[Phần 3]Chương 5: Yêu + Thương = Đau
Đỉnh Everest, 14h, ngày 07 tháng 02 năm 2213 SCN.
Trên ngọn núi được mệnh danh là nốc nhà của thế giới, quanh năm chẳng bao giờ được nhìn thấy ánh mặt trời. Tuyết dày giăng giăng khắp nơi, lốc xoáy cuốn gió mù mịt, hơi lạnh thẩm thấu đến tận xương tủy. Điều kiện khí hậu khắc nghiệt khiến bất cứ sinh vật nào cũng không có khả năng sống xót.
Một bóng trắng tinh khôi xuất hiện trên nền tuyết, trên chiếc áo dài qua đầu gối nó đang mặc lấm tấm những vết máu đỏ xíu li ti. Đôi cánh trắng run rẩy vỗ về, sinh lực tưởng gần sắp cạn kiệt.
Nó vòng tay ôm chặt lòng ngực, lạnh quá!! Tại sao lại lạnh thế này chứ??? Nơi quái quỷ này...
Bảo Bình rủa thầm, đáp cánh tại một khoảng đất trống bằng phẳng, ngước lên nhìn vào hư không như chờ đợi điều gì đó, như phép màu chẳng hạn?
Và phép màu đã biến giấc mơ thành hiện thực, một căn biệt thự màu xanh saphie ẩn hiện từng nét lập lờ rồi càng lúc càng hiện rõ. Đó là khu vực gồm rất nhiều tòa nhà lớn nhỏ trải rộng cả ngàn km trên khắp núi Everest, tất cả các tòa nhà đều bao trùm màu saphie đối lập hoàn toàn với màu trắng tinh khôi của tuyết. Ấn tượng, đầy chói lóa.
Cánh cổng sắt nặng nề từ từ mở rộng, nó nhanh như cắt bước vào trốn tránh cái lạnh ngắt ở bên ngoài. Bảo Bình giũ giũ chiếc áo, mái tóc mềm bếch dính âm ẩm nước. Ho khan vài cái, nó vuốt mặt, với tay lấy khăn từ quản gia lâu khô thân thể. Bên trong khu vực khác hoàn toàn so với bên ngoài.Ấm, nóng. Ở đây, cây cối có thể tự do phát triển, mọc rậm rạp nơi đâu cũng có. Chim chóc đầy rẫy cứ hót líu lo vang lừng. Nó thở nhẹ khe khẽ, lâu rồi chẳng quay lại "nhà". Thấy đâu đâu cũng xa lạ.
Bảo Bình quay mặt, dịu dàng gọi người đàn ông già, mái tóc bạc trắng, khuôn mặt phúc hậu bất cứ lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói đang cúi đầu về phía nó:
-Bác ! bác không cần như vậy đâu mà!-Nó giơ tay đỡ vị quản gia già đứng dậy, nhíu mày quở trách- Con đã xem bác là người thân của con, Bác làm vậy khiến con thật khó xử.
-À, Ừ!?-Vị quản gia già bối rối, khẽ nắm tay nó, vỗ về. Nụ cười hiền quen thuộc bỗng chốc quay về rạng rỡ:
-Lâu lắm rồi con mới về, con đi đâu vậy chứ?
Nó gãi đầu, bờ môi cong cong gượng gạo, giọng nói lấp bấp cố ý che giấu điều gì đó:
-Dạ..con chỉ...đi đây đó...thôi mà...
Như hiểu ý, ông không nói gì nữa, đưa tay xoa xoa đầu nó, nhẹ nhàng mắng yêu:
-Không sao! Về rồi thì tốt, không còn chuyện gì nữa , ta cũng yên tâm...
Nó híp mắt cười, ông luôn là người quan tâm nó nhiều nhất trong cái "nhà" này. Ông là cha, là mẹ, là ông, là bà,... là đủ thứ của nó. Nó rất yêu ông.
-À! Mà...- Nó giật mình như nhớ ra điều gì, cảm giác trống trải trong lòng ngực từ khi về đây chẳng cách nào hiểu nỗi. Thì ra trống là trống cái thân ảnh của hai đứa bạn thân-Bác này!- Nó gọi giật vị quản gia già lại khi ông sắp sửa rời đi, thân thiết hỏi- Giải Giải , Thiên Thiên đâu rồi ạ?
-Ồ!-Vị quản gia giật mình như nhớ ra điều gì nó, nhìn nó ngơ ngác hỏi-Chẳng phải 2 đứa nó đi tìm con sao? Con không thấy bọn nó à?
Nó trợn trừng mắt kinh ngạc, mấp máy môi:
-Con...không...thấy!!!
Cái gì??? Giải Giải , Thiên Thiên đi tìm nó sao?? Họ đi tìm nó sao??? Có nghĩa là họ đang ở trong lãnh địa vampire và sống chết tìm nó trở về mặc dù nó đã về trước họ?
Không!!!!! Nó thảng thốt, xoay lưng chạy một mạch về phía phòng lớn, nơi làm việc của ông chủ. Ông ta đã nghĩ gì chứ? Nghĩ gì mà để họ rời đi thế hả??? Bộ não ông ta bị teo lại rồi sao???
"Rầm!!!" nó xô cửa chạy vào không thương tiếc, trước mặt nó là một người đàn ông trung niên. Ông ta mặc bộ vét đen từ đầu chí cuối trông rất đúng đắn, lịch sự. Đôi mắt hơn xếch lên thể hiện sự nghiêm túc, trầm lãnh. Hơi thở ông ta thoang thoảng hương thuốc lá vị bạc hà. Ông ngồi trên chiếc ghề bành sau bàn làm việc, tư thế ngã người ra sau, thoải mái. Bàn tay còn kẹp chặt điếu thuốc đang hút dở, làn khói thuốc mỏng manh vấn víu từ từ tan vào hư không.
-Chuyện gì? –Ông ta từ tốn hỏi, thoáng nhăn mặt vì thái độ xộc xệch vô lễ của nó, đưa tay ngậm thuốc rít một hơi dài.
-Tại sao???-Nó chống tay lên đầu gối, thở hồng hộc, khuôn mặt đỏ gay vì mệt, vì giận dữ- Tại sao ông lại để cho họ đi???
-Ai?-ông thong thả dựa đầu vào thành ghế, gác chéo chân bắt tay ra chiều nghiêm túc.
-Còn hỏi???- Nó gằn giọng, là ông ta ngu thật hay giả vờ ngu đây? Ông còn tuổi để tỏ ra ngây thơ à?-Thiên Thiên, Giai giải chứ ai?
Ông ta mĩm cười, với tới bàn làm việc giập tắt điếu thước trên gạt tàn, bâng vơ nói:
-Họ đi tìm ngươi mà!
-Tôi không cần ai tìm hết!!!- Nó hét lên, nỗi tức giận âm ỉ chảy trong mạch máu, nó nắm chặt tay đến bật máu, đôi mắt vằn đỏ rưng rưng nước mắt-Họ rất quan trọng với tôi mà!... lỡ như...
-Chẳng có lỡ như!- Ông ta lắc đầu, nhẹ tay vuốt lấy thái dương- Họ đi cứu cô, nếu họ gặp nạn, cô phải đi cứu họ...
-Đó là điều dĩ nhiên!!!- Nó gầm gừ, không có ai trên đời đáng ghét bằng ông ta.
-Hãy đi tìm họ đi!-Ông ta đứng dậy, bình thản tiến lại gần nó, nói như ra lệnh.
-Sẽ đi!!!- nó ngước lên nghênh diện trực tiếp với ông ta, mạnh mẽ, kiên cường- Liền, ngay và lập tức!!!
Nó quay lưng bước ra cánh cửa, vững vàng bước đi như chưa một lần vấp ngã. Phải nhanh lên, thời gian sắp cạn kiệt!
-Hãy giành lại những gì đáng lẽ ra phải là của cô!!!- Tiếng nói thâm trầm gọi với theo đằng sau nó, nhấn mạnh- Bảo Bình mà tôi biết, chưa bao giờ vì một lí do vớ vẩn nào đó mà bỏ cuộc!!!
-Được không?!- nó thẩn thờ tự hỏi, rồi như không muốn nghe câu trả lời, nó nhanh chóng rời đi!
-Sẽ được!-Người đàn ông trung niên dựa mình vào cửa sổ, ngoài kia chỉ toàn mảnh tuyết trắng. Tuyết lung linh, tuyết đẹp đẽ, tuyết tinh khôi, tuyết giá lạnh... Tuyết, màu của nước mắt và nỗi đau...
-Sẽ được thôi, vì tình yêu thật sự sẽ mãi mãi khắc sâu chẳng khi nào biến mất được, vì vậy, hãy kiên nhẫn... đừng bỏ cuộc giữa chừng...
Đó chỉ mới...lưng chừng hạnh phúc...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro