Chap 17. Bất ngờ nối tiếp
Một năm không gặp, mong là mọi người không quên mình! Trở lại với chap mới nhất đây!!!
~~~o0o~~~
- "Á á á!!!"
- "Có chuyện gì vậy!?"
Cùng với tiếng kêu thất thanh, một bóng người đột nhiên nằm gục xuống trước sự chứng kiến của toàn thể khách mời trong phòng. Bỏ qua sự tức giận với Leo, Korisuma bước vội đến chỗ người kia. Khoảng khắc vượt qua những vị quan khách vẫn còn đang sợ hãi, cô ta nhìn thấy một cô gái với vẻ mặt tái nhợt đang nằm dưới sàn.
- "Gọi bác sĩ tới đây!" - Korisuma ra lệnh cho người phục vụ còn đang sững người ở bên cạnh, hắn ta nghe thấy tiếng gọi mới giật mình, vội vàng chạy đi. - "Xin hỏi, cô ta có người nhà đi cùng chứ?"
Sau khi thoát khỏi nỗi lo sợ, đám đông bắt đầu xì xào. Đúng lúc này, len lỏi từ trong đám đông, một cô gái trẻ vội vã bước tới:
- "Trời ơi! Sao lại thế này!?" - Cô ta vội chạy xuống chỗ cô gái đang nằm trên sàn. Korisuma cau mày nhìn cô gái vừa xuất hiện.
- "Xin hỏi, quý danh của cô là..."
- "Xin thứ lỗi, đây là em gái tôi, con bé bị bệnh tim." - Cô gái lúc này mới chú ý đến Korisuma đứng bên cạnh. - "Lúc nãy tôi có rời đi một lát, không ngờ lại..."
Cô ta lấy ra một lọ thuốc nhỏ rồi cho cô gái kia uống, quả thực sau đó nét mặt cô gái trẻ kia đã tốt lên khá nhiều.
Đám người nhìn thấy vậy thì thở phào rồi lại tiếp tục xì xào bàn tán, nhưng cũng nhanh chóng tản ra. Cái bản chất nhiều chuyện đúng là khó mà thay đổi được. Korisuma lại gần hai người con gái kia, nhẹ nhàng nói:
- "Cô ấy đã tốt hơn rồi chứ? Hãy để tôi đưa hai người tới phòng nghỉ."
- "Cảm ơn cô."
Những việc như vậy vốn nên để người giúp việc làm, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta mở tiệc nên Korisuma đã đích thân dẫn hai người họ đến nơi nghỉ ngơi. Cũng phải nói, tất cả bọn họ đều là đối tác quan trọng với cô ta trong tương lai, việc lưu lại ấn tượng xấu là không nên một cách nào. Trong lúc đi tới phòng nghỉ, nữ chủ nhân mới của gia tộc Korisuma vẫn đang cố gắng nhớ lại thân thế của hai chị em kia. Vốn không quen thuộc với xã hội thương lưu nên đến tận bây giờ, cô ta vẫn chưa thể biết được tất cả các vị khách có mặt trong bữa tiệc này. Tất cả đều là nhờ danh sách tên những mối làm ăn cũ của ba cô ta.
- "Đây là phòng nghỉ của các vị. Hãy nghỉ ngơi một lát, bữa tiệc sẽ bắt đầu lúc 7h, mong các vị có thể thoải mái thưởng thức."
Nói rồi cô ta định rời đi, nhưng đúng lúc đó, cửa chính cùng tất cả các cửa sổ trong phòng đóng sập lại.
~~~o0o~~~
7.00.p.m_Đồi Solens_thành phố Antonius
Người con gái với gương mặt yêu kiều xuất hiện tại sân khấu đã thu hút ánh mắt của tất cả các vị khách ngoài vườn. Vì là bữa tiệc đặc biệt, tất cả những nơi trọng yếu xung quanh ngọn đồi đều có vệ sĩ canh gác, nhưng đồng thời trong bữa tiệc cũng không được có sự xuất hiện của bất cứ tên vệ sĩ nào. Tất cả đều xì xào về tân chủ nhân của nhà Korisuma, còn cô thì bước đến gần bục diễn thuyết. Nở nụ cười tiêu chuẩn đã được lặp đi lặp lại suốt nhiều tuần qua, cô nhìn xung quanh một lượt, rồi mở miệng:
- "Xin chào tất cả các vị khách quý có mặt ở đây hôm nay. Đầu tiên..."
'Korisuma! Cái tên đáng ghét! Ta nhất định sẽ đưa các người về trầu trời. Con gái yêu, đừng lo, cha sẽ bắt hắn trả giá cho những nỗi đau con phải chịu. Chờ ta!
Bên ngoài bức tường rào quanh nhà, các vệ sĩ vẫn đang lần lượt tuần tra xung quanh. Một tên trong số chúng nói với tên còn lại:
- "Trong khi chúng ta chịu khổ ngoài này thì ở trong kia bọn nó đang cười đùa vui vẻ, cơm no rượu say, đúng là khốn nạn mà!"
- "Không phải ông chủ ngươi trả lương cao lắm sao, còn chê trách gì nữa?"
- "Mẹ nó chứ! Đừng nhắc đến hắn nữa! Hắn ta đúng là lão già gàn giở, lúc nào cũng sợ chết! Đã vậy tính còn khốn kiếp, động cái là hạ tay đập xuống bọn tao. Nhiều tên ngu xuẩn chết trong tay lão khốn đấy lắm rồi! Nếu không phải vì lương cao tao đã chẳng làm việc này."
- "Hahaha! Tất cả chúng ta đều thế mà... Ai ở đằng kia vậy!"
Đang đi, bọn chúng đột nhiên đứng sững lại trước bóng đen xuất hiện ngay trước mắt! Một kẻ đáng sợ, lúc xuất hiện không để lại chút dấu vết gì. Bóng đen phát hiện ra bọn họ chĩa súng vào mình, không động đậy, khiến cho hai tên vệ sĩ có phần nghi ngờ.
- "Ngay lập tức theo bọn ta, nhanh...."
Rầm!
Mặc kệ hai kẻ nằm gục dưới chân mình, người áo đen chỉ liếc một cái rồi bỏ đi ngay.
Thời khắc đã điểm, không thể chậm trễ!
~~~o0o~~~
- "... nén lại đau thương cùng nước mắt, cố gắng tiếp quản gia tộc Korisuma trở lại một cách hùng mạnh nhất, cùng với sự đồng ý của các thành viên Hội Đồng, xin được tuyên bố, thừa nhận tôi - thành viên cuối cùng của gia tộc Korisuma, Karin Korisuma, sẽ là người tiếp quản gia tộc Korisuma từ bây giờ!"
- "Vậy thì hãy đón nhận án tử đi, kẻ mang dòng máu bẩn thỉu đáng ghê tởm!"
Trong tiếng vỗ tay chúc mừng nhiệt liệt, bỗng một giọng trầm khàn quái dị từ đâu bỗng rít lên. Kéo theo đó là một vòng tròn sáng bao quanh toàn căn biệt thự, dựng thẳng lên tạo thành một cái lồng khổng lồ. Một bóng đen vọt lên sân khấu. Đó là một người đàn ông khoảng 30, hắn có một vết sẹo dài và dữ tợn ở mắt trái, xung quanh tản ra luồng khí nguy hiểm. Hắn cầm súng chĩa thẳng vào đầu Korisuma, nhìn cái cách mà hắn nhìn cô, đủ hiểu nỗi hận thù to lớn đến mức nào.
Trong khi các thực khách còn đang xôn xao cùng sợ hãi thì ngược lại, nữ nhân vật chính lại chẳng có vẻ gì là bất ngờ.
- "Các vị quan khách, xin hãy hết sức bình tĩnh."
Korisuma mỉm cười trấn an, rồi trên tay cô đột nhiên xuất hiện một quả cầu pha lê.
- "Hãy nghỉ ngơi một lát, chúng ta sẽ cần chút thời gian."
Ngay lập tức, quả cầu sáng lên, bên cạnh cô hiện ra một tinh linh nhỏ, vừa xuất hiện liền cất tiếng hát. Kéo theo đó, đồng loạt mọi người trong căn biệt thự đều đồng loạt đổ rạp xuống, ngoại trừ cô và tên đàn ông lạ mặt.
- "Ngươi là ai!?" - Người đàn ông cau mày. Cái vết sẹo to đùng cùng cái nhíu mày khiến ông ta trông càng thêm dữ tợn. Hắn vốn muốn cho Korisuma nhận tội trước khi chết nên mới không ra tay luôn, không ngờ mọi việc lại mất kiểm soát như vậy.
Nhìn thấy nụ cười vừa lạ mà cũng rất quen đó, người đàn ông bất giác tái mặt. Kinh nghiệm làm việc trong hội đồng đã giúp cho hắn rất nhiều trong việc nhận dạng bọn họ, và cái điệu cười quen thuộc kia không thể nào nhầm lẫn được, cho dù nó có đang hiện diện trên gương mặt kẻ khác, thì chủ nhân nó vẫn là nghi phạm lớn nhất trong phần lớn các vụ giết người hiện nay:
- "Pisces Poission Fessci!" – Khi nhắc lại cái tên đó, trong ánh mắt hắn ánh lên sự khiếp sợ tột cùng.
- "Bingo..." – Cùng với nụ cười trên môi, gương mặt Korisuma đột nhiên bị biến đổi, thay vào đó là một gương mặt xinh xắn, đáng yêu. – "Thật tốt khi ngươi nhận ra!"
Nụ cười tựa thiên thần thuần khiết, khiến người ta vừa nhìn đã yêu thích kia, nhưng trong mắt hắn, tất cả đều là giả tạo. Đừng nhìn cái dáng vẻ ngây ngốc đơn thuần đó mà coi thường cô ta, dưới gương mặt dễ thương đó chính là một kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Nhìn thấy cô, hắn ta lập tức giữ chặt khẩu súng trong tay, tựa như chỉ trong tích tắc sẽ bấm còi súng kết liễu cô vậy.
- "Đừng nổ súng, ngươi biết hậu quả sẽ ra sao nếu ngươi trái lời ta đấy."
Rõ ràng giọng nói thì đe dọa, nhưng gương mặt vẫn có thể thản nhiên mỉm cười, tất cả đều nói cho hắn biết cô ta là kẻ không dễ chọc. Quả thực, nếu vừa nãy tên sát thủ có ý định nổ súng, thì ở vị trí định sẵn, Sagittarius cùng Gemini sẵn sàng giết hắn bất cứ lúc nào.
- "Các ngươi muốn gì! Ta có động chạm gì đến các người đâu!"
Đột nhiên, tên sát thủ hét ầm lên, rồi khuỵu xuống. Vừa rồi Gemini bắn trúng dây thần kinh khiến hắn gần như mất hoàn toàn cảm giác của chân trái. Nhìn về phía Pisces, rồi lại nhìn xung quanh, mồ hôi trên trán hắn chảy càng nhiều. Quá nhanh đến mức hắn - một thành viên ưu tú của Hội Đồng - cũng không thể nhận ra viên đạn đó từ đâu bay ra. Quả nhiên, với đẳng cấp khác biệt như vậy, Hội Đồng không bao giờ là đối thủ của bọn chúng. Đột nhiên hắn lại cảm thấy thương tiếc cho Hội Đồng, đặc biệt là những kẻ đứng đầu, bọn họ hoặc là không biết, hoặc là cố tình làm như không biết, che mắt người đời bằng những tin đồn nhảm nhí về khả năng của đội Vệ Binh Hoàng Gia, nhưng thực chất chỉ là cái đinh gỉ trong mắt bọn người ở đây, Hội Đồng không bao giờ có thể biết được bọn họ đang đối mặt với điều gì.
- "Làm ăn thôi, ai cũng phải sống mà."
Có kẻ muốn thủ tiêu mình sao? Đó là suy nghĩ đầu tiên của tên sát thủ, quả thực lúc này, ngoại trừ Hội Đồng ra hắn không thể nghĩ được cái tên nào khác. Nhưng Hội Đồng có thể thuê bọn này sao? Ngẫm lại mấy việc xảy ra gần đây, cũng có thể lắm chứ!
- "Các ngươi nên biết, ta đã đặt ấn chú quanh ngôi biệt thự này rồi, nếu không tránh đường, các ngươi chuẩn bị chết đi!"
- "Cái ấn chủ vớ vẩn đó, ngươi tin được sao?"
Nhìn gương mặt dương dương tự đắc của Pisces, hắn biết, ấn chú đã được phá giải.
- "Đừng nhiều chuyện như vậy. Đây vốn không phải chuyện của các ngươi, các ngươi được trả bao nhiêu, ta sẽ trả gấp đôi!"
- "Một tên tội phạm bị truy nã mà có nhiều tiền như vậy sao?" - Từ phía lùm cây, Capricorn xuất hiện. Liếc mắt nhìn đối phương từ trên xuống dưới, cậu đưa ra một con số. - "Xin hỏi ngươi có khả năng chi trả không?
- "Đừng nhiều lời! Các ngươi cũng thừa biết mà, số tiền bẩn thỉu đó, không phải của đám giả nhân giả nghĩa* đó thì là vào tay các ngươi, cũng như nhau cả thôi!"
* ở đây là chỉ Hội Đồng tham nhũng
- "Đúng là tên ăn cháo đá bát, vừa mới rời khỏi đấy không bao lâu mà đã phao tin xấu cho người ta vậy rồi!" - Pisces lắc đầu, chán nản nhìn hắn.
- "Đừng tỏ vẻ ngây thơ, bọn ta còn cái gì mà các ngươi không biết sao?" - Hắn lắc đầu. - "Đủ rồi, dù gì thì ta cũng sắp chết rồi, nhưng cho dù vậy ta cũng phải cứu cô ta xuống địa ngục"
Đột ngột bật dậy, hắn nhanh chóng phóng thẳng qua cửa sổ của căn biệt thự, rồi nhanh chóng biến mất trước mắt bọn họ.
'Nếu hắn vào sâu trong đấy thì bọn này phải sử dụng biện pháp mạnh đấy!'
Bên cạnh Capricorn xuất hiện một bóng đen mờ ảo, tựa như cái bóng đen tối của con người, thứ vốn chỉ xuất hiện khi có ánh sáng và luôn đi cùng chủ nhân của mình. Nhưng không ai lấy làm bất ngờ, đây là thành phố của điều kì diệu, mọi thứ đều có thể xảy ra, cũng như thứ trước mặt đây, đó chính là tác phẩm của Gemini, cũng chính là "bóng" của cậu ta.
- "Dừng đi. Các cậu vốn đã có cơ hội tốt nhất trong giây vừa rồi." - Nhìn cánh cửa sổ vỡ tan tành trước mắt kia, Capricorn chậm rãi nói. - "Làm hắn mở mồm đi." Lời này là nói với Taurus ở bên trong.
Vì có nhiều việc phải giải quyết nên bản thân Capricorn đã đến chỗ Hội Đồng nhiều lần, tất nhiên không ít lần cậu ta nhìn thấy .... Nhưng với dáng vẻ của hắn hiện tại cùng hình ảnh trong quá khứ, Capricorn không khỏi cau mày. Một kẻ vốn hiền lành, tốt tính như vậy, tại sao có thể trở thành ra như vậy?
Cùng lúc đó, trong căn phòng lớn, nhìn người con gái xinh đẹp đang nằm trên giường, Cancer không khỏi lo âu. Một cô gái nhỏ như vậy, chỉ vì những việc làm xấu xa từ sự tham lam của người lớn mà phải chịu cảnh cô đơn, đã vậy còn phải cố gắng trưởng thành trước tuổi để tự bảo vệ mình, thật đáng thương. Cô đi loanh quanh một lát rồi lại ngồi xuống cái ghế bên giường.
Rầm!
Trong không khí, một bóng đen hiện ra rồi lao sầm vào tường. Một cú đánh đó có thể khiến một người bình thường nằm ngay tức khắc, vậy mà hắn còn cố gắng chịu đau, vội vàng đừng dậy! Làm sao quên được chứ!? Chừng nào Cancer còn đang đứng ở đây, hắn không thể nào kết liễu con nhóc kia được!
Bình tĩnh đứng dậy, trên tay giữ chặt cây quyền trượng dài bằng cả thân người mình, Cancer cau mày. Làm sao cô không thể không nhận ra sự xuất hiện của hắn chứ? Trong thế giới ngầm, trận pháp phòng thủ của cô, nếu đứng thứ hai, chắc chắn không ai dám nhận thứ nhất! Đến tận bây giờ, vẫn chưa có kẻ nào thực sự phá được loại ma pháp phòng thủ tuyệt đối này, đừng nói đến một tên vệ binh của Hội Đồng?
- "Lí do ngươi muốn giết cô gái kia là gì? Cô ấy chẳng làm gì ngươi hết!"
- "Người nhà cô ta giết gia đình ta! Cô ta phải đền tội!"
- "Đó là việc của các người!" - Nghe được câu trả lời kia, Cancer càng thập phần tức giận. - "Cô ấy thực sự chả làm gì ngươi hết, ngươi đã giết cả gia đình cô ấy, đó là quá đủ rồi!"
- "Đó là lỗi của cô ta khi được sinh ra trong cái gia tộc thối nát ấy, mà cô ta cũng chả hơn gì đâu." Nói đến đây, hắn ngừng lại một lát. Liếc về phía Cancer, hắn cười. - "Mà các ngươi cũng rác rưởi như nhau mà thôi."
- "Nhiều lời quá đi mất! Thật là điếc tai quá mà!"
Bước vào căn phòng một cách nhẹ nhàng, Sagiittarius mỉm cười. Nhìn mũi tên vừa nãy vẫn còn đang ở trên cánh cung của cô, giờ đã xuyên qua bàn tay của tên sát nhân khiến cô càng thích thú. Nỗi đau đột ngột tràn đến, nhưng sự bất ngờ vì sự xuất hiện của kẻ thứ 3 khiến hắn còn không cảm thấy đau. Bọn chúng đã tập hợp lại thành một đội quân đáng sợ như vậy từ lúc nào?
- "Gemini đã có phần của mình rồi, còn lại là của ta!"
~~~o0o~~~
Nhìn một nửa gương mặt gần như biến dạng của tên sát thủ, Virgo bực bội vô cùng:
- "Hắn không khai sao?"
- "Cậu thấy rồi đấy. Câm như hến!" - Nhún vai tỏ vẻ như không có gì xảy ra, Sagittarius cười nhìn cô.
Trong vài phút để tất cả mọi chuyện được xử lí ổn thỏa, cho đến khi các thành viên đến phòng của nữ chủ nhân gia tộc Korisuma, tất cả mọi chỗ, trừ nửa gương mặt trái, tất cả người hắn đều bầm dập và đấy vết thương. Mà thủ phạm thì thản nhiên như không, tươi cười nhìn hắn.
- "Đánh như vậy, không sợ hắn trở nên ngu ngốc sao?"
Gemini ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì không khỏi trêu chọc. Nghe vậy, Leo cùng Aries đều cười phá lên. Không để tâm đến bọn họ, Virgo đi đến gần, lạnh nhạt nói:
- "Kết giới cấm thuật, ngươi học ở đâu?"
- "..." Dù có bị kề dao ngay sát cổ, hắn vẫn giữ im lặng. Đơn giản, vì khi nhìn thấy sự xuất hiện của bọn họ ở bên ngoài, hắn đã biết mình không bao giờ có thể thành công giết con nhóc kia, sống sót càng khó hơn. Hơn nữa, hiện tại chết cũng không tệ, ít nhất hắn có thể gặp lại gia đình mình ở thế giới bên kia.
Nhìn dáng vẻ không chịu hợp tác kia, Virgo cũng không nói gì thêm, mà quay sang phía Capricorn. Nhận ra ánh mắt của cô, cậu gật đầu, đặt tay lên đầu hắn.
- "Đừng hòng lấy được thứ các ngươi muốn!"
Đột nhiên, hắn điên cuồng vùng vẫy rồi lại đập đầu vào tường. Hành động ấy chính là để tự sát, cũng như làm biến mất kí ức một cách nhanh chóng hơn! Nhưng cái nỗ lực nhỏ bé đến đáng thương đó, đối với bọn họ chỉ đơn giản là con kiến vùng vẫy một cách yếu ớt. Bằng ma pháp của mình, Scorpio đã khiến hắn chết cứng tại chỗ. Hắn sẽ chết trong vài giây, nhưng cũng đủ để họ có được thứ họ muốn.
Vốn tưởng mọi thứ cứ như vậy mà đơn giản kết thúc, đột nhiên, bóng đèn chợt tắt, rồi biến mất. Còn chưa đến một giây, tất cả sự việc xảy ra khiến mọi người bàng hoàng. Capricorn chỉ kịp lưu lại một vài kí ức của hắn, nhưng cho đến chỗ cần thiết nhất thì lại không có gì cả!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro