Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☆11: Ông Trời ✧ Rắc Rối


↑ ♪: Thả Lỏng
📃Trình bày: Au, Nhất Điều Tiểu Đoàn Đoàn Avo

Thứ giết chết chúng ta
chính là kỷ niệm.

————————————————————
Tiếng hót của những chú chim líu lo trên nhánh cây thưa hoa bằng lăng, cùng những bông hoa trắng chào đón một ngày mới. Thiên Yết ngủ mà không biết trời chăng mây nước, Cự Giải kế bên ngủ như chưa từng được ngủ. Ánh sáng khẽ chíu lọt vào tầm mắt của Thiên Yết, theo phản xạ tự nhiên lập tức khiến anh từ từ hé mở mắt ra. Anh Cạp ngáp to dụi mắt nhìn xung quanh trong ngơ ngác, không biết mình đang ở đâu và làm gì ở đây. Anh mơ màng đi trên con đường có phần quen thuộc lấy một cốc nước lọc uống cho tỉnh táo.

Dường như không nhận ra được sự hiện diện của Cự Giải, anh vô tư ngáp ngủ cùng tướng đi vô cùng lê thê. Thiên Yết bỗng cảm nhận có điều gì đó bất thường đang xảy ra theo giác quan thứ sáu của nhau. Cậu nhớ là tối hôm qua mọi người đều ở đây, sao bây giờ lại không thấy bóng dáng ai. Thiên Yết nhanh tay lấy điện thoại ra dự định sẽ nhắn tin. Đập vào trước mắt anh là một con số đáng sợ.

- "Trời ! Đã là 10:15 phút rồi !"

Thiên Yết mở to đôi mắt tím tựa hoa oải hương ở giữa trời nè nắng mát, lắc đầu mấy cái cho tỉnh xong tiếp tục nhìn vào điện thoại. Anh lướt qua các báo thức anh đã đặt sẵn giờ từ trước, nhưng anh lại quên cái quan trọng nhất là quên kích hoạt.Vẫn là 10:15 phút sáng, và là thứ năm nữa chứ !

- "Tiêu rồi !"

Thiên Yết cười trừ, vuốt mái tóc ra đằng sau tự cười chính mình. Cậu lướt nhìn một vòng để nghĩ ra cách đối phó với nhà trường, bỗng trông thấy Cự Giải vẫn còn đang ngủ rất chi là ngon lành. Miệng của cô không ngừng lẩm bẩm các tên của món ăn.

-C-Cự—Gi-Giải—?! Cậu ấy đang làm gì ở đây vậy ?!

Không để ý đến cô mà lại còn tuỳ tiện hành động trong lúc Cự Giải đang ngủ, thật là ngại và mất mặt quá đi! Quá bất ngờ đối với Thiên Yết, khi được ở một mình với Cự Giải mà không có sự làm phiền từ ai khác. Anh nhớ lần cuối được ở riêng với cô Cua là trong lớp, nghĩ tới đó bỗng tim anh đập loạn xạ như trống, các suy nghĩ đều xoay lòng vòng. Thiên Yết ngồi xuống và từ từ tiến tới gần cô, ngại ngại ngùng hửng thụ cảm giác ở gần cô thêm một chút.

Thiên Yết nghe các tên của món ăn đã thấy thèm đến đói rồi. Anh muốn chọt nhẹ vào vai Cự Giải, nhằm mục đích là kêu cô dậy. Bây giờ ở kí túc xá sảnh chung không có bóng dáng của ai, các cô chú đảm nhiệm nấu ăn cũng ra căn-tin trường reo bán phụ. Hiếm lắm mới được ở gần cô như thế, anh không nỡ kêu cô dậy. Nhưng khi nghĩ về chuyện thành công trong tương lai cho cả hai đứa, đành phải gọi cô dậy.

- "Này bạn học Cự Giải."

Khác xa với cách mà Thiên Yết hay kêu Thiên Bình tỉnh dậy, hành động lay lay nhẹ Cự Giải đầy sự chiều chuộng và ân cần. May mắn thay, đánh thứ cô Cua còn dễ chịu hơn Thiên Bình gấp hàng vạn lần. Gọi năm sáu chục hiệp liên hệ vẫn không si nhê, nên phải dùng đến biện pháp mạnh để có thể trị được cái tên lười biếng đó.

Cự Giải dụi mắt nhìn Thiên Yết, vì còn nửa tỉnh nửa mơ không nhận ra người quen mà lại là con trai nữa. Cự Giải nhanh chóng theo quán tính túm lấy đồ vật gần nhất phi thẳng xuyên khuôn mặt anh. Càn quét hết ba cái nĩa ném thẳng vào Thiên Yết, kết quả là cả ba cái đều ở trên bức tường. Cậu bạn học Thiên Yết chỉ thuận tay né tránh xong bèn đứng im không dám cử động. Quả nóc nhà này có công phu cao siêu dữ dằn.

- "Tớ ! Thiên Yết đây !"

Thiên Yết cũng biết Cự Giải đang còn ngủ mơ, cố gắng chứng minh đây là thế giới thật. Anh vừa nói vừa đưa điện thoại trước mặt Cự Giải, để cho cô nhìn thấy hình phát họa. Ngón tay thô ráp chỉ thẳng vào thời gian cùng ngày thứ, cô Cua nheo mắt nhìn chăm chú một chút mới biết mình đang ở trong tình hình nguy hiểm đến cả nào.

- " ! "

Cự Giải thở dài xoa đầu chửi thầm, hiếm lắm mới đi học trễ, có lẽ thời trung học thì như cơm bữa nhưng cô bây giờ đã khác rồi.

Cự Giải bỏ mặc Thiên Yết mà phóng nhanh lên trên phòng kí túc xá. Đối diện trước cái gương, cô tự trấn an bản thân và làm vệ sinh cá nhân. Biểu cảm bần thần nhìn bản thân ở trong gương, bỗng ảnh phản chiếu hiện lên một người có ngoại hình giống cô nhưng phong thái khác hẳn. Khiến Cự Giải lạnh lùng bất ngờ, sự sợ hãi phần nào lấn áp bên trong cô. Chát ! Tự ban cho mình một cú tát thật mạnh ở ngay trên gò má, cố gắng ngăn chặn những suy nghĩ tiêu cực đó.

Bước xuống dưới sảnh, đôi mắt của Cự Giải bỗng mở to ra. Có bóng hình đang đứng dưới lầu, có lẽ đang chờ đợi một ai đó. Bây giờ tất cả mọi người đều ở trong trường, người đó không ai khác chính là Thiên Yết. Anh ngáp ngủ trên miệng có miếng bánh mì mứt dâu nhỏ. Ở thời gian này rồi mà vẫn còn của thể ung dung đứng chờ ai đó sao ?

- "Bạn học C-Cự G-Giải !"

Đang thất thần nhìn đắm đuối cái sân vườn ở trước sảnh kí túc xá. Bất giác quay hề phía Cự Giải, cậu lại khẽ nhíu mắt nở một nụ cười tươi như tên ngốc. Thiên Yết đưa tay ra sau gáy, cười không thể nào miễn cưỡng hơn và cũng chẳng biết bản thân đang ăn nói lộn xộn như thế nào. Cứ như đôi mắt chứa chan sự dịu dàng vô bờ bến cùng với nụ cười ấy chỉ dành duy nhất riêng cho mình cô thôi vậy.

Thật là trẻ con làm sao.

Cự Giải không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, hai chân bốn cẳng chạy ra trường. Để lại Thiên Yết đứng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra, cậu ngạc nhiên hốt hoảng đuổi theo Cự Giải. Thiên Yết theo kịp nhịp bước để sánh vai với Cự Giải, anh vừa cầm cặp vừa nhai bánh mì. Cự Giải nheo đôi lông mày khẽ chửi Xà Phu thầm trong lòng.

Cự Giải đen mặt lại, ở bên Thiên Yết cô có những cảm giác lạ lẫm. Với một người như cô, trải nghiệm thứ mới không phải là gu của cô. Hai người đi bộ đến trường học, không ai nói một câu. Thiên Yết âm thầm nhìn nhìn lén lén Cự Giải, có vẻ cô cũng không để ý lắm. Đứng trước cổng trường, các chú bảo vệ nhìn hai người bằng ánh mắt "thật luôn ?"

Thiên Yết cười cười, ra tay nói lời lí lẽ với các chú để được vào trường. Cự Giải im lặng nhìn sang hướng khác, ở gần góc ngoài trường có ba người. Cô nheo mắt lại mới biết đó là Song Tử, Thiên Bình, và một cô gái nào đó. Với tính cách không quan tâm của Cự Giải, cô lạnh lùng quay mặt như chưa từng thấy gì hết. Thiên Yết vẫn đang giằng co đấu võ mồm với các chú bảo vệ. Sau một hồi, Thiên Yết cũng ngán ngẫm bỏ cuộc.

Sau một lúc, Thiên Yết vò đầu ôm cặp chịu thua lủi thủi tiến lại gần chỗ Cự Giải. Trông anh bây giờ như chú cún cụp tay đầy đáng thương. Cự Giải chỉ gật đầu xong chỉ về phía ba người khi nãy. Thiên Yết dõi theo hướng mà ngón tay của Cự Giải chỉ vào, cậu đột nhiên thấy có người đang cùng cảnh ngộ.



- "Tôi đến đây để xem anh dạo này ra sao !"

Song Thư cười nhạo nhìn bộ dạng hiện giờ của Song Tử. Thảm đến nổi từ chối nhìn, không ngờ anh ta lại trông tàn tạ như thế này.

Thiên Bình chưa kịp tiếp thu hết, bất ngờ tới bất ngờ lui với cuộc trò chuyện không ra đâu giữa cô gái kia và Song Tử. Chẳng ra đầu ra đuôi, Thiên Bình rối mắt loạn xạ hết cả lên. Trông anh bây giờ chẳng khác gì là cuộn băng ghi âm bị rối dây.

- "Tôi chỉ là gặp tai nạn nhỏ. Tại sao cô lại ở đây ? Sao cô không ở lại với bà ta đi ? Hay là—"

Song Tử bèn lạnh lùng đứng dậy phủi bụi bẩn trên chiếc áo sơ-mi trắng. Vẻ mặt không mấy tự nhiên mà nghiêm túc hơn hẳn. Khác với trạng thái ban đầu, bản chất kiêu ngạo của cậu dần chuyển sang căm thù và vô tình. Đa phần thì Song Tử ra tay với phái nữ rất nhẹ nhàng. Khác với hình tượng bây giờ, nhìn chẳng khác gì động vật máu lạnh đang gặp kẻ thù ngay trước mắt của nó.

- "V-Vì mẹ muốn xem anh hiện tại sống như thế nào thôi ! Làm gì có chuyện tôi nhớ anh chứ ! Vả lại đây đâu phải là nhà của anh đâu mà muốn tôi đi thì đi, đuổi về thì về ?!"

Song Thư khoanh tay hất mặt ra chỗ khác, cô dùng ánh mắt khó ưa nhìn Song Tử. Vẫn khó chịu như ngày nào, không biết trái phải. Trông chẳng khác gì loài động vật hoang dã không não, Song Thư thể hiện sự khinh bỉ đến tuột cùng. Tại sao lại có thể có chung dòng máu huyết thống với cái tên vô nhân tính này.

- "Vậy thì quay về nói là tôi không cần sự quan tâm của bà ta đâu, thật phiền phức."

Song Tử dự định kéo Thiên Bình đi ra khỏi nơi quái quỷ này, nhưng mắc gì cậu phải làm vậy ? Do đó Song Tử quyết định tự thân tự diệt, để cái áo khoác màu xanh dương nhạt lên trên vai mà tùy tiện rời đi. Song Thư tức giận đến điên người, tiếng đôi guốc va mạnh vào mặt đất. Song Thư nắm giữ cái áo khoác của Song Tử nhằm không để anh đi dễ dàng như vậy được. Nếu hôm nay cô không lôi được anh về thì cô sẽ không đi đâu cả.

- "Anh—! Sao anh có thể nói những lời khó nghe về mẹ như vậy chứ !"

Chúng ta đã từng rất hạnh phúc cơ mà.

Đúng vậy, là hạnh phúc.

- "Gì mà căng dữ vậy ? Ai đây Song Tử ? Cô bạn gái cũ đến để đánh nhau hả ?"

Thiên Yết xuất hiện cùng với sự hiện diện của Cự Giải. Thấy hoàn cảnh khó nói giữa Song Tử, Thiên Bình và cô gái kia, có vẻ như cả hai người đến không đúng lúc rồi. Cơ mà cũng không thể bỏ lỡ cảnh tượng thằng bạn thân bị cô gái này đánh ghen vì Song Tử. Khi đó không biết anh còn đủ sức để giúp đỡ vì đang bận cười đến ná thở.

- "Hả ? Anh là ai ? Sao lại nói tôi là bạn gái của tên khốn này ?"

Song Thư không giữ được ý tứ mà buột miệng nói những lời chửi mắng. Thiên Yết ngớ người bất ngờ trước câu nói đậm chất nguyền rủa kia. Con gái con đứa gì mà ăn nói gắt gỏng giống y như Xử Nữ, mang chút vibe của Bạch Dương trẩu tre. Không lẽ đâu là nhân giống cho hai con người vừa được nêu ra ở trên sao ?!

- "Song Thư !"

Song Tử lườm lướt nhìn Song Thư dưới ánh mắt loé tia sáng giận dữ. Cô em gái chỉ biết nghiến răng chịu đựng không nói năng gì thêm nữa. Dẫu sao cấp bậc của Song Tử lớn hơn nên cô chỉ có thể đành cầm cự những điều tiêu cực ở trong lòng. Song Tử trừng trị xong em gái liền thở dài mệt mỏi, quay người lại giới thiệu cho tử tế dù gì cũng là cùng dòng máu huyết thống.

- "Đây là Song Thư, em gái của tôi."

Song Thư ôm bụng muốn nôn mửa, đến tận bây giờ còn dám nói hai chữ "em gái" trước mặt cô sao ? Cô trợn mắt không nói một lời nào, chỉ liếc nhìn đánh giá một lượt rồi hất mặt sang chỗ khác. Giọng nói ẻo kèm khuôn mặt méo mó đáng ghét. Thời gian quý báu của cô không phải là để làm những việc vô bổ như thế này. Cô còn phải dành nhiều thời gian hơn để ở với mẹ, chỉ vì nguyện vọng của bà mới khiến cô hạ quyết tâm để lên đây mang Song Tử về.

Cuối cùng thì do quá bận bịu với công việc, Song Thư đành quay đi. Bỏ mặc Song Tử cùng với đám bạn không khác gì con chuột lúc nhúc dơ bẩn kia. Thiên Bình, Thiên Yết và Cự Giải trố mắt nhìn ông già hot-boy Song Tử, ông nội làm gì con nhà người ta mà bị ghét bỏ ra mặt thế—

- "Rồi chúng ta lên lớp hay đi cúp tiết ?"

Thiên Bình chỉ về phía bức tường và phía ngoài đường. Cậu là cậu đang thiên về phương án thứ hai là cúp học hơn là đi học đấy. Song Tử chẳng thèm mở lời, lại dở chứng lấy điện thoại ra bấm cho đỡ tức. Thiên Yết đúng kế bên lúng túng, anh muốn cúp nhưng lại không muốn cúp. Cậu đang đứng ở giữa trung lập, tùy vào sự lựa chọn của Cự Giải.

Thiên Bình thản nhiên ngồi xuống dưới đất nghỉ ngơi sau khoảng thời gian căng thẳng. Giải quyết rắc rối với Song Thư và Song Tử cứ như đi thi ba môn toán, môn lý với môn hóa, đau não cực ! Lại gặp thêm đồng phạm Thiên Yết và Cự Giải ở đây, hay là cứ cúp một bữa cũng chả chết ai. Với sự hiện diện nhỏ nhắn như hột cát thì làm thế quái nào mà cấc bậc trên lại để ý đến nhau chứ.

- "Các cậu đi đi."

Cự Giải nghiêng đầu qua một bên, xong nghiêng qua bên ngược lại. Cô hoàn toàn không để tâm với ý kiến của những người khác, cứ làm điều mình thích là được. Với tư cách là một học sinh bình thường chăm chỉ thì cô Cua lại muốn đến lớp điểm danh rồi lén chuồn lên sân thượng nằm mà thôi.

Thiên Yết tỏ ra vẻ tiếc nuối chưa kịp nói hết câu thì đã bị Thiên Bình đẩy về đằng sau lưng cướp lời. Mới khôi phục lại mối quan huynh đệ tương tàn chưa được bao lâu thì nên đi ra quán uống nước ôn lại chuyện xưa chứ! Vừa hay là cậu mới tìm được tiệm chè ngon cực kỳ nằm ở ngã tư gần trường mà bữa được Song Ngư tâm đắc giới thiệu.

- "Okay ! Ở lại mạnh khỏe !"

Thiên Bình mỉm cười toe tét vẫy tay chào tạm biệt; song, nhanh tay kéo hai tên Thiên Yết và Song Tử đi cúp chung. Đi ăn mà không có bạn bè đi chung thì cậu thà lên lớp nghe giảng còn hơn. Sống ở thời đại 4.0 này rồi mà đi ăn một mình thì bị bàn dân thiên hạ cười cho thúi mặt đấy. Thiên Bình ngân nga kéo cả hai đi được nửa đường thì gặp tình trạng: Thiên Yết cứ lải nhải về chuyện Cự Giải, cộng thêm tiếng bấm gõ 'cành cạch' điên cuồng từ Song Tử khiến anh Cân điên hết cả người.

Còn gì cái tâm trạng để mà đi ăn vặt.

- "Giờ sao mà cậu ấy leo lên ? Bức tường này cao gấp hai chiều cao của cậu ấy—"

Thiên Yết vùng vẫy, Thiên Bình sức lực không mạnh nên làm thế quái nào chịu được sức ép từ Thiên Yết. Anh Cân bấy giờ nổi một cục tức, mới làm hoà lại với nhau cậu cũng không muốn tạo nghiệp tiếp với thằng bạn. Thiên Bình tức nóng người hùng hổ kéo hai người lại về chỗ cũ, tìm cách để Cự Giải qua bên kia bức tường mới yên tâm rời đi.

Cự Giải không để ý lắm, mãi chăm chú ngước nhìn lên trên bức tường màu trắng bị ủ vàng nhạt. Không nhận ra Thiên Bình và Thiên Yết đứng bên cạch từ lúc nào, tiếng nói của họ phấp phới tựa như cơn gió, không có chút làm cô phản ứng gì.

- "Cậu cần sự giúp đỡ không ?"

Thiên Bình và Thiên Yết sải bước lại gần nhìn chung, hai tay chống ngay hông lên tiếng. Cự Giải nhanh chóng quay lại phong độ, vờ đi mọi tạp âm, tập trung nhìn chăm chú vào bức tường. Cô chậm chậm lùi về phía sau, và khi đã nắm thóp được thời cơ, cô lập tức phóng nhanh và nhảy lên. Cơ thể lơ lửng trên không trung, cô gắng gượng nâng cơ thể ấy lên cao nữa.

Cự Giải đáp xuống hoàn mĩ đứng ở trên bức tường, hai tay dang rộng ra để giữ thăng bằng. Xong cô quay mặt lại cúi chào Thiên Yết, Thiên Bình và Song Tử. Song, nhảy xuống bên trong trường để lại mọi sự trầm trồ phía sau. Không ngờ một người có chiều cao khiêm tốn như Cự Giải lại có thể làm như vậy, chắc chắn cô rất giỏi môn thể thao.

- "Chúng mày có thấy những gì tao vừa thấy không ?"

- "Có, đến cả tao cũng chưa chắc đứng lên trên đó nổi—"

Thiên Bình vẫn còn bất ngờ với màn trình diễn ảo lòi ấy, đến của một tên cao to như cậu đây còn không thể một mình nhảy qua bức tường đấy. Thiên Yết có chút bở ngỡ, vậy là công sức bỏ ra để quan tâm lo lắng cho cô là có hơi thái quá chăng ? Cậu bỗng tủi thân vì không có cơ hội để giúp đỡ cô.

- "Thôi, chúng ta đi ăn !"

Thiên Bình không tài nào nghĩ được gì ngoại trừ cái bụng đang rất đói, bèn vứt cái suy nghĩ trầm trồ sang một bên. Cậu đeo cặp đàng hoàng, chạy nhảy đến cửa hàng nhỏ gần đây nhất.

- "Được được, bạn học Song Tử đi chung nhá !"

Thiên Yết nắm chặt dây cặp để giữ Thiên Bình ở lại. Không có cây ATM di động thì ăn xong ở lại rửa chén à? Bây giờ là thời điểm thích hợp để thả đục câu cá, sử dụng miếng tài sản của cậu ta để no căng cái bụng. Thiên Bình di chuyển người ra xa khinh ra mặt, lợi dụng người rồi đá đít. Thằng Cạp này còn thâm sâu hơn cả Bảo Bình nữa, bái phục bái phục.

Thiên Bình nhanh chóng đánh trống lãng, việc bây giờ là phải đi ăn. Đi ăn! Thăm ngàn! Đi ăn! Thăm ngàn! Đi ăn và thăm ngàn! Điều quan trọng phải nhất đến tận ba lần! Anh Cân dẫn hai người đi qua khu trạm dừng xe buýt, đi thêm vài bước nữa là sẽ thấy ngã tư. Thiên Bình vừa đi vừa ngó ngàng xung quanh đường phố, giống như là một tên mù đường chính hiệu, cậu lo lắng cứ tưởng như bị lạc tới nơi. Cho tới khi thấy được quán quen tên "Chè Bà Tư".

Thế là cả ba chàng trai ngồi ăn một cách ngon lành, còn được các chị nhân viên chào đón nhiệt tình. Vừa ăn vừa ngắm người đẹp thì con gì bằng chứ. Tuy vậy, không khí tại đây lại khá ngộp, tất cả ánh mắt đều nhìn qua bàn của sao nam. Dù là trai hay gái đều viết bự chữ 'yêu' ngay lên trên mặt.

Song Tử thì khỏi bàn, sở hữu vài phụ kiên khuyên tai cá tính, style và gu ăn mặc không chê vào đâu được. Không thích sự đại trà, Song Tử đã tự tạo nên thương hiệu riêng và trở nên nổi bật theo ý mình, diện thêm quần áo ở bên ngoài đồng phục. Tiếp đó là Thiên Bình, nét đẹp phi giới tính, chỉ được quả tóc ngắn mới miễn cưỡng nhìn ra con trai. Khuôn mặt bầu bĩnh, nước da trắng mà mềm như em bé. Đôi mắt sắc như cáo, kèm với tính tình dễ thương lầy lội.

Người cuối cùng lại là Thiên Yết, chàng trai luôn cố gắng tránh né những việc liên quan đến sự nổi tiếng. Cậu không muốn trở thành người của công chúng, luôn sống chui sống lủi với góc nhìn của người bình thường. Vì quá đỗi bình thường nên thường người khác chẳng thèm để ý đến anh. Thế nhưng chỉ cần chịu khó nhìn kỹ thì sẽ thấy nhan sắc của cậu chẳng kém cạnh gì hai chàng trai vừa kể trên. Gương mặt có ngũ quan hoàn hảo, đôi mắt màu tím hiếm gặp và là một người sống rất tình cảm.

Cả hai tên tự cao kia thích thú khi được nhiều người yêu thích, chỉ có Thiên Yết là ngại ngùng che mặt trong bất an. Kết quả là ăn không được bao nhiêu chè đã phải to-go vài ly đi về vì nuốt không trôi. Đồng thời tranh thủ để dành vài ly cho mấy đứa bạn cùng lớp, dẫu sao cũng là bạn bè anh em chí cốt. Tụi nó mà biết cả ba đi ra ngoài ăn lẻ thì có khi cơ thể khuôn còn lành lặn.

— — — — — —

Cự Giải đi trên hành lang dài, những gạch nền nhà hình ô vuông. Cô vui đùa nhảy lên trên bề mặt phẳng và tránh đụng những cái vết kẻ xi măng. Cự Giải chán nản nhìn lên trên bầu trời tĩnh lặng hôm nay, không quá nóng cũng không quá lạnh. Trời nó cứ thiu thiu làm tâm trạng của nhiều học sinh buồn ngủ, những lúc thế này rất thích để đánh một giấc ngủ ngon.

Cô buông thả bản thân, dựa vào cái lan can nhìn những đám mây chậm chậm bay qua, những chú chim trắng bận rộn tìm bữa trưa cho con của nó. Khác với một người không có cầu tiến hay mục đích sống cho tương lai như cô, thật là đáng ngưỡng mộ.

Hiện giờ Cự Giải đang ở tầng hai, cô không ngần ngại gì mà quyết đi thẳng đến tầng cao nhất cũng là sân thượng. Dự định là nằm ngủ rồi xách thân về kí túc xá nhưng nghĩ lại lý do chính mà bản thân cô muốn thay đổi. Không muốn bản thân quay trở lại giống như thời cấp 2. Cô muốn chăm chút vào học hơn, để có bằng cấp rồi đi kiếm việc làm và sống một cuộc sống bình dị.

Cự Giải cắn đứt lương tâm, đành lết cái xác đến lớp muộn. Đằng nào cũng bị ông thầy mắng quát rồi phạt, ai mà lại chọn hướng đi tiêu cực kia.

Cạch—

- "Thưa thầy."

Cự Giải mở cánh cửa lớp học màu xanh hở ra một chút, kiểu gì cũng chui vô được. Cự Giải rón rén trong lúc thầy đang quay lưng viết bài. Cô ôm cặp chạy vội nhưng tới khi ông thầy phát hiện ra thì lại nhanh chân chạy ra đợi ở ngoài cánh cửa.

- "Chị giỏi lắm, sao bây giờ mới vác cái thân lên đây, biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả ?"

Thầy Nam Anh chắc có ngày tức đến sôi máu mà nằm thăng thiên tại chỗ với cái lớp này quá. Từ lâu về trước, thầy đã luôn gắt gỏng với hầu như tất cả học sinh đâm ra ai cũng sợ. Đã quá quen với việc luôn đúng giờ và ngăn nắp, thầy không thể lập tức làm quen với tình huống đi muộn như thế này được. Bây giờ là đã gần 12 giờ trưa rồi, trường cho ra về vào 3 giờ chiều—chẳng lẽ ba tụi còn lại 2:59 mới vô lớp à ?

Các sao đi học muộn né tránh Cự Giải, ai nấy đều lấy cuốn tập hoặc cuốn sách lên che mặt. Sợ sẽ gây thù chuốt oán vì đã không gọi cô dậy.

- "Chị ra ngoài đứng ngay cho tôi !"

Thầy Nam Anh nói xong, Cự Giải cũng nghe lời, khẽ đóng cửa lại. Cô đứng ở hành lang không một bóng người, chỉ biết đứng nhắm mắt tập trung nghe thầy giảng bài nguyên cả một tiết.

———

Bước đi ra khỏi quán, Song Tử, Thiên Bình và Thiên Yết xách cái mông lết đi với sự lười biếng. Trên tay của mỗi người cầm hai bịch chè mát thơm ngon, lưỡng lự đi ngang qua trường học rồi kí túc xá. Đi từ cổng trường ra sân sau bên ngoài của trường, cuối cùng thì ngồi trên chiếc ghế đá gần công viên rộng trường học. Nơi này cũng là một địa điểm dành cho học sinh và người dân đi giao lưu với nhau.

Song Tử ngồi cắm đầu vào điện thoại hầu như 24/7, không có giờ nào là cậu ta không rời mắt ra khỏi cái đó. Thiên Bình cũng không khác gì Song Tử là mấy. Đôi khi Thiên Yết còn thấy cả hai lâu lâu lại phì cười trước màn hình cảm ứng. Bỗng từ một cái hẻm tối ở mặt đường phía trước xuất hiện một cô gái tội nghiệp bị đánh tơi tả. Gương mặt đầy rẫy vết thương, một bên mắt thì bị đánh cho bầm tím. Cả ba sao nam ngớ người hết hồn lùi bước về sau.

Dưới tình hình kỳ lạ này thì cả ba xin được rút ra khỏi cuộc chơi. Tính xách dép chạy ngang nhưng đã bị người ấy gọi thẳng quý danh của nhau. Khiến ba sao nam đứng lại đồng lượt nhìn về hướng cô gái. Ánh mắt hiện ra tia lửa hận thù, cô bước đi từng bước khập khểnh. Mặc cho vết thương dần toét ra, cô vẫn ôm cái thân đi ra thẳng chỗ các sao nam, cụ thể hơn là Song Tử.

Cô nhào lên nắm lấy cổ áo của cậu, hét toáng vô mặt như thể Song Tử đã đắc tội với cô gái ấy. Thiên Yết và Thiên Bình đua nhau nhìn hai người kia. Cậu bạn học Song Tử à, cậu làm cái thá gì mà có lắm cô nàng phải chịu thiệt thế—

- "Song Tử, anh hại tôi !"

Song Tử bối rối giơ hai tay lên trên trời, đôi đồng tử nhìn thẳng vào cô gái tàn tạ ấy. Bỗng chốc một tia sáng lóe lên trong đầu, Song Tử nhận ra người ở phía đối diện. Là cô bạn mà cậu đã giúp đỡ vào hôm ngày đầu tiên đi học.

Tóm tắt lại là cô bạn này đã trượt chân tông thẳng vào người Song Tử. Cậu chỉ lịch sự đỡ cô đứng dậy và mọi chuyện dừng lại ngay tại đó. Kể từ ngày đó cho đến tận bây giờ, giữa cô gái này và cậu chưa từng gặp lại nhau. Cho nên cậu không hiểu tại sao cô ấy lại bảo là cậu đã hại cổ. Gương mặt nghiêng sang nhìn hai chàng trai đang bán tín bán nghi mà đánh giá cậu từ đầu xuống dưới.

Nhìn thôi đã thấy hai cục nợ vô dụng kia chẳng hề có ý định sẽ giúp đỡ. Song Tử nhíu mặt khẽ thở dài, đúng là đẹp trai thì gặp toàn chuyện gì toàn xui đâu không. Quẩn đi quẩn lại thì chẳng có ngày nào mà cậu không phải tăng ca tiếp hàng vạn cô gái ở trên trường. Cứ nhớ rằng hôm nay trốn việc một bữa thì sẽ được nghỉ ngơi một chút xíu. Ai ngờ—

- "Xin lỗi nhưng tôi đã làm gì cậu ?"

Song Tử đưa tay ra sau gáy khẽ lên tiếng tìm nguyên do. Tự nhiên khi không bị kết tội oan trong khi cậu chẳng làm gì con nhà người ta cả. Cô gái ấy chau mày thêm phần tức giận, hại người ta ra nông nỗi này mà vẫn mạnh miệng chối cãi. Đúng là một con người không trung thực và đáng bị người đời xã hội khinh miệt.

- "Tôi lúc đấy không nên nhận sự giúp đỡ từ anh."

Nói xong liền bóp chặt lấy cái cổ của Song Tử, hận bản thân không thể giết cậu ta. Cơ thể yếu ớt chẳng thể làm được gì hơn, đến cả sức cũng không còn để gây sát thương. Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Thiên Bình và Thiên Yết hối hả chạy lại can ngăn. Mặc cho cô gái kia có vùng vẫy dữ dội đến mức nào, anh Cân và anh Cạp vẫn cố gắng kìm chặt cô gái này lại. Đợi cho tới khi cô đuối sức rồi ngất lịm đi, khi đấy cả ba mới nhìn nhau.

— — — — — —

Reng—Reng—Reng—

Tiếng chuông báo hiệu giờ chợt vang lên thánh thót như tiếng hát của thiên thần đang chào đón các học sinh đến với thiên đàng. Một nơi khiến cho ai ai cũng thanh thản mỗi khi nghĩ tới, trốn thoát ra khỏi mệt mỏi và áp lực. Các học sinh chạy vội ra khỏi phòng học ngộp thở đến đáng sợ kia. Các chòm sao cũng không phải là ngoại lệ, sống sót hết hai tiết của ông thầy Nam Anh là đã là một hiện tượng kỳ tích rồi.

Vào những lúc này thì các chú bảo vệ phải vận động tay để đi lòng vòng kiểm soát các học trò nghịch ngợm. Vì thế đây là thời điểm thích hợp để lẻn vào bên trong trường. Song Tử, Thiên Bình và Thiên Yết cùng với cô gái kia chạy vội vào khu viên trường và tiến thẳng tới phòng y tế.

Trong lúc vận chuyển bệnh nhân đến phòng y tế, cả ba gặp ngay Kim Ngưu và Sư Tử cũng đang trong tình trạng sống chết xách Nhân Mã đến phòng y tế để chiếm dụng. So với trạng thái của hai bệnh nhân thì cô y tế ngay lập đuổi thẳng cổ ba chàng trai kia ra khỏi phòng. Do bệnh tình của Nhân Mã chỉ là buồn nôn hoa mắt nhức đầu vì học quá nhiều thôi; chứ cô bạn này thì đang ở trong tình trạng rất tệ, có thể chết vì mất máu.
.
.
.
Vượt qua được cơn nguy kịch, cô ý tá liền trao lại cô bạn này cho sáu chàng trai thiên mệnh kia. Chỉ vì một chàng trai nhức đầu la lói om sòm mà cả năm người phải giựt đầu bứt tóc lo lắng cho cậu ta chẳng nguôi ngoai. Trong khi cô bạn này thì thương tích đầy mình, nguy cơ sống chết còn chưa rõ. Cả sáu chàng trai đều bị ăn một nắm đấm từ cô y tá, nhìn mà thấy tội cho em ấy luôn đấy.

- "Cô Thiên Nga kỳ quá à ! Em cũng là bệnh nhân chứ bộ !"

Nhân Mã phồng má ôm mền trùm người, để lộ ra mỗi đôi mắt biết nói. Cô y tế, Thiên Nga, bèn ôm mặt lắc đầu ngán ngẩn cái tên đáo để kia. Đột nhiên có tiếng động phát ra chiếc giường kế bên, cả sáu chàng trai điếng hồn nhảy dựng lên hệt như chú mèo bị dọa cho hồn bay phách lạc. Cô Thiên Nga vội vã chạy đến bên cô bạn kia và hỏi han tình hình cũng như là sức khỏe.

- "Em có ổn không ? Còn mệt ở trong người không ?"

Vừa mới tỉnh dậy chưa được vài phút, một tràn câu hỏi đổ xô vô mặt của cô bạn kia. Gương mặt đã có phần đỡ bầm hơn ban nãy, cô Thiên Nga đã tận tình thoa thuốc và dán băng che đi vết thương. Trông cô mới sáng sủa và xinh đẹp hơn lúc đầu, nhìn thấy Song Tử, cô ấy liền phẫn nộ ném mọi thứ ở trong tay vào người cậu ta. Song Tử, kẻ bị oan, lớ ngớ ôm thân chạy qua chỗ Nhân Mã để chống đạn.

- "Mày nói thật đi, bạn bè với nhau cả mà."

- "Tôi đã nói là bản thân bị oan rồi mà."

Cả đám cũng nhún vai coi như tin tưởng ông bạn này một chút. Nhất là Sư Tử, làm bạn với cậu ta cũng một hai năm, nhất quyết giải oan cho cậu bạn anh em chí cốt. Nghe thấy cuộc trò chuyện của những người kia, cô gái liền bấm bụng, không chịu được nỗi oan ức của bản thân bèn hét lên phản kháng dữ dội.

- "Này nhá, là hot-boy toàn trường mà không biết cách chế ngự fan thì làm idol chi nữa !"

- "Ý của bạn là fan của cậu ấy đã đụng tay đụng chân với cậu phải không ?"

Với một tên bình tĩnh và có não nhất trong nhóm, chỉ thua sau Xử Nữ, Thiên Yết dần ngộ ra được câu chuyện ẩn khuất đằng sau đó. Bị nói trúng ngay tim đen, cô gái bèn cắn môi im bặt gục đầu xuống. Cô gái chợt im lặng, chợt rú lên những lời chửi rủa khó nghe đầy thậm tệ. Cứ nghĩ đến là cô không thể không tức, còn học chung lớp với con nhỏ đó nữa. Có khi nếu gặp lại thì cô sẽ thẳng tay đánh nhau với con nhỏ đó, bởi vì đâu ai ngờ rằng cô lại được cứu sống chứ.

- "Cái con khốn Yển Đình, không ngờ là nó có huy hiệu rách rưởi đó."

Nghe đến đây, Song Tử chợt khựng người lại. Hậu bối Yển Đình vậy mà lại có huy hiệu vàng, cậu chưa từng nghe qua bao giờ. Cô Thiên Nga đang ngồi trên giường liền nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em học sinh.

- "Bá Trương à, nếu em bị bắt nạt, hãy tố lên trên văn phòng chính của trường. Hãy tin cô, mọi chuyện sẽ được giải quyết !"

  Nghe thấy lời an ủi và cách giải quyết nghe có vẻ rất thỏa đáng nhưng cô đâu hề biết tình trạng vấn nạn của ngôi trường này ra sao. Cô đã trốn ở bên trong vỏ bọc của mình quá lâu rồi, nguyên cả trường ai cũng biết muốn đối phó với những người có huy hiệu vàng rất là khó. Phải kể đến như trên đầu ngón tay. Ngay cả thầy hiệu trưởng cũng ngó lơ các thỉnh cầu của các nạn nhân, lý do là gì thì không ai biết.

Song Tử trầm tư đứng nghĩ ngợi gì đó; song rất nhanh đó liền bị lũ bạn kéo về thực tại. Chắc chắn là vì gia thể khủng, cung cấp tài sản chu kỳ, là người được ưu ái nhất trường. Yển Đình được nằm ở trong bảng xếp hạng đó, thế nhưng theo quan hệ rộng rãi của Song Tử thì cô bạn này tính tình rất hiền lành. Chỉ vì kết bạn với kẻ xấu nên mới hình thành ra tính cách như ngày hôm nay.

Song Tử cũng không biết nữa, trong nhóm bạn đó cũng có thêm thành viên là Tiểu Long. Trước đó cô bạn đã nêu lên kế hoạch giúp đỡ nhóm bạn này. Hứa hẹn sẽ dẫn dắt bọn họ đi trên con đường đúng đắn. Có những tin đồn thất thiệt về việc nhóm nữ là do Tiểu Long lập nên nhưng đó không phải là sự thật. Song Tử đau đầu bối rối, thầm nghĩ rằng cô bạn Tiểu Long có lẽ vẫn đang rất cố gắng để thay đổi tâm tình của mấy cô gái kiêu ngạo kia.

- "Em sẽ tự giải quyết chuyện này, cô đừng nói cho ba mẹ của em biết."

Trước sự bướng bỉnh có một không hai của cô nàng Bá Trương, các sao nam cũng tán thành mà nhún tay vào giúp đỡ. Cuối cùng chỉ nhận được một cái lắc đầu in thẳng chữ chê ở trên mặt, Kim Ngưu dài mặt tự tiện ngồi trên cái ghế gần đó. Phút chốt nhìn thấy vài ly chè ở trên bàn, cả đám nháo nhào vô lấy một ly.

- "Với khả năng của em thì tập hợp nhiều lực lượng khác nhau sẽ tăng xác suất tỉ lệ thắng cao hơn."

- "Có biết tôi lớp mấy không mà dám xưng em !?"

Bỏ qua các lời khuyên hữu ích, Bá Trương xệ mặt phồng má lên tiếng chửi bới. Nghe vậy, các sao nam mới trố mắt cầm ly chè lên nhìn nhau, không lẽ cô gái này bằng tuổi với tụi này sao ? Nghe gì mà ảo lòi quá vậy. Thân hình nhỏ nhắn như trái măng cụt, ngoại hình mang theo hướng trẻ con nghịch ngợm. Mái tóc tím nhuộm xanh lam cột hai chùm dễ thương, bộ đồng phục được đặt may theo họa tiết riêng. Chắc chắn cô bạn này là người có tiền !

- "Vậy thí chủ học lớp mấy ? Khu nào ?"

- "Ha ha, tôi đang ở năm giữa mới nhất của cấp ba đấy, khu C."

Cô bạn Bá Trương tự hào giới thiệu bản thân, để tay đặt ở trước ngực, hất mặt ngạo mạn lên tiếng. Nước đi ban nãy cho xin đi lại được không, chắc chắn cô bạn này là người có tiền—án. Nghe thôi là đã thấy cô bạn nhỏ bé này ngang ngược đến mức nào rồi. Khi nào đảm bảo bản thân ở cuối cấp đi rồi reo hò khắp thiên hạ còn đỡ nhục hơn là bản thân ở tầm lớp 10 đến 11. Đến khi gặp tiền bối lớn hơn là ôi con sông quê.

Cả đám chỉ biết cười cười cho qua chuyện, cố gắng né tránh không để cho cô bé này xấu hổ. Cơ mà chó ngu không hiểu chủ, bạn bè chẳng hiểu ý nhau. Câu nói người tàn ác thường sống thanh thản quả thật không sai, Thiên Bình chẳng ngần ngại gì mà phán thẳng ngay câu nói khiến cô bé sượng trân ngay tại chỗ.

- "Hụ hụ, tụi này ở năm cuối cấp ba đấy."
.
.
.
- "Được rồi, em có thể kể chi tiết về vụ việc vừa xảy ra với em không ?"

Ra sức viện trợ cho hoàn cảnh éo le, Kim Ngưu và Nhân Mã nhảy vô họng của cả hai người. Tín hiệu sos đã được gửi đến, đã có hai tên anh hùng uy tín nhất trái đất.

Lưỡng lự sau một hồi, Bá Trương cũng gỡ bỏ cảnh giác và kể hết mọi chuyện đã xảy ra với cô dạo gần đây. Kể từ sự kiện nổi bật duy nhất là vụ tông phải Song Tử, cuộc sống của cô bị đảo lộn hoàn toàn. Các cô gái đều tranh nhau bắt nạt cô hết lần này sang lần khác, tất cả đều có cái tên "Song Tử" ở bên trong cuộc trò chuyện của họ. Cô đã nghe nó nhiều đến nỗi bản thân đã sớm chán ghét cái tên đó. Nghe đến đây, Song Tử không rét mà run cầm cập.

Đỉnh điểm nhất là các cô nàng trong nhóm Sunrise đã ra tay trực tiếp gọi thêm người để đánh cô ra nông nỗi này. Nghĩ đến là cảm thấy tức, bản thân ăn ở lành mạnh mà toàn gặp những chuyện không đâu. Do Bá Trương thường xuyên lui tới phòng y tế, đâm ra cô Thiên Nga và Bá Trương quen nhau. Bây giờ một thân một cõi đi solo với hai nhóm Sunrise và Bá Vĩ có khi là thân tàn ma dại luôn chứ gì nữa.

Thiên Yết vuốt cằm suy nghĩ, thế nhưng cậu nghĩ mãi cũng không ra được gì. Cô bé Bá Trương chắc chắn sẽ không gây chuyện với người lạ, trừ khi là do ăn ghen tức ở hoặc hội đồng cướp bóc. Tuy nhiên nếu ngẫm lại thì cũng có khả năng, với cái tính ngang ngược kia thì không có chuyện gì là không thể cả. Vì là chuyện có thù báo thì, làm việc ác ắt sẽ bị quả báo. Chỉ cần cô bé chịu chấp nhận thì các anh trai ngầu lòi này sẽ thay mặt em đi trả thù.

- "Tôi chỉ muốn mọi người tuyên chiến với người này."

Trong lúc trò chuyện, Bá Trương đã tiện tay vẽ ra bức chân dung của người mà các sao nam cần tìm. Sư Tử ở gần đó nhận lấy nhiệm vụ ở trong tay, đồng lượt mọi người đều đổ xô chen vào xem thử. Coi vậy mà tài năng vẽ vời của cô bé này phải gọi là đỉnh của chóp, trong thời gian ngắn ngủi đã có thể tỉ mỉ vẽ ra bức họa này.

Người đó buột lỏng tóc đuôi ngựa màu vàng kim nhạt ngắn. Đôi mắt đen tuyền không tí vết bụi trần cùng với đôi lông mi trắng như tuyết, một nốt ruồi ở dưới mí mắt bên phải. Người này có phải là mỹ nữ không vậy ? Nhìn cái nhan sắc này giống như mấy cái hot face của showbiz trường.
.
.
.
- "Em có nhầm không vậy ? Không thể nào là người này được."

- "Cậu ấy là đội trưởng của câu lạc bộ Trắng, tên là Hắc Li."

Song Tử nhướng đôi lông mày lên, tỏ ra vẻ nghi hoặc. Sư Tử và Thiên Bình tỏ ra khó hiểu, còn Kim Ngưu và Nhân thì bày ra biểu cảm kỳ lạ khiến Song Tử bất an bèn lên tiếng giải thích. Không hề có chuyện rằng anh đây thầm thương trộm nhớ con nhà người ta nhá.

Song Tử khoanh tay lại, đi thông não hai anh bạn ngốc. Cô gái đó đường đường là một tiểu thiên sứ do chính mọi người trong trường đặt nên. Tính tình tốt bụng, khoan dung và lương thiện. Luôn luôn mặc lên trên người những bộ đồ màu trắng tinh khôi. Nổi bật hơn tất cả những thứ đó, sinh khí của cô lại tỏa ra nồng nặc mùi tiền. Là tiền cơ mà, ai lại không thích chứ.

- "Câu lạc bộ Trắng ?"

Thiên Yết tò mò, anh chưa bao giờ nghe qua câu lạc bộ này. Thật ra vừa mới đi học lại nhà trường vẫn chưa nhắc gì về mấy câu lạc bộ nên anh không biết cũng là điều hiển nhiên. Theo như lời kể có cơ sở của Song Tử, câu lạc bộ Trắng là chỉ về những người hướng thiện. Bắt buộc phải mặc bộ đồ đồng phục màu trắng trước khi vô trong chỗ cư ngụ, để thể hiện rằng mình giữ tấm lòng lương thiện.

Club* của họ đã hoạt động cũng được 3 năm rồi, hầu hết tất cả thành viên đều là người tốt bụng và uy tín, cả trai lẫn gái đều có thể tham gia. Công việc họ thường làm là đi từ thiện giúp đỡ mọi người là phần nhiều. Đội trưởng trong câu lạc bộ là Hắc Li cũng chính là con của một bậc gia đình thượng lưu có tiếng.

- "Tôi đã từng tiếp xúc với cô ấy, theo tôi thấy thì không thể nào là cô ấy được."

Song Tử kiên định với những lời anh vừa thốt ra, cậu chỉ tin khi tận mặt chứng kiến hoặc tiếp xúc và trải nghiệm qua. Vì thế qua loa chưa bao giờ nằm trong từ điển cá nhân của cậu. Song Tử đã kể đến những trải nghiệm anh có với cô gái đó. Lần đầu gặp mặt anh học chung với cô từ năm lớp 9 đến bây giờ cũng đã lớp 12 rồi. Đã ba năm kể từ khi quen biết nhau, Song Tử chưa một lần thấy Hắc Li hành xử tiêu cực vì cô luôn hoạt động truyền năng lượng tích cực đến mọi người xung quanh.

— — — — —

Cả đám đang đi lòng vòng tìm người ở trong bức họa này, tìm hoài tìm mãi mà chẳng tìm ra. Qua bao nhiêu thời gian và công sức, chẳng thu được thêm manh mối nào. Cho tới khi tiếng chuông trường cuối nốt vang lên, các sao nam mới lủi thủi đi học nốt hai tiết cuối.

Đi ngang qua phòng giám thị, bỗng phát lên tiếng chửi rủa mắng quát của ai đó. Các sao nam sợ hãi ôm nhau không dám bước tiếp, có khi tự nhiên có người nhảy ra hù thì chắc bị đau tim mà xuống mồ mất. Cho đến khi gặp được Song Ngư mạnh bạo bước ra khỏi phòng giám hiệu, tâm trạng hồn bay phách lạc giữa trời. Cô bạn này có lẽ đã bị "lọt vào mắt xanh" của Xử Nữ rồi, còn có cấp bậc cao hơn cả tụi này nữa.

- "Bạn học Song Ngư ! Sắp cậu nỡ lòng nào dám cướp đi hoàng thượng của tụi này chứ !"

- "Cậu im đi, tâm trạng đang chó má đây này—"

Song Ngư mệt mỏi gục ngã ngay đường cong 180 độ, chắc có ngày bị gãy lưng quá. Chưa đến tuổi già mà đã gặp trường hợp éo le này rồi, tất cả đều tại cái tên Xử Nữ đáng ghét kia. Ban nãy cậu ta đề xuất việc trao lại trọng trách quản lý khu thư viện. Nghe thì có lẽ rất hợp ý nhau, cơ mà làm thế quái nào mà cô lại có thể lãng phí sức mình để phục vụ miễn phí cho trường. Mặc dù là Xử Nữ cũng thỏa thuận về việc tiền lương, 100 đồng một giờ, đã là nể tình lắm rồi.

Tuy vậy, với số tiền ít ỏi này thì đến già cô mới trả được hết nợ. Ai mà biết khuôn mặt cá chết của cậu ta lại đắt đỏ đến thế, bộ cậu đi phẫu thuật thẩm mĩ hay gì ! Song Ngư ôm đầu khó chịu, vừa ngẩng đầu lên là đã thấy Xử Nữ đứng ở ngay đằng sau cô, hai bàn tay kéo cô Cá về phía cậu.

- "Các quý phi không lẽ có ý kiến gì sao ?"

- "Hụ tâu bệ hạ, thần thiếp không có."

Cả đám thở vui quá quên béng mất Xử Nữ vẫn còn ở bên trong phòng giám thị. Hình như anh chàng khó tính đó được đảm nhận làm giám hiệu chân chính, được sở hữu một căn phòng làm việc riêng cơ đây. Bây giờ mà đi đắc tội với cậu ta thì không khác gì đang chọc vào ổ kiến lửa. Các chòm sao nam không hẹn cùng nhau đồng thanh, ngại ngùng gì nữa, dám làm sai hay bất mãn với lệnh của vua thì chỉ có một kết cục duy nhất. Trảm đầu xin hân hạnh tài trợ chương trình cung đấu này.

Reng—Reng—Reng—

Tiếng chuông vào lớp đã réo lên thêm một lần nữa, bây giờ chính là giờ cao điểm cho các chú bảo vệ đều lòng vòng tìm mấy tên học sinh đi trễ. Người duy nhất mà bọn họ nên né tránh là những người có huy hiệu vàng, bởi vì họ là người được sủng ái nhất trường. Vừa dứt lời, Xử Nữ nhanh chóng rời đi, để các sao còn lại nhìn ngơ ngác.

Bỗng xui xẻo thay, chạm mặt gặp ngay các chú bảo vệ, các sao chưa kịp ngăn cản, cậu ta móc ra một cái hút hiệu vàng và đưa ra cho họ xem.

Ối giời ơi, đâu ai ngờ rằng hoàng thượng của các quý phi lại có thể giàu đến dữ vậy. Có hẳn cái huy hiệu vàng luôn đấy ! Cứ tưởng cái lớp toàn thuộc hội cái bang, bây giờ mọi người mới được mở mang tầm mắt. Song Tử nhìn đám bạn đang tự hào về Xử Nữ, anh cũng không ngại mà móc ra một cái huy hiệu y chang cái của Xử Nữ cài lên trên áo.

Ôi thánh thần thiên địa ơi, có tận hai người trong lớp có cái mác tiền tỉ này. Bây giờ các sao có thể hất mặt cao lên trời ngang ngửa với mấy đứa cá biệt rồi đấy. Các chú bảo vệ nhăm nhe tính chạy lại bắt quả tang nhưng cái huy hiệu của Song Tử được ánh mặt trời phản chiếu sáng quá. Các chú cũng đành bỏ cái ý nghĩ đó mà tiếp tục đi tuần tra ở nơi khác. Sức mạnh cường quật đá bay cái nguyên lý của vũ trụ, thầy hiệu trưởng chơi quả vố lần này hơi bị lớn rồi đấy.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, cả đám từ tốn vừa bước đi vừa ca ngợi Song Tử. Cậu cũng thỏa mãn với kết quả này rồi cũng gỡ xuống và cất đi. Cùng lúc đó, Thiên Bình lại nhớ đến việc cả hai đứng ở ngoài trường.

- "Ủa, mày có thể dùng cái huy hiệu đó để vào trường mà.

- "Hay là mày chê tao đẹp trai hơn mày nên đi đứng đường chung để xem ai bị hiểu nhầm là trai bao nhiều nhất hả ?"

Câu nói đi vào lòng đất, không biết Thiên Bình ăn gì mà có thể nghĩ ra cách nói chuyện kiểu đó. Song Tử giật giật cơ mặt cố gắng không giơ nắm đấm lên, tất cả là vì hình tượng ! Tất Cả Là Vì Hình Tượng ! TẤT CẢ LÀ VÌ HÌNH TƯỢNG ! Điều quan trọng mà cậu phải tự nhắc nhở bản thân đến tận ba lần. Hành xử sai một cái, cậu sợ rằng bản thân sẽ bị ảnh hưởng. Đây là công việc duy nhất mà cậu có thể làm để kiếm ra tiền nuôi sống bản thân.

Tuy vậy cái huy hiệu này cậu cũng chẳng muốn có nó, đeo thì đeo, không đeo thì thôi. Cậu không đè nặng về việc cấp bậc với người khác, nên là đã giấu nó đến tận bây giờ. Cũng vì có vài đặc điểm mạnh nên cũng lâu lâu sử dụng với các chú bảo vệ là cùng. Đến tận bây giờ chẳng ai biết cậu có huy hiệu này ngoại trừ các sao nam, Song Ngư, Ngọc Phu và Tiểu Long.

— — — — — —

Giới thiệu nhân vật mới:
Cô Thiên Nga

Bá Trương

———

#8600

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro