Chap 9: Búp bê và máu (2)
"Đừng đùa với ác ma..."
Capricorn nhìn chằm chằm vào chiếc kẹo đầy màu sắc kia một hồi lâu rồi lẳng lặng quay người, tiếp tục đi tìm Emily.
Búp bê không thích kẹo.
Ngọt ngào đó, dễ thương đó chỉ dành cho mấy cô bé con thôi, một con búp bê như cô thích mấy cái đó để làm gì? Vô vị, nhàm chán!
Gã béo cau mày. Không phải đứa trẻ nào cũng thích kẹo ngọt sao? Con bé này... tại sao lại khó chiều thế chứ? Phải lấy gì để dụ dỗ nó đây? Tuyệt đối không thể để con bé chạy khỏi lòng bàn tay được. Bảo vật như nó chắc chắn rất được giá.
"Cô bé, cháu có muốn uống trà khuya không?" Người phụ nữ cười ngọt ngào.
Capricorn quay đầu lại nhìn người phụ nữ. Đôi mắt không chút cảm xúc ánh lên một tia khinh thường. A, nụ cười thật giả tạo làm sao!
Tại sao mọi người đều thích trưng ra nụ cười dối trá như vậy? Sống thật với bản thân không tốt hơn sao? Hay là... đều cảm thấy rằng nụ cười có thể giải quyết tất cả?
Đáng kinh tởm!
Người phụ nữ có lẽ không hiểu được ánh mắt của cô, chỉ cho rằng cô chắc là cũng hứng thú, vội vã quay người đi chuẩn bị một bàn trà nhỏ. Gã béo kê ra ba chiếc ghế, tươi cười mời cô ngồi xuống. Gã chưa dám động thủ, bởi lẽ gã cảm thấy có gì đó... quái dị. Đúng, là quái dị. Cô bé này, tuy nhìn qua chỉ là một đứa trẻ con, nhưng ánh mắt, cử chỉ đều rất quái đản, kì lạ, nhất là ánh mắt. Chẳng đứa trẻ nào ở tầm tuổi này có ánh mắt vô hồn như cô cả.
"Trà tới rồi đây. Tuyệt hơn nữa là hôm nay chúng ta có bánh chocolate."
Capricorn nhìn chằm chằm vào những thứ đang được bày biện trên bàn. Trà, bánh, dao, nĩa... thứ nào trông cũng thật đẹp mắt. Nhưng... trong mắt cô, tại sao chúng lại trống rỗng, mờ nhạt như vậy?
Phải chăng chúng cũng giống như những con búp bê, xinh đẹp nhưng vô hồn? Cô hoàn toàn chẳng hề cảm nhận được chút ấm áp nào từ tách trà nóng kia, hay là sự ngọt ngào của miếng bánh chocolate.
Giả dối!
Capricorn lập tức muốn đứng dậy rời đi. Nơi ngập tràn sự dối trá như thế này khiến cô thật sự cảm thấy khó chịu.
Sagittarius đi đâu mà lâu quá?
"Cô bé, cháu định đi đâu vậy?" Gã béo thấy cô đứng dậy, lập tức kéo tay cô lại. "Cháu không muốn uống trà nữa sao?"
"Buông ra..." Capricorn muốn giật tay mình lại nhưng không được. Gã túm quá chặt.
"Ngoan ngoãn ngồi xuống đây đi." Gã cần phải cố gắng kéo dài thời gian. Sắp tới giờ hẹn với đồng bọn rồi.
"Buông ra."
Người phụ nữ chợt cảm thấy lạnh sống lưng. Giọng nói không cảm xúc đó, ánh mắt vô hồn đó... nếu không phải là cô bé đang cử động, cô ta sẽ nghĩ rằng... trước mặt cô ta là một con búp bê.
Cô ta chỉ nghĩ nhiều thôi đúng không? Búp bê... thứ đó không thể nào cử động, càng không biết nói chuyện.
Thấy rằng con bé này quá bướng bỉnh, gã béo đứng dậy, dùng sức tát thật mạnh vào má cô. Capricorn không chịu nổi lực mạnh như vậy, cả người theo đó mà va vào mấy chiếc thùng gỗ bên cạnh.
Rầm! Choang!...
Thật không may, đây là những chiếc thùng đựng tách chén cũ. Chúng được xếp một cách lộn xộn, vì vậy chỉ một lực nhỏ thôi cũng dễ dàng khiến chúng rơi xuống. Căn nhà kho nhỏ trong chốc lát trở nên thật hỗn loạn, bụi bay mù mịt.
Andy chứng kiến mọi chuyện từ đầu tới cuối nhưng lại không thể làm gì cả. Cậu chỉ có thể... căm hận lũ bắt cóc, căm hận chính bản thân mình. Tại sao chúng lại có thể ra tay như vậy với một đứa trẻ? Tại sao cậu lại chỉ là một cậu bé con không có năng lực phản kháng?
Tại sao chúa lại không cứu lấy cô bé ấy?
Gã béo hơi sững sờ. Gã có lẽ không ngờ là mình lại ra tay mạnh đến như vậy. Hy vọng con bé sẽ không bị thương nặng, bằng không sẽ mất giá lắm. Gương mặt đẹp như vậy mà lại có một hai vết sẹo, vậy thì thật tiếc.
Gã bước lại gần. Cô đang ngồi bệt cạnh mấy cái thùng, bất động, khuôn mặt hơi cúi, phần tóc mái rũ xuống che đi biểu cảm trên khuôn mặt. Gã thở dài: "Đó là kết quả của việc không nghe lời."
Capricorn còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì giọng nói khàn khàn ấy đã đưa cô về thực tại. A, có người đã đánh cô thì phải.
Cơ thể đang bất động của cô chợt giật giật khiến gã hơi hoảng. Cô chậm chạp đưa tay mình lên trán, có chút váng vất. Động tác hệt như một thước phim quay chậm vậy.
Capricorn khẽ rung mi mắt. Tay cô dính phải thứ gì thế này? Ấm ấm, hơi đặc sệt, còn mang theo mùi tanh nồng...
Con ngươi cô co lại khi nhìn thấy thứ dính vào lòng bàn tay mình.
Máu...
Máu.
Máu!
"Aa..."
"Kêu cái gì? Đều là do cháu, không phải sao? Nào, ngoan ngoãn đứng lên."
Capricorn đưa tay ôm lấy đầu mình, đôi mắt xanh lơ lúc này ngập tràn sự hoảng loạn, kích động. Cơ thể cô bất giác run lên bần bật, bàn tay vô thức siết chặt những lọn tóc vàng óng.
"Cháu sao vậy?" Gã nắm lấy cổ tay cô định kéo dậy..
"Buông ra!" Capricorn hét lên, vung tay đẩy gã ra. Gã đại khái cũng không nghĩ rằng cô sẽ phản kháng, vì vậy mà ngã bệt xuống đằng sau. Thế nhưng, gã cảm thấy có gì đó là lạ. Tay gã lại đang cầm cái gì thế này? Rõ ràng trước đó, gã chỉ đang nắm lấy cổ tay cô thôi mà? Gã cầm vật trong lòng bàn tay mình lên.
Một bàn tay...?!!
Tuy rằng ánh sáng không được tốt, nhưng gã sẽ không thể nào nhìn nhầm được. Thứ đang nằm trong tay gã là một bàn tay!
Gã hốt hoảng ném nó ra xa, cơ thể ục ịch bất giác dâng lên một nỗi sợ hãi mà lùi về phía sau. Đoạn, gã lại nhìn về phía Capricorn. Bàn tay trái... bàn tay trái... biến mất rồi?
Không thể nào!
"A...a..." Capricorn dường như vẫn đang chìm trong nỗi sợ hãi, chẳng hề ý thức rằng bàn tay mình đã rơi mất, hơi thở ngày càng mất kiểm soát.
Máu... máu...
Sắc huyết đỏ thẫm vương trên thi thể băng lạnh...
Rồi cũng sẽ đến lượt cô sao?
Những hành động của cô lúc này vô thức khiến gã béo và người phụ nữ hoảng sợ. Gã chỉ còn biết lùi về phía sau. Bản năng mách bảo hắn rằng... con bé này rất nguy hiểm, và gã có thể mất mạng bất cứ lúc nào...
Andy rất ngạc nhiên, và đồng thời cũng rất sợ hãi. Cũng dễ hiểu thôi, cậu dù sao cũng chỉ là một cậu nhóc, cảnh tượng ghê rợn như vậy, cậu có gặp bao giờ đâu.
Đến khi động tác của cô ngừng hẳn lại, căn phòng trở lại vẻ yên ắng vốn có. Thế nhưng, nỗi sợ hãi vẫn tiếp tục bao trùm nơi đây. Gã béo chỉ biết run rẩy, miệng lẩm bẩm những lời "xin lỗi". Gã không dám bước lên. Capricorn lúc này với gã giống như là... ác quỷ vậy. Cô vẫn đứng nguyên đó, hai tay buông thõng, và đôi môi nhỏ lúc này lại khẽ câu lên một nụ cười.
Xoẹt... xoẹt...
Những tiếng động rất nhỏ đó đột ngột vang lên khiến gã béo và người phụ nữ giật mình. Đó là tiếng gì vậy?
"A, tay của tôi..." Capricorn đột ngột mở lời, giơ cánh tay trái của mình lên. "... lại rơi mất rồi. Tay của tôi đâu?"
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi... tay... tay... cô mau nhặt trả lại cho nó đi..." Gã hoảng sợ tột độ. Thái độ con bé lúc này sao lại khác thái độ lúc trước vậy?
Người phụ nữ cắn răng, bò tới chỗ cánh tay bị rơi rồi nhặt nó lên. Cô ta rất sợ, nhưng lại không dám trái lời. Ai mà biết được trái lời thì có bị gã đánh cho không? Cô ta run rẩy nhìn bàn tay vẫn còn đeo găng kia, nuốt nước bọt rồi đánh liều nhặt nó lên. Thế nhưng, khi nhặt nó lên, cô ta mới biết mình sai lầm thế nào. Chiếc găng tay lỏng lẻo bị tuột, lộ ra một bàn tay kì quái. Nó mang màu trắng sứ, những đốt ngón tay được nối với nhau bằng những chiếc khớp tinh xảo. Cô ta rùng mình, ý nghĩ kia của cô ta...
"Có đẹp không?"
Giọng nói trong trẻo vang lên khiến cô ta hoảng sợ. Cô ta ném vội cái bàn tay đó đi, lùi nhanh về phía sau. Bất chợt, có thứ gì đó lành lạnh cứa vào lưng cô ta. Cô ta sợ hãi la toáng lên, ngồi bệt xuống, không dám cử động bừa nữa. Cô ta cảm nhận rằng lưng cô ta đang ứa máu.
Capricorn bình thản nhặt bàn tay mình lên, nhìn nó một hồi lâu.
"Bị hỏng rồi có thể dùng lại được không?"
"Tránh... tránh xa ta ra..." Gã béo dù đã lùi đến sát tường nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ. Gã phải trốn, phải trốn thật nhanh. Con bé kì quái này... gã không muốn ở gần dù chỉ là một phút.
"Hỏng rồi... hỏng rồi..." Cô lẩm bẩm.
Hỏng rồi thì phải vứt đi!
Nhưng mà... vứt đi đâu?
Không cần biết! Chỉ cần biết là sẽ bị vứt đi...
Không muốn bị vứt đi thì hãy tỏ ra ngoan ngoãn một chút...
"Kẻ nói dối sẽ bị trừng phạt..." Capricorn giơ tay lên, cười một cách quái đản. "Nói dối, nói dối, haha, đáng bị trừng phạt."
Cô chậm rãi bước về phía người phụ nữ. Cơ thể cô ta đông cứng lại, nỗi sợ hãi cứ thế tăng lên. Cô ta rất muốn chạy, nhưng lại không thể nào đứng lên. Nụ cười trên môi Capricorn đã vụt tắt, máu vẫn chảy dọc theo khuôn mặt xinh đẹp. Cô nghiêng đầu, hỏi bâng quơ một câu.
"Chúa có thật trên đời không?"
Người phụ nữ run rẩy. Hỏi như vậy là có ý gì chứ?
Thế nhưng, cô ta còn chưa kịp trả lời thì có thứ gì đó cứa qua tay cô ta, tạo thành vết cắt dài. Ngón tay Capricorn khẽ động đậy. Mỗi lần ngón tay cô động đậy lại có một vết cắt. Người phụ nữ hét lên sợ hãi. Trong phút chốc, căn phòng lại ngập tràn mùi máu tanh. Capricorn vô cùng kích động. Cô ta càng la hét, cô lại càng hưng phấn.
Máu... máu kìa...
Thật đẹp!
"Xin tha cho tôi... tha cho tôi..." Cô ta quỳ xuống dưới chân Capricorn, hai tay chắp lại. "Xin hãy tha cho tôi..."
"Tha?"
"Tha cho tôi..." Cô ta khóc thét lên. Giờ phút này, sự sợ hãi đã lên tới đỉnh điểm. Cô ta muốn sống, cô ta có thể làm bất cứ điều gì để được sống.
"Dừng lại thôi."
Khoảnh khắc giọng nói ấy vừa cất lên, mọi hoạt động của Capricorn như ngưng trệ. Có bàn tay đưa ra che mắt cô lại, tay còn lại nắm lấy tay cô.
"Sagittaurius..."
"Ừ, anh đây. Anh đến trễ."
Sagittaurius điều hòa lại hơi thở của mình. Cũng may là đã đến kịp, bằng không lại để bé con nhuốm bẩn thì... hậu quả rất tệ.
"Cái tính hay quên của anh tệ quá đấy, Sagittaurius." Pisces thở dài, khinh thường liếc nhìn gã béo đang nằm trên đất. "Giờ... sao đây?"
"Chúng dám có ý định xấu với Capricorn thì còn gì phải nói nữa chứ?" Sagittaurius gằn từng tiếng. "Tôi sẽ khiến chúng nhớ nhung cả đời."
Sagittaurius chỉ cần nhìn thoáng qua là đủ biết những chuyện có những gì đã xảy ra. Pisces cũng chẳng hề can ngăn, mỉm cười: "Tốt thôi."
Gã béo giả chết nằm đó, đôi mắt trợn tròn. Những kẻ này là ai? Họ đang nói chuyện gì vậy? Tại sao nhìn chúng... lại đáng sợ như vậy? Gã không muốn chết. Gã đánh liều đứng dậy, rút con dao giấu trong lưng quần ra đâm về phía Pisces. Đôi mắt gã dại ra, không ngừng la hét. Pisces cười khinh thường một tiếng. Đây là... hóa điên sao?
Pisces còn đang định ra tay thì gã khựng lại. Gã không ngừng vùng vẫy. Có thứ gì đó quấn lấy gã, khiến gã không thể cử động.
"Ngươi đã chạm vào chỗ nào của con bé rồi?" Sagittaurius lạnh giọng. Sự bẩn thỉu của gã này khiến Sagittaurius buồn nôn. Vậy mà...
"Không... không có... thả tao ra..."
"Không có? Mày nghĩ mày nói dối có tác dụng không? Mày nghĩ tao sẽ tin lời nói từ cái miệng bẩn thỉu của mày sao?" Sagittaurius đập mạnh bàn tay mình xuống chiếc bàn trà gần đó. Ngay lập tức, thân thể gã ta cũng đổ ập xuống sàn nhà. Vài chiếc răng rơi ra, máu tanh ngập tràn trong khoang miệng gã.
"Muốn bắt cóc bé con, chán sống rồi đúng không?" Gã còn chưa kịp định thần lại thì Sagittaurius đã lên tiếng. Gã lập tức lắc đầu nguầy nguậy. Gã không muốn chết.
"Chậc, Sagittaurius, cậu thu lại mớ hỗn độn này đi chứ?" Pisces che miệng ngáp dài một tiếng, ngao ngán nhìn mấy sợi cước đang được chăng ngang chăng dọc. Bé con lại lợi hại hơn rồi.
"Xong việc tôi sẽ dọn. Cô lo cho mấy đứa kia trước đi." Sagittarius hừ lạnh. "Bé con, em ngồi tạm ở đây nhé, anh sẽ trừng phạt chúng."
Capricorn nhẹ gật đầu. Cô trở lại làm một cô bé nhu thuận, dáng vẻ đáng sợ vừa rồi dường như chỉ là một giấc mộng.
"Emily, đi ra đây." Sagittaurius đưa tay tháo lỏng chiếc nơ trên cổ, cởi chiếc áo măng- tô trên người xuống. Anh chậm rãi kéo một chiếc ghế ra, tao nhã chống cằm nhìn hai kẻ thảm thương dưới kia.
Emily nghe giọng của chủ nhân mình giận dữ như vậy liền vội vã đi ra khỏi chỗ trốn. Không ổn, chủ nhân nổi giận rồi. Đều tại nó quá mải mê chơi đùa đây mà.
"Vậy tôi đi trước, còn phải đi tìm Scorpio nữa." Pisces quay người.
Sagittaurius vẫy vẫy tay tiễn Pisces. Chưa xong với lũ này, anh chưa đi được. Emily thấp thỏm, vội vàng len vào lòng Capricorn. Chủ nhân im lặng tức là đang rất giận. Không nên động chạm chủ nhân.
"Tha cho tôi... đều tại hắn... là hắn ép tôi..."
"Xin hãy rộng lượng tha thứ, tôi thực sự chưa động vào cô bé..."
Sagittaurius trầm lặng nhìn hai kẻ đang thi nhau phân bua. Ồn ào, quá mức ồn ào. Tại sao lúc làm ra những chuyện này lại không nghĩ đến hậu quả? Giờ còn đổ tội cho nhau?
Trước vẫn vậy, giờ vẫn vậy, con người luôn tìm cách biện minh cho tội lỗi của bản thân mình.
"Ngươi nghĩ ngươi sẽ được tha? Sau khi có ý đồ xấu xa như vậy với bé con? Ngươi nghĩ ngươi là ai cơ chứ? Chúa sao?"
"Tôi..."
"Câm miệng!"
Biện minh... biện minh... Không còn trò gì khác khá hơn sao?
Vốn còn muốn trò chuyện thêm một chút, nhưng... thật mất hứng. Anh không thể nào kiềm chế được cơn giận của mình nữa rồi.
"Thật đáng thương cho lũ trẻ bị các ngươi thao túng." Sagittaurius giơ hai tay mình lên. "Cảm thấy vinh dự đi, khi các ngươi là những người đầu tiên của thị trấn này được thưởng thức màn xiếc của ta."
Đêm khuya, bóng hai người in rõ trên vách, cùng nhau nhảy những điệu Waltz tuyệt đẹp. Xen lẫn nền nhạc du dương là những tiếng khóc lóc, nỉ non xin tha mạng... Người diễn rối vẫn tiếp tục phần việc của mình, chẳng hề bận tâm...
Nhảy, nhảy, nhảy...
Bữa tiệc của người điều khiển rối đã bắt đầu rồi.
Váy đỏ, giày đỏ, thảm đỏ,
Vũ điệu máu,
Người vũ công vẫn nhảy không ngừng,
Nhảy cho tới khi đôi chân rã rời, cho tới khi tim ngừng đập...
"Shall we dance, my little lady?"
------------------------.------------------------------.-------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro