Chương 34.1 - Một bữa khao ốc đầy mùi mờ ám
Giờ ra về. Khi Cự Giải đã trở lại lớp thì trong lớp chẳng còn mấy mống, đứa bạn cùng bàn của nó cũng về nốt, ở chỗ ngồi chỉ còn mỗi cặp sách của Cự Giải là còn nguyên. Không thấy bóng dáng Bảo Bình đâu, Cự Giải thấy yên tâm hẳn. Vì mấy bữa nay thằng đó cứ hỏi han nó với Kim Ngưu lại xảy ra chuyện gì rồi.
Bảo Bình vừa bỏ qua vấn đề ở nhà vệ sinh hồi Lễ chào mừng thì giờ đây thằng đó lại bám riết vào vấn đề mới. Không lẽ thằng này bị cuồng anh trai à? Nhìn đâu có giống?
Tất nhiên là Cự Giải không thèm nể mặt mà trả lời câu nào. Đã vậy hôm nay tự dưng lại bị đau dạ dày đến mức đầu óc không tỉnh táo nổ, nên nó đành phải xin giáo viên bộ môn đó xuống phòng y tế nằm nghỉ. Vậy mà đứa tiễn nó xuống dưới phòng y tế chẳng ai khác là Bảo Bình. Người bệnh đã thảm lắm rồi mà thằng đó chẳng biết ý tứ lại lập lờ dò hỏi.
"Mấy bữa nay anh Ngưu cứ hay thất thần lắm, mày với ảnh thật sự không có chuyện gì à?"
Thằng trâu đó thất thần thì có liên quan quái gì đến mình chứ? Cự Giải bực bội nghĩ.
Chẳng liên quan gì đến mình cả. Bây giờ cũng vậy, sau này cũng không.
Cự Giải dọn dẹp tập vở rồi xách cặp lên định đi về, không ngờ lại gặp Kim Ngưu ngay trên đường xuống hành lang. Mà trông bộ dạng của gã thì chắc gã đang đợi nó xuất hiện đây mà.
Nếu mà biết trước là nó đã đi đường khác.
Cự Giải không có ý định quay lại, nó cảm thấy mình không có việc gì phải trốn tránh Kim Ngưu cả. Mình có làm gì sai đâu?
Thế là Cự Giải cứ thế đi ngang qua người Kim Ngưu, mặc kệ ánh mắt như keo dán của gã cứ dính lên người mình. Nhưng mà Cự Giải đi được một đoạn thì phát hiện ra Kim Ngưu đang theo sau mình.
Hành động bám riết công khai không thèm che giấu này của Kim Ngưu làm Cự Giải bực bội, song nó vẫn cố nhịn cho bằng được, răng nghiến chặt, miệng mím lại một đường lì lợm, nó nhất định không lên tiếng. Còn hai một tầng nữa thôi là xuống sân rồi ra khỏi cổng, nếu đến đó thằng trâu chết bầm này còn bám theo nó thì đừng có trách!
Và rồi, đúng như những gì Cự Giải lờ mờ dự đoán. Ra khỏi cổng trường, đi chừng được mấy trăm mét rồi mà Kim Ngưu vẫn lẽo đẽo ở phía sau như cái đuôi không thể tách rời.
Ý nghĩ đó làm Cự Giải khó chịu, nó lập tức quay người lại. Mặt này hằm hè tức tối, bên thái dương nổi giần giật cả gân xanh.
"Định mệnh nhà mày, theo tao làm gì???"
"Tao có theo mày đâu." Kim Ngưu đáp tỉnh queo. "Tại đường về nhà tao trùng hợp sao cùng đường về nhà mày thôi mà."
"Thế mày về đường nhà mày đi nhá!" Cự Giải rống lên một câu bực bội rồi quay mũi giày đi theo hướng ngược lại.
Đưa mắt nhìn bóng lưng tức tối của Cự Giải, trước khi khoảng cách của cả hai bị giãn cách quá xa, Kim Ngưu lập tức nhấc gót bám theo. Và hiển nhiên là hành động bám đuôi công khai không thèm làm trò lén lút bí mật này hoàn toàn bị Cự Giải bắt được.
"Thằng mặt trâu! Mày dám bảo mày không đi theo tao nữa coi???" Cự Giải quay phắt người lại gào lên, chỉ tay thẳng vào cái bản mặt bất biến của Kim Ngưu.
"Không có mà." Kim Ngưu mặt trâu vẫn lì lợm chối.
"Chứ bây giờ mày đang ở đâu đây, nói tao nghe? Mày bảo đi về nhà cơ mà??"
"Tự dưng tao thèm ăn ốc quá à." Kim Ngưu vặn cổ một cái, rồi tỉnh bơ nói với Cự Giải. "Chắc là mày không biết chứ đường này đi thẳng là tới quán ốc ngon lắm, hay là đi ăn không? Mày khao đi."
Cự Giải không ngờ Kim Ngưu có thể mặt dày nói ra câu đó luôn. Cái chuyện quán ốc đó rất ngon nên người ta mới hò hẹn rủ rê nhau đi ăn chẳng có vấn đề gì, nếu đối phương không định sẵn đứa móc ví là ai.
Thật tình luôn ấy, rủ nó đi ăn còn bắt nó khao? Tưởng mình giàu lắm chắc?
Ờ... mình giàu thiệt.
Cự Giải bị chọc tức suýt nữa quên mình cũng đường đường là con ông cháu cha, ra đường trong túi luôn có hơn hai tờ màu xanh với mệnh giá cao nhất.
"Nói thẳng đi, mày muốn đánh lộn đúng không? Được, tao chiều mày. Lên luôn đi, hôm nay tao có thua cũng phải đấm vào mặt mày hai cái!" Cự Giải quăng ba lô sang một bên, tay chân nó huơ huơ huơ khởi động như chuẩn bị sẵn sàng. May là hai đứa đang ở phía đường trong nên chẳng có xe cộ tạt ngang, cũng ít người đi bộ qua lại. Nói chung là địa điểm này cũng khá thích hợp để choảng nhau.
"Sao mày thích đánh nhau thế?" Kim Ngưu nhíu mày hỏi, tư thế vẫn không hề thay đổi, rõ ràng là chẳng có ý định động tay động chân với Cự Giải.
"Tại tao thích." Cự Giải cộc cằn nói. "Mày sẽ không hiểu được cảm giác đè đối thủ của mình xuống rồi hạ gục nó trong một đòn quyết định là như thế nào đâu. Vinh quang. Chiến thắng. Thỏa mãn cái tôi. Cũng đúng đấy, nhưng không phải tất cả."
Nghe câu trả lời của Cự Giải, một bên lông mày nhướng lên. Kim Ngưu bật cười một tiếng, nụ cười đó trông sảng khoái lắm, không hề có chút giả tạo nào. Không thể nào phủ nhận, Kim Ngưu cười lên trông rất đẹp trai. Trước giờ chỉ thấy mỗi bản mặt lạnh như tiền của Kim Ngưu nên Cự Giải chưa kịp thích ứng trước dáng vẻ lạ lẫm này của gã, thành ra mặt tinh thần bị tấn công đột ngột khiến nó phòng hờ không kịp, trân mình nhìn Kim Ngưu không chớp mắt.
Gã lại gần mà Cự Giải vẫn đứng im, rồi Kim Ngưu cúi người xuống lụm ba lô của nó đeo luôn lên vai mình. Lúc đó, Cự Giải mới giật mình như tỉnh khỏi cơn mơ.
Nó tiến lại vươn tay ra muốn giật lại cái ba lô nhưng Kim Ngưu tránh đi rất nhẹ nhàng.
"Trả đây." Cự Giải gằn giọng đòi.
Kim Ngưu cũng mở miệng đòi, mà đòi hỏi thứ khác. "Đi ăn ốc rồi tao trả."
Có thể nói rằng Cự Giải đã gặp rất nhiều loại người, kể cả hạng người khốn nạn nhất nó cũng từng quen biết. Một gương mặt thoáng hiện lên trong tâm trí, Cự Giải nhíu mày xua đi hình ảnh khiến nó buồn nôn ra khỏi đầu. Nhưng với Kim Ngưu thì khác, tên đó phiền phức theo nhiều khía cạnh khác nhau, trong số nhiều đó có số ít mà Cự Giải không muốn mình phải thừa nhận nó mang một ý nghĩa khác.
"Tao đã nói là tao với mày đừng liên quan gì tới nhau nữa rồi mà?" Cự Giải lạnh lùng nói.
Thành thật với lòng, Kim Ngưu thích bộ dạng nổi khùng của Cự Giải hơn. Tuy chẳng khác gì con nhím mỗi khi xù lông lên, đe dọa người ta bằng bộ lông nhọn hoắt nguy hiểm, nhưng ít ra thì cũng dễ thương hơn với dáng vẻ lạnh lùng vô cảm đầy chướng mắt như thế này.
Kim Ngưu nắm chặt ba lô của Cự Giải không cho nó giật lại, "Mày có phải bồ tao đâu mà tao phải nghe lời?"
"Ngữ như mày mà cũng biết nghe lời người khác à?" Cự Giải cười khẩy hỏi kháy.
"Nếu là bồ tao thì nghe tất." Khi Kim Ngưu thốt ra câu này, mặt mày chẳng thèm đổi sắc một chút nào luôn.
Ba lô của mình còn nằm trong tay đối phương, Cự Giải chỉ muốn xông lên đánh gã một trận rồi giành lại. Nhưng rõ ràng Kim Ngưu không có ý định đánh nhau, lỡ mà gã quay người bỏ chạy thay vì phải động tay động chân thì lại mệt sức.
"Ăn một bữa ốc thôi mà, khó khăn vậy à?" Kim Ngưu lại hỏi.
"Khó." Cự Giải sợ Kim Ngưu không tin nên nó cố tình nhấn giọng. "Ngồi một mình với mày khó khăn cực kì."
"Ồ, thế à?" Kim Ngưu dài giọng. "Thế để tao rủ thêm vài đứa."
Cự Giải trừng mắt nhìn, không ngờ Kim Ngưu chơi nước đi này.
Sau đó, cũng chẳng lâu lắm đâu, tầm năm phút đồng hồ thôi đã thấy ba bốn đứa mò đến, nhiệt tình vẫy tay từ đằng xa trong khi giọng của tụi nó đó táp thẳng vào mặt Cự Giải.
"Anh vợ yêu dấuuuuu!!!"
"Hú hú hú!!! Ngưu ới ời ơi, Yết của cưng xuất... Ui da, sao mày nhéo tao???"
"Yết của cưng nào? Mày đang ngoại tình trước mặt tao đó hả?"
"Mày còn chảy máu cam không?"
"Từ khi nghe thằng Ngưu rủ ăn ốc xong là hết chảy rồi."
Sau đó, năm đứa bọn nó đứng trước mặt Cự Giải, mỗi đứa một biểu cảm khác nhau mà Cự Giải không muốn phân tích. Oái oăm nhất là khi nó lại đụng độ Bạch Dương, Song Ngư một lần nữa. Trong khi vừa rồi ở phòng y tế, chính nó còn tỏ thái độ xấc láo cà khịa hai đứa đó ra trò.
Tất nhiên là nó chẳng sợ gì hai đứa tép riu này đâu, chỉ là không nghĩ mình vừa gây sự chưa được một tiếng đồng hồ đã phải giáp mặt thôi.
"Sao tụi bây lẹ vậy?" Kim Ngưu chính là người rủ mà cũng thấy bất ngờ. "Tao nhớ chỉ rủ mỗi Bạch Dương thôi mà, sao tự dưng kéo cả đám ra thế này?" Kim Ngưu không định rủ ai khác hết. Trong nhóm có mỗi Bạch Dương là cái đứa tinh ý và biết điều nhất thôi.
Nếu như Song Ngư nghe được suy nghĩ này của Kim Ngưu chắc sẽ tổn thương dữ lắm.
"Lúc mày gọi cho tao thì bọn này đang ở kế bên tao nè." Bạch Dương không chần chừ tố cáo thủ phạm gây ra mọi chuyện. "Hầy, tại cái miệng Thiên Yết nó rộng với vang quá mà, nên cả trường ai cũng nghĩ tao bị suy nhược cơ thể phải xuống phòng y tế chờ bệnh viện đến rước."
"Tao có biết gì đâu." Kim Ngưu bất ngờ. "Mày bị suy nhược thật?"
"Không có, chảy máu mũi tí à."
Bạch Dương nhìn qua Cự Giải rồi lại nhìn sang Kim Ngưu. Tất nhiên là thằng trâu này không biết cái gì rồi, nó còn quan tâm tới ai ngoài thằng trẻ trâu kia đâu. Chứ trên nhóm của cả bọn, Thiên Yết thông báo rần rần tình trạng của hắn từ đời nào kiếp nào. Chậc, đúng là có sắc quên bạn.
Không cần hỏi cũng biết lý do Kim Ngưu muốn rủ cậu đến đây ăn ốc là vì cái gì. Song người tính không bằng trời tính, nghe tới ăn với uống là Nhân Mã với Thiên Yết nhảy cẫng lên hoan hô "Ăn chùa muôn năm!" rồi. Hơn nữa, Kim Ngưu còn bảo là chầu này sẽ có người khao mà.
Thiên Yết à lên một tiếng rồi hỏi. "Mà chầu này ai khao vậy?"
Câu hỏi của Thiên Yết vừa dứt là Bạch Dương âm thầm quan sát phản ứng của Song Ngư ngay. Lúc đó cậu ta cũng đang lia mắt nhìn sang Cự Giải một cách kín đáo. Ánh mắt này của cậu ta không mang dáng vẻ tức tối hay căm hờn gì với trò đùa mà Cự Giải gây ra vừa rồi. Đây là cái nhìn của người đã biết trước đáp án.
Đúng lúc đó, Kim Ngưu cũng lên tiếng. Gã chỉ tay vào người bên cạnh quạu quọ cau có mặt mày, chẳng thèm nhìn ai.
"Đại gia khao."
Dân gian có câu "Có tiền mua tiên cũng được". Mặc kệ Cự Giải từng trẻ trâu và đáng ghét thế nào, vừa nghe Kim Ngưu nói xong là Nhân Mã, Thiên Yết đã nhảy cẫng lên kêu hoan hô. Sau đó là lôi kéo Cự Giải gọi anh em tốt.
Cự Giải tức điên lên, "Ai thèm anh em tốt với tụi bây!"
"Đại gia khó tánh quá, thôi thôi đi ăn cho hạ hỏa nào!" Nhân Mã cũng bắt chước cách xưng hô của Kim Ngưu gọi Cự Giải là đại gia rồi tóm lấy tay nó định kéo đi thẳng về chỗ quán ốc.
Nhưng tay chưa kịp chào vào góc áo của Cự Giải thì đã bị Kim Ngưu tát một cái đuổi đi.
"Đừng có đụng chạm."
Nhân Mã ngớ người, nhìn Kim Ngưu trân trân.
"Đi." Kim Ngưu không quan tâm trạng thái đờ đẫn của Nhân Mã, gã quay người đi trước, còn kéo cả Cự Giải theo.
"Bỏ ra coi!"
Cự giải vùng vằng gào lên khi Kim Ngưu quàng tay qua vai mình, buộc cả hai sát rạt lại với nhau cùng sánh bước. Nhưng bầu không khí thì chẳng có miếng hòa hợp nào.
"Tao sợ mày té á, nên thôi để tao đỡ mày đi cho."
"Đường thì bằng phẳng, tao thì không què. Té cái đầu mày á!"
(còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro