Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11


Tiếng còi xe cứu thương vang lên inh ỏi, phá tan không gian tĩnh lặng của buổi chiều. Cự Giải đứng ở khu hành lang bệnh viện, ánh mắt bình thản nhìn về phía đội y tế đang đẩy một bệnh nhân vừa được đưa tới. Cô không cần đến gần cũng nhận ra đó là Hàn Song Tử.

Ánh sáng đèn mổ phản chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của anh. Một vết thương ngay bên hông đang không ngừng rỉ máu qua lớp băng gạc. Đằng sau, bà Hàn và vài người trong gia đình gấp gáp bước theo, sắc mặt đầy căng thẳng.

- Nhanh lên! Bệnh nhân đang mất máu quá nhiều! - Một bác sĩ hét lớn.

Cự Giải chỉ đứng lặng im tại chỗ, ánh mắt dõi theo từng chuyển động. Cô không có ý định chen vào giữa tình huống hỗn loạn, nhưng trong lòng không khỏi tự hỏi tại sao tình tiết này lại xuất hiện quá nhanh.

Đúng lúc đó, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Tịnh Hiểu, trong bộ áo blouse trắng chỉnh tề, sải bước nhanh tới khu vực cấp cứu. Cô liếc nhìn bảng thông tin bệnh nhân, đôi mắt sáng lên vẻ nghiêm túc:

- Chuẩn bị phòng mổ ngay. Đây là trường hợp nguy cấp!

Cự Giải từ xa quan sát, khóe môi khẽ nhếch lên. Dù cô không có cảm xúc đặc biệt dành cho Hàn Song Tử, nhưng việc anh ta bất ngờ gặp chuyện lại khiến cô thấy tình tiết này như một lời cảnh báo ngầm từ thế giới này.

Hai tiếng sau, cánh cửa phòng mổ mở ra. Tịnh Hiểu bước ra, gương mặt lấm tấm mồ hôi nhưng ánh mắt ánh lên sự tự tin:

- Ca phẫu thuật thành công. Vết thương đã được xử lý, nhưng cần theo dõi thêm.

Bà Hàn thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm lời cảm tạ không ngớt.

Cự Giải đứng dựa vào tường, ánh mắt lặng lẽ dừng trên Tịnh Hiểu. Cô không quan tâm đến lời cảm kích của bà Hàn, chỉ chăm chú quan sát nữ bác sĩ này. Có điều gì đó ở Tịnh Hiểu khiến cô cảm thấy lạ lùng. Một cảm giác không thể gọi tên.

Cùng lúc đó, Tịnh Hiểu quay sang nhìn cô, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. Có vẻ như cô đã nhận ra sự hiện diện của Cự Giải từ lúc nào. Hai ánh mắt giao nhau trong tích tắc. Cự Giải không tránh né, chỉ khẽ nghiêng đầu như một lời chào nhã nhặn rồi quay lưng bước đi.

Hàn Song Tử vẫn đang bất tỉnh trên giường bệnh, nhưng bầu không khí xung quanh anh ta đã trở nên khác đi.

Cự Giải bước ra khỏi khu cấp cứu, đôi tay khoanh trước ngực. Trong đầu cô, những hình ảnh chớp nhoáng vừa rồi hiện lên như một cuốn phim tua nhanh. Hàn Song Tử trúng đạn, Tịnh Hiểu phẫu thuật cho anh ta, còn cô... lại chỉ đứng ngoài như một khán giả.

Cô không phải kiểu người thích xen vào chuyện của người khác, đặc biệt là khi nó chẳng mang lại lợi ích gì cho cô. Tuy vậy, cảm giác khó chịu mơ hồ cứ âm ỉ trong lòng.

"Chuyện này quá nhanh," cô lẩm bẩm. "Cứ như ai đó đang cố gắng thúc đẩy cốt truyện tiến triển."

Đang chìm trong dòng suy nghĩ, cô bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ phía hành lang. Ngẩng đầu lên, Cự Giải bắt gặp bóng dáng quen thuộc của Tịnh Hiểu đang tiến lại gần.

- Tôi chỉ muốn hỏi cô về mối quan hệ với bệnh nhân Hàn Song Tử. Tôi nghe nói cô là người nhà Hàn gia?

Câu hỏi bất ngờ khiến Cự Giải hơi ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ mặt không biểu cảm.

- Tôi chỉ là người làm việc cho gia đình họ. Không có quan hệ gì đặc biệt.

Tịnh Hiểu khẽ nhíu mày, dường như đang cân nhắc điều gì đó. Ánh mắt cô liếc nhìn Cự Giải, như muốn đọc thấu nội tâm của cô gái trẻ trước mặt.

- Vậy à... - Tịnh Hiểu mỉm cười nhạt. - Nếu em không phiền, có thể giúp chị chuyển lời cho gia đình bệnh nhân. Anh ta cần nghỉ ngơi tuyệt đối trong vòng 48 giờ tới."l

Cự Giải hơi nghiêng đầu, như thể không chắc mình có hứng thú với việc làm người đưa tin hay không. Nhưng cuối cùng cô vẫn đáp gọn:

- Được.

Khi Tịnh Hiểu rời đi, Cự Giải đứng yên tại chỗ một lúc lâu. Cô không thích cảm giác bị người khác dò xét, đặc biệt là khi nó đến từ một nhân vật quan trọng như nữ chính.

- Ánh mắt cô ta... không đơn giản chỉ là quan tâm đến bệnh nhân - Cự Giải nghĩ thầm.

Tại phòng hồi sức, Hàn Song Tử vẫn còn bất tỉnh, nhưng nhịp tim đã ổn định hơn. Bà Hàn ngồi bên cạnh giường, đôi mắt đỏ hoe vì lo lắng và mệt mỏi.

Cự Giải đẩy cửa bước vào, giọng nói nhẹ như gió:

- Bác sĩ nói anh ta cần nghỉ ngơi tuyệt đối trong 48 giờ tới.

Bà Hàn ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ rõ sự mệt mỏi.

- Cảm ơn con.

Cự Giải mỉm cười nhạt, nhưng không đáp. Cô đặt tệp giấy tờ vừa nhận từ bác sĩ lên bàn, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng.

Trước khi khép cửa lại, ánh mắt cô vô thức lướt qua khuôn mặt tái nhợt của Hàn Song Tử. Dù không muốn thừa nhận, nhưng nhìn anh ta trong tình trạng thế này lại khiến cô thấy khó chịu.

"Đừng chết," cô thì thầm, gần như không nghe thấy chính giọng mình.

Cánh cửa đóng lại, ngăn cách cô với không gian bên trong. Nhưng cảm giác kỳ lạ trong lòng Cự Giải vẫn không hề biến mất.

Tịnh Hiểu rời khỏi khu cấp cứu, bước chân chậm rãi dọc hành lang dài. Những ánh đèn huỳnh quang sáng lạnh trên đầu như khiến không gian càng thêm tĩnh lặng.

Cô dừng lại bên khung cửa sổ lớn ở cuối hành lang, đôi tay siết nhẹ thành lan can. Hơi thở phả ra nhè nhẹ trong không khí, nhưng tâm trí cô lại như một dòng sông cuộn chảy.

Hàn Song Tử.

Cái tên này, cô đã nghĩ mình không còn bận tâm đến nữa. Bao nhiêu năm rồi? Cô không còn nhớ chính xác, nhưng những ký ức tuổi học trò ấy vẫn hiện về mỗi khi cô không ngờ tới.

Anh là một cậu thiếu niên kiêu ngạo, phong lưu, luôn có cách để khiến người khác chú ý đến mình. Ngày đó, anh không thiếu những cô gái vây quanh, nhưng lại đặc biệt dành cho cô một sự quan tâm mà cô không bao giờ quên.

Đó không phải tình yêu. Không, cô biết rõ. Đối với anh, mọi thứ chỉ như một trò đùa. Những lời nói ngọt ngào, những cái nắm tay lén lút trong góc sân trường, thậm chí là lời hứa mơ hồ về một tương lai. Tất cả chỉ là những cơn gió thoảng qua.

- Chị à, chị nghĩ gì mà trầm ngâm thế?

Giọng của một y tá đứng gần đó khiến Tịnh Hiểu giật mình. Cô quay lại, nở một nụ cười nhạt:

- Không có gì. Chỉ là... một ca phẫu thuật khiến tôi suy nghĩ chút thôi.

Người y tá gật đầu, không nghi ngờ gì thêm, rồi quay đi. Tịnh Hiểu đứng đó thêm một lúc, ánh mắt nhìn ra xa, nơi những tòa nhà của thành phố ngập tràn ánh đèn.

Cô không biết mình đang cảm thấy gì. Có phải là tiếc nuối? Hay chỉ đơn giản là sự ngạc nhiên khi quá khứ đột ngột hiện về?

Trong phòng hồi sức, Hàn Song Tử vẫn đang bất tỉnh. Bàn tay anh khẽ động đậy, như muốn nắm lấy thứ gì đó nhưng không thành.

Ở hành lang bên ngoài, Cự Giải đứng tựa vào tường, ánh mắt hướng về phía căn phòng nơi Hàn Song Tử nằm. Cô không biết giữa anh và Tịnh Hiểu có mối quan hệ gì, nhưng sự lặng lẽ xen lẫn chút phức tạp trên gương mặt Tịnh Hiểu khi nãy đã để lại một dấu hỏi lớn trong lòng cô.

Không phải tò mò, càng không phải ganh ghét. Cự Giải chỉ đơn thuần ghi nhận điều đó, như cách cô vẫn luôn làm: quan sát, phân tích và giữ tất cả trong lòng.

Sau một hồi trầm ngâm, cô rời khỏi hành lang, để lại không gian tĩnh lặng bao trùm lên toàn bộ khu vực.

----------

Thiên Yết đang đứng bên cạnh chiếc xe hỏng của mình, tay cầm điện thoại gọi cứu hộ. Cô không ngừng nhìn đồng hồ, lòng đã đầy bực bội. Thì đúng lúc đó, một chiếc xe sang trọng lướt qua, dừng lại ngay bên cạnh.

Lãnh Kim Ngưu bước xuống xe, ánh mắt lướt qua Thiên Yết với vẻ tò mò. Anh mỉm cười, bước về phía cô, ánh mắt có chút ý vị.

- Xe cô sao rồi? - Anh hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng như thể đang thăm dò.

Thiên Yết liếc anh một cái rồi quay lại với chiếc xe.

- Xe hỏng thôi. Cảm ơn anh đã quan tâm - cô đáp, giọng pha chút mỉa mai.

Lãnh Kim Ngưu không để ý đến sự châm chọc trong lời nói, anh tiếp tục tiến gần.

-Hỏng xe giữa đường, thật là một tình huống khó xử đấy. May là tôi đi qua đây. Không thì cô sẽ phải đứng ở đây cả đêm mất.

- Đúng vậy, may mắn quá - Thiên Yết đáp lại, giọng đậm chất châm biếm. - Cảm ơn anh đã kịp thời xuất hiện.

Lãnh Kim Ngưu vẫn đứng đó, vẻ mặt không thay đổi, nhưng đôi mắt anh lại sáng lên vẻ thích thú.

- Có cần tôi giúp không? Hay cô chỉ muốn tôi đứng nhìn từ xa?

- Anh giúp gì được? - Thiên Yết nhướn mày, vẻ mặt tinh nghịch. - Anh cũng đâu phải thợ sửa xe đâu nhỉ?

Lãnh Kim Ngưu nhún vai, nụ cười trên môi đầy lả lơi.

- Tôi không phải thợ sửa xe, nhưng tôi biết cách làm cho thời gian trôi qua nhanh hơn.

Thiên Yết không ngừng nhìn anh, tựa như đang chờ đợi một câu nói tiếp theo.

- Ồ, vậy anh định làm gì? Mời tôi đi uống rượu à? -  cô hỏi, vẻ mặt có chút tò mò nhưng cũng không thiếu phần đùa cợt.

- Không hẳn - Lãnh Kim Ngưu đáp, nụ cười lấp lánh. - Nhưng tôi nghĩ, nếu cô đã phải đợi ở đây, chúng ta có thể tìm cách khiến thời gian trôi qua nhanh hơn. Một ly rượu chẳng làm hại ai.

Thiên Yết hơi nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh như vừa bắt được một cơ hội thú vị.

- Một ly rượu? Vậy anh nghĩ tôi là loại người dễ dàng bị lôi kéo như vậy sao?

Lãnh Kim Ngưu cười khẽ, không đáp ngay. Anh chỉ nhún vai, vẻ mặt như thể biết trước Thiên Yết sẽ không từ chối.

- Có thể. Hoặc cũng có thể cô chỉ đang tìm cách để thoát khỏi cái nóng của chiếc xe này thôi.

Cô nhìn anh chằm chằm, môi nhếch lên một chút, như thể đang nghĩ ngợi.

- Vậy nếu tôi từ chối thì sao? Anh sẽ lại biến mất như một cơn gió?

Lãnh Kim Ngưu không vội đáp, chỉ bước lại gần thêm một bước, khoảng cách giữa hai người như càng lúc càng nhỏ.

- Tôi không dễ biến mất, Châu tổng. Nhưng tôi cũng không ép buộc ai.

Thiên Yết nở nụ cười đầy ẩn ý. - Vậy anh sẽ chờ tôi quyết định sao?

Lãnh Kim Ngưu mỉm cười, ánh mắt nửa đùa nửa thật. - Tôi không chờ đợi, tôi chỉ để cô lựa chọn.

Quán bar mang phong cách cổ điển với ánh sáng vàng dịu nhẹ, mùi hương gỗ sồi thoang thoảng cùng tiếng nhạc jazz vang lên nhè nhẹ. Thiên Yết ngồi đối diện Lãnh Kim Ngưu, ánh mắt cô thoáng chút nghi ngờ.

- Anh đúng là người có gu, nhưng tôi không nghĩ mình hợp với những nơi thế này. – Cô khẽ nhấc ly whiskey, ánh mắt liếc qua anh đầy vẻ trêu chọc.

Lãnh Kim Ngưu chống tay lên bàn, nghiêng người lại gần, tạo cảm giác khoảng cách giữa hai người trở nên mập mờ.

– Tôi chỉ muốn biết liệu cô có thể tự nhiên một chút hay không. Hay lúc nào cô cũng phải đề phòng người khác như vậy?

Thiên Yết khẽ cười, nhưng nụ cười đó không chạm tới mắt.

– Trong giới kinh doanh, chẳng phải luôn phải đề phòng mọi thứ sao?

– Thế thì chán thật. – Anh nhấp một ngụm rượu, giọng nói thấp trầm như đang cố ý mời gọi. – Tôi cứ nghĩ, với một người như cô, ngoài công việc cũng phải có chút thú vị.

– Có lẽ tôi không thú vị bằng những cô gái mà anh quen. – Cô đáp, ngả người dựa vào ghế, ánh mắt đầy vẻ hờ hững.

Lãnh Kim Ngưu bật cười, nụ cười khiến khóe môi anh khẽ nhếch lên đầy mê hoặc.

– Cô đúng là rất biết cách khiêu khích, nhưng đừng quên ai đang mời rượu ai.

Không khí giữa hai người ngày càng trở nên mập mờ, lời nói của họ như từng mũi kim mềm mại nhưng sắc bén, chạm vào nhau đầy ẩn ý. Ly rượu cứ vơi dần, nhưng ánh mắt của họ thì chẳng hề rời đi.

Khi Thiên Yết lơ đãng nhìn về phía sàn nhảy, Lãnh Kim Ngưu đứng dậy.

– Tôi đi vệ sinh một lát. Cô ở đây, đừng gây chuyện.

– Chuyện gì? – Cô hỏi, ánh mắt ngước lên như muốn thách thức.

– Gây chuyện với trái tim tôi chẳng hạn. – Anh nói nhẹ như không, rồi quay lưng rời đi, để lại Thiên Yết ngồi đó với vẻ mặt vừa bất ngờ vừa khó hiểu.

Cô nhấc ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm. Nhưng khi đang thả hồn theo dòng nhạc, một giọng nói bất ngờ vang lên bên cạnh.

– Chào cô.

Thiên Yết ngước nhìn, bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông lạ mặt, nụ cười trên môi anh ta đầy vẻ tự mãn.

– Tôi ngồi đây được chứ?

– Không. – Cô đáp ngay, giọng không chút cảm xúc.

– Đừng lạnh lùng như thế chứ. Một người đẹp như cô đáng lẽ không nên uống rượu một mình.

Thiên Yết đặt ly rượu xuống, đôi mắt thoáng chút không hài lòng.

– Tôi không nghĩ mình cần sự quan tâm của anh.

Người đàn ông vẫn không chịu từ bỏ, thậm chí còn ngồi xuống ghế bên cạnh cô.

– Một ly rượu thôi. Tôi hứa sẽ không làm phiền cô nữa.

Khi Thiên Yết định đứng dậy thì một bàn tay mạnh mẽ đặt lên vai người đàn ông kia, kéo anh ta giật lùi lại. Lãnh Kim Ngưu đã trở lại, ánh mắt anh lạnh băng, giọng nói thấp nhưng đầy uy lực.

– Anh không nghe cô ấy nói rõ sao?

Người đàn ông quay lại, định cãi, nhưng ánh mắt sắc bén của Lãnh Kim Ngưu khiến anh ta lập tức im lặng.

– Đừng xen vào chuyện của tôi. – Người kia cố cãi lại, nhưng chưa dứt câu, một cú đấm đã đáp thẳng vào mặt anh ta.

Cả quán bar náo động, mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ. Thiên Yết kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, cô lập tức đứng dậy kéo tay Lãnh Kim Ngưu.

– Anh làm gì vậy? Anh bị điên rồi sao?

Lãnh Kim Ngưu quay lại, ánh mắt vẫn còn đầy lửa giận.

– Hắn dám làm phiền cô.

– Và anh nghĩ mình có quyền gì để hành xử như vậy? – Giọng cô sắc lạnh, ánh mắt ánh lên sự tức giận.

Không để anh đáp, Thiên Yết bất ngờ giơ tay tát mạnh vào mặt anh, tiếng tát vang lên trong không gian yên lặng.

– Tôi không cần anh xen vào đời sống của tôi. Và tôi càng không cần một người đàn ông hành xử như kẻ côn đồ.

Cô quay lưng bỏ đi, bóng dáng cô khuất dần giữa dòng người.

Lãnh Kim Ngưu đứng sững tại chỗ, bàn tay vô thức chạm vào má, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

– Lãnh tổng, ngài không sao chứ? – Trợ lý của anh bước tới, nhanh chóng kiểm tra tình hình.

Nhưng Lãnh Kim Ngưu không trả lời, ánh mắt anh vẫn dõi theo hướng Thiên Yết rời đi, lòng ngập tràn cảm giác trống rỗng và lạ lẫm.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro