Chap 8: Bắt cóc
Tôi trở lại căn nhà nhỏ sau khi thời gian làm thêm kết thúc. Mệt mỏi lau mồ hôi, tôi lê từng bước chân về nhà, trong tay là túi nilon nhỏ đựng mấy hộp đồ ăn nhanh mới mua ở Cửa hàng tiện lợi.
Hôm nay là ngày tôi chuyển lớp, nhưng giữa giờ lại quên mất không xin phép sensei đã tông cửa bỏ đi. Chắc là mai phải đến xin lỗi ổng mới được.
Còn nếu các bạn thắc mắc tại sao một học viên lớp S là tôi đây phải chuyển xuống lớp A, thì tôi sẽ kể cho nghe.
Chuyện là có mấy thằng lớp trên đến gây sự với tôi, bị tôi không chút thương tiếc đánh bay xa mười mét.
Kết quả vì tôi gây ra thương tích cho học viên lớp trên, nên bị giáng lớp, từ lớp S chuyển xuống lớp A. Và thế là mọi đãi ngộ dành cho lớp S đã không cánh mà bay.
Mà thôi bỏ đi. Chắc sau đợt ấy mấy tên kia sẽ không còn dám gây sự với tôi nữa đâu.
Tôi lại thở dài một cái, nhưng mới nghĩ đến việc sắp được gặp lại Nami thì bao mỏi mệt bỗng chốc đã tiêu biến cả.
Tôi hít một hơi, nhanh chân rảo bước qua con hẻm nhỏ, theo lối cũ trở về ngôi nhà thân quen.
***
"Bịch!"
Túi đồ ăn rơi xuống đất, phá vỡ không gian yên tĩnh của buổi đêm trong con hẻm nhỏ.
Tôi đờ người, tròng mắt giãn ra hết cỡ, nhìn trân trân vào căn nhà nhỏ quen thuộc kia.
Vẫn căn phòng đó, vẫn không gian đó, nhưng mọi thứ bên trong lại bị đảo lộn, như thể vừa có một trận lũ quét qua...
Một dự cảm chẳng lành bỗng chốc lóe lên trong tôi.
"Nami!!!" Tôi hộc tốc chạy vào trong phòng, xới tung khắp nơi mà vẫn chẳng thấy nó đâu.
Mồ hôi lạnh chảy mỗi lúc một nhiều, giọng nói của tôi cơ hồ cũng sắp khàn đến nơi...
"Nami!!! Em ở đâu? Trả lời anh đi!!!"
Tôi ngồi thụp xuống đất, vô lực đưa mắt đảo lại một vòng quanh căn phòng nhỏ lộn xộn.
Liếc một vòng, lại liếc thêm lần nữa, cuối cùng ánh mắt tôi dừng lại trên một tờ giấy nhỏ bị vò nát. Vội vã lao đến chộp lấy tờ giấy, tôi run run, nuốt nước bọt rồi mở ra.
Bên trong lại chỉ có vỏn vẹn vài chữ:
"Khi trăng non treo tới đỉnh.
Khu nhà bỏ hoang sau bìa rừng.
Cô em bé nhỏ đang chờ mày."
***
"Hah! Hah! Hah!!" Tôi chạy như điên, chạy xuyên qua màn đêm yên tĩnh, quả tim nhỏ đập dồn dập không thôi.
Gió lạnh cùng với lá cây, cành cây gãy tạt vào mặt buốt rát, tầm nhìn của tôi ngày càng trở nên hạn hẹp. Từng luồng khí ấm trắng đục phả ra, rồi mất hút trong màn đêm đen thẳm.
Tôi đã chạy như vậy tầm một tiếng, trong tay vẫn nắm chặt tờ giấy nhàu nát kia - đầu mối duy nhất để tìm lại Nami.
"Soạt!"
"Grừ!!" Phía bên phải bỗng phát ra tiếng gầm gừ, tôi khựng lại, mồ hôi lạnh trên trán bắt đầu túa ra.
Không phải chứ! Nghe người dân nói trong rừng thi thoảng sẽ có sói xuất hiện. Nhưng không ngờ lại xuất hiện vào ngày này.
Tôi thủ thế, đưa tay ra ngang ngực, lòng bàn tay từ từ hiện ra một luồng điện màu vàng đang nhấp nháy phát sáng.
Đúng như những gì tôi nghĩ, từ lùm cây phía bên phải bỗng xuất hiện một đôi mắt vàng như ánh trăng non.
Một đôi, hai đôi, ba đôi,... năm đôi mắt đồng loạt xuất hiện, rồi từ trong lùm cây mà đi ra.
Những con thú hoang, với bộ lông bụi bặm cùng cặp mắt lưỡi liềm ánh lên tia sáng kì dị, đang há cái miệng đỏ lòm như chậu máu về phía tôi. Hai chiếc răng nanh dài nhọn lấp lóe ánh trắng và cái lưỡi dài rỏ rãi không ngừng càng khiến chúng trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết.
Tôi biết, chỉ cần một cử động nho nhỏ của bản thân cũng sẽ khiến chúng lao vào tôi, nhưng nếu không nhanh lên thì Nami sẽ nguy mất!
Nuốt một ngụm nước bọt, tôi giơ tay cao hơn, rồi giáng một tia sét vào con sói ở gần nhất.
Tia sét từ lòng bàn tay phóng ra, giữa đêm đen trông như một con lươn ngoằn ngoèo uốn éo, cứ thế nhắm thẳng về phía con sói kia, khiến nó bổ nhào về sau.
Tức thì những con sói kia cũng lao vào tôi.
Hai tay không ngừng phóng ra những tia sét vàng chói, tôi ngày càng lùi về sau thủ thế.
Nhưng dù có vậy, những con thú hoang kia cũng vẫn không buông tha, vẫn lao về phía tôi với cái miệng đỏ lòm. Trong vài giây lơ đãng, tôi bị chúng cào mấy phát, đau đớn bắt đầu truyền lên não bộ khiến tôi nhíu chặt mày.
"Aaaa!!!!"
Tôi hít một hơi rồi dồn tất cả sức lực vào một bên tay, sau đó giải phóng toàn bộ về phía những con sói. Hàng chùm tia sét vàng chói như những con lươn điện không ngừng đổ ập về phía chúng. Bọn sói hoang tru lên một tiếng thê thảm rồi lần lượt ngã quỵ, trên cơ thể chúng còn phát ra những tia sét nhỏ, mùi thịt khét bắt đầu lan ra xa.
"Hah! Hah... hah..." Tôi thở lấy hơi, nuốt một ngụm nước bọt, sau đó tiếp tục cắm đầu mà chạy...
Nami, đợi anh!!!
***
"Ưm... ư! Ưm..." Haruka (Xử Nữ) cố gắng giãy giụa khỏi sợi dây xích, nhưng vẫn không thể khiến nó lỏng hơn được chút nào. Miếng băng dính bịt miệng càng khiến cô cảm thấy khó chịu, vướng víu hơn bao giờ hết.
Lực bất tòng tâm, Haruka (Xử Nữ) chỉ đành hướng ánh nhìn chứa đựng sự khinh bỉ, căm giận về phía những cái bóng đen trước mặt.
Hôm nay quả là một ngày xui xẻo mà!!!!!
~~Trở về hai tiếng trước~~
"Cộc cộc!"
Haruka (Xử Nữ) cẩn trọng đưa tay lên gõ cửa, tay kia vẫn cầm chắc tập tài liệu.
Hiện tại cô đang đứng trước số nhà 302, nơi cậu bạn Tanaka Sousuke (Thiên Yết) sống.
Có tiếng mở cửa, rồi Haruka (Xử Nữ) giật mình. Trước mắt cô là một cô bé nhỏ nhắn ở độ tuổi mười hai. Cô bé sở hữu mắt đen láy tinh anh và mái tóc ngắn cùng màu trông thật nổi bật. Chỉ có một điều... cô bé này ngồi trên một chiếc xe lăn.
Haruka (Xử Nữ) ngớ người ra vài giây. Cô chắc chắn đây là nhà của Tanaka-san (Thiên Yết), nhưng tại sao người mở cửa lại là một cô bé lạ hoắc lạ huơ thế này?! Tên kia rõ ràng sống một mình mà... trong hồ sơ cá nhân rõ ràng có ghi như vậy...
"A... chị..." Cô ấp úng nói, khuôn mặt trắng mịn giờ chẳng khác nào quả trứng luộc.
"Anou, chị đến tìm Sou-chan ạ?!" Thật không ngờ cô bé kia lại nhanh nhạy mở miệng trước.
"À.. à... ừm. Đúng vậy. Chị là Haruka, học cùng lớp với Tanaka-san, hôm nay chị đến là để đưa tập tài liệu cho cậu ấy."
Sou-chan... chắc là chỉ Tanaka-san (Thiên Yết) rồi.
"Thật ngại quá. Cảm ơn chị ạ." Cô bé lễ phép cúi đầu, sau đó dẫn Haruka (Xử Nữ) vào nhà.
Nói chuyện được một lúc, Haruka (Xử Nữ) mới biết cô bé này là Nami, em nuôi của Tanaka Sousuke (Thiên Yết).
Thật không ngờ cậu ta lại sống với em nuôi. Vậy gia đình cậu ta thì sao nhỉ?
Bỗng dưng trong đầu Haruka (Xử Nữ) xuất hiện ý nghĩ này.
Từ bao giờ cô lại quan tâm đến cậu bạn kì lạ này vậy nhỉ?!
"Cộc cộc cộc!" Bỗng từ ngoài kia truyền đến tiếng gõ cửa, có lẽ cậu ta đã về rồi.
Haruka (Xử Nữ) toan đứng dậy thì bị Nami kéo lại.
Cô bé nở một nụ cười rõ tươi, hai bên gò má thoạt nhìn có vẻ trong suốt yếu ớt giờ đây lại được phủ lên một mảng hồng hào. Có vẻ cô bé rất vui.
"Chắc là Sou-chan đó. Để em ra mở cửa."
Haruka (Xử Nữ) gật đầu, nhìn cô bé thành thạo tự đẩy chiếc xe lăn to kềnh ra ngoài hành lang, rồi lại ngồi xuống, tiếp tục nhâm nhi tách trà nóng còn dang dở.
"Xoạch! Rầm!!!!"
"Áaaaaa!!"
Từ ngoài cửa bỗng phát ra hàng loạt những âm thanh kì lạ, Haruka (Xử Nữ) giật bắn mình, cô đặt vội tách trà xuống rồi kêu lên: "Nami!!!"
Nhưng...
"Bốp!!"
"Hự..."
Tất cả diễn ra quá nhanh, khiến Haruka (Xử Nữ) không kịp phản ứng. Thứ duy nhất cô kịp cảm nhận được là cơn đau dữ dội từ bụng truyền đến...
Rồi tất cả đều trở nên mờ ảo, quay cuồng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro