chap 14: Cô độc
Giữa màn sương đêm, ánh sáng yếu ớt từ đèn đường mập mờ chiếu xuống những con đường lòng vòng của khu phố dân dã, lập lờ trên bức tường sần sùi cát là hình bóng của một gã đàn ông treo trên mình nụ cười nham hiểm. Tiếng cười sằng sặc phá tan sự tĩnh lặng của đêm tối, cái bóng của gã dần hòa với bóng đêm khi ánh sáng chẳng thể rọi tới. Mặc cho cô gái trong bộ y phục bị xé rách bên dưới khóc lóc van xin, gã nhảy xồ tới.
Cho đến khi một chiếc gậy đập thẳng vào sau lưng gã, quay phắt lại, ánh mắt gã chòng chọc như ghim đâm vào cậu nhóc cao đến vai gã trước mặt. Pisces tiếp tục nện gậy vào người gã như kẻ điên, gã cố giằng lấy cây gậy nhưng không thành công, cái miệng liên tục chửi rủa.
"Thằng khốn này ở đâu chui ra vậy?"
Thân hình gã to lớn, gã dần lùi về sau khi Pisces cứ ngày một lấn tới. Con ngươi của anh dần đục màu, Pisces nghiến răng nhất mực giáng những đòn đánh hiểm vào người trước mặt, cho đến khi gã mò được trong đống rác vụn một chiếc ghế nhựa cũ nát. Hai vật va chạm vào nhau tạo thành những vang âm lớn xé toạc lớp sương đêm. Gã bắt đầu phản lại những đòn đánh của Pisces.
Tiếng thở hồng hộc đan xen trong cuộc ẩu đả, sức nặng của gậy dần tăng lên khi Pisces tăng thêm lực đạo dồn dập hơn, anh hoàn toàn đánh tan chiếc ghế nhựa. Vật che chắn bị phá nát, chiếc gậy nện thẳng vào hõm vai của gã, Pisces được thế thúc gậy vào bụng gã, đồng thời bàn chân trần của anh đạp thẳng vào người gã, khiến gã ngã ngửa ra, đập người vào chồng đồng nát phía sau, rồi bị vùi lấp bởi chính những món đồ lỉnh kỉnh đã hỏng hóc.
Pisces ném cây gậy vào gã, anh dựng Ophiuchus dậy rồi đưa chị đi. Cố gắng kéo mảnh áo bị xẻ xuống lên che chắn, tiếng nấc dần nghẹn lại trong cuống họng vì nỗi nhục nhã khi bị Pisces chứng kiến cảnh vừa rồi. Sương đêm thấm vào làn da của chị tái nhợt đi, đôi mắt sưng húp lên vì khóc, Ophiuchus lẳng lặng dừng lại.
Đứng yên quay người nhìn, Pisces thoáng thấy chị một thân rách rưới, anh cụp mắt xuống không dám nhìn tiếp. Bàn tay của anh nhẹ nâng manh áo khoác ngoài cũ nát vừa nhặt được hôm nọ lên ngửi. Chắc rằng nó không quá hôi hám, anh cởi ra rồi khoác lên người chị, Pisces không dám nhìn thẳng, đôi đồng tử liếc xuống dưới.
Tay chị vươn ra bắt lấy tay anh, khuôn miệng Ophiuchus run rẩy, chị nén nước mắt đang muốn trào ra và cố nói từng chữ rõ ràng.
"Đừng kể ai nghe. Về chuyện vừa rồi."
Thanh âm từ chị nhạt nhòa, Ophiuchus bước ngang qua anh, bóng chị dần mờ đi khi bóng lưng ngày một xa tầm mắt của Pisces. Dưới ánh đèn đường màu cam dịu, chỉ còn bóng anh đổ xuống. Sương đêm dần dày thêm, nhưng sự mù mịt của nó đã được bóng đêm tiếp tay và trở nên vô nghĩa. Có lẽ đó là sự khác biệt giữa ánh sáng và bóng tối đầu tiên mà Pisces nhận ra, sau chừng ấy năm anh chỉ biết thỏa mãn cơn đói của bản thân.
Một tên ăn mày hoàn toàn dư dả thì giờ để ngửa mặt lên trời từ sớm cho đến tối muộn, rồi từ tối muộn đến sớm. Pisces ít nhiều cũng đã như vậy, đó hẳn là cái thú vui duy nhất mà chỉ ăn mày mới có. Nhưng đó lại không phải thứ gì đáng tự hào, ngay lúc này đây, anh muốn làm một điều gì đó, một điều để biến cuộc sống quá đỗi tầm thường này trở nên thêm ý nghĩa hơn. Ý nghĩa với Pisces, và ý nghĩa với cả những người dần trở nên quan trọng với anh.
Bóng tối ngự trị buộc con người ta phải tìm đến ánh sáng, hoặc nếu không, ta phải sống hòa mình vào trong thứ bóng tối ấy. Lằn ranh ấy quá mong manh, đến cái mức khi Capricorn lẩn mình vào đó, nhỏ đã chẳng hề nhận ra rằng, quỷ dữ đang dần chiếm lấy thân thể nhỏ.
Trong phòng xác lạnh lẽo, Capricorn chết lặng người trước một thân xác đã phủ kín bởi tấm vải trắng, bất chấp thời gian trôi, nhỏ còn không hề chớp mắt lấy một cái. Mãi cho đến khi cô y tá kéo Capricorn ra ngoài để bàn giao xác lại cho bên pháp y, nhỏ mới bừng tỉnh.
Cơn mưa đã tạnh từ lúc nào, Capricorn mới chợt nhận ra làn da nhăn nhúm lại của nhỏ vì phải đội mưa đến đây, cùng cả thân người vẫn ướt nhoẹt đến nỗi chỉ cần một cơn gió trái khoáy thoảng qua cũng đủ khiến nhỏ run rẩy. Nhịp thở có phần nặng nề, nhỏ ngồi xuống bên hàng ghế chờ, đầu nhỏ ngửa ra sau, chạm vào bờ tường lạnh lẽo. Chớp chớp mắt trước cái chói lòa của ánh đèn điện, Capricorn tĩnh lặng cảm nhận sự buốt giá đang dần xâm nhập vào cơ thể, và để mặc cho nó lộng hành.
Tiếng vang thanh thúy của đế giày cao gót nện xuống sàn buộc Capricorn phải nghiêng đầu nhìn. Mamcy đang bước tới, với gương mặt kiêu ngạo như hàng ngày. Ả ngồi xuống chiếc ghế ngay cạnh Capricorn, giọng điệu lạnh lùng như thể nó vừa được tẩm ướp từ thứ gia vị độc quyền của những kẻ máu lạnh.
"Kết luận ban đầu của cảnh sát là tự tử, Arrebol được cho là đã nhảy từ trên lầu của một nhà thờ bỏ hoang. Cảnh sát còn phát hiện thuốc citalopram, sertraline điều trị bệnh trầm cảm trong phòng Arrebol."
"Đừng nói nữa."
Chống mình dậy, Capricorn khổ sở bước từng bước rề rà. Nhỏ đột nhiên nhớ lại những biểu hiện kỳ lạ trước đó của Arrebol... cậu ấy... thực sự muốn chết... cậu ấy... đã chết... Nhưng câu tiếp theo của Mamcy lại khiến Capricorn phải dừng lại.
"Aries sống lại? Arrebol đã luôn nói về nó."
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, giống như một cái chớp mắt, tia sợ hãi thoáng sượt qua đôi mắt của Mamcy rồi dần xâm lấn vào tận đại não, thống trị như một kẻ độc tài tàn ác. Âm giọng có phần lắng xuống, ả ngước ánh nhìn về bóng dáng Capricorn, để chắc rằng nhỏ muốn nghe tiếp.
"Một cảnh sát đã phát hiện ra vài điểm kỳ lạ, nhà Arrebol thì làm ầm ĩ cả lên. Thế nên họ đang tiến hành khoanh vùng nghi phạm."
Có quá nhiều thứ không dám tin nhưng nó đến một cách sống động và thành công dây dẫn ra những tội ác chết chóc. Vươn tay nắm chặt lấy góc áo trước ngực hòng muốn ngăn nhịp đập đang ngày một hối hả hơn, Capricorn miễn cưỡng cất giọng.
"Arrebol tử vong khoảng mấy giờ?"
"Khoảng từ chín đến mười giờ tối qua."
Hạ giọng xuống, hô hấp dần trở nên khó khăn, nhỏ cố ngăn nỗi nghẹn ngào đang muốn trào ra.
"Reda đâu?"
Tựa một kẻ vô hồn, Mamcy bất giác đáp.
"Tự nhốt mình trong phòng, giống hệt Arrebol trước lúc mất."
Hít một hơi sâu trấn an bản thân, Capricorn bất ngờ rảo bước thật nhanh về phía trước. Nhỏ cần gặp Reda ngay lúc này, bằng mọi giá. Tiếng chạy của nhỏ ngày một lớn dần, thành công bước ra khỏi khuôn viên bệnh viện u ám. Bắt đại một chiếc taxi, Capricorn đọc địa chỉ nhà Reda cho bác tài, bóng xe lao ngang qua ngã tư đường, chạy vào màn đêm thăm thẳm.
Dây thời gian thể như đang bị một bàn tay ma quái trêu đùa mà chợt trùng xuống, chậm lại, Capricorn liên tục nhấp nhổm không yên trên đường. Có một giả thuyết đang không ngừng vang lên đầu nhỏ, từ từ mọc rễ và ăn sâu trong trái tim nhỏ, nó nuốt chửng mọi thứ Capricorn cố đưa ra nhằm phủ nhận. Để rồi lớn dần lên, chọc thủng tất thảy những lớp rào chắn đầy giả tạo mà nhỏ lệ thuộc. Hai bàn tay nắm chặt vào nhau, Capricorn bất an thầm cầu nguyện, rằng những gì nhỏ nghĩ đều là giả dối.
Trời đã thôi mưa, chỉ còn những hơi nước mát lạnh đang dần sinh nảy và lan rộng ra trong tầng không khí. Một buổi tối lành lạnh, khi những cơn gió lạ thổi từ phía đông trở vào bay biến một cách nhanh chóng. Nhưng phía cuối chân trời, tia chớp vẫn hoạt động năng nổ. Từng đường sáng gấp khúc lóe lên trong chớp mắt, tựa như một kẻ cẩu thả đang cố vẽ ra những nét cong mềm mại, lại liên tục bị chệch, để rồi điên cuồng xóa đi vẽ lại.
Không có hồi kết.
Theo chân bác quản gia đi lên phòng của Reda, Capricorn nhấc bước chân nhanh hơn, và tự nhủ với lòng rằng là do nhỏ đã nghĩ quá nhiều rồi. Trước khi gõ cửa, bác quản gia chân thành nhìn Capricorn, bàn tay bác nắm lấy tay nhỏ, giọng nói ồm ồm của người có tuổi khiến tâm can đang bối rối của nhỏ an tâm thêm phần nào.
"Tiểu thư đã nhốt mình trong phòng từ tối qua rồi, ai hỏi cũng không nói gì. Lão gia sáng nay về mắng hết người này người kia rồi lại đi biệt. Tiểu thư chỉ có vài người bạn như con quan tâm, ta cũng thấy an ủi."
Capricorn gật đầu ngỏ ý đồng thuận, bác quản gia chần chừ dặn dò thêm một lúc rồi mới yên lòng đi khỏi. Vươn tay lên gõ cửa, nhưng không có tiếng đáp lại, nhỏ nắm lấy tay cửa bẻ xuống. Cửa không khóa, Capricorn bước vào.
Căn phòng rất tối, chỉ có một vùng ánh sáng lọt vào từ khe cửa do Capricorn chưa đóng lại. Reda ngồi trong góc phòng bó gối lại, mái tóc rối mù lên, thân ảnh so với Arrebol ngày trước, chỉ có tàn tạ hơn chứ không kém. Hình ảnh ấy, hàm chứa một sự cô độc đến tột độ.
Kéo khoảng cách giữa bản thân và Reda lại chỉ còn hai bước chân, Capricorn quỳ xuống bên cạnh rồi vòng tay ra ôm lấy Reda. Nhỏ rúc vào hõm cổ của người bạn thân mà thủ thỉ.
"Tớ sẽ không khai báo về tối đó, tớ sẽ bảo vệ cậu."
Còn nhiều câu muốn nói hơn, nhưng hầu như chúng đều bị đè xuống bởi khí tức ảm đạm nơi đây, Capricorn chỉ nói những điều cần nhất, và im lặng. Trong vòng tay của chính mình, nhỏ tường tận cơn run rẩy cùng sợ hãi của Reda đang dần một bộc phát ra. Capricorn ôm chặt hơn khi tiếng nức nở nghẹn ngào cất lên, kèm theo một câu nói ngắt quãng.
"Tớ... không... hề... cố... ý."
Sự cô độc kinh hoàng mà Capricorn từng nếm trải qua khiến nhỏ chỉ có một tâm niệm duy nhất, ấy là bảo vệ thật tốt cho những người bạn này. Nhỏ đã vụt mất cơ hội bảo vệ cho Arrebol, thế nên Reda, Capricorn không muốn người bạn này phải chịu khổ. Tuy đối với một số người, họ thật đáng ghét. Nhưng trong lòng Capricorn, họ đã hiện hữu như một thứ ánh sáng cứu rỗi ngọt lành, mà chẳng thứ gì có thể thay thế được.
Cô độc sẽ đến khi con người ta ở đỉnh cao, tồi tệ hơn, khi họ bị thế giới này ruồng bỏ, hoặc đôi khi, nó đến chỉ đơn thuần như một chất xúc tác để biến đổi bản chất của một con người. Capricorn thuộc dạng thứ hai. Từ việc bị bỏ rơi đến cự tuyệt mọi thứ, trước sự cô độc, nhỏ đã sống như một kẻ điếc, kẻ mù lòa, vô tâm vô phế. Đó là cái cách Capricorn chọn để trả thù thế giới tàn nhẫn, nhưng sự chống chọi yếu ớt đấy, thật may là nhỏ đã buông bỏ được, vì đã gặp được họ, những con người cũng bị thế giới lãng quên.
Để rồi nhỏ bắt đầu học tập từ họ, các món trò độc địa hòng tổn thương những kẻ họ chẳng ưa vào mắt. Khoảng thời gian ấy, Capricorn tưởng như đã đánh mất chính mình. Cho đến khi gặp Sagittarius, cậu đã cứu lấy nhỏ trước khi mọi thứ đi quá xa. Nhưng Capricorn không rời bỏ họ, bởi lẽ dù họ có là ai đi nữa, họ vẫn là những người nhỏ trân trọng nhất. Trong cuộc đời đầy rẫy những vết thương này, Capricorn vẫn hy vọng, bản thân sẽ luôn luôn là người bên cạnh họ, hệt như ngày trước, cái ngày mà họ đến và phá vỡ đi sự cô độc đang dần độc chiếm lấy Capricorn. Đó là một sự trả ơn, cũng là cách nhỏ tìm cho bản thân một bản ngã giữa dòng đời đã quá mục rữa này. Một bản ngã chẳng giống ai.
Tầng ký ức chôn sâu bên trong được dịp khơi gợi lại, Capricorn cứ ngỡ bản thân đã quên, nhưng mọi thứ dường như đang được tua chậm lại trong chiếc hộp ký ức. Cái nỗi cô độc mà nhỏ đã từng trải qua, một khoảng trống trải được vạch vẽ ra, Capricorn bị tống khứ vào đấy, rồi bị chính cơn thèm khát được lấp đầy bóp nghẹn từng ngày. Capricorn đã từng nghe ở đâu đó, rằng cách tra tấn con người tàn độc nhất, là ném họ vào một nơi không có sự sống, để cơn nhàm chán buộc họ phải tìm đến cái chết. Có lẽ nó đúng.
Nhưng sẽ thế nào, khi xung quanh ta vẫn là những con người cười nói vui vẻ, vẫn là khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp, vẫn còn đấy tất cả mọi thứ, còn bản thân thì mãi một mình cô quạnh, bị bỏ quên, rồi bị chính niềm vui của những con người xung quanh khứa sâu vào trái tim non nớt. Năm ấy Capricorn mười tuổi, vẫn chỉ là cô nhóc nhỏ thơ ngây, nhưng đã phải chịu đựng một nỗi đau to lớn về mặt tinh thần.
Ở trường lớp, không ai dám làm bạn với nhỏ, vì cha nhỏ là tội phạm cướp của giết người đang bị truy nã. Capricorn bị cô lập trong chính lớp học của nhỏ, và niềm vui duy nhất nhỏ nhận được ở trường là được thầy cô khen ngợi về thành tích. Hơn hết, đó là điều duy nhất mà Capricorn có thể làm để khiến mẹ vui. Nên dù nhiều khi có ý định bỏ học, nhỏ cũng không dám nói ra.
Chiều hôm đó, Capricorn phải ở lại trực nhật với ba bạn khác. Nhưng như mọi khi, bọn họ về trước, còn nhỏ phải ở lại làm hết mọi việc. Đến lúc xong xuôi, khi đang bước xuống cầu thang, thì vô tình nghe tiếng cười đùa của ba người bạn kia. Họ ở lại nhưng không giúp, ngược lại còn vừa theo dõi Capricorn quét dọn mọi thứ, vừa phân bua xem nhỏ sẽ hoàn thành trong khoảng bao nhiêu phút.
Bước chân nhỏ trùng lại, Capricorn lặng người, và đôi mắt bắt đầu ửng đỏ, bao nhiêu bức bối trong lòng cứ vậy mà trào ra thành từng giọt nước mắt mặn chát lăn trên gương mặt non nớt.
Ánh mặt trời mùa đông ảm đạm, khu trường lớn vắng bóng người trở nên càng thâm nghiêm, chiếc kim giây của đồng hồ lớn bên góc tường cứ lạnh lùng vang lên tích tắc, tiếng thút thít dần giảm xuống, Capricorn vươn tay lúng túng lau đi giọt lệ còn đọng lại nơi khóe mắt, nhỏ đứng vụt dậy, tự an ủi mình bằng việc nở một nụ cười thật tươi. Hôm ấy, Capricorn mơ hồ đề nghị kết bạn với Pisces. Anh, chính là người bạn đầu tiên trong đời nhỏ.
Vậy mà sáng ngày hôm sau không rõ có việc gì, khi Capricorn đang mải mê hoàn thành đống bài tập trên lớp, nghe tiếng Pisces gọi liền chạy nhào ra, tâm trí tức khắc bị đột kích vì hình ảnh đập vào mắt. Thân xác anh tơi tả, quần áo rách rưới, máu bê bết trên mặt, vương lên cả quần áo. Gương mặt Pisces đen như bôi nhọ nhồi, mặt hóp lại, vậy mà anh lại cười thật tươi. Mà lúc anh cười, máu rướm quanh miệng, trông đến là ghê rợn. Capricorn kéo anh ra vòi nước ngoài nhà, khó chịu kêu Pisces rửa chân tay mặt mũi.
Vết nhơ nhuốc cùng máu được nước rửa trôi đi, Capricorn mới đưa anh vào nhà, lôi hộp cứu thương ra, lấy cồn với bông băng lau quanh miệng vết thương trên mặt cho Pisces. Đây là lần đầu Capricorn làm chuyện này, khó tránh khỏi vụng về, cẩu thả, lại có lúc tỉ mỉ đến không cần thiết.
"Cậu làm gì mà ra nông nỗi này?"
Pisces nén cơn đau truyền đến từ chỗ Capricorn đang khử trùng, anh hồi tưởng vụ việc sáng nay, khó khăn lắm mới tìm đúng từ ngữ để truyền tải.
"Bị đánh trả thù."
Vậy thì có gì mà anh ta cười hớn hở vậy, Capricorn nhăn mày nhăn mặt, đem chỗ bông bẩn gói gọn lại.
"Thế có gì mà cười?"
Nhìn Capricorn có vẻ không vui cho lắm, trong đầu Pisces đấu tranh kiếm cách diễn đạt cho dễ hiểu nhất, sau cùng mới thốt thành tiếng.
"Từ giờ, tôi sẽ đi trả nợ giúp cậu."
Capricorn đang đem đống bông băng đi vứt bỏ bỗng quay phắt lại nhìn Pisces. Anh ta là ăn mày thì làm được cái gì chứ, nhỏ xoay hẳn người lại, nhìn anh thăm dò.
"Ý cậu là sao?"
Từ trong người Pisces lôi ra một tờ giấy thỏa thuận giữa anh và gia đình Flamino, đã có dấu vân tay của anh, dùng chính máu của bản thân mà in xuống. Có nhiều câu từ Capricorn đọc không hiểu, nhưng sơ sơ qua thì có vẻ Pisces sẽ làm tay sai cho nhà đó, gánh một nửa phần nợ của nhà Capricorn.
"Sao cậu lại đồng ý ký cái này, Pisces bị điên rồi."
Thế nhưng mặt mày Pisces vẫn hớn hở, cười muốn ngoác đến tận mang tai, anh vui vẻ nói.
"Từ giờ tôi sẽ có chỗ ở, có cái ăn, không cần lang thang bên ngoài nữa."
Rõ ràng nhà họ muốn lừa anh mà, Capricorn còn nhỏ cũng hiểu được chút việc này. Nợ nhà nhỏ không phải con số đơn giản, đến cái nỗi cha nhỏ còn phải đi cướp của người ngoài, thì Capricorn không tưởng tượng nổi, anh sẽ gánh kiểu gì. Tính lao động hết đời cho nhà họ sao?
Đó là kết quả xấu nhất mà Capricorn hồi ấy tính được. Thế nhưng, đó mới chỉ là khởi đầu, của cả một chuỗi bi kịch sau này.
Bầu trời đêm sau mưa. Sắc trăng khuyết sáng hơn mọi ngày, sao trời dần xuất hiện sau khi đám mây mù tan đi, Virgo gấp gọn đồ gửi lại cho khách sạn, nhận lương luôn rồi ra về. Trời đêm dễ chịu, xua tan đi mỏi mệt trong người anh, Virgo cuốc bộ ra bến xe, yên tĩnh đợi chuyến xe buýt của những giờ phút cao điểm. Thế nhưng có một người không cho phép anh làm điều đó, chính là cô nàng luôn tràn đầy năng lượng, Scorpius.
Cô chạy đến chắn người trước mặt anh, Virgo nhíu mày né tránh, và Scorpius cứ mặt dày đeo đuổi. Anh nghi ngờ cô trốn việc ra đây, vì rõ ràng hồi vừa rồi Virgo nghe quản lý của cô nói phải chụp đến mười giờ mới xong hết được bộ sưu tập lần này.
Do vậy mà đồ Scorpius mặc cũng khác hẳn. Quần thể thao thoải mái, áo phông đen, tóc búi cao lên, và trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xanh rêu. Cô đã tẩy trang, đeo thêm gọng kính để tránh bị nhận diện, Scorpius sừng sổ lên với anh.
"Sao anh dám về trước."
Đến liếc cô Virgo cũng không buồn, cái kho báu của cô ai muốn xem thì anh xin phép nhường cơ hội này lại. Hiện tại anh chỉ muốn mau về nhà còn nghỉ ngơi thật sớm. Scorpius nhận ra ý định tháo chạy của anh, tên này cứng ngắc không phải ngày một ngày hai là có thể thay đổi được, nên cô không chần chừ mà bước lại nắm chặt cổ tay Virgo hòng giữ anh lại, trừng mắt lên hồi đáp cái lườm của anh.
Giống như là đang so xem ai cứng đầu hơn người đó thắng, Virgo và Scorpius không thèm chớp mắt nhìn đối phương. Khoảng cách bị thu hẹp, gương mặt anh gần trong gang tấc, đường nét hài hòa kia, khiến biểu cảm đanh thép của anh chẳng hề có tác dụng với cô, tóc Virgo có mùi bạc hà nhẹ, rượt thoáng qua làn không khí. Bỗng chốc, ánh mắt hai người lại thêm vài phần mập mờ.
Xe buýt anh đợi không nhanh bằng taxi Scorpius gọi đến, thế là Virgo miễn cưỡng bị cô lôi kéo đi. Ban đầu anh cũng suy ra đủ kiểu rốt cuộc kho báu cô muốn nói là gì, nhưng không tài nào đoán được. Thành phố về đêm nhộn nhịp lại tràn ngập ánh sáng, hắt lên nửa gương mặt anh mỗi lúc một sắc lạ. Cửa xe bên cạnh Virgo hạ xuống, hơi ẩm từ trận mưa lấp lửng trong không gian, bị gió đi qua vô tình đưa đẩy, trêu đùa.
Xe dừng lại trước tòa tháp Miraitowa, Virgo buộc phải theo chân Scorpius đi lên tầng cao nhất được cho phép của tòa tháp, nơi mà cô ám chỉ rằng ở đó có kho báu cô đang giấu. Thế nhưng sau tất cả, điều mà Scorpius muốn nói đến, hóa ra lại chỉ là một loại trạng thái.
Trạng thái được đứng trên cao.
Một thứ mà Scorpius luôn tìm kiếm. Từ bé đến khi bước chân vào con đường mẫu ảnh, cô đã luôn phải chịu đựng một loại cảm giác không mấy dễ chịu. Bị coi như một loại rác rưởi, để rồi họ chà đạp, khi dễ, chỉ bởi vì, người sinh ra cô là một kẻ bán dâm. Ban đầu Scorpius cũng dần đi lên bằng chính thực lực, nhưng sau khi nhìn người khác giành mất điều mà cô nỗ lực từng ngày để đạt được ngay trước mắt mà không thể làm gì khác, thì Scorpius đã hoàn toàn thay đổi. Họ dám dùng quy tắc ngầm để vượt mặt cô, thì Scorpius cũng dám dở trò sau lưng họ, đòi lại những thứ vốn thuộc về cô.
Lâu dần, Scorpius bị chìm ngợp trong vòng tròn danh lợi ấy, như lún cả thân mình vào dòng cát chảy, dù có cố cách mấy, cũng không tài nào thoát ra nổi.
Đứng ở vị trí thật cao trên tòa Miraitowa, Scorpius chạm đầu ngón tay lên mặt cửa kính. Thành phố ngoài kia thật rực rỡ, hoa lệ, đẹp như chính cái tên của nó vậy, Hygge. Thâu hết mọi thứ vào tầm mắt mà cảm thán, Scorpius quay người nhìn Virgo đang đứng sau cô, sành sỏi đố anh.
"Thực ra ban đầu, tòa tháp này không có tên là Miraitowa. Anh có biết nó tên là gì không?"
Lắc đầu, Virgo thực không biết, và anh cũng mong cô sớm kết thúc buổi gặp mặt cưỡng ép này. Càng sớm càng tốt. Scorpius lại quay lưng về anh để nhìn thành phố với biết bao cảnh sắc lung linh về đêm trước mặt.
"Hướng về biển."
Nhoẻn miệng cười nhẹ, Scorpius bước gần hơn nữa, thể như nếu không có tấm kính kia chắn lại, cô sẽ chẳng ngần ngại mà lao mình xuống. Ánh mắt cô sụp xuống, khóe miệng hơi chếch lên, Scorpius nói tiếp.
"Hygge là một thành phố cách xa biển, nhưng một nhà tài phiệt lập dị, với số tiền khổng lồ của bản thân, đã có một tham vọng khác người. Ông ta muốn xây một tòa tháp cao đến mức mà từ thành phố này, có thể ngắm nhìn tận biển khơi xa xăm ngoài kia."
Virgo nhìn bóng lưng của cô, câu chuyện này là lần đầu anh nghe thấy. Nhưng đó không phải trọng tâm, vấn đề khiến anh bận tâm là điều Scorpius muốn truyền đạt, qua câu chuyện mà anh tin chắc là cô vừa bịa ra tức thì.
"Nhưng tất nhiên là nó không thành công, vì vài người thợ đã phải mất mạng khi công trình này xây dựng, thiết kế buộc phải thay đổi. Nên sau này người ta cũng bỏ tên ban đầu, còn nhà tài phiệt kia đã chết vì quá nuối tiếc."
Thế nên, Scorpius rất sợ hãi. Dù bằng cách này hay cách khác, cô không muốn giống như nhà tỷ phú trong câu truyện trên, cô cũng không muốn sống mãi với tình trạng bị người ta chà đạp. Người trung trực sẽ sớm bị trục xuất, Scorpius thà đóng làm kẻ tham lam, để sống cuộc sống cô mong muốn.
Tiến đến đứng cạnh cô, Virgo yên lặng, vì dường như anh cũng đang cảm nhận được niềm khao khát ấy từ cô. Nhưng nếu như đó là lý do để cô bán đi phẩm chất cùng danh dự của mình, thì thực sự không đáng chút nào.
"Trong một ngôi làng nhỏ, có một cậu bé."
Ngỡ ngàng quay sang nhìn Virgo, Scorpius bật cười. Sao lại thành cuộc thi kể chuyện rồi, nhưng nhìn đến vẻ nghiêm túc của anh, cô lại giữ yên lặng.
"Cậu bé luôn mong muốn, có một đôi cánh để bay lên thật cao, thật cao trên bầu trời kia."
Scorpius không kìm được ca ngợi một câu.
"Đó quả là một giấc mơ đẹp."
Anh lấy hơi, hạ giọng kể tiếp.
"Cậu bé mơ được làm phi công, nhưng đôi chân cậu đã bị què sau một vụ tai nạn. Cậu bé muốn được đi máy bay một lần, nhưng điều kiện hiện tại của cậu không cho phép."
"Sao bi thương quá vậy?"
Tròng mắt Virgo nhìn ra thành phố rộng lớn. Những kẻ đang cười đùa ngoài kia, có mấy người thực sự hạnh phúc? Ai cũng là kẻ đáng thương trong câu chuyện của chính họ, vậy thì rốt cuộc ai mới là kẻ sai? Ai phải cam tâm chịu thiệt? Trong thế giới tuy lạnh lẽo này, Virgo vẫn muốn dùng chính năng lực của bản thân mà kiên quyết bám trụ để tiếp tục sống, kể cả khi đó là cuộc sống anh chẳng hề muốn. Virgo cũng đang trên đường tìm ra lối thoát cho bản thân, và đã có nhiều khi, anh trở thành kẻ xấu trong câu chuyện của một số người.
"Thế nhưng, cậu bé vẫn bay lên được bầu trời kia."
"Bằng cách nào?"
"Thả diều." Dừng vài giây, Virgo nói tiếp. "Chiếc diều ấy trở thành đôi cánh của cậu, hiên ngang bay lượn trên bầu trời. Chỉ bằng cách thả nó, cậu bé cũng cảm tưởng rằng bản thân là một phần con diều đó, tưởng như chính cậu đang bay trên bầu trời, chứ không phải một điều gì khác."
Đến tận cùng, câu chuyện vẫn chẳng thể chối bỏ được rằng, cậu bé thực sự đã thất bại trong việc chinh phục ước mơ. Rằng điều cậu có được chỉ là ước mơ trong tâm tưởng, bấp bênh, và chẳng hề có giá trị nào ngoài thực tiễn. Nhưng, cậu bé đã thực sự hạnh phúc, và tin vào nó, rằng là cậu đã thực sự bay lên được.
Một cách trọn vẹn.
Huống chi, đối với một số người, ước mơ đã là thứ dành cả đời cũng không thể theo đuổi được. Hai từ "ước mơ" vốn dĩ đã tồn tại một câu "không thể có được" hàm ẩn bên trong. Lại nói sau này, khi đã chịu đủ hỉ nộ ái ố của đời người, con người ta chỉ mong được sống an yên, ổn định là đủ.
Virgo đã bỏ nhà lên thành phố sống, anh đã làm tổn thương mẹ cũng như em gái của anh. Vậy nên bản thân anh vẫn đang hàng ngày cố gắng, để một ngày có đủ khả năng về bên họ, cho họ cuộc sống đủ đầy hơn. Tuy lối thoát anh chọn, Virgo vẫn gọi nó là một con đường ích kỷ, bởi cuộc sống vốn chẳng thể lãng mạn như câu chuyện kia, nhưng anh chắc chắn rằng, đây là con đường tốt nhất cho anh, cho tương lai sau này của gia đình anh. Còn nếu cứ sống mãi ở nơi đó, sẽ chỉ có ngõ cụt chờ anh, và cuộc sống sau này của Virgo mãi mãi mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn chỉ toàn đói nghèo cùng bệnh tật, giống như cha anh đã từng.
Mỗi cá nhân con người, vẫn đang tự cứu lấy cuộc sống của chính bản thân từng ngày. Virgo lấy gì mà không đòi hỏi? Scorpius lấy gì mà chấp nhận tụt lùi so với người khác? Nhưng hai câu chuyện kia thật đẹp, dưới một góc độ nào đấy, Scorpius lấy nó để bày tỏ nỗi lòng, còn Virgo, anh chẳng qua chỉ muốn nói với cô, thực ra, có nhiều cách để đạt được điều mình muốn, không nhất thiết phải đi con đường thiếu thành thật như vậy...
Đột ngột quay sang nhìn anh, Scorpius hứng khởi đề nghị.
"Virgo, đi nhậu đi!"
09-09-2022
Mắm,
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro