☆18: Mặt Trăng ✧ May Mắn
↑ ♪: Mặt Trời Không Lặn
📃Trình bày: Trương Đại Lôi
Sau những cơn mưa,
Ai cũng có một nơi,
một nơi để về nhà.
————————————————————
Tối đến các chòm sao tiếp tục chiếm cắm cọc tại sảnh nhà ở khu kí túc xá, đương nhiên là những người khác vẫn được tự do thoải mái đi qua đi lại. Ở trong phòng bếp, có hai chàng và một cô gái đứng chen chúc tại chỗ khu bếp lửa.
Bọn họ đang lấn át lẫn nhau xem đối phương, Thiên Bình và Song Ngư đeo một cái tạp dề màu trắng có sẵn do Sư Tử tài trợ. Thiên Yết đứng kế bên nhìn cả hai nấu ăn và sẽ trở thành người hỗ trợ nếu ai cần. Thiên Bình thành thạo tự tin xào thịt bò, còn Song Ngư thì vụng về chiên tôm, sợ hãi dầu sẽ bắn vào người.
- "Cậu xào đi, tự tin lên, đau một chút rồi sẽ quen thôi."
Thiên Yết siết chặt hai bàn tay bèn cổ vũ, Song Ngư nghe vậy cũng an tâm hơn phần nào. Nói sao thì nói nhưng vẫn phải tránh còn hơn, vẫn sẽ gây ra rơi vào xác suất bị vết thương bỏng nặng nếu không cẩn thận. Cơ mà vì tương lai làm người vợ đảm đang, Song Ngư thể hiện sự quyết tâm. Cô muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo để phục vụ các bạn cùng lớp.
- "Ê Thiên Bình, chú mày muốn bỏ độc các bạn cùng lớp ư ?"
- "Đau ! Chú mày nỡ lòng nào nói vậy với bạn thân siêu cấp đẹp trai của mày hả ?"
Thiên Yết vớ đại cái muôi gõ vào đầu Thiên Bình không thương tiếc. Bỏ gì mà bỏ muốn nửa cái hủ muối, bộ mấy tụi điên trong lớp này vẫn chưa đủ mặn mà à? Thiên Bình bức xức ôm đầu xoa xoa, tập trung xào chín thịt bò, Song Ngư đứng kế bên bật cười với bầu không khí thân thương giữa tình bạn 'thâm sâu' của bọn họ.
Song Ngư đã chiên xong món tôm tẩm bột chiên xù. Vì sự giúp đỡ từ Thiên Bình lẫn Thiên Yết, cô đã nâng cấp kỹ năng nấu món mới. Thiên Yết chăm chú nhìn Thiên Bình xào một cách điêu luyện, chắc chắn là không bằng một góc của anh nhưng vẫn phải tán phục. Cậu vô tư lấy một miếng thịt nhỏ được cắt ra làm hình vuông nhỏ, ăn thử xem mùi vị ra như thế nào.
Trù nguyên cả gia phả nhà thằng Thiên Bình, mặn mà muốn độn thổ. Đến nổi có thể ôm tim chết ngay tại chốc, như bỏ vào một thùng nước biển vào mồm. Anh Cạp nhanh chóng uống vài ly nước, khó khăn lắm mới nuốt trôi được miếng thịt định mệnh đấy.
Cùng lúc đó Song Ngư cũng đã hoàn thành xong món chính cho hôm nay. Nghĩ đến việc mọi người sẽ thưởng thức thì đã khiến cô đã thấy vui vẻ. Dẫu sao lâu lâu thì cô Cá mới có ngày để trổ tài nấu nướng. Cô chợt nhớ đến gì đó, liền chạy đến kệ sách chỉ dẫn nấu ăn. Suy nghĩ đắn đo tìm kiếm một cuốn sách, cầm theo sau đó ngồi lên bàn. Thiên Yết khá thắc mắc, cầm theo cái muôi đi theo nhìn xem cô bạn Cá đang có âm mưu gì.
Ánh mắt dõi theo từng cử chỉ, Thiên Yết biết ngay cô muốn tìm gì sau quan sát bìa sách màu hồng. Đó là cách làm bánh ngọt, có lẽ Song Ngư muốn làm để tặng cho ai đó. Thiên Yết đoán non đoán già là tặng cho anh vì tấm lòng nhân hậu đã giúp đỡ cô, anh chợt mỉm cười man rợn. Căn bản là Thiên Yết rất thích được nhận đồ miễn phí, nhiều khi được các bạn nữ tặng quà là thích lắm.
- "Không biết bạn học Xà Phu thích món nào nhỉ ?"
Song Ngư đưa tay ra sau đầu, thẹn thùng nói lí nhí, Thiên Yết nghe xong câu trả lời liền vỡ mộng. Thiên Bình kế bên bỗng tặc lưỡi biết thằng bạn cũng bị ảo tưởng sức mạnh do anh di truyền. Chém gió ngầm trong đầu xong nên giờ bị thất vọng chứ gì. Bài bản quá rồi đấy, Thiên Bình ta đây lại thuộc bài quá cơ.
Song Ngư ngân nga một vài bài hát, sử dụng công thức "nhìn hình ta thấy" chọn ra món ngọt nào có vẻ bề ngoài bắt mắt nhất. Cô dường như đã tìm được món ưng ý, dừng lại ngắm nhìn các nguyên liệu cần thiết. Đó là bánh sừng bò dâu tây.
Bánh sừng bò rất nổi tiếng ở mọi nơi, đặc biệt là nước Pháp, biểu tượng trong nền tảng thức ăn khi tham quan cùng với tháp Eiffel. Nó được làm bằng cách tạo ra nhiều lớp bột trộn bơ khác nhau bên trong, quá trình này tiếp tục cho đến én khi đạt đến 50 cái. Khi xong với các lớp bột mỏng gộp chung thành một thì gấp lại. Khi đã có bánh sừng bò, bên trong được cho thêm kem sữa vừa mềm vừa ngọt. Trang trí bên trên kem là dâu tây đã được thái nhỏ là đã hoàn thành cho mình một cái bánh sừng bò dâu tây.
Tuy nhiên để làm bánh đó thì cần có rất nhiều kỹ thuật và yêu cầu sự khéo tay cao độ. E là khá khó cho Song Ngư để làm ra và đem đi tặng cho crush. Thiên Yết tuy vừa nhìn là đã thích, nhưng cách làm thì đối một cô gái chưa thành thạo nấu ăn rất dễ thất bại trong quá trình làm dang dở. Anh có thể giúp Song Ngư nhưng nếu làm tặng cho người mình thích thì chính tay làm mới là thành ý.
Song Ngư ngậm ngùi lật tiếp trang giấy, không tốn nhiều thời gian như cả hai đã nghĩ để tìm món bánh ngọt vừa ý khác. Bọn họ thấy bánh cupcake, Thiên Yết không có ý kiến gì hết, và Song Ngư cũng có vẻ hứng thú với nó. Bất chợt cô Cá lưỡng lự hỏi một câu, không khỏi làm Thiên Bình và Thiên Yết cứng họng hoảng hốt.
- "Cupcake thì có quá cổ hủ vào thời đại này không ?"
- "Bạn học Song Ngư này, món nào cũng có cái hay của nó."
- "Đúng vậy ! Chỉ cần món đó là tấm lòng cậu làm ra thì nó mới là ý nghĩa."
Nghe được một câu động trời như vậy, Thiên Bình lập tức tắt bếp tránh nồi thịt bò bị cháy khét trong lúc không chú tâm. Anh cầm đôi đũa, dựa người vào cái ghế kế bên Song Ngư mà lên giọng dạy đời. Thiên Yết tiếp lời, dễ dàng thuyết phục suy nghĩ lạc hậu của Song Ngư.
- "Cái đồ cân nhà cậu lâu lâu cũng biết ăn nói đấy chứ."
Song Ngư cười khẩy nhưng cảm thấy rất vui với những lời nói của Thiên Bình và Thiên Yết. Song Ngư nhận được sự cổ vũ nồng nhiệt của anh cậu bạn, bèn cười tươi nói lớn, làm hành động tiến lên. Không may cái tay đấm trúng vào cằm của Thiên Yết. Anh Cạp không kịp trở tay liền bị ăn cú đấm đau đến muốn nằm bất nhân sự ở dưới đất, cái muôi trong tay anh Cạp thì vì lý do thần thánh nào đó bay thẳng vào đầu Thiên Bình. Thanh niên xấu số thứ hai bị hưởng ké mùi vị của cái lạnh từ sàn nhà.
Song Ngư vô tội nhìn xung quanh không hề biết bản thân đã lỡ tay đánh người vô tội. Như thường lệ, cô đưa tay ra sau đầu mà mỉm cười.
- "Hi hi, xin lỗi hai cậu nhiều !"
———
- "Cảm ơn quý khách đã đến ghé cửa hàng của chúng tôi."
Giọng nói to rõ ràng vang lên mỗi lần khách hàng mua đồ hoặc ăn xong và chuẩn bị rời đi. Đây là câu nói quen thuộc đối với những người làm việc tại đây. Bạch Dương vừa tính tiền và phục vụ, quán ăn này tuy nhỏ nhưng luôn đông đúc mỗi ngày. Có lẽ vì là thứ sáu nên vẫn còn có rất nhiều người đang đứng đợi ở ngoài tiệm. Sau một lúc làm việc vất vả, bưng đồ ăn, và chào hỏi thân thiện với mọi người xung quanh. Không khí thân thương ấm cúng làm khách hàng rất thích thú. Họ có thể bỏ cả hàng tá giờ đứng đợi chỉ để đến lượt vào bên trong thưởng thức món ăn quen vị xưa đã bỏ lỡ.
Ting—
Tiếng chuông điện thoại của Bạch Dương bỗng nổi lên, màn hình chính hiện lên dòng chữ tin nhắn của Sư Tử. Bạch Dương dừng lại mọi thứ, hối hả mở mật khẩu để xem xét anh nhắn gì.
✧✧✧
Sư Tử Đến Đây
- Chúc ngủ ngon nhá! (=ↀωↀ=)✧
Bạch Dương Mèo Con
- Cậu cũng vậy nha! 🥰
-seen-
Ngày xx, tháng xx, năm xx <9:43 pm>
Sư Tử Đến Đây
- Cậu đi làm về sớm, bọn tớ sẽ chờ cậu về để ăn chung với tư cách một đại gia đình. /ᐠ。‸。ᐟ\
-seen-
✧✧✧
- 「Ăn cơm như một đại gia đình ?」
Bạch Dương vui vẻ hồn nhiên nháo nhào ôm hôn chiếc điện thoại trong tay. Một bữa cơm tối ấm cúng với các bạn học, cô còn mong đợi gì hiện nữa chứ! Vừa đúng cô sắp được tan ca làm, loay hoay mất khá nhiều thời gian để trả lời Sư Tử. Vì tính chất công việc quan trọng hơn, Bạch Dương viết mãi không xong một dòng tin bèn giận dỗi không thèm viết nữa. Chưa kịp làm gì đã có khách hàng mới đến và mua đồ.
.
.
.
- "Ai da ! Hết ca tối rồi ! Về nhà thôi."
Bạch Dương kéo giãn chân hai bên, trong lúc làm việc cô đã không ngừng tập những động tác và tư thế mà Xà Phu đã chỉ dạy. Nghĩ đến hai chữ "về nhà", Bạch Dương khẽ khựng người lại. Nhà sao? Đã từ lâu lắm rồi cô mới thản nhiên nói ra một câu đơn giản như vậy. Bản thân ngay từ đầu đã không hề có nhà, và bản thân đang sinh sống tại kí túc xá. Không thể nào tự tiện gọi là "nhà" được.
Nghĩ thoáng hơn chút, Bạch Dương phủi mấy thứ tiêu cực ra khỏi đầu. Mặc lên người một bộ đồng phục khắc hình bông hoa năm cánh. Mái tóc ngắn được cột hai chùm nhỏ gọn ở hai bên trông rất đáng yêu. Đeo một cái nón không quai nóc, ở giữa in hẳn một bông hoa to. Tiện lợi di chuyển xuống bếp gọi món và tránh trường hợp tóc rơi vào đồ ăn của khách hàng.
Đây là nơi bán nhiều đồ ăn đa dạng nổi tiếng xung quanh khu cô đang sống, không ai không biết đó chính là Quán Ngóng Tương Ngộ. Đơn giản là vô quán này ăn món đặc biệt, tần suất kiếm được người yêu tăng lên đáng kể. Chỉ là lời truyền đồn đại không tên tuổi; thế nhưng vẫn có rất nhiều người tin vào truyền thuyết bất thật bất giả này.
Bạch Dương lặng lẽ ngáp ngủ bước vào trong phòng nhân viên, thay đồ và cất bên trong tủ khóa cá nhân. Trong đầu liền nghĩ đến ca sáng đã làm thiếu đồ và quên chưa đổ cà phê. Tâm trạng và thân thể uể oải vô cùng, cứ như bị vong linh nào trèo lên đầu lên cổ nhau. Sau một ngày mệt mỏi, đã đến lúc cô phải quay về kí túc xá rồi. Vì nơi đó có mọi người, luôn đợi sự hiện diện để cùng nhau sinh hoạt. Một nơi để thực sự quay về.
- "Cô chú ơi, con xong ca rồi ! Tối an lành ạ !"
Trước khi về thì vẫn nên ghé qua chào các cô dì bác. Bạch Dương thay đồ xong liền chạy xuống phòng bếp luôn bận rộn không kiêng nể ngày hay đêm. Nói lời chào tạm biệt đã giúp đỡ và hợp tác với nhau như mọi ngày, kính trọng lẫn nhau.
- "Bạch Dương đó hả ? Nhớ đi về cẩn thận nha con."
Một bác gái lớn tuổi, mặt mày hiền lành, vui vẻ vẫy tay chào lại. Tiếp đó là người cô trẻ măng cười tươi thay vẫy tay. Đáp lại bằng một nụ cười tươi tắn không kém gì minh tinh rồi chạy đi mất hút. Để lại các cô chú cười khúc khích với nhau, đứa nhóc này vẫn năng động và đáng yêu như thường lệ. Cứ thế mọi người tiếp tục quay về quỹ đạo làm việc hết lực, nhằm mang đến chất lượng tốt nhất cho khách hàng.
———
- "Ít nhất cũng phải xuống ăn tối cùng mọi người chứ!"
Sư Tử quấn quít lấy Xử Nữ, anh hy vọng cậu sẽ chung vui với các bạn trong lớp. Chứ Xử Nữ cứ mãi ru rú bên trong phòng, cầm những cuốn sách nhạt nhẽo trên tay hầu như là 24/7. Xử Nữ không một chút động lòng bởi lời nói của Sư Tử, anh chỉ liếc nhìn lạnh lẽo thay phần phản hồi.
Sư Tử giờ đây mặt đã dày, không còn sợ những cú đòn và ánh mắt sắc bén vô tâm đó nữa. Cậu nói lời trăn trối cuối cùng rồi xách dép chạy xuống lầu chuẩn bị bàn ghế các thứ. Xử Nữ bấy giờ mới biết thế nào là bất lực với cái thằng bất chấp không sợ trời sợ đất này. Phạt nặng cách mấy thì vẫn giữ nguyên cái thái độ đó, bất lực.
.
.
.
Bạch Dương đang trên đường quay về kí túc xá, cô lái chiếc xe đạp mượn từ Song Ngư. Cô cũng không sợ không có chỗ để xe, dẫu sao Xử Nữ bỏ cả đống tiền mua riêng bãi đậu xe đạp cho Song Ngư cơ mà. Đang lái bỗng dừng mắt ở một trò chơi quay vòng quay may mắn, ánh mắt của Bạch Dương đầy hứng thú với trò chơi lừa đảo này.
Bảng quảng cáo in hẳn một dòng chữ tô đậm'Thử vận may thôi, chỉ tốn 100 ngàn đồng cho một lần quay' . Nghe cũng vui, không tốn tiền lắm. Bạch Dương cười trừ, tự tin ném đồng tiền xu để xoay một chỗ trên đầu ngón tay cái. Bàn tay nhanh chóng chụp lấy đồng xu đó bèn mua vài vé chơi để bố thí cho ngày hôm nay. Có một cái bảng viết những phần thưởng người chơi sẽ nhận được, đến giờ vẫn chưa có ai quay ra giải đặc biệt VIP, chính là bốn vé khu vui chơi giải trí.
Người người đứng xếp hàng trước Bạch Dương một khoảng chỉ quay trúng được vài đồ vật dụng hằng ngày không cần thiết hoặc may mắn lần sau. Đến lượt của Bạch Dương, cô chỉ muốn một con gấu bông sư tử đáng yêu thôi. Bạch Dương bẻ tay bẻ cổ các kiểu, dồn hết nội lực, không tỏ ra một chút tình thương quay cái vòng một cách thật mạnh bạo.
Lộp cộp—Lộp cộp—Lộp cộp—Cạch-Ding Ding !
Bạch Dương hóng giải khuyến khích đến nổi không dám nhìn, tâm trạng đầy phấn khích. Đây là lần đầu tiên cô được chơi mấy trò thể loại may mắn rủi ro. Mảy may không hề biết những trò như thế này rất dễ bị chơi ăn gian hoặc lừa đảo.
Tên chủ của trò chơi này xoa tay vui vẻ cảm thấy hôm nay lừa được khá nhiều người, nhất là Bạch Dương khi cô mua hẳn bốn lượt. Mảnh khóe của hắn là có một sợi dây chỉ trong suốt và nhỏ khó có thể nhận biết, được cột đằng sau vòng quay. Chỉ lần đến cái mũi tên trúng cái giải nào là hắn đều có thể giật sợi dây đến cột mốc mà hắn muốn.
Cái tên lừa đảo sớm đắc ý, ban đầu mũi tên chỉ vào giải khuyến khích, hắn giật sợi dây thì bị đứt. Trong một khoảng khắc sắp phát tài rồi, nhưng một giây trước thảm họa với cái kết quả không như mong đợi.
- "Giải của cháu là giải đặc biệt ! Hả ? G-gi—giải đặc b—biệt—!?"
Hắn theo quán tính quen miệng nói, vừa cười khẩy nhìn cột mốc Bạch Dương đạt được. Liền thấy điều bất thường, hắn quay đầu nhanh như chớp xem lại. Dường không tin vào mắt mình, hắn mở toang đôi mắt híp, miệng hé to lắp bắp nói từng chữ. Tên chủ khó tin cảnh tượng trước mắt, dụi mắt cả trăm lần vẫn thấy chữ 'giải đặc biệt.'
-「Điều gì đã xảy ra ? Sao con nhóc đó có thể—?」
- "Ai mà thèm giải đặc biệt vip này chứ !"
- "Nếu cháu không thích thì có thể quay lại."
Bạch Dương nói vậy thôi chứ trong lòng rất vui với nhân phẩm cao ngẩt ngưởng hơn những người khác. Ông chủ bèn xoa tay lau mồ hôi lên tiếng nói. Tiền cho một vé VIP đi khu vui chơi Sao Rơi dao động khoảng 5,000 đồng. Miễn phí chơi tất cả trò chơi và thức ăn không cần tính phí. Bạch Dương ngẫm nghĩ mãi cuối cùng cũng chọn giữ vững giải đặc biệt đó. Bốn vé thì sẽ mời các bạn nữ cùng lớp đi chơi.
Bạch Dương hăng hái với ý định tiếp tục sử dụng nội lực lật đổ cái vòng quay. Cái tên lừa đảo ngỡ bản thân thông minh có thể so với Einstein, người tài giỏi nhất thế giới, rằng ông sẽ tự tay quay giúp Bạch Dương.
Lộp cộp—Lộp cộp—Lộp cộp—Cạch-Ding Ding !
Lời lý giải cho điều bất thường đó là do Bạch Dương lỡ tay quay mạnh, làm lỏng đi sợi dây chỉ. Cộng hưởng việc ông ta cũng giật mạnh sợi dây chỉ khiến vòng quay không còn theo ý của ông nữa. Bạch Dương ăn ở có đức, nhân phẩm cao ngất ngưởng, quay lần thứ hai tiếp tục trúng thêm một giải đặc biệt VIP khác.
? ? ?
Hắn muốn té ngửa, làm ăn với Bạch Dương có khi bị phá sản sớm. Hai giải đặc biệt, tám vé đi chơi công viên, một vé tầm 5,000 ngàn đồng. Tổng cộng là 10,000 đồng, ôi chúa ơi—
Bạch Dương gãi đầu, cô cứ có cảm giác không đúng, mỗi khi cái vòng sắp nhưng thì cô lại nghe một tiếng gì đó vang lên. Tuy rất nhỏ nhưng Bạch Dương vẫn nghe rõ mồn một. Đằng nào cũng được giải ngon thì thôi cũng kệ, được hai giải đặc biệt là vui lắm rồi.
Lộp cộp—Lộp cộp—Lộp cộp—Cạch-Ding Ding !
- "Hơ...hơ...."
Tên chủ trò chơi đứng đơ một cục, như trở thành tro bụi, chỉ cần chạm nhẹ hoặc gió thổi sẽ làm ổng bay màu trong nốt nhạc. Bạch Dương đưa tay che miệng không khỏi ngạc nhiên, làm sao có chuyện hên đến mức này cơ chứ. Không thể tin được, bốn lần hết ba lần đều ra giải đặc biệt VIP. Có lẽ sau vụ này thì nhân phẩm sẽ bay một phát rớt xuống âm là cái chắc.
Lộp cộp—Lộp cộp—Lộp cộp—Ding Ding !
- "Chúc bạn may mắn lần sau ?"
Bạch Dương thất vọng tràn trề, tuổi thân quay về chỗ để xe. Cứ tưởng là sẽ quay thêm được giải VIP hay khuyến khích nào đó. Ai ngờ rằng chuyện đó lại đến sớm đến như vậy. Tên lừa đảo lấy tay đưa khăn giấy lau đi những hột mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Dương tiện tay cất mười hai tấm vé trong túi xách xe đạp chạy về kí túc xá. Để lại người đàn ông xấu số trầm cảm khi gặp Bạch Dương tràn đầy sự may mắn đeo bám. Tên chủ khóc trong lòng một ít, cứ tưởng hôm nay sẽ giàu to sung túc nhưng lại bị tên may mắn này phá hoại.
Lộp cộp—Lộp cộp—Lộp cộp—Cạch-Ding Ding !
- "Bạch Dương ơi !"
Chàng trai nhìn con gấu bông một hồi, đôi môi chuyển động, giọng nói xa lạ vang lên. Bạch Dương nghe có người gọi tên cô tưởng là người quen, cô quay xe nhìn chằm chằm vào chàng trai đã gọi cô. Một người mà cô chưa từng thấy qua, chiều cao có thể so đo với Sư Tử, mái tóc húi cua độc lạ, style ăn mặc thanh lịch. Bạch Dương hơi bỡ ngỡ tại sao người lạ này lại biết quý danh của cô, bèn hỏi.
- "Tại sao anh lại biết tên của tôi ?"
Bạch Dương đa nghi đánh giá hắn từ đầu đến chân, trông không giống một tên biến thái hoặc ăn trộm cho lắm. Vì gặp người lạ không quen biết, Bạch Dương thản nhiên sử dụng kính ngữ để đối đáp cho lịch sự.
- "Tại em treo cái thẻ ghi tên, anh vô tình thấy được tên thôi."
- "À mà—anh tặng em cái này."
Chàng trai gãi đầu cười ngốc nghếch. Quên béng mất là cô có treo bản ghi tên để lỡ mốt làm mất thì còn biết đường tìm. Một câu lý do hợp lý là sự cảnh giác liền tan biến đi mất, Bạch Dương rời khỏi yên xe đạp, xách cái xe đạp chạy lon ton về phía chàng trai lạ mặt. Chàng trai ôn nhu đấy đưa cho Bạch Dương một con gấu bông sư tử dễ thương, nó giống y như đúc với con trong vòng quay may mắn khi nãy. Bạch Dương ngạc nhiên nhìn anh, cô bất ngờ đến nổi ngu ngơ mất thăng bằng cùng với chiếc xe đạp té ngã xuống dưới đất.
Rầm—!
- "E-Em có sao không ?"
Chàng trai ân cần lo lắng đưa hai tay đỡ Bạch Dương đứng dậy. Cô Cừu cũng hợp tác cùng anh bèn đứng bật dậy. Não thì đang hoạt động cực lực để tiếp thu mọi chuyện vừa diễn ra.
- "C-Cảm ơn, không biết em có thể làm gì để báo đáp anh không ?"
- "Không cần đâu."
Bạch Dương ôm con gấu bông vào lòng, mỉm cười hiền mân mê nó như thể đó là một món vật rất quan trọng đối với cô. Chàng trai cười mỉm, đưa bàn tay tính sờ đầu Bạch Dương. Cô theo bản năng nhanh nhẹn né sang một bên, bàn tay của cậu con trai giơ ra giữa không trung. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, với trường hợp như thế này thì phải nở một nụ cười tự tin. Bạch Dương cười ngượng ngạo, cúi đầu mấy chục lần rồi xách xe đạp chạy đi. Để lại chàng trai kia chưa kịp hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra.
— — — — — —
- "What ? Cậu trúng tận mười hai tấm vé vào khu vui chơi Sao Rơi ?"
Nhân Mã đang ăn ngon lành, hay tin cô bạn Cừu quay vòng quay may mắn được vé đi chơi. Không khỏi ngạc nhiên mà làm rơi đôi đũa xuống dưới đất.
- "Đúng vậy ! Ghê chưa ghê chưa !"
Bạch Dương cười khanh khách cầm trên tay tận mười hai vé hàng thật giá thật. Mỗi tay cầm sáu tấm đem khoe cho cả bàn dân thiên hạ biết. Bảo Bình háo hức quên luôn cả việc ăn uống, cô cứ đứng lên hô to ca tụng cô Cừu may mắn của cả lớp. Người đi đường cũng phải cảm thán cái vận may này.
- "Chúng ta có mười ba người tổng cộng nhưng cậu chỉ có mười hai tấm."
Thiên Yết chu môi, cầm đôi đũa gắp miếng thịt bò, miệng nhai nhóp nhép.
- "Ờ ha."
Sư Tử lẫn Bạch Dương đều nhận ra vấn đề, vậy có lẽ người bị cho ra rìa kia phải tự chi rồi. Không ! Như vậy là thất đức lắm, tìm cách khác thôi.
- "Mua thêm một vé nữa là được."
Song Tử tỉnh bơ trả lời, đây là cách giải quyết đơn giản và hiệu quả nhất. Quả thực là nể những ai nghĩ ra cách cỏn con này.
- "Cậu nói làm như dễ lắm á ! Cậu tự đi mà xếp hàng mua đi."
Người người đồn đại rằng quá trình xếp hàng dài mua vé Sao Rơi. Như công trình kiến trúc vĩ đại của con người, không thua kém gì Vạn Lý Trường Thành. Song Ngư đập bàn đứng bật dậy, ca một bài hát diễn sâu mô tả độ dài và khó khăn như thế nào để mua vé đi chơi khu viên Sao Rơi.
Nghe đến bốn chữ "Vạn Lý Trường Thành" là biết độ khủng của nó. Cây cầu này được xây từ thế kỷ thứ 5 trước công nguyên đến thế kỷ thứ 16. Nơi này được nổi tiếng và được biết đến cũng như địa điểm thu hút đắt khách ở Trung Quốc. Dài khoảng hàng ngàn cây số, bắt cây cầu từ Đông qua Tây và dường như cảm giác chẳng có điểm dừng.
- "Xin kiếu."
Song Tử nhún vai tiếp tục bữa ăn, không ngờ khu vui chơi đó cũng đắt khách như Vạn Lý Trường Thành. Cậu đồng thời cũng thắc mắc khu vui chơi Sao Rơi có gì nổi bật để được mọi người yêu thích.
- "Hmm cái vé này trông có chút quen."
Xà Phu ngậm đôi đũa, chớp mắt nhìn cho rõ hình dạng của tấm vé. Nó cứ quen quen thế quái nào ấy. Nhìn thấy Cự Giải đang ngắm mắt ngồi ăn trong điềm tĩnh, chợt nhớ ra hôm bữa anh có mời Cự Giải đi chơi. Xà Phu cười khúc khích đưa tay ra sau gáy, quay qua nhìn Cự Giải. Cô Cua vẫn chán nản nhắm mắt chửi rủa cái tên ngu ngốc đãng trí kia.
- "Tiếc ghê, chúng ta không được ở riêng rồi."
Câu phát ngôn khiến bao người có mặt ở trên bàn ăn phải sinh nghi. Song Ngư mất tự chủ bỗng đập bàn đứng dậy, xém nữa là lật tung cái bàn ăn. Kim Ngưu cùng với các sao nam còn lại, ngoại trừ Song Tử, Thiên Bình và Xử Nữ, vào chung đội hình với Song Ngư. Đỡ bạo lực hơn là không lật bàn vì đồ ăn là sinh mệnh quý giá cần được bảo vệ. Anh là anh theo chủ nghĩa 'đồng bọn ế thì không ai được có bồ'.
Xà Phu từ tốn ăn cơm, không hề quan tâm đến sát khí tỏa ra từ Song Ngư, Kim Ngưu và Thiên Yết. Hoặc có lẽ đây là thứ anh muốn thấy nhất, cảnh tượng cướp đi một ngày của Cự Giải khỏi mấy tên đó. Thiên Yết ngồi trọng tải thông tin dữ liệu này vào đầu, nghe ngóng tình hình, nghe xong muốn sặc cả cơm ra ngoài.
Những gì anh tiếp thu được là: đi chơi riêng với tư cách bạn bè → hẹn hò.
- "Đệt cụ chúng mày, cút hết ra ngoài cho tao !"
Thiên Bình ôm bàn thanh trừ không để thanh niên thứ ba tiếp tục công nghiệp của Song Ngư. Xử Nữ ngồi im một chỗ mà lặng thinh, lông mày khẽ nhíu lại thở dài một hơi dài. Nhiêu đó thôi cũng đủ tạo ra sự áp lực lớn. Ba người nhanh chóng ngồi về chỗ cũ ăn cơm như bình thường nhưng trong lòng nhăn nhó muốn cắn gãy cả đôi đũa sắt.
Cả đám vẫn nháo nhào đấm đá võ mồm với nhau căng cực kỳ. Ma Kết chỉ từ tốn ăn xong, cô nhẹ nhàng đặt bát cơm xuống bàn và đôi đũa ở bên trên, trên tay cầm một cái khăn lau miệng rồi mới nói.
- "Loại bỏ bạn học Xà Phu và bạn học Cự Giải thì sẽ ra dư một vé."
Bạch Dương bấy giờ mới gãi đầu, có nhiều thứ phải sắp xếp và suy nghĩ đặt ra sao là cả một quá trình.
- "Cậu có thể cho tớ tấm vé dư đó được không ? Tớ sẽ đưa cho bạn của tớ."
Sư Tử cười ngượng, hỏi thẳng mặt thế này thật sự rất xấu hổ. Được giúp đỡ Sư Tử, đôi mắt của Bạch Dương sáng lên như tìm được vàng. "Càng đông càng vui mà, được thôi" Bạch Dương cười tươi, nếu là bạn bè của Sư Tử thì cũng là bạn của cô. Chắc hẳn người này cũng có kỹ năng thượng sách để có thể bước sánh vai với Sư Tử. Có thể sẽ tiếp thu và học tập thêm được vài thứ mới cùng không đến nỗi tệ.
- "Cám ơn cậu nhiều ! Bạn của tớ chắc nó biết ơn dữ lắm đấy !"
Sư Tử cười tươi vui vẻ chạy lại khoác tay qua vai Bạch Dương để cảm ơn tấm lòng của cô. Bạch Dương vui vẻ đáp trả lại lời cảm ơn nồng nhiệt của cậu bạn học. Cả hai vui vẻ hát ca vài bản nhạc tự chế nào đó, đúng là hai cái tên này sắp trở thành chúa hề của toàn trường khối F rồi đây.
- "Được rồi, ăn tối coi mấy đứa lộn xộn kia !"
- "Không hề có một chút nghi ngờ gì sao ?"
Xử Nữ đẩy gọng kính, đặt đôi đũa sắt ở dưới kế bên cái chén. Đưa khăn giấy lên lau miệng lịch sự. Thiên Yết và Thiên Bình đang nắm áo Nhân Mã tính giơ nắm đấm. Cả đám xém xảy ra án mạng, dừng ngay phút chốc với câu hỏi của Xử Nữ. Nghĩ lại thì cũng hơi kỳ lạ thật, khả năng quay ba lần liên tục trúng giải, đúng ngay con số mười hai luôn.
- "Có khi là trùng hợp thôi—làm sao ai mà tính ra việc rủi ro như vậy."
Kim Ngưu ái ngại đưa ra giả thuyết, nếu có chuyện như vậy xảy ra thật thì quá đáng sợ rồi. Xử Nữ không có chứng cứ hay nhân chứng để hỗ trợ, dành nhắm mắt để cho làm chuyện này xua tan đi. Cậu biết rằng cho dù có nói thế nào cũng không thông được bộ não của tụi này.
.
.
.
Mọi người giải tán, phòng ai nấy về. Chỉ còn lại Song Ngư, Song Tử, Xà Phu, Thiên Bình, Thiên Yết và Cự Giải ở lại sau bãi chiến trường. Mặc dù có một nửa dân số ở lại nhưng chỉ có Thiên Yết là người dọn dẹp đủ thứ. Cậu cắn răng rủa thầm mấy tên lười biếng nghe theo lời Bảo Bình và Kim Ngưu lên giường đánh một giấc để mai đi chơi. Thân phận lớp trưởng mà như làm cha làm mẹ, đè đầu cưỡi lên người ta chẳng bằng.
Cự Giải ngồi ở bàn nhâm nhi ly nước đá nhìn bốn người tình tứ với nhau ở ngoài sân vườn. Song Ngư cùng Xà Phu ở ngoài vườn kí túc xá, còn Thiên Bình và Song Tử đứng trước cầu thang ra vào bên trái. Không phải là cô lười biếng mà là dù Cự Giải có muốn phụ Thiên Yết nhưng anh cứ nằng nặc từ chối. Này là tự miệng cậu ta nói ra chứ không phải là cô viện cớ để trốn việc đâu.
.
.
.
- "Ê Song Tử, cho mày nè !"
Thiên Bình hất mặt cao ngất ngưởng như đấng vua chúa quyền lực. Tay thì cầm lấy một phần bánh ngọt riêng chỉa thẳng trước mặt Song Tử. Vài người đi lui đi tới vẫn không ảnh hưởng gì tới Thiên Bình. Song Tử nhăn mặt bèn đội nón lên che đi gương mặt của anh. Nếu có người nhận ra hai người bọn họ thì có khi tin đồn lại nổi lên.
Muốn tránh mặt cái tên Lọ Trời kia càng nhanh càng tốt, Song Tử thở dài đành hợp tác với cậu ta. Song Tử nhướng đôi lông mày lên nhận lấy hộp bánh tự làm. Cậu mở nhìn vào bên trong, thấy có hai cái bánh cupcake nhỏ nhỏ xinh xinh được đặt cẩn thận ở bên trong. Trong lòng bỗng hiện lên một nỗi nghi hoặc nhìn Thiên Bình. Song Tử ngước mắt lên nhìn thẳng Thiên Bình một cách làm anh không thể nào dễ chịu nổi. Cậu né ánh mắt lấp lánh đó xa nhất có thể, bị thanh niên mình ghét cay ghét đắng nhìn như vậy hỏi sao không chán ghét chứ.
- "Bộ trông tao giống như người muốn hãm hại mày lắm ư ?"
- "Đúng vậy."
- "..."
Song Tử đưa tay xoa đằng sau gáy, nói chuyện lịch sự kiểu này với người mà cậu ghét quả thật là có chút không quen một chút nào. Đôi mắt đăm chiêu như đang cố gắng nhìn thấy tâm can của cậu, Thiên Bình bị chột dạ đảo mắt trốn tránh điên cuồng. Thật là cạn lời khi cậu ta chẳng hề do dự thẳng thắng về việc nghi ngờ ai đó. Bị nói trúng ngay tim đen, Thiên Bình lắp bắp, bờ môi mấp máy phát ra những tiếng rời rạc.
- "Má nó, tên đó thấy rồi sao ?!"
Song Tử nhìn chằm chằm vào hộp bánh một hồi lâu. Bộ não liên tục gửi tín hiệu quan trọng nào đó cho lý trí. Giống như có cảm giác như quên cái gì đó rất quan trọng nhưng cậu hoàn toàn không nhớ ra đó là việc gì. Không muốn tốn thêm giây khắc nào, Song Tử đưa tay vào trong cái hộp, lấy ra một chiếc bánh cupcake xinh xắn không quá cầu kỳ. Trang trí đơn giản, phần đầu Thiên Bình đặt trái cây. Trông rất bắt mắt không khỏi khiến Song Tử cắn ngay một cái. Phần dưới của chiếc bánh thì không ngọt lắm, vừa đủ với một người như anh.
Thiên Bình hóng hớt cười tươi như một đứa trẻ sau khi chơi khăm ai đó. Cậu bịt miệng cố gắng không phát ra tiếng cười, sẽ nhanh thôi, cái tên Song Tử sẽ làm mặt xấu. Khi đấy chỉ cần chụp hình bán cho nhà báo thì con số dách luôn! Nhai đi nhai lại, Song Tử bắt đầu cảm thấy không đúng. Phần da chợt đỏ rang lên, đối với Song Tử thì mấy chỗ nhạy cảm như gáy, vành tai, và cổ tay đều ngứa ngáy.
- 「Chậc, quên mất mình bị cái này.」
Song Tử cứ như đã quen với trường hợp này, anh theo quán tính lấy tay gãy nhưng Thiên Bình thì không. Dựng hết cả lông, cậu sợ hãi tái hết cả khuôn mặt. Tự nhiên sau khi ăn miếng bánh anh làm thì Song Tử bị ngứa ngáy khó chịu, xuất hiện mấy cục mề đay mờ nhạt. Chẳng lẽ anh đây đã thực sự lỡ tay bỏ quá nhiều muối nên bây giờ Song Tử mới bị ngộ độc thực phẩm ?!
- "M-Mày bị làm sao vậy ?"
Thiên Bình tá hỏa chạy lại, cố gắng xoa mấy chỗ bị nổi sưng đỏ lên. Song Tử nhắm mắt chau mày xoa gáy, toàn thân nóng rang đến cả khuôn mặt cũng đỏ. Bị riết rồi cũng thành quen, Song Tử chẳng hề than thở hay tức giận. Những thứ đó chỉ làm phí thời gian của đời người mà thôi. Thiên Bình hoảng loạn cùng với bàn tay lạnh lẽo run rẩy xoa trên người Song Tử. Cái tên này trông cũng mạnh mẽ miễn nhiễm với mọi đòn đánh, lại trông yếu đuối đáng thương như thế kia.
Tâm trạng cũng có chút vui vẻ.
- "Tao xin lỗi hu hu—này đừng xanh cỏ mà !"
- "Tao chưa muốn vô tù chung thân đâu !"
- "..."
Song Tử thở dài, bàn tay lạnh cóng của Thiên Bình chà sát vào vết mề đay lại cho anh cảm giác thoải mái đến lạ thường. Tuy nhiên cậu ta cứ mở miệng là khóc lóc cầu xin đừng chết, chắc cậu ta đang trù lẻo nhau. Thiên Bình bực bội không nể thương binh bèn cốc mạnh vào đầu của Song Tử. Có khi cậu sẽ bị ngộ độc chết khi nào không hay luôn chứ ở đó mà quên với chả nhớ.
- "Dị ứng chút xíu thôi."
- "Ủa, rồi mày ăn làm chi !"
- "Quên."
- "..."
Một câu trả lời đi vào lòng đất, Thiên Bình bật té giật giật lông mày không biết phải trị thằng đối thủ này ra sao. Mặt mày bất cần riết rồi, có cần cái mạng nhỏ này nữa không vậy ? Thiên Bình càu nhàu xoa hai bên huyết thái dương, lặp đi lặp lại nhiều lần cố nhớ để mai mốt không làm bánh ngọt nào tặng Song Tử nữa. Chỉ phí công sức và thời gian của nhau mà thôi !
Song Tử ủ rủ mệt mỏi ngồi xuống dưới bậc thang, đưa mắt nhìn ra ngoài vườn. Cái đầu ong ong như muốn gợi về ký ước bị lấn chìm trong thời gian, nó đã dần trở thành cát bụi vậy nên cậu không thể nào hình dung ra được nó nữa. Giọng của Song Tử khàn đặc lại, khó có thể nói chuyện bình thường được. Chắc phải lên lầu uống thuốc dị ứng và đánh một giác ngủ sâu mới được. Song Tử bèn suy nghĩ, đôi mắt lim dim dần mất đi ý thức.
- "Tôi về phòng đây."
Song Tử dường như chẳng còn một chút sức lực nào, cứ lẩm nhẩm thì thầm. Cậu bước từng bước đi nặng nhọc lên phòng kí túc xá. Thiên Bình đứng ngơ ngác dõi theo bóng lưng đi lên trên lầu. Má nó, tính dọa cho vui nhà vui cửa mà xảy ra chuyện quái gì không.
.
.
.
- "Bạn học Xà Phu, cái này tớ dành tặng cho cậu !"
Song Ngư nhắm mắt đưa hộp bánh nhỏ đựng cupcake bên trong. Xà Phu trố mắt nhìn cái hộp bánh ở trước mắt; song, chỉ mỉm cười nhận lấy. Đưa tay xoa đầu ngọt ngào cám ơn cô, chắc hẳn Song Ngư đã bỏ ra rất nhiều công sức để làm ra thứ này. Cậu tự nhủ rằng sẽ ăn nó với tất cả tấm lòng.
Xà Phu từ lâu đã quen được người khác giới tặng quà. Cậu vẫn nhẹ nhàng xoa đầu Song Ngư rồi lấy một cái cupcake ra ăn ngon lành. Đúng như mong đợi, nó ngon và ngọt, khiến Xà Phu không nhìn được mà khen. Vừa hay đây cũng là món ngọt yêu thích nhất của Xà Phu. Xà Phu cười tít mắt, thong thả hưởng thụ bánh cupcake vị sô-cô-la.
- "Cảm ơn bạn học Song Ngư nhiều, tớ vui lắm."
- "Khẩu vị có hợp với cậu không ?"
Song Ngư vui sướng khi Xà Phu thích bánh cô làm. Tự hỏi không biết anh thích vị gì nhất nên cho vẫn phải hỏi cho chắc ăn, để mai sau làm bánh thì biết đường mà làm tặng tiếp.
- "Tớ thích lắm."
Xà Phu giữ phong độ, đôi mắt luôn ở trọng chế độ vui vẻ nhau biết cười, tao nhã ăn cái bánh cupcake thứ hai. Song Ngư không tự chủ được bỗng mỉm cười tươi tắn, để hai bàn tay lên trên gò má đỏ rực. Xoay người qua lại tạo cơn gió thoáng qua để làm dịu đi sự nóng hổi trên mặt của cô. Vậy mà cô lại chọn ngay đúng vị mà cậu ấy thích luôn ! Này có phải được gọi là định mệnh không nhỉ ?
———
#6663
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro