Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☆8: Mặt Trăng ✧ Rung Động


↑ ♪: Kazuha Moonlit Breeze ( Koto Version )
📃Trình bày: Beside Bed

Ban đêm luôn được ví là nỗi buồn
Bởi vì con người bắt đầu trở nên mềm yếu
khi chứng kiến nhân loại chìm vào giấc ngủ.

————————————————————
Reng—Reng—Reng

Cuối cùng thì cũng kết thúc một chuỗi ngày đi học vất vả của các học sinh. Những trang giấy trắng tinh như áng mây ở trên trời, vết mực còn chưa khô loay hoay viết từng chữ cái ghép thành từ ngữ thông dụng. Nghe đến tiếng chuông vang lên là các em học sinh đều nhảy dựng lên, hai chân bốn cẳng vứt cây bút và cuốn tập vở vào một xó hộp bàn nào đó rồi chạy biến mất dạng. Học sáu tiết là một hình thức tra tấn cho các học sinh khi phải nhồi thêm các kiến thức của trường phái từng môn học.

Căn phòng lúc đầu còn đầy nhóc hơi thở nhiệt huyết của các học trò quậy quá và tiếng giảng bài êm ái tha thiết của nhà giáo, nay chỉ còn lại dĩ vãng. Còn mỗi duy nhất một cô gái với mái tóc đen nhánh dài tới đầu gối. Bần thần ngồi thẳng tấp ngước nhìn qua khung kính cửa sổ, một ranh giới bên ngoài lấp đầy hoài bão và vui tươi. Hình ảnh phản chiếu lên tấm gương đó, cô gái tóc đen không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào bản thân mình thông qua cửa kính.

'Cảm giác như bản thân đang bị giam cầm chặt chẽ, ở trong một cái lồng không hề có một lối thoát. Cho dù có thấy ánh sáng cứu rỗi ngay ở trước mắt, tưởng chừng như mình có thể chạm vào nó nhưng lại vô hình. Ở ngay trước mắt nhưng lại chẳng thể chạm tới, khoảng cách nhỏ nhất thì vẫn sẽ mãi là khoảng cách. Tương tự như hai đường thẳng song song, bạn đã nghĩ rằng mình chạm vào nó. Hai cá thể con người bình thường không thể chạm vào nhau, chỉ có thể hòa tan làm một mới thật sự được gọi là "chạm" tới nhau.'

'Có thể ví như muối và đường, bạn sẽ chẳng bao giờ phân biệt được sự khác biệt. Khi đó mới thật sự "chạm" tới nhau. Vậy nên để có thể hiểu được một người, bạn thật sự cần hòa làm một cùng với người đó. Cảm nhận hơi thở của người đó và con tim luôn đập không ngừng nghỉ. Chỉ khi đó bạn mới biết người đó đang cảm thấy như thế nào và thấu hiểu được nỗi khổ thầm kín của họ.'

- "Cuốn sách này đọc khó hiểu quá, có lẽ mình nên đem trả lại cho thư viện thôi."

Đọc đến trang cuối cùng của quyển sách dày cộp kia, Ma Kết cẩn thận rút ra một tờ giấy nhỏ được kẹp vào nó và viết tên của cô lên trên đó. Điều này sẽ báo hiệu cho cô biết bản thân đã đọc xong cuốn này rồi. Cũng như là nhìn tên của những người đã từng được qua nó. Không biết lý do là gì nhưng cô có một cái sở thích quái dị như vậy. Ma Kết ôm cặp đẩy ghế đứng bật dậy, hai bàn chân từng bước từng bước thanh bình lướt qua từng khối để đến khu thư viện trường.

Theo như cô để ý thì ít khi có người đến thư viện của trường lắm. Trừ khi có người muốn tìm tài liệu, không gian học tập, hoặc đi in giấy thôi chứ chẳng hề có một ai thực sự bỏ thời gian ra đọc hết những đứa con tinh thần của tác giả đã viết ra nó.

Ma Kết ôm chặt cuốn sách mà mỉm cười hiền hậu, rồi đưa nó quay về chỗ cũ trên kệ. Chỉ khi những cuốn sách không có tên hay không có ai đọc thì sẽ bị gọi là "chết". Không thể để cho linh hồn của những cuốn sách này "chết", Ma Kết đã hạ quyết tâm rằng sẽ chăm chỉ đọc hết tất cả cuốn sách ở đây.

- "Bạn học Ma Kết ?"

Giọng nói của nam nhân vang lên khiến Ma Kết hú hồn dựng tóc gáy, thì ra là cậu bạn học Nhân Mã. Chàng trai với mái tóc nâu sữa đang ngồi ở trong thư viện làm bài tập về nhà, trên bàn đầy rẫy cuốn sách dạy nâng cao và công thức. Một người tự do không thích bị gò bó như Nhân Mã mà lại đến đây, chắc hẳn là đang tìm tài liệu để học.

Đúng là một người có ý chí cầu tiến, cô Dê tự hào cúi đầu chào cậu, Nhân Mã ngố mặt cũng bắt chước gập đầu chào ngược lại. Nhận ra bản thân đang làm phiền cậu bạn nên cô giữ im lặng tiếp tục lấy vài cuốn sách dày cộp đem ra quầy để đánh dấu các quyển mà cô sẽ mượn.

Trong thư viện rộng lớn chỉ chứa đựng toàn những cuốn sách được để ngay ngắn ở trên kệ sách. Sợi dây đèn treo màu cam dịu khắp trần nhà, không khí trang trí đầy cành lá xanh tươi. Không những trông đẹp mắt mà còn rất cổ điển, sợi dây leo giả quấn quanh khắp kệ sách mang tới vibe thần tiên. Đem đến sự thoải mái và thư giãn trong đây, có khi đấy là nơi thích hợp để ngủ nữa.

Tránh việc làm phiền cậu bạn học đang tự trau dồi kiến thức, Ma Kết hiểu chuyện ngồi hướng ngược chiều và cách xa anh nhiều nhất có thể. Phong cảnh ánh chiều tà len lói muốn bước vào phân cảnh của bọn họ, mỗi người đều mục đích riêng và cố gắng làm cho họ tỏa sáng nhất. Nhân Mã gãi đầu khó hiểu, trên môi ngậm cây bút chì dâu tây và lật đi lật lại trang giấy tài liệu. Khoảng thời gian yên tĩnh và thư thái, Ma Kết đang chìm đắm trong từng câu chữ bèn bị tiếng động phát ra từ cậu bạn bàn trên làm phiền.

Hơi thở dài mệt mỏi kèm theo tiếng gõ của cây bút chì vang lên từng hồi, Nhân Mã cuối cùng lại nằm sải lên trên bàn. Đôi mắt trong veo vẫn luôn nhìn ngắm cậu bạn học, Ma Kết đột nhiên đứng bật dậy, sắp xếp đồ đạc và ghé qua ngồi ngay chỗ đối diện với Nhân Mã. Trước sự ngỡ ngàng của anh Ngựa, khuôn mặt chợt hiện chút chút màu hồng cam, bị bạn học nhìn thấy bản thân tự học thêm ở đây thật mất mặt.

Chưa kịp ôm đồ chuyển sang chỗ khác, một cuốn tập quen thuộc được đưa ra trước mặt cậu. Nó chỉ có một màu đen thuần, Nhân Mã có chút ngần ngại nhưng cũng nhanh chóng bỏ ngay cái ý định sẽ bỏ chạy. Cậu ngập ngừng nhận lấy quyển vở và tham khảo nó, sau vài phút ngắn ngủi mà đã có thể hiểu hết được phương trình toán mà cô Hàn Trinh mới dạy sáng nay. Quả thực là thần kỳ, các dòng chữ giải nghĩa và ví dụ nắn nót dễ nhìn. Nhân Mã ngay lập tức có thể giải đề trong bài tập về nhà, Ma Kết thì kiên nhẫn nhìn xuống bài giải của cậu bạn học.

- "Câu này cậu phải sửa thành hàm số lẻ bởi vì cái này là hàm số y=sinx."


— —
— — —

- "Cái tên Nhân Mã chết tiệt, dám lấy cái cớ học bài ở thư viện để đổ công việc vào đầu mình."

Kim Ngưu nghiến răng tức tối ôm một đống tài liệu dài hơn nửa cái đầu đem đến văn phòng giáo viên. Cậu vừa bước đi vừa thầm chửi rủa cái tên 'Đầu Trâu Mặt Ngựa' lười biếng kia, cảm thán cái lý do củ phèn và phi thực tế vậy mà ông thầy Nam Anh cũng tin cho bằng được. Cho dù cậu đã cố gắng đưa ra tín hiệu sos* với ổng mà ổng nỡ ngó lơ mình mới cay.

- "Em xin phép ạ."

Cuộc đời như cuộc sống, nó tồi không khác gì nhau hết. Mở ra cánh cửa văn phòng, Kim Ngưu, còn được gọi cái tên khác là chân chạy vặt cho giáo viên, chỉ biết thở dài đem cái đống giấy tờ để ở trên bàn làm việc của thầy Nam Anh. Bắt gặp ngay cô Hàn Trinh cũng đang làm việc rất chăm chỉ, Kim Ngưu mỉm cười càng yêu thương cô giáo của mình hơn. Cùng lúc đó, thầy lại mải mê chấm điểm bài tập hè của lớp năm trước.

- "Cảm ơn em, em có thể về rồi đấy."

Cuối cùng thì cũng xong công việc đi tới đi lui, Kim Ngưu vui sướng dũi thẳng người, tâm trạng tốt liền thấy các giáo viên khác là cúi đầu chào ngay. Nụ cười dần hiện ra, cậu tung tăng chạy nhảy ra ngoài, nhanh chóng lên lầu xách cặp ôm giò chạy về nhà. Tiếng nói chuyện giòn giã vẫn cứ vang lên giữa khu viên trường, đã là gần chiều tối rồi mà vẫn có người ở lại tụ tập vui chơi với bạn bè. Đồng thời người người nhà nhà đã sinh hoạt xong câu lạc bộ và đang ở trên đường quay trở về nhà.

Kim Ngưu bước đi chậm chậm, hưởng thụ thời tiết mát mẻ rười rượi vào thời buổi mà các chuyên gia cho rằng là buồn nhất. Cảm giác thanh thản đến kỳ lạ mà cơn gió mang đến khiến tâm trạng Kim Ngưu như lặng lại. Đi ở trên một đoạn đường hành lang dài chẳng có một bóng người, chỉ có mặt trời đang lặn lẳng lặng ở lại bầu bạn với nhau.

Đang ở lầu tầng trệt, Kim Ngưu bất chợt gặp ngay Nhân Mã và Ma Kết bước ra khỏi khu thư viện công cộng của trường. Bấy giờ anh Trâu mới bất ngờ á khẩu khi Nhân Mã lại thực sự ở trong thư viện, cái tên này trông không giống như là một học sinh ngoan một chút nào. Đúng là không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Kim Ngưu liền phóng bay qua trò chuyện với cả hai.

- "Mày học bài thật à bro ?"

- "Chứ mày nghĩ tao làm gì ? Trốn trong đó để ngủ à ?"

「Chứ còn gì nữa」 Kim Ngưu đã nghĩ như vậy. Bạn bè tốt mới làm quen được vài ngày mà đã nghi ngờ xấu về nhau như vậy là dấu hiệu tốt cho sự khởi đầu của một tình bạn bền lâu. Kim Ngưu lại chẳng hề ăn năn áy náy khi đã nghĩ về bạn học như vậy. Nhân Mã nhăn mặt nhìn khinh Kim Ngưu, anh Trâu thấy vậy liền vui vẻ khoác vai của cậu mà kể vài câu đùa nhạt hơn cả nước lã. Bầu không khí chẳng có chút gượng gạo hay khó chịu khiến Ma Kết bất giác bật cười vui vẻ.

Đi đến một đoạn đường dài, nghe đôi bạn kể chuyện từ thời còn nhỏ cho nhau để có nhiều khái niệm về đối phương hơn. Ma Kết sải bước đi chung và lắng nghe con đường trưởng thành của cả cậu bạn. Trong lòng có chút trống rỗng khi nhận ra bản thân cũng đã từng có một tuổi thơ đẹp như vậy. Ước mơ được quay về khoảng thời gian đó, cô muốn được thay đổi tình tiết đó.
.
.
.
Sau khi chia tay Nhân Mã, trên đoạn đừng hẻo lánh chỉ còn có mỗi Ma Kết và Kim Ngưu đang cùng nhau đi sánh vai.

- "Này, tớ nghe nói trường mình sắp mở kí túc xá đấy."

Ma Kết đang nhìn thẳng đường đi trong bóng tối. Đôi khi có những cây cột đèn chớp nháy liên tục cùng với ánh đèn vàng ấm áp, tiếng cười đùa vui vẻ của những người đồng nghiệp vừa tan ca liền rủ nhau đi nhậu. Ma Kết từ tốn ngước lên nhìn Kim Ngưu cùng với ánh sao ở bên trên bầu trời đêm đen, như thể nguyện làm hình nền để tôn vinh vẻ đẹp ngây thơ của chàng trai trẻ này.

- "Tớ vô tình nghe thấy trong lúc chạy vặt cho thầy Nam Anh."

Kim Ngưu mỉm cười, ngón trỏ tự động gãi trên má, nhìn Ma Kết cứ như cô không tin tưởng thông tin từ anh. Cậu cố gắng lướt mắt sờ huyệt thái dương cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Ma Kết di chuyển góc nhìn xuống dưới đất, đôi mắt dõi theo từng bước chân trên các ô đường đi bộ gập ghềnh mọc ra cỏ lá xanh tươi bao phủ cả đường đi.

- "Vậy cậu có tính ở kí túc xá không ?"

- "Chắc là có, tớ sẽ chứng minh cho ba mẹ thấy rằng tớ có đủ khả năng để tự lập !"

Kim Ngưu cười ngại ngùng nói, hy vọng là Ma Kết không chê cười tình cảnh của anh. Dẫu sao cậu nghĩ rằng bản thân vẫn chưa chuẩn bị để tách ra khỏi gia đình và bắt đầu một cuộc sống một mình. Đáp trả lại câu nói của Kim Ngưu, Ma Kết khẽ cười duyên, nhắc đến ba mẹ thì sắc mặt của cô có chút đượm buồn. Cặp mắt kính rơi nhẹ xuống khóe mũi đang dần cay cay,

- "Tới lượt của cậu đó."

Kim Ngưu và Ma Kết chìm vào sự im lặng, họ bước đi mãi cho đến khi cả hai đi ngang qua một tiệm cửa hàng tiện lợi gần đó. Cậu bèn kéo cô bạn học Ma Kết ghé qua một chút để mua vài món đồ. Ma Kết không hề có một chút phòng bị, từ lúc nào đã cùng Kim Ngưu đứng này trước cửa tiệm tạp hoá. Đợi cho tới khi dự định đặt chân vào, Ma Kết khựng người lại đứng trước cửa hàng mà lưỡng lự bước vô. Mặc cho bao lần Kim Ngưu mời cô, Ma Kết vẫn lắc đầu từ chối.

Kim Ngưu thắc mắc tại sao Ma Kết lại đứng trước cửa mà không vào chung với anh, chẳng lẽ cô đang cảm thấy anh thật phiền phức vì nói nhiều hoặc không đáng tin sao ?! Trời ơi Kim Ngưu ! Mày đã làm cái thá gì mà khiến cho người ta mất niềm tin vào mày thế !

- "Ưm—thực ra tớ không được phép đến cửa hàng tiện lợi."

Ma Kết xấu hổ bèn trốn ra kế bên chỗ chiếc máy bán nước tự động gần cửa hàng. Cô ẩn nấp ở đây vì không muốn Kim Ngưu nhìn thấy bản thân không hợp thời đại, một loại người tối cổ như cô thì có gì thú vị chứ. Nỗi sợ hiện hữu mỗi lần Ma Kết đề cập đến chuyện này với những người khác, những kẻ coi cô là "bạn." Bọn họ đều bắt đầu trở nên chán ghét cô sau khi nghe những lời tâm tư đó. Những người thể loại như cô, không biết gì về bang nhạc, tin tức, làm đẹp và nhiều thứ khác.

Những ký ước xấu lập tức ùa về trong tiềm thức, nhưng vẻ bề ngoài của Ma Kết lại tỏ ra như bản thân đã quen với những thứ như vậy—từ rất lâu rồi. Thế nhưng bên trong thâm tâm của cô thì lại cực kỳ quan tâm đến những lời đồn không hay về mình. Cô hiểu biết bản thân của cô hơn ai hết.

Nhưng bây giờ cô lại lo sợ.

Lo sợ rằng Kim Ngưu cũng sẽ giống như bọn họ.
.
.
.
- "Bạn học Ma Kết này ! T-Tuổi thơ của cậu có thể được gọi là bất hạnh đấy !"

Kim Ngưu bất ngờ sau khi nghe những lời tâm tư đó và bắt đầu nghiêm trọng hoá vấn đề lên. Làm thế nào mà vào thời đại tiên tiến này rồi mà vẫn có người không biết đến mọi thứ xung quanh. Chắc hẳn là cô bạn này có cặp phụ huynh khắt khe và cổ hủ rồi! Thay vì cảm thấy mất hứng thú, Kim Ngưu lại đồng cảm và cởi mở hơn với một lời hứa nhỏ bé mong manh giữa hai người.

- "Để tớ dẫn cậu đi ăn những món mà tớ yêu thích ! Nói trước là ngon cực kỳ luôn đó !"

\ thịch \

Cậu ngây thơ nhoẻn miệng mỉm cười nắm cổ tay của Ma Kết. Mong muốn và hy vọng rằng đã đem đến sự tự tin cũng như sự chấp nhận, sẵn sàng kéo cô đi vô chung. Ma Kết bỗng mở to đôi mắt đen tuyền cùng với sự ngạc nhiên vô tư. Nếu để ý kỹ đôi mắt của cô có mấy phần lấp lánh long lanh trong vài khắc, thế nhưng theo phản xạ tự nhiên Ma Kết giật tay về.

Đó chỉ là một lời hứa mãi không thể nào hoàn thành, nếu như bản thân vẫn để bị nó trói buộc. Sợ rằng cô không thể cùng Kim Ngưu thực hiện lời hứa đó, chính mình sẽ trở thành một người thất hứa.

-C-Cậu ấy không ghét bỏ mình—

Đầu của cô bây giờ xoay lòng vòng như bão tố, niềm vui lẫn phần kinh ngạc gộp lại với nhau làm cô không thể nào thở được. Trong lòng như được một tia ấm chiếu rọi vô, cảm giác hạnh phúc bỗng chốc tràn ngập vô vàn vô bên trong cái vỏ trái tim trống rỗng. Đôi mắt trong veo như nước liền bị khuấy động, nó trở nên long lanh dào dạt. Có lẽ cô không nghĩ đến kết quả quá tốt đẹp này, hôm nay là một ngày thật sự rất may mắn.

-Thật mới lạ.

Ma Kết cố gắng tịnh tâm lại bản thân, trái tim đập nhanh hơn bình thường. Những tiếng đập "thình thịch" phát ra từ lồng ngực, nó rõ rõ ràng ràng kế bên ngay vành tai của cô. Một cảm giác cô chưa bao giờ trải qua trong mười bảy năm cuộc đời. Ma Kết chưa hề thấy hay học về những cảm xúc kỳ lạ đó, bèn hiếu kỳ tự hỏi nó được gọi là gì.

Kim Ngưu nhận ra được sự khác biệt của Ma Kết so với thường ngày, cậu định mở lời nhưng lại bị Ma Kết cướp lời trước.

- "Xin lỗi. Đ-Đã quá giờ nghiêm của tớ rồi."

Ma Kết thẹn thùng đến nổi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hồn nhiên đó của Kim Ngưu. Cô cảm giác nếu như cô làm như vậy, trái tim của cô sẽ lại hành động kỳ lạ mất. Lập tức đi chỗ khác, lẩm bẩm nói.

Ánh sáng trắng chói phát ra tiếng động nhỏ từ các tiệm khác nhau cùng với những nhịp điệu lặp lại của những con ve hát trong đêm thu lành. Cứ ngỡ như đang ở mùa hè, Kim Ngưu rũ mắt nhìn thẳng vào mắt của Ma Kết. Trước sự chủ động đó, Ma Kết nhắm mắt lại cố gắng giấu đi con tim đang đập.

Thay vì nhận ra những cử chỉ lạ lùng của Ma Kết, có một thứ phân tâm Kim Ngưu hơn. Ban nãy anh tinh mắt phát hiện một vết thương cũ trên tay đã mờ đi theo thời gian, nhưng Kim Ngưu nghe vậy cũng không nói gì. Sau một hồi lâu im lặng, anh quyết định hỏi thẳng.

- "Tay của cậu—?"

Kim Ngưu nắm giữ chặt cổ tay của Ma Kết không để cô chạy đi. Ma Kết không ngờ Kim Ngưu có thể nhận ra vết thương ấy, hoảng sợ giật mạnh tay của mình lại và không nói gì. Ma Kết loay hoay ấp a ấp úng suy nghĩ đủ thứ để trả lời câu hỏi của Kim Ngưu mà không để anh nghi ngờ. Thấy cô áy náy không nói gì cũng khiến Kim Ngưu lo lắng không nguôi.

- "Không có gì đâu, hồi nhỏ té nhiều nên giờ vẫn giữ mấy cái vết sẹo cũng là chuyện lẽ thường."

Ma Kết gượng cười, nắm chặt hai tay ươn ướt vì căng thẳng để ra đằng sau lưng. Nguy hiểm quá, suýt nữa là bị phát hiện rồi.

- "Đ-Được thôi."

Kim Ngưu cũng không hỏi gì nhiều, sợ bầu không khí sẽ trở nên căng thẳng. Bởi lẽ hành động hoảng sợ tự nhiên của cô khiến anh thật sự nghĩ rằng cô đang giấu anh chuyện gì đó. Có lẽ cậu chỉ là đang suy nghĩ thái quá lên thôi. Thế nhưng, giữa cả hai đâu có mối quan hệ gì thân thiết lắm đâu mà chen vào chuyện đời riêng tư, nên cũng đành để ở trong lòng thôi.

- "C-Chào cậu, chúc ngủ ngon."

Ma Kết cúi đầu nhanh, song cô phóng nhanh như gió chìm mình vào ban đêm. Kim Ngưu giơ tay muốn níu giữ cô lại, nhưng cô bạn học đã biến mất dành thở dài ngước lên trên trời nhìn những ngôi sao đang lấp lánh rực rỡ. Cậu thả lỏng lông mày đang nhíu lại, đôi đồng tử khẽ mở ra ngắm nhìn quảng đại ở bên trên, trong lòng không thẹn gì mà cầu nguyện.

-Hy vọng tất cả mọi người ở trên thế giới này—sẽ có một giấc ngủ thật ngon.

— — — —

Giữa trời ngả tối, cả hai con người chăm chỉ đều bị các chú bảo vệ đá ra khỏi trường học. Đêm tối rồi thì về nhà mà làm, đừng làm khổ những người làm công ở đây. Bọn họ cần phải quay trở về tổ ấm của mình, chứ chả có ai rảnh mà đứng canh đến tận đêm tối chỉ vì có người ở trong trường. Cô Hàn Trinh và thầy Nam Anh bỗng chớp chớp mắt nhìn nhau. Ấy thế cô Hàn Trinh lại mỉm cười đầy ngốc nghếch làm thầy Nam Anh không hiểu gì hết.

- "Chào thầy, xin lỗi vì đã làm phiền."

Chẳng biết nên phải làm gì, cô Hàn Trinh ngớ người chỉ biết cười cho có lệ thôi. Mặc dù là biết tin đồn về thầy Nam Anh là giả nhưng vẫn khiến cho cô cảm thấy sợ hãi và bất an. Một con người với vẻ bề ngoài lạnh lùng, và cô, một người nhút nhát, đang đứng ở trước cổng trường.

- "Tôi về đây, tạm biệt thầy."

Thấy tình hình có chút quái đảng, cô Hàn Trinh nhanh chóng viện cớ để chuồn lẹ. Cô ấp úng cúi đầu hành lễ rồi ôm túi chạy đi đến trạm xe buýt gần trường. Đúng như dự kiến, thầy Nam Anh có vẻ như không hề quan tâm tới sự hiện diện mờ nhạt của mình. Thôi không sao, như vậy cũng tốt. Chưa kịp để cho cô thở hắt một hơi giải tỏa sự căng thẳng ở trong lòng. Tít tít. Tiếng xe hơi vang lên kèm với đèn pha chói mắt phát ra từ chiếc xe hơi lạ hoắc.

Nó chói đến nổi cô Hàn Trinh phải nhắm mắt để cứu rỗi đôi mắt tội nghiệp của cô. Chiếc xe chạy đến ngay trước mặt, cửa kính xe bỗng từ từ kéo xuống và xuất hiện ngay một người đàn ông ở bên trong đó. Trước sự bất ngờ, hình ảnh của ông thầy đập vào mắt của cô giáo trẻ. Không lẽ anh ấy đang cố tình khoe khoang tài sản của mình à ? Cô Hàn Trinh bèn trề môi cảm thán bản thân cũng đi làm công như ổng mà chẳng mua nổi một chiếc xe phương tiện nào cả. Ông trời đúng là thích đi trêu người đời mà !

- "Nhà của cô ở đâu ?"

- "Ở đường Tiên Vương, gần khu chợ Hàn Quốc nổi tiếng đấy."

Chẳng ngần ngại gì mà cho ngay cái địa chỉ nhà cho người lạ, thầy Nam Anh khẽ nhíu mày nhìn người phụ nữ ở trước mắt. Có phải vì tâm hồn còn lạc quan và trẻ trung hay vốn dĩ đã là ngây thơ như vậy rồi. Lỡ đâu gặp được một người đàn ông lưu manh khác, khi đấy cô ấy sẽ bị bắt cóc lúc nào chẳng hay. Suy nghĩ vớ vẩn rồi tự làm bực nhọc ở trong lòng, thầy Nam Anh viện cớ là đêm nay không còn chuyến xe buýt nào để cho cô đi nhờ.

- "Lên xe đi, tiện đường nên tôi sẽ chở cô về."

- "C-Cảm ơn thầy !"

Nghe thấy thế thì cô Hàn Trinh cũng không thẹn thùng gì mà ôm túi chui tọt vô bên trong xe hơi xịn sò này. Cơ mà về việc tiện đường thì không hoàn toàn đúng lắm, bởi vì nhà của thầy nằm ở hướng ngược lại. Dẫu vậy thì thầy cũng muốn dành một tí thời gian để được làm quen với cô giáo tiết 1 và 2, để tìm tòi cách có thể trừng trị học trò thông qua cô này.

Cả hai đã trò chuyện không ngừng nghỉ, cho tới khi tiễn cô Hàn Trinh đến khu nhà trọ; Khi đấy thầy Nam Anh mới phát giác là bản thân đã quên mất tra hỏi cô về mấy tụi học trò láo cá kia. Tuy nhiên nói chuyện với cô ấy khiến tâm trạng của thầy khá thoải mái nên cũng chả thèm bận tâm đến việc đó nữa.

— — — —

- "Là lá la ! Ôi cuộc đời như một vở kịch~"

Song Ngư vui vẻ đạp xe đến trường, trong năm học này Song Ngư đã tìm ra được một nguyên nhân động lực để khiến cô luôn muốn đến trường mỗi ngày. Lý do đầu tiên đứng ở trong danh sách là được ngắm trai đẹp ! Lý do thứ hai là được ngắm trai đẹp ! Lý do thứ ba là được ngắm Xà Phu và trai đẹp ! Ôi, cả một quá trình làm bổ con mắt của con dân chuyên đi đu idol. Còn gì tuyệt hơn khi được chiêm ngưỡng dung nhan của các người đẹp, từ mỹ nhân cho đến soái ca.

Song Ngư vừa hát hò vừa bước xuống xe, lắc lư vô tư đi xếp hàng đợi đến chỗ bãi đậu xe của trường. Khi đến lượt của cô, cô nhân viên mỉm cười lên tiếng nói một câu như thường lệ.

- "Tiền để xe ở đây của con là một nghìn."

Cô nhân viên canh giữ chỗ này nói với Song Ngư, cô Cá mỉm cười giơ tay xin vài phút để tìm đồ. Cô Cá yêu đời huýt sáo lục lọi cặp tìm kiếm cái bóp tiền cứu thân, lục hoài lục mãi mới tìm thấy. Không để cho mọi người chờ đợi lâu, Song Ngư cười tươi hớn hở mở nó ra.

Vèo vèo-

Một con ruồi chạy ra trong ví tiền hiu quạnh, tất nhiên là không có một tờ tiền nào nằm ở trong đó. Một chút cũng không, trống rỗng đến đau lòng, trống như cái não cá của cô cậu. Rỗng tuếch đến nỗi cô nhân viên canh xe phải trố mắt hoài nghi nhân sinh, đến cả một xu cũng không có. Nghèo gì mà nghèo kiết xác hơn cả cô như thế này ?! Thế nhưng chuyện này lại quá đỗi bình thường đối với Song Ngư.

- "Chết, quên mất là bản thân đã dùng hết lương sắm cuốn tiểu thuyết phiên bản giới hạn rồi !"

Song Ngư ngỡ ngàng gõ đầu một phát, bèn bối rối nhìn cô nhân viên. Cô bỗng chẹp môi bất lực, giờ tiền đâu ra mà trả, nhưng nếu để xe ở ngoài thì sẽ bị trộm mất. Đằng nào Song Ngư cũng chẳng có đủ tiền để mua thẳng đồ khoá xe lại nữa nói chi là một nghìn để gửi xe. Cuộc đời sao lại đau khổ quá vậy nè ! Nỗi khổ của một tên nghèo rớt mùng tơi mà vẫn ham hố đu đưa ủng hộ thần tượng và bias, ai đó cứu rỗi nhau đi!

- "Ha ha, phiền cô ghi sổ giúp con đi ạ."

Song Ngư ngượng cười ôm cặp dở khóc dở cười, bất lực xoè cái ví trống ra cho cô nhân viên đó thấy. Bà cô chưa kịp cằn nhằn Song Ngư, bóng dáng cao to đứng chắn trước mặt cô xoè cục tờ tiền 500 nghìn ra.

- "Tôi sẽ quyên góp cho cô gái này một bãi đổ xe riêng đến hết học kỳ."

Một chàng trai lên tiếng, đó là một anh chàng khiêm tốn nhất trong trường. Không ai khác đó chính là cái tên oan gia ngõ hẹp kia, cô thà bị mất xe đạp còn hơn được ông nội này bố thí. Liêm sỉ không cho phép chấp nhận lòng đối tốt của người mình ghét, khác gì việc mình chịu thua tủi nhục dưới chân của người đó.

- "Không thành vấn đề ha ha."

Cô nhân viên mới đầu còn nhăn mặt khó chịu nay lại vui vẻ niềm nở cúi đầu nhận tiền của kẻ ấy. Cách hành xử và giọng điệu lập tức thay đổi 180 độ, cam chịu xách cái xe đạp mà hoan nghênh Song Ngư như thấy ông thần tài. Song Ngư không can tâm liếc mắt nhìn Xử Nữ, một thanh niên sở hữu lòng dạ hẹp hòi mà nay hào phóng giúp đỡ mình, chắc hẳn là đang có mục đích cao cả nào đó.

- "Tôi giúp cậu, một câu cảm ơn cũng không nói sao ?"

Xử Nữ đẩy gọng kính cúi người xuống giật giật lông mày nhìn Song Ngư. Như vậy chẳng phải là quá bất lịch sự sao ? Nực cười, giúp đỡ mà không có lý do thì không phải là phong cách làm việc của cậu bạn học này.

Xử Nữ liền hầm hực hất mặt rời đi, Song Ngư đơ mặt nổi một cục tức trên mặt. Cô Cá cắn đứt lương tâm muốn rút lại suy nghĩ ban nãy, tên Xử Nữ này mà là nam chính thì cô đây xin phép được làm người qua đường. Cô chẳng thèm tranh dành xỉa xói đến chức danh quyền lực của nữ chính đâu. Đứa nào lấy thì lấy, cô đây còn viết chữ chê ngay trên mặt luôn.

。。。

Cô Hàn Trinh bước vào lớp. Như mọi ngày, giảng bài rồi tự học nhưng có một thứ khiến cô có nhiều động lực hơn là việc dạy học cho các em học sinh. Không gì khác đó chính là thư của thầy dạy tiết ba và bốn, thầy Nam Anh ! Nói thẳng ra là kể từ vụ cho đi nhờ thì cả hai đã thiết lập một mối quan hệ chỉ dừng ở mức bạn bè xã giao. Không hiểu kiểu gì nhưng trong lòng của cô như đang rạo rực mỗi khi nghĩ đến thầy ấy.

-「Hôm nay anh ấy viết gì cho mình nhỉ ?

Cô Hàn Trinh mỉm cười tủm tỉm cầm lá thư lên nhìn. Cả lớp thấy được hành động đáng ngờ này của cô mà quan sát kĩ lưỡng. Hành vi và hiểu cảm rất đáng ngờ, như thể cô giáo đang tình tình ái ái với một ai đó. Thám tử Bảo Bình và trợ lý Nhân Mã lẫn Bạch Dương đều loay hoay kiêm thầm bàn tán công chuyện, cuối cùng thì không tìm được lời chung tiếng nói nên đành tan rã.

- 'Cô đã chọn ra được lớp trưởng và lớp phó chưa ?'

Gửi từ thầy Nam Anh.

Chết ! Hình như cô vẫn chưa chọn ra được lớp trưởng với lớp phó, cô còn không nghĩ đến chuyện này nữa cơ. Cô Hàn Trinh bỗng đơ một cục, bèn cảm thán làm ăn kiểu này mà vẫn chưa bị đuổi sớm là còn may đấy. Cô hì hục lấy ra một trang giấy nháp, cầm bút bi viết lên viết từng nét chữ gọn dễ nhìn. Cô phụng má dầu dễ thương để bức thư ấy ở dưới cái bình hoa.

- "Tập trung nào các em ! Lớp của chúng ta sẽ bắt đầu chọn các chức cán vụ của lớp."

Cô Hàn Trinh vui vẻ với trò tuỳ tiện gọi tên chọn giá đúng nào mà cô nhìn thấy ưa nhất. Hai bàn tay ấp ủ thon dài đưa lên một bên gò mà mà đung đưa. Trước khi cô Hàn Trinh chọn những sự lựa chọn ngu xuẩn, Xử Nữ phá đám bèn giơ tay phát biểu. Cô thì như thế nào cậu không quan tâm, thứ mà cậu quan tâm đó chúng là bản thân sẽ trở thành lớp trưởng.

- "Thưa cô, em tự tin bản thân có đủ khả năng đám nhận trọng trách lớp trưởng."

Xử Nữ đẩy gọng kính, nghiêm túc nhìn cô đưa ra đề cử. Chờ mãi từ ngày đầu đi học cho đến tận bây giờ, Xử Nữ đã phải tống tiền ông thầy Nam Anh để viết thư nhắc nhớ cô về vụ này. Cùng lúc đó cũng có một bạn học khác cũng tự giác giơ tay đề cử, người đó cũng có nguyện vọng sẽ có được chức vụ cao cả kia.

- "Dạ thưa cô, xin hãy chọn em làm lớp trưởng ạ."

Ma Kết đứng lên, chắp tay cúi đầu nói với tất cả mọi người xung quanh. Không ngờ trước được các em học sinh sẽ lại tranh giành các chức vụ nặng nề gánh vác to lớn như này, cô Hàn Trinh cảm thấy bản thân cũng nên nghiêm túc một tí. Trong đầu đang nghĩ về mấy câu mẹo vui vẻ không quạu, tuy nhiên các trò có vẻ bỏ ra rất nhiều nhiệt tâm về vấn đề nhỏ nhặt này.

- "Được rồi ! Nếu em nào trả lời đúng câu này thì cô sẽ xem xét."

Cô Hàn Trinh đưa ra quyết định của mình, dĩ nhiên ai cũng sẽ tôn trọng và chấp nhận sự quyết định của cô. Xử Nữ lẫn Ma Kết không hề có ý kiến gì, bèn ngồi xuống chờ đợi câu hỏi.

- "Tác giả của 'Nhật Ký Trong Tù' là ai ?"

Cô Hàn Trinh đưa ra một câu hỏi ngẫu nhiên. Thực ra không phải là ngẫu nhiên, nó chỉ là một câu hỏi mang đậm tính chất phải dùng não suy nghĩ cũng như vận hành xử lý thông tin tốt đến đâu. Người nào sở hữu trí óc dài hạn và tinh ý thì câu hỏi này sẽ dễ như ăn cháo. Với một người chuyên văn như cô Hàn Trinh thì mấy cái này cô thuộc như trong lòng bàn tay.

Cả lớp ai cũng im lặng.

Câu này—thật hết nói nổi mà, đây có phải là câu đố mẹo đâu.

- "Má, điểm môn văn của tao đứng từ dưới đếm lên đấy."

Thiên Bình gục người trên bàn, đưa tay che miệng thỏ thẻ lên tiếng. Cậu chẳng ngần ngại gì mà 'tự hào' khoe cái thành tựu bố cháy kia. Mấy môn làm trách nhiệm thì đã có tâm linh, chỉ riêng mình môn văn thì đến con ma cũng chẳng thể giúp được. Cộng hưởng với việc quả đầu trống rỗng, không nặn ra câu từ hay ho nào để viết. Đấy cũng là nguyên nhân cho việc cậu phải đi học hè và đứng gần cuối lớp. Nếu gặp con ma nào mà chuyên môn văn là có khi đời lại lên hương, cơ mà nhân phẩm có hạn, triệu hồi mãi mà chẳng ra.

- "Tao cũng không biết nữa, tao viết đúng văn vở mà cô giáo luôn bảo là ố dè."

Kim Ngưu từ bàn phía bên phải truyền miệng trò chuyện ôm cục tức kể lễ với các ông bà cụ thích ăn dưa. Tức đến từ hôm đó cho đến tận bây giờ, cái số làm cái gì đó quá giỏi thì đâm ra bị gọi là lố lăng. Riết rồi cậu chẳng còn tâm huyết nào để tập trung vào một thứ quá nhiều. Cả đám bàn trái đều ỉu xìu chia buồn cho cậu bạn học xấu số. Một thằng thì học ngu quá chơi đồ, còn một thằng thì học giỏi quá bị chê. May mắn cho những con người bình thường luôn được con điểm trung bình tạm chấp nhận được, vừa không sợ bị ghét lại vừa được sống an ổn.

- "Đáp án của em là bác Hồ Chí Minh ạ."

Lẫn Ma Kết và Xử Nữ đồng lượt đồng thanh nói ra câu đáp án. Tuy cả hai có rất nhiều sự khác biệt nhưng đều sở hữu bộ não khá to. Giữa cuộc chiến tranh tàn ác, Ma Kết sẽ không nương tay với Xử Nữ và ngược lại. Bốn đôi mắt nhìn nhau đầy khiêu khích, chừng nào có kết quả thỏa nhất thì khi đấy hai người mới giảng hòa. Cô Hàn Trinh chảy mồ hôi hột cười cười vì căng thẳng, có nhất thiết phải làm khó vấn đề lên không.

- "T-Tao nhớ không lầm thì hình như là cái gì đó Trần—Trần Dần !"

Sư Tử suy nghĩ một hồi rồi nêu ý kiến của cậu, anh nhớ mang máng là tác giả bắt đầu từ chữ Trần. Khi đấy là do kiểm tra năm phút đột suất, Sư Tử đã bị phải viết vội cái tên bài và tên của tác giả để ăn con hai ngỗng. Nghĩ hoài nghĩ mới thì cái đầu tự nhảy số ra nhà tiên tri vũ trụ tài ba Trần Dần. Nói ra cái tên đấy liền bị Xử Nữ cho ăn ngay một phát vào đầu, nhà tiên tri chẳng hề liên quan gì đến người ở trong tù cả.

Mấy người còn lại chẳng thể nghĩ được ra câu trả lời đúng. Thực ra là cả bọn chẳng thèm quan tâm đến mấy vụ cấp bậc thiêng liêng kia. Thôi cứ để bọn thông minh trả lời, tụi này không thèm tranh dành chức vụ cao cả như vậy. Chê chữ ê kéo dài luôn chứ khen cái nổi gì.

- "Phu phu hình như ký bút là Trần Dân Tiên thì phải."

Bảo Bình đưa ra kết luận, cô nhìn ngáo ngơ như vậy chứ lâu lâu não bộ nó hoạt động năng suất thì hơn cả người thường. Ánh mắt lấp lánh mong mỏi của cô bèn sáng lên, câu đố mẹo về "trứng có trứng hay gà có trước" đã được cô đây giải mã! Trong bỗng hiện lên những dòng suy nghĩ giả thuyết bác học vĩ đại, có khi con gà được tiến hoá từ con khủng long không ?

- "Bingo ! Bảo Bình là người đưa ra đáp án chính xác nhất."

- "Ủa ? Trần Dần cũng gần đúng mà cô !"

Cô Hàn Trinh vui vẻ chấp tay với thành quả chọn của mình, quả là những con người thông minh! Sự lựa chọn hoàn hảo, cô tin rằng Bảo Bình sẽ làm tròn bổn phận này thật tốt. Sư Tử không đành chấp nhận thua cuộc liền đứng bật dậy, lập tức nói lời lí lẽ với cô giáo. Nghe thì thấy nó rất sai trái nhưng lại khá thuyết phục nên Sư Tử thắng và ôm trọn giải nhì về chỗ. Phần thưởng bao gồm chủ nhân Bảo Bình và cuốn sao đỏ phiên bản ra sớm.

- "Trần Dân Tiên chính là bác Hồ Chí Minh mà cô."

- "Bác đã đi chu du khắp nơi nên phải đổi họ tên khác nhau chứ."

Cô Hàn Trinh giơ ngón trỏ mỉm cười lên tiếng giải thích. Nói cách khác là bác Hồ Chí Minh đã thực sự viết bài 'Nhật Ký Trong Tù' dưới cái tên là Trần Dân Tiên. Do đó câu đáp án chính xác nhất cho câu hỏi đã kể ở trên là rất thỏa đáng. Kết quả đã khiến cho Xử Nữ và Ma Kết đứng hình á khẩu trong một khoảng thời gian dài. Bản thân của cả hai không dám tin cái sự thật lại không được chọn làm những chức vụ đáng ra phải là của bọn họ.

Chìm sâu sự bực tức ở bên trong lòng, hai người cũng chỉ còn nước chấp nhận. Cô giáo đã chỉ định chọn rồi thì mình không có quyền phản đối, người nào người nấy tự động ngồi xuống nghiêm trang. Với cái đầu chuyên nghĩ lung tung, Bảo Bình không ngờ mình lại trở thành lớp trưởng. Cả đời cả phận sống yên ổn một mình, cô bấy giờ chẳng hề có kinh nghiệm gì cả. Sư Tử thì vui vẻ hào hứng, quay lại cười để khoe khoang với những người khác.

Sát khí đen nguy hiểm lan tỏa ra xung quanh bàn bên phải, Xử Nữ đang tức tối cúi gầm mặt ngước lên nhìn Bảo Bình. Cảm giác ghen tỵ nồng nặc đến mức khiến mọi người xung quanh phải nín thở tránh bị ngộ độc. Phải nói thật là nhìn cậu ta trông như một con quỷ đội lốt người, đáng sợ quá mức khiến Sư Tử phải giả ngu quay mặt sang chỗ khác, mặc dù cậu không liên quan gì. May là chưa dụng chạm gì đến Xử Nữ, nếu không là lại bị bế lên phòng giám hiệu.

- "Cô ơi, em không muốn đảm nhận chức vụ này đâu phu phu !"

Bảo Bình đứng bật dậy nói lớn, vì bảo vệ cái thân tàn tạ này thì phải bất chấp phản kháng quan trên thôi. Ai lại muốn dương đầu với cái tên Xử Nữ, cho dù có mua chuộc cô bao nhiêu con tôm hùm đi nữa. Đáp án vẫn mãi không là không ! Phải tuyên dương tự cứu bản thân trước cái đã, sát khí dày đặc kia đã lan truyền tới khu bàn lãnh địa cái bang bên trái luôn rồi.

- "Cô tin em, cố gắng lên nha Bảo Bình !"

Cô Hàn Trinh vẫn cười tươi giơ ngón cái lên đầy hoan nghênh, hoàn toàn cố ý lơ đi câu nói của Bảo Bình. Cô Lọ chớp mắt ngớ người, đành ngồi xuống siết chặt bàn tay cảm thán cô giáo quả là thánh bóp team. Bộ không thấy các học sinh thân yêu của cô đang gặp nguy hiểm vì cái tên Xử Nữ kia sao ?! Lãnh địa cái bang vừa mới thành lập mà sắp sửa bị quỷ Tu La Xử Nữ đến càn quét không còn một mống tài nguyên gì.

Bảo Bình không nói được gì nữa, cô bất an hoảng loạn bèn cắn móng tay như một cách để khiến cô trút những cơn căng thẳng. Cô Lọ bỗng nhớ đến người bạn của mình, con cờ mạnh nhất có khả năng đối đầu với Xử Nữ chính là Ma Kết, có thể giúp cô !

- "Ma Kết ơi, cậu giúp tớ nha !"

Bảo Bình liền nhớ đến cô bạn của mình, ôm chằm lấy cánh tay bỗng nũng nịu cầu cứu. Tâm trạng không được tốt cho lắm, Ma Kết bỗng lưỡng lự một chút muốn từ chối. Tuy nhiên nhìn thấy Xử Nữ đang nhìn ngấu nghiến đầy đắng cay ở phía bên kia, Ma Kết vì muốn bảo vệ 'bạn' của mình nên đành hạ quyết tâm.

- "Không được đâu, tớ thua kém cậu nhiều lắm."

Ma Kết cười hiền vuốt ve đầu của cô Lọ, ôm được cái phao cứu mạng, Bảo Bình vui vẻ ôm chầm lấy cô bạn như mọi khi. Cuối cùng Ma Kết cũng không đành lòng nhìn cô bạn cùng bàn chịu khổ cực nên cũng đáp trả lại bằng cách vỗ vai vài cái. Bảo Bình sau khi biết Ma Kết sẽ giúp, trong lòng như trút được một ít gánh nặng đè nặng lên trên bờ vai tội nghiệp. May mắn thay là được an ủi bởi cô bạn, bấy giờ cô Lọ mới cảm thấy đỡ tủi thân hơn phần nào.

———

Reng- Reng- Reng—

- "Được rồi các em, buổi học của chúng ta đến đây là kết thúc."

Thầy Bá Cường mồ hôi nhễ nhãi năng động nói, còn gì vui vẻ tích cực hơn sau một khoảng thời gian vận động cơ thể để trở nên khỏe khoắn hơn! Ngược lại với ông thầy siêu tăng động kia, cả lũ học trò thở mệt muốn đứt cả hơi. Cái này phải gọi là tra tấn thân thể, ông thầy hiệu trưởng chắc phải làm việc năng suất lắm kiếm được một nhà giáo dạy môn thể dục ác như thầy Bá Cường.

Thầy cười tươi toe toét cùng các chòm sao bước đi lên phòng thay đồ trong sự vui vẻ. Trước đó còn muốn cả đám chạy thêm vài vòng quanh khu viên trường, hên là Thiên Yết và Kim Ngưu ngăn cản kịp lúc. Bấy chợt ông thầy nhận ra bản thân bị não cá vàng, quên mất là phải báo một tin cực kỳ quan trọng cho học sinh cuối tiết sáu.

- "Đợi đã các em ! Thầy có một tin rất quan trọng muốn thông báo với các em !"

- "Trường của chúng ta đã xây xong kí túc xá rồi, các em có thể đăng ký rồi chuyển vào ngay trong ngày hôm nay."

Thầy Bá Cường vỗ tay nói lớn thu hút sự chú ý của đám học sinh cá biệt. Các chòm sao đang chảy như một cọng bún chậm rãi quay qua nhìn thầy. Biểu cảm vẫn y nguyên như cũ, coi coi cả lớp xem có ai quan tâm đến kí túc xá đấy không. Thầy gằn giọng giả vờ ho, thông báo xong liền hút thở không khí trong lành, bỗng cảm thấy hôm nay là ngày may mắn vì lần này không bị các em lớp 12 F khịa. Tâm trạng vui hơn hẳn, liền liệt kê ra hàng loạt lợi ích cho việc chuyển vào ở kí túc xá.

Từ bố thí tiện nghi và phòng bếp chung cho cả khối, sinh hoạt và giao lưu đầy đa dạng. Khuyến mãi thêm khu vườn đẹp rạng ngời, không khí thoải mái phù hợp cho học sinh. Đặc biệt nhất là khuyến mãi một trăm người đầu tiên đăng ký sẽ không cần trả viện phí và được nhà trường chi tiền bao lo cho các đơn tiền chi vặt hàng tháng. Nghe đến những việc trọng đại liên quan đến tiền là mắt đứa nào đứa nấy nó sáng ra.

- "Tụi em chưa bao giờ thấy ai phóng khoáng như thầy hiệu trưởng trường chúng ta cả !"

- "Tự nhiên thấy cái trường nó đẹp ngang ta, cục cưng của mẹ ơi !"

- "Cơ mà vẫn nãy em tưởng thầy dự định thông báo bản thân sẽ đi ăn chay tịnh tâm đấy ạ."

Cả đấm học trò lớp 12 F bắt đầu nhao nháo lên, Nhân Mã lấy lại được tinh thần tích cực liền cười vui nói khẽ, thè lưỡi ngốc nghếch. Thầy Bá Cường chưa kịp mừng rỡ về nhà ăn cơm với vợ con bỗng bị khịa bèn cứng đơ người. Vừa hay ban nãy mới nghĩ về vụ này xong, bây giờ lại xảy ra, đúng là ghét của nào trời trao của đó.

Mọi người vui vẻ cười với trò đùa của Nhân Mã muốn được sự chú ý của lớp, lúc nào cậu cũng là người bắt đầu những cuộc trò chuyện, hỏi sao không ít thì cũng nhiều người ghim bỏ vào vào danh sách đen chứ.

- "Bộ phải mập mới được đi chùa thỉnh kinh à! Thôi các trò đi đi, suốt ngày chỉ biết khịa cái bụng bia của tôi thôi!"

Thầy Bá Cường ở lại thêm vài phút để mắng một buổi xong mới để cho lớp rời đi. Bấy giờ cả lũ mới xông pha nặn nội công chạy thật nhanh lên lớp lấy cặp rồi đăng ký ngay trong văn phòng chính của trường.
.
.
.
- "Tớ chờ ngày mà lâu lắm rồi !"

Nhân Mã tiếp tục năng nổ mở lời, một phần là cậu sẽ đăng ký vậy nên muốn tìm người đồng hương để ở chung phòng cho vui.

- "Phu phu, mợ nó đồng hương người anh em chí cốt !"

Bảo Bình vui vẻ lên tiếng trước. Cả Nhân Mã và Bảo Bình chỉ vô mặt nhau như tìm được tri kỷ, hai người đập tay la hét đầy phấn khích. Khiến cho thành phần còn lại của lớp phải bằng ánh mắt, cho hai đứa này ở chung thì đố bố con thằng nào ngủ được.

- "Tớ sẽ không làm mà có ăn !"

- "Ăn kít đê bạn hiền."

Ước mơ của bao thế hệ, ai mà lại không thích việc ở nhà làm những việc mình thích chứ. Song Ngư hí hửng nhún nhảy gia nhập chung hội với Bảo Bình và Nhân Mã. Thêm cô Cá vô thì thành chẳng khác gì cái phòng như cái sở thú à ? Thấy hội tụ đông vui quá, Kim Ngưu cũng nhảy vào chung vui với hội bạn bè anh chị em đồng chí.

- "Lấy kèo đi rank thâu đêm không mấy đứa !"

Kim Ngưu choàng tay qua cổ người này sang người khác, cậu nhoẻn miệng cười đưa số ID của cậu ra cho mọi người kết bạn. Thiên Yết vừa ôm điện thoại vừa háo hức trong lòng, tự động bộ não phát ra những bộ phim tương lai về mọi người cùng nhau quay quần bên nhau vui vẻ.

Hầu hết tất cả mọi người đều quyết định ở lại kí túc xá. Còn về phía Ma Kết và Cự Giải thì cứ im lặng thẫn thờ. Một người thì chẳng mấy quan tâm đến mấy thứ xã giao kia, người còn lại thì thể hiện rõ sự tiếc nuối. Ánh mắt ảm đạm nhìn các bạn cùng nhau tận hưởng những ngày tháng tự do, được làm những điều mà mình muốn. Thật là ghen tị.

- "Ma Kết thì sao ? Cậu có dự định gì cùng làm với tụi này không ?"

Bảo Bình chạy đến ôm chầm lấy cô bạn thân của mình hỏi han, thiếu ai thì thiếu chứ cô không chịu thiếu Ma Kết đâu ! Nhân Mã, Thiên Bình, Thiên Yết, Song Ngư, Sư Tử và Bạch Dương mỉm cười lắng nghe kế hoạch đoàn kết của cả nhóm. Chỉ duy nhất Kim Ngưu là biết đáp án, nhưng vẫn len lỏi đâu đó cầu mong cô sẽ thay đổi ý định. Nếu cuộc chơi mà thiếu vắng mất một người thì chẳng còn gì vui nữa, điều đó dần dà trở thành một gánh nặng trong lòng của Ma Kết.

Nếu như cô không được cho phép ở kí túc xá, khi đấy thì lại phụ lòng tin của bạn bè. Tuy nhiên nếu cô vẫn nhất quyết đăng ký chuyển vào kí túc thì lại làm cho gia đình thất vọng. Hai sự lựa chọn quả thật đều chẳng hề có kết quả tươi đẹp nào chờ đợi cô ở phía trước. Quanh đi quẩn lại, cuối cùng thì nguyên nhân vẫn chỉ là do cô.

- "Đ-Để tớ hỏi ý kiến của ba mẹ."

Ma Kết mỉm cười hiền nói, đôi mắt bèn lướt sang hướng khác, một suy nghĩ khác ngược lại với lời nói vẫn nãy cô vừa mới nói với Bảo Bình. Cho dù trong lòng đã biết đáp án cho câu nói đó—thật là khó để làm hài lòng tất cả mọi người. Nghĩ xong cô thờ ơ như người mất hồn bước đi về một mình. Để lại Bảo Bình đang cảm thấy lo an, cứ như bản thân cô đã làm gì đó sai khiến cho Ma Kết buồn.

- "Cậu ấy bị đau ở đâu sao ?"

Bạch Dương dùng cùi chỏ đẩy Kim Ngưu bèn hỏi. Theo cô thấy thì nhóm ba người bạn, bao gồm Ma Kết, Bảo Bình và anh, thường hay đi chung. Vậy nên chắc chắn đại khái Kim Ngưu có thể sẽ nhiều sự hiểu biết về hai cô bạn kia. Kim Ngưu bị cứng họng dõi theo cái bóng của Ma Kết, sau những cố gắng để lấy được chức vụ lớp trưởng. Cậu khá chắc là nỗi buồn của cô có liên quan về chuyện đó.

- "Vậy sau khi đăng ký xong thì chúng ta hẹn nhau ở cổng trường nha!"

Nhân Mã năng động nói làm dịu đi không khí xung quanh, anh giơ tay làm hành động tiến lên. Mọi người cũng hòa nhã vui vẻ và mong chờ tương lai sáng sủa đang chờ đợi bọn họ ở phía trước. Hy vọng sẽ thuận buồm xuôi gió cho mọi người ở chung kí túc xá với nhau.

———

#8847

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro