☆4: Mặt Trăng ✧ Lo Lắng
↑ ♪: Không Bằng
📃Trình bày: Tần Hải Thanh
Đừng bao giờ trở nên quá tốt bụng
Dần dà mọi người sẽ coi điều đó
như một lẽ dĩ nhiên.
————————————————————
Tại căn-tin—
Đây có lẽ là nơi náo nhiệt nhất ở trong trường, luôn chào đón mọi người đến đây chỉ cần bọn họ có tiền. Các cô các chú bán hàng bận rộn từ sáng sớm cho đến chiều. Cơ mà gương mặt luôn lộ ra vẻ nụ cười vui sướng, đám học sinh ở trong trường này giàu vãi cả đạn ra! E rằng làm việc ở đây trong một thời gian ngắn có thể làm đại gia luôn chứ chả đùa.
Thiên Bình ôm tiền dư của thằng bạn thân ra đếm lấy đếm để, được cầm tiền trên tay mà sao lại không mê cho được. Cậu vừa lon ton chạy nhảy vừa huýt sáo cầm vài gói đồ ăn vặt ở trong cánh tay. Bước qua những cánh đồng quanh hai hàng đều là cây xanh cỏ tươi. Cũng nhờ vào các anh chị tiền bối đi trước đã một tay chăm bón những đóa hoa quanh khu viên trường khiến cho khung cảnh càng trở nên thơ mộng.
Đi đến nửa đường, Thiên Bình bỗng thấy có chút kỳ quái. Bầu không khí vẫn như thế nhưng xung quanh cậu chẳng có một mống người nào. Nghĩ thôi cũng đã thấy lạ rồi, hơn 2,000 học sinh ở trong trường, mà chẳng thấy bóng dáng của ai. Cậu cẩn thận ngó nghiêng lòng vòng, để ý kỹ mới thấy nhóm của vài cô gái trẻ đẹp.
Các cô gái mặt đầy phấn trang điểm quay quần bên cô gái có vẻ đẹp tuyệt trần kia. Trước ngực có huy hiệu vàng, nó chói đến mức làm anh Cân phải lấy tay che mắt. Thiên Bình chỉ cần nhìn thấy thôi là đã muốn chạy lại tán tỉnh rồi, cậu hai chân bốn cẳng ôm đồ ăn vặt chạy đến chỗ đó. Nụ cười tươi không kém cạnh gì bông hoa hướng dương ở kế bên, Thiên Bình rộng lượng muốn chia sẻ bánh cho các cô em gái khóa dưới.
- "Năm người đẹp có muốn ăn bánh không?"
- "Thật chướng mắt."
Chưa kịp để cho Thiên Bình định hình lại, cậu ngu ngơ giữ nguyên nụ cười. Ban nãy cậu vừa nghe ai đó nói gì cậu cơ? Thấy vẻ mặt đần độn của anh Cân, các cô gái xung quanh liền đứng ra mặt chửi bới anh.
- "Mày mặt cũng dày thật, dám bén mảng đến Tiểu Long ư?"
- "Một tên tiểu tam như mày mà dám đi quyến rũ Song Tử sao?"
- "Được rồi, không sao đâu các cậu!"
Cô gái đẹp ngang ngửa nữ thần của trường, mái tóc vàng óng ánh tựa như trời, đôi mắt nâu cam tựa như đất. Đôi môi mỏng ửng đỏ tự nhiên màu chu sa, gò má cao thẹn thùng. Với một vẻ đẹp hiếm gặp như vậy, Thiên Bình đoán non đoán rằng người được mệnh danh là "Tiểu Long" chính là cô ấy. Nhan sắc đã đẹp rạng ngời rồi còn cộng thêm tính cách không thể nào chê được.
Nghe thấy cô bạn Tiểu Long nói đỡ cho chàng trai kia, cũng không dám làm càn. Một vị tiểu thư vừa giàu vừa tốt bụng như cô nếu cứ tiếp tục rộng lượng với những kẻ ác thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp tổn thương. Đó là điều mà các cô gái này đều muốn tránh kết cục bi thương đó.
Thiên Bình trong lòng thì muốn ôm cái thẻ đen Visa của tên Sư Tử ra mua vội cô nàng này về nhà. Thiên Bình không phải là người 'được voi đòi tiên', tất nhiên là cậu cũng tự biết thân biết phận. Một người như cậu làm thế quái nào mà quen được cô bạn nữ khóa dưới đó. Cậu vừa ôm mặt vừa ôm bánh cảm thán tên nào có phúc lắm mới được cô bạn Tiểu Long này để ý đến.
Thật là nhân phẩm của Thiên Bình như một bản nhạc buồn, có nhờ ai remix lên cũng không vui lên nổi. Thế nhưng bây giờ không phải là thời gian thích hợp để chửi rủa số phận nghiệt ngã này, cậu mỉm cười để lộ ra hai lúm đồng tiền đây dễ thương.
- "Cảm ơn em vì đã nói đỡ cho anh, tặng em này."
Thiên Bình ngay từ khi được sinh ra đã bẩm sinh tràn đầy sự ga-lăng ở người. Cậu nhanh chóng tiến lại gần, đưa cho Tiểu Long bịch bánh mà cậu thích nhất. Song, chạy tung tăng lên trên lầu rồi biến mất hút.
Để lại các cô bạn của Tiểu Long ngơ ngác, cũng nhanh chóng cắn răng tràn ngập sự giận dữ. Cái tên đó đang giả ngu hay thật sự không biết rằng Tiểu Long có một mối quan hệ rất thân thích với Song Tử. Bọn họ đã luôn tương tác với nhau từ hồi lần đầu gia nhập vào showbiz của trường. Cả trường đều để ý đến hai cặp đôi ưu tú này, luôn mong chờ tin tức hai người hẹn hò.
Cho đến tận bây giờ, mối quan hệ của hai người vẫn còn rất bền. Tới khi cái tên Thiên Bình phá hoại kia xuất hiện, là một mối đe dọa lớn đối với chuyện tình giữa Song Tử và Tiểu Long. Với thân phận là người yêu cũ, Thiên Bình bây giờ chẳng khác gì là một thằng trà xanh không hơn không kém.
- "Không khác gì mặt đường, không biết xấu hổ!"
- "Muốn nối lại tình xưa? Làm sao mà dễ như vậy được Song Tử gần như đã tìm được nửa kia cho mình rồi!"
Những lời nhạo báng cứ nổi dần lên trong sự vô tư của Thiên Bình. Các bạn gái cứ tiếp tục sùng bái và khen ngợi Tiểu Long, còn Thiên Bình thì bị đập cho bẹt mặt.
- "Các cậu thôi đi, tớ tin rằng anh ấy là người rất tốt! Tớ có thể cảm nhận được điều đấy."
Cô, Tiểu Long, là người đã dựng nên những lời đồn không hay về Thiên Bình; cũng chính tay cô sẽ dập tắt nó. Tiểu Long thuần thục sử dụng giọng nói ngọt như đường khống chế các cô bạn cùng quanh. Trở thành trung tâm của sự chú ý là điều rất cần thiết để thể hiện địa vị của mình.
Mọi thứ đều nằm ở trong sự tính toán của cô nàng Tiểu Long. Từ việc tham gia giới Showbiz, mở rộng mối quan hệ với người khác, lợi dụng độ hiểu biết để tiếp cận cậu thiếu gia Song Tử, đưa cô tới đỉnh cao của sự nổi tiếng. Nếu không có nhan sắc được di truyền từ mẹ của cô và độ thông minh từ ba cô thì cô đã không thể thành ra như ngày hôm nay.
Mục tiêu lần này là thành công hẹn hò với Song Tử, chàng trai có độ nổi tiếng cao nhất nhì ở Space Mystery. Đâu ai ngờ được rằng sẽ gặp được "người yêu cũ" của Song Tử chứ. Thông tin này cô chưa từng biết đến, ngay cả hội Bá Vĩ còn ngỡ ngàng khi nghe tin này. Chắc hẳn có chuyện mờ ám nào đó liên quan đến cậu ta.
Cô rời khỏi hiện trường, từ khuôn mặt thân thiện đáng yêu chuyển sang thành khinh bỉ và xem thường. Cô nhẫn tâm ném bịch bánh của Thiên Bình vào sọt rác không thương tiếc. Một thứ rác rưởi như hắn ta, cô đây không thèm động tay động chân vào.
.
.
.
Reng - Reng - Reng —
Mới vậy mà đã trôi qua 30 phút một cách vô nghĩa, nhóm Song Tử phải cực lực mệt mỏi quay trở về lớp học và chuẩn bị cho hai tiết học tiếp theo. Y như rằng mấy con ong bị vỡ tổ, cuống cuồng nhào tới trôi cả bốn anh chàng tội nghiệp ra giữa dòng đời người đưa đẩy. Khó khăn lắm mới thoát được mấy đống hỗn độn kia, Thiên Yết, Kim Ngưu, Nhân Mã và Song Tử xộc xệch thở dốc vì quá mệt.
Cả nhóm lết cái thân tàn tạ leo từ tầng trệt đến tầng ba đầy đau khổ. Cái lưng muốn rụng rời, chưa được nếm mùi có bạn gái mà đã phải vào viện dưỡng lão sớm rồi.
Reng - Reng - Reng —
Từ khu thư viện, chạy ra là một cô gái sở hữu mái tóc hồng nhạt tự nhiên. Lo mải mê đọc đến khúc gay cấn, Song Ngư đã cố gắng câu thêm vài tí giờ để đọc hết. Hậu quả của mấy tên thích câu giờ là đi trễ, Song Ngư hấp tấp chạy vội lên lầu. Bỗng đi ngang qua bảng tin của trường, Song Ngư vừa chạy vừa lùi bước xem thử có tin gì nóng hổi.
Gương mặt thiện lành của Song Ngư được quan trên in hẳn lên mặt bài báo. Cứ như đang tìm trẻ lạc, cô Cá trố mắt khi nhìn số tiền thưởng được treo trị giá đến một trăm triệu đồng. Tự nhiên Song Ngư cảm thấy bản thân thật có giá trị, bây giờ tự mình đi đầu thú liệu có nhận được số tiền thưởng kia không nhỉ?!
Do mải mê suy nghĩ về số tiền khủng lồ kia, Song Ngư quên mất là đang bị trễ học. Tiếng thổi kèn từ xa xa của các chú bảo vệ đi bắt quả tang mấy tên muốn trốn học, Song Ngư hoàn hồn ôm cái thân chạy lên lớp lẹ lẹ.
—
——
———
"Chào các em, thầy là Nam Anh."
Vừa bước vào lớp, thầy giáo liền dứt khoát giới thiệu bản thân của mình rõ rành mạch. Thầy mặc quần thun màu nâu dài đến chân và mang một đôi giày boots màu đen. Tóc của thầy Nam Anh màu đen tuyền trộn lẫn với trắng tuyết, vuốt gọn hết ra đằng sau. Nhìn thầy rất là đẹp trai, trưởng thành và lịch lãm, về bề ngoài trông cũng tầm 30 tuổi hoặc hơn.
Song Ngư khi đấy mới đến kịp lớp, lén lút ôm cặp kéo cửa sau bước vào như người tàng hình. Cô nhanh chóng đặt mông lên trên ghế rồi giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Phải gọi là diễn xuất đỉnh của đỉnh, đến cả Thiên Yết ngồi kế bên cũng bàng hoàng kinh sợ trước độ ẩn hiện thất thường của cô bạn cùng bàn. Nếu trường hợp này xảy ra thường xuyên, chắc Thiên Yết có ngày lên cơn tim chết mất.
Sau vài phút tán gẫu về bản thân, cả đám có chút bỡ ngỡ khi thầy tự nhận bản thân đã hơn ba mươi. Cái sức hút khó cưỡng khiến Bảo Bình, Bạch Dương và Song Ngư phải xỉu lên xỉu xuống.
- "Phu phu, lần đầu thấy người đàn ông đẹp trai như vậy luôn a!"
Bộ đám con trai này là con ma trong mắt bọn con gái sao? Lòng tự trọng bị tổn thương quá đáng!
Bảo Bình thể hiện sự hứng thú mê các ông chú, gu của cô khá lạ. Toàn thích những người đàn ông kiểu trưởng thành và chín chắn, già dặn đầy kinh nghiệm lẽ sống chỉ càng khiến Bảo Bình cảm thấy thật quyến rũ. Cô Lọ cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ làm quen với mấy chàng trai tính cách trẻ con.
- "Úi, đá đì!"
Ngược lại với Bảo Bình, Song Ngư nghĩ có lẽ thầy Nam Anh từ nay sẽ trở thành thần tượng của cô. Cứ nhìn là xỉu lên xỉu xuống. Sau tiết này có khi cô phải đi xin chữ ký bỏ vô bộ sưu tập yêu thích của cô. Các sao nam còn lại cũng trầm trồ với vẻ đẹp lão này, họ còn suy tưởng khi về già họ cũng sẽ đẹp trai như vậy. Nếu vẫn giữ được nét đẹp này thì việc có bạn gái hay không là điều sớm muộn thôi.
- "Tập trung nào các em. Tôi sẽ dạy môn Lịch Sử và sau đó là dạy Hoá Học."
Sau vài giây ngắn ngủi, cái lớp không tự chủ được mà thành một đống bầy nhầy. Y như cái chợ nhỏ ở đâu hẻm đường, toàn tám mấy chuyện phiếm tào lao bí đao gì không. Thay Nam Anh liền ra tay chỉnh đốn, nói to với âm lượng vừa đủ dễ nghe. Gương mặt ẩn khuất của thầy rất chi là nghiêm khắc và lạnh lùng, còn được cả trường "thân thương" mệnh danh là Xử Nữ thứ hai trong trường.
Từ phong cách tới tích cách đều đậm chất tính đặc trưng lạnh lùng chết người.
- "Tôi sẽ kiểm tra miệng với những kiến thức mà các em đã học. Chuẩn bị đi."
Thầy cười khẩy ngồi xuống bàn giáo viên, đang sắp xếp bày diện ra các món đồ dụng cụ để đối phó với học sinh. Từ cây thước dài 30 in, tông dép lào vitamin đạo đức, và nhiều dụng cụ khác. Gương mặt chẳng mấy thân thiện, nụ cười quái đảng hiện hữu ở dưới sóng mũi. Thầy bỗng nhìn thấy một tờ giấy ghi chú nhỏ dễ thương của cô giáo viên hai tiết trước được đặt ở bên dưới bình hoa.
✧✧✧
"Chào bạn giảng viên dạy tiết 3 và 4,
Các em học sinh rất đáng yêu và hiểu chuyện. Đừng làm khó các ẻm nha! ('°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`)."
✧✧✧
Thầy Nam Anh cầm lấy bức thư nhỏ trong tay, nhìn chăm chú vào tờ giấy ghi chú ấy rồi lập tức bất ngờ suy nghĩ. Thầy vẫn cầm tờ giấy ấy nhìn một hồi lâu, chẳng lẽ trong trường này có phù thủy phép thuật gì ư? Lẽ nào người lại có thể đọc được suy nghĩ hay biết trước tương lai. Cứ nghĩ đến mấy chuyện hão huyền kia, thầy quyết định gấp đôi tờ giấy lại ngăn nắp bỏ vào một cuốn tập nhỏ trong cặp màu nâu.
Việc này không nằm ở trong kế hoạch làm tiền của thầy, bèn đành gác qua một bên.
- "Tôi chỉ muốn kiểm tra xem trình độ của các em. Cùng lắm nhẹ nhất là bị đứng ở ngoài hành lang."
Tất cả mọi người ở trong lớp đều sợ tái mặt, ai mà rảnh nhớ những thứ như vậy trong não chứ. Mặc dù đó là một lời an ủi từ ông thầy "đáng kính" nhưng chẳng hề khiến các sao giảm căng thẳng một chút nào.
Dù có phải chết thì mọi người ở đây cũng chả đọc xong cuốn lịch sử dày đặc đó đâu. Thế hệ và hình thành của đất nước Zodiac, chắc phải đọc tầm 10 năm hoặc hơn. Khoan đã, còn có vụ cuốn một đến cuốn hai mươi. Đứa nào rảnh mà ngồi cả ngày đọc cái đó, chắc não phải to lắm mới chịu được. Còn mấy đứa đầu trâu mặt ngựa, tính cách trẻ con ngu đần của cái lớp này thì tiễn nhé. Não của tụi nó thì đọc dòng chữ đầu đã lăn đùng ra ngủ mợ rồi.
- "Thế là xong một kiếp người ngắn ngủi, mình đã bao giờ tập trung vào tiết Lịch Sử đâu."
Thiên Bình nuốt nước bọt, tay chân lúng túng đan chặt lại vào nhau, một tay cố che che lại bản mặt xinh đẹp rạng ngời của cậu.
- "Trời, có học gì đâu mà nhớ!"
Bảo Bình đưa khuôn mặt ngáo ngơ lên loay hoay mà không hiểu chuyện gì xảy ra. Ngày đầu tiên đi học thế quái nào bắt học sinh kiểm tra ngay tại chỗ chứ! Người đầu tiên nào nghĩ ra cái này nên bị xếp vào tội treo cổ tử hình tàn bạo nhất!
Song Ngư thì cầm tập của mình che mặt lại, cộng thêm tấm lưng to cao của Kim Ngưu đủ để che cho thầy lẫn Xử Nữ không thấy. Cao thủ không bằng tranh thủ, làm gì có cửa với mấy người chuyên chờ thời cơ đến rồi ôm trọn luôn.
Song Tử như nắm được cả thiên hạ trong tay, nụ cười xấu xa đã bị thầy Nam Anh cầm tờ giấy báo tử gọi thẳng ngay quý danh "Song Tử lên trả bài". Mấy tên cẩu ngồi gần đó bèn ôm mặt nhịn cười. Ban nãy gáy to lắm cơ mà, giờ gáy nữa đi con trai. Bạch Dương úp mặt vô cái cặp mà cơ thể run rẩy, hai tên bàn trên thì không thèm che giấu gì cả, đứa nào đứa nấy ôm bụng cười to.
Thầy Nam Anh đeo mắt kính lên và nhìn vào tờ giấy để tên của tất cả học sinh ở đây. Thầy chọn đại mấy tên nào mà nhìn thú vị và bắt mắt nhất. Liếc xuống dưới cuối danh sách, đôi mắt bèn sáng lên khi nhìn thấy một cái tên đẹp. "Thiên Bình" liền cất lên, tiếp ngay sau đó là "Nhân Mã.".
Thiên trong thăng thiên, bình trong bình thản. Nhân trong nhân tài, Mã trong vàng mã. Ghép lại thì sẽ có Thiên Bình thăng thiên trong bình thản, nhân tài Nhân Mã phát vàng mã cho bạn hiền.
- "..."
Dơ dáy dễ gì dấu diếm, ý đồ bắt nạt của thầy Nam Anh ngay từ đầu đã bị các thành phần con ngoan trò giỏi phát hiện ra. Đành sử dụng khả năng khoe khoang lấy lòng, đứa thì lén lút để lộ bằng giấy khen cấp phố. Đứa thì không màng phô trương giấy khen học giỏi từ lớp 1 đến lớp 5 ra cho cả bàn dân thiên hạ thấy. Để tăng độ kịch tính cho trò chơi, mấy thứ liên quan đến nhân phẩm đều được giới trẻ ưa chuộng, đặc biệt là chơi cờ bạc.
Thầy Nam Anh hài lòng đặt tờ giấy xuống bàn, đứng dậy tiến gần cái bảng, cầm cục phấn trên tay viết câu hỏi. Thầy gật đầu cầm lịch trình trong tay, chép lại văn mẫu được in sẵn ở trên giấy. Các chòm sao nhìn thầy bằng ánh mắt đa nghi. Tốt quá ha.
- "Nhân Mã!"
Giọng nói của thầy dứt khoát, Nhân Mã đang suy nghĩ lung tung bỗng bị gọi liền giật bén cả mình. Ôm trái tim tìm lại trạng thái thường ngày, mất phong độ quá rồi.
- "Một dân tộc dốt là một dân tộc—"
Thầy Nam Anh mẫu mực nét thanh chữ đậm, vừa viết chữ vừa cố tình kéo dài chữ cuối chờ đợi câu trả lời của Nhân Mã. Vì là một tên não to lão luyện ở trong hình hài một thằng đàn ông sắp trưởng thành, Nhân Mã đã đoán ra được đáp án sau vài giây ngắn ngủi.
- "Dạ, đáp án của em là ngu ạ."
Nhân Mã lập tức trả lời, tự cảm thấy đáp án đó rất là chi là chính cơm mẹ nấu nó xác. Cứ như có một thiên thần hộ mệnh thổi kèn chiếu sáng cho anh. Để cho anh chiếm trọn cái spotlight* tráng lệ cùng sự ngưỡng mộ của các bạn cùng lớp. Đúng như kỳ vọng của cậu, những người ở dưới bục trầm trồ vỗ tay cho Nhân Mã.
Trong thời gian ngắn như vậy mà anh Ngựa vẫn có được đáp án và nghe lại rất là triết lý. Cái thằng này chắc chắn là dân giấu nghề điêu luyện, trông tưởng đần độn lắm. Thầy Nam Anh gật đầu ngẫm nghĩ cũng thấy rất hợp lý nhưng lại cảm thấy có gì đó sai sai. Nhìn kỹ lại vào đề và đáp án, liền lắc đầu với đáp án của Nhân Mã khiến anh bị khủng hoảng tinh thần.
- "Không đúng?"
Nhân Mã cảm thấy rất sốc và nhanh chóng phản bác lại. Chó ngu không hiểu chủ, vẫn cố tranh cãi bác bỏ lời thầy. Có khi tên này quên mất người ở trước mặt là giáo viên chủ nhiệm, cãi như chưa từng được cãi. Thầy Nam Anh cốc đầu Nhân Mã cho cậu tỉnh ra. Có cu cậu học sinh nào dám đánh tay đôi, đấu võ mồm với giáo viên không? Là không có!
Song, chẳng hề chừng chừ mà sử dụng cây ngòi bút mực uyển chuyển viết tên Nhân Mã vào sổ đầu bài. Mọi người ngẩn người ngẫm nghĩ có nên ăn mừng việc tên đầu tiên được viết vô trong sổ đen "danh giá" của trường. Sau đó đưa tay chỉ ra ngoài cửa phòng học, nơi mà Nhân Mã tiếp tục nghe thêm tiếng thiên thần hộ mệnh của anh đang đánh trống thổi kèn đám tang mời gọi. Công nhận là trở mặt nhanh hơn người yêu cũ.
- "Câu trả lời là yếu, ngu đâu ra mà ngu, ngu cái đầu em. Đi ra hành lang đứng ngay cho tôi!"
Mặt của Nhân Mã mếu máo ngoan ngoãn đi ra khỏi lớp, cãi lại thầy thì còn gì là nhân từ ở đây cả. Dám lên mặt thì tự đập mặt xuống lòng đất luôn đi. Thầy cau mày tiếp tục nhấc gọng kính nói dứt khoát tên Thiên Bình. Cậu bèn giật thót tim, mồ hôi chảy nhễ nhại trên trán. Trời má, cái này còn căng thẳng hơn việc tỏ tình với crush nữa!
- "Lão Hạc làm gì với cậu Vàng?"
- "Dạ! Hả...?"
Thiên Bình cảm giác có chút teo teo, cứ như thầy đây muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Ánh mắt như nhìn muốn thủng xuyên qua người anh. Thiên Bình chỉ biết khóc không ra nước mắt, nhanh chóng quay mặt xuống dưới bục cầu ét-o-ét. Đôi mắt như biết nói, cầu cứu với ánh mắt cún con. Mọi người, mặc dù nhìn thấy, vẫn lảng tránh làm lơ để không bị bắt quả tang. Đồng thời tránh việc ăn thêm cái tên danh dự thứ hai được viết trong sổ đầu bài.
- "..."
- "..."
Chỉ toàn là sự im lặng, Thiên Bình cứ như bị khóa mõm không thốt nên lời. Câu hỏi dễ vậy luôn mà cậu không trả lời được, thầy Nam Anh có chút không tin vào mắt mình. Bèn lấy khăn giấy mỏng chùi kính, móc tai để nghe rõ hơn. Sau khi nhận biết là tên này bị âm tính với môn Lịch Sử thì thầy mới chấp nhận sự thật này.
- "Lão Hạc bán cậu Vàng vô lầu Ngân Bích."
Thiên Bình tự thì thầm với chính mình và ngậm ngùi tự quay về chỗ ngồi chỉ định. Mất đi cậu bạn chí cốt là Thiên Yết, Thiên Bình cảm thấy cuộc đời thật nhàm chán. Giờ mà đi đội sổ với cậu bạn học Thiên Yết thì vui biết mấy.
- "Song Tử!"
- "Ai phụ trách hành pháp ?"
Thầy nhìn chằm chằm vào Song Tử, để chắn chắn rằng anh chàng hot-boy này không ăn gian. Nguyên cả cái trường này đều biết mức độ ảnh hưởng của chàng trai này đã đạt đến đỉnh cao vũ trụ. Sở hữu một quân đội hâm mộ hùng mạnh, không khỏi lọt vào "con mắt xanh" của giáo viên.
- "Đáp án của em là tổng thống."
Song Tử không thể để mất hình tượng trong mắt bạn cùng lớp. Cũng như những câu nói đầy mang tính sát thương là thương hiệu của Song Tử. Thiên Bình và Nhân Mã tức tối hậm hực nhìn Song Tử với ánh mắt "đắm đuối". Dẫu sao cũng là người của công chúng, phải hoàn hảo dưới mọi mặt chứ.
———
Tiết 5—
- "Chào các em, cô tên là Thuỳ Trương. Từ giờ cô sẽ dạy tiết 5 là môn Mỹ thuật cho các em."
Cô Thuỳ Trương là một người rất dễ chịu, cô mặc quần đen bó sát và áo kiểu màu trắng gấp xếp giản dị. Cho dù tuổi đã có tuổi nhưng gu ăn mặc thời trang của cô đã khiến cô trở nên trẻ trung hơn. Không quá hàm hố hay tẻ nhạt, hoàn toàn phụ với với tính cách trẻ con của cô.
- "Lấy giấy ra vẽ nào các em! Đề tài là bé yêu xách cặp tới trường nhá."
Cô Thuỳ Trương có tính cách dễ thả rong học sinh tự học. Nói chuyện hay làm gì cũng được chỉ cần tập trung vẽ hết tiết nguyên một tiết và chăm tám chuyện với cô giáo viên có tuổi này là được.
———
Tiết 6—
- "Các em đã bắt đầu để tập thể dục chưa nào! Thầy tên là Bá Cường! Thầy sẽ giúp các em có một cơ thể khỏe mạnh và làn da ngâm đen quyến rũ."
Thầy Bá Cường là một người rất năng động và luôn nở nụ cười trên môi. Bày đặt khoe cơ bắp các kiểu để giúp các em học sinh có động lực mà mong muốn có ngoại hình quyến rũ như thầy đây.
Thầy mặc quần thun ngắn có nhãn hình logo hình của trường là ngôi sao mười hai cánh, áo thun màu đỏ và đôi giày ba-ta màu đen để tiện di chuyển hơn, không sợ giày bị dơ. Tóc của thầy Bá Cường khá nhiều và dài nên cột một đuôi ngựa nhỏ để ra sau gáy. Thầy để râu được tỉa ngắn trông rất là men lì đồng thời cũng rất trẻ.
- "Kết thúc ngày đầu tiên đi học bằng cách gập bụng nào! Bắt cặp đi các em, thầy cho 5 phút bắt đầu từ bây giờ."
Thầy cầm đồng hồ nhỏ trong tay, sợi dây dài quấn quanh cánh tay để đồng hồ không bị rớt. Thiên Bình ngay tức khắc chạy lại chỗ Thiên Yết, cậu là cậu muốn trả thù cậu bạn học vì đã không giúp đỡ nhau trong giờ Lịch Sử.
- "Thiên Yết ới! Bắt cặp với tao. Chú mày mà không chịu là tao hiếp mày đó."
Thiên Bình nở nụ cười thiên thần. Thiên Yết đang yên đang lành bỗng vã mồ hôi như tắm, cậu bạn thân phát ngôn nghe đáng sợ quá vậy!? Học cái gì có ích không học, toàn học mấy chữ bậy bạ gì không à!
- "Ơ, tớ muốn bắt cặp với bạn học Thiên Yết!"
Song Ngư từ đâu xuất hiện như một vị thần, tức giận kéo tay bên phải của Thiên Yết về phía mình. Thứ cô muốn chưa bao giờ bị vụt ra khỏi tầm tay, một kỹ năng thượng thừa mà cô Cá có. "Bộ truyện" nào mà cô đã tia trúng rồi thì đừng hòng mà chạy với chả trốn. Đằng nào cũng về nhà với bộ sưu tầm tủ truyện cộng với sự đổ máu của ví tiền của cô thôi.
Lý do lý trẩu gì đâu! Chỉ là không quen ai ngoại trừ ông bạn cùng bàn, Song Ngư phải cắn răng đau khổ lắm mới dám chiến với Thiên Bình để giành giật một chàng trai. Còn đâu là liêm sỉ đời nhau nữa, rớt hết xuống dưới đất rồi.
Thiên Bình không có ý định sẽ buông tha, cũng kéo tay trái của Thiên Yết về phía cậu. Anh Cân mặt dày trát cả tấn xi măng trên mặt chưa bao giờ biết mùi vị bỏ cuộc là gì cả! Ngoài trừ vài trường hợp đặc biệt.
Thế là cả hai cô cậu quậy banh nhà lầu, để lại Thiên Yết đang thở dài vì quá bất lực với tình huống khó đỡ này. Đến cả chịu, không ngờ độ hót hòn họt của anh đây vẫn chưa nguội dần theo thời gian sao?
.
.
.
- "Bạn học Giải Nhi ơi! Bắt cặp với tớ nha?"
Kim Ngưu vui vẻ cúi đầu ép sát mặt của mình gần với Cự Giải lùn tịt. Mỗi lần đứng gần cô là cậu chỉ thấy độ đáng yêu tăng dồn thôi. Chứ cậu ứ biết độ nóng máu đang sôi sùng sục ở bên trong đầu của cô bạn Cua kia. Thêm cái quái biệt danh sến súa đó, không khỏi làm cô toàn thân nổi da gà toàn thân. Cảm thán tại sao trên đời này lại phát minh ra những người có tính cách hay "body samsung" người khác.
- "Không."
Cự Giải trả lời nhưng chèn theo tiếng đồng thanh của Thiên Yết. Cậu xuất hiện từ đâu chẳng ai hay biết đã ở đằng sau lưng của Kim Ngưu. Sát khí nồng nặc tỏa ra xung quanh làm anh Trâu không lạnh mà run hết cả người. Quả sát khí của tên nào mà nồng nàn mùi súng pháo đoạn thế kia?!
.
.
.
- "Ủa? Thiên Yết đâu rồi?"
Thiên Bình và Song Ngư đang cãi nhưng nhìn lại đã không thấy anh Cạp đâu nữa mà là hai người tự nắm tay của đối phương. Bốn mắt toé lửa nhìn nhau, còn lâu hai người này mới chấp nhận làm chung một đội.
.
.
.
- "Má ơi, hết hồn!"
Kim Ngưu hốt hoảng chạy đến chỗ mà có người đang đi đến. Cậu núp sau lưng người con gái cao lớn, tóc đen thả dài như búp bê ấy. Kim Ngưu thò đầu ra ngoài, biểu cảm đầy căm phẫn nhìn cậu bạn học mới đến kia.
- "Bạn học Thiên Yết, cậu được lắm, nếu tim của tôi có bị tổn thất gì thì cậu phải bắt đền đó!"
Chửi bới xong liền trốn sau lưng của Ma Kết không thèm ló đầu ra. Hai tay của anh đặt lên trên hông của Ma Kết có vẻ như có tật cực kỳ dễ bị giật mình, lấp ló chỉ thẳng mặt Thiên Yết cảnh cáo. Đôi môi bất tri bất giác mỉm lên, phần thắng lần này thuộc về anh mày rồi nè Kim Ngưu à!
- "Mà chú cũng biết lựa thời cơ lắm, đúng là cao thủ không bằng tranh thủ mà."
Thiên Yết cười mỉm trừ giả vờ lắc đầu thật vọng, trả thù mấy lần Kim Ngưu đã khịa cậu cảm thấy rất vui lòng hả dạ. Đúng là không có gì hả hê bằng việc ăn miếng trả miếng mà! Kim Ngưu nheo mắt ló đầu ra cố hiểu câu nói đó, bỗng thấy mình từ khi nào đã chạm vào Ma Kết. Cô, ngược lại, thì rất ngây thơ nhìn cậu, không hề ghét bỏ cậu vì đã vô tình đụng chạm cô.
Cứ như thấy một điều gì đó đáng sợ lắm, Kim Ngưu khóa chặt miệng, giơ hai tay ra khỏi người cô. Một bước. Hai bước. Ba bước. Cậu bạn học mặt mỏng này cúi đầu mấy chục lần để tạ lỗi rồi chạy về phía Cự Giải.
Đây—Đây chính là lúc 'người bạn cùng bàn' trở nên hữu dụng nhất! Hãy giải cứu cậu bạn học tội nghiệp này đi Cự Giải!
Cơ mà chỉ nhận lại được ánh mắt không quan tâm từ cô, Thiên Yết thì đương nhiên vô cùng vui sướng đá đít thằng bạn mới quen ra chỗ Ma Kết để nói chuyện hẳn hoi.
Không được bảo vệ, cũng bị cho ăn một vồ từ Thiên Yết. Kim Ngưu cau mặt quay xuống chửi rủa Thiên Yết. Tuy nhiên, cơn thịnh nộ của cậu cũng nhanh chóng chuyển thành hơi nóng rồi biến mất trong gió. Ánh nắng chiếu khẽ chang chang, từng góc cây phản chiếu bóng hình của hai người. Kim Ngưu ngại ngùng, hai tay cuốn chặt vào nhau chẳng biết nên phải giải thích ra sao.
- "Xin lỗi cậu! T-Tớ không có cố ý, mọi chuyện không như cậu nghĩ!"
Kim Ngưu bối rối giơ hai tay lên giải thích, bình thường cậu là một tuýp người thuộc dạng nghiêm túc bình tĩnh. Tự nhiên đôi mắt chao đảo tới lui không có bến cạn, miệng lắp bắp nói một câu cũng chẳng xong. Ma Kết nhìn cách cậu bạn ở trước mặt hành sự, trong đầu liền lóe lên một sáng kiến gì đó.
- "Chào hỏi bằng cách đụng chạm cũng là một ý hay."
Dường như Ma Kết đang cố gắng giảm bớt sự căng thẳng giữa hai bên. Cơ mà hơi đi theo sau hướng tối kiến, cô Dê vậy mà ngộ giác ra thứ gì quái lạ nào đó không nên học theo. Vui vẻ quyết định học tập bằng cách viết vào nhật ký nho nhỏ mà cô luôn mang theo bên người. Đây là vũ khí bí mật mà cô luôn lưu trữ những lời khuyên và cách để giải quyết mọi chuyện. Có lẽ hôm nay cô lại học thêm được một điều mới nữa rồi!
Nghĩ đến thôi là Ma Kết đã cười tươi dịu dàng. Ngọn gió bỗng phút chốc bay ngang qua, nhẹ nhàng và trìu mến đung đưa từng sợi tóc. Nụ cười đó—còn tươi hơn cả mặt trời hôm nay!
Kim Ngưu thấy tình hình có hơi sai sai—cậu trố mắt liền la lên ngăn cản.
- "Ê! Đừng có mà viết vào! Bỏ đi! Quên nó đi!"
Anh Trâu di chuyển tay của mình làm dấu hiệu dừng lại, để cho Ma Kết biết rằng là không nên nhớ và ghi chép những thứ cô đã thấy hoặc đang nghĩ. Chào hỏi bằng cách đụng chạm cơ thể là cái gì? Cô bạn này đang nghĩ gì mà lại viết nó vào nhật ký chứ!
- "Cậu là bạn của bạn học Cự Giải phải không?"
Ma Kết ngơ ngác nhìn Kim Ngưu, nhìn trong sáng như vậy, cậu không hề biết được cô ấy đang nghĩ gì trong đầu. Một cô gái tưởng chừng như rất là giản dị nhưng phức tạp ở bên trong. Nghe đến Cự Giải là Kim Ngưu liền lấy cớ khen lấy khen để, mong muốn sẽ lấy được lòng của cô bạn cùng bạn.
- "Đúng vậy! Vừa là bạn thân vừa ngồi chung bàn nữa, như thế không phải được gọi là định mệnh sao?!"
Kim Ngưu nhắm mắt ưỡn ngực lên cao, miệng thì cứ nói thì cái mũi tự nhiên dài ra một chút. Nghe cậu bạn học nói thế, Cự Giải không nhịn được mà nổi hết cả da gà. Ai mướn cậu ta nói tốt về mình thế?
- "Bạn học Cự Giải rất tốt bụng. Cậu là bạn thân của cô ấy thì chắc hẳn cậu cũng là người tốt."
Đôi đồng tử màu đen như hạt cà phê không hiện rõ của Ma Kết sáng lên, trên mặt cô viết rõ chữ "chắc chắn bạn ấy là người tốt, mình nên kết bạn" ! Kim Ngưu nghe vậy liền đơ người một chút, ngưng hướng từ Ma Kết chuyển sang Cự Giải. Người gì đâu mà có suy nghĩ lập luận lạ thường như thế ! Làm ơn hãy giải cứu Diễm My này đi ! Anh Trâu cần sự riêng tư !
-「Cậu ấy lấy đâu ra cái giả thuyết đó vậy?」
Kim Ngưu nghiêng cái đầu của anh, Ma Kết quả là ngây thơ hết mức cho phép rồi, khoé môi bỗng giãn lên mỉm cười tươi tắn. Một người dễ dàng bị lợi dụng, ngoại hình xinh đẹp, luôn chú trọng vào việc học. Kim Ngưu trở mặt như tờ giấy, phải lôi kéo cô bạn học này về phe của cậu mới được!
- "Ha ha đúng vậy! Tốt, rất tốt và đặc biệt tốt luôn!"
Kim Ngưu cố tình trêu ghẹo Ma Kết, hầu như tất cả những gì anh nói Ma Kết đều tin tưởng hết, cô háo hức túm lấy hai bàn tay to lớn của Kim Ngưu. Dường như không hề lường trước việc này nên cậu bạn Trâu bị đơ người ra. Đôi tay nỏn nà siết chặt lấy từng kẻ ngón tay, Kim Ngưu bỗng ú ớ chẳng nói nên lời. Để mặc cô bạn tự tiện đụng chạm, cậu đỏ mặt sượng trân ngay tại chỗ.
- "..."
- "Cậu có thể bắt cặp với tớ không? Tớ muốn biết nhiều thứ hơn về cậu!"
Ma Kết vui vẻ giơ hai cánh tay lên cao và từ từ hạ xuống, trông cô rất là phấn khích và vui sướng khi được kết bạn với người khác, nhất là người bạn khác giới. Kim Ngưu lau mồ hôi cảm thán đội may mắn của bản thân hôm nay. Chứ nếu cảnh tượng ban nãy mà để cho bàn dân thiên hạ biết là anh đã bị các "fan hâm mộ" càu nhàu xé xác ra từng mảnh rồi chứ chẳng đùa.
- "Cậu đừng nói như vậy, rất dễ bị hiểu nhầm đấy."
Kim Ngưu hối hả kêu Ma Kết chỉnh đốn lại câu phát ngôn ban nãy, rồi cũng bật cười vì độ ngốc nghếch đáng yêu của Ma Kết. Người gì đâu dễ thương quá mức rồi đấy. Bảo sao người người đều đổ xô thầm thương trộm nhớ cô nàng ngây ngô này. Ngay cả anh đây cũng muốn gia nhập vào hội những người vã Ma Kết đây. Nếu cô bạn này không bắt chuyện ngay từ đầu thì có lẽ đến bây giờ cậu cũng sẽ không biết trên đời lại có một người y như Ma Kết.
- "Nếu như bị hiểu nhầm thì tớ sẽ nói cho ra lẽ! Tớ không có nói dối và lừa gạt người khác."
Lần này thay vì ngốc nghếch như trong suy nghĩ, Ma Kết lại rất nghiêm túc trả lời. Cô tự tin đặt tay lên ngực của mình, nơi gần với trái tim cô đang tỏa ra sức sống. Kim Ngưu có chút kinh ngạc trước sự thay đổi đột ngột này, cậu chớp mắt liên hoàn, hai bàn chân như bị dán keo 502 vào đế giày. Sau vài phút, Kim Ngưu cũng đành chấp nhận lời mời của Ma Kết. Thế là cả hai đã tìm được bạn đồng hành cho riêng mình.
———
Cự Giải nhìn Thiên Yết và anh cũng nhìn cô. Mắt chạm mắt không một chút sợ sệt, nhưng Thiên Yết thì lại có chút bối rối khi nhìn trực diện như thế này.
Thiên Yết lấy tay phải che phần miệng của mình lại, hành động ấy làm cho anh đỡ rối và định thần tốt hơn. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô Cua, Thiên Yết bỗng hiện lên một tia suy nghĩ. "Muốn bắt cặp với cậu ấy quá đi!". Khác với anh Cạp, Cự Giải cảm thấy không an toàn. Nhìn cái bản mặt như muốn ăn tươi nuốt sống cô, chẳng lẽ cậu ta đã nghĩ ra cách trả thù rồi ư?
Thiên Yết xoa huyết thái dương của mình để tìm cách giải quyết hợp lý nhất, giữa bạn bè và crush thì chọn cái nào cho hợp lý nhỉ? Thiên Yết thở mạnh phừng phực, nhìn lén cô bạn Cự Giải đến lần này sang lần khác. Cuối cùng cũng tích góp được can đảm bèn ngỏ lời.
- "Bạn học Cự Giải ơi! Chúng ta cưới lộn bắt cặp với nhau đi!" /Hết 5 phút rồi, tất cả tập trung lại ở chỗ của thầy nào!/
Thiên Yết khựng lại, cậu tính mời Cự giải bắt cặp với mình nhưng lại bị cản trở. Tiếng của thầy áp đảo tiếng của Thiên Yết làm cho Cự Giải không nghe được hết câu sau. Nhìn nét mặt khó chịu của cô, chắc là bị từ chối rồi. Biểu cảm của anh liền xụ xuống, ai mà muốn lại gần anh chứ. Một người có tiểu sử đáng sợ thời trung học thì có quyền gì được thích một người hoàn hảo như Cự Giải. Thiên Yết mặc cảm về bản thân, buồn bã chán nản.
Thiên Yết miễn cưỡng cười tươi đầy ngượng ngùng nhưng bên trong lẫn bên ngoài đều biểu hiện sự thất vọng tràn trề vì bị từ chối. Trông như một chú sói to lớn cụp tai tuổi thân. Cự Giải bỗng dở khóc dở cười vì sự suy diễn của Thiên Yết, cứ như điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra với Thiên Yết nếu cô không làm vừa lòng anh.
- "Tuỳ cậu."
Thiên Yết trố mắt không tin được, bèn thả lỏng cơ thể thở hắt một hơi dài mừng thầm. Bọn họ quay về phía thầy chủ nhiệm, nơi cả nhóm đang tụ tập đông vui dưới bóng râm mát.
。
。
。
Bị đánh bại bởi tên Cân đáng ghét kia, Song Ngư đi tới đi lui, tìm ở mọi góc gác chung quanh khu viên trường. Như đang đi tìm vàng bạc châu báu, dễ gì mà tìm thấy được. Chẳng khác như mò kim ở đáy biển, tìm thế quái nào mà ra. Cô Cá lủi thủi buông thả bản thân rồi tự do trên ghế đá gần đó.
Tìm Song Tử cả buổi mà chẳng thấy đâu, cứ như cậu ta bốc hơi rồi biến mất ra khỏi trái đất vậy. Song Ngư gục đầu ôm mặt trầm cảm, thời gian sắp dí tới đít rồi mà cô vẫn chưa tìm được bạn đồng hành cho chính mình. Bảo sao nguyên cả năm cấp hai cho đến tận bây giờ mà chẳng có một mống bạn nào.
- "Cậu đang làm gì ở đây vậy?"
Giọng nói mang một phần cáu kỉnh, chín phần còn lại thì lạnh lẽo. Cậu ta dám bắt chuyện với mình, chắc chắn là cô đã phạm lỗi nào đó trong mắt của cậu ta rồi! Ôi trời, ông cho gặp ai cũng được. Cớ sao lại nhẫn tâm để con gặp ngay ông nội trùm đáng sợ nhất trường này chứ!
- "Tớ đang tìm bạn học Song Tử."
Song Ngư ngước mặt lên nở một nụ cười miễn cưỡng nhưng không kém phần niềm nở. Xuất hiện vài bông hoa chói lóa làm hình nền, Xử Nữ vẫn giữ nguyên trạng thái bất cần đời. Tốt lắm quý cô Song Ngư, cứ tiếp tục giữ trạng thái hài hòa là sẽ ổn thôi!
Bốn mắt nhìn nhau chẳng nói nên câu, Xử Nữ có chút không biết nên làm sao khi phải đối diện với "cô nàng tràn đầy tích cực" kia. Cậu ngước mắt lên trời, xong chuyển sang qua Song Ngư.
- "Cậu ta đang ở trên cây."
Vừa dứt câu, Xử Nữ rời khỏi hiện trường. Để mặc Song Ngư đơ mặt một hồi lâu, cô tự thủ thỉ với bản thân rằng cô là tên ngu nếu tin vào lời của Xử Nữ. Rất nhanh sau đó, cô nhanh chóng ngoảnh mặt nhìn trên trên cái cây ở đằng sau lưng. Không khỏi bàng hoàng khi thật sự có người đang nằm ở trên cây. Chàng trai gãi đầu tức tối bèn buông cái điện thoại xuống, phán một câu.
- "Cái tên Xử Nữ này—"
。
。
。
- "Thầy cho nhiều thời gian vậy mà mấy đứa vẫn chưa bắt xong cặp? Woah—amazing good job."
Thầy Bá Cường ngạc nhiên khi chỉ thấy có hai cặp duy nhất Kim Ngưu với Ma Kết, Thiên Yết và Cự Giải, và Sư Tử đang ngồi gần Xử Nữ. Trong khi cậu quả quyết né đi chỗ khác rất nhiều mà Sư Tử vẫn mặt dày bám theo, là bốn đội duy nhất làm theo lời thầy dặn.
- "Các em đang làm nghề của thầy trở nên khó khăn hơn rồi đây."
Nghe tiếng than thở không ngừng nghỉ của ông thầy chủ nhiệm, cả đám quậy phá mới búng tay. Bảo Bình đánh nhau bứt đầu nhéo tai Nhân Mã, Bạch Dương thì đứng kiếm chuyện đấu võ mồm với Sư Tử, Thiên Bình thì đi lòng vòng các lớp học tầng trệt để kết bạn đủ đường.
Thầy Bá Cường vuốt tóc suy tư, vắt não để suy nghĩ. Thầy nhớ là thầy chọn dạy môn này là chỉ để tập thể dục và chơi thể thao mà không cần nghĩ ngợi gì. Chứ tại sao giờ đây lại phải dùng não để kiếm cách xử biến với vụ việc này, nhìn chẳng khác gì đang trông trẻ lên ba vậy.
Thầy hết vuốt tóc rồi sờ gáy, đã trôi qua 5 phút một cách vô nghĩa. Xử Nữ cảm nhận được bầu không khí áp lực và trầm cảm nặng của ông thầy bèn đưa ra một vài lời khuyên, cách trị mấy lũ cá biệt trong lớp 12 F.
- "Bắt bừa đi. Dù sao bọn họ cũng nghe lời của thầy."
Xử Nữ khoanh tay thở dài với độ ngáo ngơ có một không hai của thầy thể dục. Chẳng hiểu nổi làm sao mà ông có thể vượt qua tiêu chuẩn của giáo viên thể dục, và đảm nhận chức vụ ngon lành cành đào này một cách dễ dàng.
- "Đúng! Hợp lý! Sao mình không nghĩ ra nhỉ!?"
Câu nói trên thể hiện cho sự thức tỉnh của ông thầy thể dục, bàn tay nắm lại thành cái búa và đặt nhẹ lên cái tay còn lại của mình. Thầy cười vui vẻ với giải pháp mới do Xử Nữ đề cập. Thầy thuần thục lật qua lật lại tìm tờ giấy điểm danh được kẹp ở trên một cái bảng mini tiện lợi mang theo người.
Thầy Bá Cường cười tươi xong liền lười biếng ôm đầu ngồi ở dưới góc cây để nghỉ ngơi, dành giải toàn quyền lại cho Xử Nữ. Trong mười mấy năm dạy ở trường này, thầy chưa bao giờ gặp cái trường hợp nào mà nó giống như thế này. Xử Nữ cười nửa miệng cầm lấy bảng điểm danh của thầy, đây là câu mà cậu muốn nghe nhất từ ông thầy dạy thể dục. Cậu đứng trước mặt mọi người đầy uy nghiêm, nhíu mày bất mãn với các lũ chòm sao quậy phá cá biệt này.
- "Các người đã nghe thầy nói hết rồi. Đứng thẳng hàng ngay ngắn."
Xử Nữ đẩy cặp mắt kính của mình nhìn đám người bằng tuổi chen chúc dành hàng. Lời cửa Xử Nữ mà không nghe thì thôi rồi, chỉ có nước lên thiên đàng thôi.
- "Nhân Mã và Sư Tử."
Xử Nữ nhìn chằm chằm vào Sư Tử, anh chàng phiền toái nhất anh từng gặp trong đời. Đây là cơ hội tốt nhất để tống cổ cậu ta ra khỏi người trong một thời gian dài. Gì mà suốt ngày lẽo đẽo theo sau, cái muốn suốt ngày cứ nói "bạn thân", nghe mà muốn rợn tóc gáy. Không quan tâm người quen hay không quen, chỉ cần đuổi thằng Sư Tử đi là cậu đã mãn nguyện lắm rồi.
- "Gì kỳ vậy bạn thân? Tớ bắt cặp với cậu rồi mà."
Sư Tử tiếc nuối không bằng lòng, cậu nhớ đâu có luật lệ nào cho đổi bạn đồng hành đâu chứ. Nếu có thì chỉ có mỗi giáo viên sử dụng với mục đích lợi ích chung thôi.
- "Tiếp, Nhân Mã và Bảo Bình, Thiên Bình và Cự Giải, Thiên Yết thì ra rìa. Còn tôi sẽ tự lực gánh sinh, không cần ai cả."
Xử Nữ nói xong tự đi ra một góc cây có gió mát tự thân gập bụng, để lại cả đám trọng tải tiếp thu mấy điều vừa nói trên. Suy cho cùng thì chả ai muốn đắc tội với anh chàng khó tính này nên cũng đành lủi thủi chọn đại bạn rồi kiếm chỗ mát mát ngồi tập thể dục. Chỉ riêng Thiên Yết thì gục ngã trước cuộc sống, thế quái nào Cự Giải lại được bắt cặp với thằng bạn thần kinh kia chứ!
✧✧✧
Giới thiệu nhân vật mới:
Tiểu Long
———
#7986
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro