Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Nắng

- Này, đọc mẩu tin tối nay chưa? Ả ta chưa chết! Người của cô làm ăn kiểu quái gì vậy hả ?!

Giọng nói chát chúa của một cô gái vang lên, gắt gỏng với đầu bên kia điện thoại. Song, trái ngược với thái độ nóng nảy của cô ta, đối phương lại có vẻ khá bình tĩnh.

- Tôi chỉ vừa mới hỏi qua. Ban đầu, bọn chúng chiếm thế thượng phong với số lượng lẫn sức mạnh áp đảo. Tuy nhiên ngay tình huống nguy cấp, đột nhiên xuất hiện một người với ma lực cực kì mạnh mẽ. Người ấy sử dụng pháp thuật tâm linh, gây sát thương không nhỏ cho bọn chúng và mở đường để "con mồi" thoát thân. Chắc cô cũng biết đó là ai rồi... Quả thực tôi chưa nghĩ đến việc này. Nhưng, bỏ qua chuyện đó thì, có một tin khá hay ho đây: Trong số chúng có kẻ phản bội!

- Cái gì? Ý cô nói lớp Z?

- Phải. Người của tôi kể rằng có một tên đã giả làm bọn chúng và tấn công lại lớp Z. Hành tung hết sức bí hiểm và nhanh gọn. Có thể hắn có mục đích tương đồng với chúng ta. Phải tìm ra hắn, trong mười cái tên còn lại.

- Đừng có nhảm nhí! Nếu mục tiêu của hắn là khử ai đó lớp Z, thì đã làm từ lâu rồi. Ellie à, ngừng sai bảo tôi ngay khi chính cô cũng làm việc chẳng ra hồn ! Đồ vô dụng và ngu ngốc như cô ! Chấm dứt hợp tác đi, thế là quá đủ rồi. Đừng để tôi nghe được cái giọng chó má của cô thêm lần nào nữa !

- Khoan cúp máy đã, còn chuyện của anh thì sao... đến lúc thực hiện lời hứa của cô rồi đấy. Chẳng phải Cự Giải đang sống dở chết dở trong bệnh viện hay sao? Cô nên cảm thấy hả hê đi, vì con người ta có khi thà chết còn hơn nằm chịu giày vò thể xác trên giường bệnh. 

- Câm mồm, Ellie. Giày vò đã là cái quái gì?! Ả ta phải chết, bằng mọi giá!

.

Tối 24.

- Về rồi hử? Vào đi.

Sư Tử vừa bước ra khỏi cửa. Thấy bóng dáng Bảo Bình, cậu ngoắc tay trỏ vào trong. Còn mỗi cậu là ở một mình một phòng nên Bảo Bình nghiễm nhiên được xếp ở tạm tối nay. Đồ đạc trong tay nó cũng không nhiều, chắc về một lát lại đi thôi.

Bảo Bình bước vào trong, ngạc nhiên khi thấy ngoài Sư Tử ra còn lác đác vài ba người. Nhân Mã, Song Tử, còn có thêm cả Thiên Yết nữa.

- Thế này nhé, hai cái giường, nay tao xí một cái rồi. Còn lại chúng mày tự chia nhau đi. 

Con ngựa điên đề xuất, nói rồi nó tự ý nhảy lên chiếc giường trống bên cạnh, ôm gối nằm cuộn tròn. Giờ Bạch Dương vẫn đang trên viện, nó về phòng cũng chỉ có một mình. Cái không khí tẻ nhạt và buồn chán ấy Nhân Mã chịu không nổi.

- Còn từng này người thôi?

- Chuyện Ngư Giải chắc mày nghe rồi. Con Dương giờ què quặt, Thiên Bình thì bị hỏng đôi mắt. Nãy bọn tao cũng mới từ viện về xong. Có đứa nào không phải thương binh đâu.

Song Tử tuôn một tràng, lơ đãng cắn miếng bánh gạo khô khốc nuốt vào cổ họng. Và Bảo Bình giờ mới để ý lưng nó còn miếng băng trắng khá lớn, mặc áo vẫn lộ ra ngoài.

- Xử Kết có việc gia đình nên phải rời đi từ sớm rồi, còn kéo thằng Ngưu đi theo không biết để làm gì nữa. Mày cũng biết chuyện nhà chúng nó khá rắc rối mà.

- Ngủ đây. Mệt thật.

Thiên Yết dụi mắt vẻ chán chường cắt ngang cuộc trò chuyện. Cậu tắt đèn, ngang nhiên leo lên chiếc giường duy nhất còn lại của Sư Tử.

- Mày cút ngay ra khỏi giường ông!

Thiên Yết chưa ấm mông đã bị Sư Tử cục súc chọi ngay cái gối vào đầu, kèm theo cú song cước khiến nó lộn một vòng lăn thẳng xuống sàn. Song Tử thuận tay định hẩy thêm nhát nữa nhưng Thiên Yết đã nhanh chóng biến thành làn khói đen luồn qua tay cậu, chuồn thẳng ra góc phòng.

- Trình độ chạy trốn của mày dạo này được level up rồi đấy Yết à.

Bảo Bình cười khẩy, gót chân khẽ giậm xuống sàn. Trong tích tắc một hàng dài những phiến băng nhọn hoắt lia chia chạy dọc từ chỗ cậu nhắm thẳng đến cái bóng đen ngòm đằng kia. Nhỏ, nhưng sức mạnh thì không phải dạng vừa.

- Vui đấy. Ở đây này!

Sư Tử hào hứng xông tới. Thiên Yết không nói không rằng bỗng dưng nhận thêm cú đấm khiến cậu bổ ngửa ra đằng sau, cả thân mình ê ẩm.

Và nửa tiếng sau đó là hình ảnh lớp phó kỉ luật mến thương chơi trò đuổi bắt với ba đứa trẻ trâu không biết điều. Khung cảnh cũng không có gì mới, chỉ khác ở địa điểm. Thay vì đập nhau trên lớp hay dồn nhau giữa sân trường thì lần này chúng nó chuyển sang khách sạn - môi trường sang trọng và cũng không kém phần rộng rãi để tìm vũ khí cũng như chỗ trốn.

- ...Vâng, em xin thề đây là lần cuối. Em hứa sẽ không làm ảnh hưởng đến các phòng khác thêm một-lần-nào-nữa. Em nói vậy chị còn không tin em sao? Em mà còn tái phạm em không phải là là học sinh Blue Starr. À, chắc chị cũng biết rồi, đó là học viện có cơ sở vật chất được đầu tư và chú trọng hàng đầu, nhân lực có chuyên môn và trình độ cao bậc nhất cả nước. Ngoài ra đây cũng là nơi đào tạo nhiều nhân tài, tiêu biểu như...

Cô nhân viên gượng cười nhìn cậu con trai tóc nâu với nở nụ cười tỏa nắng vẫn nở trên môi, kèm với đó là lời thề thốt chắc như đinh đóng cột cũng như một tràng maketing không thể có tâm hơn cho trường. 

Lần thứ nhất, lần thứ hai, rồi lần thứ ba thì còn có thể nhẫn nhịn được đúng không. Nhưng đây là lần thứ NĂM rồi, cơ mặt cô dù cố gắng đến mấy cũng không thể nặn ra nụ cười hoàn chỉnh dành cho cậu ta - ngoại hình trông cũng khá sáng sủa nhưng cái nết thì không được bình thường cho lắm.

Cậu con trai ấy còn nói vọng vào trong, như để chứng minh cho lời thề thốt vừa rồi:

- Chúng mày nghe rõ chưa, người ta càu nhàu lũ chúng mày ồn ào đấy, khôn hồn thì ngồi im một chỗ!

Thật may mắn, đó cũng là lần cuối cùng cô nhân viên gặp lại bản mặt nhâng nháo ấy của cậu ta. Trò chơi vận động nhẹ nhàng buổi tối của chúng nó đã kết thúc một cách êm đẹp như thế.

.

Nhân Mã cầm chiếc khăn bông lau qua đầu, bước ra khỏi phòng tắm đầy hơi nước. Nó trố mắt nhìn quanh.

- Gì vậy? Mới nãy rõ ồn ào, vắng tao một phát là chúng mày hóa mĩ nữ câm lặng luôn rồi?

Câu nghi vấn có bản chất không phải nghi vấn, mà là để tự luyến thì đúng hơn. 

- Tống cổ con ngựa điên như mày tâm hồn chúng nó mới được thanh thản nên đã chìm vào mộng đẹp từ lâu rồi.

Bảo Bình nhếch môi. Nhìn chiếc máy chơi game - thứ vốn dĩ chỉ thu hút bọn Sư Tử, Bạch Dương hay Thiên Yết tự dưng hôm nay lại khư khư trên tay nó, Nhân Mã bèn nhảy tới giở trò dụ dỗ.

- Thế đi chơi Noel không? 

- Thế đố biết bây giờ là mấy giờ?

- 23:27, giờ Tý. Rất đẹp để xây cất, sửa sang mộ phần, khai trương, mua vàng và đi chơi Giáng sinh nữa!

Nhân Mã ngửa màn hình ra phe phẩy trước mắt thằng bạn, cố ý kéo dài chữ "Giáng sinh" như lời mật ngọt nài nỉ. Tính đuổi khéo nó đi chắc? Đường đường là một chiến thần ngoại giao như Nhân Mã thì những chiêu như này có là gì. Người bị thử thách sự kiên nhẫn ở đây chỉ có Bảo Bình mà thôi.

- May cho mày đây là số tao thích. Nhanh xách cái mông lên không lỡ giờ đẹp là đổi ý.

Bảo Bình buông câu nhẹ hều rồi đứng dậy, lấy chiếc mũ móc trên giá treo rồi bước phăm phăm ra cửa. 

- Ơ? Chờ tao với.

Tưởng không dễ mà dễ không tưởng, Nhân Mã thành công lôi kéo "con mồi" nhanh đến mức chính nó cũng phải bất ngờ. Nó choàng vội cái áo khoác rồi vọt nhanh ra cửa, không quên nhắc Bảo Bình kiểm tra lại tình trạng ví tiền. Có vậy mới yên tâm được.

.

Đêm 24.

Ban ngày ấm áp, buổi tối hơi se se lạnh, chính là kiểu thời tiết điển hình ở Issell thời gian này.

Phố tấp nập đông người. Các hàng quán bày bạt ngàn những đồ ăn thức uống, từ cao cấp đến dân dã đều có đủ. Nhân Mã nhanh nhẹn chạy đến một tiệm bánh khá đông đúc, trong lúc dặn Bảo Bình đứng đợi dưới cột đèn. Gì chứ, tối nay muốn móc sạch hầu bao của nó thì Nhân Mã phải tự mình bỏ chút tiền ra trước. Nếu không bản thân sẽ cảm thấy rất tội lỗi.

Xếp hàng khá lâu mới mua được hai chiếc Muffin cùng một hộp Sachertorte cỡ vừa, nó mới quay lại cột đèn lúc nãy. Thật may chỗ đó còn đặt một chiếc ghế đá đôi, nếu không Bảo Bình đứng đợi nãy giờ chắc sắp què đến nơi rồi.

- Đây này. Đợi lâu không?

Nhân Mã thừa biết Bảo Bình thích đắng, nên ngoài bánh ngọt ra nó còn bonus thêm cốc cacao nóng hổi. Phải nói là nó quá tâm lí đi, bây giờ chịu khó chiều Bảo Bình một chút, thì tí nữa vòi vĩnh mới có hiệu quả. Mà thực ra Nhân Mã cũng nghe chuyện của nhà Bảo Bình rồi, cũng coi như đang an ủi tên đó đi.

- À, lúc chiều ông thầy có nói gì với mày hả?

Bảo Bình đang cắn dở chiếc muffin táo cũng phải dừng lại. Câu hỏi khiến nó đơ ra một lúc, vẻ ngần ngừ.

- Có chuyện gì à?

- Ừ. Từ lúc về nhìn mày buồn lắm. Thầy vừa đưa mày về từ sân bay lại tới bệnh viện với mấy đứa kia luôn, nên tao chưa kịp hỏi.

- ... Trông tao thảm lắm sao?

- Không. Ủ rũ chút thôi. Thế nên tao mới rủ mày đi chơi. - Nhân Mã nháy mắt. Nó nghiêng nghiêng đầu - ...Tao là kẻ hủy diệt nỗi buồn nè. Ăn nốt đi rồi kể tao ha, ngoan.

Nó ra vẻ tổng tài bá đạo đang dỗ dành tiểu kiều thê của mình. Thế nhưng chẳng thể ngầu lòi được quá lâu, hai giây sau đó Nhân Mã giương cờ trắng đầu hàng ngay lập tức, khi nhìn thấy dáng vẻ im lìm hiếm có ở Bảo Bình.

- Xin đó, Bảo à. Biết lâu lắm rồi mày không cùng tao đi vặt xoài, trốn học, chọc chó không? Tao từng nói mày như cái đuôi của tao ấy. Nếu cái đuôi của tao có bị làm sao thì buồn chết mất.

Bảo Bình cụp mắt rất lâu. Nhưng trước màn "ăn vạ" rất có tâm của Nhân Mã, cậu cuối cùng cũng chịu nhượng bộ. 

- "Một ngày nào đấy, em sẽ rất rất hối hận với quyết định của mình." Đại loại thế...

- ...Ông ấy sẽ giúp tao bảo lưu hồ sơ học tập để quay lại Mỹ. 

- Gì cơ ?! Tức là mày... không về đây nữa sao ? 

Nhân Mã điếng người. Nó đứng phắt dậy, đôi đồng tử màu hổ phách giãn to đầy kinh ngạc hướng về phía Bảo Bình. Trong đầu nó ập tới hàng ngàn câu hỏi cùng nỗi hồ nghi. Nhưng lớn nhất vẫn là cảm giác sợ sệt trước cái gật đầu ấy.

Là thật sao? Bảo Bình sẽ rời đi vĩnh viễn? Và sốc hơn là nó thậm chí còn không chịu nói cho ai biết, nếu không phải bị Nhân Mã cạy mồm.

- Có một số việc, Mã, tao chỉ nói một lần thôi. Tao phải tìm kiếm sự thật lẩn khuất trong vụ tai nạn của bố mẹ. Việc này tốn cực kì, cực kì nhiều thời gian, có thể trong nhiều năm... Tao cũng không muốn bỏ học. Nhưng... cái chết oan quá lớn của họ khiến tao không tập trung được... Tao... tao không biết nữa... 

-...Tao chỉ muốn sống một cách bình thường, với những cảm xúc bình thường, nhưng không thể...

Giọng Bảo Bình rung lên từng hồi. Bàn tay siết chặt ngăn không cho dòng nước chực trào hai bên khóe mắt. 

Nhân Mã chết lặng. 

Nó thấy thương Bảo Bình, thương lắm. Bảo Bình mà nó biết hiếm khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài, ngoại trừ cái chiếc mặt nạ bất cần đời vô đối. Phải thừa nhận rằng, thấu hiểu con người cậu là thứ chuyện xa vời chẳng mấy ai làm được. Thế nên, Nhân Mã chưa từng nghĩ, cũng không thể tưởng tượng được rằng, có ngày một Bảo Bình nhạy cảm, lạc lối và u uất lại xuất hiện ngay trước mắt nó. Như thể, những oán hận, niềm đau cùng sự căm thù đã dần tích tụ thành khối nội kết trong nó. Và khi trở nên vượt quá sức chịu đựng, khối nội kết ấy vỡ tung thành hàng ngàn giọt thủy tinh, trong suốt, đột ngột, nhưng đau đớn vô ngần.

- Bảo Bình à... dù mày có ra làm sao thì bọn tao vẫn luôn ở bên cạnh mày mà. Bọn tao sẽ giúp mày vượt qua, sẽ ổn thôi... Đừng cố chịu đựng một mình nữa. Cứ nói ra những cảm xúc, suy nghĩ của mày, tao sẽ ở đây, lắng nghe mày. Nha. Ngoan nào. 

- ...Kể cả nếu như mày sang Mỹ, tao cũng sẽ cố học thật giỏi để về dạy lại mày, bọn mình có thể call video này. Tao...tao sẽ không tiêu pha linh tinh nữa. Không net. Không concert. Không postcard của Seungho... để tiết kiệm thi thoảng sang thăm mày. Lúc đó nhớ dẫn tao đi vòng quanh New York. Tao sẽ kể thật nhiều chuyện hay ở bên này cho mày nữa. Đến khi mày vui vẻ trở lại.

- Thế nên đừng có đi mà... Hức... Làm gì có ai thay thế được mày nữa hả ? Làm gì có ai đi chơi cùng tao mỗi khi bị con Dương với thằng Sư cho ra rìa, thằng Song thì đi với bồ nó ? Làm gì có ai quật lại thằng Ngưu những lúc nó phũ tao ? Hức... Mày quá đáng lắm Bảo ạ. Tính đi mà không nói với bọn tao câu nào! Tồi tệ! Tao níu kéo đến thế mà vẫn còn đi được hay sao hả... Aaaaaaa...

Nhân Mã òa lên khóc. Nước mắt  cứ giàn giụa lăn trên má, rỏ xuống mép áo trắng tinh. Nó không giỏi kiềm nén cảm xúc như Bảo Bình, nghĩ được câu nào thốt ra câu đó. Miệng lưỡi đắng đót hòa với vị mặn chát của nước mắt khiến sống mũi nó cay xè. Bất lực mà đầy hi vọng. Khuôn miệng méo mó không còn thốt ra được câu nói hoàn chỉnh.

Bảo Bình ngạc nhiên nhìn con nhỏ mới khi nãy còn kì kèo nào sẽ bay sang Mỹ thăm cậu, nào call video, nào dạy lại bài, thế mà mắt trước mắt sau một cái là nài nỉ, lôi kéo cậu ở lại. Tự nhiên cậu thấy nó ngốc hết chỗ nói.

Mà không, bình thường con nhỏ vốn ngốc sẵn rồi mà.

- Được rồi. Tao có đi đâu, tao ở đây mà... Đừng khóc nữa, được không?

Bảo Bình vụng về dỗ dành. Nhân Mã càng khóc to hơn. Nó bắt cậu phải thề, thề là sẽ không đi đâu hết, không rời khỏi đây nửa bước. Nó cũng sẽ hứa không bao giờ để cậu một mình như trước nữa. Nó mếu máo trong nước mắt, nói phải đi lên trên cầu kia, thề với trời với đất, có đám đông quay video làm chứng. Cồng kềnh quá. Bảo Bình phụt cười. Bây giờ chỉ cần nó nín khóc là được.

Cây kim trên tháp đồng hồ vàng khổng lồ nhích dần về con số mười hai. Cây thông Noel lớn nhất thành phố được thắp lên ở giữa hồ, báo hiệu cho sự kiện mong đợi nhất sắp sửa diễn ra: Đêm pháo hoa và lễ thả đèn trời.

Hai phút. Một phút nữa. Ba mươi giây...

Bùm.

- Chúc mừng giáng sinh nhé!

- Giáng sinh vui vẻ!

Đường phố rộn ràng hẳn lên. Những tiếng pháo hoa đầu tiên vang rền phía bên kia hồ khiến Bảo Bình đang lơ đãng bỗng giật mình. 

Đám đông dồn lên tới tấp về phía cây cầu. Cậu định thần ngó quanh. Nhân Mã? Con nhỏ mới ở ngay đây mà giờ đi đâu rồi? Tệ thật. Dáng người nó vốn nhỏ con, kiếm tìm nó trong biển người chen chúc này có khác gì mò kim đáy bể đâu chứ.

"Lẽ ra ngay từ đầu nên buộc chặt nó lại mới phải." Bảo Bình thoáng nghĩ. "Cái đuôi nhỏ phiền phức này!"

Lờ đi những chùm pháo hoa rộn rã, cậu dáo dác ngó nghiêng tìm kiếm thân ảnh quen thuộc. Dù biết là vô nghĩa giữa biển người mênh mông, song Bảo Bình đã hét to tên nó không biết bao nhiêu lần. Cái đầu vốn lạnh băng trở nên nóng ran như lửa đốt. Cậu nhất thời mất bình tĩnh, trong lòng chợt dấy lên nỗi lo lắng khó tả. Rút chiếc điện thoại chỉ còn vài phần trăm pin gọi cho Nhân Mã. Đầu bên kia chưa bắt máy, những tiếng tút dài càng khiến cậu thêm phần sốt ruột.

- Bảo Bình, Bảo Bình!

Thanh âm lóe lên trong một khắc, và rất nhanh chìm nghỉm giữa biển âm thanh bộn bề. Nhân Mã nhỏ bé lọt thỏm trong đám đông, một tay nó chới với vẫy liên hồi, một tay giơ cao chiếc đèn lồng giấy màu đỏ lửa. Chiếc đèn không lớn nhưng khá bắt mắt, đủ để thu hút sự chú ý của Bảo Bình ở phía xa. Cậu khó khăn lắm mới vươn tới tóm được lấy bàn tay nhỏ của Nhân Mã, trước khi thân ảnh kia bị nhấn chìm bởi dòng người nhộn nhịp. Chưa kịp trách con nhỏ tội không nghe điện thoại, nó đã hớn hở bưng chiếc đèn lồng giấy ra trước mặt cậu. Trên đó viết rất nhiều Cổ ngữ - Bảo Bình hơi kém môn này, song cậu vẫn lờ mờ đọc được vài lời chúc tốt đẹp, vẫn còn mới và thơm nức mùi mực.

Đôi mắt Nhân Mã trong veo, hàng mi cong vẫn còn hơi ngân ngấn nước.

- Mua cho mày đấy. Giáng sinh vui vẻ nhé! Chúc mày sớm vượt qua mọi khó khăn và sống với bọn tao thật là lâu.

Nhân Mã nháy mắt. Nó kéo cậu tới sát bờ hồ, nơi có hàng rào chỉ cao ngang ngực - độ cao vừa đủ để người ta thưởng thức pháo hoa trên cầu. Những tiếng nổ vẫn vang rền trời. Song, Bảo Bình chỉ lặng lẽ thu vào tầm mắt thân ảnh nhỏ bé ấy. Mái tóc ngắn nâu khẽ bay bay trong gió. Làn mi cong đã khô hẳn, không còn mang cái vẻ giận dỗi lúc trước. Đôi môi hồng vẫn vương nụ cười nắng ấm, trong vắt. Phải rồi, Nhân Mã là đứa quên rất nhanh. Nó có thể sẵn sàng trút bỏ hết mọi đau khổ, những lo toan và mệt nhọc, chỉ để đắm chìm trong cái đẹp trước mắt mà thôi.

- Phải rồi. Tao đã hứa tối nay sẽ trốn thầy dắt tụi nó đi xem pháo hoa trên hồ mà.

Con nhỏ chợt nhớ ra điều gì đó, rồi nó lục đục rút chiếc điện thoại từ trong túi áo.

- ...Thế nên phải cho tụi nó bất ngờ một phen!

Vẫn cái ngữ điệu vui tươi ấy, dẫu cho đã có những chuyện không hay đã xảy ra hồi chiều. Bảo Bình không nhận ra ánh mắt của cậu dành cho Nhân Mã, mơ hồ và dịu dàng như làn sương mỏng mềm mại phủ qua. Một dòng cảm xúc không tên chợt mơn man trào dâng trong đầu, và lần này cậu đã không lạnh lùng chối bỏ nó. Nhân Mã vẫn đắm chìm trong niềm say sưa bất tận, với những tia pháo hoa sáng rực cùng chiếc đèn lồng giấy màu đỏ lửa trên tay. Và Bảo Bình có thể nghe được giọng hát nghêu ngao mừng Giáng sinh, thấy được những bông hoa đan kết bằng ánh sáng nở rộ tuyệt đẹp trong đôi đồng tử màu hổ phách.

Mọi thứ toát ra ở Nhân Mã, hồn nhiên, trong trẻo đến lạ thường.

- Cảm ơn, Mã, cảm ơn rất nhiều.

================================

Vừa xem lại và không thể tin được ngày xưa mình từng đặt dl 2 tuần ra một chương :) Vâng, giờ tôi gọi đấy là không biết lượng sức mình.

Ờm, vậy chính thức chốt sổ cp đầu tiên (hay là thứ hai?) được chưa nhỉ? Nhưng tôi đảm bảo hai đứa này mà yêu nhau thì khá là máu tró đấy. Mã thì khỏi rồi, giờ tôi đang gấp rút bù lại đất diễn cho cháu Bảo trong thời gian cháu nó bay màu sang Mỹ. Nhất quyết không thể để con cưng bị thiệt được đúng không hjhjhjjj 

Nhân tiện, chương này có đề cập xíu xiu về Giải, và tôi chợt nhận thức muộn màng là tôi đã ngược cháu nó quá đáng :)))) Ngược tệ hại luôn ấy aiyaaa. Nhưng mà thôi, thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi mà :)

P/s: Maybe sắp tới tôi sẽ đăng một chiếc phiên ngoại xíu xiu về những đứa con của tôi, có thể là PoV chẳng hạn?

01052024.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro