ta... ta không muốn phá hủy sống của những người ta yêu."
"Ta biết" Gã đáp, giọng mơ hồ như có một nỗi niềm đồng cảm lạ lùng.
"Nhưng ta cũng biết ngươi sợ hơn hết là trở thành kẻ trống rỗng. Họ ôm lấy một hình ảnh, và nếu ngươi biến mất khỏi bức tranh ấy, họ sẽ đi tìm một hình ảnh khác. Còn ngươi, ngươi sẽ chỉ còn lại một căn phòng trống, nhớ tới một quá khứ không thuộc về mình nữa."
Hắn im lặng, bị lời gã khoan vào lớp vỏ dày của niềm tin. Sự thật là, sâu thẳm trong hắn có một cảm giác bị mất mát mà không gì bù đắp được. Làm hài lòng người khác, tuân theo nghi lễ, nhận lấy cái nhìn thương hại thay vì thật sự được hiểu, đó là cái giá hắn trả để tồn tại trong gia tộc. Nhưng cái giá ấy khiến hắn co rút lại, giống như một con thú bị nhốt trong lồng, lặng lẽ nhìn trời sao mà không dám chạm.
Bên ngoài, tiếng chó sủa vang lên một lúc, rồi lắng xuống. Căn phòng như đang chờ đợi một quyết định. Nhưng quyết định không phải thứ có thể vội vàng. Nó đến theo từng bước, theo từng trải nghiệm, theo hàng đêm như đêm nay, khi gã đến và rút từng mẩu băng bọc trên vết thương để hắn thấy máu đang chảy. Đau, nhưng thực; trong khi những băng gạc kia chỉ che giấu mà không chữa lành.
Gã đứng lên, đi quanh bàn, chạm nhẹ vào cuốn sách cổ.
"Ngươi đọc sách đó vì tò mò, vì muốn hiểu. Nhưng sách chỉ kể chuyện. Sự thật, Scorpio, không nằm trên trang giấy. Nó nằm trong lựa chọn của ngươi. Ta không đòi hỏi ngươi trở thành ta; ta chỉ muốn ngươi thôi đừng giả vờ."
Hắn nhìn chăm chăm vào cuốn sách, rồi khẽ gật đầu. "Nếu không giả vờ, thì… sẽ ra sao?"
"Người ta có thể rời bỏ ngươi. Người ta có thể bảo ngươi tự hủy. Người ta có thể... phản bội."
Gã liệt kê bằng một giọng bình thản, như đọc tên các nghề trong một danh sách.
"Nhưng cũng có thể, có người sẽ ở lại. Có người sẽ hiểu. Có người, dù chỉ là một người thôi, sẽ nắm lấy tay ngươi và nói: 'Ta biết. Ta ở đây.'"
Lời nói ấy như một tia sáng mỏng xuyên qua lớp sương.
Hắn đứng lên, bước tới cửa sổ, đặt tay lên kính lạnh. Phía xa, dòng sông lấp lánh như một dải bạc, và những ngôi nhà dọc bờ im lìm, đóng kín. Trong lòng hắn, một quyết tâm nhỏ nhoi bắt đầu nhen nhóm, không phải một quyết định lớn lao, mà là một bước đơn giản: thử thừa nhận bản thân trong một chuyện nhỏ trước. Nói ra một sự thật bé xíu với một người tin tưởng nhất; xem phản ứng họ ra sao.
Gã nhìn theo hắn, gương mặt thoáng mỉm cười, không hề hiền hoà nhưng cũng không hằn học.
"Tốt. Bắt đầu từ điều nhỏ. Một lời nói, một hành động. Đừng cố thành thánh; chỉ cần thành thực."
Hắn quay lại, ánh mắt có một chút sắc bén mới mẻ một thứ sức mạnh không huy hoàng nhưng thật.
"Vậy… nếu ta làm việc đó, và bị bỏ rơi, ta sẽ… sống tiếp sao?"
"Người ta vẫn sống tiếp." Gã đáp.
"Nhưng khác. Họ không còn sống vì con mắt người khác, mà sống vì bản thân họ. Đó là cái giá và cũng là phần thưởng."
Hắn cười khẽ, nụ cười tựa như một tàn lửa khó bền. "Ngươi thật... thùy mị khi nói thế."
Gã nâng vai, như thể không quan tâm tới danh từ. "Ta chỉ nói sự thật. Và sự thật không nhất thiết phải đẹp."
Bên ngoài, một cơn gió mạnh hơn thổi qua, làm cho khung cửa sổ kêu răng rắc. Ánh trăng dường như bị vờn, tạo thành những đốm sáng lắc lư trên sàn. Hắn ôm chặt lấy tấm chăn, cảm nhận tim mình đang đập ổn định hơn. Trong đêm, gã dần lùi về phía góc tối, không rời hẳn mà như đợi chờ. Hắn biết rằng gã sẽ còn xuất hiện nhiều lần nữa, có thể sẽ còn dữ dội hơn nữa, có thể sẽ khắc nghiệt hơn, nhưng cũng có thể sẽ là người kéo hắn ra khỏi vòng xoáy giả tạo.
Trước khi gã tan vào bóng tối, hắn buột miệng: "Ngươi... có từng hối tiếc không?"
Gã đứng lại, ánh mắt như chùng xuống một thoáng.
"Hối tiếc?" Gã lặp lại, như đang nhặt một từ rơi.
"Ta không biết hối tiếc theo cách của ngươi. Ta có những trách nhiệm. Ta có những điều phải giữ. Nhưng nếu gọi là hối tiếc, có lẽ là khi ta thấy một con người bị ép buộc che giấu bản thân vì sợ mất đi thứ họ gọi là 'an toàn'. Điều đó... đó là điều khiến ta bực mình."
Hắn cười trống rỗng. "Vậy ta sẽ không hối tiếc nếu đi tìm bản thân."
"Đúng,"Gã nói.
"Hãy bắt đầu từ một bước mà ngươi cảm thấy có thể chịu nổi. Đừng lao vào vực thẳm ngay lập tức. Sống là một loạt lựa chọn nhỏ. Tập hợp chúng lại, và sẽ thành con đường."
Gã mỉm cười, rồi khuông bóng dần tan, để lại căn phòng trong đêm, nhưng lần này không hoàn toàn trống rỗng. Một điều gì đó đã được khơi lên nhỏ bé nhưng thực; một tia hỏi, một ý định, một chuẩn bị cho tương lai.
Hắn ngồi xuống bàn, mở cuốn sách, nhưng không phải để tìm câu trả lời. Hắn muốn viết. Viết ra điều hắn đã cảm nhận. Ghi lại tiếng thì thầm trong tim. Việc viết không phải để trưng bày; là để nhận diện. Hắn cầm cây bút như một người nắm lấy cọng dây thừng giữa vực thẳm, biết rằng bước tiếp sẽ khó khăn, nhưng cần thiết.
Mực in trên giấy như vết máu nhỏ, nhưng mỗi chữ, mỗi câu khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Đêm dần thấm vào lòng, nhưng bên trong, một hơi ấm lạ bắt đầu lan tỏa. Không phải do ngọn nến, không phải do lời cầu nguyện, mà là do một quyết tâm nhỏ bé: không giả vờ nữa. Không hoàn toàn, ít nhất. Hắn biết con đường phía trước còn đầy gai góc; biết rằng có thể mất mát, biết rằng có thể bị tổn thương thêm. Nhưng hắn cũng cảm thấy một thứ khác là hy vọng thô sơ rằng, nếu bước đi thật với chính mình, có thể một ngày nào đó, những cái nhìn kia sẽ đổi khác, hoặc chí ít, hắn sẽ không còn lệ thuộc vào chúng.
Khi trời dần hạ, khi ánh trăng cuối cùng khuất sau đám mây, hắn đặt cây bút xuống. Tiếng đồng hồ tích tắc đều đặn như một bản nhạc nền cho quyết định đầu tiên. Hắn nhắm mắt, thở sâu, và lần đầu tiên trong nhiều năm, cảm thấy tiếng thở của mình không là một lời xin lỗi nữa. Nó là một lời khẳng định.
Ở góc phòng, bóng đen mỏng như một lời hứa, gã dường như mỉm cười một lần nữa, rồi tan vào trong những kẽ tối, chờ đợi sáng tới, hoặc chờ đợi những đêm khác, để tiếp tục trò chơi cũ: bóc từng lớp mặt nạ, cho đến khi hắn nhìn thấy chính mình.
____
Căn phòng của Bá tước Scorpio vẫn ngập trong hơi lạnh của đêm. Sau khi Capricorn rút lui, bóng tối không tan mà chỉ quẩn quanh như sương độc. Scorpio nằm dúi dưới nền nhà, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm, tay ôm chặt bụng. Cơn đau nhói lúc dồn dập, lúc âm ỉ, như có bàn tay vô hình nhào nặn lục phủ ngũ tạng của hắn.
Mỗi nhịp tim đập, hắn đều nghe thấy một tiếng vọng lạ lẫm trong lồng ngực, không phải nhịp của chính mình, mà của một thứ gì khác đang gõ nhịp song hành. Như thể trong thân thể hắn đã xuất hiện một trái tim thứ hai.
"Không… không thể…" Scorpio run rẩy thì thào, mắt mờ đi bởi nỗi khiếp đảm.
Hắn bò về phía gương đồng treo trên tường, hai tay run lẩy bẩy nâng nó lên. Ánh trăng hắt vào mặt kính phản chiếu gương mặt nhợt nhạt, đôi đồng tử tím sẫm vốn dĩ nay bị viền quanh bởi những vệt đen như vết nứt lan dần trên thủy tinh. Đằng sau vai hắn, trong gương còn thấp thoáng hình bóng một cặp sừng cong đang tan dần vào hư vô. Scorpio ném mạnh gương xuống đất, mảnh vỡ bắn tung tóe, nhưng hình ảnh kia vẫn hằn trong tâm trí.
Hắn gục xuống giường, cố ép mình nhắm mắt lại, nhưng bóng tối phía sau mí mắt chỉ càng hiện rõ hơn. Và rồi, cơn ác mộng bắt đầu.
Ảo giác trong đêm
Trong mơ, Scorpio thấy chính mình bị trói vào bàn thờ bằng xích sắt cháy đỏ. Bên trên, thần Mặt Trời tỏa ra quầng lửa chói lòa, nhưng càng tỏa sáng, bóng tối càng đặc quánh quanh thân hắn. Từ bụng dưới, những sợi rễ đen sì bò ra, bám lên ngực, siết chặt cổ, trườn vào miệng. Hắn gào thét nhưng âm thanh chìm lỉm, thay vào đó, giọng Capricorn vang lên khắp không gian:
“Ngươi là nôi của ta. Ngươi cầu nguyện, ta lớn dậy. Ngươi chống cự, ta càng gắn sâu.”
Mỗi tiếng nói là một nhát chém vô hình vào tâm hồn, khiến Scorpio nôn thốc trong mơ, nôn ra từng mảnh ánh sáng như thủy tinh vỡ. Những mảnh sáng rơi xuống đất liền bị bóng tối nuốt chửng, không còn dấu vết.
Khi hắn giật mình tỉnh lại, cổ họng vẫn rát bỏng, bụng quặn thắt như vừa nuốt phải lưỡi dao.
Bình minh nghi ngờ
Ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm len qua rèm cửa, nhưng chẳng mang theo chút ấm áp nào. Scorpio ngồi tựa vào thành giường, tay che bụng, gương mặt hốc hác chỉ sau một đêm. Trên ga trải giường, vài vệt máu thẫm lại từ cơn ho khan ban nãy.
Có tiếng gõ cửa. Giọng Gemini vang lên:
"Ngài Scorpio, đêm qua ta nghe hầu cận nói ngài không rời phòng. Ngài có ổn chứ?"
Scorpio cắn môi, siết chặt lấy tấm chăn, cố che đi những vết thâm đen lộ dần trên cổ tay. Hắn hít một hơi, gắng lấy giọng bình thản:
"Ta chỉ… hơi mệt. Đêm qua không ngủ được."
Gemini bước vào, ánh mắt đầy lo âu quét qua người bạn. Thấy Scorpio tiều tụy đến mức ấy, tim y thắt lại. Nhưng Scorpio quay mặt đi, né tránh cái nhìn đó, như thể ánh mắt thân thuộc kia có thể xuyên thủng bí mật hắn đang giấu.
Gemini định hỏi thêm, nhưng Scorpio đưa tay xua nhẹ:
"Đừng bận tâm. Chỉ cần để ta nghỉ ngơi. Ngươi cứ lo việc của mình đi."
Sự lạnh nhạt bất thường khiến Gemini thoáng khựng lại. Dù vậy, y chỉ cúi đầu, nhẫn nhịn rời đi, lòng đầy nghi hoặc.
Nỗi sợ trong tĩnh lặng
Cửa phòng khép lại, để lại Scorpio một mình. Hắn buông chăn, nhìn xuống bàn tay run rẩy của mình. Những đường gân xanh dưới lớp da dường như đã nhuộm màu đen, lan theo mạch máu. Hắn đặt tay lên bụng, cảm nhận rõ ràng một nhịp đập yếu ớt nhưng kiên trì, không phải của chính mình.
Trong cơn tuyệt vọng, hắn chắp tay, thì thầm lời cầu nguyện mà từ nhỏ đã thuộc làu. Nhưng vừa dứt câu, một cơn đau quặn lại khiến hắn quỵ xuống. Máu chảy ra từ khóe miệng, nhỏ giọt xuống nền. Ở đâu đó, trong khoảng tối, vang vọng một tràng cười khàn khàn quen thuộc.
Scorpio bật khóc, nước mắt hòa với máu. Hắn hiểu rằng, từ đêm qua, mọi lời cầu nguyện của mình đã không còn dâng lên thần Mặt Trời, mà chỉ là thức ăn nuôi dưỡng cho sinh vật kia.
Trong căn phòng ngập sáng bình minh, bá tước trẻ tuổi co quắp lại như một tù nhân, bị trói buộc bởi lời nguyền không thấy xiềng xích.
Đêm thứ hai
Màn đêm buông xuống, bóng tối lại len vào từng kẽ nứt trong căn phòng bá tước. Scorpio nằm bất động trên giường, mắt trừng trừng nhìn lên trần, không dám chợp mắt vì sợ ác mộng sẽ nuốt chửng. Nhưng hắn biết rõ: thức hay ngủ cũng chẳng thoát khỏi cái bóng kia.
Và quả thật, khi trăng đã lên cao, hơi lạnh quen thuộc lại thấm vào từng thớ thịt. Từ góc phòng, bóng đen kéo dài, dần dựng thành hình dáng cao lớn với cặp sừng cong. Capricorn hiện ra, đôi mắt đỏ rực như than hồng, chăm chú nhìn kẻ đang run rẩy trên giường.
"Ngươi… lại đến." Hắn khàn giọng, gắng tỏ ra cứng rắn nhưng tay vẫn vô thức siết chăn.
Gã bước tới, từng bước nặng như giày sắt dẫm xuống đá. Gã ngồi xuống mép giường, thân hình to lớn phủ kín tầm nhìn của hắn. Ngón tay xương dài đưa lên, khẽ lướt dọc má đối phương. Sự lạnh lẽo của nó khiến hắn rùng mình, nhưng không thể tránh.
"Ta đã nói rồi." Gã thì thầm, giọng thấp như tiếng gió qua nghĩa địa.
"Ngươi đang mang trong mình giọt máu của ta. Không chỉ máu thịt, mà cả linh hồn ngươi cũng đang nuôi dưỡng ta từng ngày."
Hắn cắn chặt môi, máu rỉ ra, nhưng vẫn cố nhìn thẳng:
"Ngươi muốn gì ngoài sức mạnh? Vì sao cứ bám lấy ta?"
Gã lặng đi một khắc. Trong đôi mắt đỏ như than cháy ấy, có tia sáng khác, không hẳn là thù hận, mà như nỗi khao khát bị che lấp quá lâu.
"Vì ngươi là người duy nhất thuộc về ta." gã đáp, giọng dằn từng chữ.
"Ngươi là sự thừa nhận mà ta bị tước đoạt. Là phần song sinh đã bị loài người nguyền rủa. Chỉ cần ngươi còn thở, ta sẽ không bao giờ rời bỏ."
Gã cúi thấp, môi sát bên tai hắn, hơi thở nồng mùi khói than và máu tanh:
"Hãy ghét bỏ ta, hãy sợ hãi ta, nhưng đừng bao giờ quên sự hiện diện của ta. Ngươi cầu nguyện cho ánh sáng, nhưng chính bóng tối ta mới là thứ ở lại với ngươi, trọn đời.*
Hắn nhắm chặt mắt, nước mắt bất lực trào ra. Trên má hắn, bàn tay lạnh lẽo vẫn áp chặt như dấu ấn chiếm hữu.
Trong bóng trăng, hình ảnh ấy tựa như một khế ước bệnh hoạn: kẻ bị nguyền quằn quại trong đau đớn, và gã nguyền rủa nhìn hắn bằng ánh mắt vừa tàn ác vừa dịu dàng.
Bóng tối lại ngập căn phòng, khép lại đêm thứ hai, đêm mà bá tước Scorpio hiểu rằng mối ràng buộc này không chỉ là xiềng xích máu thịt, mà còn là một thứ tình cảm méo mó không thể dứt bỏ.
Buổi sáng sau đêm kinh hoàng ấy, Scorpio thức dậy với cơ thể nặng trĩu như vừa trải qua một cơn sốt kéo dài. Mồ hôi lạnh thấm đẫm áo ngủ, bàn tay vẫn còn run bần bật. Hắn ngồi dậy, ánh sáng ban mai len qua khung cửa sổ, nhưng thay vì mang lại sự nhẹ nhõm, nó lại khiến đôi mắt hắn nhức nhối như thể ánh sáng đang soi vào một bí mật thối rữa trong lồng ngực.
Từ đêm trước, lời nguyền của Capricorn vẫn vang vọng bên tai hắn:
"Ngươi là nôi của con ta. Ngươi sẽ nuôi dưỡng ta từng ngày."
Mỗi lần nhớ lại, hắn thấy dạ dày quặn thắt, một cảm giác lạ lẫm như có thứ gì đó đang sinh sôi từ trong cơ thể.
Người hầu bước vào, lo lắng vì vẻ ngoài tiều tụy của chủ nhân. Hắn xua tay, cố giữ giọng bình tĩnh:
"Ta không sao. Chỉ là mất ngủ thôi."
Nhưng chính hắn biết mình đang dối trá. Thứ đang gặm nhấm từ bên trong không phải là cơn mất ngủ, mà là dấu ấn của lời nguyền.
Ban ngày, thành phố của đế quốc vẫn sống trong sự rực rỡ của ánh mặt trời. Trên quảng trường, người ta buôn bán, cười nói, ca ngợi thần Mặt Trời như nguồn sống bất diệt. Trong dòng người ấy, xuất hiện một kẻ lạ mặt: một thương gia cao ráo, dáng vẻ lịch lãm với bộ áo choàng nhung tối màu, ánh mắt sâu hút như có thể xuyên thấu tâm can.
Kẻ ấy tự xưng là ngài Albrecht, một nhà giả kim đến từ vùng đất xa xôi phía Bắc. Giọng nói trầm thấp, đôi lúc kéo dài như dư âm của đá va vào đá. Thương nhân bản xứ nhanh chóng bị cuốn hút bởi phong thái lạ lùng mà sang trọng của ông ta. Không ai ngờ rằng dưới lớp da người kia là Capricorn, con quỷ đêm trước đã đặt lời nguyền lên Scorpio.
Ban ngày, gã thong thả bước qua chợ, trò chuyện với các thương gia, trao đổi những câu chuyện về kim loại quý, thảo dược, và bí thuật giả kim. Gã cười nhã nhặn, nâng cốc rượu, và chẳng ai hay rằng sau nụ cười ấy là cặp răng nanh sắc lạnh.
Đôi khi, trong thoáng chốc, những người đối diện cảm thấy rùng mình, như thể mình vừa nhìn vào hố thẳm. Nhưng rồi họ lập tức lãng quên, bị cuốn theo giọng nói có sức thôi miên.
Còn Scorpio, khi đêm buông xuống, lại phải đối mặt với gã trong hình dạng thật.
Trăng vừa lên, bóng tối trong phòng hắn bắt đầu ngưng tụ. Tiếng bước chân quen thuộc dội lại, và rồi từ khoảng không, gã xuất hiện. Cặp sừng cong, thân hình cao lớn hơn ba mét, phủ trong bóng tối đặc quánh.
Scorpio siết chặt tấm chăn, hít sâu một hơi.
"Ngươi… ban ngày cũng đi lại giữa loài người?"
Gã khẽ cười, âm thanh vang như một tiếng đá lăn dưới vực sâu:
"Ta đâu thể cứ trói mình trong bóng tối mãi. Muốn được thừa nhận, ta phải khoác lấy bộ mặt mà loài người yêu thích. Họ sẵn sàng nâng cốc với ta, trao cho ta cái bắt tay, mà không hề biết trong tay họ là máu của mình."
Hắn rùng mình.
"Ngươi định làm gì với họ?"
Capricorn cúi sát, đôi mắt đỏ rực lấp lánh như than cháy:
"Ta đâu cần làm gì cả. Chỉ cần họ tin, chỉ cần họ khao khát ánh sáng, ta sẽ càng mạnh. Ngươi thấy không, càng nhiều người cầu nguyện, sức mạnh của ta càng dâng đầy. Và ngươi…"
Gã áp bàn tay lạnh buốt lên ngực hắn. "ngươi là trung tâm của tất cả."
Scorpio hất tay gã ra, giọng run rẩy nhưng vẫn cố gắng phản kháng:
"Ta không phải công cụ của ngươi. Ta không thuộc về bóng tối."
Gã bật cười khẽ, tiếng cười vang vọng khắp phòng như tiếng chuông tang lễ.
"Ngươi đã thuộc về ta ngay từ khi lời nguyền được khắc xuống. Dù ngươi cầu xin ánh sáng bao nhiêu lần, chúng cũng sẽ quay lưng với ngươi. Bởi vì trong huyết mạch ngươi, bóng tối đã cắm rễ."
Những ngày sau, Scorpio sống trong hai thế giới chồng chéo.
Ban ngày, hắn vẫn xuất hiện trong vai trò bá tước, tham gia các buổi họp, nghe lời giáo huấn của gia tộc, dự những bữa tiệc cầu nguyện rực sáng nến vàng. Nhưng trong từng hơi thở, hắn cảm nhận rõ rệt sự suy kiệt: da dẻ tái nhợt, đôi mắt hõm sâu, nhịp tim bất thường.
Gemini, người bạn thân, công tước rạng rỡ và tinh ý bắt đầu để ý. Nhiều lần chạm vào vai bạn, anh cau mày hỏi:
"Scorpio, cậu lại mất ngủ sao? Da cậu lạnh như đá. Có gì đó không ổn. Nói cho ta biết, có chuyện gì đang xảy ra?"
Scorpio tránh ánh nhìn ấy, chỉ đáp cụt lủn:
"Không có gì. Ta chỉ hơi mệt."
Nhưng chính hắn biết, sự thật không thể hé lộ. Bởi làm sao có thể nói ra rằng trong ngực mình, đang nuôi dưỡng một bào thai bóng tối, thứ liên kết với một con quỷ đội lốt người?
Ban đêm, căn phòng lại trở thành sân khấu của Capricorn. Gã ngồi nơi ghế dài, tay lần giở những quyển sách cấm kỵ, đôi khi thản nhiên rót rượu vào cốc pha lê như một quý tộc tao nhã.
"Ngươi càng yếu, ta càng mạnh. Đó là quy luật. Nhưng cũng đừng lo, ta sẽ không để ngươi chết."
Scorpio lảo đảo dựa vào bàn, giọng khàn đặc:
"Ngươi giữ ta lại… để làm gì?"
Capricorn ngẩng đầu, đôi môi nở nụ cười vừa dịu dàng vừa độc ác:
"Để ngươi sống, để ta còn có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt ngươi mỗi đêm. Và hơn hết… để ngươi không bao giờ quên, rằng trong bóng tối này, chỉ có ta là kề bên."
Scorpio thấy tim mình thắt lại. Nỗi sợ dâng cao, nhưng cùng lúc, có một sợi dây vô hình nào đó đang trói buộc hắn với gã. Một thứ cảm giác mơ hồ, vừa như gánh nặng vừa như sự hấp dẫn chết người.
Và hắn hiểu, lời nguyền kia không chỉ gặm nhấm thân xác, mà còn gặm nhấm cả đức tin của hắn từng ngày, từng giờ.
____
Những ngày tiếp nối, sự thay đổi trong Scorpio ngày một rõ rệt. Gương mặt hắn hốc hác, làn da trắng nhợt như giấy, đôi mắt thâm quầng đến mức có thể khiến bất kỳ ai thoáng nhìn qua cũng phải hoảng hốt. Nhưng giữa khung cảnh gia tộc u mê trong những lời cầu nguyện rập khuôn, chỉ có một người nhận ra sự dị thường đó là Gemini.
Vị công tước không còn chỉ là bạn đồng liêu trong triều đình, mà gần như trở thành cái bóng bên cạnh Scorpio. Anh lặng lẽ quan sát từng cử chỉ nhỏ: bàn tay run rẩy khi hắn nâng ly rượu, hơi thở nặng nhọc mỗi khi đêm xuống, và những lần hân biến mất sau cánh cửa phòng riêng, để rồi trở lại với vẻ mặt đầy mệt mỏi, như vừa đấu tranh cùng một thứ gì đó vô hình.
Một đêm, khi màn sương dày đặc bao trùm khu vườn phía sau dinh thự, Gemini đã quyết định bước đến gần sự thật.
Cánh cửa phòng Scorpio khép hờ. Ánh nến yếu ớt hắt ra khe cửa, lấp loáng như sắp tàn. Gemini khẽ đẩy cửa, nín thở. Bên trong, Scorpio đang ngồi tựa lưng vào thành ghế, tay ôm ngực, đôi môi mấp máy không thành tiếng, như đang cố xua đi một nỗi đau nào đó đang gặm nhấm tận xương tủy.
Gemini tiến lại, gọi khẽ:
"Scorpio, ngươi lại không ngủ sao?"
Người bá tước giật mình, xoay gương mặt tái nhợt về phía anh. Trong đôi mắt mờ mịt ánh lửa, thoáng chốc có gì đó loé lên, như sợ hãi, như cảnh giác. Nhưng ngay sau đó, Scorpio lại gượng cười, giọng yếu ớt:
"Không... ta chỉ nghĩ ngợi đôi chút. Ngươi biết đấy, công việc triều đình chẳng bao giờ buông tha ta."
Gemini ngồi xuống đối diện, đôi mắt sắc bén chẳng hề bị che mờ bởi nụ cười giả tạo kia. Anh nhìn thẳng vào Scorpio, chậm rãi nói:
"Ta biết ngươi giấu ta điều gì. Một bệnh tật nào đó? Hay một lời nguyền? Ngươi không thể cứ gánh nó một mình."
Nụ cười nơi khóe môi Scorpio thoáng run rẩy, rồi nhanh chóng tắt hẳn. Hắn cúi gằm mặt, những sợi tóc rũ xuống che lấp ánh mắt đang đầy giằng xé. Trong lòng Scorpio, lời nguyền mà Capricorn gieo vào huyết mạch đang âm thầm lớn lên một bào thai bóng tối, thứ vừa hút cạn sức lực, vừa khiến hắn mơ hồ nghe thấy tiếng gọi ma quái mỗi đêm.
Scorpio khẽ lắc đầu, thì thầm như cầu xin:
"Gemini... ngươi đừng xen vào. Xin hãy để ta tự lo."
Gemini siết chặt bàn tay đặt trên bàn, kiềm nén cơn giận và nỗi lo trào dâng. Anh bước đến gần, nắm lấy cổ tay lạnh ngắt của Scorpio, gần như nghe rõ mạch đập yếu ớt dưới lớp da mỏng:
"Ngươi nghĩ ta có thể đứng nhìn sao? Ngươi là bạn ta, là người duy nhất ta còn tin tưởng trong cái triều đình giả trá ấy. Nếu ngươi sụp đổ, thì kẻ nào đang đứng sau tất cả chuyện này sẽ nhấn chìm cả dòng họ ngươi."
Scorpio ngẩng đầu, đôi mắt mờ sương. Hắn muốn nói điều gì, nhưng nơi cổ họng chỉ thoát ra một tiếng thở dốc nặng nề. Cảm giác nơi bụng dội lên, một cơn đau quặn xiết khiến cậu gập người lại. Bàn tay Gemini lập tức vòng qua, đỡ lấy vai cậu.
Trong thoáng chốc, Gemini nhận thấy vệt máu thẫm nơi vạt áo Scorpio, vừa mới thấm ra từ một vết thương nào đó ẩn giấu. Anh sững lại, toàn thân lạnh băng.
"Ngươi... đang chảy máu?"
Scorpio hoảng hốt, dùng chút sức tàn kéo vạt áo che lại, lắc đầu kịch liệt:
"Không, không phải như ngươi nghĩ... Ta chỉ... bất cẩn thôi."
Nhưng Gemini biết rõ, chẳng có vết thương nào chỉ là "bất cẩn". Thứ máu kia không đơn thuần của con người. Nó mang theo thứ mùi tanh lạ lùng, hắc ám, gần như bốc lên hương vị của tro than và sắt gỉ.
Ánh mắt Gemini tối sầm lại. Trong tim anh dấy lên một nỗi sợ hãi khó gọi tên, nhưng cũng đồng thời là quyết tâm. Anh khẽ siết vai Scorpio, giọng trầm xuống, dứt khoát:
"Dù ngươi có muốn giấu, ta cũng sẽ tìm ra sự thật. Ta sẽ không để thứ gì, dù là bệnh tật, quỷ dữ hay nguyền rủa cướp mất ngươi khỏi tay ta."
Căn phòng chìm trong im lặng. Chỉ còn hơi thở gấp gáp của Scorpio vang lên xen lẫn nhịp đập dồn dập trong lòng Gemini. Ngoài kia, trăng bị mây đen nuốt trọn, bóng tối như tấm màn dày phủ xuống, lặng lẽ chứng giám cho bí mật đang âm ỉ trong huyết mạch của vị bá tước trẻ.
Thời gian trôi qua, bầu không khí trong đế quốc không còn yên ả như trước. Giáo hội, vốn là biểu tượng của ánh sáng và quyền lực, giờ bắt đầu xuất hiện những lời thì thầm, những ánh mắt nghi ngại nhòm về phía nhà bá tước trẻ tuổi. Những người từng tôn kính Scorpio, giờ lặng lẽ đặt câu hỏi trong lòng:
"Có phải cậu ta đã bị quỷ ám?"
Scorpio cảm nhận được từng cái liếc mắt dò xét ấy, dù không ai lên tiếng trực tiếp. Mỗi buổi lễ cầu nguyện, mỗi cuộc diễu hành ánh sáng, hắn đều thấy con mắt giáo hội nhấp nháy như muốn soi thấu từng mạch máu, từng nhịp tim. Lồng ngực cậu quặn thắt, mồ hôi lạnh tuôn trào.
Trong một buổi họp kín của các vị chức sắc giáo hội, các trưởng lão bắt đầu bàn tán về sự khác thường của Scorpio. Tiếng thốt lên nhỏ nhưng dứt khoát:
"Nhà bá tước... có thể đã bị ô uế. Hãy cẩn thận. Thứ gì đó không thuộc ánh sáng đang mọc rễ trong huyết mạch cậu ấy."
Một lão trưởng khác gật đầu, giọng trầm:
"Nghe nói, những người hầu trong dinh thự cũng cảm nhận được mùi lạ, thứ mùi... quỷ dữ."
Tin đồn bắt đầu lan truyền như sương mù, len lỏi qua những căn phòng, phủ khắp các hành lang đá lạnh. Không ai nhìn thấy Capricorn trong hình dạng thật của gã, nhưng ai cũng cảm nhận được sự hiện diện ma quái, năng lượng lạ lùng đang bóp nghẹt ánh sáng xung quanh Scorpio.
Scorpio đứng trong phòng, tay run rẩy đặt lên bàn, đôi mắt nhìn trống rỗng về phía bức cửa sổ, nơi ánh trăng bạc đang hắt vào. Hắn thầm nghĩ:
"Chúng biết rồi sao…? Hay chỉ là linh cảm của ta?"
Cùng lúc, ngoài hành lang, Gemini đi tuần quanh dinh thự. Anh cảm nhận rõ rệt sự thay đổi trong không khí: những người hầu tránh ánh mắt mình, những lời thì thầm bị dập tắt ngay khi anh xuất hiện. Anh tiến đến phòng Scorpio, mở cửa, thấy hắn gục đầu vào bàn, môi run run:
"Scorpio, ngươi vẫn ổn chứ?"
Scorpio lắc đầu, giọng yếu ớt:
"Không… ta… cảm giác mọi thứ đang bóp nghẹt ta, Gemini."
Gemini nắm lấy tay hắn, lòng đau nhói. Anh nhìn sâu vào đôi mắt thâm quầng, cảm nhận rõ rệt nhịp tim yếu ớt và hơi thở đứt quãng. Anh thì thầm:
"Ngươi không phải gánh tất cả một mình. Ta sẽ đứng bên ngươi, dù là bóng tối hay ánh sáng..."
Nhưng trong khoảnh khắc đó, bầu không khí trong phòng rung lên một cách bất thường. Cánh cửa tự khép sập, nến lập lòe, và từ bóng tối dày đặc, một hình dáng cao lớn, quen thuộc xuất hiện. Capricorn bước ra, áo choàng đen hòa với bóng đêm, đôi mắt đỏ rực như hỏa ngục, thân hình cao hơn ba mét vẫn toát ra sức mạnh áp đảo.
"Ngươi vẫn yếu ớt như ngày đầu tiên," gã nói, giọng trầm thấp nhưng vang vọng khắp phòng.
"Mọi lời cầu nguyện, mọi nghi ngờ, mọi sợ hãi… tất cả đều nuôi dưỡng ta."
Scorpio giật mình, lùi lại, giọng run rẩy:
"Ngươi… sao lại ở đây? Ngươi không thể… xuất hiện giữa ban ngày!"
Capricorn mỉm cười, nhưng nụ cười đó vừa dịu dàng vừa đáng sợ. Gã bước chậm rãi về phía Scorpio, ánh mắt găm chặt, từng bước như in sâu vào tâm can.
"Ta đâu cần ánh sáng ban ngày, Scorpio. Những ánh mắt sùng đạo chỉ làm ta mạnh mẽ hơn. Ngươi có thấy không? Mọi nghi ngờ, mọi lời thì thầm của giáo hội, chúng đều dâng lên ta."
Gemini đứng nép phía sau, mắt mở to, cảm nhận rõ năng lượng ma quái đang tỏa ra. Anh rít lên, giọng tức giận xen lẫn sợ hãi:
"Quỷ dữ Capricorn! Ngươi làm gì với bạn ta? Ngươi không thể thao túng mọi thứ thế này!"
Gã nhếch mép, đôi mắt lóe lên đỏ rực:
"Thao túng ư? Không, công tước Gemini. Ta chỉ là kết quả của những gì các người gieo vào. Ngươi lo lắng cho cậu ta, nhưng đừng quên… chính sự sùng bái và nghi ngờ của các người làm ta tồn tại. Ngươi càng cầu nguyện, ta càng sống."
Scorpio run rẩy, ôm lấy ngực, cảm giác bào thai bóng tối đang lớn dần bên trong. Hắn thì thầm như van xin:
"Ngươi… đừng… đừng làm tổn thương ai khác…"
Capricorn cúi sát, hơi thở lạnh lẽo như tuyết khô phả vào tai Scorpio:
"Ta đâu làm tổn thương ai ngoài những kẻ tự đẩy mình vào bóng tối. Ngươi chính là trung tâm, Scorpio. Tất cả sức mạnh này… đều sinh ra từ ngươi."
Không gian trong phòng dường như nén lại, hơi thở của cả ba người hòa vào nhau. Ngoài kia, ánh trăng bạc hắt qua khe cửa, chiếu sáng những bóng hình đối lập: ánh sáng mong manh của loài người, nỗi sợ hãi của Gemini, và sự tồn tại áp đảo của Capricorn.
Trong khoảnh khắc ấy, Scorpio nhận ra một sự thật lạnh lẽo: giáo hội, gia tộc, thậm chí cả người bạn thân, tất cả đều trở thành bàn cờ trong bàn tay gã. Hắn chỉ là một mắt xích để gã nuôi dưỡng sức mạnh, và không ai có thể cứu hắn nếu không đối đầu trực tiếp với Capricorn.
Capricorn lùi lại, nụ cười vẫn hiện hữu, nhưng gã không rời phòng.
"Ngươi sẽ thấy, Scorpio. Khi ánh sáng không còn, ta sẽ ở đây, và ngươi sẽ không một lần được buông bỏ ta."
Gemini nắm chặt tay Scorpio, lòng vừa giận vừa lo:
"Chúng ta phải tìm cách… ta sẽ không để ngươi một mình. Dù là thế lực ngầm hay quỷ dữ, ta sẽ bảo vệ ngươi!"
Scorpio gục đầu, cảm nhận sức nặng của lời nguyền, đồng thời nhận ra một điều nguy hiểm: sức mạnh của Capricorn không chỉ dựa vào nỗi sợ hãi của hắn, mà còn dựa vào chính sự sùng tín và nghi ngờ đang lan rộng khắp đế quốc.
Bóng tối tràn ngập căn phòng, và lần đầu tiên, Scorpio cảm nhận rằng mình không còn quyền kiểm soát nữa.
Ánh trăng hắt vào khe cửa, chiếu lên từng vệt sáng bạc mỏng, nhưng Capricorn vẫn đứng im như một tượng đen. Scorpio cảm nhận nhịp tim mình dồn dập, toàn thân lạnh buốt. Gã chậm rãi bước lùi lại, nhưng không rời phòng. Mỗi bước đi của gã dường như hút cạn không khí, tạo ra một khoảng trống kỳ dị mà mọi vật xung quanh đều co rúm lại.
"Ngươi nghĩ ánh sáng sẽ cứu rỗi ngươi ư, Scorpio?" Capricorn thì thầm, giọng khàn đặc.
"Ngươi càng bám víu vào niềm tin, ta càng sống. Niềm sợ hãi, sự nghi ngờ… tất cả đều là thực phẩm cho ta."
Scorpio run rẩy, cúi đầu, tay ôm ngực:
"Ngươi… ngươi là quỷ… nhưng… tại sao ta không thể ghét ngươi?"
Gã mỉm cười, đôi mắt đỏ rực như than hồng lóe lên trong bóng tối.
"Vì ngươi và ta… không thể tách rời. Dù có muốn chối bỏ, dù có cầu nguyện, cuối cùng ngươi cũng sẽ là của ta."
Trong khoảnh khắc ấy, căn phòng dường như rung lên, hơi thở của Scorpio và Capricorn hòa làm một nhịp, không gian xung quanh xoay tròn, ánh sáng lung linh như bị hút vào một hố đen vô hình. Gemini đứng nép phía sau, toàn thân cứng đờ, mắt mở to nhìn thấy sự thật mà cả lý trí cũng không thể chấp nhận.
Capricorn chậm rãi rút lui, từng bước đi ra khỏi phòng, nhưng không một lần quay đầu. Mỗi bước đi để lại một lớp không khí lạnh như băng, làm sương ngoài cửa sổ đông cứng lại. Đến khi gã biến mất hoàn toàn vào bóng tối, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của Scorpio và nhịp tim đập dồn của Gemini.
Nhưng dấu vết của gã vẫn còn lại. Một mùi tanh dị thường phảng phất khắp căn phòng, nặng đến mức khiến Scorpio nôn nao. Tấm chăn nơi cậu vừa chạm vào vẫn còn hơi ấm của Capricorn, nhưng đó không phải sự an ủi mà là lời nhắc nhở rằng cậu không bao giờ thoát khỏi gã.
Ngoài kia, trong sảnh đường giáo hội, những vị chức sắc khẽ nhíu mày. Tin đồn lan đi như lửa rừng: nhà bá tước trẻ đã bị ô uế, bị quỷ dữ chiếm đoạt. Một số lão trưởng nhìn nhau, âm thầm bàn bạc, ánh mắt đầy nghi ngờ và nỗi lo sợ:
"Chúng ta phải theo dõi cẩn thận… nếu lời đồn là thật, hậu quả sẽ không chỉ ảnh hưởng đến nhà bá tước, mà cả triều đình."
Gia tộc Scorpio cũng không yên tâm. Những bữa ăn gia đình, những lời cầu nguyện hằng đêm, giờ chỉ còn vang lên tiếng thì thầm dò xét. Ai cũng cảm nhận được một bóng ma vô hình chi phối cậu. Áp lực đè nặng đến mức Scorpio, dù muốn trốn tránh, vẫn cảm thấy như đang bị xiềng xích bởi những con mắt và bàn tay vô hình.
Scorpio gục đầu trên bàn, môi run run:
"Ta… không muốn họ sợ hãi… nhưng ta… không thể thoát… khỏi gã."
Gemini đặt tay lên vai hắn, giọng trầm và chắc:
"Không sao. Ta sẽ ở đây. Ngươi không một mình. Dù thế lực ngầm có mạnh mẽ thế nào, ta cũng sẽ đứng bên ngươi."
Nhưng Scorpio biết, lời nói ấy chỉ là sự an ủi yếu ớt. Capricorn đã gieo vào huyết mạch hắn một sức mạnh mà bất cứ ai cũng khó có thể ngăn cản. Không chỉ là bào thai bóng tối, mà còn là sự ràng buộc giữa nỗi sợ, sự nghi ngờ và niềm sùng tín, một mạch năng lượng âm u nuôi dưỡng gã từ mọi phía.
Khi Capricorn rời đi, căn phòng vẫn vang vọng âm thanh như tiếng thì thầm từ bóng tối, như nhắc nhở rằng gã chưa bao giờ rời bỏ. Trong lòng Scorpio, nỗi sợ và sức hút từ Capricorn hòa làm một, khiến hắn vừa sợ hãi vừa cảm thấy không thể chối từ.
Và từ đêm ấy, sự nghi ngờ trong giáo hội, áp lực từ gia tộc và nỗi lo của Gemini đồng loạt trở thành những mắt xích ràng buộc Scorpio với Capricorn một chuỗi định mệnh không thể cắt đứt. Bóng tối, sợ hãi và sức mạnh dần lan khắp đế quốc, chờ ngày bùng phát toàn bộ trong Đêm cầu nguyện.
____
Ánh trăng bạc tràn qua khe cửa, phủ lên từng góc phòng Scorpio. Hắn ngồi co ro trên giường, tay ôm chặt ngực, từng hơi thở dồn dập vang lên trong không gian im lặng như thể mọi thứ xung quanh đều tê liệt. Trong đầu hắn, hình ảnh gã lại hiện lên, cao hơn ba mét, thân hình đồ sộ, lớp áo choàng đen tựa như bóng tối dày đặc bọc quanh, đầu dê nhọn vút, đôi sừng xoắn vút như nhọn vót lên bầu trời, ánh mắt đỏ rực soi thẳng vào hắn như hai ngọn lửa đang nung nấu cả linh hồn.
"Ngươi… tại sao ngươi không rời bỏ ta?"
Hắn thều thào, giọng run run, nước mắt ứa ra.
Gã bước ra từ bóng tối, từng bước đi nặng nề nhưng uyển chuyển, không khí xung quanh co rúm lại, lạnh buốt. Mỗi bước chân gã dường như tạo ra một nhịp tim riêng, hòa vào nhịp thở của hắn, khiến hắn cảm giác như bị hút vào một hố đen vô hình.
"Ta không rời, Scorpio thân mến à… bởi vì ngươi là của ta. Mỗi giọt sợ hãi, mỗi lời cầu nguyện của ngươi… đều nuôi sống ta." Gã thì thầm, giọng khàn đặc vang vọng như từ vực sâu.
Hắn run rẩy, lùi lại gần tường, cố giữ khoảng cách, tay ôm chặt tim.
"Ta… ta ghét ngươi… nhưng… tại sao ta lại không thể trốn khỏi ngươi?"
Gã mỉm cười, ánh mắt đỏ rực soi thẳng, nụ cười méo mó nhưng mê hoặc:
"Bởi vì ngươi và ta, không thể tách rời. Ngươi mang trong mình sức sống mà ta cần. Ngươi càng sợ, càng lo lắng… ta càng mạnh."
Hắn nhắm mắt lại, cố nén nỗi sợ. Hình ảnh gia tộc hắn đang cầu nguyện vang vọng trong đầu, từng lời tụng niệm vang lên từ đại sảnh, nhưng tất cả giờ đây chỉ trở thành âm thanh hỗn độn, hòa vào nhịp thở và nhịp tim của gã. Cầu nguyện không cứu hắn khỏi gã, mà chỉ làm gã mạnh hơn.
Gã tiến lại gần, bàn tay vuốt nhẹ lên tấm chăn hắn đang ôm, hơi lạnh như băng lan tỏa khắp cơ thể hắn. Hắn rùng mình, không thể nhúc nhích.
"Ngươi… ta không thể… không thể thoát khỏi ngươi…"
Hắn thều thào, nước mắt ứa ra.
Gã cúi sát mặt hắn, hơi thở lạnh buốt như băng chạm vào da thịt:
"Hãy cảm nhận đi, Scorpio… cảm nhận nỗi thống khổ, nỗi sợ hãi. Nó là sức mạnh của ta. Không ai cứu được ngươi… chỉ có ta, chỉ có bóng tối, mới không ruồng bỏ ngươi."
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, chạm lên mái tóc đen của gã, làm hiện lên những sợi bạc ma quái. Những cơ bắp nổi rõ dưới áo choàng đen, đôi tay dài với móng vuốt nhọn khiến hắn không dám chớp mắt. Gã là hiện thân của bóng tối sống, uy quyền và kinh hãi tràn ngập mọi giác quan hắn.
Hắn cố lùi lại, nhưng gã chỉ một bước đã chắn mọi lối thoát.
"Ngươi… ngươi làm gì ta, Capricorn? Ta… ta không muốn!"
Hắn gào lên, giọng vang trong căn phòng như van xin.
Gã cười, giọng vang vọng:
"Ngươi thuộc về ta. Ngươi mang bào thai bóng tối, sức mạnh của ta. Mọi ánh sáng, mọi lời cầu nguyện từ gia tộc… đều nuôi dưỡng ta."
Hắn gục xuống, tim đập dồn dập, toàn thân run rẩy. Cảm giác vừa ghét vừa không thể rời gã xâm chiếm từng tế bào. Cơ thể hắn như bị ràng buộc bởi sức hút vô hình, mỗi hơi thở đều gắn chặt với gã.
Gã nhếch nụ cười, chậm rãi rút lui ra khỏi phòng, nhưng dấu vết còn lại là cái lạnh tê dại, mùi tanh kỳ dị, hơi thở của bóng tối vẫn bám trên da thịt hắn. Hắn biết gã chưa rời đi thực sự; gã chỉ tạm rút lui, chờ đợi một đêm khác để xuất hiện, mạnh mẽ hơn, chi phối hắn hoàn toàn.
Hắn nằm sụp xuống sàn, mồ hôi lạnh ướt đẫm cơ thể, tim đập dữ dội, không gian xung quanh như đóng băng. Gemini đứng bên, ánh mắt lo lắng nhưng bất lực. Hắn biết rõ, định mệnh của hắn và gã đã gắn kết không thể tách rời. Bóng tối của gã đã chiếm lĩnh trọn trái tim và thể xác hắn, nuôi dưỡng bởi nỗi sợ, nghi ngờ, và niềm tin bị bóp méo của con người.
Trong đêm cầu nguyện ấy, ánh sáng không còn ý nghĩa. Chỉ còn gã, cao hơn ba mét, đầu dê, cơ thể đầy bóng tối, đôi mắt đỏ rực soi thẳng vào tâm hồn hắn và hắn, bị ràng buộc bởi định mệnh không thể chối từ.
Phòng ngủ chìm trong ánh trăng bạc, trải dài khắp sàn gỗ như một tấm màn mỏng che phủ mọi thứ. Scorpio ngồi dựa vào tường, tay run rẩy ôm lấy bắp tay mình, cảm giác kiệt quệ len lỏi từng mạch máu. Mùi khói nến từ đại sảnh phía dưới vẫn phảng phất, nhưng giờ chỉ như mùi hỗn mang, hòa vào không khí lạnh buốt mà Capricorn mang đến.
Capricorn đứng trước mặt, cơ thể đồ sộ, cao hơn ba mét, đầu dê nhọn với đôi sừng xoắn vút lên trần nhà, áo choàng đen dày đặc như được dệt từ bóng tối, mắt đỏ rực soi thẳng vào Scorpio. Từng bước chân của Capricorn khiến sàn gỗ kêu lên nhẹ, nhưng trong không gian tĩnh lặng, âm thanh ấy vang vọng như sấm rền.
"Ta… ta ghét ngươi… nhưng… không thể… không thể rời ngươi…" Scorpio thều thào, giọng run rẩy, cố gắng giữ sự dũng cảm trong từng tiếng nói.
"Ghét ư…?" Capricorn nghiêng đầu, nụ cười méo mó, ánh mắt đỏ rực soi thẳng vào Scorpio.
"Chỉ có ta mới hiểu ngươi. Ngươi càng giằng xé, càng sợ hãi… ta càng cảm nhận ngươi thuộc về ta. Mỗi giọt sợ hãi, mỗi tiếng thở dồn dập, đều nuôi sống ta."
Scorpio khẽ lùi lại, chân như muốn khuỵu xuống, nhưng Capricorn nhích một bước đã chắn mọi lối thoát. Bóng tối xung quanh gã sống dậy, lướt qua từng mảng không khí, chạm vào da thịt Scorpio, khiến tim hắn run lên từng nhịp.
"Ngươi… không thể… không thể nắm lấy ta… không thể… đẩy ta vào nơi mà ta ghét nhất…" Scorpio hét lên, nhưng cơ thể gần như bất động, tim bị chiếm giữ bởi Capricorn.
"Ngươi không nhận ra sao?" Capricorn thì thầm, giọng khàn đặc, vang vọng từ vực sâu.
"Ta đã ở trong ngươi từ khi ngươi còn chưa biết sợ. Ta là bóng tối mà ngươi mang trong lòng."
Scorpio rùng mình, cố giãy ra, nhưng mọi phản kháng đều yếu ớt. Cảm giác vừa sợ vừa bị hấp dẫn tràn ngập từng giác quan.
"Ta… không thể… ngươi là quỷ… là bóng tối… là…"
"Ta không chỉ là bóng tối…" Capricorn khẽ cười, giọng khàn vang lên như vọng từ đáy vực.
"Ngươi và ta… là một. Không còn ánh sáng nào ngoài ta nữa. Mọi cầu nguyện, mọi niềm tin… đều trở về ta."
Scorpio nhắm mắt, nước mắt trào ra, hoà lẫn với nỗi sợ, nỗi đau và một cảm giác kỳ lạ vừa sợ vừa ngây ngất.
"Ta… sợ… nhưng… cũng không thể rời ngươi…"
Capricorn nhích sát hơn, hít nhẹ vào tóc Scorpio, lạnh buốt đến tận xương:
"Thấy chưa? Ta cảm nhận từng xung động, từng giọt sợ hãi và khao khát. Ngươi đã thuộc về ta từ lâu… chỉ là ngươi chưa thừa nhận."
Scorpio run rẩy, toàn thân co quắp lại, tim như muốn vỡ tung.
"Ta… không hiểu… nhưng… không muốn rời ngươi…"
"Đúng vậy…" Capricorn nhắc, đôi mắt đỏ rực sáng hơn dưới ánh trăng.
"Ngươi và ta là một, không còn đường lui. Mỗi nhịp thở, mỗi tiếng khóc… đều là thức ăn nuôi dưỡng ta."
Scorpio cảm nhận cơ thể gần như kiệt quệ, nhưng đồng thời một thứ cảm giác kỳ lạ lan khắp, vừa sợ vừa mong đợi. Ngay cả khi mệt mỏi đến mức muốn gục xuống, tim hắn vẫn bị hút về phía Capricorn, bởi sức mạnh, sự thống trị và nỗi khao khát sâu thẳm trong ánh mắt đỏ rực ấy.
Capricorn tiến sát, đôi tay to với móng đen nhọn vuốt qua vai Scorpio, lạnh đến mức da thịt muốn đông cứng.
"Ngươi là của ta… và ngươi sẽ ở bên ta… mãi mãi."
Scorpio thở dồn dập, cảm giác vừa bị chiếm đoạt, vừa bị mê hoặc.
"Ta… ngươi… ta thuộc về ngươi…!"
Capricorn cười, âm thanh vang vọng, cuốn theo bóng tối và ánh trăng, xóa nhòa ranh giới giữa hai linh hồn. Trong khoảnh khắc ấy, Scorpio nhận ra, không còn ánh sáng nào có thể cứu hắn, chỉ còn Capricorn cao hơn ba mét, đầu dê nhọn, đôi mắt đỏ rực soi thẳng vào trái tim hắn, chiếm lĩnh mọi suy nghĩ và cảm xúc.
Giây phút kéo dài. Mỗi hơi thở của Scorpio đều bị gắn vào hơi thở của Capricorn. Không gian xung quanh tràn đầy năng lượng quái dị, vừa dọa dẫm, vừa mê hoặc, vừa đẩy hắn vào cảm giác mê man đến tận cùng. Hắn gục đầu, nước mắt tuôn ra, nỗi sợ và khao khát hòa vào nhau.
"Ta sẽ không rời ngươi…."
Capricorn thì thầm, giọng vang vọng, lạnh buốt nhưng đầy mê hoặc.
"Ngươi và ta… là định mệnh. Không thể tách rời. Ta sẽ ở trong ngươi, trong máu thịt ngươi… và ngươi sẽ nuôi sống ta."
Scorpio thở dồn dập, cảm giác vừa đau đớn vừa thỏa mãn. "Ta… ngươi… ta… ngươi… không rời… ta…"
Capricorn mỉm cười, âm thanh vừa vang vừa khàn, ánh trăng hắt lên đôi sừng nhọn, cơ thể đồ sộ phủ bóng đen khắp phòng, ôm trọn Scorpio trong vòng tay quyền lực mà không một thứ ánh sáng nào có thể xuyên qua. Trong khoảnh khắc bất động ấy, Scorpio hiểu rằng hắn đã hoàn toàn thuộc về Capricorn, không chỉ thể xác mà cả linh hồn, không còn đường thoát, và từ giờ, mỗi nhịp tim, mỗi hơi thở của hắn sẽ phục vụ gã cho đến vô tận.
Scorpio ngồi trong căn phòng tối, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên bụng tròn trịa mà trước đây chưa từng có. Cảm giác mới mẻ nhưng nặng nề khiến hắn gần như không thở nổi. Mỗi nhịp tim, mỗi hơi thở, đều bị bào thai bóng tối trong mình chi phối. Thân thể hắn run rẩy, đau nhói nhưng đồng thời có thứ gì đó mê hoặc, hút hắn về phía Capricorn.
Cánh cửa phòng bật mở, Gemini bước vào, nét mặt đầy lo lắng. Ngay khi ánh mắt chạm vào Scorpio, hắn nhận ra điều gì đó khác thường. Bụng Scorpio lộ rõ dưới lớp áo mỏng, hình dáng căng tròn khiến bất cứ ai cũng khó phủ nhận.
"Scorpio, ngươi…" Gemini thốt lên, giọng run run.
"Ngươi đã… mang thai?"
Scorpio cúi đầu, mắt đỏ hoe, bàn tay run run đặt lên bụng.
"Ta… không biết… Ta không thể kiểm soát…" Hắn thở dồn dập, cảm giác vừa sợ vừa đau đớn lan khắp cơ thể.
"Bào thai này… là của Capricorn… nó nuôi sống gã… và cũng lấy đi sức lực ta."
Gemini bước tới, nắm lấy tay Scorpio, cố trấn an nhưng trong lòng đầy hoảng hốt.
"Ngươi phải chống lại, ngươi không thể để gã điều khiển cơ thể ngươi… không thể để bào thai này… chi phối ngươi hoàn toàn."
Scorpio lắc đầu, khóc nức nở.
"Ta muốn… muốn chống lại, nhưng… mỗi nhịp tim, mỗi hơi thở, đều là sức mạnh của gã. Ta càng cố gắng, càng yếu đi, và gã càng mạnh."
Hắn ôm chặt bụng, cảm giác đau nhói lan tỏa từ bụng lên ngực. "Ta sợ… nhưng cũng không thể rời gã…"
Gemini nhìn vào đôi mắt đỏ hoe ấy, vừa giận vừa xót xa. "Ngươi là Scorpio, ngươi phải đứng dậy. Ta sẽ không để ngươi rơi vào tay gã hoàn toàn. Ngươi không đơn độc."
Scorpio gục xuống vai Gemini, giọng nghẹn ứ. "Ta… không thể… Ta đã thuộc về gã… nhưng ta vẫn muốn… tin vào ánh sáng… Ta không muốn mất tất cả…"
Gemini siết chặt vai hắn, cảm nhận từng nhịp tim rối loạn, bụng tròn căng.
"Ngươi vẫn còn lựa chọn. Ngươi có thể chống lại gã. Ngươi có thể quyết định tương lai của mình và bào thai này."
Scorpio khẽ run rẩy, nhìn xuống bụng, nơi bào thai bóng tối đang phát triển, cảm giác vừa là sự sống vừa là áp lực tột cùng.
"Ta… không biết… Không biết ta còn có thể đứng vững bao lâu…"
"Ngươi phải tin vào bản thân. Ngươi không phải chỉ là vật nuôi sống gã." Gemini nói, giọng khàn đặc nhưng đầy quyết tâm.
"Ngươi là Scorpio, là bá tước Scorpio. Ngươi có quyền chọn lựa."
Scorpio hít sâu, từng nhịp tim đập dồn dập, bụng tròn căng như muốn nổ tung.
"Ta… sẽ cố gắng… nhưng gã… gã mạnh quá… Ta sợ… nhưng ta không thể từ bỏ…"
Gemini nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe ấy, thấy được nỗi sợ lẫn khao khát. "Ta sẽ ở bên ngươi. Ngươi không đơn độc."
Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu xuống, phản chiếu lên cơ thể Scorpio đang run rẩy, bụng tròn căng, hiện thân cho một sinh mệnh vừa sợ hãi vừa mạnh mẽ. Bóng tối của Capricorn đang len lỏi khắp căn phòng, âm thầm chi phối, nhưng giờ đây Gemini là ánh sáng duy nhất khiến Scorpio còn chút hy vọng để giữ lại bản thân giữa quyền lực tột cùng của quỷ dữ.
Scorpio ôm bụng, cảm nhận bào thai bóng tối chuyển động, nhịp đập mạnh mẽ, như nhắc nhở hắn rằng gã vẫn luôn hiện diện, nhưng Gemini vẫn bên cạnh, như một chỗ dựa nhỏ bé nhưng đầy sức mạnh. Hắn biết, lựa chọn phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng ít nhất, hắn vẫn còn có thể… cố gắng.
____
Bầu trời đen kịt như tấm lụa vô tận trùm lấy cả đế quốc. Nhật thực toàn phần đã bắt đầu, ánh sáng mặt trời bị che khuất hoàn toàn, chỉ còn lại một màn đêm u ám vây quanh cung điện bá tước. Scorpio đứng giữa phòng, bàn tay đặt lên bụng căng tròn, cảm nhận từng nhịp đập bé nhỏ từ sinh linh đang lớn dần trong cơ thể mình.
"Ta ngươi… đã sống sót. Con… cũng đang sống…"
Hắn thì thầm, như lời trấn an chính bản thân trong khi nhịp tim đứa trẻ trong bụng nhảy múa cùng nhịp tim hắn. Mỗi cử động nhẹ của sinh linh ấy là một nhắc nhở rằng hắn không đơn độc, và rằng hắn đã vượt qua bóng tối. Nhưng bóng tối ấy chưa từng rời bỏ hắn, vẫn lởn vởn quanh cung điện, lẩn khuất trong những ngóc ngách của tâm trí hắn.
Ngoài thành phố, trên ngọn đồi cao, Capricorn đứng bất động, cao hơn ba mét, đầu dê vươn lên, mắt đỏ rực như hai đốm lửa sống. Ánh sáng của nhật thực khiến gã hiện ra như một tượng đài sống trong bóng tối, cơ bắp cuộn tròn dưới lớp áo choàng đen, sừng uốn cong nổi bật trong đêm. Gã quan sát Scorpio, quan sát đứa con mà gã đã gieo lời nguyền để tồn tại. Mỗi cử động của mẹ và con đều được gã ghi nhớ, đánh dấu như những nốt nhạc trong bản giao hưởng quyền lực.
"Ngươi nghĩ rằng có thể trốn khỏi ta… nhưng con… và ngươi… vẫn thuộc về ta." Giọng gã vang lên, trầm khàn và lạnh lùng, hòa vào tiếng gió rít qua những ngọn cây khô ngoài thành phố.
Trong cung điện, Scorpio cảm nhận luồng sức mạnh đang chảy từ bào thai vào cơ thể hắn. Hắn đã mang trong mình một phần của Capricorn, nhưng giờ đây, hắn không còn hoàn toàn bị áp đảo. Sự sợ hãi hòa lẫn với quyền lực, với nỗi thương yêu dành cho sinh linh bé bỏng. Hắn đặt tay lên bụng, hít sâu, cảm nhận từng nhịp đập nhỏ nhưng kiên cường.
Gemini bước vào phòng, ánh mắt tràn đầy lo lắng khi nhìn thấy Scorpio với bụng tròn căng, dáng vẻ mệt mỏi nhưng vẫn đứng vững.
"Scorpio… ngươi… đã mang thai…"
Giọng của Gemini lẫn chút sợ hãi và không giấu nổi sự kinh ngạc.
"Ngươi… ngươi vẫn có thể đứng vững được sao?"
Scorpio nhìn bạn mình, môi mấp máy:
"Ta… phải đứng… cho con… Ta không sợ ngươi, Gemini… Ta sẽ bảo vệ con."
Hắn ôm bụng chặt hơn, cảm giác đứa trẻ trong bụng nhúc nhích như để trấn an, nhắc nhở hắn rằng quyền lực này giờ đã thuộc về hắn một phần.
Bên ngoài cung điện, Capricorn không rời mắt. Gã quan sát từng chi tiết từng bước chân, từng nhịp thở, từng cử chỉ nhỏ của Scorpio. Gã biết rằng bào thai ấy đã mang sức mạnh của gã, nhưng chưa hoàn toàn trói buộc hắn. Gã nhếch môi cười khẽ, sừng nhọn phản chiếu ánh sáng lờ mờ của nhật thực, ánh mắt đỏ rực rờn rợn nhưng đầy kiêu hãnh.
"Ngươi có thể sống sót hôm nay… nhưng không có nghĩa ngươi sẽ thắng."
Nhịp tim Scorpio dồn dập, từng cơn co bóp nhẹ của bào thai khiến hắn cảm nhận được sự sống đang bùng nổ trong mình.
"Ta… sẽ không để ngươi lấy đi chúng ta. Ngươi sẽ không thể!" Hắn thì thầm, giọng khàn đặc nhưng đầy quyết tâm. Những lời nói ấy không chỉ dành cho Capricorn, mà còn là lời hứa với sinh linh bé bỏng đang lớn lên từng ngày.
Gemini bước đến gần, đặt tay lên vai Scorpio. "Ngươi không đơn độc… Dù ngươi có phải đối mặt với gã, ta sẽ ở bên ngươi."
Anh im lặng một lát, rồi thốt ra: "Nhưng ngươi phải cẩn thận… gã chưa chết. Gã đang chờ… chờ thời cơ."
Scorpio gật đầu, cảm nhận quyền lực lẫn sợ hãi hòa vào nhau trong cơ thể.
"Ta biết… nhưng ta không sợ nữa… Ta đã có con… Ta đã sống sót. Ngươi sẽ không thể lấy đi chúng ta."
Những cột đá lạnh lẽo trong cung điện rung lên theo cơn gió mạnh, bóng tối tràn ngập khắp nơi. Nhưng lần này, trong bóng tối, Scorpio không run sợ. Hắn biết rằng mình đã trưởng thành, đã có sinh linh để bảo vệ, và đã tích lũy một sức mạnh đủ để chống lại Capricorn nếu cần.
Và ở nơi xa xăm, Capricorn vẫn lặng lẽ quan sát, không tiến vào. Gã cao lớn, sừng cong nhọn, cơ thể toát ra uy quyền và sự thống trị, mắt đỏ rực soi xuống cung điện. Gã chưa bị đánh bại, và hắn hiểu rằng sức mạnh thật sự sẽ đến vào khoảnh khắc gã có thể cướp đi cả mẹ và con. Thời cơ đang chín muồi, nhưng gã biết rằng phải chờ chờ đến khi tất cả yếu tố phù hợp, để quyền lực của gã trở nên tuyệt đối.
Nhịp tim Scorpio và bào thai hòa vào nhau, một nhịp tim của sự sống, quyền lực và tình thương. Hắn thở sâu, bàn tay ôm trọn bụng, ánh mắt nhìn ra bầu trời đen kịt. "Ta sẽ sống… cùng con. Ta sẽ không buông. Ngươi sẽ không thể lấy đi chúng ta."
Máu, ánh sáng và bóng tối vẫn hòa vào nhau một chuỗi ngày đầy bất định nhưng tràn ngập quyền lực, sợ hãi và tình thương. Nhật thực kết thúc, ánh sáng mặt trời trở lại, nhưng bóng tối vẫn tồn tại đâu đó ngoài kia, nhắc nhở rằng định mệnh chưa từng kết thúc. Và gã Capricorn, sinh vật cao hơn ba mét, đầu dê, mắt đỏ rực vẫn lẩn khuất ở nơi xa, âm thầm chờ đợi để một lần nữa giáng xuống, chiếm lấy những gì thuộc về gã.
Câu chuyện không kết thúc ở đây. Máu, ánh sáng và bóng tối đã giao hòa, nhưng cuộc chiến thực sự mới chỉ bắt đầu. Scorpio và đứa con của hắn đứng giữa ánh sáng và bóng tối, chuẩn bị cho một tương lai đầy hiểm nguy, nơi gã Capricorn vẫn là mối đe dọa vĩnh hằng, chờ khoảnh khắc để tái xuất.
Scorpio nhìn xuống bụng mình lần nữa, nụ cười mệt mỏi nhưng kiên định nở trên môi.
"Ta sẽ sống… vì con. Ngươi sẽ không thể lấy đi chúng ta. Không bao giờ."
Ánh sáng mặt trời yếu ớt chiếu qua cửa sổ, phản chiếu lên đôi mắt đang đỏ rực của gã Capricorn ở xa xăm, hứa hẹn một ngày gã sẽ trở lại và khi ngày đó đến, cả máu lẫn bóng tối sẽ hòa trộn, nhưng lần này, không ai biết kết cục sẽ ra sao.
Vài tháng sau, căn phòng nhỏ trong cung điện tràn ngập mùi sáp và gỗ, ánh sáng mờ nhạt xuyên qua khung cửa sổ. Scorpio ngồi trên ghế, mồ hôi còn đọng trên trán, tay ôm sinh linh bé bỏng đang ngủ say trong chăn lụa. Hắn nhìn xuống, cảm nhận từng nhịp thở yếu ớt nhưng kiên cường của đứa trẻ và trong khoảnh khắc ấy, mọi tuyệt vọng như bị rút ra khỏi cơ thể hắn.
"Ta ngươi… ta đã vượt qua…" Hắn thở hổn hển, đôi vai run lên theo từng nhịp thở. Bào thai trong bụng giờ đây đã trở thành một sinh linh sống, da thịt mềm mại, hơi ấm lan tỏa vào lòng hắn. Hắn hôn nhẹ trán con, môi run run trong niềm hạnh phúc lẫn sợ hãi. Sau bao tháng bị bóng tối dày vò, hắn đã nắm trong tay sự sống là một lý do để tồn tại.
Nhưng ở xa ngoài rừng, trên một ngọn đồi vắng, Capricorn đứng sừng sững, đầu dê cao ngất, sừng nhọn uốn cong như vươn lên từ vực thẳm. Gã cao hơn ba mét, lớp áo choàng đen trôi theo gió, cơ bắp cuộn tròn dưới ánh sáng nhạt của mặt trời mờ. Đôi mắt đỏ rực của gã như hai ngọn lửa nhìn xuyên qua bóng tối, xuyên qua núi rừng, xuyên vào cung điện nơi Scorpio đang ôm con.
Gã nhếch môi, giọng trầm khàn vang lên trong không gian tĩnh lặng:
"Ngươi đã sinh… nhưng ngươi nghĩ rằng có thể thoát khỏi ta sao… Sinh linh ấy… sẽ thuộc về ta."
Scorpio cảm nhận luồng sức mạnh nhè nhẹ từ bóng tối ngoài kia, một cảm giác vừa quen thuộc vừa đáng sợ, len lỏi vào tim hắn. Tay hắn ôm con chặt hơn, cảm giác như bảo vệ cả thế giới bé nhỏ của mình trong vòng tay.
"Ta ngươi… sẽ không để ngươi lấy đi con ta." hắn thốt ra, giọng run run nhưng kiên định.
"Ngươi có thể đứng ở xa… nhưng không thể gần… không thể!"
Capricorn đứng lặng, ánh mắt vẫn hướng về phía Scorpio, như thể toàn bộ bản thể gã đều đang chờ đợi một khoảnh khắc duy nhất.
"Ta chưa cần tiến vào… còn quá sớm để kết thúc trò chơi. Nhưng một ngày, ngươi và sinh linh ấy sẽ không còn lựa chọn nào khác. Khi thời cơ đến… ta sẽ mang cả hai đi."
Scorpio hít sâu, cảm nhận từng nhịp tim của con trong tay. Mọi cảm giác mệt mỏi, tuyệt vọng, và đau đớn tháng trước như tan biến, thay bằng một sức mạnh kỳ lạ len vào cơ thể hắn sức mạnh của sinh linh, sức mạnh của tình thương, và cả sự giận dữ trước kẻ đang rình rập.
"Ta ngươi… sẽ sống… cùng con. Ngươi không thể nào chiếm lấy chúng ta."
Capricorn nhếch môi cười khẽ, âm thanh vang lên như tiếng sấm rền nhẹ qua núi rừng.
"Ngươi cứ nghĩ rằng ánh sáng ấy sẽ cứu rỗi ngươi… nhưng ánh sáng ấy chỉ là tạm bợ. Khi bóng tối trở lại, ngươi sẽ thấy rằng ta… là định mệnh không thể tránh khỏi."
Scorpio nhìn xuống con, bàn tay ôm trọn bé, từng hơi thở của hắn đồng điệu với nhịp tim sinh linh. Hắn nhận ra rằng ngay cả khi gã Capricorn chờ thời cơ, hắn và con vẫn có sức mạnh riêng để tồn tại, để đối mặt. Và trong khoảnh khắc ấy, một cơn gió lạnh lướt qua cửa sổ, làm tấm màn bay lên, ánh sáng nhạt của mặt trời chiếu xuyên vào, hòa cùng bóng tối đang rình rập bên ngoài.
Capricorn lùi bước, biến mất vào bóng rừng, nhưng đôi mắt đỏ rực vẫn hướng về cung điện. Gã chưa bị đánh bại, và gã biết rằng quyền lực thật sự sẽ đến khi thời cơ chín muồi. Ngày ấy chưa đến, nhưng nó sẽ đến và khi nó đến, không ai có thể ngăn gã.
Scorpio thì thầm lần cuối:
"Ta ngươi… sẽ bảo vệ con… dù phải chống lại cả bóng tối, ngươi cũng không thể lấy đi chúng ta."
Ánh sáng và bóng tối, sinh linh và quyền lực, yêu thương và sợ hãi và tất cả hòa vào nhau, tạo nên một khoảnh khắc vừa thanh bình vừa đầy đe dọa. Định mệnh vẫn chưa kết thúc, và ngày Capricorn quay trở lại… sẽ là một ngày mà cả ánh sáng lẫn bóng tối phải cúi mình trước sức mạnh của hai mẹ con.
Scorpio ôm con, nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm sinh linh, nhịp tim hòa nhịp với đứa con của mình. Đây là một nhịp tim của sự sống, của tình thương, và của quyết tâm, để chuẩn bị cho những ngày sắp tới, khi bóng tối chắc chắn sẽ trở lại.
____
Đôi lời từ tác giả:
Mới des ảnh bìa lại! Huhu kỉ lục rồi hơn 16N từ

End
Dương Viễn Lâm/Saggit_zoiadc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro