Chương 14: Bình sinh mộng ảo
Mĩ nhân mắt phượng, dâng lệ mờ
Lầu sơn gác ngọc, chấp hương mê
Cảnh xưa người cũ, lòng nao để
Luyến tiếc xuân phai, tiếc câu thề
***
Ở chính điện Vĩnh Thọ cung, yến tiệc đã diễn ra được gần một canh giờ, tiếng đàn nhạc không ngừng vang lên náo nhiệt cả một góc Hoàng cung Hoàng Đạo Quốc.
Phụng Miên một thân y phục chỉnh tề màu xanh đen, khuôn mặt y tuấn lãng thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn. Y bình ổn, âm thầm đi vào điện, đến bên Độc Cô Ma Kết đang nhàn rỗi vô thường đưa mắt phượng theo dõi ca múa. Nói là xem ca múa, nhưng thực mà nói, một chút Ma Kết cũng không hề để vào mắt. Phụng Miên cúi thấp người, ghé vào tai Ma Kết nói thầm thì, loáng thoáng nghe được hai chữ 'mất tích'.
Ma Kết khẽ nhướng lông mày xinh đẹp, trên môi y luôn là nụ cười như có như không mê hoặc lòng người. Ngón tay thon dài trắng nõn y khẽ vân vê miệng chén rượu, đôi mắt hắn sâu thâm thẳm, u nhã như một đỉnh tuyết trắng cao vời vợi. Y không nói gì, chỉ phất phất ngón tay, sau đó Phụng Miên liền cung kính cúi người đáp một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Phụng Miên đã nhận được sự cho phép của Ma Kết.
...........
Mở ra đôi mắt phượng trong veo sâu không thấy đáy của mình, Thiên Yết đưa mắt ảm đạm nhìn lướt qua đám người đang nói chuyện rôm rả, trong lòng nàng không khỏi thầm mắng phiền phức. Chậm rãi đứng dậy, nàng phe phẩy làn váy liền rời khỏi hậu viện.
Mộ Dung Thiên Yết cúi đầu khẽ nhìn ánh trăng màu bạc đẹp đẽ in trên nền đất, vừa nhìn vừa chậm rãi bước đi. Thất thần tự chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, trông chốc lát nàng đã đi xa khỏi hậu viện.
Tầm gần một nén nhang sau, đến khi nhìn lại, thì Thiên Yết mới nhận ra chính mình đã tự đi lạc tựa lúc nào rồi. Nàng, đây là đang ở đâu?
Nơi này là một khuôn viên lớn có nhiều khúc quanh được lát đá. Trước và sau là hồ sen rộng, cánh hoa lục sắc lóng lánh nổi bật giữa sóng lá và nước hồ. Xung quanh đầy những phiến đá và thạch sơn nhỏ nhấp nhô. Bên dưới núi đá lại là nhiều loại hoa đặc biệt đủ màu, toả ra tiên khí nhàn nhạt. Xa xa có những đình nhỏ mái ngói lầu các lắp đá lưu ly sáng rực rỡ lấp lánh không ngừng. Tất cả lại được bao trùm trong làn sương mờ ảo như ẩn như hiện của ánh trăng, khiến người ta có cảm giác không chân thật, trầm mê kinh diễm.
Một hoa viên đã lộng lẫy như vậy, Hoàng đế quả nhiên biết hưởng thụ mỹ vị nhân gian.
Trăng trên cao tròn vành vạnh, toả sáng khắp nhân gian. Ngự Hoa Viên trăm hoa đua nở, cây cối tốt tươi, bãi cỏ mướt mát, mặt hồ lẳng lặng như gương, thi thoảng lại có một làn gió thổi qua đưa nhành liễu rũ xuống mặt hồ lung lay nhè nhẹ, tiếng lá va chạm vào nhau rì rào như đang tấu một khúc ca, khiến ai nấy đều thoải mái thư thái.
Bị lạc thật rồi ư? Hoàng cung rộng lớn như thế này, làm sao mà ra ngoài được đây? Thiên Yết ảm đạm nhìn xung quanh, nàng hơi nhíu mày lẩm bẩm. Sau đó nàng lại tiếp tục rảo bước, tự mình nhủ thầm rằng sẽ kiếm được đường trở về.
Xung quanh đèn lồng được treo lên khắp nơi, rực rỡ vô cùng nhưng lại không thấy lấy một bóng người.
Đi một lúc, Thiên Yết hiện tại đang đứng trước một hàng rào trồng đầy hoa hồng leo đủ sắc màu, lá cây màu xanh thẫm tạo thành một bức tường cao sáu thước(*) che khuất tầm nhìn của nàng. Trên nền tường đầy lá, những đóa hoa hồng từng cụm từng cụm nở rộ, tạo nên một bức tranh trông thật đẹp mắt.
(*) Sáu thước: 1 thước = 1 mét. => 6 thước = 6 mét.
" Hoa hồng tuy rất đẹp nhưng thân cây lại đầy gai, nó sẽ làm muội bị đau, bị chảy máu. Mà ta, lại không muốn nhìn thấy muội bị thương. "
Thiên Yết khẽ nhíu đôi mày lá liễu, trong đầu bỗng dưng lại vang vọng lên một câu nói. Trái tim nàng đập mạnh một cái, tự trong thâm tâm nổi lên một cỗ đau thương sâu đậm. Là ai đã từng nói câu đó với nàng, là ai đã từng vì nàng mà dịu dàng dặn dò từng chút một? Đã bao lâu, bao lâu rồi nàng chưa nghe thấy giọng nói đó..
Nàng khẽ mím đôi môi hoa anh đào, hít vào một hơi thật sâu, nàng từ từ ngẩng đầu lên. Từ trên bức tường hoa dầy đẹp đẽ, có một vài chỗ trống không được lá che lấp, Thiên Yết đưa mắt nhìn qua liền thấy thấp thoáng một bóng người đang đứng bên đó. Người nọ đứng quay lưng về phía nàng nên không nhìn rõ được mặt mũi, Thiên Yết hơi nheo mắt nhìn chằm chằm bóng người đứng bên kia bờ tường, bỗng thân thể nàng run rẩy kịch liệt. Người đó.. người đó..
Không kịp nghĩ nhiều nàng liền xoay người liều mạng tìm cửa đi qua phía sau bờ tường, vừa chạy, vừa tìm, nàng vừa không ngừng nhìn xuyên qua các ô trống không bị lá che khuất dõi theo bóng hình hắn.
Thiên Yết vượt qua cửa đỏ son, nàng liều mình mà chạy, thân váy nàng dài chấm đất khẽ quét qua ván gỗ, lướt nhanh trên thảm cỏ. Bước chân nàng rất vội, liền chạy đến bên người nọ. Thiên An!
Nước mắt dàn dụa, nàng dang tay ôm trầm lấy tấm lưng rộng rãi của người nọ, nàng để mặt mình vùi sau tóc y, nghẹn ngào gọi. " An Nhi, An Nhi! "
" An Nhi, thật nhớ đệ, thật nhớ đệ. Thiên An.. " Mộ Dung Thiên Yết xiết chặt tay ôm lấy người nọ, nước mắt nàng nóng hổi thấm đẫm vào áo y, không ngừng nói.
Thân thể của người đó bởi vì bị nàng ôm đột ngột mà trở nên cứng đờ, y đứng đó, không dãy dụa, cũng không có hành động gì, cứ để mặc nàng ôm.
" An Nhi, khổ sở cho đệ rồi. "
Thiên Yết hơi ngẩng đầu, tay nàng dần buông lỏng, cất giọng khàn khàn hỏi. " An Nhi, tại sao lại không nói gì? An Nhi, đệ.. "
Người đó bình tĩnh, chậm rãi xoay người lại đối diện với nàng. Đôi mắt hoa đào của y đỏ thẫm mang theo sắc thái hủy diệt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng. Mái tóc y đỏ rực như máu dài đến tận thắt lưng, y vận trên người bộ trường sam màu tím, bên hông đeo ngọc bội thượng đẳng, trông thật mị hoặc hút hồn người.
Nhìn rõ dung nhan của đối phương, Thiên Yết không khỏi mở mắt lớn, ngạc nhiên không nói nên lời. Từ hốc mắt nàng, có một viên thủy tinh trong suốt lấp lánh ánh sáng dần dần trượt xuống gò má. " Tinh! " Giọt lệ tinh khiết trượt khỏi cằm nàng rơi thẳng xuống đất.
" Ngươi.. là ai? " Thiên Yết mở to mắt, mấp máy môi hỏi.
" Ngươi, ngươi không phải Thiên An! Đệ ấy.. Mái tóc của ngươi.. mái tóc.. " Hắn không phải Thiên An, tuyệt không phải! Nhưng mái tóc của hắn, tại sao hắn lại có mái tóc đó, không phải chỉ có một mình Thiên An mới có được mái tóc màu đỏ đó thôi ư? Vì sao, vì sao hắn cũng có mái tóc đỏ đó?
Âu Dương Sư Tử nheo mắt nguy hiểm từ bên trên nhìn xuống nàng, y nhận ra nàng, nàng chính là cái người ngày hôm đó, lúc ở chỗ cây ước nguyện đã dám khinh thường y, dám dùng những lời lẽ bất kính đối với y. Mà ban nảy, nàng còn không kiêng kỵ bất chấp ôm chặt lấy y không chịu buông. Từ trên người Sư Tử, hàn khí lạnh lẽo không ngừng toát ra nhanh chóng bao chùm lấy đối phương.
Thiên Yết ngớ người, đứng chôn chân tại chỗ không thể cử động. Người này vốn không phải là Thiên An, dung mạo của hắn, tuyệt đối không phải Thiên An! Thân hình An Nhi không cao lớn như vậy, cũng không có đôi mắt đặc biệt lạnh lùng như hắn. Tại sao nàng lại không nhận ra, tại sao?
Ánh trăng bạc khẽ rọi xuống, rải rác trên bờ vai của hai người. Ở phía sau họ là một hồ nước thật lớn, bóng trăng in trên mặt nước, trông thật đẹp.
Gió đêm nổi lên khẽ thổi làm đung đưa tà áo của hai người, khiến khung cảnh rất xung quanh tăng thêm vài phần phong tình.
" Ngươi nên giải thích một chút đi chứ? " Âu Dương Sư Tử cực kỳ lãnh đạm, y trầm giọng lên tiếng.
Thiên Yết đến lúc này mới thôi nhìn y, nàng luống cuống nâng tay áo lau đi vệt nước mắt trên gò má. " Xin lỗi, thật xin lỗi. " Nàng cúi đầu khẽ nói, sau đó liền xoay người rời đi.
Dưới ánh trăng bàng bạc, mặt nước của Lãnh Ngọc trì dao động, soi lên gương mặt Âu Dương Sư Tử, gương mặt y được phủ một tầng ánh sáng lạnh lẽo, cô tịch. Đáy mắt chàng tối đi, rồi lập tức loé lên một tia nhìn lạnh lẽo. Nhanh như chớp tay y liền dơ lên giữ lại cánh tay của nàng. Thiên Yết nghiêng đầu nhìn y, trong lúc nàng đang mơ hồ, liền bị một lực đạo đẩy đi thật mạnh.
Bởi vì hiện tại hai người chỉ đứng cánh mép hồ ba bước chân, Sư Tử kéo cánh tay nàng sau đó dùng lực đẩy nàng xuống hồ, một lực đó y chỉ dùng hai phần công lực nhưng đối với Thiên Yết, thân thể nàng vốn không phải là của người luyện võ, không thể chịu đựng được. Mất cân bằng, Thiên Yết cố vươn tay níu lấy một thứ gì đó nhưng lại không có gì cả, nàng ngã ngửa ra sau, không kịp hô lên một tiếng, trong giây lát liền rơi xuống mặt nước hồ lạnh lẽo như băng của Lãnh Ngọc trì.
Dưới tác động của lực đẩy, chiếc trâm cài tóc không thể giữ vững mái tóc của nàng mà tuột ra rơi xuống thảm cỏ, ngàn vạn sợi tóc đen dài của nàng được bung xoả, bay tán loạn trong không trung.
" Bùm! " Tiếng nước bắn lên từng toé, hoà vào tiếng thở hổn hển của Thiên Yết, nàng thấy lạnh buốt. Nước hồ rất sâu, chiếc váy voan mỏng màu xanh ngọc của nàng trôi nổi trong nước, như một đoá hoa sen rũ rượi.
Nước trong trì rất nhanh xộc vào mũi, không khí bị rút cạn, trong nháy mắt hô hấp càng trở nên khó khăn. Mộ Dung Thiên Yết cố gắn vùng vẫy để ngoi lên khỏi mặt nước nhưng mặt nước dường như đã biến thành một lớp thủy tinh kín như bưng, chia cắt nàng với thế giới bên trên.
Trong hồ nước lạnh lẽo, Thiên Yết nhìn thấy vô số bộ hài cốt chất đống sâu dưới đáy hồ. Nang kinh hoàng, cố gắn vẫy vùng, chân phải vì quẫy đạp quá mạnh mẽ liền vướn phải một loài thủy tão, chúng quấn lấy nàng thật chặt, kéo nàng xuống đáy hồ.
Nàng dốc hết toàn lực vẫn không thể ngoi đầu lên, thủy tão màu xanh đậm lặng lờ trôi, phảng phất như một nụ cười trong đêm tối. Không gian bỗng trở nên tĩnh mịch, dòng nước lạnh buốt thẫm thấu vào cơ thể Thiên Yết. Lúc này, nàng thật sự không thể nào phân biệt được đâu là nước mắt của nàng nữa.
Tại sao lại đẩy nàng? Tại sao lại đẩy nàng xuống hồ? Tại sao lại đối xử với nàng như vậy? Thiên Yết dần dần chìm xuống đáy hồ, hơi thở của nàng càng trở nên nặng nề. Chuyện cũ như một thước phim chầm chậm lướt qua trước mắt nàng.
Nàng nhìn thấy nơi hoa viên, nàng cùng đệ đệ của mình chơi đùa, tiếng cười vang vọng khắp nơi.
Nàng nhìn thấy Mẫu hậu ngồi nơi tẩm cung, từng mũi kim một may cho nàng một chiếc áo choàng, cho dù tay bị kim đâm chảy máu đến chục lần nhưng người vẫn không than vãn một tiếng nào.
Nàng nhìn thấy Phụ hoàng, ngày đêm ở trong Thư Phòng phê duyệt tấu chương, chân mày trên trán nhíu thành một đường thật sâu, tóc người dần bạc theo năm tháng, nếp nhăn trên mặt càng ngày càng nhiều.
Nàng nhìn thấy trong một buổi sáng nắng trời ấm áp, có một vị ca ca xinh đẹp, giọng nói dễ nghe mang đầy nghĩa khí đến bên dỗ dành nàng.
Nàng nhìn thấy chàng trong bộ bạch y, cõng trên lưng một tiểu nữ hài đi chân đất kiên định hứa hẹn, tấm lưng y rộng rãi mà ấm áp, giọng nói lại dịu dàng và chân thành. Tiêu Mặc, ta còn chưa gặp lại chàng, sao ta có thể.. chết đi như thế này? Ta không cam lòng, không cam lòng..
Nước hồ lạnh lẽo, hơi lạnh thấm vào da thịt nàng, tứ chi nàng.. Thiên Yết nhắm chặt mắt, chẳng còn sức để vùng vẫy, nhưng có một giọt nước mắt đau lòng chảy ra, rồi lặng lẽ tan trong khoảng không gian lạnh lẽo xung quanh.
Nhất vũ khuynh thành, nhất kiến khuynh tâm, năm tháng cũ tươi đẹp rồi cũng thành xa lạ.
Vì sao, nàng và y có điều gì mà không dứt ra được?
Là xuân đã tàn quá nhanh? Là hạ đi qua thật dứt khoát? Là thu phẳng lặng trôi đi? Hay là đông lạnh lẽo đầy tuyệt tình?
Cuộc đời nàng.. kết thúc nhanh như vậy sao?
Nhưng nàng thật sự không cam tâm, nàng còn chưa gặp được y.. Nàng còn chưa chính miệng hỏi y, vì sao lại thất hứa, vì sao lại khiến nàng đợi chờ.. chờ đến đau lòng mà vẫn không nhìn thấy chàng?
Một đời, dài như vậy... duyên tận rồi sao?
******
" Phập! Phập! Phập! " Ngay tại chỗ Thiên Yết đứng vừa rồi có ba cái ám tiễn tẩm độc đen xoáy cấm thẳng xuống đất, lún hơn phân nửa.
Âu Dương Sư Tử mắt rét lạnh nhìn mũi ám tiễn, chợt y liền di chuyển thân mình, tránh đi những ám tiễn khác.
" Ngươi đi chết đi! " Một giọng nói gầm gừ hét lên, vang vọng khắp không trung.
Dứt lời, từng đợt từng đợt ám tiễn như mưa liền phóng đến chỗ Sư Tử.
Âu Dương Sư Tử phất tay áo dài, nhanh nhẹn lách mình tránh né, y vận linh lực liền hoá giải các ám tiễn, rất nhanh các mũi ám tiễn đều lần lượt quay đầu hướng về phía vừa được bắn ra. Điều này chứng tỏ, võ công của Sư Tử vô cùng cao, đám hắc y nhân đối với y mà nói, bọn chúng không phải là đối thủ của y.
Từ đầu đến cuối, không có một thứ gì có thể làm thương tổn y.
" Chết tiệc! " Đám hắc y nhân thầm mắng.
Thật tốt lắm, Hoàng cung khí thế như vậy, binh lính rừng rừng lớp lớp như vậy mà thích khách vẫn dám hang nghiêng đi vào. Bọn chúng chính là chán sống đi, đến Hoàng đế mà cũng không để vào mắt.
" Có thích khách! Người đâu, có thích khách! " Một đám binh lính tuần tra bị đá động, la lên một tiếng liền ồ ạt xông vào.
" Ngươi nộp mạng đi! " Giọng nói vang dội trong không trung lại lần nữa vang lên, từ tứ phía đều có một luồng xé gió hướng Âu Dương Sư Tử bay đến.
" Keng! " Phan Trọng Cẩn cùng Phụng Miên kịp lúc xuất hiện, dùng kiếm đánh bay những mũi tên sắt bén đang lao về phía Sư Tử.
Sư Tử vốn đang chuẩn bị vận khí để đánh trả lần nữa, nhưng khi nhìn thấy hai bóng người trước mắt y liền nhanh chóng thu hồi, đôi mâu thủy màu hồng khẽ chuyển. " Hự! " Một mũi tên vô cùng nhanh nhẹn cùng chuẩn xác, thừa cơ hội Sư Tử không để ý liền hướng vai trái y cắm xuống. Một mũi tên đó kéo theo một lực bắn rất mạnh, liền từ phía trước vai xuyên ra phía sau, khiến Sư Tử không khỏi loạng choạng lùi về phía sau một bước.
Ánh mắt Sư Tử loé lên tia lạnh lẽo, y nhanh tay phong bế nguyệt đạo của mình.
" Thái tử! " Phụng Miên chém bay vài chiếc mũi tên liền bay đến bên Sư Tử, y nhíu chân mày phức tạp, hô lên một tiếng.
" Người đâu, bắt hết bọn chúng, đừng để thoát bất cứ kẻ nào! " Phan Trọng Cẩn chân mày nhíu chặt, lớn giọng ra lệnh.
" Vâng! "
" Cứu nàng! " Âu Dương Sư Tử nhăn mặt, đưa tay phải ôm vai, bởi tại mũi tên tẩm độc, rất nhanh môi y liền trắng bệch, y mấp máy môi nói. " Dưới trì, cứu nàng! "
" Được! Người đến, bảo vệ Thái tử! "Phụng Miên thâm trầm ra lệnh, bỗng một cảm giác không lành xuất hiện trong tâm hắn. Nàng, từ nàng trong lời nói của Sư Tử là ai? Nàng, nàng.. Thật không dám nghĩ đến, Phụng Miên liền hít vào một luồng hơi lạnh, nàng..
Phụng Miên xoay người, khi chưa kịp định thần, thì đã có một bóng đen rất nhanh liền lướt qua mặt của y. Người đó đi rất nhanh, tựa như là cưỡi vân đẫu(*) lướt trên không vậy. Người đó nhanh chóng tung người, lao xuống hồ sâu. " Ầm! "
(*) Cưỡi vân đẫu: Cưỡi mây.
" A, có người rơi xuống hồ! Người đến, có người rơi xuống hồ! " Từ nơi cửa, bỗng nhiên có một đám cung nữ bước vào, trên mặt ai nấy đều hoảng sợ, lớn tiếng la lên.
Nước hồ về đêm cực kỳ lạnh, cái lạnh thấu xương thấm vào từng thớ thịt. Mắt Thiên Yết mông lung, thân thể vô lực trôi nổi trong lòng nước. Nàng, sắp chết rồi ư? Ân, cũng tốt, chết đi rồi cũng tốt. Không phải đau lòng, không phải miễn cưỡng, không phải mong chờ, không phải nhớ nhung. Cứ như vậy, chết đi.. cũng tốt.
Khi ý thức còn xót lại một chút, trước khi lâm vào hôn mê, đột nhiên nàng cảm thấy ở eo mình có bàn tay ai đó giữ chặt, có thứ gì đó ấm nóng lại ngọt ngào đặt trên môi của nàng, không ngừng truyền khí vào cho nàng. Là ai.. Tiêu Mặc.. Mặc ca ca...
Hai người ở trong nước lạnh lẽo, triền miên một hồi rất lâu. Dây leo quấn dưới chân được gỡ ra, thân người của nàng cũng từ từ được nâng lên.
Người đó kẹp chặt nàng, rất nhanh liền ngoi lên mặt nước. " Ào! " Y cúi người, đưa tay bế lấy thân thể lạnh như băng của nàng, bước lên bờ. Thân ảnh hai người ướt đẫm, nước thấm trên y phục nặng nề chảy dài, kéo thành một vũng nước đọng trên mặt cỏ xanh mướt.
Nhẹ đặt nàng xuống thảm cỏ mềm mại, người đó liền nhanh chóng rời đi. Nhìn lướt qua thì thấy hắn mặc đồ của thị vệ Hoàng cung, tóc tai y rũ rượi, khuôn mặt cúi gầm nên không nhìn rõ được dung mạo.
Bởi vì hiện tại tình hình rất hỗn loạn, mọi người cũng không để ý đến người đó, chỉ lo việc cứu người. Cho nên lúc nhìn lại thì đã không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Rất nhanh đám hắc y nhân đều bị binh lính tinh nhuệ của Hoàng cung áp giải quỳ trên mặt đất. Tổng cộng có khoảng hai mươi tên, bị giết mất mười ba tên, còn lại bảy tên trên người mang đầy thương tích không chịu khuất phục. Năm tên trong số đó cắn vỡ thuốc độc tự vẫn, còn hai tên bởi sự nhanh nhạy của Trọng Cẩn liền bị y ngăn cản, hiện tại dã đưa vào nhà lao để trả khảo.
" Người đâu, truyền Thái y! " Phan Trọng Cẩn xuống lệnh, một trong số cung nữ hoảng sợ ở đây liền đáp lời rồi nhanh chóng chạy đi như bay.
Trọng Cẩn quỳ trước mặt Âu Dương Sư Tử, ánh mắt vô cùng nghiêm túc khám vết thương cho y. Nhưng Sư Tử vốn là người mang dòng máu hoàng tộc Tinh Tú Quốc, là Thái tử cao cao tại thượng của một cường quốc, nên hắn vẫn là không dám động đến, rốt cuộc vẫn là nên để cho Thái y xem xét thì tốt hơn.
Lần này xem ra, nếu như không làm cho thoã đáng chuyện này thì Hoàng Đạo Quốc sẽ rất khó ăn nói đối với Hoàng đế Tinh Tú Quốc.
" Tỉnh! Mộ Dung Thiên Yết, tỉnh! Tỉnh dậy, mau lên! " Phụng Miên vỗ vỗ khuôn mặt lạnh ngắt trắng bệch không còn một giọt máu của nàng, cất giọng gọi.
Thiên Yết chật vật nằm đó, mắt nàng nhắm nghiền, thân thể nàng lạnh như băng, rũ rượi tựa như một đoá hoa héo tàn.
" Tỉnh! Thiên Yết, ngươi tỉnh! " Phụng Miên đưa tay ấn bụng nàng, phía trước trán y mồ hôi túa ra khiến mái tóc ướt nhẹp khẽ vướng.
Bởi vì một tiếng hét cứu người, rất nhanh cả Hoàng cung đều là một mảnh lao xao. Gần nhất với nơi này chính là Vĩnh Thọ cung, nơi đang diễn ra yến tiệc, mọi người rất nhanh đều đến.
" Có chuyện gì? " Hoàng đế là người đầu tiên bước vào, liền cất giọng uy nghiêm hỏi.
" Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần xin thỉnh trọng tội không làm tròn trách nhiệm để thích khách đột nhập làm náo loạn Hoàng cung! " Phan Trọng Cẩn nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, trán y nhíu chặt, hiện rõ sự phức tạp trên mặt, to giọng nói. " Bẩm Hoàng thượng, Thái tử Tinh Tú Quốc bị thương! "
Thân là Vua một nước, chỉ cần nhìn lướt qua một cái, Độc Cô Vĩnh Kỳ liền nhìn ra được chuyện gì vừa mới xảy ra ở nơi này.
Độc Cô Vĩnh Kỳ hơi nheo mắt, ông nhìn lướt qua hai người đang ở bên kia, trong nhất thời, đáy mắt ông liền gợn sóng, nhưng rất nhanh liền biến mất. " Thái y đâu? " Nhìn vẻ mặt của Hoàng đế, xem ra là rất khó coi.
" Dạ bẩm, đã cho người đi mời rồi ạ. "
" Hoàng huynh! Huynh sao thế? " Âu Dương Song Ngư từ trong đám người đi ra, đôi mắt lưu ly của nàng xinh đẹp lạ thường khẽ nhìn lướt khắp nơi, đến khi nhìn rõ được người đang ngã khuỵ ở bên kia liền hoảng hốt la lên.
" Ca, huynh như thế nào.. Ca! " Xách váy chạy đến bên Sư Tử, Song Ngư mắt hoảng sợ lo lắng gọi.
" Bên kia là người nào? " Hoàng đế nhíu chân mày, khẽ lướt qua người Thiên Yết đang nhắm nghiền mắt nằm trên thảm cỏ, nhưng bởi vì quá tối nên ông không nhìn rõ được dung mạo của nàng.
" Dạ bẩm, là một tỳ nữ muốn cứu Thái tử và bị rơi xuống nước. "
" Vi thần Trần Thuật xin tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế.. " Vốn là có người bẩm báo, nhưng ngay lập tức Trần Thuật Thái y lập tức đi đến hành lễ với Độc Cô Vĩnh Kỳ.
Độc Cô Vĩnh Kỳ nheo mắt nhìn, bỗng ông liền dơ tay lên ý muốn ngăn lại lời nói của Trần Thuật, rồi trầm giọng ra lệnh. " Mau chóng chữa trị cho Thái tử, phải cứu cho bằng được! "
Trần Thuật và đám Thái y theo sau không khỏi toát mồ hôi lạnh. Đây là mệnh lệnh của Hoàng Thượng! Không dám chậm trễ, vâng dạ một tiếng cung kính, liền nhanh chóng đến xem vết thương cho Sư Tử.
Đi theo Trần Thuật, một vị Thái y khác liền nhanh chóng đến bên Thiên Yết, hắn lấy từ trong hòm thuốc một bộ ngân châm ngắn dài không giống nhau, cắm lên khắp người nàng. Được một lúc, mọi người liền thấy thân thể nàng khẽ động, hắn nghiêng đầu nàng sang một bên, rất nhanh liền thấy trong miệng nàng nước liền chảy ra, nàng ho sặc sụa, sức lực như bị rút cạn.
" Tỉnh? " Phụng Miên ảm đạm nhìn nàng, nhìn thấy nàng đã cử động liền lên tiếng.
Thiên Yết vẫn ho sặc sụa, bao nhiêu thứ nước trong hồ nàng đã uống vào đều nôn ra hết. Sắc mặt nàng càng ngày càng trắng, một chút huyết sắc cũng không có.
Cùng lúc đó không cách một giây, sắc mặt Trần Thuật liền tái nhợt, tay hắn run nhẹ, quay người khẽ bẩm báo. " Bẩm Hoàng thượng, trong mũi tên có độc! "
" Loại độc này, vi thần chưa bao giờ thấy qua. "
" Hoàng huynh! " Âu Dương Song Ngư mặt trắng bệch, khuôn mặt non nớt của nàng chứa đầy sự hoảng hốt, khiến người khác nhìn vào liền không khỏi muốn một mực đem bảo bọc ở trong lòng, không để cho nàng chút thương tổn.
Âu Dương Sư Tử mím môi, đôi mắt hoa đào toát ra đầy lạnh lẽo, y không nhìn Song Ngư, chỉ nhẹ nhàng trấn an nàng một tiếng. " Đừng lo lắng. "
Độc Cô Ma Kết đứng ngạo nghễ cạnh Hoàng đế, y đưa mắt lãnh đạm khẽ lướt qua khuôn mặt trắng bệch của Thiên Yết, xong lại nhìn qua nam nhân áo tím đang được chữa thương ở gần đó, ánh mắt y khẽ xoáy lại tựa như một hồ nước sâu không thấy đáy.
" Truyền lệnh của Trẫm xuống, mời Trịnh gia Nhị Tiểu thư lập tức vào cung. Người đâu, mau chóng đưa Thái tử Tinh Tú Quốc về Lâm Chiêu cung. " Độc Cô Vĩnh Kỳ trầm tĩnh ra lệnh, lập tức vị thái giám bên cạnh ông liền xoay người truyện lệnh xuống dưới, sau đó lại đứng yên sau lưng Hoàng đế. " Đã làm cho Công chúa Tinh Tú Quốc lo lắng rồi. Lần này Trẫm sẽ cho người điều tra rõ ràng, nhất định sẽ cho Tinh Tú Quốc một câu trả lời thoã đáng! "
Dứt lời, Hoàng đế liền xoay người, phất tay áo nghiêm nghị nhanh chóng rời đi.
" Cung tiễn Hoàng thượng. " Quan lại, cung tỳ có mặt trong hoa viên đồng loạt quỳ xuống, khấu đầu hành lễ.
Bên đây, Âu Dương Sư Tử cùng Song Ngư được người dìu lên kiệu, khi đi ngang qua người Độc Cô Ma Kết, Sư Tử khẽ ngẩng đầu vừa hay chạm phải ánh mắt của Ma Kết. Hai người, tựa như hai con rồng lớn, khí chất kinh người không ai thua ai, âm thầm đối trọi nhau.
" Tiên sinh, là khăn bông, người nên choàng lên người nàng ấy đi kẻo lạnh. " Bên cạnh, từ bao giờ đã có thêm người, đó là vai cung nữ thân thuộc trong cung, họ mỗi người đều cầm trên tay một chiếc khay lớn đựng toàn y phục và khăn lớn, khẽ lên tiếng.
Phụng Miên khẽ gật gật đầu, ánh mắt có phần phức tạp.
" Thái tử, Hoàng thượng thỉnh người đến thư phòng. "
Bước chân vừa định động, ở phía sau liền vang lên giọng nói the thé mà trầm của thái giám, khiến Độc Cô Ma Kết nhanh chóng dừng lại động tác. Trong mắt loé lên hàn quang lạnh lẽo, Ma Kết khẽ nhếch môi, không nói gì.
" Thái tử, mời người. " Đặng công công, vị thái giám tâm phúc theo hầu Hoàng đế từ nhỏ, hiện tại đã ngoài ngũ tuần, khuôn mặt bôi phấn hoa nhìn có chút nhân hậu, tóc hoa râm búi lên cao cài trâm gỗ đội mũ quan, thân áo màu xanh đen thêu hoạ tiết đơn giản, trên tay cầm một cây phất trần trắng muốt, cúi người cung kính đối Ma Kết để tư thế mời.
Độc Cô Ma Kết trầm ổn xoay người, y cười vân đạm phong khinh, chấp tay ra sau lưng ung dung bước đi.
Ánh mắt Mộ Dung Thiên Yết mơ hồ nhìn chằm chằm bầu trời đen cô tịch trên cao, không rõ cảm xúc hiện tại như thế nào. Chỉ là vành mắt nàng khẽ nóng lên, thân thể ướt đẫm run rẩy vì lạnh không ngừng.
Phụng Miên nhìn nàng như vậy, liền lấy vài cái khăn bông thật dày khẽ đắp lên người nàng, giúp nàng giữ ấm, xong liền rất có tiền đồ, ôm lấy Thiên Yết từ dưới đất từ tốn rời khỏi trước mọi ánh nhìn của mọi người.
*********
Lúc Trịnh Bảo Bình đến được Hoàng cung cũng đã là nửa canh giờ sau. Xe ngựa dừng trước cửa Lâm Chiêu cung, nàng chậm rãi xuống xe, bên hông là hòm thuốc bất dịch của nàng. Một vị thái giám nhanh chóng đi xuống dẫn nàng đi vào điện.
Ở trong tẩm cung, vừa bước vào Bảo Bình liền nhìn thấy có một đám Thái y đang không ngừng thấp thỏm quỳ xuống bên cạnh giường xem xét tình hình cho ai đấy, mà bóng dáng Trần Thuật vô cùng không yên. Từng đợt, từng đợt cung nữ thay phiên nhau bưng từng thau nước đầy máu loãng đi ra ngoài. Nàng đoán, có lẽ đó là Nhị vị đến từ hoàng thất Tinh Tú Quốc đi, nếu không Hoàng thượng đã không cho người đem thánh chỉ đến gọi nàng nhập cung vào giờ này. Bảo Bình có nghe loáng thoáng rằng, một trong hai vị hoàng tôn này đã bị thích khách làm cho bị thương.
Mà thượng ở trên ghế, bên cạnh giường đấy, Bảo Bình liền nhìn thấy một vị cô nương dung mạo tựa như một đoá bách hợp, vô cùng thuần khiết đang ngồi ở đấy. Nàng dường như rất lo lắng, ánh mắt không ngừng hướng về phía giường. Đôi môi Song Ngư bị nàng cắn đến trắng bệch, nhưng vẫn kiên cường không cho nước mắt chảy ra.
Nhìn người con gái này, Bảo Bình không khỏi cảm thấy có chút quen thuộc. Hình như, đã gặp nàng ở đâu đó rồi?
Trịnh Bảo Bình nhanh chóng đi xuyên qua đám người, làn váy màu xanh ngọc khẽ phe phẩy trên nền đá nạm ngọc, đến bên giường nhìn Trần Thuật đang vô cùng chật vật, nàng không khói nhíu mày. Rốt cuộc Trần Thuật hắn tại sao lần này lại lo lắng đến vậy, chỉ là bị mũi tên bắn vào người thôi mà, sao lại luống cuống như vậy? Không lẽ y thuật của hắn bị tuột dốc sau những lần nàng chọc hắn sao?
" Bảo Bình, ngươi đến rồi! Mau xem một chút, mũi tên này có độc! " Trần Thuật không quay đầu cũng biết người đến là ai. Hắn đưa tay khẽ lau mồ hồi trên trán, như hiểu được ý của nàng, hắn lãnh đạm nói. " Ta không biết được loại độc này là gì! "
Bảo Bình nhíu mày, ánh mắt nàng thoáng trấn động khi nhìn thấy dung mạo nam nhân nằm trên giường, ánh mắt nàng xoáy sâu vào khuôn mặt y, trong lòng một cỗ tức giận liền lên lỏi đến từng sợi dây thần kinh. Nàng lạnh giọng quát khẽ. " Đám người các ngươi mau cút ra ngoài cho ta! " Bạch Tử Du, giỏi cho huynh che giấu thân phận bao lâu nay. Thì ra huynh lại là người của hoàng thất Tinh Tú Quốc. Thật giỏi, làm ta cho người đi điều tra tung tích của huynh, không một người nào tra ra được! Giỏi cho một Bạch Tử Du!
" Này... "
" Cút! " Trịnh Bảo Bình liếc mắt lạnh lẽo, quát.
Lúc này cả đám người liền giật mình hồi hồn, ngay cả Trần Thuật cũng mau chóng chuồng ra ngoài, đóng cửa lại, để cho Bảo Bình một mớ đầy hỗn loạn.
" Ngươi là ai? " Song Ngư chớp mắt nhìn người mới tới, nhíu mày hỏi.
" Bạch Tử Du, huynh che giấu thân phận của mình thật tốt! "
Song Ngư đứng dậy đi đến bên cạnh Bảo Bình, vốn định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy được khuôn mặt của Bảo Bình, nàng không khỏi ngạc nhiên cùng xen vào đó là một chút mừng rỡ. " Bảo Bình, chúng ta lại gặp nhau rồi. "
Lúc này Trịnh Bảo Bình mới giật mình nhận ra, thì ra là vị bằng hữu nàng mới làm quen được một tuần trước. " Hàn Lam.. À không, là Song Ngư mới đúng! Tại sao ngươi lại ở nơi này? "
Nghe nàng nói, Âu Dương Song Ngư không khỏi ngại ngùng cúi đầu, thấp giọng nói nhỏ. " Thật xin lỗi.. "
Bảo Bình trợn mắt xinh đẹp, sợi dây thần kinh mau chóng hoạt động. " Này, ngươi đừng nói với ta.. ngươi chính là.. "
" Là Bích Lạc Ngũ công chúa Tinh Tú Quốc. " Một giọng nói trầm trầm khẽ phát ra từ trên giường, đôi mắt đỏ thẫm vốn đang nhắm nghiền của Sư Tử bỗng dưng mở ra, y khẽ mở miệng nói.
" Ca, huynh tỉnh rồi. " Song Ngư đến bên ngồi xuống cạnh Sư Tử, ánh mắt tinh nghịch dường như sáng bừng.
Sư Tử từ từ ngồi thẳng dậy, hiện tại y vận trên người bộ nội bào màu trắng muốt, phần áo bên trên được cởi ra hơn phân nửa làm lộ ra vòm ngực vô cùng rắn chắc. Phía bên vai trái là một màu máu đỏ thấm đẫm mà ở sâu trong da thịt là một cái đuôi của mũi tên đã được cắt bớt đi màu đen tuyền. Khuôn mặt y có chút nhợt nhạt nhưng dung mạo vẫn tuyệt thế.
" Đừng động! " Như hiểu được ý của Âu Dương Sư Tử, Bảo Bình cao giọng gọi một tiếng nhưng không nhanh bằng hành động của y.
Sư Tử nhanh chóng vận nội lực đẩy mũi tên ra ngoài, mũi tên vốn là cắm sâu vào vai y, máu thấm đẫm cả một mảng, bởi vì nó có độc và động vào động mạch chủ nên không ai dám rút ra. Nếu như là người khác chắc là đã không chịu nổi, thậm chí là bước một chân vào quỷ môn quán. Nhưng Sư Tử chỉ cần dùng lực một chút, mũi tên đã bay ra ngoài, trên mặt y không chút biểu cảm.
Mũi tên bị nội lực đẩy ra ngoài, máu thịt của Sư Tử mơ hồ còn đọng ở trên. " Keng! " Mũi tên rớt xuống chậu nước làm bằng đồng ở bên cạnh, tạo ra thanh âm thật nặng.
" Bạch Tử Du! Huynh... " Bảo Bình nhìn hành động vô cùng dứt khoát của y không khỏi nhíu mày.
" Muội mau qua xem một chút! " Dành lấy lời Bảo Bình, Âu Dương Sư Tử khẽ nói.
" Huynh dám ra lệnh cho muội! "
" Muội muốn trơ mắt nhìn ta dần dần bị mất máu mà chết? "
" Hừ! " Bảo Bình nheo mắt nguy hiểm, cầm hòm thuốc đến gần Sư Tử. " Là Kim Sà Chủy. " Nàng nhíu mày nhìn vết thương, rồi lại nhìn lướt qua mũi tên khẽ nói.
Nàng đã từng có nghe Nhân Mã hắn nói qua, trong giới Võ lâm giang hồ, tà môn chính phái đều có. Có một môn phái theo tà giáo, chuyên dụng độc khiến người chúng nhắm tới đều phải chết một cách bất đắc kỳ tử. Loại độc chúng thường dùng đều là loại kịch độc, nhưng có một loại gọi là Kim Sà Chuỳ, là loại độc nổi tiếng nhất của chúng. Nó là độc lấy từ răng cửa một con Mãn Sà vô cùng hung ác trên một đỉnh núi quanh năm đều mang một màu sương trắng xoá, cao chót vót như muốn đâm thủng lưới trời mang tên U Lĩnh. Chỉ cần để nó chạm vào máu, chất độc đó sẽ một kích phá hủy mạch máu, khiến tim ngừng đập trong chốc lát. Mà về các loại độc trong thiên hạ mà nói, không có thứ gì mà nàng không biết đến, nàng không những có thể giải được mà còn có thể chế ra, thậm trí độc dược còn mạnh hơn rất nhiều lần.
Mở ra hòm thuốc, lấy ra một hủ sứ màu trắng, đem một viên đan dược nhét vào miệng Sư Tử, Trịnh Bảo Bình không khỏi ai oán trừng mắt nhìn y. " Cũng may là cỗ thân thể này của huynh năm đó được sư phụ dạy dỗ không đến nổi vô tích sự! " Bạch Tử Du, hay là Âu Dương Sư Tử, Đại sư huynh của nàng, huynh ấy tuy không có một cỗ thân thể bách độc bách xâm giống nàng, nhưng mấy năm đó Sư phụ nàng cũng tốn không ít công sức để tôi luyện lên thân thể của huynh ấy. Máu của huynh ấy rất đặc biệt, tuy không thể giải được trăm loại độc, nhưng ít nhất cũng có một vài loại là có thể.
Sư Tử từ đầu đến cuối vô cùng bình thản mặc cho Bảo Bình xử lý vết thương giúp mình, mặc dù có lúc Bảo Bình vô cùng cố ý ấn mạnh vào vết thương ý muốn trừng phạt y vì đã giấu diếm nàng, nhưng y cũng không nói gì.
Âu Dương Song Ngư ngồi vô cùng ngoan ngoãn, khuôn mặt nàng không còn nét lo lắng như ban đầu nữa mà là vô cùng bình tĩnh. Bởi nàng biết, chính mình không cần phải diễn kịch nữa. Mà về Sư Tử, nàng đã sớm biết thân phận thật sự trong giới võ lâm đầy máu tanh không kém Hoàng cung là mấy của y.
" Xem ra là cả hai người diễn xuất đến nhập thần đi. " Trịnh Bảo Bình cười lạnh, trừng mắt nhìn hai mỗ nam nữ, cất giọng đầy châm biếm.
Âu Dương Song Ngư đối Bảo Bình cười hì hì, tựa hệt như một tiểu hài tử. " Bảo Bình, ngươi đừng tức giận a. "
" Hừ! " Bảo Bình hừ lạnh. " Lo mà nghỉ ngơi, dưỡng thương cho tốt! Sáng sớm ta sẽ quay lại. "
" Bảo Nhi, ngươi tính đi đâu? " Song Ngư nhướng chân mày, khẽ hỏi.
" Về Thái y viện chứ đi đâu nữa. Cổng cung ban đêm không thể tùy tiện mở, hiện tại chỉ có thể quay về viện của ta thôi. " Nói đến đây, Bảo Bình đóng hòm thuốc đứng dậy, có ý định rời đi.
" Muội cũng mau quay về nghỉ ngơi đi, khuya rồi. " Sư Tử nghiêng đầu nhìn Song Ngư, môi mỏng mấp máy nói.
Âu Dương Song Ngư gật gật đầu nhỏ, vô cùng ngoan ngoãn. " Hảo! Huynh dưỡng thương cho tốt. Có gì thì cho người đến nói với ta một tiếng. "
" Bảo Bình a, ta với ngươi cùng đi a. " Song Ngư vô cùng tự nhiên kéo tay Bảo Bình, hai người tựa như tỷ muội thân thiết, cùng nhau ra ngoài.
Đợi một lúc, không còn thấy bóng dáng ai nữa, vốn là đang nhắm mắt, đôi con ngươi màu đỏ thẫm của Sư Tử bỗng chậm rãi mở ra, hàng mi dài cong vút chập chờn như cánh bướm.
Mà hiện tại trong phòng nến đột nhiên bị dập tắt hết, cả tẩm cung như chìm vào trong bóng tối, ánh trăng như có như không theo cửa sổ tràn vào trong phòng, khiến không gian xung quanh như càng thêm ma mị, hảo huyền.
Thân ảnh hắc y bỗng dưng xuất hiện trước mặt Sư Tử, hắn quỳ trên sàn nhà, cúi thấp đầu khẽ gọi hai tiếng. " Chủ nhân! "
" Mọi chuyện chúng thuộc hạ đã xử lý xong rồi ạ! Hiện tại chỉ chờ lệnh của người. "
" Như nguyên tắc mà làm. " Âu Dương Sư Tử vẻ mặt từ đầu đến cuối vô cùng bình thản, mà xen lẫn trong đó là một cỗ áp bức khiến người đối diện có phần khó thở, sự lạnh lẽo dọc theo sóng lưng họ chạy thẳng lên gáy, khiến họ không khỏi rùng mình.
" Vâng! "
••••••••••••
Buổi sáng của một ngày mới, trong cái lạnh man mác, những tia nắng sớm ban mai khẽ quét ngang muôn nơi, rơi trên những cánh hoa mai vàng rực rỡ, đậu trên vai của những người dân đi đi lại lại tấp nập trên con đường cái. Những làn gió không còn cái lạnh của mùa đông, như lùa cả mùa xuân vào từng nhà, làm không khí nơi kinh thành như tưng bừng, vui vẻ.
Mùa xuân đến thời tiết trên cả tuyệt vời. Bầu trời êm đềm tỏa ra một thứ nắng rất êm, mây xanh như màu lá non. Đất trời thay áo mới, cỏ cây thay lá vàng héo úa bằng sắc xuân tươi vui. Mùa xuân tươi đẹp, đẹp như giọt sương đọng trên cỏ non mượt mà.
Hứa Cự Giải lang thang trên con phố sầm uất, đi qua đám người đông đúc, ánh mắt tuỳ ý lướt qua sạp hàng xung quanh, thỉnh thoảng dừng lại mua ít đồ vặt.
Hôm nay nàng vận trên người một chiếc váy màu xanh nhạt, thân váy điểm xuyến vài bông hoa yến thảo, bên ngoài còn có thêm một lớp voan mỏng thêu chỉ bạc càng làm chiếc váy thêm phần rực rỡ.
Nàng đeo một chiếc mạn che mặt, chỉ đệ lộ ra một đôi mắt cong cong xinh đẹp. Mái tóc nàng vấn lên một nửa, một nửa được xoã ra theo làn gió khẽ bay lên nhè nhè.
Cự Giải trên tay cầm một đống đồ, đa số là thức ăn và đồ chơi cho hài tử. Nàng đi đến cuối đường, đứng trước một căn nhà bình thường, chậm rãi bước đến, đưa tay thon dài trắng ngần khẽ gõ cửa.
" Két! " Cánh cửa lớn nhanh chóng mở ra, đối diện với nàng là một lão bà bà tóc sương mai, khuôn mặt hiền hoà nở nụ cười phúc hậu. " Cự Giải cô nương, người lại đến rồi. Đến, mau mau vào trong thôi, mấy đứa nhỏ ngóng người mãi. "
" Tôn bà bà! " Hứa Cự Giải cong mắt cười nhẹ, khẽ gật đầu tỏ ý chào hỏi sau đó liền bước chân vào cửa, hướng sân nhỏ sát vách đi tới.
Chưa vào tới nơi đã nghe thấy tiếng trẻ nô đùa, chuyển qua một khúc quẹo tất cả hình ảnh trong sân đều thu vào trong mắt. Có chừng mười mấy đứa trẻ, hơn năm đứa chỉ bảy, tám tuổi, cùng vây quanh một chỗ náo thành một đoàn. Có vài đứa lớn hơn ngồi ở trong một căn phòng chăm chú đọc sách, luyện chữ.
" A, là Cự Giải tỷ tỷ, Cự Giải tỷ tỷ! " Không biết là đứa nhỏ nào vui mừng hô lên tiếng, nhất thời ánh mắt mấy đứa nhỏ chuyển qua. Tất cả đều vui mừng, mấy đứa trẻ bảy, tám tuổi vây lại, bao quanh lấy nàng.
" Cự Giải tỷ tỷ lại đến rồi! Lại đến rồi! "
" Tỷ tỷ, chúng đệ rất nhớ tỷ. "
Từ trong đám hài tử, có một đứa gọi là Tiểu Nam, tầm mười ba, mười bốn tuổi đi đêm bên cạnh Cự Giải nhanh chóng đưa tay xách đồ cửa nàng, hắn cong mắt cười, khẽ nói. " Để đệ giúp tỷ. "
Cự Giải mỉm cười, gật gật đầu. Sau đó quay người, nghe mấy đứa nhỏ ríu rít không ngừng.
Mấy đứa nhỏ ở nơi này đều là trẻ mồ côi, thất lạc nơi đầu đường xó chợ được Tôn bà bà ở đây, thân cô thế cô(*), không phu không tử(*), đem về nuôi. Nàng trong một lần dạo chơi, liền biết được nơi này. Nàng vốn là người rất thích tiểu hài tử, lúc nào rãnh rỗi thì nàng thường xuyến đến đây chơi. Mấy đứa nhỏ thật sự rất ngoan, rất nghe lời, cũng rất thích nàng.
(*) Thân cô thế cô: Tình cảnh cô độc, một mình.
(*) Không phu không tử: Không chồng , không con.
Thời gian một nén hương sau.
Lúc này, Hứa Cự Giải đang ngồi trên chiếc xích đu được bện bằng dây leo trên một cái cây xanh um tùm. Mấy đứa nhỏ quay quanh nàng, đang vô cùng chăm chú nghe nàng kể chuyện. Giọng nàng mềm mại, nghe như tiếng suối chảy trong lành, lúc trầm lúc bỗng như tiếng đàn cầm, đưa mấy đứa nhỏ vào trong hồn truyện.
" Được rồi a. Đến đây thôi, lần sau đến ta lại kể cho tiếp cho các đệ muội nghe. " Vốn đang hăng say kể, bỗng Cự Giải liền chuyển giọng, cười lưu manh.
" Ơ? " Mấy đứa nhỏ ngơ ngác, tròn mắt nhìn vị cô nương xinh đẹp vô ngần kia.
" Cự Giải tỷ tỷ! " Tiểu hài tử tầm tám tuổi, vô cùng bất mãn gọi khẽ một tiếng, giọng nói có phần non nớt.
" Hửm! " Cự Giải híp mắt cười, nhướng giọng khiêu khích.
" Đây, đồ chơi của bọn đệ đây. Là của Cự Giải tỷ tỷ đem đến đấy. " Từ trong phòng thất, Tiểu Nam trên tay ôm một đống đồ chơi to nhỏ ra ngoài, dời đi sự bất mãn trên mặt bọn trẻ.
Đám nhỏ ùa ra như vỡ tổ, nhanh chóng chạy đến bên Tiểu Nam nhận đồ chơi. Tiếng trẻ con non nớt vang vọng khắp nhà.
" Tỷ tỷ, kẹo! Để đệ đút cho tỷ. " Hứa Cự Giải vốn đang ngồi đung đưa trên xích đu, đứa trẻ tên Tiểu Triệt trên tay cầm một cái chong chóng xoay tròn, cùng một nắm kẹo đi đến bên nàng.
" Hửm? " Cự Giải cúi đầu, ngậm lấy cái kẹo đã được bóc vỏ trên tay tiểu hài tử. " Ừm, ngọt, vị chanh, rất thơm. "
Tiểu hài tử híp mắt, nghiêng đầu cười vô tư lự. " Tỷ tỷ, tỷ thật tốt. Tốt giống hệt như vị ca ca bạch y đó vậy. "
Hứa Cự Giải nhướng chân mày xinh đẹp, môi nhỏ đỏ mọng khẽ chép chép viên kẹo. " Tiểu Triệt, đệ là đang nói vị ca ca nào? "
" A, là vị ca ca này này! Huynh ấy thật sự rất tốt, hai người trông giống nhau thật đấy! " Đứa nhỏ khẽ reo lên một tiếng, vô cùng cao hứng nói. " Huynh ấy lại đến rồi! "
" Đệ... " Cự Giải khó hiểu khẽ nghiêng đầu nhỏ, gió nhẹ khẽ lướt qua thổi bay mái tóc đen nhánh của nàng. Khuôn mặt nàng nhỏ nhắn, mắt ngọc, mày liễu, miệng nhỏ ngậm viên kẹo làm cho một bên má phồng lên, trông vô cùng đáng yêu.
Triệu Kim Ngưu không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh nàng, bạch y tung bay trong gió, từ đầu đến chân là một cỗ y phục màu trắng nhàn nhã. Nam nhân thân hình cao gầy, dung mạo nhã nhặn, khí chất tao nhã, khóe miệng hơi cong lên, nụ cười như gió xuân ấm áp, song, đôi mắt hẹp dài lại hơi mang theo vài phần tà mị, khiến cả người thoạt nhìn là không chính không tà.
Y ngã ngớn, cười trầm thấp một tiếng. " Tiểu Triệt nói rất đúng, nàng xem? "
Trái tim Cự Giải nhìn thấy y không khỏi đập mạnh, từ hôm đó trở đi, nàng vẫn chưa gặp lại hắn lần nào. Nhạc công đã quay trở lại, hắn cũng chưa từng xuất hiện lấy một lần. Hừ, đăng đồ tử(*)! Nàng chớp mắt, hàng lông mi rung nhẹ, dời mắt đi chỗ khác, không thèm để ý tới y. " Vô liêm sỉ! "
(*) Đăng đồ tử: Kẻ báo sắc.
Kim Ngưu có chút dở khóc dở cười nhìn hành động của nàng, có phải nàng không thích y hay không? Chàng khẽ thở dài trong lòng, đầu không khỏi nhứt nhối. Ân, không thích thì mới đúng! Ai bảo y một lời không hợp liền hôn nữ nhi nhà người ta, khiến nàng ủy khuất.
" Tỷ tỷ, vô liêm sỉ là gì? Tỷ là đang nói ai thế? " Tiểu Triệt tuổi vốn còn rất nhỏ, chớp đôi mắt to tròn, hai má phúng phính trông như bánh bao nhỏ khẽ cất giọng hỏi.
Cự Giải đi xuống khỏi xích đu, đi tới nhẹ véo véo má Tiểu Triệt, càng nhéo nàng lại càng thấy thích, không khỏi nhéo nhiều thêm một chút. " Đệ không cần để ý đâu, kẹo đệ cho ta ăn rất ngon. Nhưng nhớ ăn ít thôi, không răng sẽ bị sâu nhỏ đục lỗ đấy. " Nói xong, nàng không khỏi kéo khoé miệng cười, khuôn mặt theo đó không khỏi có phần thêm rạng rỡ.
Trong lòng Kim Ngưu cười khổ, nàng lại không thèm để ý tới y rồi.
Dưới tàng cây bồ đề nói chấp mê.
Biển mây, sóng gió nổi dậy đều vì chàng.
Mười tỷ phàm thế, luân hồi buồn vui.
Một mình ngồi mơ hồ tìm lại giấc mộng xưa.
Tặng nửa trái tim cũng không nói lời ly biệt.
Đa tình, không nghĩ suy.
************
Xin chào tất cả mọi người! ✋ Ta là Hàn Nhi.❤️ Và ta đã quay trở lại với các nàng rồi đây! 🙈 Thật là xin lỗi, khi đã để các nàng đợi ta trong một khoảng thời gian thật dài. 🤗 Mong các nàng thông cảm cho ta nhé. ❤️❤️❤️
Hàn Nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro