Chap 34
...Cao Vương Phủ...
Tia nắng sớm ấm áp đầu tiên len lỏi qua từng khe cửa, trải dài vào trong gian phòng nhỏ phía tây Cao Vương Phủ, phản chiếu trên khuôn mặt thập phần mỹ lệ của một nữ tử vẫn đang say trong mộng đẹp.
Hàng lông mi cong vút khẽ lay động, hiển lộ đôi mắt được che phủ bằng một làn sương mỏng trong suốt đầy mơ mộng, người nữ nhân đẹp tựa tiên sa dần tỉnh lại, nàng khẽ chống tay ngồi dậy rồi đưa hai ngón trỏ lên day nhẹ thái dương. Thực là mỏi mệt cùng cực, lúc này đây nàng chẳng thể cao hứng cảm nhận buổi sớm ấm áp sau trận đại vũ đêm qua nữa, nàng chỉ còn cảm giác toàn thân ê ẩm, phía sau gáy càng đau nhức đến tê dại, giống như là bị một lực mạnh nào đó đánh thẳng vào vậy. Càng nghĩ càng đau đầu, nàng liền chán nản tựa người vào thành sàng mà khẽ thở dài, đúng là chuốc nghiệt mà...
*Chú thích: Đại vũ: trận mưa lớn.
''Ngư Nhi, muội tỉnh rồi?''
Một thanh âm trầm ấm, dịu dàng chợt vang lên tức khắc đánh thức thần trí mơ hồ của Ngư Nhi. Nàng theo bản năng giật bắn mình, suýt chút nữa thì đã thét lên thành tiếng rồi. Định thần lại nàng mới dần thích ứng được với thực tại, đúng hơn là từ ngoài vừa đi vào một nữ nhân bộ dáng hiền lành lại có phần mảnh mai, tuy dung nhan không có điểm nổi trội nhưng thần thái lại rất mực cuốn hút, nhưng nàng ta vừa bước vào đã xưng hô thân thiết thực làm nàng hồ nghi vô cùng.
''Lần đầu tương ngộ, không biết danh tính cô nương ra sao...''
''Ta tên Diêu Mẫn, so về niên canh cứ gọi ta Mẫn tỉ''
Diêu Mẫn trông bộ dạng ngây ngốc của Ngư Nhi mà cư nhiên bật cười, đối với những trường hợp như vậy, nằng căn bản đã nhiều lần thấy qua, tất nhiên không chút ngượng ngùng.
Nhận thấy đối phương không có ý gì khác, Ngư Nhi cũng chẳng nhiều lời, nàng ngẩn ra mà đảo mắt xung quanh, liền đó thất kinh đến thanh âm lạc cả đi.
''Đây là nơi nào?''
''Cao Vương Phủ!''
Chỉ ba tiếng ''Cao Vương Phủ'' đã đủ sức làm đầu óc Ngư Nhi choáng váng đến trống rỗng, nàng đứng bật lên với vẻ mặt đầy thoảng thốt, sao có thể...rõ ràng đêm qua nàng vẫn còn ở trong Trùng Thảo Cung mà, rốt cục là sao? Đoạn, nàng lắc nhẹ đầu cố hồi tưởng những sự việc trước đó. Một ý nghĩ chợt lóe lên, không sai, nhất định là tên biến thái đó!
Sự tình cụ thể nàng cũng không rõ lắm nhưng có thể chắc chắn rằng tên biến thái bị nàng hạ thủ lần trước nhất định địa vị không tầm thường, sao khi bị nàng hành hạ tuyệt không bỏ qua, khả năng cao đã cho người tra xét về nàng, vì thế mà ngay sớm hôm qua đã cho thuộc hạ đến thương thảo với Thiên Bình tỉ chuyện gì đó, vận may của nàng xem ra cũng không tệ, lướt qua cũng nghe được vài ba câu, cái gì mà '' đặc biệt ưu ái'', rồi ''tạo điều kiện rèn luyện một thời gian'', còn ''ngày tháng sau này cũng dễ dàng hơn'' nữa chứ, muốn bức chết nàng?!
''Không được! Ngư Nhi ta không thể ở đây, cho ta ra ngoài!''
Đoạn, Ngư Nhi bực tức nhằm hướng cửa chính xông thẳng ra nhưng vừa mới bước vài bước đã bị Diêu Mẫn tức khắc chặn lại. Diêu Mẫn không biểu hiện gì, chỉ lấy trong người ra hai tiện điều can đưa cho Ngư Nhi mà rằng.
*Chú thích: Tiện điều: thư nhắn gửi; Can: phong thư => Tiện điều can: hiểu nôm na là phong thư với nội dung nhắn gửi điều gì đó, độ dài vừa phải.
''Xem qua rồi mới nên quyết định có rời đi hay không, một là của tiểu chủ muội, còn lại là của chủ công gia phủ. Ta có việc đi trước, muội cứ từ từ, đừng vội!''
Đợi sau khi bóng dáng Diêu Mẫn đã khuất sau cánh cửa gỗ, Ngư Nhi mới định thần đưa mắt xuống hai tiện điều can trên tay mà lòng trĩu nặng, chẳng lẽ tỉ tỉ không màng đắn đo, lập tức đem nàng giao cho kẻ khác? Nghĩ tới đây, nàng không tránh khỏi hiếu kì quyết định xem tiện điều can của Thiên Bình trước.
Đập vào mắt nàng ngay khi can được mở ra chính là những hàng chữ đều đặn, mạch lạc nhưng nội dung lại thập phần ướt át, muốn xoa dịu nàng?! Cũng biết nàng tức giận cơ đấy, thâm thúy quá nhỉ! Ngư Nhi theo đó liền bày ra bộ dạng giận dỗi không chút tà ý.
''Ngư Nhi, có lẽ khi đọc được những dòng này muội đã ở Cao Vương Phủ, thực tình tỉ rất không nỡ khi để muội một mình xuất cung đến chốn xa lạ, nhưng biết sao được, nếu tỉ nói những điều này với muội nhất định muội sẽ không đồng ý, vì vậy...
Thực gia thì Cao Vương đích thị là một chính nhân quân tử đấy, ngài bảo đặc biệt cảm mến muội nên muốn muội theo về gia phủ rèn luyện một thời gian, cũng là tốt cho muội thôi, Cao Vương Phủ vốn bên ngoài cung nên cũng không gò bó, ngày tháng của muội nhất định sẽ thoải mái hơn ở Trùng Thảo Cung nhiều, nếu được muội còn có thể xuất cung về với song thân rồi sớm ngày xuất giá, cơ hội tốt vậy tỉ cũng mừng thay muội, nhưng còn nếu muốn trở lại đây tỉ cùng Tương Nhi, Thạnh Nhi nhất định chẳng chối từ! Còn nghe muội đi đêm nên tỉ chuẩn bị chút tư trang, y phục cho muội rồi, đi đường bình an, có việc nhớ gửi tín chỉ cho tỉ. Bảo trọng!''
*Chú thích: Tín chỉ: giấy làm tin.
Đọc đến đây, sóng mắt Ngư Nhi đã ứ lệ, tỉ tỉ lúc nào cũng quan tâm đến nàng, việc gì cũng chu toàn đến vậy...nhưng sao có thể cả tin như thế cơ chứ! Chính nhân quân tử? Đi đêm? Nực cười! Rõ ràng là tên biến thái đó sợ nàng cự tuyệt nên phái người ''ban phát'' cho nàng nguyên một nhát chính gáy rồi lôi đi đây mà!
Thực không còn gì để nói, hắn là gì mà dám thay nàng quyết định mọi chuyện, lại còn đem lời dụ hoặc lừa Thiên Bình tỉ mắc bẫy, chẳng lẽ mục đích là muốn nàng làm công trả oán hay sao?! Nghĩ đến đây nàng càng vạn phần tức tối, đúng là nghiệt duyên mà, cuộc sống của nàng đã đầy rẫy gian truân rồi, sao lão thiên lại vô tâm tới mức đặt viên sơn thạch hình nhân đáng ghét này chắn ngang thanh xuân nàng cơ chứ. Liền đó, Ngư Nhi cơ hồ chỉ muốn xé tan tiện điều can của tên biến thái bất nhân ấy, nhưng tính hiếu kì cuối cùng cũng đã đánh bại tư tâm, nàng vội mở bao can ra với ánh mắt như bị hỏa thiêu, nộ khí vô cùng cao.
''Ngư cô nương, xem ra bổn vương không cần phải nhiều lời về lí do cô nương ở đây thêm nữa. Cô nương có một ngày để cùng Diêu Mẫn đi một vòng xem bổn phủ, hôm sau Diêu Mẫn sẽ dựa vào năng lực của cô nương mà tùy ý phân phó. Đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, Cao Vương phủ không phải nơi muốn đến là đến, muốn đi là đi đâu! Một lời cuối bổn vương muốn dành cho cô nương: Ân huệ ngày hôm đó bổn vương nhất định đền đáp đầy đủ!''
Vừa lướt mắt trên những hàng chữ, Ngư Nhi vừa ''hỏa khí công tâm'' mà nghiến răng ken két, sao hắn có thể tùy ý sắp đặt toàn bộ động thái của nàng nguyên một ngày cơ chứ, đến một khắc bình thản cũng không chừa. Đoạn, nàng không nhịn được mà dùng lực xé tan tiện điều can trên tay. Loạn rồi! Loạn cả rồi!
Còn ai trong cung không biết đến đại danh tính của Cao Vương?! Nàng tất nhiên chẳng phải ngoại lệ, theo lời của mấy vị trưởng thị nữ thì Cao Vương chính là Nhị Vương Gia cao cao tại thượng, là hoàng đệ chính huyết của Bạch Long Đế, thân mẫu họ Hạ, vốn chỉ là một phi tần nhỏ bé qui hàng lục, thất phẩm không đáng nhắc tới nhưng sau khi Cao Vương được phong Tể Tướng, bà cũng theo đó được Bạch Long Đế vượt phẩm lên làm Chính nhị phẩm Hạ Tu Viên Tiền triều, đây coi như cũng là ăn ở tích đức, cuối cùng được nhờ nhi tử cả.
*Chú thích: Tu Viên: một trong những danh chức trong hậu cung dành cho phi tần đạt nhị phẩm.
Còn Cao Vương thì thực không còn gì để bàn, thiên sinh đã bất phàm, từ diện mạo đến tư chất đều hơn người, từ khi làm Tể Tướng đã trở thành cánh tay đắc lực của Hoàng đế, không ngừng đưa giang sơn Bạch Quốc lên đà cường thịnh, vượt xa những triều đại trước. Một nhân vật như vậy tuyệt không tầm thường.
Lại nghĩ về lúc Ngư Nhi nàng cả gan loạn ngôn, một mực đổ hắn là Thái Giám, lại còn chẳng biết điều mà cho hắn ngay một khấc chính giữa...đau đến thiên địa đảo lộn. Phen này nàng nhất định không mất mạng cũng sẽ bị hành hạ tới sinh tử bất phân! Có lẽ khả năng thứ hai đích thị là đây!
Nghĩ tới đây, Ngư Nhi không tránh khỏi bất giác cười khổ, Cao Vương kia chính nhân quân tử sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt vậy mà ''đuổi cùng giết tận'', một mực dày vò nàng, lại còn lên hoạch định rõ ràng nữa chứ?! Nhưng...rõ ràng là hắn gây sự, nạt nộ nàng trước, nàng cũng chỉ là vạn bất đắc...dĩ thôi!
Sau một hồi bất an đứng ngồi không yên, Ngư Nhi cuối cùng đã lấy lại lý trí. Phải, nàng căn bản không phải hạng tham sống sợ chết, sẵn sàng cúi đầu trước cường uy, vậy nên càng không thể dễ dàng khuất phục! Là tên Cao Vương đó khiêu khích nàng trước, tự ý đưa nàng rời khỏi Trùng Thảo Cung cũng là hắn, nên nàng dẫu có phản kháng âu cũng là chuyện thường tình. Muốn đấu với nàng? Vậy nàng sẽ không khách sáo quyết đại trận phân thắng bại với hắn!
Ý nghĩ ấy nghiễm nhiên xua tan mệt mỏi trong nàng, Ngư Nhi lập tức phấn chấn tinh thần, chủ động ra ngoài tìm Diêu Mẫn, nàng nhất định phải được phân vào vị trí ở gần hắn nhất!
...Cam Lộ Điện...
''Kết, theo đệ bản tấu này trẫm nên xử lí sao cho phải?''
Thiên Yết sau buổi triều sớm vất vả với đống tấu sớ chất đầy, cuối cùng cũng chỉ còn lại vài bản, thế nên tiện tay giao phó cho Ma Kết, còn mình thì thư thả tựa người vào Long Sàng nghỉ ngơi, đôi mắt sắc lạnh dần khép lại khiến khuôn mặt hắn so với trước càng bội phần anh tuấn cùng ôn nhu hiếm thấy.
''Hiền đệ thiết nghĩ, lũ lụt ở Ngạn Giang nên sớm được giải quyết, dù sao đây cũng là địa thế trọng yếu phát triển, không nên để ảnh hưởng đời sống bá tính hai bờ Ngạn Giang. Vẫn là điều Quận thú Giang Châu Hà Phong- Hà Đại Nhân đi một chuyến thì hơn!''
Ma Kết đưa mắt xem một lượt bản tấu rồi chợt mỉm cười, vấn đề này với hắn không hề khó nên không cần nghĩ ngợi liền đưa ra kế sách. Như chợt nhớ ra điều gì, hắn giương ánh mắt nghiêm nghị ẩn hiện vài phần vui vẻ về phía Thiên Yết mà rằng.
''Nhắc đến lại nhớ, dạo này trông bệ hạ có điều mỏi mệt, vẫn là nên di giá tới Hậu cung vài lần thì hơn, nếu không ảnh hưởng đến long thể thì thực bất hảo''
Nghe vậy, đôi mắt thâm sâu khó lường của Thiên Yết lại một lần nữa mở ra, mi tâm hắn khẽ co lại rồi giãn ra đầy thâm trầm, hiền đệ này của hắn đúng là thích lo chuyện bao đồng! Suốt ngày rảnh rang nhận ủy thác của mấy vị đại thần mà giới thiệu vài cung phi cho hắn, lo hắn lâu ngày không gần nữ sắc thì sẽ đổ bệnh hay sao? Đoạn, hắn chậm rãi lên tiếng, điệu bộ bất cần lại có phần lười biếng.
''Nói! Lần này là nhận ủy thác của vị đại thần nào nữa?''
''Đúng là hiểu đệ chỉ có huynh, Hà Đại Nhân ban nãy đệ nhắc tới đích thực có một tiểu nữ dung mạo hơn người, hiện đang tại vị trong Hậu cung, tên Hà Ngọc Phu. Dẫu sao thì Hà gia cũng tương đối có thế lực trong triều, lại nhất mực trung thành, huynh xem...''
Ma Kết bất giác nhìn Thiên Yết mà bật cười, đến xưng hô cũng trở nên thân thiết hơn, xem ra hắn rất biết phân biệt chuyện công tư. Yết ca trong tiềm thức của hắn chính là kiểu lạnh lùng mà khô khan đến cùng cực, cả ngày chỉ biết đến việc triều chính cũng như vấn đề ngoài biên cương, còn Hậu Cung thì lại để đó không màng, dẫu cho Hoàng tổ mẫu cùng Thái hậu có ra sức nạp phi thế nào Yết ca cũng chẳng mảy may để tâm, may lắm thì cũng chỉ sủng ái được vài ba người nhưng chỉ được một thời gian ngắn rồi thôi, nữ nhân có thể trụ lại được lâu nhất xem ra cũng chỉ có Lưu Qúi Phi.
Đúng là, sẵn có cuộc sống mà nhiều kẻ ước muốn lại chẳng biết hưởng, Ma Kết hắn cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ bị Thái Hậu lôi ra nhắc nhở liên miên về việc ra sức trợ giúp Hoàng huynh vấn đề khó nói này thôi. Thực phiền hà hết mức, trông hắn từ đầu đến chân có giống bà mai không chứ?!
Chợt, Ma Kết cảm thấy trong người có chút lành lạnh, theo đó mà giật mình hắt hơi vài tiếng, rõ ràng tình trạng sức khỏe vẫn bình thường, sao tự nhiên lại...Có kẻ nhắc đến hắn?!
''Được rồi! Trẫm sẽ đáp ứng đệ lần này, sẽ không có lần sau đâu! Mà sức khỏe không ổn thì triệu ngự y xem bệnh đi, Tể Tướng thì không thể cáo bệnh đâu đó!''
Thiên Yết vừa nhận thấy Ma Kết có điểm bất thường liền ra chiều lo lắng, cũng chẳng biết là vì lí gì mà nghiễm nhiên hắn nhận lời việc mà bản thân cho là vô cùng phù phiếm, lại còn lên giọng bằng những lời lạnh lùng hết sức! Không biết trên thế gian này còn huynh trưởng nàonhư hắn không nữa.
Ma Kết đương nhiên hiểu được tấm lòng của Thiên Yết sau những lời khô khan không chút linh hoạt nên càng thêm cảm kích. Những hồ nghi nhỏ nhặt đó bỗng nhiên quên sạch màchẳng lường trước được những việc mà mình sắp phải tiếp nhận không bao lâu....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro