Chap 32
~..* Rainbow - Devil Angel *..~
"Hạnh phúc thường đẩy bạn tới ngã tư lựa chọn
khi trong lòng bạn mơ hồ, mâu thuẩn và tranh đấu
sao còn đứng chôn chân mà buồn bã ưu sầu
chi bằng tiến lên phía trước, mỉm cười vẫy tay
dấu chân tương lai còn chờ phía trước
nhất định chúng ta sẽ hội ngộ ở ngã tư tiếp theo..."
OoO chap 32 OoO
"Nỗi lòng mang tên Hoàng Kim Ngưu"
- Ngưu Nhi, lại đây với mẹ, phụ mẹ cắm hoa nhé cục cưng dễ thương...
Người đàn ông cao lớn với đôi vai rộng vững chắc bế cô lên khỏi mặt đất, hôn lên đôi bờ má trắng hồng mỉm cười tươi hơn ánh sáng mặt trời chiếu rọi. Nhìn người phụ nữ trung niên khuôn mặt đầy đặng như ánh trăng ngày rằm, đặt cô gái nhỏ nghịch nghợm chạy nhảy lung tung vào lòng người phụ nữ ấy
Cô bé đứng thẳng dậy, cứ chu môi, nhặt hết cành sen này đến cành sen khác chạy lon ton về phía chiếc bình xứ chạm khắc tuyệt đẹp theo kiểu kiến trúc nỗi tiếng nước Pháp trước thế kỉ 18
- Uyển Ngưu không chịu nga, cha phải chơi với Ngưu cơ, mẹ ơi... cha phải chơi với Ngưu Ngưu
- Ngoan nào, con phải yên lặng để cha còn làm việc nữa... cha sẽ làm ra món đồ chơi mới cho "công chúa Uyển Ngưu" chơi chịu không?
- A thích quá mẹ ơi, con sắp có trò mới để chơi rồi, có phải giống mấy cái ám hiệu mẹ dạy Ngưu Ngưu học cách giải và sử dụng hông mẹ?
- ừm, chỉ cần Ngưu Ngưu ngoan sử dụng thành thục những gì mẹ dạy và cắm thật đẹp những bông sen này vào bình. Khi nào xong, cha Hoàng Kỳ sẽ dạy cho con cách chơi trò chơi mới cha sắp hoàn thành, đảm bảo còn tuyệt hơn những gì từ trước tới giờ con thấy và vẫn được chơi
- Woa, thích quá hihi, hôn cha Hoàng Kỳ đẹp trai nhất quả đất một cái, hôn mẹ Điệp Uyển xinh đẹp nhất trần gian một cái. Ngưu Nhi hứa sẽ học hết các ký hiệu trò chơi mật mã mẹ đã dạy và cắm thật đẹp bình hoa sen để tặng cha
.
.
.
- ưm, ưm...
- Bảo bối của cha, nghe cha nói, con phải tuyệt đối im lặng. Dù bên ngoài có chuyện gì xảy ra con cũng không được lên tiếng hoặc chạy ra ngoài rõ chưa. Hãy nhớ cha yêu con rất nhiều bảo bối nhỏ bé...
- Cha, cha đi đâu thế?
Bên ngoài sấm chớp rất nhiều, mưa càng lúc càng nặng hạt và trời ngày càng tối. Cha cô định đi đâu ư? đôi tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo màu đen cha vẫn thường mặc, cô muốn níu kéo cha lại, không muốn cha cô rời khỏi đây. Nhìn ra phía cửa sổ, tiếng nước mưa gió thổi ầm ầm va vào kính, ngước đôi mắt tròn xoe, trong sáng to hết cỡ
- Bảo bối lại hư không nghe lời cha đúng chứ?
- Không, công chúa Uyển Ngưu, bảo bối của cha luôn luôn ngoan và nghe lời cha Hoàng Kỳ đẹp trai
- Hứa với cha, không được rời khỏi căn phòng này... 1 tiếng nữa khi cha không quay lại con phải tự mình đi theo lối mật thất tới nơi an toàn dưới đáy hồ sen khu vườn Kỳ Uyển Ngưu được chứ con yêu
Hôn nhẹ lên vầng trán run lên vì lạnh hay vì con bé biết nó sắp phải xa cha mình mãi mãi. Hoàng Kỳ, một người đàn ông luôn xem vợ và con là nhất, ông nhìn đứa con gái đáng yêu chuẩn bị bước sang 5 tuổi. Con bé còn quá nhỏ, ông muốn bảo bối sẽ được lớn lên bình thường như bao đứa trẻ khác, nhưng ông biết những kẻ thù ở ngoài kia sẽ chẳng bao giờ tha cho gia đình ông... nếu ông không giao ra Rainbow - Devil Angel
Ông muốn nhìn thấy con gái mình lớn lên trở thành một người thiếu nữ tài đức vẹn toàn, ông muốn nhìn thấy con bé cùng người sẽ trở thành chồng nắm tay nhau cùng bước vào lễ đường... và rồi chúng nó sẽ sinh cho ông và vợ ông những đứa cháu thật kháu khỉnh... ông còn muốn được nhìn thấy nhiều thứ hơn nữa.... và mọi thứ đã không còn kịp nữa...giọt nước mặn chát rơi khỏi khóe mắt người đàn ông luôn mạnh mẽ, kiên cường...
- Cha, Ngưu Nhi hứa làm theo lời cha... nhưng cha cũng phải hứa quay lại đón Ngưu Nhi, không được bỏ Ngưu Nhi đó
- ừm, cha sẽ quay lại bảo bối, tình yêu nhỏ bé, thiên thần của cha...
Đặt Kim Ngưu xuống giường, đôi bàn tay nhỏ bé từ từ tuột ra khỏi đôi bàn tay to lớn nắm thật chặt. Ông quay đi, dấu nhẹ những giọt nước cứ thi nhau trào ra, ông muốn con bé luôn mãi ghi nhớ một người cha "đẹp trai nhất quả đất". Mỗi bước đi ra khỏi phòng như hàng ngàn mũi tên bắn vào trái tim ông, ông muốn quay lại ôm con bé vào lòng không bao giờ buông...
- "XIN LỖI BẢO BỐI UYỂN NGƯU CỦA CHA, TẠM BIỆT CON"
Những lời nói như muốn hét thật to ra khỏi thanh quản nhưng rồi ông cũng cố gắng nuốt chúng vô tận cùng nỗi đau đớn
Rầm
Tiếng cửa đóng lại mang bao nỗi hụt hẫn trong lòng Kim Ngưu dâng lên, cha cô rất lạ, cha cô khóc... cô chắc chắn điều đó, giọt nước mắt khi cha cô ôm cô vào lòng vẫn còn vương trên cánh tay nhỏ bé... Kim Ngưu bước chầm chậm xuống giường về phía cửa sổ, cố gắng nhìn bao quát hết mọi thứ xung quanh căn biệt thự Rainbow... màu đỏ của máu hòa chung những giọt nước tí tách rơi vỡ òa xuống mặt đất... nhiều người nằm ngỗn ngang rãi rác ngoài kia, lạ có quen có...
Bịch bịch cạch
Tiếng cửa phòng Kim Ngưu bật mở, cô chỉ biết đứng yên như không tin những gì mình nhìn thấy bên ngoài , tiếng trống nơi lồng ngực cứ đập liên hồi theo tiếng bước chân chạy vội vã lên phòng
- Cục cưng, con đâu rồi
Mọi sự hoảng sợ được vỡ òa khi cô nghe âm thanh dịu nhẹ thân quen đến lạ thường. Chạy thật nhanh vào vòng tay ấm áp của người cô gọi là mẹ, Kim Ngưu muốn ôm hết bờ vai rộng lớn của mẹ, ôm thật chặt không bao giờ buông ra... đúng, mọi thứ chỉ là mơ thôi
- Ngoan lắm cục cưng, nào bảo bối của cha mẹ, con hãy nghe thật kỹ những gì mẹ nói...
- KHÔNG, CON KHÔNG MUỐN NGHE... CON CHỈ MUỐN MẸ VÀ CHA
Cô hét thật lớn, nước mắt đã thấm ướt hết vai chiếc áo sau lưng mẹ cô mặc... Kim Ngưu rất sợ, những thứ ngoài kia... họ giết nhau, máu chảy rất nhiều... và cha cô... ông cũng đang ở ngoài ấy hức hức
- Bình tĩnh nghe mẹ nói, con thương mẹ và cha đúng không Ngưu Nhi
Đưa tay lau những giọt nước mắt rơi dài trên má Kim Ngưu, Điệp Uyển biết mọi thứ xảy ra quá nhanh không kịp để con bé có thể hiểu hết chuyện gì đang xảy ra. Bà không còn nhiều thời gian, chồng bà cùng những người chung thành với nhà họ Hoàng đang ở ngoài kia, nhằm kéo dài thời gian cho bà. Rất may mọi thứ điều xong hết cả, giờ bà phải nhanh chóng đưa con bé... cục cưng bảo bối lớn nhất trong cuộc đời của bà và chồng bà đến nơi an toàn. Con bé không thể có chuyện gì xảy ra được... nhất định bảo bối của bà phải sống, không những thế mà còn phải sống thật mạnh khỏe
- Cha mẹ cũng yêu bảo bối Ngưu Ngưu nhất, con hãy đi theo con đường bí mật xuống căn cứ ra ngoài vườn Kỳ Uyển Ngưu. Dù có việc gì khiến con mất đi hết bình tĩnh con cũng tuyệt đối không được rời khỏi nơi đó, cho đến khi nào chú Triệu đến đón con, được không Ngưu Nhi của mẹ?
Bà đặt nụ hôn lên trán Kim Ngưu, kìm nén tất cả nỗi đau nuốt ngược lại vào trong lòng. Ôm thật chặt cục cưng nhỏ bé, vòng tay siết lấy đôi vai run rẩy vì sợ mất đi cái gì đó vô giá... sấm chớp vẫn ầm ầm rớt từng hạt mưa nặng trĩu hơn, tiếng la hét, tiếng kêu thất thanh vang giọng khắp căn nhà... bà biết, mình không còn nhiều thời gian ở bên cạnh con gái yêu quý nữa... thời gian ơi xin hãy ngừng lại, Điệp Uyển xin người...
- Mẹ đừng khóc, Uyển Ngưu nghe lời mẹ... cha mẹ đi cùng con đúng không? Gia đình mình cùng nhau đợi chú Triệu tới, mẹ nhé?
Vướn tay lên lau đi những giọt nước trên mí mắt mẹ cô rơi, sao tim Kim Ngưu lại đập nhanh, cô cảm thấy khó thở vô cùng, đau rất đau
- Ngoan, cha mẹ sẽ luôn bên con... Ngưu à, con phải nhớ giữ thật kỹ 2 mặt sợi dây chuyền. Không được cho ai biết đến sự tồn tại của chúng, phải nhớ... vào mỗi đêm rằm khi vầng trăng sáng chiếu gọi thẳng những đóa sen... nếu hai mảnh ghép nhập lại làm một, cầu vồng sẽ xuất hiện. Đôi cánh tung bay, bầu trời thiên thần, ác quỹ ngự trị... hai hạt ngọc hòa huyện dẫn lối vào thiên đường... khi ấy con sẽ nhìn thấy tất cả tâm huyết cả đời của cha và mẹ, không được để rơi vào tay của những kẻ ham muốn độc ác... bất chấp chữ "TÌNH"
Điệp Uyển nói trong những tiếng nấc nghẹn ngào, bảo bối duy nhất sự kết tinh tình yêu giữa bà và Hoàng Kỳ. Kim Ngưu vốn thừa hưởng được tất cả mọi gen trội cũng như gen lặn từ bà và chồng bà nên con bé rất thông minh.... CHA MẸ XIN LỖI CON THIÊN THẦN NHỎ... HẠNH PHÚC NHÉ CON GÁI YÊU
.
.
.
- MẸ, MẸ...MẸ ƠI, MẸ ƠI... MẸ MỞ CỬA RA, MẸ ƠI... MẸ ĐIỆP UYỂN ĐỪNG RỜI XA CON
- CHA, CHA... CHA ƠI, CHA Ở ĐÂU... CON SỢ... CHA HOÀNG KỲ... MẸ, CHA... ĐỪNG...
Hơ hơ phù phù, hơ hơ hơ
Những tiếng thở dốc, tiếng nấc kìm nén thầm lặng
Trong cơn mê, cô lại mơ... mơ về ngày ấy
Hạnh phúc, tan thương, tiếng cười, nước mắt, hi vọng, niềm tin, nỗi đau...
Tất cả sụp đổ vỏn vẹn trong một ngày...
Hôm đó máu nhuộm theo màn mưa... hình ảnh cha, mẹ cô ngã xuống nhưng vẫn mỉm cười hướng nhìn về phía khu vườn Kỳ Uyển Ngưu
Sấm chớp vang dội cả khắp trời, mọi thứ chìm trong đêm tối...
Tiếng la hét thê lương, thảm thiết... tiếng khóc hòa vào cùng mưa gió
Mọi thứ chỉ như mới hôm qua, chúng hằng sâu len lỏi trong từng giấc ngủ
Tim cô quặn đau từng hồi, như muốn vỡ tung khỏi nơi lòng ngực
Nước mắt Kim Ngưu vẫn chảy, ào ạt không ngừng như cơn mưa ngoài kia
Có những tháng ngày Kim Ngưu muốn theo bóng dáng cha mẹ
Cô muốn đến nơi hạnh phúc như ngày xưa, nơi có gia đình
Cô không muốn mình tỉnh giấc, chỉ muốn chìm sâu mãi vào giấc ngủ
Đôi tay cứ vô thức như một thói quen đưa lên không trung, nó đang tìm kiếm và nắm lấy những đôi bàn tay đã từng thân thuộc, tiếng nói trầm ấm gọi cô là bảo bối, là cục cưng, là tình yêu, là hạnh phúc...
- Cha Hoàng Kỳ đẹp trai nhất quả đất, mẹ Điệp Uyển xinh nhất thế gian... Ngưu Ngưu về rồi, cha mẹ nhớ Ngưu không? Con nhớ cha mẹ nhiều lắm...
Kim Ngưu sau khi thức giấc, cô men theo lối mật thất dẫn tới căn cứ bí mật tới vườn Kỳ Uyển Ngưu... mỗi nơi cô bước qua, hình ảnh cô nhóc 5 tuổi vừa khóc, vừa sợ, vừa run bước từng bước loạng choạng vấp lên vấp xuống. Mỗi lần té xuống cô nhóc lại khóc, và mỗi lần đứng lên bước tiếp là những lần cô nhìn thấy trên màn hình camera một người lại nằm xuống. Những thứ diễn ra phía trên căn biệt thự Rainbow cô điều nhìn thấy hết, chính vì vậy tim cô càng đau... trí óc càng đấu tranh dữ dội chạy ra hay không... kiệt sức không chịu đựng được những gì diễn ra, cô nhóc rất liệm trên bàn phím vi tính... bộ điều khiển trung tâm căn biệt thự, người cô cũng nhuốm màu đỏ như những con người phía trên kia.
Hiện giờ Kim Ngưu đang đứng tại nơi được xem là huyết mạch Rainbow, chỉ cần ở đây cô có thể thấy tất cả mọi vị trí, góc khuất trong căn biệt thự. Nếu con người sống nhờ vào trái tim thì Rainbow cũng có một trái tim để duy trì sự sống
Đặt tay lên tấm ảnh bám đầy bụi trên chiếc bàn toàn thiết bị 4 chiều, phủi đi lớp bụi mờ... hình ảnh 3 con người ôm nhau cười hạnh phúc. Nếu nhìn kỹ, Kim Ngưu hiện tại chính là sự hòa hợp tài tình của đôi nam nữ thiên tài lẫn về sắc...
Con nhớ cái ôm của cha
Con nhớ nụ cười của mẹ
Con nhớ hai tiếng bảo bối của cha
Con nhớ hai tiếng cục cưng của mẹ
Con nhớ hơi ấm của cha
Con nhớ mùi hương của mẹ
Con nhớ... con nhớ hức hức hức
Kim Ngưu khụy hai chân xuống nền đất lạnh giá bao năm qua chưa có hơi ấm quay về, tay cô ôm lấy ngực trái nơi trái tim cô đau liên hồi, cảm giác khó thở không thể nói thành lời... nỗi đau, nỗi nhớ, sự thù hận hòa chung một nhịp. Khuôn mặt xinh rạng ngời thẫm đẫm những giọt nước mặn chát, nơi bầu trời xa kia... cha mẹ có nhìn thấy cô, tay phải đưa lên... Kim Ngưu như muốn nắm lấy tất cả thuộc về kỷ niệm, thuộc về kí ức, thuộc về hạnh phúc và trên hết chúng thuộc về cô.
Người ta thường nói sống phải luôn hướng về hiện tại, nghĩ cho ngày mai và tương lai... nhưng đối với Hoàng Kim Ngưu, quá khứ của 15 năm về trước nó đã quyết định số phận con đường cô phải chọn lựa...
Con chưa một lần hối hận được sinh ra trên đời
Con chưa một lần hối hận làm con của ba
Con chưa một lần hối hận làm con của mẹ
Con chưa một lần hối hận mình là người nhà họ Hoàng
Chưa một lần con hối hận hay hối tiếc về quá khứ... vì Kim Ngưu biết tất cả tình yêu to lớn cha, mẹ đã dành hết cho bảo bối nhỏ bé của người, không ân hận, không oán trách chỉ có niềm hạnh phúc. Hiện tại không có cha tên Hoàng Kỳ, mẹ tên Điệp Uyển... nhưng quá khứ họ luôn bên cô từng giây từng phút
- CHA, MẸ... 2 NGƯỜI VỀ VỚI NGƯU NGƯU RỒI
Bàn tay Kim Ngưu từ từ buông lõng khỏi khoảng không vô định không một điểm tựa, cả người cô ngã xuống, tấm hình cả gia đình luôn nắm chặt không buông. Trước khi đôi mắt Kim Ngưu nhắm lại, cô nhường như đã thấy hai thiên thần với đôi cánh màu trắng dang rộng đôi tay bay đến bên cô. Nụ cười hiền hòa, ánh mắt dịu êm, vòng tay ấm áp... đã rất lâu rồi cô mới nhìn thấy... cha mẹ về bên cô thật rồi... cô mong được gặp lại họ biết nhường nào, không lúc nào cô không nghĩ về cha về mẹ... và giờ họ đã ở bên cạnh Uyển Ngưu thiên thần nhỏ mãi không rời....
CON NHỚ NHÀ MÌNH
CON NHỚ CHA, NHỚ MẸ
VÀ CON NHỚ CẢ CHÀNG GIÓ....
P/s: tự Au cảm thấy chap này hơi có vấn đề... nên quyết định tạm đi ở ẩn tiếp khi nào hết "lười" lại quay trở về *muội Linh Yunki của tỷ ơi... tỷ lười tới năm sau nhoa*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro