Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

song tu-bach duong

4. Duyên Phận!


Nàng là tiểu thư của một võ đường nứt tiếng ở huyện.
Còn hắn là công tử của một dòng họ danh giá ở huyện.
Hai bên dù rằng nhà người ở Đông, người ở Tây nhưng hai dòng họ từ lâu đã thân thiết với nhau. Và khế ước của cả hai khi còn nhỏ đã được thành lập.
o0o
Nói nàng là tiểu thư nhưng thật chất không hẳn là "tiểu thư". Từ nhỏ khi sinh ra đã thấy nàng hiếu động như một đấng nam nhân. Không bao giờ khoác y phục nữ nhân mà nương nàng đặt may, trên người bao giờ cũng là bộ y phục xộc xệch đầy nam tính. Tóc lại chẳng thèm chăm chút, đơn giản mà ra đường. Điều này làm nương và cha nàng nhiều lúc rầy, la, trách, mắng nhưng cũng chỉ được vài ngày lại đâu hoàn đó.
Tính nàng vốn nổi loạn là thế. Đi khắp Đông tri huyện đến đâu hỏi nàng ai ai đều biết. Âu cũng là phải khi đến đâu nàng đều gây chuyện đến đó. Y như rằng, có nàng là nơi đó có đánh nhau. Nàng là người thẳng tính có gì nói đó, ghét là nói thẳng mặt không kiêng nể ai. Đụng chạm nàng thì chỉ có nước lết thân tàn ma dại về nhà. Đặc biệt nàng cực ghét hạng nam nhân thuộc diện"công tử bột", lưỡng lự đủ phương, lăng nhăng đủ hướng.
Nhưng số phận giỏi trêu đùa, nàng lại có lúc đau khổ vì một tên như thế!


o0o
Người người vẫn hay gọi hắn là "Song Công Tử". Nàng nổi như cồn ở phía Đông thì hắn lại tỏa sáng tại phía Tây. Với nhan sắc thuộc hàng "soái ca" cộng thêm học thức uyên thâm với tài ăn nói khôn khéo. Hắn có thể nói là nhân tài xuất chúng chỉ đợi thời cơ mà lên đường ứng thi.
Nhưng khác với sự kì vọng của cha và nương hắn, hắn thật chẳng có một tí khái niệm sẽ làm quan, làm rạng danh dòng họ. Hắn chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống thanh bình tại tri huyện phồn vinh này chứ chẳng muốn bon chen trên con đường danh lợi đầu dục vọng. Và hơn hết, hắn không nỡ xa những "mĩ nhân" say đắm hắn ở đây. Tính hắn vốn trăng hoa và kiêu ngạo. Hắn được lòng thì ít, mích lòng thì nhiều. Nơi hắn thường ghé tới là Tửu Quán Kim Ngân nơi nức tiếng cả huyện với vô số những nữ nhân có sắc đẹp mê người. Hắn tự rằng mình chẳng sợ gì.
Nhưng duy chỉ một điều.....



-----o0o-----
~o0o~
Nàng suốt ngày cứ rong chơi ngoài đường. Chẳng thèm bận tâm mình là thân phận nữ nhân.
Còn hắn suốt ngày cứ la cà các Tửu quán. Hết chơi rồi lại rượu chè, bài bạc. Chẳng mảy may lo lắng kì thi tuyển Tú Tài sắp tới....
Điều đó thật khiến cả nương và cha hai người phiền lòng.
Cùng lúc đó trong huyện nôn nao bởi một lễ thành thân. Tiếng chống kèn, la hét, ngêu ngao vang khắp cả huyện. Tiếng người reo hò, vui mừng, tiếng pháo nổ ình vang.
Nương và cha hai người nghe thấy. Nhớ đến khế ước ngày nào... Vừa đúng năm nay hai người tròn 17 xuân xanh.
-----o0o------
_KHÔNG!!!!! - tiếng la thất thanh vang cùng lúc từ hơi phía Đông và Tây.
Tiếng la coi bộ khá là uy lực, khiến những bá tánh nơi đó phải nhăn mặt mà bịt tai lại. Chó sủa ầm ầm. Những nơi bán hàng rung rinh. Chim chóc từ những cái cây sải cánh bay tán lạng.
_CON SẼ KHÔNG LẤY PHU QUÂN / THÊ Tử ĐÂU!!!!! - lời nói vang lên tiếp vài giây sau.
Nhưng trước mặt họ, cha và nương của cả hai chỉ lắc đầu. Nhất định phải bắt hai người thành thân thì họ mới an lòng được.
Bực bội trước thái độ đó, hai người bước chân khỏi nhà.
-----o0o-----
Nàng thì đi đến Võ đường của cha nàng.
Hắn thì đến Tửu Quán tìm rượu và nữ nhân để hạ huyết.
~o0o~
Đến khi trời chập tối.
Sau khi đánh đấm đã đời, đến nỗi những tên Nam Nhân trong Võ đường phải van xin nàng buông tha, lúc đó nàng mới rời khỏi. Chân bất giác đi về phía Tây.
Hắn người đã có chút hơi men. Loạng choạng rời Tửu Quán. Miệng hát ngêu ngao không ngừng!
Nàng và hắn vô tình đi chung một con đường nhưng ngược hướng nhau.
Hai bóng hình lướt qua
Đó cũng là lần đầu họ gặp nhau!
----o0o----
Lễ thành thân vẫn được diễn ra dù không được sự đồng tình của hai người.
Ngày thanh thân diễn ra long trọng. Tiếng kèn, tiếng pháo nổi vang cả một vùng. Chiếc kiệu đưa đón cô dâu từ Bạch Gia tiến chân đến Song Gia. Xung quanh, bá tánh, người dân, các tiểu oa nhi trông thích thú và cùng nhau hưởng ứng.
Nàng ngồi trong xe, ánh mắt không cam. Khẽ thở dài.
Hắn ở trên lưng ngựa, vẻ mặt không vui vẻ. Cố gượng cười với mọi người.
Mọi chuyện tới đâu hay tới đó vậy!
-----o0o-----
Lễ thành thân diễn ra suôn sẻ.
Nàng vào trong phòng. Hắn tiếp rượu bên ngoài.
Tính nàng hiếu động lại rất tò mò. Nên nha hoàng vừa đóng cửa lại là nàng bỏ ngay khăn đỏ trên đầu xuống, đứng dậy đi khắp nơi. Xem hết đồ đạc này đến đồ đạc khác.
Đến khi chán lại trở về chỗ. Khuôn mặt bất mãn, tay chống cằm nhìn khắp căn phòng giờ đây toàn một màu đỏ.
Không biết hắn là người thế nào.....
Không biết rồi nàng sẽ cảm thấy hạnh phúc với cuộc hôn nhân này không.....
Có lẽ nàng và hắn nên nói chuyện rõ ràng với nhau.
Nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng hắng đâu. Cơn buồn ngủ lại cứ kéo đến làm nàng thiếp đi tựa lúc nào chẳng hay.
Cánh cửa mới từ từ mở ra......
-----o0o-----
Sáng sớm.
Từng tia nắng hắt vào căn phòng. Hai người đang yên giấc trên chiếc giường. Trên người họ chỉ còn lớp y phục trắng mỏng, dưới đất lê lóc hai y phục đỏ.
Nàng cựa mình. Từ trong lật người ra ngoài. Cánh tay theo cảm tính dơ lên rồi đặt lên người hắn..... Vài giây sau.... Cảm giác âm ấm như có hơi phà vào tay. Nàng hơi nhăn mặt, khẽ hí con mắt nhìn sang..... Mắt như muốn lọt ra ngoài khi trông thấy "người" cạnh bên. Theo phản xạ nàng đạp mạnh chân vào tên ấy. Tiếng la đồng thời cũng vang lên.
Song Tử bị đá không thương tiếc lăn xuống nền nhà. Trên giường, Bạch Dương mặt đỏ ngầu tức giận, dùng chiếc chăn đắp người lại. .
_Ngươi.... Ngươi đã làm gì ta???? Hả????? Đáng ghét, ngươi đi chết đi!!!!! - nàng quăng gối vào người hắn.
_Ta đã làm gì đâu mà lại đá ta???? - hắn tỉnh hẳn, vừa lấy tay chụp chiếc gối vừa hét.
_Thế.... Thế tại sao ngươi lại nằm cạnh ta???? Hả???? Nói!!!! Không ta sẽ giết chết ngươi đó!
Song Tử thở dài mệt mỏi. Phiền thật! Từ đầu chàng đã chẳng muốn lấy phu thê rồi mà, sao cha và nương cứ nhất nhất bắt chàng phải lấy chứ, đã thế lại nhằm phải nữ nhân "bạo lực" thế này. Đúng là phiền toái!
Bạch Dương cố bình tĩnh, nhìn rõ dung nhan tên này. Như nhận ra gì đó, nàng cố vò đầu bứt tai suy nghĩ. Dung nhan này...... hình như nàng đã từng gặp đâu đó. Nhưng ở đâu mới được kia chứ????
Song Tử cũng cố dịu cơn khó chịu trong người, hơi nhíu mày nhìn lại Bạch Dương.
_Ta đã từng gặp nhau sao? - hắn cũng không khỏi thắc mắc.
"Cộc....Cộc"
_Thiếu gia và thiếu phu nhân..... Lão Gia cho gọi hai người! - bên ngoài vọng vào tiếng nói của một nữ nha hoàng.
_Được rồi, bọn ta ra ngay! - Song Tử vội đáp.
Trông thấy chiếc bóng của nha hoàng đó rời đi. Hắn thở phào, vội đứng dậy.
_Chuyện hôm qua..... ta thật chẳng nhớ mình đã có làm gì. Nhưng chắc chắn không làm gì đến thân thể nàng. Đừng hiểu lầm! - hắn nói kiên định.
Bạch Dương quay sang chỗ khác không nói lời nào, đồng thời cũng tránh nhìn hắn khi hắn đang mặc lại y phục. Hắn nói thì nói thế nhưng căn cứ đâu mà để nàng tin????? Nhưng ánh mắt ấy thật sự không hề giả dối.
_Ng... Ngươi đồng ý với hôn sự sắp đặt này sao???? - nàng dè dặt hỏi.
Hắn dừng lại, nhìn vẻ mặt lúng túng của nàng mà bỗng dưng muốn phì cười.
_Thế nàng nghĩ ta đồng ý hay không? - hắn cố tình ghé sát tai Bạch Dương nói.
_Ngươi..... Ngươi làm cái quái gì thế????? - Bạch Dương đỏ lừ mặt hốt hoảng, xích người vào trong.
_Phì..... Ahahaha.... Không cần phải hốt hoảng thế! Nàng cũng nên mặc lại y phục đi - Song Tử bật cười, lấy bộ y phục trong tủ đưa cho Bạch Dương - Ta sẽ ra ngoài đợi. Đừng để cha và nương chờ lâu. Hôm nay cũng là ngày đầu nàng về đây.
Hắn tiến chân ra cửa. Nhưng như chợt nhớ gì đứng lại giữa ngưỡng cửa.
_Chuyện đó tối ta và nàng sẽ nói sau.
Bạch Dương cầm trên tay bộ y phục. Nheo mắt khó hiểu nhìn hắn bước ra cửa.
Chẳng lẽ hắn..... mang tâm trạng giống nàng?
Bạch Dương khó khăn mặc bộ y phục đúng chất "nữ nhân". Nhìn đi nhìn lại mình trong gương, vẫn thấy kì kì. Cũng phải khi mà hằng ngày nàng nào có bao giờ đụng vào những y phục như thế này.
-----o0o-----
Ánh trăng sáng rực tròn vành vạch soi sáng mọi nơi.
Đêm khuya, xung quanh thanh tĩnh chỉ toàn màu đen.
Nhưng ánh sáng từ phòng Song Tử vẫn còn le lói từ cây đèn dầu trên bàn.
Song Tử ngồi đó, chăm chú viết gì trên một tờ giấy.
Bạch Dương cạnh bên đôi lần than thở.
"Cạch" Song Tử đặt bút xuống. Dơ cao mảnh giấy vừa viết lên kiểm tra lần nữa rồi mỉm cười đưa sang Bạch Dương.
_Sao ngươi không đọc luôn? - Bạch Dương vội đẩy ra.
_Thì nàng đọc qua đi. Xem bản "giao ước" này có điều không hài lòng?
_Ngươi nhiều chuyện quá, đọc đại đi - Bạch Dương nhăn mặt đi lại giường.
Song Tử nhíu mày, khó hiểu. Mắc gì tại sao lại cứ nhất nhất hắn đọc mới được chứ? Tự đọc không được a?
_Đọc đi chứ! - Bạch Dương hối.
Song Tử lắc đầu. Cầm ngang tầm mảnh giấy. Lấy giọng đọc vừa đủ cho hai người nghe.
Chủ yếu là nói về những giao kèo trong thời gian hai người "tạm thời" sống chung thế này. Mọi chuyện đến lúc thích hợp sẽ bày tỏ cùng cha và nương hắn. Thật tâm cả hắn và nàng đều chỉ muốn sống trọn đời với người mình yêu. Nên việc hôn nhân sắp đặt này chỉ là để hài lòng hai bên gia đình.
_..... Cho đến khi tìm được ý chung nhân - hắn đọc xong, gấp tờ giấy lại.
Định quay sang hỏi ý kiến Bạch Dương thì mặt hắn đơ ra.
Không biết tự lúc nào mà..... Bạch Dương đã nằm ngủ mất tiêu!
Thế bao công sức hắn đọc nãy giờ chỉ là công cốc a?
Hắn thật chịu thua với nữ nhân này. Chẳng biết nàng ta có gì tốt ngoài việc phá phách là giỏi ? Sáng khi dâng trà cho cha và nương hắn nàng cũng vụng về mà vấp gấu váy, chỉ chút nữa là đổ ập cả mâm trà vào người cha và nương nếu như hắn không đỡ kịp. Trưa nay khi đi cùng nương nàng đi khắp Dinh cũng đôi lần "lạc" vì hở tí lại chạy đâu đâu.
Một nữ nhân sôi nổi!
Nhưng không phải mẫu người của hắn.
Tiếc là thế.....
Hắn nhẹ nhàng đi đến đắp chăn cho nàng. Mình thì lại cố nằm thu gọn trên bàn tròn mà thiếp đi.
-----o0o-----
Hắn và nàng cứ thế mà đóng kịch trước cha và nương.
Hai người không hề tiếc lộ cho một ai biết về việc làm của mình.
Hắn cứ làm việc hắn. Xế chiều lại ra ngoài.
Nàng cứ làm việc nàng. Nhiều lúc chán chường lại tìm cách lẻn về Võ Đường nhà nàng. Nhưng tất nhiên không thể để cha và nương nàng biết chuyện. Nàng bịt miệng tất đám nam nhân trong đó.
Sự tồn tại của hai người dường như không liên quan đến đối phương.
o0o
_Bạch Dương, Bạch Dương!!!! - hắn cố lay nàng trên giường.
_Ư.... Cho ta ngủ thêm tẹo đi - nàng đẩy tay hắn ra, xoay người vào trong ngủ tiếp.
_Nhưng chẳng phải hôm qua nương đã dặn ta và nàng đi dâng hương cùng người sao?????
Sau vài giây lắng đọng.
Bạch Dương bật dậy nhanh chóng. Hốt hoảng lật đật bật tung chiếc chăn ấm đứng dậy.
_S....Sao giờ ngươi mới nhắc a? - trong lúc hoảng loạng Bạch Dương liền đổ thừa.
Thật là hắn đã gọi từ sớm mà nàng nào chịu nghe? giờ con lên giọng trách hắn nữa chứ.
Hắn đứng ngay cửa, người hơi cúi xuống, vẫn quan sát nàng. Trông nàng loay hoay mà chóng cả mặt.
Nàng ngồi trước gương, vuốt nhanh mái tóc rồi bới lên, cài nhanh cây trâm nương tặng lên cho có lệ. Đến nỗi nó méo xệch mà chẳng hay.
_Để ta chỉnh lại nào! - Song Tử đi đến từ sau.
Tay hắn nhẹ nhàng cài lại cây trâm. Bạch Dương trong phút chốc cứng đờ người vì bất ngờ.
Từng cử chỉ của hắn cẩn trọng, tỉ mỉ không tí sai sót. Sau đó còn chỉnh trang lại phần tóc của nàng. Xỏa nhẹ một lọn tóc đặt ra đằng trước người Bạch Dương, trông nàng dịu dàng nữ tính hẳn ra.
Thấy nàng cứ ngẩn ngơ làm hắn có phần sượng.
_Rồi, đi nào - Song Tử vội đi ra ngoài.
Bạch Dương còn hơi lặng người. Nhưng mau mau đi theo hắn.
Đi sau hắn, bỗng nàng cảm giác có gì đó như đang dần thay đổi.
-----o0o-----
Nơi nàng cùng hắn và nương đi thắp hương là ngồi chùa Thiên Minh ở phía Bắc huyện. Ngôi chùa to lớn được xây dựng trên một ngọn đồi dốc thoải cao khoảng 40m. Bậc thềm tam cấp được nối một đường thẳng dẫn đến chính điện chùa.
Đến giữa bậc thềm tam cấp là đã có thể nhìn thấy những làn khói bay ra.
Đến nơi, mùi thơm lài thoang thoảng vô cùng dễ chịu. Thời tiết hôm nay lại rất đẹp, mây quang trời xanh, khí trời lại dễ chịu. Những phật tử đi thấp hương cũng khá đông dù chỉ mới sớm.
Ba người bước vào trong. Cúng kiến khắp nơi. Nàng dìu nương bên tay phải, hắn đi bên trái miệng đôi lân huyên thuyên cùng nương. Nhiều lúc hắn pha trò rất tài, làm không gian như nhộn nhịp hơn.
Nương dẫn nàng đến nơi xem quẻ. Hắn chỉ đứng bên ngoài xem.
Nàng quì trước tượng phật bà. Trên tay cầm một hộp trụ, trong là vô số cây gỗ mỏng. Theo nương nàng, nàng nhắm mặt lại, nâng hộp trụ lên trán, nhắm mắt cầu nguyện. Rồi lắc nhẹ đều cho cây gỗ bên trong rơi ra.
Nàng đi đến quầy nhận giấy ghi về quẻ bói.
"Qủe trung bình.
Sức khỏe: sức khỏe như ý. Xem chừng sẽ có đại hạn. Cần cẩn trọng.
Công danh:......
Tình duyên: nên coi trọng những gì trước mắt. Tuy ban đầu có sóng gió, nhưng mọi chuyện sẽ qua.
Lưu ý: cần đề phòng tiểu nhân sẽ xuất hiện."
( ta chỉ nói đại =w= có gì sai sót xin bỏ qua )
Bạch Dương hơi ngẩn ngơ vì lời bói của quẻ. Cứ lẩm đi nhẩm lại cho đến khi đặt chân ra ngoài khi nào chẳng hay. Cái nàng chú ý nhất là nơi tình duyên, quẻ bói muốn nói đến hắn và nàng ư?
Và còn ... tiểu nhân!
Dù rằng trong lòng rất muốn không tin nhưng một cảm giác bất an làm nàng hơi lung lay.
Nương nói về trước, để hắn và nàng có không gian riêng hơn.
Hai người không nói gì, chân cứ vô thức bước trên đường. Hai bên tiếng người rao, người mua, người bán tấp nập.
_Nàng.....
_A, kẹo hồ lô kìa!
Bạch Dương mắt háo hức kéo tay Song Tử đến bên một góc, một trung nhân đang đứng đó, cạnh là một cây gõ, trên đó treo những xâu kẹo hồ lô đo đỏ rất ngon mắt. B
_Nàng muốn ăn à? - hắn hỏi.
_Âng!!! Mua đi - nàng nhõng nhẽo như một tiểu oa nhi.
Hắn vội lấy trong túi vài đồng bạc lẻ ra mua lấy một cây. Nàng vui vẻ cầm lấy cây từ trung nhân. Vẻ mặt cười tươi nhún nha đi trước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: